I feel so fortunate that my first job was working at the Museum of Modern Art on a retrospective of painter Elizabeth Murray. I learned so much from her. After the curator Robert Storr selected all the paintings from her lifetime body of work, I loved looking at the paintings from the 1970s. There were some motifs and elements that would come up again later in her life. I remember asking her what she thought of those early works. If you didn't know they were hers, you might not have been able to guess. She told me that a few didn't quite meet her own mark for what she wanted them to be. One of the works, in fact, so didn't meet her mark, she had set it out in the trash in her studio, and her neighbor had taken it because she saw its value.
Tôi cảm thấy rất may mắn khi có công việc đầu tiên tại Bảo tảng Nghệ thuật hiện đại trong triễn lãm các tác phẩm về quá khứ của họa sỹ Elizabeth Murray. Tôi học được rất nhiều thứ từ bà. Sau khi Robert Storr, người phụ trách, chọn lựa các bức tranh trong cuộc đời sự nghiệp của bà, tôi thích nhìn ngắm những bức tranh từ những năm 1970. Một vài mô típ và yếu tố có thể sẽ lặp lại trong cuộc sống của bà sau này. Tôi nhớ mình đã hỏi bà nghĩ gì về những tác phẩm đầu tiên này. Nếu không biết chúng là tác phẩm của bà, bạn sẽ không thể đoán. Bà nói rằng một số tác phẩm không đáp ứng được những dấn ấn riêng mà bà mong muốn. Một trong số chúng, thực tế không có dấu ấn riêng, bà ấy đã cho chúng vào thùng rác, và hàng xóm của bà đã lấy chúng vì cô ta thấy chúng có giá trị.
In that moment, my view of success and creativity changed. I realized that success is a moment, but what we're always celebrating is creativity and mastery. But this is the thing: What gets us to convert success into mastery? This is a question I've long asked myself. I think it comes when we start to value the gift of a near win.
Vào thời điểm đó, quan điểm của tôi về thành công và sáng tạo đã thay đổi. Tôi nhận ra rằng thành công là một khoảnh khắc, nhưng cái chúng ta luôn ăn mừng là sự sáng tạo và thành thạo. Vấn đề là: Cái gì khiến ta chuyển từ thành công sang thành thạo. Câu hỏi mà tôi đã tự hỏi trong một thời gian dài. Tôi nghĩ nó xảy ra khi ta bắt đầu coi trọng món quà của chiến thắng "hụt".
I started to understand this when I went on one cold May day to watch a set of varsity archers, all women as fate would have it, at the northern tip of Manhattan at Columbia's Baker Athletics Complex. I wanted to see what's called archer's paradox, the idea that in order to actually hit your target, you have to aim at something slightly skew from it. I stood and watched as the coach drove up these women in this gray van, and they exited with this kind of relaxed focus. One held a half-eaten ice cream cone in one hand and arrows in the left with yellow fletching. And they passed me and smiled, but they sized me up as they made their way to the turf, and spoke to each other not with words but with numbers, degrees, I thought, positions for how they might plan to hit their target. I stood behind one archer as her coach stood in between us to maybe assess who might need support, and watched her, and I didn't understand how even one was going to hit the ten ring. The ten ring from the standard 75-yard distance, it looks as small as a matchstick tip held out at arm's length. And this is while holding 50 pounds of draw weight on each shot. She first hit a seven, I remember, and then a nine, and then two tens, and then the next arrow didn't even hit the target. And I saw that gave her more tenacity, and she went after it again and again. For three hours this went on. At the end of the practice, one of the archers was so taxed that she lied out on the ground just star-fished, her head looking up at the sky, trying to find what T.S. Eliot might call that still point of the turning world.
