Video: Narrator: An event seen from one point of view gives one impression. Seen from another point of view, it gives quite a different impression. But it's only when you get the whole picture you can fully understand what's going on.
Trong đoạn phim: Một sự kiện được nhìn từ một góc độ tạo nên một ấn tượng. Khi nhìn sự việc từ góc độ khác, nó đem đến ấn tượng khác. Chỉ khi nhìn nhận toàn bộ sự việc, bạn mới có thể hiểu hết những gì đang xảy ra.
Sasha Vucinic: It's a great clip, isn't it? And I found that in 29 seconds, it tells more about the power of, and importance of, independent media than I could say in an hour. So I thought that it will be good to start with it. And also start with a little bit of statistics. According to relevant researchers, 83 percent of the population of this planet lives in the societies without independent press. Think about that number: 83 percent of the population on the whole planet does not really know what is going on in their countries. The information they get gets filtered through somebody who either twists that information, or colors that information, does something with it. So they're deprived of understanding their reality. That is just to understand how big and important this problem is. Now those of you who are lucky enough to live in those societies that represent 17 percent, I think should enjoy it until it lasts. You know, Sunday morning, you flick the paper, get your cappuccino. Enjoy it while it lasts. Because as we heard yesterday, countries can lose stars from their flags, but they can also lose press freedom, as I guess Americans among us can tell us more about. But that's totally another and separate topic. So I can go back to my story.
Sasha Vucinic: Đoạn phim đó hay đúng không? Và tôi nhận ra trong suốt 29 giây đó, thể hiện rất nhiều về sức mạnh và tầm quan trọng của tự do báo chí hơn những gì tôi có thể nói trong một giờ. Vậy nên, tôi nghĩ thật tuyệt khi bắt đầu bài nói bằng đoạn phim đó. Và ta sẽ bắt đầu với một vài thống kê. Dựa vào những nghiên cứu liên quan, 83% dân số của hành tinh này sống trong những xã hội không có tự do báo chí. Hãy nghĩ về con số ấy: 83 phần trăm dân số trên hành tinh không thật sự biết những gì đang xảy ra với đất nước của mình. Những thông tin họ có đã được lọc lại bởi một ai đó người có thể làm méo mó thông tin, hoặc thêm thắt vào thông tin đó, làm cái gì đó với nó. Vậy nên họ bị thiếu hụt sự hiểu biết về sự thật. Số liệu đó chỉ để chúng ta hiểu tầm quan trọng và vĩ mô của vấn đề này. Bây giờ những ai trong các bạn đủ may mắn để sống trong những xã hội mà trong 17% còn lại, tôi nghĩ nên tận hưởng điều đó khi nó vẫn còn. Bạn biết đấy, sáng Chủ nhật, bạn lật tờ báo, uống ly cappuccino. Tận hưởng nó khi còn có thể. Vì như ta đã nghe hôm qua, các nước có thể mất đi ngôi sao trên lá cờ, nhưng họ cũng có thể mất luôn tự do báo chí, Vì tôi đoán người Mỹ trong chúng ta có thể nói cho chúng ta rõ hơn. Nhưng đó một chủ đề hoàn toàn khác và không liên quan. Vì vậy tôi có thể quay trở lại câu chuyện của tôi
My story starts -- the story I want to share -- starts in 1991. At that time I was running B92, the only independent, for that matter the only electronic media, in the country. And I guess we were sharing -- we had that regular life of the only independent media in the country, operating in hostile environment, where government really wants to make your life miserable. And there are different ways. Yeah, it was the usual cocktail: a little bit of threats, a little bit of friendly advice, a little bit of financial police, a little bit of text control, so you always have somebody who never leaves your office. But what they really do, which is very powerful, and that is what governments in the late '90s started doing if they don't like independent media companies -- you know, they threaten your advertisers. Once they threaten your advertisers, market forces are actually, you know, destroyed, and the advertisers do not want to come -- no matter how much does it make sense for them -- do not want to come and advertise. And you have a problem making ends meet.
