As an Indian, and now as a politician and a government minister, I've become rather concerned about the hype we're hearing about our own country, all this talk about India becoming a world leader, even the next superpower. In fact, the American publishers of my book, "The Elephant, The Tiger and the Cell Phone," added a gratuitous subtitle saying, "India: The next 21st-century power." And I just don't think that's what India's all about, or should be all about.
Là một người Ấn Độ, và giờ là một chính trị gia và một bộ trưởng chính quyền, tôi trở nên quan tâm hơn về cường điệu mà chúng tôi thường nghe về đất nước mình, những lời bàn về việc Ấn Độ đứng đầu thế giới, hoặc thậm chí là siêu cường quốc kế tiếp. Trên thực tế, các nhà xuất bản Mỹ của quyển sách tôi, "Chú Voi, Con Cọp và Chiếc Điện Thoại," đã thêm vào một phụ đề đầy nhã ý rằng, "India, cường quốc kế tiếp của thể kỉ 21." Và tôi không nghĩ rằng đó là tất cả những gì về Ấn Độ, hoặc những gì Ấn Độ nên trở thành.
Indeed, what worries me is the entire notion of world leadership seems to me terribly archaic. It's redolent of James Bond movies and Kipling ballads. After all, what constitutes a world leader? If it's population, we're on course to top the charts. We will overtake China by 2034. Is it military strength? Well, we have the world's fourth largest army. Is it nuclear capacity? We know we have that. The Americans have even recognized it, in an agreement. Is it the economy? Well, we have now the fifth-largest economy in the world in purchasing power parity terms. And we continue to grow. When the rest of the world took a beating last year, we grew at 6.7 percent.
Thật vậy, điều tôi lo lắng là khái niệm về sự dẫn đầu thế giới đối với tôi lạc hậu kinh khủng. Nó có hơi hướng như trong phim James Bond và những bản nhạc của Kipling. Sau cùng, cái gì tạo nên cường quốc hàng đầu? Nếu đó là dân số, thì chúng tôi đang trên đà dẫn đầu bảng. Chúng tôi sẽ vượt qua Trung Quốc vào năm 2034. Sức mạnh quân sự ư? Chúng tôi có quân đội thứ tư thế giới. Khả năng hạt nhân ư? Chúng tôi có nó. Người Mỹ đã nhận ra nó, trong một thỏa thuận. Nền kinh tế ư? Chúng tôi cũng có nền kinh tế lớn thứ năm thế giới nếu nói về sức mua. Và chúng tôi tiếp tục phát triển. Khi thế giới thua lỗ nặng vào năm ngoái, chúng tôi phát triển 6.7 phần trăm.
But, somehow, none of that adds up to me, to what I think India really can aim to contribute in the world, in this part of the 21st century. And so I wondered, could what the future beckons for India to be all about be a combination of these things allied to something else, the power of example, the attraction of India's culture, what, in other words, people like to call "soft power."
Nhưng, không biết sao, những điều đó chưa đủ, với những gì Ấn Độ có thể làm nhằm mục đích đóng góp cho thế giới, ở giai đoạn này của thể kỉ 21. Và tôi nghĩ rằng, có thể nào tương lai kêu gọi Ấn Độ trở thành là tổng hợp của những điều này cộng thêm một điều gì khác. quyền lực của nước mẫu, sự hấp dẫn của nền văn hóa Ấn Độ, điều gì, nói một cách khác, mọi người thường gọi là "quyền lực mềm."
Soft power is a concept invented by a Harvard academic, Joseph Nye, a friend of mine. And, very simply, and I'm really cutting it short because of the time limits here, it's essentially the ability of a country to attract others because of its culture, its political values, its foreign policies. And, you know, lots of countries do this. He was writing initially about the States, but we know the Alliance Francaise is all about French soft power, the British Council. The Beijing Olympics were an exercise in Chinese soft power. Americans have the Voice of America and the Fulbright scholarships. But, the fact is, in fact, that probably Hollywood and MTV and McDonalds have done more for American soft power around the world than any specifically government activity.
Quyền lực mềm là khái niệm được phát minh bởi học giả Harvard, Joseph Nye, một người bạn của tôi. Và, một cách đơn giản, nói ngắn gọn vì giới hạn thời gian ở đây, đó chủ yếu là khả năng một quốc gia hấp dẫn những quốc gia khác bởi văn hóa, giá trị chính trị, và chính sách ngoại giao của nó. Và, bạn biết đó, nhiều quốc gia làm điều này. Ông ấy đã viết lúc đầu về nước Mỹ, nhưng chúng ta biết Liên Minh Pháp chính là quyền lực mềm, Hội đồng Anh, Thế Vận Hội Bắc Kinh là biểu hiện của quyền lực mềm Trung Quốc. Người Mỹ có đài Tiếng nói Mỹ, và học bổng Fulbright. Nhưng thực tế, Hollywood và đài MTV và McDonalds đóng góp nhiều hơn cho quyền lực mềm Mỹ khắp thế giới hơn bất kì hoạt động nào của chính phủ.