Tôi bắt đầu hiểu điều này khi đi ra ngoài vào một ngày lạnh tháng 5 để xem một nhóm cung thủ ở mũi phía Bắc của Manhattan tại đại hội thể thao phức hợp của Columbia. Tôi muốn xem cái gọi là nghịch lý của cung thủ, ý tưởng thay vì nhắm trúng mục tiêu, bạn nhắm lệch đi một tí. Tôi đứng xem như một huấn luyện viên lái những người phụ nữ đó theo ý tưởng này và họ cảm thấy hứng thú với kiểu tập trung thư giãn đó. Một người cầm cây kem đang ăn dở và mũi tên trên tay trái. Họ vượt qua tôi và cười, nhưng họ đã đánh giá tôi giống như cách họ bước vào sân đấu, nói chuyện với nhau không bằng lời mà bằng những con số, vị trí mà họ lên kế hoạch để ngắm bắn. Tôi đứng sau 1 cung thủ huấn luyện viên của cô ấy đứng giữa chúng tôi để đánh giá ai cần hỗ trợ, và quan sát cô ấy, tôi không hiểu nổi làm thế nào chỉ cần 1 mũi tên có thể trúng vòng 10. Vòng 10 chuẩn ở khoảng cách 75 dặm, trông nhỏ như một đầu que diêm được giữ ở khoảng cách một cánh tay. Và đó là là khi giữ hơn 20kg cân nặng cho mỗi lần bắn. Cô ấy bắn trúng vòng 7, rồi vòng 9, và sau đó là 2 vòng 10, và mũi tên kế tiếp thì không trúng mục tiêu. Điều đó khiến cô ấy kiên trì hơn, cô ấy làm lại lần nữa và lần nữa trong 3 giờ. Và cuối buổi tập, một trong các cung thủ kiệt sức và nằm lăn trên sàn như một con sao biển, ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời, cố gắng tìm cái mà T.S.Eliot gọi là điểm đứng yên trong thế giới quay cuồng. Rất hiếm trong văn hóa Mỹ,
It's so rare in American culture, there's so little that's vocational about it anymore, to look at what doggedness looks like with this level of exactitude, what it means to align your body posture for three hours in order to hit a target, pursuing a kind of excellence in obscurity. But I stayed because I realized I was witnessing what's so rare to glimpse, that difference between success and mastery.
rất hiếm trong nghề nghiệp việc ai đó nhìn vào những gì gan góc ở mức độ chính xác này, điều đó có nghĩa lý gì khi phải điều chỉnh tư thế trong 3 giờ đồng hồ để đạt được 1 mục tiêu, mò mẫm để theo đuổi sự xuất sắc. Nhưng tôi đã ở lại vì nhận ra mình là nhân chứng của điều rất hiếm thấy, đó là sự khác biệt giữa thành công và thành thạo. Thành công là bắn trúng vòng 10,
So success is hitting that ten ring, but mastery is knowing that it means nothing if you can't do it again and again. Mastery is not just the same as excellence, though. It's not the same as success, which I see as an event, a moment in time, and a label that the world confers upon you. Mastery is not a commitment to a goal but to a constant pursuit. What gets us to do this, what get us to forward thrust more is to value the near win. How many times have we designated something a classic, a masterpiece even, while its creator considers it hopelessly unfinished, riddled with difficulties and flaws, in other words, a near win? Elizabeth Murray surprised me with her admission about her earlier paintings. Painter Paul Cézanne so often thought his works were incomplete that he would deliberately leave them aside with the intention of picking them back up again, but at the end of his life, the result was that he had only signed 10 percent of his paintings. His favorite novel was "The [Unknown] Masterpiece" by Honoré de Balzac, and he felt the protagonist was the painter himself. Franz Kafka saw incompletion when others would find only works to praise, so much so that he wanted all of his diaries, manuscripts, letters and even sketches burned upon his death. His friend refused to honor the request, and because of that, we now have all the works we now do by Kafka: "America," "The Trial" and "The Castle," a work so incomplete it even stops mid-sentence.