Câu chuyện tôi bắt đầu -- câu chuyện tôi muốn chia sẻ -- bắt đầu năm 1991 Vào lúc đó tôi điều hành tờ báo B52, tờ báo độc lập duy nhất, vì lý do đó truyền thông điện tử duy nhất, trong nước. Và tôi đoán rằng chúng ta đang chia sẻ -- chúng ta có một cuộc sống bình thường báo chí độc lập trong nước, vận hành trong một môi trường khốc liệt, nơi mà chính phủ rất muốn cuộc sống của bạn trở nên tồi tệ. Và có nhiều cách khác. Vâng, như là: một chút đe dọa, một chút lời khuyên thân thiện, một chút khống chế tài chính, một chút kiểm soát thông tin, nên bạn luôn phải có người không bao giờ rời khỏi văn phòng Nhưng việc họ làm thực sự, rất mạnh mẽ, và đó là điều mà các chính phủ vào cuối năm 90 bắt đầu thi hành nếu họ không thích công ty truyền thông độc lập nào đó -- bạn biết đấy, họ đe dọa các nhà quảng cáo của bạn. Một khi họ đe dọa các nhà quảng cáo, các lực thị trường sẽ, bạn biết đấy, bị phá hủy, và các nhà quảng cáo sẽ không đến nữa -- dù cho việc này có ý nghĩa như thế nào đối với họ -- không muốn đến và quảng cáo nữa. Và bạn sẽ gặp rắc rối để cân bằng chi phí.
At that time at the beginning of the '90s, we had that problem, which was, you know, survival below one side, but what was really painful for me was, remember, the beginning of the '90s, Yugoslavia is falling apart. We were sitting over there with a country in a downfall, in a slow-motion downfall. And we all had all of that on tapes. We had the ability to understand what was going on. We were actually recording history. The problem was that we had to re-tape that history a week later; because if we did not, we could not afford enough tapes to keep archives of that history. So if I gave you that picture, I don't want to go too long on that. In that context a gentleman came to my office at that time. It was still 1991. He was running a media systems organization which is still in business, the gentleman is still in business. And what did I know at that time about media systems? I would think media systems were organizations, which means they should help you. So I prepared two plans for that meeting, two strategic plans: the small one and the big one. The small one was, I just wanted him to help us get those damn tapes, so we can keep that archive for the next 50 years. The big plan was to ask him for a 1,000,000-dollar loan. Because I thought, I still maintain, that serious and independent media companies are great business. And I thought that B92 will survive and be a great company once Milosevic is gone, which turned out to be true. It's now probably either the biggest or the second biggest media company in the country. And I thought that the only thing that we needed at that time was 1,000,000-dollar loan to take us through those hard times.
Vào lúc đầu những năm 90, chúng tôi từng gặp rắc rối đó điều mà, bạn biết đấy, tồn tại về một phía, nhưng điều mà thật sự đau khổ đối với tôi là, nhớ đấy, đầu những năm 90, Yugoslavia đang sụp đổ. Chúng ta đang sống trong một quốc gia đang xuống dốc, trong sự xuống dốc chầm chậm. Và chúng ta thấy tất cả chuyện đó trên băng hình Chúng ta có khả năng hiểu chuyện gì đang xảy ra Thực sự chúng ta đang ghi lại lịch sử. Vấn đề là chúng ta phải ghi lại lịch sử ấy một lần nữa một tuần sau; vì nếu chúng ta không làm vậy, chúng ta không có đủ băng để lưu giữ tất cả lịch sử ấy. Vì vậy nếu tôi đưa bạn bức tranh ấy, tôi không muốn đưa lâu như vậy. Trong hoàn cảnh đó một người đàn ông đến văn phòng của tôi vào lúc ấy. Vẫn là năm 1991. Anh ấy đang điều hành một tổ chức hệ thống truyền thông mà vẫn còn hoạt động, người đàn ông này vẫn còn kinh doanh. Và tôi đã biết gì về hệ thống truyền thông lúc bấy giờ? Tôi nghĩ là hệ thống truyền thông chính là các tổ chức, có nghĩa là họ nên giúp bạn. Vì vậy tôi chuẩn bị hai kế hoạch cho cuộc họp ấy, 2 kế hoạch chiến lược một nhỏ và một lớn. Trong kế hoạch nhỏ, tôi chỉ muốn anh ấy để giúp chúng tôi có được những cuốn băng ấy để chúng tôi có thể lưu trữ trong 50 năm tiếp theo Kế hoạch lớn là xin anh ấy cho vay 1,000,000 đô la. Vì tôi nghĩ, tôi vẫn nghĩ, những công ty truyền thông độc lập và nghiêm túc là vụ làm ăn lớn. Và tôi nghĩ B52 vẫn sống sót và trở thành một công ty lớn khi Milosevic ra đi, điều này trở thành sự thật. Bây giờ nó là công ty truyền thông lớn nhất nhì trong nước và tôi nghĩ điều duy nhất chúng ta cần lúc đó là khoản vay 1,000,000 đô la để chúng ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn ấy.
