I'm not sure that every person here is familiar with my pictures. I want to start to show just a few pictures to you, and after I'll speak.
Tôi không chắc chắn rằng tất cả mọi người ở đây đều rành về những bức ảnh của tôi. Tôi muốn bắt đầu bằng cách giới thiệu với các bạn một vài bức ảnh và sau đó tôi sẽ nói.
I must speak to you a little bit of my history, because we'll be speaking on this during my speech here. I was born in 1944 in Brazil, in the times that Brazil was not yet a market economy. I was born on a farm, a farm that was more than 50 percent rainforest [still]. A marvelous place. I lived with incredible birds, incredible animals, I swam in our small rivers with our caimans. It was about 35 families that lived on this farm, and everything that we produced on this farm, we consumed. Very few things went to the market. Once a year, the only thing that went to the market was the cattle that we produced, and we made trips of about 45 days to reach the slaughterhouse, bringing thousands of head of cattle, and about 20 days traveling back to reach our farm again.
Tôi phải nói với các bạn một chút về lịch sử cuộc đời tôi, bởi vì chúng ta sẽ đề cập đến điều đó trong buổi nói chuyện này. Tôi sinh năm 1944 ở Brazil, trong khoảng thời gian mà Brazil vẫn chưa phải là nền kinh tế thị trường. Tôi được sinh ra ở một nông trại, một nông trại với hơn 50% là rừng nhiệt đới [im lặng]. Một nơi tuyệt vời. Tôi sống với chim muông và các con thú, tôi bơi trong những dòng sông nhỏ với những chú cá sấu. Có khoảng 35 gia đình sống trên nông trại này, và mọi thứ chúng tôi sản suất ra, chúng tôi sử dụng. Rất ít thứ được đưa đến chợ. Một lần một năm, thứ duy nhất được đem bán ở chợ là các con gia súc mà chúng tôi chăn nuôi được, và chúng tôi đi mất khoảng 45 ngày để đến lò mổ, mang theo hàng ngàn đầu gia súc, và khoảng 20 ngày để đi về lại trang trại của chúng tôi.
When I was 15 years old, it was necessary for me to leave this place and go to a town a little bit bigger -- much bigger -- where I did the second part of secondary school. There I learned different things. Brazil was starting to urbanize, industrialize, and I knew the politics. I became a little bit radical, I was a member of leftist parties, and I became an activist. I [went to] university to become an economist. I [did] a master's degree in economics.
Khi tôi 15 tuổi, tôi cảm thấy cần thiết phải rời khỏi nơi này và đi đến một thị trấn lớn hơn một chút -- lớn hơn rất nhiều -- nơi mà tôi hoàn tất phần thứ hai của trường trung học. Ở đó tôi học được nhiều thứ khác nhau. Brazil bắt đầu đô thị hóa, công nghiệp hóa, và tôi biết về chính trị. Tôi trở nên một chút cấp tiến, tôi trở thành một thành viên của các đảng cánh tả, và tôi trở thành một nhà hoạt động xã hội. I vào đại học và trở thành một nhà kinh tế học. Tôi hoàn thành bằng cao học về kinh tế.
And the most important thing in my life also happened in this time. I met an incredible girl who became my lifelong best friend, and my associate in everything that I have done till now, my wife, Lélia Wanick Salgado.
Và điều quan trọng nhất cuộc đời tôi cũng xảy ra vào thời điểm này.. Tôi đã gặp một cô gái tuyệt vời người mà trở thành người bạn đời suốt cuộc đời tôi, và là người bạn đồng hành với tôi trong mọi thứ mà tôi làm cho đến nay, vợ tôi, Lélia Wanick Salgado.
Brazil radicalized very strongly. We fought very hard against the dictatorship, in a moment it was necessary to us: Either go into clandestinity with weapons in hand, or leave Brazil. We were too young, and our organization thought it was better for us to go out, and we went to France, where I did a PhD in economics, Léila became an architect. I worked after for an investment bank. We made a lot of trips, financed development, economic projects in Africa with the World Bank.