So soft power is something that really emerges partly because of governments, but partly despite governments. And in the information era we all live in today, what we might call the TED age, I'd say that countries are increasingly being judged by a global public that's been fed on an incessant diet of Internet news, of televised images, of cellphone videos, of email gossip. In other words, all sorts of communication devices are telling us the stories of countries, whether or not the countries concerned want people to hear those stories.
Vì vậy nên quyền lực mềm là những gì đang nổi lên một phần là nhờ các chính phủ, nhưng một phần không bởi chính phủ. Và trong thời đại thông tin mà chúng ta sống, có thể gọi là thế kỉ TED, tôi có thể nói rằng các quốc gia đang bị đánh giá dựa trên chế độ nhồi nhét không ngừng của tin tức trên Internet, của hình ảnh truyền hình, của thu ảnh điện thoại, của thư điện tán dóc. Nói cách khác, tất cả thiết bị truyền thông đang kể câu chuyện về đất nước chúng ta, dù các quốc gia có muốn người dân nghe những chuyện đó hay không.
Now, in this age, again, countries with access to multiple channels of communication and information have a particular advantage. And of course they have more influence, sometimes, about how they're seen. India has more all-news TV channels than any country in the world, in fact in most of the countries in this part of the world put together.
Bây giờ, trong thế kỉ này, các nước có cơ hội tiếp cận các kênh tin tức và đa truyền thông có sự ưu điểm lợi ích. Và vì vậy họ có sức ảnh hưởng hơn, đôi khi, là về cách mà họ được nhìn nhận. Ấn Độ có nhiều kênh TV toàn tin tức hơn bất cứ quốc gia nào trên thế giới, thực tế hơn phần lớn quốc gia trên thế giới cộng lại.
But, the fact still is that it's not just that. In order to have soft power, you have to be connected. One might argue that India has become an astonishingly connected country. I think you've already heard the figures. We've been selling 15 million cellphones a month. Currently there are 509 million cellphones in Indian hands, in India. And that makes us larger than the U.S. as a telephone market. In fact, those 15 million cellphones are the most connections that any country, including the U.S. and China, has ever established in the history of telecommunications.
Nhưng, như thế không chỉ có vậy. Để có được quyền lực mềm, ta phải kết nối với nhau. Người ta nói rằng Ấn Độ đã trở thành nước có kết nối đáng kính ngạc. Tôi nghĩ các bạn đã nghe các số liệu. Chúng tôi bán ra 15 triệu điện thoại di động một tháng. Hiện tại là 509 điện thoại di động của người Ấn Độ, tại Ấn Độ. và điều đó làm chúng tôi lớn hơn Mỹ trong thị trường điện thoại. Trên thực tế, 15 triệu điện thoại di động đó kết nối nhiều hơn bất cứ quốc gia nào, --bao gồm Mỹ và Trung Quốc-- từng làm trong lịch sử ngành viễn thông.
But, what perhaps some of you don't realize is how far we've come to get there. You know, when I grew up in India, telephones were a rarity. In fact, they were so rare that elected members of Parliament had the right to allocate 15 telephone lines as a favor to those they deemed worthy. If you were lucky enough to be a wealthy businessman or an influential journalist, or a doctor or something, you might have a telephone. But sometimes it just sat there.
Nhưng, có một điều mà các bạn không nhận ra là từ mức xa nào chúng tôi đến được đó. Bạn biết không, khi tôi lớn lên ở Ấn Độ, điện thoại là việc hiếm có. Thực tế, chúng hiếm đến nỗi thành viên Nghị viện có quyền chỉ định 15 đường dây điện thoại như là đặc ân cho những người xứng đáng. Nếu bạn đủ may mắn là doanh nhân thành đạt, hoặc một nhà báo có ảnh hưởng, hoặc bác sĩ gì đó, thì bạn mới có điện thoại. Nhưng đôi khi chúng không được dùng tới.
I went to high school in Calcutta. And we would look at this instrument sitting in the front foyer. But half the time we would pick it up with an expectant look on our faces, there would be no dial tone. If there was a dial tone and you dialed a number, the odds were two in three you wouldn't get the number you were intending to reach. In fact the words "wrong number" were more popular than the word "Hello." (Laughter) If you then wanted to connect to another city, let's say from Calcutta you wanted to call Delhi, you'd have to book something called a trunk call, and then sit by the phone all day, waiting for it to come through. Or you could pay eight times the going rate for something called a lightning call. But, lightning struck rather slowly in our country in those days, so, it was like about a half an hour for a lightning call to come through.
