Namaskar.
Xin chào! (tiếng Ấn Độ).
I'm a movie star, I'm 51 years of age, and I don't use Botox as yet.
Tôi là ngôi sao điện ảnh, hiện đã 51 tuổi, và tôi chưa hề tiêm Botox bao giờ.
(Laughter)
(Cười)
So I'm clean, but I do behave like you saw like a 21-year-old in my movies. Yeah, I do that. I sell dreams, and I peddle love to millions of people back home in India who assume that I'm the best lover in the world.
Vì vậy tôi trong sạch đó nhé. Nhưng tôi cư xừ như 21 tuổi ở trong phim. Vâng, tôi như vậy đó. Tôi bán những giấc mơ, và mang tình yêu tới hàng triệu người Ấn Độ người cho rằng tôi là người tình tuyệt nhất.
(Laughter)
(Cười)
If you don't tell anyone, I'm going to tell you I'm not, but I never let that assumption go away.
Nếu bạn không kể cho ai thì tôi cũng sẽ không, nhưng tôi không bao giờ để điều đó biến mất
(Laughter)
(Cười)
I've also been made to understand there are lots of you here who haven't seen my work, and I feel really sad for you.
Tôi cũng hiểu rõ rằng có nhiều người các bạn chưa thấy công việc của tôi và tôi cảm thấy tiếc cho bạn.
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
That doesn't take away from the fact that I'm completely self-obsessed, as a movie star should be.
Và nó cũng chẳng thể giấu rằng tôi tự cuồng bản thân mình, như một ngôi sao điện ảnh nên làm.
(Laughter)
(cười)
That's when my friends, Chris and Juliet called me here to speak about the future "you." Naturally, it follows I'm going to speak about the present me.
Khi đó bạn tôi, Chris và Juliet mời tôi tới đây để nói về "bạn" trong tương lai. Nó dẫn tới việc tôi nói về chính bản thân mình hiện tại.
(Laughter)
(Cười)
Because I truly believe that humanity is a lot like me.
Bởi tôi hoàn toàn tin tưởng nhân loại rất giống tôi
(Laughter)
(Cười)
It is. It is. It's an aging movie star, grappling with all the newness around itself, wondering whether it got it right in the first place, and still trying to find a way to keep on shining regardless.
Đúng như vậy đó. Một ngôi sao điện ảnh gạo cội, chống lại tất cả sự mới mẻ xung quanh, tự hỏi liệu ngay tự đầu mình đã đi đúng hướng và vẫn cố gắng tìm kiếm con đường để bất chấp tiếp tục tỏa sáng.
I was born in a refugee colony in the capital city of India, New Delhi. And my father was a freedom fighter. My mother was, well, just a fighter like mothers are. And much like the original homo sapiens, we struggled to survive. When I was in my early 20s, I lost both my parents, which I must admit seems a bit careless of me now, but --
Tôi sinh ra tại nơi tị nạn trong lòng thủ đô nước Ấn, New Delhi. Bố tôi là một đấu sĩ tự do. Còn mẹ tôi thì cũng chiến đấu như bao người mẹ khác. Và cũng như "người tinh khôn" đầu tiên , chúng tôi phải đấu tranh để tồn tại. Khi tôi khoảng 20, tôi mất cả bố lẫn mẹ, mà tôi phải thừa nhận là có một tí sơ suất trong tôi bây giờ đây, nhưng --
(Laughter)
(Cười)
I do remember the night my father died, and I remember the driver of a neighbor who was driving us to the hospital. He mumbled something about "dead people don't tip so well" and walked away into the dark. And I was only 14 then, and I put my father's dead body in the back seat of the car, and my mother besides me, I started driving back from the hospital to the house. And in the middle of her quiet crying, my mother looked at me and she said, "Son, when did you learn to drive?" And I thought about it and realized, and I said to my mom, "Just now, Mom."
Tôi nhớ như in cái đêm mà bố tôi qua đời, cũng như người hàng xóm lái xe chở chúng tôi tới bệnh viện. Ông ta lẩm bẩm cái gì đó về "người chết không bo nhiều lắm" rồi đi khuất dần trong đêm tối Lúc đó tôi mới chỉ 14 tuổi, tôi đặt thi thể bố tôi ở ghế sau của chiếc xe, và mẹ tôi ngồi bên cạnh, tôi lái xe trở về nhà từ bệnh viện. Và trong khi đang khóc, mẹ nhìn sang tôi và nói "Con học lái xe từ bao giờ đấy?" Tôi nghĩ về nó và nhận ra, rồi nói với mẹ, "Từ lúc này đây thưa mẹ"
(Laughter)
(cười)
So from that night onwards, much akin to humanity in its adolescence, I learned the crude tools of survival. And the framework of life was very, very simple then, to be honest. You know, you just ate what you got and did whatever you were told to do. I thought celiac was a vegetable, and vegan, of course, was Mr. Spock's lost comrade in "Star Trek."
