The murder happened a little over 21 years ago, January the 18th, 1991, in a small bedroom community of Lynwood, California, just a few miles southeast of Los Angeles. A father came out of his house to tell his teenage son and his five friends that it was time for them to stop horsing around on the front lawn and on the sidewalk, to get home, finish their schoolwork, and prepare themselves for bed. And as the father was administering these instructions, a car drove by, slowly, and just after it passed the father and the teenagers, a hand went out from the front passenger window, and -- "Bam, Bam!" -- killing the father. And the car sped off.
Vụ giết người xảy ra vào khoảng hơn 21 năm về trước, ngày 18 tháng 1 năm 1991, tại một thị trấn tạm bợ nhỏ thuộc Lynwood, bang California, chỉ cách vài dặm về phía đông nam của Los Angeles. Một người cha bước ra khỏi căn nhà của mình để nhắc nhở cậu con trai tuổi thiếu niên và 5 người bạn của anh ta rằng đã đến lúc dừng ngay việc đùa giỡn ầm ĩ trên bãi cỏ trước nhà và trên lối đi, để trở về nhà, hoàn thành bài tập ở trường, và chuẩn bị đi ngủ. Và ngay khi người cha thực hiện những điều nhắc nhở trên, một chiếc xe được lái một cách chậm rãi, và chỉ ngay sau khi nó vượt qua người cha và những đứa trẻ, một bàn tày vươn ra từ cửa sổ phía trước chỗ hành khách, và "Bằng,bằng" -- giết chết người cha. Và chiếc xe tăng tốc biến mất.
The police, investigating officers, were amazingly efficient. They considered all the usual culprits, and in less than 24 hours, they had selected their suspect: Francisco Carrillo, a 17-year-old kid who lived about two or three blocks away from where the shooting occurred. They found photos of him. They prepared a photo array, and the day after the shooting, they showed it to one of the teenagers, and he said, "That's the picture. That's the shooter I saw that killed the father."
Cảnh sát, các điều tra viên, làm việc hiệu quả một cách d8áng ngạc nhiên. Họ đã xem xét tất cả những thủ phạm thông thường, và trong vòng chưa tới 24 giờ, họ đã có được nghi phạm: Đó là Francisco Carrillo, một đứa trẻ chỉ mới 17 tuổi sống cách nơi vụ bắn súng xảy ra khoảng 2, 3 dãy nhà. Họ tìm thấy những bức hình của hắn. Họ đã chuẩn bị một dữ liệu hình, và ngày hôm sau khi vụ án xảy ra, họ đưa nó cho một trong những đứa trẻ, và nó nói rằng, "Đó chính là bức ảnh. Đó chính là kẻ bắn súng mà cháu nhìn thấy đã giết chú ấy"
That was all a preliminary hearing judge had to listen to, to bind Mr. Carrillo over to stand trial for a first-degree murder. In the investigation that followed before the actual trial, each of the other five teenagers was shown photographs, the same photo array. The picture that we best can determine was probably the one that they were shown in the photo array is in your bottom left hand corner of these mug shots. The reason we're not sure absolutely is because of the nature of evidence preservation in our judicial system, but that's another whole TEDx talk for later. (Laughter)
Đó là tất cả những gì mà quan tòa sơ bộ đã nghe thuật lại để có thể buộc chàng trai Carrillo ra hầu tòa với tội danh giết người cấp độ một. Trong cuộc điều tra tiếp sau đó trước khi phiên tòa thực sự diễn ra, mỗi đứa trẻ trong 5 đứa được cho xem những tấm ảnh, cùng một dữ liệu hình. Bức ảnh mà chúng tôi có thể xác định được rõ nhất có lẽ là bức mà chúng đã được xem trong dữ liệu hình nằm ở góc cuối bên phía tay trái các bạn của những tấm ảnh căn cước này. Lý do mà chúng tôi không chắc chắn một cách hoàn toàn là bởi vì bản chất của sự bảo quản chứng cứ trong hệ thống pháp lý của chúng ta, nhưng có thể đó là vì một buổi nói chuyện TED khác ngay sau đó (Tiếng cười)
So at the actual trial, all six of the teenagers testified, and indicated the identifications they had made in the photo array. He was convicted. He was sentenced to life imprisonment, and transported to Folsom Prison.
