I'm a contemporary artist with a bit of an unexpected background. I was in my 20s before I ever went to an art museum. I grew up in the middle of nowhere on a dirt road in rural Arkansas, an hour from the nearest movie theater. And I think it was a great place to grow up as an artist because I grew up around quirky, colorful characters who were great at making with their hands. And my childhood is more hick than I could ever possibly relate to you, and also more intellectual than you would ever expect. For instance, me and my sister, when we were little, we would compete to see who could eat the most squirrel brains. (Laughter) But on the other side of that, though, we were big readers in our house. And if the TV was on, we were watching a documentary. And my dad is the most voracious reader I know. He can read a novel or two a day.
Tôi là một nghệ sĩ đương đại với một xuất thân khá lạ thường. Tôi chưa từng đến một bảo tàng nghệ thuật nào mãi đến những năm hai mươi tuổi. Tôi lớn lên giữa một nơi vô danh, trên một con đường đất ở vùng nông thôn Arkansas, đến rạp chiếu phim gần nhất cũng phải mất một tiếng. Và tôi nghĩ đó là một nơi tuyệt vời để trở thành một nghệ sĩ, bơi tôi lớn lên giữa những con người kỳ quặc và màu mè họ rất giỏi tạo ra mọi thứ từ những bàn tay trắng. Và tuổi thơ của tôi quê mùa hơn là tôi có thể kể cho các bạn, và cũng trí thức hơn các bạn tưởng. Chẳng hạn, tôi và em gái tôi, ngày còn bé, chúng tôi thường tranh đua xem đứa nào ăn được nhiều não sóc nhất. (Tiếng cười) Tuy nhiên mặt khác, chúng tôi mê đọc sách nhất nhà. Và nếu mở TV lên thì chúng tôi sẽ xem phim tài liệu. Và bố tôi là người mê đọc sách nhất mà tôi biết. Ông có thể đọc chừng một hay hai cuốn tiểu thuyết một ngày.
But when I was little, I remember, he would kill flies in our house with my BB gun. And what was so amazing to me about that -- well he would be in his recliner, would holler for me to fetch the BB gun, and I'd go get it. And what was amazing to me -- well it was pretty kickass; he was killing a fly in the house with a gun -- but what was so amazing to me was that he knew just enough how to pump it. And he could shoot it from two rooms away and not damage what it was on because he knew how to pump it just enough to kill the fly and not damage what it landed on.
Nhưng hồi còn bé, tôi nhớ là ông hay giết ruồi trong nhà chúng tôi bằng khẩu súng BB của tôi. Và với tôi điều đó thật tuyệt vì khi đó ông sẽ vẫn ngồi trong ghế tựa là kêu lớn lên bảo tôi đi lấy khẩu BB, và tôi đi lấy nó. Và điều tuyệt vời là và điều này thú vị chết đi được; bố tôi giết ruồi bằng một khẩu súng -- cái tuyệt là ở chỗ ông biết cần nạp bao nhiêu hơi là đủ. Và ông có thể bắn nó từ cách xa hai căn phòng mà không làm hỏng cái chỗ nó đậu, bởi ông biết đích xác cần phải nạp bao nhiêu hơi đủ để giết con ruồi mà không làm hỏng cái nơi nó đậu.
So I should talk about art. (Laughter) Or we'll be here all day with my childhood stories. I love contemporary art, but I'm often really frustrated with the contemporary art world and the contemporary art scene. A few years ago, I spent months in Europe to see the major international art exhibitions that have the pulse of what is supposed to be going on in the art world. And I was struck by going to so many, one after the other, with some clarity of what it was that I was longing for. And I was longing for several things that I wasn't getting, or not getting enough of. But two of the main things: one of it, I was longing for more work that was appealing to a broad public, that was accessible. And the second thing that I was longing for was some more exquisite craftsmanship and technique.