Từ cái đêm đó trở đi, giống như nhân loại ở thời kì thanh thiếu niên của họ tôi đã học được những công cụ thô sơ để sinh tồn Và cái khung của cuộc sống, nói thật, rất, rất là đơn giản Bạn biết đấy, bạn ăn những gì bạn có và làm những gì được chỉ bảo. Tôi tưởng bệnh celiac là một loại rau, và người ăn chay, dĩ nhiên, là đồng chí mất tích ngài Spock trong "Star Trek."
(Laughter)
(Cười)
You married the first girl that you dated, and you were a techie if you could fix the carburetor in your car. I really thought that gay was a sophisticated English word for happy. And Lesbian, of course, was the capital of Portugal, as you all know.
Bạn cưới cô gái lần đầu tiên bạn hẹn hò, và bạn là một chuyên gia kĩ thuật giỏi nếu có thể sửa bộ chế hòa khí xe bạn. Tôi tưởng rằng gay là một từ tiếng anh phức tạp chỉ hạnh phúc Và Lesbian, các bạn hẳn đều đã biết đó là thủ đô của Bồ Đào Nha.
(Laughter)
(Cười)
Where was I? We relied on systems created through the toil and sacrifice of generations before to protect us, and we felt that governments actually worked for our betterment. Science was simple and logical, Apple was still then just a fruit owned by Eve first and then Newton, not by Steve Jobs, until then. And "Eureka!" was what you screamed when you wanted to run naked on the streets. You went wherever life took you for work, and people were mostly welcoming of you. Migration was a term then still reserved for Siberian cranes, not human beings. Most importantly, you were who you were and you said what you thought.
Tôi tới đâu rồi? Chúng tôi dựa vào những hệ thống được tạo ra bởi sự vất vả và hy sinh của thế hệ trước nhằm bảo vệ chúng tôi, và chúng tôi cảm thấy rằng chính phủ thực sự làm vì lợi ích của cộng đồng. Khoa học vốn đơn giản và logic, Qủa táo từ trước vốn chỉ là một loại hoa quả sở hữu bởi Eve và rồi đến Newton, chứ không phải Steve Jobs, cho tới bây giờ. Và "Eureka!" là cái mà bạn kêu lên khi bạn muốn khỏa thân chạy khắp phố. Bạn đến bất cứ nơi nào mà cuộc sống đưa bạn tới để làm việc và mọi người hầu như chào đón bạn. Di cư là một thuật ngữ mà chỉ dành cho người Siberia, chứ không phải toàn nhân loại Quan trong hơn cả, bạn chính là bạn và bạn nói những gì bạn nghĩ.
Then in my late 20s, I shifted to the sprawling metropolis of Mumbai, and my framework, like the newly industrialized aspirational humanity, began to alter. In the urban rush for a new, more embellished survival, things started to look a little different. I met people who had descended from all over the world, faces, races, genders, money-lenders. Definitions became more and more fluid. Work began to define you at that time in an overwhelmingly equalizing manner, and all the systems started to feel less reliable to me, almost too thick to hold on to the diversity of mankind and the human need to progress and grow. Ideas were flowing with more freedom and speed. And I experienced the miracle of human innovation and cooperation, and my own creativity, when supported by the resourcefulness of this collective endeavor, catapulted me into superstardom.
Vào cuối tuổi đôi mươi, tôi chuyển vào giáo khu tại Mumbai, và cái khung của tôi, giống như nhân tính mới đầy khát vọng được công nghiệp hóa, bắt đầu thay đổi. Trong đô thị vội vàng cho sự tồn tại mới, trang nghiêm hơn, mọi thứ trở nên khác biệt Tôi gặp nhiều người đến từ khắp nơi trên thế giới, từ mặt mũi, chủng tộc, giới tính cho tới kẻ cho vay lãi. Những khái niệm ngày trở nên dễ thay đổi. Công việc lúc đó có thể định nghĩa bạn Trong phương pháp cân bằng áp đảo, và tất cả hệ thống dần trở nên khó tin cậy với tôi, gần như quá dày đặc để níu giữ sự đa dạng của loài người và con người cần phải phát triển. Những ý tưởng được di chuyển tự do và nhanh hơn. Tôi đã trải nghiệm phép màu sự đổi mới và hợp tác của con người, và sự sáng tạo của riêng tôi, khi được hỗ trợ bởi sự tháo vát của nỗ lực tập thể, đưa tôi trở thành siêu sao.