Vì vậy tại phiên tòa chính thức, tất cả 6 đứa trẻ đã đứng ra làm chứng, và chỉ ra rằng những sự nhận dạng mà chúng đã thực hiện trong dữ liệu ảnh. Anh ta (Carrillo) đã bị kết án. Anh ta phải chịu án chung thân, và được chuyển đến nhà tù Folsom.
So what's wrong? Straightforward, fair trial, full investigation. Oh yes, no gun was ever found. No vehicle was ever identified as being the one in which the shooter had extended his arm, and no person was ever charged with being the driver of the shooter's vehicle. And Mr. Carrillo's alibi? Which of those parents here in the room might not lie concerning the whereabouts of your son or daughter in an investigation of a killing?
Vậy thì có gì sai? Một phiên tòa công tâm và thẳng thắn, điều tra đầy đủ. Ồ vâng, không có khẩu súng nào được tìm thấy cả. Không có phương tiện nào được xác nhận là chiếc xe mà kẻ gây án đã vươn tay ra từ đó. và không một ai bị kết tội là người đã lái chiếc xe gây án kia. Và chứng cứ ngoại phạm của Carrillo là gì? Người nào trong số những bậc cha mẹ có mặt trong phiên tòa có thể không nói dối về nơi ở của đứa con trai hoặc gái của mình trong cuộc điều tra về vụ giết người?
Sent to prison, adamantly insisting on his innocence, which he has consistently for 21 years.
Bị tống vào tù, Kiên quyết khẳng định mình vô tội, điều mà anh ta đã dai dẳng đấu tranh trong suốt 21 năm qua.
So what's the problem? The problems, actually, for this kind of case come manyfold from decades of scientific research involving human memory. First of all, we have all the statistical analyses from the Innocence Project work, where we know that we have, what, 250, 280 documented cases now where people have been wrongfully convicted and subsequently exonerated, some from death row, on the basis of later DNA analysis, and you know that over three quarters of all of those cases of exoneration involved only eyewitness identification testimony during the trial that convicted them. We know that eyewitness identifications are fallible.
Vậy vấn đề là gì? Vấn đề thực sự của loại vụ án như thế này xuất phát rất nhiều từ những thập kỷ của việc nghiên cứu khoa học liên quan đến trí nhớ con người. Đầu tiên, chúng ta có tất cả những sự phân tích thống kê từ công trình "Dự án về sự vô tội", ở đó chúng tôi biết được rằng chúng tôi có cỡ 250 hoặc 280 những vụ án đã được lưu giữ lại mà con người có thể bị kết án oan rồi thì sau đó lại được giải tội, một vài trong số ấy là từ xà lim dành cho tử tù, dựa vào nền tảng của sự phân tích DNA sau này, và bạn nên biết rằng hơn 3 phần 4 trong tất cả những vụ minh oan này chỉ liên quan đến sự chứng thực về nhận dạng mà nhân chứng khai báo trong suốt phiên tòa đã kết tội những phạm nhân này. Chúng tôi biết được rằng những lời khai của nhân chứng có thể là sai lầm.
The other comes from an interesting aspect of human memory that's related to various brain functions but I can sum up for the sake of brevity here in a simple line: The brain abhors a vacuum. Under the best of observation conditions, the absolute best, we only detect, encode and store in our brains bits and pieces of the entire experience in front of us, and they're stored in different parts of the brain. So now, when it's important for us to be able to recall what it was that we experienced, we have an incomplete, we have a partial store, and what happens? Below awareness, with no requirement for any kind of motivated processing, the brain fills in information that was not there, not originally stored, from inference, from speculation, from sources of information that came to you, as the observer, after the observation. But it happens without awareness such that you don't, aren't even cognizant of it occurring. It's called reconstructed memories. It happens to us in all the aspects of our life, all the time. It was those two considerations, among others -- reconstructed memory, the fact about the eyewitness fallibility -- that was part of the instigation for a group of appeal attorneys led by an amazing lawyer named Ellen Eggers to pool their experience and their talents together and petition a superior court for a retrial for Francisco Carrillo. They retained me, as a forensic neurophysiologist, because I had expertise in eyewitness memory identification, which obviously makes sense for this case, right? But also because I have expertise and testify about the nature of human night vision.