Mà tôi nên nói về nghệ thuật mới phải. (Tiếng cười) Không thì chúng ta sẽ ở đây cả ngày với những câu chuyện tuổi thơ của tôi mất. Tôi yêu nghệ thuật đương đại, nhưng tôi rất thường thực sự bực mình với thế giới nghệ thuật đương đại và khung cảnh nghệ thuật đương đại. Vài năm về trước, tôi đã ở hàng tháng trời ở châu Âu để xem những buổi triển lãm nghệ thuật quốc tế lớn mang nhịp đập của những điều lẽ ra phải đang diễn ra trong thế giới nghệ thuật. Và tôi bị sốc khi đi từ cuộc triển lãm này đến cuộc triển lãm khác, trong khi tôi biết rõ những điều mà tôi mong được nhìn thấy. Nhưng tôi lại không thấy được một vài điều mà tôi mong đợi hay là không thấy đủ. Nhưng hai trong số các vấn đề chính là: một là, tôi mong thấy được nhiều tác phẩm mà thu hút được một quần chúng rộng rãi hơn những tác phẩm có thể tiếp cận được. Và điều thứ hai mà tôi mong đợi là những tác phẩm có tay nghề và kỹ thuật điêu luyện hơn.
So I started thinking and listing what all it was that I thought would make a perfect biennial. So I decided, I'm going to start my own biennial. I'm going to organize it and direct it and get it going in the world. So I thought, okay, I have to have some criteria of how to choose work. So amongst all the criteria I have, there's two main things. One of them, I call my Mimaw's Test. And what that is is I imagine explaining a work of art to my grandmother in five minutes, and if I can't explain it in five minutes, then it's too obtuse or esoteric and it hasn't been refined enough yet. It needs to worked on until it can speak fluently. And then my other second set of rules -- I hate to say "rules" because it's art -- my criteria would be the three H's, which is head, heart and hands. And great art would have "head": it would have interesting intellectual ideas and concepts. It would have "heart" in that it would have passion and heart and soul. And it would have "hand" in that it would be greatly crafted.
Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ và liệt kê ra tất cả những thứ mà tôi nghĩ sẽ tạo ra một cuộc triển lãm hoàn hảo sau hai năm. Và thế là tôi quyết định, tôi sẽ bắt đầu 2 năm của chính mình. Tôi sẽ tổ chức và sẽ đạo diễn nó và phổ biến nó trên khắp thế giới. Và thế là tôi nghĩ, OK, tôi phải có một số tiêu chuẩn chọn tác phẩm thế nào. Và thế là giữa tất cả các tiêu chuẩn mà tôi có, có hai vấn đề chính. Một trong số đó, tôi gọi là bài kiểm tra của Bà Ngoại. Và nó như thế này, tôi tưởng tượng ra là mình đang giải thích một tác phẩm nghệ thuật cho bà tôi trong 5 phút. Và nếu tôi có thể giải thích nó trong 5 phút, nghĩa là nó vẫn còn quá cùn hoặc quá thâm thúy khó hiểu và nghĩa là nó vẫn chưa được trau chuốt đủ. Nó cần phải được chỉnh sửa hơn nữa cho đến khi tự thân nó có thể diễn tả một cách trôi chảy. Và cái tiêu chuẩn thứ hai của tôi là Tôi ghét phải dùng từ "quy luật" vì đây là nghệ thuật -- tiêu chuẩn của tôi sẽ là ba chữ H nghĩa là đầu, tim và đôi tay. Và một tác phẩm lớn phải có đầu: nó phải có những ý tưởng trí tuệ và nội dung thú vị. Nó phải có trái tim, nghĩa là sự đam mê và trái tim và linh hồn. Và nó phải có tay, nghĩa là nó phải được chế tạo bằng tay một cách tinh xảo.
So I started thinking about how am I going to do this biennial, how am I going to travel the world and find these artists? And then I realized one day, there's an easier solution to this. I'm just going to make the whole thing myself. (Laughter) And so this is what I did. So I thought, a biennial needs artists. I'm going to do an international biennial; I need artists from all around the world. So what I did was I invented a hundred artists from around the world. I figured out their bios, their passions in life and their art styles, and I started making their work.