To make a long story short, the gentleman comes into the office, great suit and tie. I gave him what I thought was a brilliant explanation of the political situation and explained how hard and difficult the war will be. Actually, I underestimated the atrocities, I have to admit. Anyway, after that whole, big, long explanation, the only question he had for me -- and this is not a joke -- is, are we paying royalties after we broadcast music of Michael Jackson? That was really the only question he had. He left, and I remember being actually very angry at myself because I thought there must be an institution in the world that is providing loans to media companies. It's so obvious, straight in your face, and somebody must have thought of it. Somebody must have started something like that. And I thought, I'm just dumb and I cannot find it. You know, in my defense, there was no Google at that time; you could not just Google in '91. So I thought that that's actually my problem. Now we go from here, fast forward to 1995.
Tóm lại, người đàn ông bước vào văn phòng, trong bộ suit và cà vạt. Tôi cho ông ấy lời giải thích xuất sắc về tình trạng chính trị và giải thích sự khó khăn và cực khổ từ cuộc chiến sắp tới. Thực sự, tôi đánh giá thấp sự tàn nhẫn, tôi phải thừa nhận. Dù sao thì, sau lời giải thích đầy đủ, dài dòng và lớn lao ấy câu hỏi duy nhất của ông ấy cho tôi-- và đây là không phải là chuyện đùa -- là, có phải ta đang trả tiền bản quyền sau khi chúng ta phát sóng nhạc của Michael Jackson không? Đó là câu hỏi duy nhất mà ông ấy hỏi Ông ấy bỏ đi, và tôi nhớ tôi rất tức giận với chính mình vì tôi nghĩ ắt phải có một tổ chức trên thế giới sẽ cung cấp khoản vay cho các công ty truyền thông Điều đó quá rõ ràng và ngay trước mặt bạn, và chắc chắn ai đó đã nghĩ về việc này. Chắc chắn ai đó bắt đầu làm gì đó giống như thế. Và tôi nghĩ, tôi chỉ ngốc và không thể tìm thấy nó. Bạn biết đấy, tôi phản biện rằng, lúc đó không có Google; bạn không thể tìm thấy Google năm 91. Vì vậy tôi nghĩ nó là vấn đề của riêng tôi. Bây giờ chúng ta đi từ lúc ấy, vèo đến 1995.
I have -- I left the country, I have a meeting with George Soros, trying for the third time to convince him that his foundation should invest in something that should operate like a media bank. And basically what I was saying is very simple. You know, forget about charity; it doesn't work. Forget about handouts; 20,000 dollars do not help anybody. What you should do is you should treat media companies as a business. It's business anywhere. Media business, or any other business, it needs to be capitalized. And what these guys need, actually, is access to capital. So third meeting, arguments are pretty well exercised. At the end of the meeting he says, look, it is not going to work; you will never see your money back; but my foundations will put 500,000 dollars so you can test the idea. See that it will not work. He said, I'll give you a rope to hang yourself. (Laughter) I knew two things after that meeting. First, under no circumstances I want to hang myself. And second, that I have no idea how to make it work. You see, at the level of a concept, it was a great concept. But it's one thing to have a concept; it's a totally separate thing to actually make it work.