Điều còn lại xuất phát từ một khía cạnh rất thú vị của ký ức con người mà có liên quan đến nhiều chức năng của não bộ nhưng tôi có thể kết luận ngắn gọn trong một dòng đơn giản: Não bộ ghét sự trống rỗng. Dưới những điều kiện quan sát tốt nhất, hoàn toàn tốt nhất, chúng ta chỉ phát hiện ra, mã hóa và lưu trữ vào bộ não của mình những đoạn ngắn, những mảnh ghép nhỏ của toàn bộ những trải nghiệm xảy ra trước mắt chúng ta, và chúng được lưu trữ trong những phần khác nhau của bộ não. Vậy thì giờ đây, khi mà việc nhớ lại những gì đã trải qua trở nên thật quan trọng với chúng ta, chúng ta lại chỉ có một sự lưu trữ không đầy đủ, chúng ta chỉ nắm được chỉ một phần nào đấy của toàn bộ sự việc và điều gì xảy ra? Dưới tầm của sự nhận thức, ngay cả khi không có một yêu cầu nào cho bất kỳ hình thức thúc đẩy xử lý, não bộ sẽ thêm vào những thông tin đã biến mất, không phải dựa trên những lưu trữ gốc ban đầu, mà từ những sự can thiệp, từ sự dự đoán, từ những nguồn thông tin mà bạn được biết đến, như một người quan sát, sau khi quan sát. Điều đó xảy ra ngay khi bạn không nhận thức được rằng chuyện gì đang diễn ra với mình. Nó được gọi là những ký ức được tái hiện lại. Nó xảy đến đối với chúng ta trong tất cả các khía cạnh của cuộc sống, vào bất cứ lúc nào. Nó là 2 điểm được xem xét trong nhiều thứ khác -- kí ức được tại tạo lại, thực tại về khả năng sai lầm của nhân chứng -- chính là một phần của quá trình điều tra của nhóm luật sư kháng án được dẫn dắt bởi một vị luật sư tuyệt vời tên là Ellen Eggers nhằm hội tụ kinh nghiệm và cả tài năng của họ lại với nhau và kiến nghị một phiên tòa thượng thẩm cho việc xét xử lại vụ án của Francisco Carrillo. Họ thuê tôi, như một nhà sinh lý học thần kinh về mặt pháp chứng, bởi vì tôi có những kiến thức chuyên môn về sự xác nhận trí nhớ của nhân chứng, và điều này rõ ràng rất hợp lý đối với vụ án này, phải không? Nhưng cũng bởi vì tôi có chuyên môn và chứng thực về bản chất của tầm nhìn về đêm của con người.