Nên tôi bắt đầu nghĩ mình sẽ làm cái cuộc triển lãm hai năm một lần này như thế nào, tôi sẽ đi khắp thế giới và tìm những nghệ sĩ này như thế nào. Và bỗng nhiên một ngày tôi nhận ra có một giải pháp dễ hơn cho vấn đề này. Tự tôi sẽ làm ra mọi thứ. (Tiếng cười) Và đây là điều mà tôi đã làm. Tôi đã nghĩ là một cuộc triển lãm hai năm một lần thì phải có những nghệ sĩ. Tôi sẽ là một cuộc triễn lãm quốc tế như vậy, nên tôi cần các nghệ sĩ đến từ khắp nơi trên thế giới. Nên điều mà tôi đã làm là tôi nghĩ ra một trăm nghệ sĩ từ khắp nơi trên thế giới. Tôi mường tượng ra tiểu sử của họ, niềm đam mê của họ trong cuộc sống và phong cách nghệ thuật của họ và tôi bắt đầu tạo ra các tác phẩm cua họ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
I felt, oh this is the kind of project that I could spend my whole life doing. So I decided, I'm going to make this a real biennial. It's going to be two years of studio work. And I'm going to create this in two years, and I have. So I should start to talk about these guys. Well the range is quite a bit. And I'm such a technician, so I loved this project, getting to play with all the techniques. So for example, in realist paintings, it ranges from this, which is kind of old masters style, to really realistic still-life, to this type of painting where I'm painting with a single hair. And then at the other end, there's performance and short films and indoor installations like this indoor installation and this one, and outdoor installations like this one and this one. I know I should mention: I'm making all these things. This isn't Photoshopped. I'm under the river with those fish.
Tôi đã cảm thấy, ồ đây chính là kiểu dự án mà một có thể dành cả đời mình để thực hiện. Và thế là tôi quyết định là tôi sẽ biến nó thành một cuộc triển lãm thực sự sau hai năm. Đó sẽ là hai năm làm việc ở xưởng. Và tôi sẽ tạo ra điều này trong hai năm. Và tôi đã làm được. Tôi nên bắt đầu kể về những nghệ sĩ này. Phạm trù của họ khá là rộng. Tôi là dân kỹ thuật, nên tôi thích làm dự án, thích thử tất cả các kỹ thuật. Chẳng hạn, trong các bức tranh theo chủ nghĩa hiện thực, nó trải dài trong phạm vi từ kiểu phong cách chủ đạo cũ cho đến tranh tĩnh vật đầy hiện thực, cho đến thể loại tranh mà tôi chi vẽ bằng một sợi cọ duy nhất này. Và ở đầu kia thì có những màn biểu diễn và những bộ phim ngắn và những tác phẩm sắp đạt trong nhà ví dụ như tác phẩm sắp đặt trong nhà này và cái này và những tác phẩm sắp đặt trong nhà như cái này và cái này. Tôi biết là mình nên lưu ý là tôi làm ra tất cả những thứ này. Đây không phải là photoshop. Tôi đã ở dưới sông cùng những con cá này.
So now let me introduce some of my fictional artists to you. This is Nell Remmel. Nell is interested in agricultural processes, and her work is based in these practices. This piece, which is called "Flipped Earth" -- she was interested in taking the sky and using it to cleanse barren ground. And by taking giant mirrors -- (Applause) and here she's taking giant mirrors and pulling them into the dirt. And this is 22 feet long. And what I loved about her work is, when I would walk around it and look down into the sky, looking down to watch the sky, and it unfolded in a new way. And probably the best part of this piece is at dusk and dawn when the twilight wedge has fallen and the ground's dark, but there's still the light above, bright above. And so you're standing there and everything else is dark, but there's this portal that you want to jump in. This piece was great. This is in my parents' backyard in Arkansas. And I love to dig a hole. So this piece was great fun because it was two days of digging in soft dirt.
Vậy bây giờ hãy để tôi giới thiệu với các bạn một số nghệ sĩ tưởng tượng của tôi. Đây là Nell Remmel. Sở thích của Nell là các quy trình nông nghiệp, và tác phẩm của cô được dựa trên những hoạt động này. Tác phẩm này được gọi là "Trái đất lật ngược" -- cô thích đem bầu trời và dùng nó để làm sạch mặt đất khô cằn. Và bằng cách sử dụng những tấm gương khổng lồ -- (Tiếng vỗ tay) Và ở đây cô đã đem những tấm gương khổng lồ đặt chúng dưới mặt đất. Cái này dài 6.7 mét. Và tôi yêu thích tác phẩm của cô ở chỗ khi tôi đi vòng quanh nó và nhìn xuống bầu trời, nhìn xuống dưới để ngắm bầu trời, bầu trời hiện ra trong một cách mới. Và có lẽ phần tuyệt nhất của tác phẩm này là vào lúc chạng vạng và bình minh khi ánh chiều ta đã rơi xuống và mặt đất trở nên tối tăm nhưng ở trên đầu trời vẫn sáng, ánh sáng vẫn còn. Và bạn đứng đó giữa mọi vật mờ tối nhưng lại có cánh cổng này làm bạn muốn nhảy vào. Tác phẩm này thật tuyệt. Nó nằm ở sân sau nhà bố mẹ tôi ở Arkansas. Và tôi thích đào hố. Thực hiện tác phẩm này rất vui, vì tôi đã có hai ngày liền đào trong đất mềm.