thành thạo là hiểu được rằng sẽ không là gì nếu bạn không thể làm nó lần nữa và lần nữa. Mặc dù vậy, thành thạo không giống như xuất sắc, không giống với thành công, thứ mà tôi thấy như 1 sự kiện, 1 khoảnh khắc, và 1 danh hiệu mà thế giới trao cho bạn. Thành thạo không phải là 1 cam kết ghi bàn mà là một sự theo đuổi không ngừng nghỉ. Điều khiến ta làm việc này, khiến ta phải nỗ lực nhiều hơn đó là tôn vinh chiến thắng "hụt". Đã bao lần ta phải thiết kế thứ gì đó cổ điển, thậm chí là kiệt tác, trong khi người tạo ra nó cho là không thể hoàn thành, có đầy rẫy khó khăn và sai sót, một từ khác, một chiến thắng "hụt"? Elizabeth Murray khiến tôi ngạc nhiên khi thú nhận về những tác phẩm ban đầu của mình. Họa sĩ Paul Cézanne thường nghĩ rằng tác phẩm của ông chưa hoàn thành rằng ông sẽ cố tình để chúng sang một bên rồi bắt tay trở lại nhưng kết quả là đến cuối đời, ông ấy chỉ kí tên vào 10% tác phẩm của ông. Tiểu thuyết yêu thích của ông là "The [Unknown] Masterpiece" của Honoré de Balzac, ông cho rằng nhân vật chính là người họa sĩ. Franz Kafka không đồng tình khi người khác chỉ thấy tác phẩm để ca ngợi, đến nỗi ông muốn nhật ký, bản thảo, thư từ thậm chí cả bản thảo sẽ bị thiêu hủy khi ông qua đời. Bạn của ông từ chối lời đề nghị này, và vì vậy, ngày nay, chúng ta biết về tất cả những thứ mà Kafka làm: "America," "The Trial" và "The Castle," một tác phẩm không hoàn chỉnh thậm chí bị dừng giữa chừng.
The pursuit of mastery, in other words, is an ever-onward almost. "Lord, grant that I desire more than I can accomplish," Michelangelo implored, as if to that Old Testament God on the Sistine Chapel, and he himself was that Adam with his finger outstretched and not quite touching that God's hand.
Theo đuổi sự thành thạo, nói cách khác, gần như luôn hướng vế phía trước. "Xin Chúa ban cho con cái mà con muốn nhiều hơn cái mà con có thể thực hiện" Michelangelo khẩn cầu, như với Thiên Chúa Cựu Ước (Old Testament God) tại nhà nguyện Sistine và Adam với ngón tay duỗi thẳng không hoàn toàn chạm vào tay Thiên Chúa.
Mastery is in the reaching, not the arriving. It's in constantly wanting to close that gap between where you are and where you want to be. Mastery is about sacrificing for your craft and not for the sake of crafting your career. How many inventors and untold entrepreneurs live out this phenomenon? We see it even in the life of the indomitable Arctic explorer Ben Saunders, who tells me that his triumphs are not merely the result of a grand achievement, but of the propulsion of a lineage of near wins.
Sự thành thạo là vươn tới, chứ không phải đạt đến. Luôn muốn lấp đầy khoảng cách giữa nơi bạn ở và nơi bạn đang muốn đến. Thành thạo là sự hy sinh cho nghề và không phải cho lợi ích tạo dựng sự nghiệp. Có bao nhiêu nhà phát minh và nhà đầu tư sống được với sự phi thường này? Ta thấy nó trong cuộc sống của nhà thám hiểm Bắc cực bất khuất Ben Saunders, người nói với tôi rằng chiến thắng của ông không đơn thuần là kết quả của một thành tựu lớn, mà là kết quả của lực đẩy từ hàng loạt những chiến thắng "hụt".
We thrive when we stay at our own leading edge. It's a wisdom understood by Duke Ellington, who said that his favorite song out of his repertoire was always the next one, always the one he had yet to compose. Part of the reason that the near win is inbuilt to mastery is because the greater our proficiency, the more clearly we might see that we don't know all that we thought we did. It's called the Dunning–Kruger effect. The Paris Review got it out of James Baldwin when they asked him, "What do you think increases with knowledge?" and he said, "You learn how little you know."