I started to feel that I had arrived, and generally, by the time I was 40, I was really, really flying. I was all over the place. You know? I'd done 50 films by then and 200 songs, and I'd been knighted by the Malaysians. I had been given the highest civil honor by the French government, the title of which for the life of me I can't pronounce even until now.
Tôi bắt đầu cảm thấy rằng tôi đã đến, và nói chung, khi tôi 40 tôi đã thật sự vui sướng. Tôi xuất hiện ở mọi nơi. Bạn biết không? Tôi đã hoàn thành 50 bộ phim sau đó và 200 bài hát, và tôi đã được phong tước hiệp sĩ bởi người Malaysia. Tôi đã được trao danh dự dân quyền cao nhất bởi chính phủ Pháp, cái tiêu đề cho cuộc đời tôi mà tôi không thể phát âm tới tận bây giờ
(Laughter)
(Cười)
I'm sorry, France, and thank you, France, for doing that. But much bigger than that, I got to meet Angelina Jolie --
Xin lỗi nhé, nước Pháp, và cảm ơn vì đã làm như vậy. Nhưng tuyệt hơn thế là tôi có cơ hội gặp Angelina Jolie --
(Laughter)
(Cười)
for two and a half seconds.
trong 2 giây rưỡi.
(Laughter)
(Cười)
And I'm sure she also remembers that encounter somewhere. OK, maybe not. And I sat next to Hannah Montana on a round dinner table with her back towards me most of the time. Like I said, I was flying, from Miley to Jolie, and humanity was soaring with me. We were both pretty much flying off the handle, actually.
Và tôi chắc hẳn cô ấy cũng nhớ cuộc gặp gỡ đó ở đâu đấy. Hoặc không. Và tôi ngồi kế Hannah Montana trên bàn ăn tối tròn, hầu như lưng cô ấy quay về hướng tôi. Như tôi đã nói, tôi vui sướng, từ Miley đến Jolie, và tính nhân loại tăng lên trong tôi. Chúng tôi thật ra đều đang vui mừng hết mức.
And then you all know what happened. The internet happened. I was in my late 40s, and I started tweeting like a canary in a birdcage and assuming that, you know, people who peered into my world would admire it for the miracle I believed it to be. But something else awaited me and humanity. You know, we had expected an expansion of ideas and dreams with the enhanced connectivity of the world. We had not bargained for the village-like enclosure of thought, of judgment, of definition that flowed from the same place that freedom and revolution was taking place in. Everything I said took a new meaning. Everything I did -- good, bad, ugly -- was there for the world to comment upon and judge. As a matter of fact, everything I didn't say or do also met with the same fate.
Rồi các bạn đều biết cái gì xảy ra. Đó chính là Internet. Khi tôi ở cuối tuổi tứ tuần, tôi bắt đầu sử dụng tweet như con chim hoàng yến trong lồng và cho rằng những người nhìn vào thế giới của tôi sẽ ngưỡng mộ nó như một điều kì diệu mà tôi tin sẽ xảy ra. Nhưng thứ khác đã đợi tôi và nhân loại. Bạn biết đấy, chúng tôi đã mong chờ sự phát triển những ý tưởng và mơ ước cùng đó là sự gia tăng kết nối của thế giới. Chúng tôi không mặc cả cho một nơi như ngôi làng bao bọc bởi ý nghĩ bởi định kiến, bởi định nghĩa mà chảy từ cùng một nơi mà tự do và cách mạng đang diễn ra. Tất cả mọi thứ tôi nói mang ý nghĩa mới Tất cả mọi thứ tơi làm -- tốt, dở, xấu -- đều ở đó cho thế giới bình luận và đánh giá. Sự thật là tất cả những gì tôi không nói hay làm đều gặp số phận tương tự.