Tôi học trung học tại Calcutta. Và chúng tôi thấy dụng cụ này ở tiền sảnh. Nhưng nửa thời gian chúng tôi nhấc máy với một cái nhìn chờ đợi trên mặt, không có tiếng quay số nào. Nếu có tiếng quay số và bạn quay số nào đó cược hai trong ba là bạn sẽ không gọi được số muốn gọi. Thực sự là từ "lộn số" phổ biến hơn từ "xin chào." (Cười) Nếu bạn muốn kết nối với thành phố khác, ví dụ như từ Calcutta tới Delhi, bạn phải đặt một cuộc gọi liên tỉnh, và ngồi cả ngày bên điện thoại để chờ nó tới. Hoặc phải trả gấp 8 lần cước phí thông thường cho một cuộc gọi chớp nhoáng. Nhưng, nó xảy ra khá chậm vào lúc đó, nên phải chờ khoảng nửa tiếng để cuộc gọi chớp nhoáng được thực hiện.
In fact, so woeful was our telephone service that a Member of Parliament stood up in 1984 and complained about this. And the Then-Communications Minister replied in a lordly manner that in a developing country communications are a luxury, not a right, that the government had no obligation to provide better service, and if the honorable Member wasn't satisfied with his telephone, could he please return it, since there was an eight-year-long waiting list for telephones in India.
Thực sự dịch vụ điện thoại rất tệ đến nỗi một thành viên Nghị viện đã đứng lên vào năm 1984 và than phiền về điều này. Và Bộ trưởng Truyền thông lúc đó trả lời trịch thượng rằng ở một nước đang phát triển truyền thông là một sự xa xỉ, chứ không phải là quyền, rằng chính phủ không có nghĩa vụ cung cấp dịch vụ tốt hơn, và rằng Thành viên danh dự không hài lòng với điện thoại của mình, thì hãy trả lại nó, vì có một danh sách chờ dài 8 năm cho điện thoại ở Ấn Độ.
Now, fast-forward to today and this is what you see: the 15 million cell phones a month. But what is most striking is who is carrying those cell phones. You know, if you visit friends in the suburbs of Delhi, on the side streets you will find a fellow with a cart that looks like it was designed in the 16th century, wielding a coal-fired steam iron that might have been invented in the 18th century. He's called an isthri wala. But he's carrying a 21st-century instrument. He's carrying a cell phone because most incoming calls are free, and that's how he gets orders from the neighborhood, to know where to collect clothes to get them ironed.
Bây giờ, tiến về lúc này thì các bạn thấy là: 15 triệu điện thoại di động một tháng. Nhưng điều nổi bật nhất là những người đang mang những chiếc di động đó. Bạn biết đấy, nếu bạn thăm bạn bè ở vùng ngoại ô Delhi, trên lề đường bạn sẽ thấy một anh chàng với một chiếc xe đẩy trông như thiết kế vào thế kỉ 16, cầm một bàn ủi hơi nước chạy bằng than đá có thể được phát mình vào thế kỉ 18. Anh ta được gọi là isthri wala. Nhưng anh ta mang một công cụ của thế kỉ 21. Anh ta mang di động vì đa phần các cuộc gọi đến miễn phí, và đó là cách anh ta nhận đặt hàng từ những vùng lân cận, để biết đi đâu lấy đồ ủi.
The other day I was in Kerala, my home state, at the country farm of a friend, about 20 kilometers away from any place you'd consider urban. And it was a hot day and he said, "Hey, would you like some fresh coconut water?" And it's the best thing and the most nutritious and refreshing thing you can drink on a hot day in the tropics, so I said sure. And he whipped out his cellphone, dialed the number, and a voice said, "I'm up here." And right on top of the nearest coconut tree, with a hatchet in one hand and a cell phone in the other, was a local toddy tapper, who proceeded to bring down the coconuts for us to drink.
Một ngày nọ tôi ở Kerala, tiểu bang nhà tôi, ở một cánh đồng của một người bạn, khoảng 20 km cách bất kì đâu bạn cho là đô thị. Đó là một ngày nóng và anh ta nói, "Này, anh có muốn uống nước dừa tươi không?" Và đó là thứ tuyệt nhất và nhiều dinh dưỡng nhất bạn có thể uống vào một ngày nóng ở xứ nhiệt đới, nên tôi nhận lời. Và anh ta lấy di động ra, quay số, và một giọng nói trả lời, "Tôi trên đây" Và trên đỉnh của một ngọn dừa bên phải, với một cái rìu nhỏ trên tay và điện thoại trên tay kia, là một anh chàng chuyên thu hoạch dừa, người mang xuống những trái dừa cho chúng tôi uống.