Chúng ta lớn lên khi kế cạnh sự dẫn đầu. Sự khôn ngoan được hiểu bởi Duke Ellington, người đã nói rằng bài hát yêu thích của ông luôn luôn là bài hát kế tiếp, luôn luôn là bài mà ông chưa sáng tác. Một phần lý do mà chiến thắng "hụt" gắn liền với sự thành thạo là bởi vì khi trình độ lên cao, ta sẽ thấy rõ hơn rằng ta không biết tất cả những thứ mà ta nghĩ rằng ta biết. Nó được gọi là hiệu ứng Dunning–Kruger. Tờ Paris Review đã có nó từ James Baldwin khi họ hỏi ông: "Bạn nghĩ cái gì sẽ tăng lên cùng với sự hiểu biết?" ông ấy trả lời: "Bạn biết được bạn hiểu biết ít như thế nào".
Success motivates us, but a near win can propel us in an ongoing quest. One of the most vivid examples of this comes when we look at the difference between Olympic silver medalists and bronze medalists after a competition. Thomas Gilovich and his team from Cornell studied this difference and found that the frustration silver medalists feel compared to bronze, who are typically a bit more happy to have just not received fourth place and not medaled at all, gives silver medalists a focus on follow-up competition. We see it even in the gambling industry that once picked up on this phenomenon of the near win and created these scratch-off tickets that had a higher than average rate of near wins and so compelled people to buy more tickets that they were called heart-stoppers, and were set on a gambling industry set of abuses in Britain in the 1970s. The reason the near win has a propulsion is because it changes our view of the landscape and puts our goals, which we tend to put at a distance, into more proximate vicinity to where we stand. If I ask you to envision what a great day looks like next week, you might describe it in more general terms. But if I ask you to describe a great day at TED tomorrow, you might describe it with granular, practical clarity. And this is what a near win does. It gets us to focus on what, right now, we plan to do to address that mountain in our sights. It's Jackie Joyner-Kersee, who in 1984 missed taking the gold in the heptathlon by one third of a second, and her husband predicted that would give her the tenacity she needed in follow-up competition. In 1988, she won the gold in the heptathlon and set a record of 7,291 points, a score that no athlete has come very close to since.
Thành công thúc đẩy chúng ta, nhưng chiến thắng "hụt" tạo lực đẩy để chúng ta không ngừng theo đuổi. Một trong những ví dụ sinh động nhất là khi nhìn vào sự khác nhau giữa huy chương bạc Olympic và huy chương đồng sau trận đấu. Thomas Gilovich và đội của ông từ Cornell đã nghiên cứu sự khác nhau này và tìm ra rằng người được huy chương bạc cảm thấy thất vọng khi so sánh với huy chương đồng, người thường hạnh phúc hơn khi không phải ở vị trí thứ 4 hay không nhận được huy chương nào cả, cho phép họ tập trung theo đuổi cuộc thi hơn. Ta thấy được điều này ngay cả trong bài bạc rằng chiến thắng "hụt" và việc tạo ra những thẻ cào có tỷ lệ chiến thắng cao hơn trung bình của chiến thắng "hụt" sẽ khuyến khích mọi người mua nhiều vé hơn điều mà người ta gọi là sự kích động, và nó được lợi dụng để tạo nên ngành công nghiệp cờ bạc ở Anh, thập niên 1970. Lý do khiến chiến thắng "hụt" có lực đẩy là bởi vì nó thay đổi cách nhìn của chúng ta đặt ra mục tiêu cách nơi ta đứng một khoảng gần hơn. Được yêu cầu hình dung về ngày tuyệt vời trong tuần tới, bạn có lẽ sẽ mô tả nó một cách chung chung. Nhưng nếu được yêu cầumô tả ngày tuyệt vời tại TED, ngày mai, bạn sẽ mô tả nó cụ thể, rõ ràng. Đó là điều chiến thắng "hụt" làm. Nó khiến ta tập trung vào thứ, mà ngay bây giờ, chúng ta dự định vươn tới. Đó là Jackie Joyner-Kersee, người vào năm 1984 đã lỡ mất huy chương vàng điền kinh nữ chỉ bởi 1 phần 3 giây, và chồng cô ấy dự đoán điều đó sẽ cho cô sự kiên cường trong cuộc đấu tiếp theo. Năm 1988, cô đã đoạt huy chương vàng và lập kỷ lục với 7291 điểm, điểm số mà không vận động viên nào có thể đạt được cho đến bây giờ.