Well, what's that got to do with this? Well, when you read through the case materials in this Carrillo case, one of the things that suddenly strikes you is that the investigating officers said the lighting was good at the crime scene, at the shooting. All the teenagers testified during the trial that they could see very well. But this occurred in mid-January, in the Northern Hemisphere, at 7 p.m. at night. So when I did the calculations for the lunar data and the solar data at that location on Earth at the time of the incident of the shooting, all right, it was well past the end of civil twilight and there was no moon up that night. So all the light in this area from the sun and the moon is what you see on the screen right here. The only lighting in that area had to come from artificial sources, and that's where I go out and I do the actual reconstruction of the scene with photometers, with various measures of illumination and various other measures of color perception, along with special cameras and high-speed film, right? Take all the measurements and record them, right? And then take photographs, and this is what the scene looked like at the time of the shooting from the position of the teenagers looking at the car going by and shooting. This is looking directly across the street from where they were standing. Remember, the investigating officers' report said the lighting was good. The teenagers said they could see very well. This is looking down to the east, where the shooting vehicle sped off, and this is the lighting directly behind the father and the teenagers. As you can see, it is at best poor. No one's going to call this well-lit, good lighting, and in fact, as nice as these pictures are, and the reason we take them is I knew I was going to have to testify in court, and a picture is worth more than a thousand words when you're trying to communicate numbers, abstract concepts like lux, the international measurement of illumination, the Ishihara color perception test values. When you present those to people who are not well-versed in those aspects of science and that, they become salamanders in the noonday sun. It's like talking about the tangent of the visual angle, all right? Their eyes just glaze over, all right? A good forensic expert also has to be a good educator, a good communicator, and that's part of the reason why we take the pictures, to show not only where the light sources are, and what we call the spill, the distribution, but also so that it's easier for the trier of fact to understand the circumstances. So these are some of the pictures that, in fact, I used when I testified, but more importantly were, to me as a scientist, are those readings, the photometer readings, which I can then convert into actual predictions of the visual capability of the human eye under those circumstances, and from my readings that I recorded at the scene under the same solar and lunar conditions at the same time, so on and so forth, right, I could predict that there would be no reliable color perception, which is crucial for face recognition, and that there would be only scotopic vision, which means there would be very little resolution, what we call boundary or edge detection, and that furthermore, because the eyes would have been totally dilated under this light, the depth of field, the distance at which you can focus and see details, would have been less than 18 inches away.
Vâng, vậy thì điều gì phải làm với vấn đề này? Khi bạn đọc qua những tài liệu của vụ án trong vụ Carrillo này, một trong những điều có thể bất chợt làm bạn ngạc nhiên đó là những điều tra viên đã nói rằng ánh sáng rất tốt tại hiện trường tội ác, tại vụ bắn súng. Tất cả những đứa trẻ thiếu niên đã khai trong suốt phiên tòa rằng chúng có thể nhìn thấy rất rõ. Nhưng điều này lại xảy ra vào giữa tháng 1, tại vùng Bắc Hemisphere, vào lúc 7 giờ tối. Vì vậy khi tôi thực hiện những phép tính toán về những dữ liệu về mặt trăng và mặt trời ở địa điểm tại trái đất vào thời khắc xảy ra vụ bắn súng, được rồi, nó đã quá thời điểm kết thúc hoàng hôn của ngày và chẳng có mặt trăng nào xuất hiện tối hôm đó. Vì vậy tất cả ánh sáng trong khu vực này từ mặt trời và mặt trăng là những gì bạn chứng kiến trên màn hình ngay đây. Ánh sáng duy nhất tại khu vực đó phải xuất phát từ những nguồn sáng nhân tạo, và