Wow, what an honor. I always wondered what this would feel like.
Wow, thật là vinh dự. Tôi luôn muốn thử được phát biểu ở đây.
So eight years ago, I got the worst career advice of my life. I had a friend tell me, "Don't worry about how much you like the work you're doing now. It's all about just building your resume."
Chẳng là tám năm trước, tôi nhận được lời khuyên về sự nghiệp rởm nhất. Một người bạn bảo tôi "Đừng quan tâm cậu thích công việc hiện tại bao nhiêu. Tất cả chỉ là để tạo dựng lí lịch thôi."
And I'd just come back from living in Spain for a while, and I'd joined this Fortune 500 company. I thought, "This is fantastic. I'm going to have big impact on the world." I had all these ideas. And within about two months, I noticed at about 10am every morning I had this strange urge to want to slam my head through the monitor of my computer. I don't know if anyone's ever felt that. And I noticed pretty soon after that that all the competitors in our space had already automated my job role. And this is right about when I got this sage advice to build up my resume.
Và rồi tôi vừa trở về sau khi sống ở Tây Ban Nha một thời gian công ty của tôi ở trong danh sách Fortune 500, tôi nghĩ: "Thật tuyệt. Mình rồi sẽ thay đổi thế giới." Ý tưởng thì tôi có đầy. Và chỉ trong hai tháng Tôi để ý cứ 10 giờ mỗi sáng tôi lại có cảm thấy một sự thôi thúc kì lạ là muốn lấy đầu mình đập thủng màn hình máy tính. Không rõ có ai cảm thấy như tôi không. Và rồi không lâu sau tôi nhận ra những đối thủ cạnh tranh trong ngành đã lên sẵn kịch bản cho công việc của tôi. Và đó là lúc tôi nhận được lời khuyên "thông thái" rằng mình chỉ cần làm đẹp CV.
Well, as I'm trying to figure out what two-story window I'm going to jump out of and change things up, I read some altogether different advice from Warren Buffett, and he said, "Taking jobs to build up your resume is the same as saving up sex for old age."
Well, khi tôi cố tìm hiểu rằng mình phải đánh liều những gì để có thể thay đổi điều đó, tôi có đọc qua vài lời khuyên khác nhau của Warren Buffett, và ông ấy bảo rằng, "Đi làm chỉ để tích cóp cho CV vô nghĩa như để dành đến già mới quan hệ tình dục."
(Laughter)
(khán giả cười)
And I heard that, and that was all I needed. Within two weeks, I was out of there, and I left with one intention: to find something that I could screw up. That's how tough it was. I wanted to have some type of impact. It didn't matter what it was.
Tôi chỉ cần nghe vậy là hiểu. Sau hai tuần, tôi đã bỏ việc, và tôi ra đi với một mục đích duy nhất để tìm một cái gì đó mình có thể phá. Căng thẳng vậy đó. Tôi chỉ muốn tạo ra ảnh hưởng. Chẳng cần biết ảnh hưởng kiểu gì.
And I found pretty quickly that I wasn't alone: it turns out that over 80 percent of the people around don't enjoy their work. I'm guessing this room is different, but that's the average that Deloitte has done with their studies. So I wanted to find out, what is it that sets these people apart, the people who do the passionate, world-changing work, that wake up inspired every day, and then these people, the other 80 percent who lead these lives of quiet desperation.
Và tôi nhanh chóng nhận ra tôi không hề đơn độc: hóa ra đến 80% những người xung quanh tôi không thích công việc của họ. Chắc mọi người có thể khác nhưng đó là con số trung bình mà hãng Deloitte khảo sát được. Vì thế tôi muốn tìm hiểu, có gì khác biệt, giữa những người có khát vọng thay đổi thế giới thức dậy mỗi ngày đầy cảm hứng, và những người thuộc 80% còn lại, lặng lẽ sống trong tuyệt vọng.
So I started to interview all these people doing this inspiring work, and I read books and did case studies, 300 books altogether on purpose and career and all this, totally just self-immersion, really for the selfish reason of -- I wanted to find the work that I couldn't not do, what that was for me.
Thế là tôi bắt đầu phỏng vấn những người truyền cảm hứng và tôi đọc sách rồi nghiên cứu thực địa. tổng cộng 300 cuốn sách về mục tiêu, sự nghiệp các kiểu một cách hoàn toàn tự nguyện, tất cả là vì cái lí do ích kỉ rằng tôi muốn tìm một thứ mà tôi không thể làm, để xem xem nó ra sao.
But as I was doing this, more and more people started to ask me, "You're into this career thing. I don't like my job. Can we sit down for lunch?" I'd say, "Sure." But I would have to warn them, because at this point, my quit rate was also 80 percent. Of the people I'd sit down with for lunch, 80 percent would quit their job within two months. I was proud of this, and it wasn't that I had any special magic. It was that I would ask one simple question. It was, "Why are you doing the work that you're doing?" And so often their answer would be, "Well, because somebody told me I'm supposed to." And I realized that so many people around us are climbing their way up this ladder that someone tells them to climb, and it ends up being leaned up against the wrong wall, or no wall at all.