Four years ago, my lovely wife Gauri and me decided to have a third child. It was claimed on the net that he was the love child of our first child who was 15 years old. Apparently, he had sown his wild oats with a girl while driving her car in Romania. And yeah, there was a fake video to go with it. And we were so disturbed as a family. My son, who is 19 now, even now when you say "hello" to him, he just turns around and says, "But bro, I didn't even have a European driving license."
4 năm trước, người vợ yêu quý của tôi Gauri và tôi quyết định sinh thêm đứa thứ 3. Nó được công khai trên mạng rằng thằng bé là đứa trẻ yêu quý của con cả chúng tôi, dù mới chỉ 15 tuổi. Dường như, nó đã chơi bời với một cô gái khi lái xe của cô ấy về Romania. Và, còn có cả một đoạn phim giả đi kèm. Và chúng tôi bị quấy rầy như một gia đình Đứa con trai 19 tuổi của tôi kể cả khi bạn nói "Xin chào" với nó, thằng bé sẽ quay lại rồi nói, "Nhưng người anh em à, tôi thậm chí chưa có bằng lái xe châu Âu đâu."
(Laughter)
(Cười)
Yeah. In this new world, slowly, reality became virtual and virtual became real, and I started to feel that I could not be who I wanted to be or say what I actually thought, and humanity at this time completely identified with me. I think both of us were going through our midlife crisis, and humanity, like me, was becoming an overexposed prima donna. I started to sell everything, from hair oil to diesel generators. Humanity was buying everything from crude oil to nuclear reactors. You know, I even tried to get into a skintight superhero suit to reinvent myself. I must admit I failed miserably. And just an aside I want to say on behalf of all the Batmen, Spider-Men and Supermen of the world, you have to commend them, because it really hurts in the crotch, that superhero suit.
Phải đó. Trong thế giới mới này, dần dần, thực thành ảo, ảo thành thực, và tôi bắt đầu cảm thấy rằng tôi không thể trở thành người tôi muốn hoặc nói những gì tôi nghĩ và nhân loại vào thời điểm này hoàn toàn được xác định với tôi. Tôi nghĩ chúng ta đều đã bước qua khủng hoảng tuổi trung niên, và nhân loại, như tôi vậy, trở thành một prima donna quá mức. Tôi bắt đầu bán đi mọi thứ, từ dầu tóc cho tới máy phát điện diesel. Nhân loại mua tất cả, từ dầu thô cho tới lò phản ứng hạt nhân. Thậm chí, tôi còn cố nhồi nhét mình vào bộ đồ siêu nhân bó sát để đổi mới chính mình Tôi phải thừa nhận là thất bại thảm hại. Và ngoài ra, thay mặt toàn thể người dơi, người nhện và siêu nhân trên thế giới, bạn phải khen ngợi họ, bởi vì nó rất đau ở đũng quần, của bộ đồ siêu nhân đó.
(Laughter)
(Cười)
Yeah, I'm being honest. I need to tell you this here. Really. And accidentally, I happened to even invent a new dance form which I didn't realize, and it became a rage. So if it's all right, and you've seen a bit of me, so I'm quite shameless, I'll show you. It was called the Lungi dance. So if it's all right, I'll just show you. I'm talented otherwise.
Vâng, tôi đang nói thật đấy. Tôi cần phải nói với bạn điều này. Thật. Và tôi tình cờ tạo ra một điệu nhảy mới mà tôi không nhận ra, và nó trở nên thịnh hành. Vì vậy nếu mọi thứ ổn thỏa, và bạn đã thấy một ít của tôi, nên tôi không xấu hổ, tôi sẽ cho bạn thấy. Nó gọi là điệu nhảy Lungi. Nếu mọi người ổn, tôi sẽ cho bạn thấy. Tôi cũng giỏi nếu không thì.
(Cheers)
(Cổ vũ)
So it went something like this.
Nó giống như thế này.
Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi dance. Lungi.
Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi. Điệu Lungi.
That's it. It became a rage.
Thế đó. Nó trở nên thịnh hành.
(Cheers)
(Cổ vũ)
It really did. Like you notice, nobody could make any sense of what was happening except me, and I didn't give a damn, really, because the whole world, and whole humanity, seemed as confused and lost as I was. I didn't give up then. I even tried to reconstruct my identity on the social media like everyone else does. I thought if I put on philosophical tweets out there people will think I'm with it, but some of the responses I got from those tweets were extremely confusing acronyms which I didn't understand. You know? ROFL, LOL. "Adidas," somebody wrote back to one of my more thought-provoking tweets and I was wondering why would you name a sneaker, I mean, why would you write back the name of a sneaker to me? And I asked my 16-year-old daughter, and she enlightened me. "Adidas" now means "All day I dream about sex."