đó là nơi tôi quyết định ra ngoài và tái hiện lại hiện trường vụ án với những cái quang kế, với rất nhiều phương pháp đo lường sự chiếu sáng và nhiều phương pháp khác về sự tiếp thu màu sắc, cùng với những máy ghi hình đặc biệt và phim với tốc độ cao, phải không nào? Thực hiện tất cả các phép đo lường và ghi lại chúng,phải chứ? Và sau đó chụp lại những bức ảnh, và đây là những gì hiện trường trông như thế nào tại thời điểm diễn ra vụ nổ súng từ vị trí của những đứa trẻ nhìn về chiếc xe đi ngang qua và xả súng. Đây là nhìn trực tiếp từ bên kia đường từ nơi mà chúng đang đứng. Hãy nhớ rằng, bản báo cáo của những điều tra viên đã ghi nhận rằng ánh sáng rất tốt. Những đứa trẻ đã bảo rằng chúng có thể nhìn thấy rất rõ. Đây là nhìn xuống về phía đông, nơi mà chiếc xe gây án đã tăng tốc và vụt mất, và đây là ánh sáng trực tiếp từ phía sau người cha và bọn trẻ. Như các bạn có thể thấy, nó rất tệ. Không một ai sẽ gọi cái này là ánh sáng tốt cả và thực tế là, cũng tốt đẹp như những tấm hình ở đây, lý do mà chúng tôi chụp chúng là bởi vì tôi đã biết tôi sẽ phải chứng thực điều này tại tòa, và một bức ảnh thì đáng giá hơn cả một ngàn từ khi bạn cố gắng chia sẻ những con số, những khái niệm trừu tượng như là luxơ (đơn vị ánh sáng), sự đo lường quốc tế về sự chiếu sáng, những giá trị của kiểm tra về sự hấp thụ màu sắc Ishihara. Khi các bạn trưng ra những điều đó với những người mà không thông thạo về những khía cạnh đó của khoa học và chúng trở thành những con kỳ nhông dưới ánh sáng mặt trời vào buổi trưa. Nó giống như đang nói chuyện về đường tiếp tuyến của góc nhìn, phải không? Mắt của chúng chỉ đờ đẫn ra, phải không? Một chuyên gia pháp chứng giỏi cũng phải là một thầy dạy giỏi, một người giao tiếp giỏi, và đó là một phần của lý do tại sao chúng tôi lại chụp những bức ảnh, để chỉ ra không những nơi nguồn sáng là đâu và cái mà chúng tôi gọi là đóm, sự phân bổ, mà còn để mà để nó trở nên dễ dàng hơn cho người xem xét sự thật thấu hiểu hơn về những tình huống như vậy. Vì vậy những cái này là một số bức ảnh mà thực tế tôi đã dùng khi cho lời khai, nhưng quan trọng hơn là đối với tôi-một nhà khoa học, là những xem xét đó, những số ghi quang kế, mà tôi sau đó có thể chuyển đổi thành những sự dự đoán thực tế về khả năng trực quan của mắt người dưới những tình huống như vậy, và từ những điều mà tôi đã ghi lại được tại hiện trường dưới cùng điều kiện về mặt trăng và mặt trời tại cùng một thời điểm, và vân vân, đúng vậy, tôi có thể dự đoán rằng sẽ chẳng có sự nhận thức về màu sắc nào đáng tin cậy cả, và điều này rất quan trọng cho việc nhận diện gương mặt, và rằng đó chỉ có thể nhìn trong điều kiện ánh sáng kém, điều này có nghĩa là có rất rất ít độ phân giải, mà chúng tôi gọi là ranh giới hay là phát hiện biên, và hơn nữa bởi vì mắt có thể sẽ hoàn toàn giãn nở dưới loại ánh sáng này, chiều sâu của phạm vi quan sát, khoảng cách mà bạn có thể tập trung và nhìn thấy những chi tiết, chỉ có thể cách đó ít hơn 18 inches (45,72 cm).
I testified to that to the court, and while the judge was very attentive, it had been a very, very long hearing for this petition for a retrial, and as a result, I noticed out of the corner of my eye that I thought that maybe the judge was going to need a little more of a nudge than just more numbers.
Tôi đã chứng thực điều đó tại phiên tòa, và trong khi quan tòa tỏ ra rất lưu tâm, đó lại là một quá trình lắng nghe quá dài đối với một kiến nghị xét xử lại, và kết quả là, tôi ghi nhận được bằng một cái liếc nhìn rằng có thể quan tòa sẽ cần một chút thúc đẩy nhiều hơn là những con số.
And here I became a bit audacious, and I turned and I asked the judge, I said, "Your Honor, I think you should go out and look at the scene yourself."
Và tại đây tôi trở nên táo bạo hơn một chút, tôi quay người lại và yêu cầu quan tòa, Tôi nói, "Thưa ngài, tôi nghĩ là ngài nên ra ngoài và tận mắt nhìn thấy hiện trường vụ án".
Now I may have used a tone which was more like a dare than a request — (Laughter) — but nonetheless, it's to this man's credit and his courage that he said, "Yes, I will." A shocker in American jurisprudence.
Bây giờ tôi có thể sử dụng giọng điệu mà nghe có vẻ giống một lời thách thức hơn hơn là một lời yêu cầu ---(Tiếng cười)--- tuy nhiên, với danh tiếng và lòng can đảm của mình ông ta đã nói, "Được rồi tôi sẽ làm thế" Một tin sốc trong luật học Mỹ.