Nhưng khi tôi làm điều này, đã có nhiều người hỏi tôi "Anh am hiểu về nghề nghiệp. Tôi ghét công việc hiện tại. Ăn trưa không?" Tôi trả lời, "Chắc chắn rồi." Nhưng tôi luôn nhắc họ rằng lúc đó, khả năng tôi bỏ việc cũng là 80%. Trong số những người hẹn tôi ăn trưa, 80% sau đó bỏ việc trong vòng hai tháng. Tôi tự hào về chuyện này, và chẳng phải tôi có bùa phép hay đại loại vậy. Tôi đơn giản chỉ hỏi họ một câu ngắn gọn. Đó là, "Tại sao bạn làm công việc bạn đang làm?" Thường thường câu trả lời sẽ là, "Ừm, vì người ta bảo tôi phải làm vậy." Và tôi nhận ra trong chúng ta có những người đang leo lên một chiếc thang mà người khác bắt họ phải leo, và rồi chiếc thang đó dựa vào sai bức tường, hoặc chẳng dựa vào đâu cả.
The more time I spent around these people and saw this problem, I thought, what if we could create a community, a place where people could feel like they belonged and that it was OK to do things differently, to take the road less traveled, where that was encouraged, and inspire people to change? And that later became what I now call Live Your Legend, which I'll explain in a little bit. But as I've made these discoveries, I noticed a framework of really three simple things that all these different passionate world-changers have in common, whether you're a Steve Jobs or if you're just, you know, the person that has the bakery down the street. But you're doing work that embodies who you are. I want to share those three with you, so we can use them as a lens for the rest of today and hopefully the rest of our life.
Càng dành nhiều thời gian bên bọn họ và quan sát vấn đề tôi nghĩ, ra sao nếu như ta tạo ra một cộng đồng, một nơi mà mọi người cảm thấy họ thuộc về và cảm thấy ổn khi làm những điều khác biệt đến nơi chưa ai đến, một nơi khuyến khích, và truyền cảm hứng để người ta thay đổi? Điều đó sau này trở thành cái tôi gọi là Live Your Legend lát nữa tôi sẽ giải thích sau. Khi tôi phát hiện ra những điều này tôi thấy có một bộ khung gồm ba điều đơn giản mà những người sôi nổi muốn thay đổi thế giới có chung, dẫu đó là một Steve Jobs hay là một, nói sao ta, một tên mở được tiệm bánh dưới phố. Miễn việc đó thể hiện con người họ. Tôi muốn chia sẻ ba điều đó với các bạn, để chúng ta có thể đến hết hôm nay hoặc cả đời, nhìn đời qua lăng kính khác.
The first part of this three-step passionate work framework is becoming a self-expert and understanding yourself, because if you don't know what you're looking for, you're never going to find it. And the thing is that no one is going to do this for us. There's no major in university on passion and purpose and career. I don't know how that's not a required double major, but don't even get me started on that. I mean, you spend more time picking out a dorm room TV set than you do you picking your major and your area of study. But the point is, it's on us to figure that out, and we need a framework, we need a way to navigate through this.
Điều đầu tiên của bộ khung làm việc đầy tâm huyết đó là hiểu và trở thành chuyên gia về chính bản thân mình. Bởi nếu bạn không biết mình đang tìm gì, bạn sẽ không bao giờ tìm ra nó. Cái này không ai làm giúp bạn được. Trong đại học không hề có chuyên ngành về đam mê & lí tưởng và sự nghiệp. Tôi chẳng hiểu sao hai ngành đó không bắt buộc thôi đừng bắt tôi nói về điều đó. Nghĩ coi, bạn bỏ nhiều thời gian cho việc lựa TV cho phòng trọ hơn cả cho việc lựa chuyên ngành và lĩnh vực học. Nhưng quan trọng là, việc lựa chọn là phải do chúng ta, và chúng ta cần một bộ khung, một cách nào đó để vượt qua việc này.
And so the first step of our compass is finding out what our unique strengths are. What are the things that we wake up loving to do no matter what, whether we're paid or we're not paid, the things that people thank us for? And the Strengths Finder 2.0 is a book and also an online tool. I highly recommend it for sorting out what it is that you're naturally good at.
Và bước đi đầu tiên đó là tìm những thế mạnh đặc biệt của bản thân. Điều gì bạn thức dậy đã muốn làm dù cho có chuyện gì, dù có được trả lương hay không, điều khiến người ta cảm kích bạn? Strength Finder 2.0, đó là một cuốn sách và cũng là một công cụ trực tuyến. Tôi khuyên bạn nên dùng nó để hiểu rõ bản thân bạn giỏi làm gì.
And next, what's our framework or our hierarchy for making decisions? Do we care about the people, our family, health, or is it achievement, success, all this stuff? We have to figure out what it is to make these decisions, so we know what our soul is made of, so that we don't go selling it to some cause we don't give a shit about.
Tiếp theo, bộ khung hay cấp bậc nào khi ta đưa ra quyết định? Ta có quan tâm tới mọi người, tới gia đình, sức khỏe, hay là tới thành tích, thành công các kiểu? Chúng ta cần hiểu những quyết định đưa ra dựa vào đâu đặng biết thâm tâm ta muốn gì, để ta không phải cống hiến tâm huyết cho thứ ta đách quan tâm.