The next artist is Kay Overstry, and she's interested in ephemerality and transience. And in her most recent project, it's called "Weather I Made." And she's making weather on her body's scale. And this piece is "Frost." And what she did was she went out on a cold, dry night and breathed back and forth on the lawn to leave -- to leave her life's mark, the mark of her life. (Applause) And so this is five-foot, five-inches of frost that she left behind. The sun rises, and it melts away. And that was played by my mom.
Nghệ sĩ tiếp theo là Kay Overstry, và chủ đề yêu thích cua cô là sự phù du và thoáng chốc. Và trong tác phẩm gần đây nhất của mình, nó được gọi là "Thời tiết tôi tạo ra". Và cô tạo ra thời tiết trên phạm vi cơ thể mình. Tác phẩm này cô gọi là "Sương giá". Điều mà cô đã làm ấy là, cô ra ngoài trong một đêm lạnh và khô và cứ hà hơi tới lui trên bãi cỏ để để lại -- để để lại dấu ấn cuộc sống của mình, dấu ấn cuộc sống của cô. (tiếng vỗ tay) Và đây là 1.65 mét sương giá mà cô đã để lại. Mặt trời mọc, và nó tan đi ngay. Và cô gái này do mẹ tôi đóng.
So the next artist, this is a group of Japanese artists, a collective of Japanese artists -- (Laughter) in Tokyo. And they were interested in developing a new, alternative art space, and they needed funding for it, so they decided to come up with some interesting fundraising projects. One of these is scratch-off masterpieces. (Laughter) And so what they're doing -- each of these artists on a nine-by-seven-inch card, which they sell for 10 bucks, they drew original works of art. And you buy one, and maybe you get a real piece, and maybe not. Well this has sparked a craze in Japan, because everyone's wanting a masterpiece. And the ones that are the most sought after are the ones that are only barely scratched off. And all these works, in some way, talk about luck or fate or chance. Those first two are portraits of mega-jackpot winners years before and after their win.
Và nghệ sĩ tiếp theo, đây là một nhóm các nghệ sĩ Nhật Bản, một tập hợp các nghệ sĩ Nhật Bản -- (Tiếng cười) ở Tokyo. Và họ thích phát triển một không gian nghệ thuật mới thay thế. Và họ cần ngân quỹ, vì thế họ quyết định nghĩ ra một số dự án gây quỹ thú vị. Một trong số đó là các tuyệt tác thẻ cào. (Tiếng cười) Và thế là điều họ làm là -- mỗi nghệ sĩ này, ở trên một tấm thẻ 23 x 18 xăng-ti-mét mà họ bán với giá 10 đô, họ đã vẽ những tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Và bạn mua một, thì có thể bạn sẽ nhận được một tác phẩm thực sự, cũng có thể không. Nhưng nó đã châm ngòi cho một cuộc săn hàng ở Nhật, bởi ai cũng muốn sơ hữu một tuyệt tác. Và những tấm thẻ được săn lùng nhiều nhất là những tấm mà gần như chưa bị cào hết. Và tất cả những tác phẩm đó, cách này hay cách khác, chúng nói về may mắn hay số phận hay cơ hội. Hai hình đầu tiên này là chân dung của những người trúng số độc đắc trước và sau khi họ trúng giải.
And in this one it's called "Drawing the Short Stick." (Laughter) I love this piece because I have a little cousin at home who introduced me -- which I think is such a great introduction -- to a friend one day as, "This is my cousin Shea. He draws sticks real good." (Laughter) Which is one of the best compliments ever.
Và bức này được gọi là "Rút Trúng Thăm Ngắn". (Tiếng cười) Tôi yêu những tác phẩm này vì tôi có một đứa em họ ở nhà em ấy đã giới thiệu tôi cho một người bạn, mà tôi nghĩ đó là một lời giới thiệu rất hay, em ấy giới thiệu là "Đây là anh họ Shea của mình. Anh ấy rút thăm rất giỏi." (Tiếng cười) Đây là một trong những lời khen tuyệt nhất.