Brazil cấp tiến hóa rất mạnh mẽ. Chúng tôi đấu tranh quyết liệt chống lại sự độc trị, trong một khoảnh khắc mà rất cần thiết cho chúng tôi: Hoặc là đi vào hoạt động bí mật với vũ khí sẵn có trong tay, hoặc rời Brazi. Chúng tôi còn quá trẻ, và tổ chức của chúng tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng tôi rời đi, và chúng tôi đến Pháp, nơi tôi hoàn thành bằng tiến sĩ kinh tế, Lélia trở thành một kiến trúc sư. Tôi làm việc cho một ngân hàng đầu tư. Chúng tôi đi nhiều nơi, tham gia nhiều dự án phát triển tài chính và kinh tế ở châu Phi với Ngân hàng thế giới.
And one day photography made a total invasion in my life. I became a photographer, abandoned everything and became a photographer, and I started to do the photography that was important for me. Many people tell me that you are a photojournalist, that you are an anthropologist photographer, that you are an activist photographer. But I did much more than that. I put photography as my life. I lived totally inside photography doing long term projects, and I want to show you just a few pictures of -- again, you'll see inside the social projects, that I went to, I published many books on these photographs, but I'll just show you a few ones now.
Và một ngày nhiếp ảnh đã xâm nhập vào cuộc đời tôi. Tôi trở thành một nhiếp ảnh gia, từ bỏ mọi thứ và trở thành một nhiếp ảnh gia, và tôi bắt đầu chụp ảnh điều mà rất quan trọng đối với tôi. Rất nhiều người bảo tôi rằng tôi là một nhà báo nhiếp ảnh, rằng tôi là một nhà nhiếp ảnh kiêm nhân chủng học, rằng tôi là một nhà hoạt động xã hội - nhiếp ảnh. Nhưng tôi làm nhiều hơn thế. Tôi coi nhiếp ảnh như chính cuộc đời mình. Tôi sống hoàn toàn trong nhiếp ảnh thực hiện các dự án lâu dài, và tôi muốn cho bạn xem chỉ một vài bức ảnh của -- một lần nữa, bạn sẽ thấy ẩn trong những dự án xã hội, mà tôi đã đến, tôi xuất bản rất nhiều sách về những bức ảnh này, nhưng bây giờ tôi sẽ chỉ cho bạn xem một vài trong số đó.
In the '90s, from 1994 to 2000, I photographed a story called Migrations. It became a book. It became a show.
Vào những năm 90, từ 1994 đến 2000, tôi chụp về một chủ đề mang tên Di cư. Nó trở thành một cuốn sách. Nó đã trở thành một chương trình biểu diễn.
But during the time that I was photographing this, I lived through a very hard moment in my life, mostly in Rwanda. I saw in Rwanda total brutality. I saw deaths by thousands per day. I lost my faith in our species. I didn't believe that it was possible for us to live any longer, and I started to be attacked by my own Staphylococcus. I started to have infection everywhere. When I made love with my wife, I had no sperm that came out of me; I had blood. I went to see a friend's doctor in Paris, told him that I was completely sick. He made a long examination, and told me, "Sebastian, you are not sick, your prostate is perfect. What happened is, you saw so many deaths that you are dying. You must stop. Stop. You must stop because on the contrary, you will be dead."
Nhưng trong thời gian tôi đang chụp chủ đề này, tôi đã sống những ngày tháng rất khó khăn của cuộc đời, hầu hết ở Rwanda. Tôi chứng kiến Rwanda trong đau thương tuyệt đối. Tôi nhìn thấy cái chết của hàng nghìn người mỗi ngày. Tôi mất đi niềm tin vào loài người. Tôi không còn tin rằng chúng ta có thể sống lâu hơn và tôi bắt đầu bị tấn công bới khuẩn tụ cầu. Tôi bắt đầu bị nhiễm trùng khắp nơi. Khi tôi làm tình với vợ mình, tôi không có tí tinh dịch nào; tôi chảy máu. Tôi đến gặp bác sĩ của một người bạn ở Paris, kể với anh ấy là tôi rất ốm. Anh ấy khám xét rất lâu, và bảo tôi rằng, "Sebastian, cậu không hề ốm, cơ thể cậu hoàn toàn tốt. Điều đã xảy ra là, khi cậu nhìn thấy quá nhiều cái chết, cậu cảm thấy như cậu cũng đang chết. Cậu phải dừng lại. Dừng lại. Cậu phải dừng lại vì trái ngược lại, cậu sẽ chết."