Fishermen are going out to sea and carrying their cell phones. When they catch the fish they call all the market towns along the coast to find out where they get the best possible prices. Farmers now, who used to have to spend half a day of backbreaking labor to find out if the market town was open, if the market was on, whether the product they'd harvested could be sold, what price they'd fetch. They'd often send an eight year old boy all the way on this trudge to the market town to get that information and come back, then they'd load the cart. Today they're saving half a day's labor with a two minute phone call.
Ngư dân đi đánh cá và mang theo điện thoại của họ, khi họ bắt được cá, họ gọi toàn thị trấn dọc bờ biển để tìm chỗ có giá mua cao nhất. Bây giờ, những người nông dân đã từng phải dành nửa ngày làm việc nặng để xem nếu thị trấn mở cửa, nếu có phiên họp chợ, thì sản phẩm họ thu hoạch có bán được hay không, giá cả ra sao. Họ đã từng nhờ một chú bé 8 tuổi làm công việc nặng nhọc này là chạy đến thị trấn để lấy thông tin và quay về, sau đó họ mới chất đồ lên xe. Ngày nay họ tiết kiệm được nửa ngày làm việc chỉ với hai phút gọi.
So this empowerment of the underclass is the real result of India being connected. And that transformation is part of where India is heading today. But, of course that's not the only thing about India that's spreading. You've got Bollywood. My attitude to Bollywood is best summarized in the tale of the two goats at a Bollywood garbage dump -- Mr. Shekhar Kapur, forgive me -- and they're chewing away on cans of celluloid discarded by a Bollywood studio. And the first goat, chewing away, says, "You know, this film is not bad." And the second goat says, "No, the book was better." (Laughter)
Vì vậy sức mạnh này của giai cấp lao động là kết quả của việc Ấn Độ trở nên kết nối hơn. Và sự thay đổi đó là một phần của vị trí mà Ấn Độ đang tiến đến. Nhưng, dĩ nhiên đó không phải điều duy nhất của Ấn Độ được lan truyền. Chúng ta có Bollywood. Thái độ của tôi đối với Bollywood được tóm tắt bằng câu chuyện về hai chú dê ở bãi rác Bollywood-- Mr. Shekhar Kapur, thứ lỗi cho tôi -- chúng nhai những can nhựa bỏ đi từ những xưởng phim Bollywood. Chú dê thứ nhất, vừa nhai, vừa nói, "Cậu ạ, phim này cũng không tệ." Và chú dê thứ hai nói, "Không, đọc sách hay hơn." (cười)
I usually tend to think that the book is usually better, but, having said that, the fact is that Bollywood is now taking a certain aspect of Indian-ness and Indian culture around the globe, not just in the Indian diaspora in the U.S. and the U.K., but to the screens of Arabs and Africans, of Senegalese and Syrians. I've met a young man in New York whose illiterate mother in a village in Senegal takes a bus once a month to the capital city of Dakar, just to watch a Bollywood movie. She can't understand the dialogue. She's illiterate, so she can't read the French subtitles. But these movies are made to be understood despite such handicaps, and she has a great time in the song and the dance and the action. She goes away with stars in her eyes about India, as a result.
Tôi thường nghĩ rằng quyển sách thì lúc nào cũng hay hơn, nhưng, mặc dù nói vậy, sự thật là hiện nay Bollywood đang mang diện mạo Ấn Độ và văn hóa Ấn đến khắp nơi trên thế giới, không chỉ trong cộng đồng người Ấn tại Mỹ và Anh, mà còn trên màn ảnh ở Ả Rập, châu Phi, ở Senegal và Syria. Tôi gặp một anh thanh niên ở New York có người mẹ mù chữ sống tại một làng quê ở Senegal đi xe buýt mỗi tháng một lần đến thủ đô Dakar, chỉ để xem một bộ phim Bollywood. Bà ta không thể hiểu tiếng địa phương. Bà ta thất học, nên không thể hiểu phụ đề tiếng Pháp. Nhưng những bộ phim này rất dễ hiểu, mặc dù có những khiếm khuyết như vậy, và bà đã có quãng thời gian tuyệt vời với những bài hát, điệu nhảy và hành động. Kết quả là bà ra về với niềm vui trong ánh mắt về Ấn Độ.