Tôi đã --- tôi rời khỏi đất nước, tôi có cuộc họp với George Soros, cố gắng lần thứ ba để thuyết phục ông ấy rằng Công ty ông ấy nên đầu tư vào thứ gì mà có thể vận hành như một ngân hàng truyền thông. Và cơ bản là những gì tôi nói rất đơn giản. Bạn biết đấy, quên từ thiện đi; không được đâu. hãy quên tờ rơi đi; 20,000 đô không giúp được ai đâu. Việc bạn cần làm là bạn nên xem các công ty truyền thông như kinh doanh Bất cứ nơi đâu cũng là kinh doanh. Kinh doanh truyền thông, hay những ngành khác, nó cần vốn, và những gì người này cần, thực sự, là tiếp cận nguồn vốn Vì vậy cuộc họp lần ba, tranh cãi diễn ra khá nhiều Vào cuối cuộc họp ông ấy nói, này, nó không thực hiện được đâu ; bạn sẽ mất hết tiền đấy; nhưng công ty của tôi sẽ đầu tư 500,000 đô để bạn thử chạy ý tưởng đó xem liệu nó có thành công không. Ông ấy nói, tôi cho bạn sợi dây để tự kết liễu. (cười) Tôi nhận ra 2 điều sau buổi họp. Thứ nhất, tôi không muốn treo cổ tự tử trong bất cứ tình huống nào. Và thứ hai, tôi không biết làm thế nào để thành công. Bạn thấy đấy, theo mức độ khái niệm, thì nó là một khái niệm hay. nhưng có khái niệm là một chuyện; nó hoàn toàn khác với việc biến nó thành hiện thực.
So I had absolutely no idea how that could actually work. Had the wrong idea; I thought that we can be a bank. You see banks -- I don't know if there are any bankers over here; I apologize in advance -- but it's the best job in the world. You know, you find somebody who is respectable and has a lot of money. You give them more money; they repay you that over a time. You collect interest and do nothing in between. So I thought, why don't we get into that business? (Laughter) So here we are having our first client, brilliant. First independent newspaper in Slovakia. The government cutting them off from all the printing facilities in Bratislava. So here's the daily newspaper that has to be printed 400 kilometers away from the capital. It's a daily newspaper with a deadline of 4 p.m. That means that they have no sports; they have no latest news; circulation goes down. It's a kind of very nice, sophisticated way how to economically strangle a daily newspaper. They come to us with a request for a loan. They want to -- the only way for them to survive is to get a printing press. And we said, that's fine; let's meet; you'll bring us your business plan, which eventually they did.
và tôi không biết một tí gì để ý tưởng đó thành hiện thực. Sai ý tưởng; tôi đã nghĩ chúng tôi có thể làm 1 ngân hàng. Bạn thấy đó ngân hàng--tôi không biết có ai làm ngân hàng ở đây không; Tôi xin lỗi trước -- nhưng đó là công việc tốt nhất trên thế giới bạn biết đấy, bạn tìm thấy ai đó đáng kính và có nhiều tiền. Bạn cho họ nhiều tiền hơn; họ hoàn trả cho bạn sau một thời gian. Bạn thu lãi và chẳng làm gì cả. Nên tôi nghĩ, tại sao chúng ta làm lĩnh vực này? (cười) Và chúng tôi có vị khách hàng đầu tiên, tuyệt vời. Tờ báo độc lập đầu tiên ở Slovakia. Chính phủ từ chối họ trong việc cung cấp thiết bị in ấn ở Bratislava. Và đây là tờ nhật báo buộc phải in cách thủ đô tận 400 km Đó là tờ nhật báo với hạn chót là 4 p.m Điều đó có nghĩa là không có thể thao; không tin mới nhất; và sự lưu thông đi xuống. Đó là một cách ngụy tạo tốt đẹp để bóp chết một tờ báo bằng kinh tế. Họ đến với chúng tôi xin vay nợ. Họ muốn vậy-- cách duy nhất họ sống sót là xây một nhà máy in. Và chúng tôi nói, được; hãy gặp nhau đi; bạn đem đến kế hoạch kinh doanh của bạn, và họ đem đến.
