Okay, it's great to be back at TED. Why don't I just start by firing away with the video?
Okay, thật tuyệt vời khi được trở lại TED. Sao chúng ta không bắt đầu bằng một video nhỉ?
(Music)
(Âm nhạc)
(Video) Man: Okay, Glass, record a video.
(Video) Người đàn ông: Được rồi, Kính, quay video.
Woman: This is it. We're on in two minutes.
Người phụ nữ: Đây rồi. Hai phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu.
Man 2: Okay Glass, hang out with The Flying Club.
Người đàn ông #2: Okay, Kính, bắt chuyện với Câu lạc bộ bay lượn nào.
Man 3: Google "photos of tiger heads." Hmm.
Người đàn ông #3: Google tìm "hình đầu hổ". Hmm.
Man 4: You ready? You ready? (Barking)
Người đàn ông #4: Sẵn sàng chưa ? Sẵn sàng chưa? (Tiếng sủa)
Woman 2: Right there. Okay, Glass, take a picture.
Người phụ nữ #2: Ngay chỗ đó. OK, Kính, chụp ảnh nào.
(Child shouting)
(Trẻ em reo hò)
Man 5: Go!
Người đàn ông #5: Đi nào !
Man 6: Holy [beep]! That is awesome.
Người đàn ông #6: Trời [tiếng bíp]! Thật tuyệt vời.
Child: Whoa! Look at that snake!
Trẻ em: Ôi! Nhìn con rắn kìa!
Woman 3: Okay, Glass, record a video!
Người phụ nữ #3: OK, Kính, quay phim lại!
Man 7: After this bridge, first exit.
Người đàn ông #7: Qua cây cầu này, lối ra đầu tiên.
Man 8: Okay, A12, right there!
Người đàn #8: Ok, A12, ngay đó!
(Applause)
(Vỗ tay)
(Children singing)
(Trẻ em hát)
Man 9: Google, say "delicious" in Thai.
Người đàn ông #9: Google, nói "ngon" trong tiếng Thái.
Google Glass: อร่อยMan 9: Mmm, อร่อย.
Kính Google: อร่อย Người đàn ông #9: Mmm, อร่อย.
Woman 4: Google "jellyfish."
Người phụ nữ #4: Google tìm "con sứa."
(Music)
(Âm nhạc)
Man 10: It's beautiful.
Người đàn ông #10: Đẹp quá.
(Applause)
(Vỗ tay)
Sergey Brin: Oh, sorry, I just got this message from a Nigerian prince. He needs help getting 10 million dollars. I like to pay attention to these because that's how we originally funded the company, and it's gone pretty well.
Sergey Brin: Oh, xin lỗi, tôi có tin nhắn từ hoàng tử Nigeria. Anh ta cần giúp 10 triệu đô la. Tôi muốn lưu ý đến những điều này vì đó là cách mà lúc đầu chúng tôi đã tài trợ công ty, và mọi chuyện rất ổn thỏa.
Though in all seriousness, this position that you just saw me in, looking down at my phone, that's one of the reasons behind this project, Project Glass. Because we ultimately questioned whether this is the ultimate future of how you want to connect to other people in your life, how you want to connect to information. Should it be by just walking around looking down? But that was the vision behind Glass, and that's why we've created this form factor. Okay. And I don't want to go through all the things it does and whatnot, but I want to tell you a little bit more about the motivation behind what led to it. In addition to potentially socially isolating yourself when you're out and about looking at your phone, it's kind of, is this what you're meant to do with your body? You're standing around there and you're just rubbing this featureless piece of glass. You're just kind of moving around.
Dù với tất cả sự nghiêm túc, bạn thấy tôi đứng đây, nhìn vào điện thoại của mình, đó là một trong những lý do đằng sau dự án này, dự án kính Google Bởi xét cho cùng, chúng tôi đặt câu hỏi liệu đây có phải tương lai gần hay là cách chúng ta muốn kết nối với những người khác trong đời, cách ta muốn kết nối thông tin. Có nên chỉ cúi mặt đi lòng vòng? Nhưng đó là tầm nhìn của Kính Google, đó là lý do chúng tôi tạo ra yếu tố mô hình này. Ok. Tôi không muốn nói hết những gì nó làm được và không làm được. nhưng tôi muốn nói thêm 1 chút về động lực đằng sau những gì dẫn đến nó. Ngoài khả năng ta tự cô lập mình với xã hội khi ta ra ngoài và chăm chăm nhìn điện thoại, đó là việc bạn muốn làm với cơ thể mình à? Bạn đang đứng ở đâu đó và vuốt ve miếng thủy tinh vô dụng này. Bạn sẽ chỉ đi lòng vòng.
So when we developed Glass, we thought really about, can we make something that frees your hands? You saw all of the things people are doing in the video back there. They were all wearing Glass, and that's how we got that footage.
Vậy nên khi phát triển Kính Google, chúng tôi nghĩ về việc mình có thể làm gì để giải phóng đôi tay bạn? Bạn đã thấy những việc người ta làm trong đoạn video kia. Họ đều mang Kính Google, và đó là cách chúng tôi có cảnh đó.
And also you want something that frees your eyes. That's why we put the display up high, out of your line of sight, so it wouldn't be where you're looking and it wouldn't be where you're making eye contact with people.