And I made the decision to stop. I was really upset with photography, with everything in the world, and I made the decision to go back to where I was born. It was a big coincidence. It was the moment that my parents became very old. I have seven sisters. I'm one of the only men in my family, and they made together the decision to transfer this land to Léila and myself. When we received this land, this land was as dead as I was. When I was a kid, it was more than 50 percent rainforest. When we received the land, it was less than half a percent rainforest, as in all my region. To build development, Brazilian development, we destroyed a lot of our forest. As you did here in the United States, or you did in India, everywhere in this planet. To build our development, we come to a huge contradiction that we destroy around us everything. This farm that had thousands of head of cattle had just a few hundreds, and we didn't know how to deal with these. And Léila came up with an incredible idea, a crazy idea.
Và tôi quyết định dừng lại. Tôi trở nên rất thất vọng với nhiếp ảnh, với tất cả mọi thứ trên thế giới, và tôi quyết định quay trở lại nơi tôi sinh ra. Đó là một sự tình cờ lớn. Đó là khi mà bố mẹ tôi đã trở nên rất già.. Tôi có 7 người chị. Tôi là một trong những người đàn ông duy nhất trong nhà, và họ cùng quyết định sang tên khu đất cho tôi và Lélia. Khi tôi nhận đất, mảnh đất rất khô cằn chết chóc như tôi đã từng. Khi tôi còn nhò, mảnh đất này 50% là rừng nhiệt đới. Khi tôi nhận đất, nó chỉ còn dưới 0.5% là rừng nhiệt đới , giống như trên toàn khu vực của tôi. Để xây dựng phát triển, sự phát triển của Brazil, chúng tôi đã phá hủy rất nhiều rừng. Giống như bạn làm ở đây trên đất Mĩ, hoặc Ấn Độ, hay ở mọi nơi trên hành tinh này. Để xây dựng phát triển, chúng ta đã đi đến một sự trái ngược to lớn rằng chúng ta phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh ta. Nông trại này, nơi từng có hàng nghìn đầu gia súc, nay chỉ còn vài trăm, và chúng tôi không biết phải làm gì với chúng. Và Lé-lia có một ý tưởng tuyệt với, vô cùng táo bạo.
She said, why don't you put back the rainforest that was here before? You say that you were born in paradise. Let's build the paradise again.
Cô ấy nói, tại sao chúng ta không tái trồng rừng nhiệt đới đã từng có ở đâytrước kia Anh nói rằng anh được sinh ra trên một thiên đường. Vậy hãy xây dựng lại thiên đường ấy.
And I went to see a good friend that was engineering forests to prepare a project for us, and we started. We started to plant, and this first year we lost a lot of trees, second year less, and slowly, slowly this dead land started to be born again. We started to plant hundreds of thousands of trees, only local species, only native species, where we built an ecosystem identical to the one that was destroyed, and the life started to come back in an incredible way. It was necessary for us to transform our land into a national park. We transformed. We gave this land back to nature. It became a national park. We created an institution called Instituto Terra, and we built a big environmental project to raise money everywhere. Here in Los Angeles, in the Bay Area in San Francisco, it became tax deductible in the United States. We raised money in Spain, in Italy, a lot in Brazil. We worked with a lot of companies in Brazil that put money into this project, the government. And the life started to come, and I had a big wish to come back to photography, to photograph again. And this time, my wish was not to photograph anymore just one animal that I had photographed all my life: us. I wished to photograph the other animals, to photograph the landscapes, to photograph us, but us from the beginning, the time we lived in equilibrium with nature. And I went. I started in the beginning of 2004, and I finished at the end of 2011. We created an incredible amount of pictures, and the result -- Lélia did the design of all my books, the design of all my shows. She is the creator of the shows. And what we want with these pictures is to create a discussion about what we have that is pristine on the planet and what we must hold on this planet if we want to live, to have some equilibrium in our life. And I wanted to see us when we used, yes, our instruments in stone. We exist yet. I was last week at the Brazilian National Indian Foundation, and only in the Amazon we have about 110 groups of Indians that are not contacted yet. We must protect the forest in this sense. And with these pictures, I hope that we can create information, a system of information. We tried to do a new presentation of the planet, and I want to show you now just a few pictures of this project, please.