We start the meeting. I get these two pieces of paper, not like this, A4 format, so it's much bigger. A lot of numbers there. A lot of numbers. But however you put it, you know, the numbers do not make any sense. And that's the best they could do. We were the best that they could do. So that is how we understood what our method is. It's not a bank. We had to actually go into these companies and earn our return by fixing them -- by establishing management systems, by providing all that knowledge, how do you run a business on one side -- while they all know how to run, how to create content.
chúng tôi bắt đầu cuộc họp. Tôi có 2 mảnh giấy, không giống thế này, cỡ A4 nên nó lớn hơn nhiều. Có nhiều số trên đó. Rất nhiều số. Nhưng bạn đặt nó thế nào đi nữa, bạn biết đấy, các con số không có nghĩa gì cả. Và đó là cách tốt nhất họ có thể làm. Chúng tôi là nơi tốt nhất họ có thể đến Nên đó là cách chúng tôi hiểu phương thức ấy là gì. Không phải ngân hàng. Mà chúng tôi phải thực sự đầu tư vào các công ty và thu lại lợi nhuận bằng cách sửa chữa chúng-- bằng cách thiết lập hệ thống quản lý, bằng việc cung cấp tất cả thông tin, cách điều hành công ty mặt khác -- khi họ biết điều hành rồi, biết cách tạo ra nội dung
Just quickly on the results. Over these 10 years, 40 million dollars in affordable financing, average interest rate five percent to six percent. Lately we are going wild, charging seven percent from time to time. We do it in 17 countries of the developing world. And here is the most stunning number. Return rate -- the one that Soros was so worried about -- 97 percent. 97 percent of all the scheduled repayments came back to us on time. What do we typically finance? We finance anything that a media company would need, from printing presses to transmitters. What is most important is we do it either in form of loans, equities, lease -- whatever is appropriate for, you know, supporting anybody. But what is most important here is, who do we finance? We believe that in the last 10 years companies that we've financed are actually the best media companies in the developing world. That is a "Who is Who" list. And I could spend hours talking about them, because they're all kind of heroes. And I can, but I'll give you just, maybe one, and depending on time I may give you two examples who we work with.
Nhanh chóng kết quả là. Hơn 10 năm nay, 40 triệu đô hỗ trợ tài chính hợp lý, lãi suất trung bình 5-6%. Gần đây chúng tôi liều lĩnh, thỉnh thoảng lãi suất tăng lên 7%. Chúng tôi làm vậy trên 17 quốc gia đang phát triển. Và đây là con số ấn tượng nhất. Lãi thu về -- con số mà Soros rất lo lắng -- 97% 97% của tất cả khoản lãi cần phải trả đều trả cho chúng tôi đúng hạn. Chúng ta hỗ trợ cái gì? Chúng tôi hỗ trợ bất cứ gì mà công ty truyền thông cần, từ in ấn đến vận chuyển. Điều quan trọng nhất là chúng tôi làm nó dưới bất kì hình thức nợ, tài sản cố định, tiền thuê -- bất cái gì phù hợp, bạn biết đấy, hỗ trợ ai đó. nhưng cái quan trọng nhất ở đây là, chúng ta hỗ trợ ai? Chúng tôi tin rằng trong 10 năm nay các công ty mà chúng tôi hỗ trợ là những công ty truyền thông tốt nhất trong các nước đang phát triển. Đó là danh sách "Ai là ai". Và tôi có thể dành hàng giờ để nói về họ, vì họ là anh hùng mọi thể loại. Và tôi có thể, nhưng tôi chỉ ra cho bạn, có lẽ một, và nếu kịp giờ, tôi có thể cho bạn 2 ví dụ về đối tác mà chúng tôi làm việc.