This artist is Gus Weinmueller, and he's doing a project, a large project, called "Art for the Peoples." And within this project, he's doing a smaller project called "Artists in Residence." And what he does is -- (Laughter) he spends a week at a time with a family. And he shows up on their porch, their doorstep, with a toothbrush and pajamas, and he's ready to spend the week with them. And using only what's present, he goes in and makes a little abode studio to work out of. And he spends that week talking to the family about what do they think great art is. He has all these discussions with their family, and he digs through everything they have, and he finds materials to make work. And he makes a work that answers what they think great art is. For this family, he made this still-life painting. And whatever he makes somehow references nesting and space and personal property.
Nghệ sĩ này là Gus Weinmueller, anh ấy đang làm một dự án lớn có tên là "Nghệ thuật cho mọi người". Và trong dự án này anh đang làm một dự án nhỏ gọi là "Những nghệ sĩ trong nhà" Và điều mà anh làm ấy là -- (Tiếng cười) mỗi lần anh ấy ở một tuần với một gia đình. Và anh ấy xuất hiện trước cổng, trên bậc cửa nhà họ, Với bàn chải đánh răng và đồ ngủ, sẵn sàng ở với họ một tuần. Và chỉ với những thứ có sẵn, anh ấy đi vào và dựng một xưởng làm việc nhỏ. Và cả tuần đó anh ấy nói chuyện với gia đình nọ về việc họ nghĩ một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc là gì. Anh thảo luận với họ rất nhiều và anh lục tung tất cả những gì họ có để tìm chất liệu cho tác phẩm. Và anh tạo ra một tác phẩm mà trả lời cho cái mà họ nghĩ một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời là. Đối với gia đình này, anh vẽ bức tranh tĩnh vật này. Và bức tranh này phần nào lấy cảm hứng từ việc làm tổ và không gian và tài sản cá nhân.
This next project, this is by Jaochim Parisvega, and he's interested in -- he believes art is everywhere waiting -- that it just needs a little bit of a push to happen. And he provides this push by harnessing natural forces, like in his series where he used rain to make paintings. This project is called "Love Nests." What he did was to get wild birds to make his art for him. So he put the material in places where the birds were going to collect them, and they crafted his nests for him. And this one's called "Lovelock's Nest." This one's called "Mixtape Love Song's Nest." (Laughter) And this one's called "Lovemaking Nest." (Laughted)
Cái dự án tiếp theo này, được tạo bởi Jaochim Parisvega. Anh này thích -- Anh tin là nghệ thuật đang ẩn mình chờ đợi ở khắp mọi nơi -- và chỉ cần một chút thúc đẩy là nó sẽ thể hiện. Và anh tạo sự thúc đẩy này bằng cách khai thác các lực lượng của tự nhiên, chẳng hạn như trong chuỗi tác phẩm này anh dùng mưa để vẽ tranh. Dự án này được gọi là "Những chiếc tổ yêu đương". Và điều anh làm là khiến cho những con chim làm nghệ thuật cho anh. Và thế là anh đặt vật liệu ở nơi mà lũ chim sẽ đến thu nhặt, và thế là chúng tạo nên những chiếc tổ này cho anh ấy. Cái này được gọi là "Chiếc tổ Khóa tình yêu". Cái này được gọi là "Chiếc tổ cuộn băng hỗn hợp nhạc tình" (Tiếng cười) Và chiếc này được gọi là "Chiếc tổ yêu đương". (Cười)
Next is Sylvia Slater. Sylvia's interested in art training. She's a very serious Swiss artist. (Laughter) And she was thinking about her friends and family who work in chaos-ridden places and developing countries, and she was thinking, what can I make that would be of value to them, in case something bad happens and they have to buy their way across the border or pay off a gunman? And so she came up with creating these pocket-sized artworks that are portraits of the person that would carry them. And you would carry this around with you, and if everything went to hell, you could make payments and buy your life. So this life price is for an irrigation non-profit director. So hopefully what happens is you never use it, and it's an heirloom that you pass down. And she makes them so they could either be broken up into payments, or they could be like these, which are leaves that can be payments. And so they're valuable. This is precious metals and gemstones. And this one had to get broken up. He had to break off a piece to get out of Egypt recently.