And then the next step is our experiences. All of us have these experiences. We learn things every day, every minute about what we love, what we hate, what we're good at, what we're terrible at. And if we don't spend time paying attention to that and assimilating that learning and applying it to the rest of our lives, it's all for nothing. Every day, every week, every month of every year I spend some time just reflecting on what went right, what went wrong, and what do I want to repeat, what can I apply more to my life.
Và tiếp theo là những trải nghiệm của chúng ta. Ai cũng có những trải nghiệm. Ta học hỏi mỗi ngày, mỗi phút học những thứ ta thích, ta ghét, cái ta được làm tốt, cái ta thấy mình tệ. Và nếu ta không bỏ thời gian lưu tâm đến điều đó không lồng ghép những bài học đó và áp dụng vào cuộc sống sau này, thì đúng là vô nghĩa. Mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng của mỗi năm tôi dành chút thời gian chiêm nghiệm những điều tốt những điều chưa tốt và những điều tôi muốn lặp lại muốn áp dụng thêm cho cuộc sống.
And even more so than that, as you see people, especially today, who inspire you, who are doing things where you say "Oh God, what Jeff is doing, I want to be like him." Why are you saying that? Open up a journal. Write down what it is about them that inspires you. It's not going to be everything about their life, but whatever it is, take note on that, so over time we'll have this repository of things that we can use to apply to our life and have a more passionate existence and make a better impact. Because when we start to put these things together, we can then define what success actually means to us, and without these different parts of the compass, it's impossible. We end up in the situation -- we have that scripted life that everybody seems to be living going up this ladder to nowhere.
Và hơn thế nữa, như mọi người thấy, đặc biệt trong hôm nay, ai truyền cảm hứng cho bạn, ai làm cho bạn phải nói "Ôi Chúa ơi, nhìn Jeff làm gì kìa. Tôi muốn được như anh ấy." Bạn nói vậy làm gì? Mở nhật kí ra. Ghi lại điều gì ở họ đã cho bạn cảm hứng. Không cần viết về cả cuộc đời họ đâu nhưng dù điều đó là gì, cứ ghi lại đi, để sau này ta sẽ có một kho những điều mà ta có thể sử dụng cho cuộc sống và sống có khát khao hơn và tạo ra tác động mạnh mẽ hơn. Vì khi ta bắt đầu liên hệ những điều ta đã ghi lại ta có thể định nghĩa đối với ta thành công là như thế nào, và nếu chiếc la bàn thiếu những bộ phận này thì rất khó. Chúng ta kẹt trong một cuộc sống đã được lên kịch bản nơi mà mọi người dường như cố gắng chẳng vì một mục đích cụ thể.
It's kind of like in Wall Street 2, if anybody saw that, the peon employee asks the big Wall Street banker CEO, "What's your number? Everyone's got a number, where if they make this money, they'll leave it all." He says, "Oh, it's simple. More." And he just smiles. And it's the sad state of most of the people that haven't spent time understanding what matters for them, who keep reaching for something that doesn't mean anything to us, but we're doing it because everyone said we're supposed to. But once we have this framework together, we can start to identify the things that make us come alive. You know, before this, a passion could come and hit you in the face, or maybe in your possible line of work, you might throw it away because you don't have a way of identifying it. But once you do, you can see something that's congruent with my strengths, my values, who I am as a person, so I'm going to grab ahold of this, I'm going to do something with it, and I'm going to pursue it and try to make an impact with it.
Giống như trong phim Wall Street 2, nếu ai đã xem rồi, đoạn gã nhân viên tiểu tốt hỏi ông CEO của một ngân hàng ở phố Wall, "Anh muốn kiếm nhiêu? Ai cũng có con số đó, kiểu kiếm được nhiêu đó là xong bỏ hết mọi thứ." Ông CEO đáp, "Oh, dễ mà. Kiếm thêm nữa." Và ông ấy chỉ cười. Đó là thực trạng buồn của đa số những ai chưa dành thời gian để hiểu điều gì quan trọng với họ, những ai cứ cố gắng vươn tới những thứ rất vô nghĩa với chúng ta, nhưng ta vẫn cố làm vì mọi người bảo ta phải làm vậy. Nhưng một khi nắm được bộ khung này, ta có thể xác định những điều truyền cảm hứng cho ta. Bạn biết đấy, trước đó, niềm đam mê có thể xuất hiện ngay trước mặt bạn hoặc trong việc bạn đang làm, bạn có thể không nhận ra vì bạn không có cách để nhận dang nó. Nhưng khi làm được, bạn có thể thấy nó khớp với những ưu điểm của bạn những giá trị, khẳng định bạn là ai, nên bạn phải nắm bắt điều đó, bạn phải làm gì đó với nó, và bạn phải theo đuổi điều đó, và cố tạo ra ảnh hưởng với nó.
And Live Your Legend and the movement we've built wouldn't exist if I didn't have this compass to identify, "Wow, this is something I want to pursue and make a difference with." If we don't know what we're looking for, we're never going to find it, but once we have this framework, this compass, then we can move on to what's next -- and that's not me up there -- doing the impossible and pushing our limits. There's two reasons why people don't do things. One is they tell themselves they can't do them, or people around them tell them they can't do them. Either way, we start to believe it. Either we give up, or we never start in the first place.