And this is happening more and more. Afghanistan, we know what a serious security problem Afghanistan is for so many of us in the world. India doesn't have a military mission there. You know what was India's biggest asset in Afghanistan in the last seven years? One simple fact: you couldn't try to call an Afghan at 8:30 in the evening. Why? Because that was the moment when the Indian television soap opera, "Kyunki Saas Bhi Kabhi Bahu Thi," dubbed into Dari, was telecast on Tolo T.V. And it was the most popular television show in Afghan history. Every Afghan family wanted to watch it. They had to suspend functions at 8:30. Weddings were reported to be interrupted so guests could cluster around the T.V. set, and then turn their attention back to the bride and groom. Crime went up at 8:30. I have read a Reuters dispatch -- so this is not Indian propaganda, a British news agency -- about how robbers in the town of Musarri Sharif* stripped a vehicle of its windshield wipers, its hubcaps, its sideview mirrors, any moving part they could find, at 8:30, because the watchmen were busy watching the T.V. rather than minding the store. And they scrawled on the windshield in a reference to the show's heroine, "Tulsi Zindabad": "Long live Tulsi." (Laughter)
Và điều này xảy ra ngày càng nhiều. Afghanistan, nơi có tình hình an ninh nghiêm trọng Afghanistan là như vậy đối với rất nhiều người chúng ta. Ấn Độ không có nhiệm vụ quân sự gì ở đó. Bạn biết tài sản lớn nhất của Ấn Độ tại Afghanistan trong bảy năm lại đây là gì không? Một điều đơn giản: bạn không thể gọi điện cho một người Afghan vào lúc 8:30 tối. Vì sao? Bởi vì đó là lúc chiếu phim truyền hình Ấn Độ, "Kyunki Saas Bhi Kabhi Bahu Thi," được lồng tiếng Dari, được chiếu trên Tolo T.V. Và đó là phim bộ nổi tiếng nhất trong lịch sử phim của người Afghan. Mọi gia đình Afghan đều muốn xem nó. Họ phải ngưng mọi công việc lúc 8 giờ 30. Những buổi tiệc cưới bị gián đoạn vì khách khứa chụm lại quanh những chiếc TV, và sau đó thì mới quay lại cô dâu chú rể. Tội phạm tăng lên vào lúc 8 giờ 30. Tôi đã đọc một bản tin Reuters -- đấy không phải là hãng tin Ấn Độ, mà là của Anh -- về việc làm thế nào kẻ cắp ở thị trấn Musarri Sharif* lấy đi cần gạt nước, đĩa bánh xe và gương chiếu hậu, bất cứ thứ gì gỡ ra được, vào lúc 8 giờ 30, vì người bán hàng đang bận xem TV hơn là trông tiệm. Và có kẻ đã khắc lên kính chắn gió tên của nhân vật nữ chính, "Tulsi Zindabad" : "Tulsi muôn năm." (Laughter)
That's soft power. And that is what India is developing through the "E" part of TED: its own entertainment industry. The same is true, of course -- we don't have time for too many more examples -- but it's true of our music, of our dance, of our art, yoga, ayurveda, even Indian cuisine. I mean, the proliferation of Indian restaurants since I first went abroad as a student, in the mid '70s, and what I see today, you can't go to a mid-size town in Europe or North America and not find an Indian restaurant. It may not be a very good one. But, today in Britain, for example, Indian restaurants in Britain employ more people than the coal mining, ship building and iron and steel industries combined. So the empire can strike back. (Applause)
Đó là quyền lực mềm. Và đó chính là thứ mà Ấn Độ đang phát triển thông qua sự "E" (giáo dục) trong từ TED: nền công nghiệp giải trí của nó. Tương tự như vậy, dĩ nhiên -- chúng ta không có nhiều thời gian cho nhiều ví dụ nữa -- nhưng điều này cũng đúng ở lĩnh vực âm nhạc, nhảy múa, nghệ thuật, yoga, ayurveda, và cả ẩm thực Ấn Độ. Ý tôi là, sự phát triển nhanh của những nhà hàng Ấn từ lúc tôi là một du học sinh, vào giữa những năm 70, và cho đến bây giờ, tôi không thể đến một thị trấn tầm trung ở châu Âu hay Bắc Mỹ mà không tìm thấy nhà hàng Ấn Độ. Có thể không phải là nhà hàng xịn. Nhưng, hôm nay ở Anh, chẳng hạn, Nhà hàng Ấn ở Anh tạo việc làm cho nhiều người hơn khai thác than, đóng tàu và ngành công nghiệp luyện sắt thép cộng lại. Vì vậy đế chế (Anh) nên gây ấn tượng ngược lại. (Applause)
But, with this increasing awareness of India, with yoga and ayurveda, and so on, with tales like Afghanistan, comes something vital in the information era, the sense that in today's world it's not the side of the bigger army that wins, it's the country that tells a better story that prevails. And India is, and must remain, in my view, the land of the better story. Stereotypes are changing. I mean, again, having gone to the U.S. as a student in the mid '70s, I knew what the image of India was then, if there was an image at all.