Kế tiếp là Sylvia Slater. Sylvia thích đào tạo nghệ thuật. Cô là một nghệ sĩ người Thụy Sĩ rất nghiêm túc. (Cười) Và cô đang nghĩ về bạn bè và gia đình của mình họ đang làm việc ở những nơi hỗn loạn và các nước đang phát triển, và thế là cô nghĩ, mình có thể làm điều gì có giá trị cho họ, nếu một điều gì xấu xảy ra và họ phải bỏ tiền ra mới được ra khỏi biên giới hoặc phải hối lộ một người có súng. Thế là cô nghĩ ra việc tạo những tác phẩm bỏ túi này chúng là chân dung của người mang chúng. Và bạn sẽ mang cái này theo trong người, và trong tình trạng hỗn loạn, bạn có thể thanh toán và mua được cuộc sống cho mình. Và cái món mua được cuộc sống này là dành cho một giám đốc phi lợi nhuận về thoát nước. Hy vọng là bạn không bao giờ lâm vào cảnh phải sử dụng nó, và nó là của gia truyền mà bạn truyền xuống cho con cháu mình. Và cô ấy làm chúng sao cho chúng có thể tách ra thành nhiều phần để thanh toán, hoặc cũng có thể như thế này, nghĩa là đồ cầm cố. Và chúng có giá trị. Chúng là kim loại và đá quý. Và cái này phải được chia nhỏ ra. Anh này mới đây đã phải tách một phần ra để ra khỏi Ai Cập.
This is by a duo, Michael Abernathy and Bud Holland. And they're interested in creating culture, just tradition. So what they do is they move into an area and try to establish a new tradition in a small geographic area. So this is in Eastern Tennessee, and what they decided was that we need a positive tradition that goes with death. So they came up with "dig jigs." And a dig jig -- a dig jig is where, for a milestone anniversary or a birthday, you gather all your friends and family together and you dance on where you're going to be buried. (Laughter) And we got a lot of attention when we did it. I talked my family into doing this, and they didn't know what I was doing. And I was like, "Get dressed for a funeral. We're going to go do some work." And so we got to the grave and made this, which was hilarious -- the attention that we got. So what happens is you dance on the grave, and after you've done your dance, everyone toasts you and tells you how great you are. And you in essence have a funeral that you get to be present for. That's my mom and dad.
Tác phẩm này do đôi nghệ sĩ Michael Abernathy và Bud Holland. Họ thích tạo ra văn hóa, chỉ có truyền thống. Và họ đã tìm đến một khu vực nào đó và cố gắng tạo ra một truyền thống trong một khu vực địa lý nhỏ đó. Và đây là miền Đông Tennessee, và cái mà họ quyết định là họ cần một truyền thống tích cực đi kèm với cái chết. Thế là họ nghĩ ra những điệu nhảy đáo hố. Và những điệu nhảy đào hố -- là nơi mà để kỷ niệm sinh nhật hay một dịp trọng đại nào đó, bạn tập hợp tất cả gia đình và bạn bè lại và bạn nhảy nhót ở nơi mà bạn sẽ được chôn. (Cười) Và chúng tôi rất được chú ý khi chúng tôi thực hiện nó. Tôi thuyết phục gia đình mình cùng tham gia, và họ chẳng biết tôi đang làm gì. Và tôi bảo họ là, "Hãy mặc đồ dể đi dự đám tang. Chúng ta sẽ đi làm một việc." Và rồi chúng tôi đến cái mộ này và nhảy nhót ở đó, rất là buồn cười khi chúng tôi gây được sự chú ý như vậy. Và điều xảy ra là bạn nhảy nhót trên mộ. Rồi sau khi nhảy xong, mọi người cụng ly chúc mừng và khen bạn rất tuyệt. Và cơ bản là bạn đã có một đám tang cho mình mà chính bạn được hiện diện. Đây là mẹ và bố tôi.
This is by Jason Birdsong. He is interested in how we see as an animal, how we are interested in mimicry and camouflage. You know, we look down a dark alley or a jungle path, trying to make out a face or a creature. We just have that natural way of seeing. And he plays with this idea. And this piece: those aren't actually leaves. They're butterfly specimens who have a natural camouflage. So he pairs these up. There's another pile of leaves. Those are actually all real butterfly specimens. And he pairs these up with paintings. Like this is a painting of a snake in a box. So you open the box and you think, "Whoa, there's a snake in there." But it's actually a painting. So he makes these interesting conversations about realism and mimicry and our drive to be fooled by great camouflage.