"Live Your Legend" và cuộc vận động chúng tôi tạo ra đã biến mất nếu tôi không xác định được bản sắc của mình, "Wow, đây là thứ tôi muốn theo đuổi và làm nên sự khác biệt." Không biết bản thân muốn gì thì sẽ không bao giờ tìm ra nó, nhưng khi ta nắm được bộ khung, la bàn bản sắc thì ta có thể tiến tới những thứ tiếp theo à đó không phải tôi đâu nha làm điều bất khả và thách thức bản thân. Có hai lí do khiến người ta không dấn thân. Một là họ tự nhủ họ không làm được, hoặc mọi người bảo họ không làm được. Rồi ta bắt đầu tin điều đó. Hoặc là ta từ bỏ, hoặc là ta không bắt đầu luôn.
The things is, everything was impossible until somebody did it. Every invention, every new thing in the world, people thought were crazy at first. Roger Bannister and the four-minute mile, it was a physical impossibility to break the four-minute mile in a foot race until Roger Bannister stood up and did it. And then what happened? Two months later, 16 people broke the four-minute mile. The things that we have in our head that we think are impossible are often just milestones waiting to be accomplished if we can push those limits a bit. And I think this starts with probably your physical body and fitness more than anything, because we can control that. If you don't think you can run a mile, you show yourself you can run a mile or two, or a marathon, or lose five pounds, or whatever it is, you realize that confidence compounds and can be transferred into the rest of your world.
Vấn đề là, mọi thứ đều bất khả thi tới khi một ai đó dám làm. Mọi phát minh, mọi điều mới trên đời, lúc đầu đều bị xem là điên khùng. Roger Bannister chạy 1.6 km dưới bốn phút, điều đó là bất khả thi không ai có đủ thể lực làm điều đó cho tới khi Bannister đứng lên thực hiện. Sau đó chuyện gì xảy ra? Hai tháng sau, 16 người hoàn thành 1.6 km dưới bốn phút. Những thứ ta nghĩ rằng ta không thể làm được thường chỉ là những cột mốc chờ ta chinh phục nếu ta dám thách thức bản thân. Và tôi nghĩ điều này nên bắt đầu từ hơn hết từ thể trạng và sức khỏe mỗi người, vì ta có thể kiểm soát chúng. Không nghĩ có đủ sức chạy một dặm, thì cho hãy bản thân thấy hai dặm cũng được, hoặc chạy marathon, hoặc giảm năm pounds gì cũng được, bạn sẽ nhận ra sự tự tin sẽ được bồi đắp và sẽ lan tỏa sang mọi khía cạnh của cuộc sống.
And I've actually gotten into the habit of this a little bit with my friends. We have this little group. We go on physical adventures, and recently, I found myself in a kind of precarious spot. I'm terrified of deep, dark, blue water. I don't know if anyone's ever had that same fear ever since they watched Jaws 1, 2, 3 and 4 like six times when I was a kid. But anything above here, if it's murky, I can already feel it right now. I swear there's something in there. Even if it's Lake Tahoe, it's fresh water, totally unfounded fear, ridiculous, but it's there. Anyway, three years ago I find myself on this tugboat right down here in the San Francisco Bay. It's a rainy, stormy, windy day, and people are getting sick on the boat, and I'm sitting there wearing a wetsuit, and I'm looking out the window in pure terror thinking I'm about to swim to my death. I'm going to try to swim across the Golden Gate. And my guess is some people in this room might have done that before. I'm sitting there, and my buddy Jonathan, who had talked me into it, he comes up to me and he could see the state I was in. And he says, "Scott, hey man, what's the worst that could happen? You're wearing a wetsuit. You're not going to sink. And If you can't make it, just hop on one of the 20 kayaks. Plus, if there's a shark attack, why are they going to pick you over the 80 people in the water?" So thanks, that helps. He's like, "But really, just have fun with this. Good luck." And he dives in, swims off. OK.
Tôi với mấy người bạn cũng đã dần quen với việc này. Chúng tôi hay đi thám hiểm mà đi theo nhóm nhỏ ấy, lần gần nhất, tụi tôi tới một chỗ khá hẻo lánh. Tôi hãi nhất là những mặt nước sâu thăm thẳm. Không biết có ai sợ giống tôi không kể từ khi tôi xem bốn phần "Hàm Cá Mập" những sáu lần từ hồi còn bé xíu. Kiểu nước mà cao hơn mức này, chỉ cần hơi âm u là tôi thấy rợn rợn rồi. Tôi sợ rằng có gì đó ở dưới. Ngay cả hồ Tahoe, đó là một hồ nước ngọt, sợ thì vẫn sợ, kì cục lắm, nhưng là sự thật. DÙ sao thì, ba năm trước tôi nhớ có lần đi tàu kéo ra ngay ngoài vịnh San Francisco. Hôm đó trời mưa, gió bão ghê lắm, và mọi người thì đang say sóng dữ dội, và tôi thì ngồi đó trong bộ đồ lặn, ngồi nhìn ra cửa sổ hoàn toàn hoảng loạn, nghĩ rằng mình sắp đi bơi với Hà Bá. Chả là tôi định bơi qua cầu Cổng Vàng Và tôi đoán là vài người trong phòng này có thể đã thử làm vậy rồi. Lúc ấy, tôi ngồi với anh bạn Jonathan, người đã dụ tôi làm việc đó, anh ấy lại gần tôi và thấy sự hoảng loạn của tôi. Anh bảo, "Scott, nói nghe, chuyện tệ nhất có thể là gì?" Cậu đang mặc đồ lặn, muốn chết chìm cũng khó. Còn mà không bơi nổi, nhảy đại vào một chiếc kayak gần đó. Thêm nữa, cá mập mà có tới, tại sao nó chọn tấn công cậu thay vì một trong 80 người đi cùng?" Cảm ơn, có ích ghê. Cậu ấy kiểu, "Mà nói thiệt, cứ thoải mái đi. Chúc may mắn." Rồi cậu ấy nhảy xuống nước, bơi đi cái vèo. OK.