Nhưng, với sự tăng nhanh nhận thức về Ấn Độ, đối với bạn và tôi, và những người khác, với những câu chuyện như ở Afghanistan, là việc sống còn trong kỉ nguyên thông tin, trong bối cảnh thế giới hôm nay, không phải quân đội nào to hơn thì thắng, mà quốc gia nào kể câu chuyện hấp dẫn hơn sẽ chiếm ưu thế. Và Ấn Độ, sẽ vẫn phải là, trong mắt tôi, là vùng đất có nhiều câu chuyện hay. Những định kiến sẽ thay đổi. Ý tôi là, một lần nữa, quay lại nước Mỹ khi còn là một học sinh vào những năm 70, Tôi biết rằng hình ảnh của Ấn Độ sẽ như thế, nếu có một hình ảnh gì đó về Ấn Độ.
Today, people in Silicon Valley and elsewhere speak of the IITs, the Indian Institutes of Technology with the same reverence they used to accord to MIT. This can sometimes have unintended consequences. OK. I had a friend, a history major like me, who was accosted at Schiphol Airport in Amsterdam, by an anxiously perspiring European saying, "You're Indian, you're Indian! Can you help me fix my laptop?" (Laughter)
Ngày nay, người ở Thung Lũng Silicon và những nơi khác nữa nói về IIT, Viện Công nghệ Ấn Độ với sự tôn kính như khi họ nói về MIT. Điều này đôi khi có thể có những hiệu quả ngoài ý muốn. Ok. Tôi có một người bạn, chuyên ngành lịch sử như tôi, bị hộ tống ở Sân bay Schiphol ở Amsterdam, bởi một người châu Âu đầy lo lắng đã nói, "Anh là người Ấn, anh là người Ấn! Anh sửa giúp tôi máy tính được không?" (cười)
We've gone from the image of India as land of fakirs lying on beds of nails, and snake charmers with the Indian rope trick, to the image of India as a land of mathematical geniuses, computer wizards, software gurus. But that too is transforming the Indian story around the world. But, there is something more substantive to that. The story rests on a fundamental platform of political pluralism. It's a civilizational story to begin with. Because India has been an open society for millennia. India gave refuge to the Jews, fleeing the destruction of the first temple by the Babylonians, and said thereafter by the Romans.
Ta thấy hình ảnh của Ấn Độ đã chuyển từ vương quốc của đạo sĩ nằm trên giường đinh, đến nghề dụ rắn bằng dây của Ấn Độ, đến hình ảnh một Ấn Độ quê hương của thần đồng toán học, pháp sư máy tính và phù thủy phần mềm. Đó cũng là điều thay đổi diện mạo của Ấn Độ trên thế giới. Nhưng có vài điều thực chất hơn nữa. Một câu chuyện mang tính nền tảng hơn của sự đa nguyên chính trị. Khởi đầu là sự khai trí vì Ấn Độ hằng thiên niên kỉ là xã hội mở. Ấn Độ thu nạp người Do Thái, chạy trốn khỏi sự tàn phá của đền thờ thứ nhất bởi người Babylon, và sau đó là người Roma
In fact, legend has is that when Doubting Thomas, the Apostle, Saint Thomas, landed on the shores of Kerala, my home state, somewhere around 52 A.D., he was welcomed on shore by a flute-playing Jewish girl. And to this day remains the only Jewish diaspora in the history of the Jewish people, which has never encountered a single incident of anti-semitism. (Applause) That's the Indian story. Islam came peacefully to the south, slightly more differently complicated history in the north. But all of these religions have found a place and a welcome home in India.
Thực tế là, thánh truyện có ghi rằng khi Thomas Đa Nghi, Thánh Tông Đồ, Thánh Thomas, đổ bộ lên bờ biển Kerala, quê hương tôi, vào khoảng năm 52 trước Công nguyên, ông đã được chào đón bởi một cô gái Do Thái thổi sáo. Và đến bây giờ vẫn còn một cộng đồng người Do Thái trong lịch sử người Do Thái, chưa bao giờ chạm trán một cố biến nào của chủ nghĩa bài Do Thái (pháo tay) Đó là câu chuyện của người Ấn. Đạo Hồi đến một cách bình yên ở phía Nam, đôi chút phức tạp hơn về phía Bắc. Nhưng tất cả tôn giáo đến và đều được chào đón đến ngôi nhà Ấn Độ.