Nó thật sự như vậy đó. Như mọi người để ý, không ai có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra trừ tôi, Và tôi không thèm để ý, thật vậy, Vì cả thế giới, và cả nhân loại, gần như là bị bối rối và lạc như tôi đã từng. Tôi đã không bỏ cuộc lúc đó. tôi còn thử tạo lại danh tính của mình trên mạng xã hội như những người khác vậy. Tôi nghĩ nếu tôi đưa ra những tweet về triết học lên mọi người sẽ nghĩ tôi thích nó, nhưng vài phản ứng tôi nhận được từ những dòng tweet đó Là những từ viết tắt rất khó hiểu mà tôi không hiểu. Bạn hiểu không? ROFL, LOL. "Adidas," ai đó trả lời cho một trong những tweet kích thích tư duy hơn của tôi tôi thắc mắc tại sao bạn lại viết tên giày thể thao, ý là, tại sao bạn lại trả lời tên giày thể thao với tôi? và tôi hỏi con gái 16 tuổi của tôi, và nó khơi sáng cho tôi. "Adidas" nghĩa là "Tôi mơ về tình dục mỗi ngày."
(Laughter)
(Cười)
Really. I didn't know if you know that. So I wrote back, "WTF" in bold to Mr. Adidas, thanking secretly that some acronyms and things won't change at all. WTF.
Thật. Tôi không biết nếu bạn biết nó. Rồi tôi trả lời lại, "WTF" in đậm cho ngài Adidas, Thầm cảm ơn một vài từ viết tắt và những điều không bao giờ thay đổi. WTF.
But here we are. I am 51 years old, like I told you, and mind-numbing acronyms notwithstanding, I just want to tell you if there has been a momentous time for humanity to exist, it is now, because the present you is brave. The present you is hopeful. The present you is innovative and resourceful, and of course, the present you is annoyingly indefinable. And in this spell-binding, imperfect moment of existence, feeling a little brave just before I came here, I decided to take a good, hard look at my face. And I realized that I'm beginning to look more and more like the wax statue of me at Madame Tussaud's.
Nhưng chúng ta vẫn ở đây. Tôi 51 tuổi như tôi đã nói, và cho dù có những từ viết tắt, tôi chỉ muốn nói với bạn nếu có một thời điểm trọng đại để nhân loại tồn tại, đó là bây giờ, vì "bạn"trong hiện tại là dũng cảm. "Bạn" trong hiện tại là hy vọng. "Bạn" trong hiện tại là sáng tạo và tháo vát, và dĩ nhiên, "bạn" trong hiện tại là không thể xác định được một cách khó chịu. Và trong cái bùa kết nối, khoảnh khắc không hoàn hảo của tồn tại, cảm thấy chút dũng cảm ngay trước khi tôi đến đây, tôi quyết định nhìn thẳng vào mặt mình. Và tôi nhận ra rằng tôi ngày càng giống như tượng sáp của mình ở Madame Tussaud's.
(Laughter)
(Cười)
Yeah, and in that moment of realization, I asked the most central and pertinent question to humanity and me: Do I need to fix my face? Really. I'm an actor, like I told you, a modern expression of human creativity. The land I come from is the source of inexplicable but very simple spirituality. In its immense generosity, India decided somehow that I, the Muslim son of a broke freedom fighter who accidentally ventured into the business of selling dreams, should become its king of romance, the "Badhshah of Bollywood," the greatest lover the country has ever seen ... with this face. Yeah.
Yeah, và trong lúc nhận ra, tôi hỏi câu hỏi quan trọng và thích hợp nhất cho nhân loại và mình: Mình có cần đi chỉnh mặt không? Thật đó. Tôi là diễn viên, như tôi nói với bạn, một biểu hiện hiện đại của sự sáng tạo của nhân loại. Quê hương của tôi là nơi không thể giải thích được nhưng rất tâm linh Với sự rộng lượng của nó, Ấn Độ quyết định bằng cách nào đó tôi, con trai Hồi giáo của một đấu sĩ tự do nghèo người mà tình cờ dấn thân vào ngành kinh doanh bán giấc mơ, nên trở thành vua của sự lãng mạn, là "Badhshah của Bollywood," người tình vĩ đại nhất của đất nước ... Với khuôn mặt này. Vâng.