Turns out, the pep talk totally worked, and I felt this total feeling of calm, and I think it was because Jonathan was 13 years old.
Hóa ra, lời động viên ấy siêu hiệu nghiệm, và tôi cảm thấy hoàn toàn bình tĩnh, chắc có lẽ tại vì Jonathan nó mới có 13 tuổi.
(Laughter)
(khán giả cười)
And of the 80 people swimming that day, 65 of them were between the ages of nine and 13. Think how you would have approached your world differently if at nine years old you found out you could swim a mile and a half in 56-degree water from Alcatraz to San Francisco. What would you have said yes to? What would you have not given up on? What would you have tried? As I'm finishing this swim, I get to Aquatic Park, and I'm getting out of the water and of course half the kids are already finished, so they're cheering me on and they're all excited. And I got total popsicle head, if anyone's ever swam in the Bay, and I'm trying to just thaw my face out, and I'm watching people finish. And I see this one kid, something didn't look right. And he's just flailing like this. And he's barely able to sip some air before he slams his head back down. And I notice other parents were watching too, and I swear they were thinking the same thing I was: this is why you don't let nine-year-olds swim from Alcatraz. This was not fatigue. All of a sudden, two parents run up and grab him, and they put him on their shoulders, and they're dragging him like this, totally limp. And then all of a sudden they walk a few more feet and they plop him down in his wheelchair. And he puts his fists up in the most insane show of victory I've ever seen. I can still feel the warmth and the energy on this guy when he made this accomplishment. I had seen him earlier that day in his wheelchair. I just had no idea he was going to swim. I mean, where is he going to be in 20 years? How many people told him he couldn't do that, that he would die if he tried that?
Và trong 80 người bạn cùng bơi với tôi hôm ấy, đến 65 người ở vào độ tuổi từ 9 đến 13 . Thử nghĩ coi bạn sẽ nhìn đời khác đi như thế nào nếu vào năm bạn 9 tuổi, bạn nhận ra mình có thể bơi cả dặm rưỡi trong dòng nước lạnh 10°C từ Alcatraz đến San Francisco. Còn gì có thể khiến bạn sợ? Còn gì có thể khiến bạn đầu hàng? Còn gì mà bạn chưa dám thử? Sau khi bơi xong, tôi bơi tới chỗ Thủy Cung, và leo lên bờ tất nhiên một nửa đám nhóc đã tới nơi từ lâu, nên chúng cổ vũ tôi một cách cực kì hào hứng. Đầu tôi thì lạnh như kem cây, ai đã bơi qua Vịnh sẽ biết, trong khi để mặt mình tan băng, tôi có xem mấy đứa chưa bơi xong bơi tiếp. Và tôi thấy có một đứa, nó bơi có gì đó sai sai. Nó cứ quơ tới quào lui thế này này. Chưa hít được miếng hơi nào thì cái đầu nó lại ụp xuống mặt nước. Tôi để ý có mấy phụ huynh cũng đang theo dõi, tôi thề tôi với họ cùng nghĩ một điều: đây là lí do tại sao không nên để mấy đứa 9 tuổi bơi từ Alcatraz về San Francisco. Không phải vì chúng sẽ mệt. Đột nhiên, hai phụ huynh chạy tới chụp lấy nó, họ khoác tay nó lên vai họ, rồi kéo nó đi như này này, đó hoàn toàn là lết đi. Và đột nhiên sau khi đi thêm vài feet họ đặt nó vào một chiếc xe lăn. Và nó giương nắm đấm chiến thắng lên trời theo cách máu nhất tôi từng biết. Tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp và năng lượng từ thằng bé khi nó đạt được thành tích ấy. Trước đó tôi đã thấy nó đi trên chiếc xe lăn. Nên chẳng hề nghĩ nó sẽ bơi cùng. Ý tôi là, trong 20 năm nữa cậu bé đó sẽ còn tiến xa tới đâu? Bao nhiêu người đã bảo rằng nó không thể làm được, có làm thì chết chắc?
You prove people wrong, you prove yourself wrong, that you can make little incremental pushes of what you believe is possible. You don't have to be the fastest marathoner in the world, just your own impossibilities, to accomplish those, and it starts with little bitty steps. And the best way to do this is to surround yourself with passionate people. The fastest things to do things you don't think can be done is to surround yourself with people already doing them.