You see we started working in Eastern and Central Europe, and moved to Russia. Our first loan in Russia was in Chelyabinsk. I'll bet half of you have never heard of that place. In the south of Russia there's a guy called Boris Nikolayevich Kirshin, who is running an independent newspaper there. The city was closed until early '90s because, of all things, they were producing glass for Tupolev planes. Anyway, he's running independent newspaper there. After two years working with us, he becomes the most respected newspaper in that small place. Governor comes to him one day, actually invites him to come to his office. He goes and sees the governor. The governor says, Boris Nikolayevich, I understand you are doing a great job, and you are the most respected newspaper in our district. And I want to offer you a deal. Can you please give me your newspaper for the next nine months, because I have elections -- there are elections coming up in nine months. I will not run, but it's very important for me who is going to succeed me. So give me the paper for nine months. I'll give it back to you. I have no interest in being in media business. How much would that cost? Boris Nikolayevich says, "It's not for sale." The governor says, "We will close you." Boris Nikolayevich says, "No, you cannot do it." Six months later the newspaper was closed. Luckily, we had enough time to help Boris Nikolayevich take all the assets out of that company and bring him into a new one, to get all the subscription lists, rehire staff. So what the governor got was an empty shell. But that is what happens if you're in business of independent media, and if you are a banker for independent media. So it sounds like a great story.
Bạn thấy đấy chúng tôi bắt đầu làm từ Đông và Trung Âu, và đến Nga. Khoản nợ đầu tiên ở Nga là Chelyabinsk. Tôi cá là một nửa các bạn chưa bao giờ nghe về nơi đó. Ở phía nam nước Nga có một đàn ông tên là Boris Nikolayevich Kirshin, đang điều hành một tờ báo độc lập ở đấy. Thành phố đóng cửa mãi đến đầu những năm 90 vì, tất cả, họ sản xuất kính cho máy bay Tupolev Dù sao thì, anh ấy đang điều hành một tờ báo độc lập ở đó. Sau 2 năm làm việc với chúng tôi, anh ấy trở thành tờ báo có tiếng nhất trong nơi nhỏ bé đó. Vào một ngày thống đốc đến thăm anh ấy, thật ra mời anh ấy đến văn phòng. Anh ấy đến và gặp thống đốc. Thống đốc nói rằng, Boris Nikolayevich, tôi biết anh làm rất tốt và anh là tờ báo có tiếng nhất trong quận chúng ta. Và tôi muốn đưa ra một đề nghị. Anh có thể cho tôi tờ báo của anh trong 9 tháng tới không, vì tôi ứng tuyển bầu cử -- có các cuộc bầu cử trong 9 tháng tới. tôi sẽ không điều hành, nhưng nó rất quan trọng đối với tôi nó sẽ giúp tôi thành công. Vì vậy cho tôi tờ báo trong 9 tháng. tôi sẽ báo đáp cho anh. Tôi không quan tâm về lĩnh vực truyền thông. Giá của việc đó là bao nhiêu? Boris Nikolayevich nói, "nó không có bán." Thống đốc nói, "chúng tôi sẽ đóng cửa tờ báo" Boris Nikolayevich nói, "Không, các anh không thể làm vậy." Sáu tháng sau, tờ báo bị đóng cửa May mắn thay, chúng tôi có đủ thời gian để giúp Boris Nikolayevich mang tất cả tài sản ra khỏi công ty và đem anh ấy đến một công ty mới, lên tất cả danh sách khách hàng, thuê lại nhân viên Vì vậy những gì thống đốc lấy là vỏ bọc trống rỗng. Nhưng đó là những gì xảy ra nếu bạn kinh doanh truyền thông độc lập, và nếu bạn là ngân hàng cho truyền thông độc lập. Thì đó là một câu chuyện tuyệt vời.