Đây là Jason Birdsong. Anh ấy thích cách chúng ta nhìn như một con vật, cách chúng ta thích bắt chước và ngụy trang. Bạn biết đấy, chúng ta nhìn xuống một con hẻm tối hay một lối đi trong rừng rậm cố gắng nhận ra một khuôn mặt hoặc một sinh vật. Chúng ta chỉ có cách nhìn tự nhiên như thế. Và anh ấy lấy cái ý tưởng này. Và tác phẩm này: chúng không phải là lá cây thực đâu. Chúng là những mẩu vật bướm có khả năng ngụy trang tự nhiên, Thế là anh tạo chúng thành từng cặp. Đây là một đống lá khác. Chúng đều là mẫu bướm thật. Và anh ghép chúng với những bức tranh. Chẳng hạn như bức tranh này về một con rắn ở trong hộp. Thế là bạn mở hộp ra và bạn nghĩ, "Ồ, có con rắn trong đó." Nhưng thực ra đó chỉ là hình vẽ thôi. Nên anh tạo ra những cuộc đối thoại này về thực tế và sự bắt chước và động lực để bị lừa bởi những sự ngụy trang rất tốt của chúng ta.
(Laughter)
(Cười)
The next artist is Hazel Clausen. Hazel Clausen is an anthropologist who took a sabbatical and decided, "You know, I would learn a lot about culture if I created a culture that doesn't exist from scratch." So that's what she did. She created the Swiss people named the Uvulites, and they have this distinctive yodeling song that they use the uvula for. And also they reference how the uvula -- everything they say is fallen because of the forbidden fruit. And that's the symbol of their culture. And this is from a documentary called "Sexual Practices and Populations Control Among the Uvulites." This is a typical angora embroidery for them. This is one of their founders, Gert Schaeffer. (Laughter) And actually this is my Aunt Irene. It was so funny having a fake person who was making fake things. And I crack up at this piece, because when I see it I know that's French angora and all antique German ribbons and wool that I got in a Nebraska mill and carried around for 10 years and then antique Chinese skirts.
Nghệ sĩ tiếp theo là Hazel Clausen. Hazel Clausen là một nhà nhân chủng học đã nhân dịp nghỉ phép của mình đã quyết định là, "Bạn biết không, tôi sẽ học được rất nhiều về văn hóa nếu tôi tạo ra một nền văn hóa chưa bao giờ tồn tại." Thế là cô bắt tay vào làm luôn. Cô tạo ra một dân tộc Thụy Sỹ có tên là Uvulites, và họ có bài hát yodel đặc trưng này mà họ dùng lưỡi gà để hát. Và họ cũng cho biết làm thế nào mà cái lưỡi gà -- tất cả những gì họ nói là nó rơi vì là trái cấm. Và đó là biểu tượng của nền văn hóa của họ. Và đây là từ bộ phim tài liệu gọi là "Các hoạt động tình dục và kiểm soát dân số của dân tộc Uvulites." Đây là một mẫu thêu lông thỏ đặc trưng của họ. Đây là một trong những nhà sáng lập, Gert Schaeffer. (Cười) Thực ra đây là dì Irene của tôi. Thật là buồn cười khi cho một người già làm những thứ giả tạo. Và tôi cười ngất trước tác phẩm này, vì khi nhìn nó tôi biết đó là lông thỏ của Pháp và tất cả những ruy băng cổ của Đức và len tôi lấy từ một nhà máy ở Nebraska và mang theo suốt 10 năm trời và rồi váy Trung Hoa cổ.
The next is a collective of artists called the Silver Dobermans, and their motto is to spread pragmatism one person at a time. (Laughter) And they're really interested in how over-coddled we've become. So this is one of their comments on how over-coddled we've become. And what they've done is they put a warning sign on every single barb on this fence. (Laughter) (Applause) And this is called "Horse Sense Fence."
Tiếp theo là nhóm các nghệ sĩ gọi là Những Chú Chó Đức Bạc. Phương châm của họ là truyền bá chủ nghĩa thực dụng mỗi người một lần. (Cười) Và họ thực sự hứng thú với việc chúng ta đã trở nên quen được yêu chiều quá mức như thê nào. Đây là một trong những bình luận của họ về điều đó. Và điều họ làm là họ để một bảng báo nhắc nhở lên từng ngạnh của cái hàng rào này. (Cười) (Vỗ tay) Và cái này được gọi là "Hàng rào giác quan ngựa".
The next artist is K. M. Yoon, a really interesting South Korean artist. And he's reworking a Confucian art tradition of scholar stones. Next is Maynard Sipes. And I love Maynard Sipes, but he's off in his own world, and, bless his heart, he's so paranoid. Next is Roy Penig, a really interesting Kentucky artist, and he's the nicest guy. He even once traded a work of art for a block of government cheese because the person wanted it so badly.