Bạn chứng tỏ họ sai, chứng tỏ bản thân sai, rằng bạn có thể từ từ thúc đẩy bản thân làm điều mình tin là có thể. Bạn không cần là VĐV marathon nhanh nhất thế giới, chỉ cần thứ bạn chưa làm được, hãy có làm cho được, nó bắt đầu từ những bước đơn giản nhất. Và cách tốt nhất để làm điều này là bao quanh bản thân với những ai có đam mê. Cách tốt nhất để là việc mà bạn nghĩ là bạn không thể là bao quanh bản thân với những ai đã vượt qua điều đó.
There's this quote by Jim Rohn and it says. "You are the average of the five people you spend the most time with." And there is no bigger lifehack in the history of the world from getting where you are today to where you want to be than the people you choose to put in your corner. They change everything, and it's a proven fact. In 1898, Norman Triplett did this study with a bunch of cyclists, and he would measure their times around the track in a group, and also individually. And he found that every time the cyclists in the group would cycle faster. And it's been repeated in all kinds of walks of life since then, and it proves the same thing over again, that the people around you matter, and environment is everything. But it's on you to control it, because it can go both ways. With 80 percent of people who don't like the work they do, that means most people around us, not in this room, but everywhere else, are encouraging complacency and keeping us from pursuing the things that matter to us so we have to manage those surroundings.
Có một câu nói của Jim Rohn thế này, "Bạn là trung bình cộng của năm người mà bạn ở bên cạnh nhiều nhất." Lịch sử chỉ ra chẳng có mánh khóe nào ghê gớm hơn để từ con người bạn hôm nay trở thành con người bạn muốn chỉ cần ta chọn đúng người để dành thời gian của ta cùng. Họ thay đổi mọi thứ, điều này đã được kiểm chứng. Năm 1898, Norman Triplett làm một nghiên cứu với một nhóm VĐV đua xe đạp, ông sẽ đo thời gian họ đua khi đi thành nhóm, và khi chạy cá nhân. Và ông phát hiện ra những VĐV đi theo nhóm lúc nào cũng chạy nhanh hơn. Và điều này được lặp đi lặp lại ở rất nhiều trường hợp khác những kết quả đều chứng minh một điều, những người xung quanh, hay môi trường quyết định tất cả. Cơ mà bạn phải chủ động, vì tác động là từ hai phía. Với 80% những ai không thích công việc của mình, đa số những người quanh bạn, không chỉ ở đây, mà ở bất kì đâu, đều cổ xúy sự tự mãn và khiến bạn không thể theo đuổi những điều bạn muốn nên chúng ta phải kiểm soát môi trường đó.
I found myself in this situation -- personal example, a couple years ago. Has anyone ever had a hobby or a passion they poured their heart and soul into, unbelievable amount of time, and they so badly want to call it a business, but no one's paying attention and it doesn't make a dime? OK, I was there for four years trying to build this Live Your Legend movement to help people do work that they genuinely cared about and that inspired them, and I was doing all I could, and there were only three people paying attention, and they're all right there: my mother, father and my wife, Chelsea. Thank you guys for the support.
Tôi từng ở trong trường hợp như vậy, ví dụ cá nhân, vài năm trước. Có ai từng có một sở thích hay đam mê mà bạn dồn hết tâm huyết, tất cả thời gian cho nó, và bạn cực kì muốn một sự nghiệp cùng nó, nhưng chẳng ai quan tâm và nó chẳng kiếm cho bạn xu nào? OK, tôi bỏ ra bốn năm cố gắng gây dựng cuộc vận động "Live Your Legend" giúp mọi người làm những việc truyền cảm hứng mà họ thực sự quan tâm, và tôi đã cố hết khả năng, mà cũng chỉ có vẻn vẹn ba người quan tâm, và họ đang ngồi dưới đây: mẹ, cha và vợ tôi, Chelsea. Cảm ơn mọi người vì tất cả.
(Applause)
(vỗ tay)
And this is how badly I wanted it, it grew at zero percent for four years, and I was about to shut it down, and right about then, I moved to San Francisco and started to meet some pretty interesting people who had these crazy lifestyles of adventure, of businesses and websites and blogs that surrounded their passions and helped people in a meaningful way. And one of my friends, now, he has a family of eight, and he supports his whole family with a blog that he writes for twice a week. They just came back from a month in Europe, all of them together. This blew my mind. How does this even exist? And I got unbelievably inspired by seeing this, and instead of shutting it down, I decided, let's take it seriously. And I did everything I could to spend my time, every waking hour possible trying to hound these guys, hanging out and having beers and workouts, whatever it was. And after four years of zero growth, within six months of hanging around these people, the community at Live Your Legend grew by 10 times. In another 12 months, it grew by 160 times. And today over 30,000 people from 158 countries use our career and connection tools on a monthly basis. And those people have made up that community of passionate folks who inspired that possibility that I dreamed of for Live Your Legend so many years back.