You know, we just celebrated, this year, our general elections, the biggest exercise in democratic franchise in human history. And the next one will be even bigger, because our voting population keeps growing by 20 million a year. But, the fact is that the last elections, five years ago, gave the world extraordinary phenomenon of an election being won by a woman political leader of Italian origin and Roman Catholic faith, Sonia Gandhi, who then made way for a Sikh, Mohan Singh, to be sworn in as Prime Minister by a Muslim, President Abdul Kalam, in a country 81 percent Hindu. (Applause)
Bạn biết đấy, chúc tôi vừa ăn mừng, năm nay, cuộc tổng tuyển cử, động thái lớn nhất của sự nhượng quyền dân chủ trong lịch sử. Và lần tiếp theo thậm chí còn lớn hơn, vì dân số biểu quyết tiếp tục tăng thêm 20 triệu người một năm. Nhưng, sự thật là, cuộc bỏ phiếu gần nhất, 5 năm trước, là hiện tượng phi thường trên thế giới vì người thắng cuộc là một nữ chính trị gia gốc Ý theo đạo Công giáo La Mã, Sonia Gandhi, người sau này mở đường cho một người Sikh, Mohan Singh, người được tuyên thệ chức Thủ Tướng bởi một người Hồi giáo, Tổng thống Abdul Kalam, ở một quốc gia có 81 phần trăm người Hindu. (pháo tay)
This is India, and of course it's all the more striking because it was four years later that we all applauded the U.S., the oldest democracy in the modern world, more than 220 years of free and fair elections, which took till last year to elect a president or a vice president who wasn't white, male or Christian. So, maybe -- oh sorry, he is Christian, I beg your pardon -- and he is male, but he isn't white. All the others have been all those three. (Laughter) All his predecessors have been all those three, and that's the point I was trying to make. (Laughter)
Đây chính là Ấn Độ, và dĩ nhiên còn ấn tượng hơn nữa bởi vì bốn năm sau đó chúng ta mới chào mừng nước Mỹ, nền dân chủ lâu đời nhất thế giới, với hơn 220 năm bầu cử tự do, công bằng, và phải đến năm vừa rồi mới bầu được tổng thống hay phó tổng thống không phải người da trắng, đàn ông hay đạo Chúa. Nên, có thể là -- oh xin lỗi, ông ấy đạo Chúa, thứ lỗi cho tôi -- và ông ấy là đàn ông, nhưng ông ấy không phải da trắng. Và tất cả những người khác thì có cả 3 điều trên. (cười) Tất cả người tiền nhiệm ông ấy đều có ba điều đó, và đó là ý tôi muốn nói. (cười)
But, the issue is that when I talked about that example, it's not just about talking about India, it's not propaganda. Because ultimately, that electoral outcome had nothing to do with the rest of the world. It was essentially India being itself. And ultimately, it seems to me, that always works better than propaganda. Governments aren't very good at telling stories. But people see a society for what it is, and that, it seems to me, is what ultimately will make a difference in today's information era, in today's TED age.
Nhưng, vấn đề là khi tôi nói đến ví dụ đó, thì không chỉ là về Ấn Độ, hay là việc tuyên truyền. Vì cuối cùng thì, đó kết quả bầu cử đó chẳng liền quan gì đến thế giới. Đó là bản chất của Ấn Độ. Và cuối cùng, đối với tôi, điều đó tốt hơn nhiều so với tuyên truyền. Nhà nước không giỏi về kể những câu chuyện. Nhưng người ta lại đánh giá một xã hội dựa trên điều này, và điều đó, đối với tôi, cuối cùng sẽ tạo nên sự khác biệt trong thời đại thông tin này, trong kỉ nguyên TED ngày nay.
So India now is no longer the nationalism of ethnicity or language or religion, because we have every ethnicity known to mankind, practically, we've every religion know to mankind, with the possible exception of Shintoism, though that has some Hindu elements somewhere. We have 23 official languages that are recognized in our Constitution. And those of you who cashed your money here might be surprised to see how many scripts there are on the rupee note, spelling out the denominations. We've got all of that. We don't even have geography uniting us, because the natural geography of the subcontinent framed by the mountains and the sea was hacked by the partition with Pakistan in 1947. In fact, you can't even take the name of the country for granted, because the name "India" comes from the river Indus, which flows in Pakistan.
Vậy thì Ấn Độ sẽ không còn chủ nghĩa quốc gia của sắc tộc hay ngôn ngữ, hay tôn giáo, bởi vì chúng tôi có tất cả chủng tộc mà loài người từng biết tới, thật sự vậy, chúng tôi có mọi tôn giáo mà loài người có, với một ngoại lệ nhỏ là đạo Shinto, mặc dù nó có yếu tố Hindu. Chúng tôi có 23 ngôn ngữ được công nhận bởi Hiến pháp. Và ai đã từng đổi tiền ở đây sẽ phải ngạc nhiên vì có quá nhiều phiên bản trên những tờ tiền, mệnh giá của chúng. Chúng tôi có tất cả những thứ đó. Chúng tôi thậm chí còn không có vị trí địa lý thống nhất, bởi vì địa lý tự nhiên của các tiểu lục địa đóng khung bởi các ngọn núi và biển đã bị tách ra trong lúc chia cắt với Pakistan vào năm 1947. Thật sự là chúng tôi còn không thể ngộ nhận tên của nước mình, vì cái tên "India" đến từ con sông Indus, chảy ở Pakistan.