Ngoài ra bạn muốn một cái gì đó để giải phóng đôi mắt bạn. Nên chúng tôi đưa phần hiển thị lên cao, qua khỏi tầm nhìn của bạn, Đó sẽ không phải là chỗ bạn đang nhìn hay là nơi bạn đang giao tiếp bằng mắt với người khác.
And also we wanted to free up the ears, so the sound actually goes through, conducts straight to the bones in your cranium, which is a little bit freaky at first, but you get used to it. And ironically, if you want to hear it better, you actually just cover your ear, which is kind of surprising, but that's how it works.
Và chúng tôi cũng muốn giải phóng đôi tai, để âm thanh thực sự đi qua, tiến xúc thẳng với các xương trong hộp sọ của bạn, lúc đầu thì hơi khó chịu, nhưng bạn sẽ quen với nó. Và trớ trêu thay, nếu bạn muốn nghe nó tốt hơn, bạn cần che tai lại, đó là điều khá ngạc nhiên, nhưng nó hoạt động như vậy đấy.
My vision when we started Google 15 years ago was that eventually you wouldn't have to have a search query at all. You'd just have information come to you as you needed it. And this is now, 15 years later, sort of the first form factor that I think can deliver that vision when you're out and about on the street talking to people and so forth.
Khi chúng tôi bắt đầu Google 15 năm trước đây, tầm nhìn của tôi là cuối cùng bạn sẽ không cần phải có một truy vấn tìm kiếm nào cả. Bạn sẽ có thông tin đến với mình ngay khi cần. Và bây giờ, 15 năm sau, 1 dạng của yếu tố hình thức đầu tiên mà tôi nghĩ có thể truyền tải tầm nhìn đó khi bạn ra phố đi dạo nói chuyện với mọi người và v.v..
This project has lasted now, been just over two years. We've learned an amazing amount. It's been really important to make it comfortable. So our first prototypes we built were huge. It was like cell phones strapped to your head. It was very heavy, pretty uncomfortable. We had to keep it secret from our industrial designer until she actually accepted the job, and then she almost ran away screaming. But we've come a long way.
Dự án này tính đến thời điểm này mới được 2 năm. Chúng tôi đã học được 1 khối lượng khổng lồ. Điều quan trọng là phải làm cho nó thật thoải mái. Nguyên mẫu đầu tiên chúng tôi xây dựng rất bự. Như một cái điện thoại di động dán vào đầu ấy. Nó rất nặng, khá khó chịu. Chúng tôi đã phải giữ bí mật với nhà thiết kế công nghiệp cho đến khi cô ấy chấp nhận công việc, và rồi cô ấy gần như vừa chạy vừa hét toáng lên Nhưng chúng tôi đã đi một chặng đường dài.
And the other really unexpected surprise was the camera. Our original prototypes didn't have cameras at all, but it's been really magical to be able to capture moments spent with my family, my kids. I just never would have dug out a camera or a phone or something else to take that moment.
Và cái máy ảnh là một sự ngạc nhiên Nguyên mẫu ban đầu không có máy ảnh nào cả, nhưng thật kì diệu nếu có thể chụp lại những khoảnh khắc ở bên gia đình, đám nhỏ. Tôi sẽ chẳng đào đâu ra 1 cái camera hoặc điện thoại hoặc gì đó để chụp lại khoảnh khắc ấy.
And lastly I've realized, in experimenting with this device, that I also kind of have a nervous tic. The cell phone is -- yeah, you have to look down on it and all that, but it's also kind of a nervous habit. Like if I smoked, I'd probably just smoke instead. I would just light up a cigarette. It would look cooler. You know, I'd be like -- But in this case, you know, I whip this out and I sit there and look as if I have something very important to do or attend to. But it really opened my eyes to how much of my life I spent just secluding away, be it email or social posts or whatnot, even though it wasn't really -- there's nothing really that important or that pressing. And with this, I know I will get certain messages if I really need them, but I don't have to be checking them all the time.
Và cuối cùng tôi đã nhận ra, khi thử nghiệm thiết bị này, tôi như bị xung động thần kinh. Điện thoại di động là thứ - ừ, bạn cần phải nhìn vào nó và đủ thứ nhưng nó cũng là loại một thói quen thần kinh. Giống như nếu tôi hút thuốc, có lẽ tôi thà hút thuốc còn hơn. Tôi chỉ cần châm điếu thuốc. Trông còn ngầu hơn. Thế đấy, tôi sẽ như thế -- Nhưng trong trường hợp này, tôi quẳng nó đi rồi ngồi đó và nhìn như thể tôi có gì đó rất quan trọng để làm hoặc chú ý. Nhưng nó làm tôi nhận ra quãng thời gian mình đã sống cứ dần trôi đi, có thể là email hay mạng xã hội hay gì đó, ngay cả khi sự thật là -- chẳng có gì quan trọng hay căng thẳng đến thế. Với cái này, tôi biết tôi sẽ nhận được những tin cụ thể chỉ khi tôi cần chúng, và tôi không cần phải kiểm tra chúng mọi nơi mọi lúc.
Yeah, I've really enjoyed actually exploring the world more, doing more of the crazy things like you saw in the video.
Đúng, tôi thực sự thích khám phá thế giới nhiều hơn, làm thêm những việc điên rồ như bạn thấy trong video.
Thank you all very much.
Cảm ơn mọi người rất nhiều
(Applause)
(Vỗ tay)