Và tôi đã tuyệt vọng thế đấy, bốn năm phát triển thêm 0%, và khi tôi vừa định vứt hết, ngay lúc đó, tôi chuyển đến San Francisco và bắt đầu làm quen với vài người khá thú vị với cái lối sống điên điên đầy phiêu lưu, với doanh nghiệp, websites rồi blogs bảo bọc cho đam mê của họ và giúp đỡ mọi người một cách đầy ý nghĩa. Và một anh bạn của tôi, hiện có một gia đình tám người, anh ấy nuôi cả gia đình đấy bằng một trang blog mà anh ấy viết hai tuần một lần. Gia đình anh vừa đi du lịch châu Âu về, cả tám người luôn nhé. Không thể tin được. Điều này là thật sao? Và tôi được truyền một nguồn cảm hứng dồi dào khó tin từ điều này, rồi thay vì ngưng hoạt động, tôi quyết định sẽ tiếp tục Và tôi làm tất cả để dành hết thời gian, mọi giờ có thể, cố gắng làm phiền mấy gã này, đi chơi rồi đi nhậu rồi đi tập thể dục, đủ thứ hết. Và sau bốn năm chẳng đi tới đâu, chỉ trong sáu tháng tiếp xúc với họ, cộng đồng Live Your Legend rộng hơn gấp 10 lần. Sau 12 tháng tiếp theo, nó rộng hơn gấp 160 lần nữa. Và hôm nay trên 30,000 người từ 158 quốc gia khác nhau sử dụng công cụ kết nối sự nghiệp của chúng tôi hằng tháng. Chính họ đã tạo nên một cộng đồng đầy đam mê hứng khởi những người đã giúp tôi hiện thực hóa giấc mơ "Live Your Legend" mà tôi đã ấp ủ nhiều năm trời.
The people change everything, and this is why -- you know, you ask what was going on. Well, for four years, I knew nobody in this space, and I didn't even know it existed, that people could do this stuff, that you could have movements like this. And then I'm over here in San Francisco, and everyone around me was doing it. It became normal, so my thinking went from how could I possibly do this to how could I possibly not. And right then, when that happens, that switch goes on in your head, it ripples across your whole world. And without even trying, your standards go from here to here. You don't need to change your goals. You just need to change your surroundings. That's it, and that's why I love being around this whole group of people, why I go to every TED event I can, and watch them on my iPad on the way to work, whatever it is. Because this is the group of people that inspires possibility. We have a whole day to spend together and plenty more.
Họ đã thay đổi tất cả, đó là lí do tại sao bạn biết không, có ai hỏi tôi đều nói vậy. Well, bốn năm ròng, tôi chẳng biết một ai như vậy, thậm chí chẳng biết là họ có thật, là họ tài năng đến vậy, đến tạo nên những cuộc vận động như vậy. Và khi tôi đến San Francisco, mọi người xung quanh đều rất tài giỏi, chuyện đó bình thường đến mức tôi chuyển từ "Sao mình có thể làm được?" thành "Sao mình lại không làm nhỉ?" Ngay khi bạn nghĩ được thế, công tắc mở lên trong đầu bạn, lan tỏa đến cả thế giới của bạn, và không cần phải cố, tiêu chuẩn của bạn đi từ đây lên đây. Bạn không cần thay đổi mục tiêu, chỉ cần thay đổi môi trường xung quanh. Có vậy thôi, vậy nên tôi mới thích được là một phần của cộng đồng đam mê ấy, dự mọi sự kiện TED tôi có thể hay xem chúng trên iPad trên đường đi làm, đại loại thế. Bởi vì đó là cộng đồng khiến bạn tin rằng mọi thứ đều có thể. Vậy nên chúng tôi luôn dành rất nhiều thời gian cùng nhau.
To sum things up, in terms of these three pillars, they all have one thing in common more than anything else. They are 100 percent in our control. No one can tell you you can't learn about yourself. No one can tell you you can't push your limits and learn your own impossible and push that. No one can tell you you can't surround yourself with inspiring people or get away from the people who bring you down. You can't control a recession. You can't control getting fired or getting in a car accident. Most things are totally out of our hands. These three things are totally on us, and they can change our whole world if we decide to do something about it.
Nói tóm lại, ba chuẩn mực mà tôi đưa ra, đều có một điểm chung quan trọng hơn cả. Chúng đều do bạn kiểm soát, 100% luôn. Chẳng ai có thể nói rằng bạn không được tìm hiểu bản thân. không được thách thức chính mình hay hiểu những hạn chế của bạn và thay đổi chúng. Hay bảo rằng bạn không được ở cùng những người đầy đam mê hay không được tránh những kẻ chỉ biết bàn ra Một cuộc khủng hoảng kinh tế bị công ty sa thải, hay bị tai nạn giao thông. Ta không thể kiểm soát những thứ kiểu vậỵ. Nhưng ba điều trên thì hoàn toàn của ta và chúng có thể thay đổi thế giới của ta nếu ta quyết định tận dụng chúng.
And the thing is, it's starting to happen on a widespread level. I just read in Forbes, the US Government reported for the first time in a month where more people had quit their jobs than had been laid off. They thought this was an anomaly, but it's happened three months straight. In a time where people claim it's kind of a tough environment, people are giving a middle finger to this scripted life, the things that people say you're supposed to do, in exchange for things that matter to them and do the things that inspire them.