Và tôi đã đến gặp một người bạn thân đang là kỹ sư về rừng để chuẩn bị dự án cho chúng tôi, và chúng tôi bắt đầu. Chúng tôi trồng cây, và năm đầu tiên chúng tôi mất rất nhiều cây, năm thứ hai mất ít hơn, và dần dần, mảnh đất chết này bắt đầu hồi sinh. Chúng tôi đã bắt đầu trồng hàng trăm nghìn cây, chỉ các loại địa phương, hoặc các loài cây bản địa, nơi chúng tôi xây dựng một hệ sinh thái giống hệt cái mà đã bị phá hủy, và cuộc sống bắt đầu trở lại tuyệt vời như trước. Chúng tôi rất cần phải biến mảnh đất của chúng tôi thành một công viên quốc gia. Chúng tôi biến đổi. Chúng tôi mang thiên nhiên trở lại khu đất này. Nó đã trở thành một công viên quốc gia. Chúng tôi đã lập một học viện man tên Instituto Terra, và chúng tôi đã dựng một dự án môi trường để quyên góp tiền từ khắp nơi. Ở đay, Los Angeles, ở vùng vinh San Francisco, nó đã trở thành được miễn giảm thuế ở nước Mĩ. Chúng tôi gây quĩ ở Tây Ban Nha, ở Ý, và rất nhiều ở Brazil. Chúng tôi đã làm việc với rất nhiều công ty ở Brazil mà đầu tư tiền vào dự án này, chính phủ. Và cuộc sống đã bắt đầu đến, và tôi có một điều ước lớn là quay trở lại với nhiếp ảnh một lần nữa. Và lần này, điều ước của tôi không phải là chụp ảnh về một sinh vật mà tôi đã chụp trong suốt cuộc đời mình nữa: loài người. Tôi muốn chụp cả các sinh vật khác, chụp các phong cảnh, chụp loài người chúng ta, nhưng là chúng ta từ khởi điểm, khoảng thời gian mà chúng ta sống cân bằng với thiên nhiên. Và tôi đã đi, tôi đã bắt đầu từ năm 2004 và kết thúc vào cuối 2011. Tôi đã chụp được một lượng ảnh khổng lồ, và kết quả - Lé lia thiết kế tất cả các cuốn sách của tôi, và cả thiết kế tất cả các shows của tôi. Cô ấy là người đã tạo ra các shows này. Và điều chúng tôi muốn với những bức ảnh này là tạo ra đối thoại về những gì quí giá mà chúng ta có trên hành tinh và cái chúng ta cần gìn giữ nếu chúng ta muốn sống, và muốn có một sự cân bằng trong cuộc sống. Và tôi muốn nhìn thấy chúng ta khi chúng ta sử dụng, vâng, các phương tiện đồ đá. Chúng ta còn tồn tại. Tuần trước tôi đang ở Tổ chức Da Đỏ Quốc gia Brazil, và chỉ ở Amazon thôi chúng tôi có khoảng 110 nhóm người Da Đỏ chưa tìm thấy. Chúng ta phải bảo vệ rừng trên danh nghĩa này. Và với những bức ảnh này, tôi hi vọng rằng chúng ta có thể tạo ra thông tin, một hệ thống thông tin. Chúng tôi đã thử giới thiệu về hành tinh theo một cách mới, và tôi muốn cho các bạn xem một vài bức ảnh của dự án này.
Well, this — (Applause) — Thank you. Thank you very much.