Somewhere down the road we opened a media management center. We started our media lab, sounds like a real great story. But there is a second angle to that. The second angle, like in this clip. If you take the camera above, you start thinking about these numbers again. 40 million dollars over 10 years spread over 17 countries. That is not too much, is it? It's actually just a drop in the sea. Because when you think about the importance, some of the issues that we were talking about last night -- this last session we had about Africa and his hypothetical 50 billion dollars destined for Africa. All of those, not all, half of those problems mentioned last night -- government accountability, corruption, how do you fight corruption, giving voice to unheard, to poor -- it's why independent media is in business. And it's why it was invented. So from that perspective, what we did is just really one drop in the sea of that need that we can identify. Now ours is just one story.
Một thời gian sau chúng tôi mở một trung tâm quản lý truyền thông Chúng tôi bắt đầu phòng thí nghiệm, nghe có vẻ một câu chuyện hay. nhưng ở góc nhìn thứ hai của vấn đề. Góc nhìn thứ hai, như trong đoạn clip này. Nếu bạn chụp từ trên xuống, bạn bắt đầu nghĩ về các con số một lần nữa. 40 triệu đô hơn 10 năm trên hơn 17 quốc gia. Nó không có nhiều quá, đúng không? Nó chỉ là giọt nước trong đại dương. Vì khi bạn nghĩ về tầm quan trọng, một vài vấn đề chúng ta bàn về tối qua -- phần cuối cùng về châu Phi và giả thuyết 50 tỷ đô rót vào châu Phi Tất cả, không phải, một nửa vấn đề đề cập tối qua -- Độ tin cậy của chính phủ, tham nhũng, bạn chống lại tham nhũng như thế nào, nói thay cho những người đang cầu cứu, người nghèo -- đó là lý do tại sao truyền thông độc lập hoạt động. và tại sao nó ra đời. Vì vậy từ viễn cảnh đó, những gì chúng tôi làm thì chỉ là một giọt nước trong đại dương mà chúng ta cần tìm hiểu. Bây giờ chúng tôi chỉ là một câu chuyện.
I'm sure that in this room there are, like, 15 other wonderful stories of nonprofits doing spectacular work. Here is where the problem is, and I'll explain to you as well as I can what the problem is. And it's called fundraising. Imagine that this third of this room is filled with people who represent different foundations. Imagine two thirds over here running excellent organizations, doing very important work. Now imagine that every second person over here is deaf, does not hear, and switch the lights off. Now that is how difficult it is to match people from this side of the room with people of that side of the room. So we thought that some kind of a big idea is needed to reform, to totally rethink fundraising. You know, instead of people running in this dark, trying to find their own match, who will be willing, who has the same goals. Instead of all of that we thought there is -- something new needs to be invented. And we came up with this idea of issuing bonds, press freedom bonds. If there are investors willing to finance U.S. government budget deficit, why wouldn't we find investors willing to finance press freedom deficit? We've decided to do it this fall; we will issue them, probably in denominations of 1,000 dollars. I don't want to advertise them too much; that's not the point. But the point is, if we ever survive to actually issue them, find enough investors that this can be considered a success, there's nothing stopping the next organization to start to issue bonds next spring. And those can be environmental bonds. And then two weeks later, Iqbal Quadir can issue his electricity in Bangladesh bonds. And before you know it, any social cause can be actually financed in this way.