(Laughter)
(Cười)
Which has alternately been described as ugly, unconventional, and strangely, not chocolatey enough.
mà đã được thay miêu tả là xấu xí, không độc đáo, và kì lạ, không đủ đen.
(Laughter)
(Cười)
The people of this ancient land embraced me in their limitless love, and I've learned from these people that neither power nor poverty can make your life more magical or less tortuous. I've learned from the people of my country that the dignity of a life, a human being, a culture, a religion, a country actually resides in its ability for grace and compassion. I've learned that whatever moves you, whatever urges you to create, to build, whatever keeps you from failing, whatever helps you survive, is perhaps the oldest and the simplest emotion known to mankind, and that is love. A mystic poet from my land famously wrote,
Những người đến từ vùng đất cổ xưa này tiếp đón tôi với tình yêu vô tận của họ, và tôi học được từ những người này rằng không phải sức mạnh hay nghèo đói có thể khiến cuộc sống nhiệm màu hơn hay ít khổ đau hơn, tôi học được từ người dân ở quê hương tôi rằng lòng tự trọng của cuộc sống, con người, văn hóa, tôn giáo, đất nước thật sự cư trú trong chính khả năng của nó cho duyên dáng và lòng trắc ẩn. Tôi học được những gì rung động bạn, những gì thúc giục bạn sáng tạo, xây nên, những gì giữ bạn khỏi té ngã, những gì giúp bạn tồn tại, có lẽ là cảm xúc lâu và đơn giản nhất mà nhân loại biết đến, và đó là tình yêu. Một nhà thơ huyền bí ở đất nước nổi tiếng của tôi đã viết,
(Recites poem in Hindi)
(Đọc bằng tiếng Hindi)
(Poem ends)
(Kết thúc thơ)
Which loosely translates into that whatever -- yeah, if you know Hindi, please clap, yeah.
Được dịch sơ thành thứ gì đó -- vâng, nếu bạn biết tiếng Hindi, xin hãy vỗ tay, vâng.
(Applause)
(Vỗ tay)
It's very difficult to remember. Which loosely translates into actually saying that all the books of knowledge that you might read and then go ahead and impart your knowledge through innovation, through creativity, through technology, but mankind will never be the wiser about its future unless it is coupled with a sense of love and compassion for their fellow beings. The two and a half alphabets which form the word "प्रेम," which means "love," if you are able to understand that and practice it, that itself is enough to enlighten mankind. So I truly believe the future "you" has to be a you that loves. Otherwise it will cease to flourish. It will perish in its own self-absorption.
Nó rất khó nhớ. Nó được dịch sơ thành tất cả cuốn sách hiểu biết mà bạn có thể đọc và hãy truyền đạt kiến thức của mình qua đổi mới, qua sáng tạo, qua công nghệ, nhưng nhân loại sẽ không bao giờ khôn ngoan hơn về tương lai trừ khi nó bắt đôi với một ít tình yêu và lòng trắc ẩn cho những người bạn với hai chữ rưỡi có thể tạo thành từ "प्रेम," nghĩa là "tình yêu," nếu bạn có thể hiểu và sử dụng nó, thì tự nó có thể khai sáng nhân loại. Nên tôi thật lòng tin vào "bạn" trong tương lại phải là bạn với tình yêu. Nếu không nó sẽ ngừng nở rộ. Nó sẽ chết trong sự tự hấp thụ.
So you may use your power to build walls and keep people outside, or you may use it to break barriers and welcome them in. You may use your faith to make people afraid and terrify them into submission, or you can use it to give courage to people so they rise to the greatest heights of enlightenment. You can use your energy to build nuclear bombs and spread the darkness of destruction, or you can use it to spread the joy of light to millions. You may filthy up the oceans callously and cut down all the forests. You can destroy the ecology, or turn to them with love and regenerate life from the waters and trees. You may land on Mars and build armed citadels, or you may look for life-forms and species to learn from and respect. And you can use all the moneys we all have earned to wage futile wars and give guns in the hands of little children to kill each other with, or you can use it to make more food to fill their stomachs with.