But, the whole point is that India is the nationalism of an idea. It's the idea of an ever-ever-land, emerging from an ancient civilization, united by a shared history, but sustained, above all, by pluralist democracy. That is a 21st-century story as well as an ancient one. And it's the nationalism of an idea that essentially says you can endure differences of caste, creed, color, culture, cuisine, custom and costume, consonant, for that matter, and still rally around a consensus. And the consensus is of a very simple principle, that in a diverse plural democracy like India you don't really have to agree on everything all the time, so long as you agree on the ground rules of how you will disagree. The great success story of India, a country that so many learned scholars and journalists assumed would disintegrate, in the '50s and '60s, is that it managed to maintain consensus on how to survive without consensus.
Nhưng, vấn đề là Ấn Độ là quốc gia của một ý tưởng. Ý tưởng về vùng đất vĩnh cửu, nổi lên từ một nền văn minh cổ đại, thống nhất bởi một lịch sử chung, nhưng duy trì được, trên tất cả, bởi nền dân chủ đa nguyên. Đó là câu chuyện thế kỉ 21 cũng là một câu chuyện lâu đời. Và đó là ý tưởng quốc gia mà về cơ bản có thể nói tồn tại được những khác biệt về đẳng cấp, tín ngưỡng, màu da, văn hóa, ẩm thực, phong tục, sắc áo, sự hòa hợp, và vẫn có được sự đồng thuận. Và sự nhất quán trên một nguyên tắc đơn giản, trong một nền dân chủ đa dạng như Ấn Độ bạn không nhất thiết phải đồng ý với mọi thứ miễn là bạn đồng ý trên các nguyên tắc cơ bản về cách mà bạn bất đồng ý kiến. Câu chuyện thành công của Ấn Độ, một đất nước được rất nhiều học giả và nhà báo cho rằng sẽ tan rã vào những năm 50, 60, là nó đã duy trì được một sự nhất quán là làm thể nào để tồn tại trong khi không có sự nhất quán.
Now, that is the India that is emerging into the 21st century. And I do want to make the point that if there is anything worth celebrating about India, it isn't military muscle, economic power. All of that is necessary, but we still have huge amounts of problems to overcome. Somebody said we are super poor, and we are also super power. We can't really be both of those. We have to overcome our poverty. We have to deal with the hardware of development, the ports, the roads, the airports, all the infrastructural things we need to do, and the software of development, the human capital, the need for the ordinary person in India to be able to have a couple of square meals a day, to be able to send his or her children to a decent school, and to aspire to work a job that will give them opportunities in their lives that can transform themselves.
Hiện nay, Ấn Độ đang nổi lên ở thể kỉ 21. Và tôi muốn nhấn mạnh rằng nếu có một điều đáng mừng về Ấn Độ, thì đó không phải là sức mạnh quân sự, quyền lực kinh tế. Tất cả điều đó là cần thiết, nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều vấn đề cần được giải quyết. Có người nói chúng tôi siêu nghèo, và cũng cực kì giàu. Chúng tôi thật sự không thể có cả hai thứ đó. Chúng tôi phải vượt qua sự đói nghèo của mình. Chúng tôi phải đối phó với phần cứng của sự phát triển hải cảng, đường xá, sân bay, tất cả những cơ sở hạ tầng mà chúng tôi cần, và phần mềm cho sự phát triển, là nguồn nhân lực, sự cần thiết để những người bình thường có đủ bữa ăn hàng ngày, có điều kiện cho con em đi học ở những ngôi trường tươm tất, và được làm những công việc sẽ cho họ nhiều cơ hội trong cuộc sống có thể giúp họ đổi đời.
But, it's all taking place, this great adventure of conquering those challenges, those real challenges which none of us can pretend don't exist. But, it's all taking place in an open society, in a rich and diverse and plural civilization, in one that is determined to liberate and fulfill the creative energies of its people. That's why India belongs at TED, and that's why TED belongs in India. Thank you very much. (Applause)
Nhưng, tất cả đều có chỗ của nó, trong cuộc phiêu lưu vĩ đại này trong việc chinh phục thách thức, những thách thức thật sự mà chúng ta không thể làm ngơ. Nhưng, tất cả đều có chỗ trong một xã hội mở, trong một nền văn minh đa nguyên giàu có và đa dạng, trong nền văn minh mà nhất định phải khai phóng và đáp ứng được sức sáng tạo của người dân. Đó là lý do vì sao Ấn Độ là một phần của TED, và là lý do TED liên quan tới Ấn Độ. Xin cảm ơn (pháo tay)