Quan trọng là, điều tôi nói đã bắt đầu diễn ra ở nhiều nơi. Tôi mới đọc trong tờ Forbes, chính phủ Mỹ lần đầu tiên báo cáo trong một tháng, có nhiều người tự nghỉ việc hơn là bị sa thải. Họ tưởng đó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ba tháng liên tiếp đều vậy. Cái thời buổi khắc nghiệt làm nhiều người mệt mỏi, nên họ bảo thôi kệ mợ cái cuộc sống máy móc này đi kệ những thứ người ta bắt họ phải làm, để được làm những điều quan trọng với họ, hay truyền cảm hứng cho họ.
And the thing is, people are waking up to this possibility, that really the only thing that limits possibility now is imagination. That's not a cliché anymore. I don't care what it is that you're into, what passion, what hobby. If you're into knitting, you can find someone who is killing it knitting, and you can learn from them. It's wild. And that's what this whole day is about, to learn from the folks speaking, and we profile these people on Live Your Legend every day, because when ordinary people are doing the extraordinary, and we can be around that, it becomes normal. And this isn't about being Gandhi or Steve Jobs, doing something crazy. It's just about doing something that matters to you, and makes an impact that only you can make.
Quan trọng là, giờ mọi người ngủ dậy họ tin vào một điều, là không có gì là không thể, chủ yếu là ở trí tưởng tượng của bạn. Câu nói đó bây giờ không hề sáo rỗng nữa. Không cần biết bạn ghiền thứ gì, đam mê cái gì, sở thích là gì. Nếu bạn thích đan lát, bạn có thể tìm ai đó đan lát siêu bá đạo, và học hỏi từ người đó, chẳng sao hết. Đó là mục đích của buổi thảo luận này, để học hỏi từ những người như vậy, và chúng tôi đưa thông tin của họ lên "Live Your Legend" mỗi ngày, vì khi những người tầm thường làm những điều phi thường, và họ ở xung quanh ta, điều đó trở nên bình thường. Không cần cứ phải như Gandhi hay Steve Jobs, làm những thứ ghê gớm. Chỉ cần làm những điều quan trọng đối với bạn, và tạo nên ảnh hưởng của riêng bạn.
Speaking of Gandhi, he was a recovering lawyer, as I've heard the term, and he was called to a greater cause, something that mattered to him, he couldn't not do. And he has this quote that I absolutely live by. "First they ignore you, then they laugh at you, then they fight you, then you win."
Nhắc tới Gandhi, ông từng là một luật sư "chán nghề", nghe đâu là vậy, rồi ông đi theo tiếng gọi của lí tưởng, điều rất có ý nghĩa với ông, điều ông không làm được. Tôi lấy một câu nói của ông làm phương châm sống "Lúc đầu họ lơ bạn, rồi họ cười vào mặt bạn, rồi họ phải đấu với bạn, và bạn sẽ thắng."
Everything was impossible until somebody did it. You can either hang around the people who tell you it can't be done and tell you you're stupid for trying, or surround yourself with the people who inspire possibility, the people who are in this room. Because I see it as our responsibility to show the world that what's seen as impossible can become that new normal. And that's already starting to happen. First, do the things that inspire us, so we can inspire other people to do the things that inspire them. But we can't find that unless we know what we're looking for. We have to do our work on ourself, be intentional about that, and make those discoveries. Because I imagine a world where 80 percent of people love the work they do. What would that look like? What would the innovation be like? How would you treat the people around you? Things would start to change.
Mọi thứ đều bất khả thi cho đến khi có người làm được. Bạn có thể hoặc chơi với những người luôn luôn bàn ra và bảo bạn thật ngu vì cứ cố gắng, hoặc chơi với những con người luôn truyền cảm hứng cho bạn, như những ai trong căn phòng này. Bởi vì trách nhiệm của chúng ta là cho thế giới thấy những thứ tưởng như không tưởng có thể trở nên bình thường. Điều đó đã bắt đầu diễn ra từ lâu rồi. Ta truyền cảm hứng cho bản thân trước, để có thể truyền cảm hứng cho người khác thúc đẩy họ làm điều họ muốn. Nhưng ta không thể làm vậy cho tới khi ta biết mình thực sự muốn gì. Chúng ta phải tự thân làm việc đó phải thật chủ động, để khám phá bản thân. Thử tưởng tượng một thế giới mà 80% dân số thích thú với công việc của họ. Thế giới đó sẽ ra làm sao? Tiến bộ sẽ diễn ra như thế nào? Mọi người sẽ đối xử với nhau ra sao? Mọi thứ hẳn sẽ thay đổi.
And as we finish up, I have just one question to ask you guys, and I think it's the only question that matters. And it's what is the work you can't not do? Discover that, live it, not just for you, but for everybody around you, because that is what starts to change the world. What is the work you can't not do?
Để kết buổi nói chuyện này, tôi muốn hỏi mọi người một câu, và tôi nghĩ chỉ cần hỏi câu này là đủ rồi, Đó là, công việc gì bạn nghĩ mình không làm được, Tìm hiểu về nó đi, sống với nó đi, không phải chỉ cho bạn, mà cho mọi người xung quanh nữa, vì đó là thứ khơi mào cho thế giới thay đổi, Điều gì bạn nghĩ mình không làm được?
Thank you guys.
Cảm ơn mọi người.
(Applause)
(vỗ tay)