Vì vậy bạn hãy sử dụng sức mạnh của mình để xây lên những bức tường và ngăn mọi người ở bên ngoài, hoặc bạn có thể phá vỡ hàng rào ấy và chào đón mọi người vào trong. Bạn có thể sử dụng sự tin tưởng lòng tin để khiến mọi người sợ hãi và khiến họ sợ phải khuất phục, hoặc bạn có thể dùng nó để động viên để họ tiến tới mức cao nhất của sự giác ngộ Bạn có thể dùng sức lực của mình để tạo nên bom hạt nhân và rải rác bóng tối của sự hủy diệt, hoặc bạn có thể truyền niềm vui cuộc sống đến hàng triệu người. Bạn có thể tàn nhẫn xả rác xuống đại dương và đốn trụi các cánh rừng. Bạn có thể phá hủy sinh thái học, hoặc biến đổi chúng với tình yêu và tái sinh cuộc sống từ những nguồn nước và cây Bạn có thể đáp xuống sao Hỏa và xây nên những thành lũy với vũ trang, hoặc bạn có thể tìm những sự sống và giống loài để học hỏi và tôn trọng. Và bạn có thể xài tất cả tiền mà chúng ta có được để phát nên những cuộc chiến vô bổ và trao súng cho những trẻ nhỏ để giết lẫn nhau, hoặc bạn có thể dùng nó để mua thêm thức ăn để lấp đầy dạ dày chúng.
My country has taught me the capacity for a human being to love is akin to godliness. It shines forth in a world which civilization, I think, already has tampered too much with. In the last few days, the talks here, the wonderful people coming and showing their talent, talking about individual achievements, the innovation, the technology, the sciences, the knowledge we are gaining by being here in the presence of TED Talks and all of you are reasons enough for us to celebrate the future "us." But within that celebration the quest to cultivate our capacity for love and compassion has to assert itself, has to assert itself, just as equally.
Đất nước tôi đã dạy cho tôi rằng năng lực của một con người để yêu cũng giống như sự tin kính. Nó tỏa sáng trong một thế giới mà nhân loại, theo tôi nghĩ là, đã thay đổi quá nhiều rồi. Trong vài ngày nay, trò chuyện ở đây, những người tuyệt vời tới và thể hiện tài năng của họ, nói về thành tựu của mình, sự đổi mới, công nghệ khoa học, kiến thức mà chúng ta có được nhờ có mặt ở đây trong sự hiện diện của TED Talks và tất cả mọi người là đủ lý do cho chúng tôi ăn mừng chúng tôi tương lai. Nhưng trong cái ăn mừng ấy các nhiệm vụ để nuôi dưỡng năng lực của chúng ta cho tình yêu và lòng từ bi phải khẳng định chính nó, phải khẳng định chính nó, giống như nhau.
So I believe the future "you" is an infinite you. It's called a chakra in India, like a circle. It ends where it begins from to complete itself. A you that perceives time and space differently understands both your unimaginable and fantastic importance and your complete unimportance in the larger context of the universe. A you that returns back to the original innocence of humanity, which loves from the purity of heart, which sees from the eyes of truth, which dreams from the clarity of an untampered mind.
Nên tôi tin vào "bạn" trong tương lai là bạn trong vô hạn. Nó gọi là chakra ở Ấn Độ, như một vòng tròn. Nó kết thúc nơi nó bắt đầu để tự hoàn thành bản thân nó Bạn mà nhận thấy thời gian và không gian khác nhau hiểu cả hai sự không thể tưởng tượng và tầm quan trọng tuyệt vời của bạn và sự không quan trọng của bạn trong phần lớn của vũ trụ. Người mà trở lại với sự ngây thơ ban đầu của nhân loại, nơi tình yêu đến từ sự thuần túy của trái tim, được nhìn thấy từ con mắt công lý, nơi giấc mơ từ từ sự rõ ràng của một tâm trí không bị xáo trộn.
The future "you" has to be like an aging movie star who has been made to believe that there is a possibility of a world which is completely, wholly, self-obsessively in love with itself. A world -- really, it has to be a you to create a world which is its own best lover. That I believe, ladies and gentlemen, should be the future "you."
"Bạn" trong tương lai hãy giống như một ngôi sao gạo cội người mà đã tin rằng có một khả năng không hoàn chỉnh trong thế giới này, hoàn toàn, tự ám ảnh trong tình yêu với chính nó. Một thế giới -- thật ra, phải là bạn tạo nên một thế giới mà là người tình tốt nhất cho mình Và tôi tin rằng, thưa quý bà và quý ông, đó nên là "bạn" trong tương lai.
Thank you very much. Shukriya.
Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn. (tiếng Hindi)
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)