Vâng, đây (Vỗ tay) Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều.
This is what we must fight hard to hold like it is now. But there is another part that we must together rebuild, to build our societies, our modern family of societies, we are at a point where we cannot go back. But we create an incredible contradiction. To build all this, we destroy a lot. Our forest in Brazil, that antique forest that was the size of California, is destroyed today 93 percent. Here, on the West Coast, you've destroyed your forest. Around here, no? The redwood forests are gone. Gone very fast, disappeared. Coming the other day from Atlanta, here, two days ago, I was flying over deserts that we made, we provoked with our own hands. India has no more trees. Spain has no more trees.
Đây là cái chúng ta phải đấu tranh quyết liệt để giữ nó y hiện trạng. Nhưng có một phần khác mà chúng ta phải xây dựng cùng nhau, xây dựng các xã hội, một đại gia đình hiện đại của nhiều xã hội, chúng ta ở một điểm mà chúng ta không thể quay lại được nữa. Nhưng chúng ta tạo ra một sự trái ngược kinh khủng. Để xây dựng tất cả những thứ này, chúng ta đã phá hủy rất nhiều. Rừng của chúng ta ở Brazil, khu rừng nguyên sinh mà to bằng bang California, bị tàn phá đến 93%. Ở đây, trên bờ Tây, bạn đã phá hủy khu rừng của các bạn. Xung quanh đây, không ư? Những khu rừng đỏ đã ra đi. Đi rất nhanh, biến mất. Đến đây từ Atlanta, 2 ngày trước, tôi đang bay qua những sa mạc mà chúng ta đã tạo ra, chúng ta đã kích thích với chính bàn tay của chúng ta. Ấn Độ không còn nhiều cây, Cả Tây Ban Nha nữa.
And we must rebuild these forests. That is the essence of our life, these forests. We need to breathe. The only factory capable to transform CO2 into oxygen, are the forests. The only machine capable to capture the carbon that we are producing, always, even if we reduce them, everything that we do, we produce CO2, are the trees. I put the question -- three or four weeks ago, we saw in the newspapers millions of fish that die in Norway. A lack of oxygen in the water. I put to myself the question, if for a moment, we will not lack oxygen for all animal species, ours included -- that would be very complicated for us.
Và chúng ta phải tái trồng lại những khu rừng này. Đó là bản chất của cuộc sống, những khu rừng này. Chúng ta cần thở. Nhà máy duy nhất có khả năng biến CO2 thành oxy, là những cánh rừng. Chiếc máy duy nhất có thể hấp thu carbon mà ta đang sản xuất ra, luôn luôn, thậm chí nếu chúng ta giảm chúng, tất cả những gì chúng ta làm, chúng ta sản xuất ra CO2, là những cái cây. Tôi đặt câu hỏi --- 3 hoặc 4 tuần trước, chúng tôi đã thấy trên báo hàng triệu con cá chết ở Na Uy. Sự thiếu khí oxy trong nước. Tôi đặt cho bản thân câu hỏi, nếu một lúc nào đó, chúng ta sẽ thiếu khí cho tất cả các sinh vật, kể cả chúng ta -- điều đó sẽ rất phức tạp cho chúng ta.
For the water system, the trees are essential. I'll give you a small example that you'll understand very easily. You happy people that have a lot of hair on your head, if you take a shower, it takes you two or three hours to dry your hair if you don't use a dryer machine. Me, one minute, it's dry. The same with the trees. The trees are the hair of our planet. When you have rain in a place that has no trees, in just a few minutes, the water arrives in the stream, brings soil, destroying our water source, destroying the rivers, and no humidity to retain. When you have trees, the root system holds the water. All the branches of the trees, the leaves that come down create a humid area, and they take months and months under the water, go to the rivers, and maintain our source, maintain our rivers. This is the most important thing, when we imagine that we need water for every activity in life.