Nghệ sĩ tiếp theo là K.M.Yoon, Một nghệ sĩ Nam Hàn rất thú vị. Và anh đang sửa lại một truyền thống nghệ thuật Khổng Tử về đá học giả. Kế tiếp là Maynard Sipes. Và tôi quý Maynard Sipes, nhưng anh ấy chìm trong thế giới riêng của mình, và Chúa phù hộ, anh ấy bị hoang tưởng quá. Tiếp đến là Roy Penig, một nghệ sĩ người Kentucky rất thú vị, và anh ấy là người tử tế nhất. Có lần anh ấy còn bán một tác phẩm nghệ thuật để lấy một khối pho mát bởi người đó rất muốn có nó.
Next is an Australian artist, Janeen Jackson, and this is from a project of hers called "What an Artwork Does When We're Not Watching." (Laughter) Next is by a Lithuanian fortune teller, Jurgi Petrauskas. Next is Ginger Cheshire. This is from a short film of hers called "The Last Person." And that's my cousin and my sister's dog, Gabby. The next, this is by Sam Sandy. He's an Australian Aboriginal elder, and he's also an artist. And this is from a large traveling sculpture project that he's doing.
Tiếp theo là một nghệ sĩ người Úc, Janeen Jackson, Và đây là từ một dự án của cô gọi là "Một tác phẩm nghệ thuật làm gì khi chúng ta không nhìn nó". (Cười) Tiếp đến là một thầy bói người Lithuana, Jurgi Petrauskas. Tiếp theo là Ginger Cheshire. Đây là từ một bộ phim ngắn của cô có tên là "Người cuối cùng". Và đó là em họ tôi và con chó của em gái tôi, Gabby. Tiếp theo, tác phẩm này là của Sam Sandy. Ông là một trưởng lão người châu Úc bản xứ, ông cũng là một nghệ sĩ. Và tác phẩm này lấy từ một dự án điêu khắc du lịch lớn mà ông đang làm.
This is from Estelle Willoughsby. She heals with color. And she's one of the most prolific of all these hundred artists, even though she's going to be 90 next year. (Laughter) This is by Z. Zhou, and he's interested in stasis. Next is by Hilda Singh, and she's doing a whole project called "Social Outfits."
Đây là từ Estelle Willoughsby, Cô ấy chữa bệnh bằng màu sắc. Và cô là một trong những người có nhiều tác phẩm nhất trong số 100 nghệ sĩ kia, mặc dù năm tới cô ấy sẽ tròn 90 tuổi. (Cười) Đây là tác phẩm của Z.Zhou, anh ấy thích tình trạng cân bằng. Kế đến làm tác phẩm của Hilda Singh, và cô ấy đang làm một dự án toàn vẹn tên là "Phục trang của xã hội"
Next is by Vera Sokolova. And I have to say, Vera kind of scares me. You can't look her directly in the eyes because she's kind of scary. And it's good that she's not real; she'd be mad that I said that. (Laughter) And she's an optometrist in St. Petersburg, and she plays with optics. Next, this is by Thomas Swifton. This is from a short film, "Adventures with Skinny." (Laughter) And this is by Cicily Bennett, and it's from a series of short films.
Kế đến là của Vera Sokolova. Và tôi phải nói là Vera hơi làm tôi sợ. Bạn không thể nhìn thẳng vào măt1 cô, vì cô hơi đáng sợ. Và thật tốt vì cô ấy không có thật; nếu không cô sẽ nổi giận vì tôi nói thế. (Cười) Và cô là chuyên gia đo thị lực ở St. Petersburg, cô ấy sáng tạo với quang học. Kế đến là của Thomas Swifton. Đây là trích từ một bộ phim ngắn "Cuộc phiêu lưu của chàng gầy". (Cười) Và cái này là của Cicily Bennett, nó đến từ một xâu phim ngắn.
And after this one, there's 77 other artists. And all together with those other 77 you're not seeing, that's my biennial. Thank you. Thank you. Thanks. (Applause) Thank you. Thanks. (Applause)
Và sau cái này còn có 77 nghệ sĩ khác. Và tất cả họ cùng với 77 người nữa mà các bạn chưa được xem, đó chính là 2 năm làm việc của tôi. Cảm ơn các bạn. Cảm ơn. (Vỗ tay) Cảm ơn. (Vỗ tay)