So in fact, we found the same identical conditions, we reconstructed the entire thing again, he came out with an entire brigade of sheriff's officers to protect him in this community, all right? (Laughter) We had him stand actually slightly in the street, so closer to the suspect vehicle, the shooter vehicle, than the actual teenagers were, so he stood a few feet from the curb toward the middle of the street. We had a car that came by, same identical car as described by the teenagers, right? It had a driver and a passenger, and after the car had passed the judge by, the passenger extended his hand, pointed it back to the judge as the car continued on, just as the teenagers had described it, right? Now, he didn't use a real gun in his hand, so he had a black object in his hand that was similar to the gun that was described. He pointed by, and this is what the judge saw.
Vậy nên trong thực tế, chúng tôi đã tìm ra những điều kiện tương đồng, chúng tôi tái hiện lại toàn bộ sự việc một lần nữa, vị quan tòa ra ngoài cùng với toàn bộ đội sĩ quan cảnh sát trưởng để bảo vệ ông trong một cộng đồng như thế này, được chứ? (Tiếng cười) Chúng tôi đã nhờ ông ấy đứng sát mặt đường một chút, gần với chiếc xe nghi phạm, phương tiện di chuyển của tên hung thủ hơn so với những đứa trẻ đã có mặt ở đó, vì vậy ông ấy đứng cách vài feet (1 foot= 30,48 cm) so với lề đường hướng về chính giữa con đường. Chúng tôi cho một chiếc xe hơi chạy ngang qua, chiếc xe tương đồng với chiếc được bọn trẻ diễn tả Trong xe có một tài xế và một hành khách, và sau khi chiếc xe đã chạy qua vị quan tòa, người hành khách sẽ vươn tay ra, chỉ ngược về phía vị quan tòa trong khi chiếc xe vẫn đang tiếp tục chạy, giống như những gì mà bọn trẻ đã tả, đúng không? Ngay lúc ấy, anh ta không sử dụng cây súng thật, mà sử dụng một đồ vật màu đen mà giống như cây súng được mô tả. Anh ta chĩa súng, và đây là những gì vị quan tòa ấy đã chứng kiến.
This is the car 30 feet away from the judge. There's an arm sticking out of the passenger side and pointed back at you. That's 30 feet away. Some of the teenagers said that in fact the car was 15 feet away when it shot. Okay. There's 15 feet.
Đây là chiếc xe cách vị quan tòa cỡ 30 feet (914 cm). Có một cánh tay chìa ra ngoài phía bên ghế hành khách và chỉ ngược về phía các bạn. Khoảng cách là 30 feet. Một số đứa trẻ nói rằng thực tế thì chiếc xe chỉ cách chúng khoảng 15 feet khi súng nổ. Được rồi. Thế thì 15 feet vậy.
At this point, I became a little concerned. This judge is someone you'd never want to play poker with. He was totally stoic. I couldn't see a twitch of his eyebrow. I couldn't see the slightest bend of his head. I had no sense of how he was reacting to this, and after he looked at this reenactment, he turned to me and he says, "Is there anything else you want me to look at?"
Đến lúc này tôi cảm thấy một chút bận tâm. Vị quan tòa này là người mà bạn sẽ không bao giờ muốn đùa giỡn. Ông ta là một người nhẫn nhịn. Tôi đã không thể thấy được một chút nhăn nhó nhíu mày nào của ông ta. Tôi cũng không thể thấy được bất kỳ một cái gật đầu dù là nhẹ nhất nào của ông ấy. tôi không thể đoán được ông ấy sẽ phản ứng với chuyện này như thế nào, và sau khi ông ấy chứng kiến việc tái diễn hiện trường này, ông ấy quay về phía tôi và nói, "Còn có điều gì khác mà anh muốn tôi chứng kiến nữa không?"