Tôi chắc rằng trong căn phòng này có, 15 câu chuyện tuyệt vời khác về những việc làm phi lợi nhuận. Đây chính là gốc rễ của vấn đề, và tôi sẽ giải thích rõ nhất có thể về vấn đề này là gì. Và đó là gây quỹ. Tưởng tượng xem 1/3 người trong phòng này là những người đại diện cho các tổ chức khác nhau, Tưởng tượng xem 2/3 ở đây đang điều hành các tổ chức xuất sắc, làm những công việc quan trọng. Bây giờ tưởng tượng cứ một trong hai người ở đây điếc, không nghe được, và tắt đèn đi. Và bây giờ thật khó khăn để kết nối những người bên đây phòng với những người bên kia phòng. Vì vậy chúng tôi nghĩ chúng ta cần một vài ý tưởng lớn để cải cách, suy nghĩ lại toàn bộ cách gây quỹ. Bạn biết đấy, thay vì người ta chạy trong bóng tối, cố gắng tìm đối tác, những người sẵn sàng, những người có cùng mục tiêu. Thay vì tất cả điều đó. chúng tôi nghĩ ta cần -- phải phát minh một cái gì mới. Và chúng tôi nảy ra ý tưởng phát hành trái phiếu, Trái phiếu báo chí tự do. Nếu có những nhà đầu tư sẵn sàng hỗ trợ thâm hụt chính sách chính phủ Mỹ, Tại sao chúng ta không tìm nhà đầu tư sẵn sàng hỗ trợ thâm hụt ngành báo chí tự do? Chúng tôi quyết định mùa thu này; chúng tôi sẽ phát hành chúng, có thể theo mệnh giá 1,000 đô la Mỹ. Tôi không muốn quảng bá chúng quá nhiều; đó không phải là vấn đề. Nhưng vấn đề là, nếu chúng tôi sống sót để phát hành chúng, tìm thấy đủ nhà đầu tư cũng là một thành công, Không có gì ngăn cản tổ chức tiếp theo bắt đầu phát hành trái phiếu vào mùa xuân tới. Và đó có thể là trái phiếu môi trường. Và 2 tuần sau đó, Iqbal Quadir có thể phát hành trái phiếu điện lực ở Bangladesh. Và trước khi bạn biết , bất kỳ vấn đề xã hội nào cũng có thể được hỗ trợ theo cách này.
Now we do daydreaming in 11:30 with 55 seconds left. But let's take the idea further. You do it, you start it in the States, because it's, you know, concepts are very, very close to American minds. But you can actually bring it to Europe, too. You can bring it to Asia. You can, once you have all of those different points, you can make it easy for investors. Put all of those bonds at one place and they sit down and click. Once you have more than 10 of them you have to develop some kind of a matrix. What do investors get? On one side financial, on the other side social. So that brings the idea of some kind of rating agency, Morningstar type. It says, you know, social impact over here is spectacular, five stars. Financial, they give you one percent, only one star. Now take it to the last step. Once you have all of that put together, there's not one reason why you couldn't actually have a marketplace for all of that, where you cannot dispose of all of those bonds in a pretty quick way. And in that way you organize the financing so there are no dark rooms, no blind people running around to find each other.
Bây giờ chúng ta mơ giữa ban ngày trong 11 phút 30 giây và 55 giây còn lại. Nhưng hãy phát triển ý tưởng này xa hơn. Bạn hãy làm nó, bạn biết đấy, các khái niệm rất, rất, giống với tư tưởng người Mỹ. Nhưng bạn cũng có thể đem nó đến các nước châu Âu. Bạn có thể đem đến châu Á. Bạn có thể, một khi bạn có những ý kiến khác nhau đó bạn sẽ khiến nó dễ dàng cho việc đầu tư. Hãy gom tất cả trái phiếu đó lại một chỗ và họ chỉ ngồi và nhấp. Một khi bạn có hơn 10 người bạn phải phát triển thêm một vài thứ như ma trận Nhà đầu tư được cái gì? Một mặt tài chính, một mặt xã hội. Để mà đem ý tưởng về một kiểu cơ quan đánh giá, Kiểu như hãng Morningstar. Nó là, bạn biết đấy, ảnh hưởng xã hội đây rất lớn, 5 sao. Tài chính, họ cho bạn 1%, chỉ 1 sao. Bây giờ đến đến bước cuối cùng. Khi mà bạn tập hợp hết tất cả, thì không có lý do gì mà bạn không thể thực sự có một thị trường cho tất cả, nơi mà bạn không thể phát hành trái phiếu khá nhanh. Và theo cách đó bạn sắp xếp tài chính để mà không có chỗ tối, không có người mù nào chạy khắp nơi để tìm nhau.
Thank you.
Cám ơn.