Cây rất quan trọng cho hệ thống nước. Nếu tôi đưa bạn một ví dụ nhỏ bạn sẽ hiểu rất dễ dàng thôi. Các bạn, những con người vui vẻ, có rất nhiều tóc trên đầu, nếu bạn tắm, bạn sẽ mất 2 - 3 giờ để khô tóc nếu bạn không dùng máy sấy. Với tôi, chỉ mất 1 phút, tóc tôi đã khô. Điều tương tự xảy ra với cây cối. Cây là tóc của hành tinh chúng ta. Khi bạn có mưa ở một nơi không có cây, chỉ trong vài phút, nước đến các dòng sông suối, mang theo đất, phá hủy nguồn nước của chúng ta, phá hủy các dòng sông, và không giữ lại tí hơi ẩm nào. Khi bạn có cây, hệ thống rễ cây giữ nước lại. Tất cả các cành cây, những chiếc lá rụng tạo nên một khu vực ẩm, và phải mất hàng tháng trời ngâm dưới nước, đi tới các dòng sông, và gìn giữ nguồn nước, và các dòng sông của chúng ta. Đây là điều quan trọng nhất, khi bạn tưởng tượng rằng bạn cần nước cho mỗi hoạt động sống.
I want to show you now, to finish, just a few pictures that for me are very important in that direction. You remember that I told you, when I received the farm from my parents that was my paradise, that was the farm. Land completely destroyed, the erosion there, the land had dried. But you can see in this picture, we were starting to construct an educational center that became quite a large environmental center in Brazil. But you see a lot of small spots in this picture. In each point of those spots, we had planted a tree. There are thousands of trees. Now I'll show you the pictures made exactly in the same point two months ago.
Tôi muốn cho bạn xem, để kết luận lại, một vài bức ảnh mà đối với tôi rất quan trọng. Bạn ghi nhớ rằng tôi đã kể với bạn khi tôi nhận được trang trại từ bố mẹ mình đó là thiên đường của tôi, đó là trang trại. Đất bị phá hủy hoàn toàn, sói lở nữa, đất đã hoàn toàn khô cằn. Nhưng bạn có thể thấy trên bức ảnh này, chúng tôi đã bắt đầu xây dựng một trung tâm giáo dục mà trở thành một trung tâm môi trường rất lớn ở Brazil. Nhưng bạn nhìn thấy rất nhiều các chấm nhỏ trên bức ảnh này. Trên mỗi chấm nhỏ này, chúng tôi đã trồng một cái cây. Có hàng nghìn cây. Bây giờ tôi sẽ cho bạn xem những bức ảnh chụp chính xác ở địa điểm đó 2 tháng trước.
(Applause)
(Vỗ tay)
I told you in the beginning that it was necessary for us to plant about 2.5 million trees of about 200 different species in order to rebuild the ecosystem. And I'll show you the last picture. We are with two million trees in the ground now. We are doing the sequestration of about 100,000 tons of carbon with these trees.
Tôi đã bảo với các bạn từ đầu rằng chúng ta rất cần thiết phải trồng khoảng 2.5 triệu cây từ khoảng 200 loài khác nhau để tái tạo lại hệ thống sinh thái. Và tôi sẽ cho bạn xem bức hình cuối. Chúng ta với 2 triệu cây. Chúng ta đang cô lập khoảng 100,000 tấn carbon với những cái cây này.
My friends, it's very easy to do. We did it, no? By an accident that happened to me, we went back, we built an ecosystem. We here inside the room, I believe that we have the same concern, and the model that we created in Brazil, we can transplant it here. We can apply it everywhere around the world, no? And I believe that we can do it together.
Các bạn của tôi, điều này rất dễ làm. Chúng tôi đã làm được, phải không? Bằng một tai nạn đã xảy ra với tôi, chúng tôi quay lại, chúng tôi đã xây dựng hệ sinh thái. Chúng ta ở đây trong căn phòng này, tôi tin là chúng ta có cùng một quan tâm, và mô hình chúng tôi đã tạo ra ở Brazil, chúng ta có thể xây dựng ở đây. Chúng ta có thể áp dụng nó ở mọi nơi trên thế giới, phải không? Và tôi tin rằng chúng ta có thể làm điều này cùng nhau.
Thank you very much.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)