I said, "Your honor," and I don't know whether I was emboldened by the scientific measurements that I had in my pocket and my knowledge that they are accurate, or whether it was just sheer stupidity, which is what the defense lawyers thought — (Laughter) — when they heard me say, "Yes, Your Honor, I want you stand right there and I want the car to go around the block again and I want it to come and I want it to stop right in front of you, three to four feet away, and I want the passenger to extend his hand with a black object and point it right at you, and you can look at it as long as you want." And that's what he saw. (Laughter)
Tôi nói rằng "Vâng thưa ngài" và tôi không biết liệu có phải mình được thúc đẩy bởi những phép đo lường khoa học mà tôi có ngay trong túi của mình và cả kiến thức mà tôi tin là chính xác hay không, hay nó chỉ là một sự ngu ngốc tuyệt đối, , điều mà tôi cho rằng đó là những gì mà luật sư biện hộ nghĩ --- (Tiếng cười) --- khi họ nghe tôi trình bày, "Vâng thưa quý tòa, tôi muốn quý tòa đứng ngay tại đó và tôi muốn chiếc xe chạy quanh tòa nhà đó một lần nữa và tôi muốn nó đến và dừng lại ngay trước mặt ngài, cách khoảng 3 đến 4 feet, và tôi muốn vị hành khách ngồi trên xe chìa tay ra với một vật màu đen và chĩa thẳng vào ngài, và ngài có thể nhìn vào nó nếu ngài muốn." Và đó là những gì mà ông ta đã chứng kiến. (Tiếng cười)
You'll notice, which was also in my test report, all the dominant lighting is coming from the north side, which means that the shooter's face would have been photo-occluded. It would have been backlit. Furthermore, the roof of the car is causing what we call a shadow cloud inside the car which is making it darker. And this is three to four feet away.
Các bạn sẽ để ý thấy rằng, và điều đó cũng có trong bản báo cáo kiểm tra của tôi, tất cả ánh sáng chi phối đều đến từ hướng bắc, điều đó có nghĩa là gương mặt của kẻ bắn súng có thể đã bị chắn trong ảnh. Nó đáng lẽ sẽ bị ngược sáng. Hơn nữa, mui xe sẽ gây ra thứ mà chúng ta gọi là "đám mây bóng" bên trong chiếc xe dẫn tới việc làm cho nó trở nên tối hơn. Và khoảng cách là từ 3 đến 4 feet.
Why did I take the risk? I knew that the depth of field was 18 inches or less. Three to four feet, it might as well have been a football field away. This is what he saw. He went back, there was a few more days of evidence that was heard. At the end of it, he made the judgment that he was going to grant the petition for a retrial. And furthermore, he released Mr. Carrillo so that he could aid in the preparation of his own defense if the prosecution decided to retry him.
Tại sao tôi lại mạo hiểm thế này? Tôi biết rằng độ sâu của phạm vi là 18 inch (1 inch =2.54cm) hoặc ít hơn. 3-4 feet, nó có thể được coi như cách đó một sân bóng. Đây là những gì ông ấy đã thấy. Ông ta trở về, có thêm một vài ngày nữa để nghe về các chứng cứ. Và cuối cùng, ông ấy đưa ra đánh giá rằng ông sẽ chấp nhận đề nghị xét xử lại. Và hơn nữa, ông ấy đã tha bổng Carrillo để anh có thể tìm kiếm sự giúp đỡ chuẩn bị cho sự biện hộ cho bản thân nếu bên nguyên quyết định xét xử lại.
Which they decided not to. He is now a freed man. (Applause)
điều mà họ đã quyết định không làm. Anh ta giờ đây là một người đàn ông được trả tự do. (Vỗ tay)
(Applause)
(Vỗ tay)
This is him embracing his grandmother-in-law. He -- His girlfriend was pregnant when he went to trial, right? And she had a little baby boy. He and his son are both attending Cal State, Long Beach right now taking classes. (Applause)
Đây là anh ta, đang ôm chặt lấy người bà của mình. Bạn gái anh ấy mang thai khi anh ta đến phiên tòa xét xử. Và cô ấy đã sinh ra một bé trai. Anh ấy cùng với con trai cả hai đều đang ở Long Beach bang California ngay lúc này cùng học tập. (Vỗ tay)
And what does this example -- what's important to keep in mind for ourselves?
Và những gì mà ví dụ điển hình này -- những gì quan trọng còn lưu giữ trong đầu chúng ta?
First of all, there's a long history of antipathy between science and the law in American jurisprudence. I could regale you with horror stories of ignorance over decades of experience as a forensic expert of just trying to get science into the courtroom. The opposing council always fight it and oppose it.
Thứ nhất, có một lịch sử rất dài về mối ác cảm giữa khoa học và luật pháp trong luật học Mỹ. Tôi có thể "thết đãi" quý vị bằng những câu chuyện kinh dị về sự thiếu hiểu biết qua hơn vài thập kỷ với kinh nghiệm làm việc như một chuyên gia pháp chứng trong việc cố gắng đưa khoa học vào trong xử án. Hội đồng phản đối luôn luôn đấu tranh và chống lại nó.
One suggestion is that all of us become much more attuned to the necessity, through policy, through procedures, to get more science in the courtroom, and I think one large step toward that is more requirements, with all due respect to the law schools, of science, technology, engineering, mathematics for anyone going into the law, because they become the judges. Think about how we select our judges in this country. It's very different than most other cultures. All right?
Một đề nghị là tất cả chúng ta cần trở nên hòa hợp hơn vớ sự cần thiết, thông qua chính sách, thông qua những thủ tục, để đưa khoa học một cách sâu rộng hơn vào trong xét xử ở tòa án, và tôi nghĩ một bước tiến lớn đối với điều đó là cần nhiều yêu cầu hơn, với tất cả sự tôn trọng dành cho trường luật, về khía cạnh khoa học, công nghệ, kỹ thuật, toán học cho bất kỳ ai sẽ dấn thân vào ngành luật, bởi vì họ sẽ trở thành quan tòa xét xử. Hãy nghĩ về việc làm sao mà chúng ta có thể chọn ra những vị quan tòa cho đất nước này. Nó rất khác biệt so với hầu hết các nền văn hóa khác. Đúng chứ?
The other one that I want to suggest, the caution that all of us have to have, I constantly have to remind myself, about just how accurate are the memories that we know are true, that we believe in? There is decades of research, examples and examples of cases like this, where individuals really, really believe. None of those teenagers who identified him thought that they were picking the wrong person. None of them thought they couldn't see the person's face. We all have to be very careful. All our memories are reconstructed memories. They are the product of what we originally experienced and everything that's happened afterwards. They're dynamic. They're malleable. They're volatile, and as a result, we all need to remember to be cautious, that the accuracy of our memories is not measured in how vivid they are nor how certain you are that they're correct.
Một biện pháp nữa tôi muốn đề nghị là, sự cẩn trọng mà tất cả chúng ta cần phải có, Tôi luôn luôn phải nhắc nhở bản thân về việc những ký ưc mà chúng ta cho là đúng và tin tưởng trên thực tế có thể chính xác đến cỡ nào? Có vài thập kỷ về nghiên cứu, những ví dụ về những trường hợp như thế này, trong đó có những cá nhân thực sự, thực sự tin. Không một ai trong những đứa trẻ này , những người đã nhận dạng anh ấy nghĩ rằng họ đang chọn nhầm người. Không ai trong số họ nghĩ rằng họ không thể nhìn thấy gương mặt của hung thủ. Tất cả chúng ta cần phải thật cẩn trọng. Tất cả những ký ức của chúng ta đều là những ký ức được tái tạo lại. Chúng là sản phẩm của những gì mà chúng ta trải nghiệm ban đầu và tất cả những thứ gì đã diễn ra sau đó. Chúng rất năng động. Chúng rất dễ uốn nắn. Chúng dễ thay đổi, và kết quả là tất cả chúng ta cần phải nhớ rằng cần phải cẩn trọng, rằng sự chính xác của những ký ức không thể được đo lường qua việc chúng sống động đến cỡ nào cũng không phải dựa trên việc chúng ta chắc chắn rằng chúng đều đúng.
Thank you. (Applause)
Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)