We thrive not when we've done it all, but when we still have more to do. I stand here thinking and wondering about all the different ways that we might even manufacture a near win in this room, how your lives might play this out, because I think on some gut level we do know this. We know that we thrive when we stay at our own leading edge, and it's why the deliberate incomplete is inbuilt into creation myths. In Navajo culture, some craftsmen and women would deliberately put an imperfection in textiles and ceramics. It's what's called a spirit line, a deliberate flaw in the pattern to give the weaver or maker a way out, but also a reason to continue making work. Masters are not experts because they take a subject to its conceptual end. They're masters because they realize that there isn't one.
Chúng ta lớn mạnh khi còn thiếu sót, chứ không phải là khi đã trở nên hoàn hảo. Tôi đứng đây và tự hỏi về tất cả những cách tạo ra một chiến thắng "hụt" trong căn phòng này, Cuộc sống sẽ vận dụng nó như thế nào, vì tôi nghĩ rằng đó là về cảm tính ở một mức độ nào đó. Chúng ta biết rằng ta lớn mạnh khi ở ngay cạnh sự dẫn đầu, và đó là tại sao việc cố tình không hoàn thành thường gắn liền với những huyền thoại sáng tạo. Trong văn hóa Navajo, thợ thủ công và phụ nữ cố tình đặt ra một sự không hoàn hảo trong hàng dệt may và đồ gốm. thứ được gọi là đường dây tinh thần, một lỗ hổng cố ý trong mô hình để cho nhà dệt, nhà sản xuất lối ra, và cũng là lý do để tiếp tục làm việc. Những bậc thầy không phải là chuyên gia, họ không chỉ hướng đến điểm đến cuối cùng. Họ là những bậc thầy vì họ nhận ra rằng không chỉ có một điểm đến.
Now it occurred to me, as I thought about this, why the archery coach told me at the end of that practice, out of earshot of his archers, that he and his colleagues never feel they can do enough for their team, never feel there are enough visualization techniques and posture drills to help them overcome those constant near wins. It didn't sound like a complaint, exactly, but just a way to let me know, a kind of tender admission, to remind me that he knew he was giving himself over to a voracious, unfinished path that always required more.
Nó xảy ra với tôi, vì tôi nghĩ , tại sao huấn luyện viên bắn cung nói với tôi vào cuối buổi tập, ở ngoài tầm nghe của các cung thủ khác, rằng anh và đồng đội chưa bao giờ cảm thấy mình cống hiến đủ cho đội, chưa bao giờ cảm thấy đủ thiết bị nghe nhìn, các thế tập để giúp các cung thủ vượt qua những chiến thắng "hụt" nối tiếp. Nghe như một lời phàn nàn, chính xác là vậy, nhưng đó là cách để tôi biết, một dạng thức thừa nhận, rằng anh ấy biết đang để bản thân vượt qua một con đường chưa hoàn thành đầy khao khát luôn đòi hỏi nhiều hơn, cao hơn.
We build out of the unfinished idea, even if that idea is our former self. This is the dynamic of mastery. Coming close to what you thought you wanted can help you attain more than you ever dreamed you could. It's what I have to imagine Elizabeth Murray was thinking when I saw her smiling at those early paintings one day in the galleries. Even if we created utopias, I believe we would still have the incomplete. Completion is a goal, but we hope it is never the end.
Chúng ta xây dựng dựa trên những ý tưởng chưa hoàn tất ngay cả khi chúng trước đây là của chúng ta. Đó là động lực của sự thành thạo. Đến gần hơn thứ bạn nghĩ bạn muốn giúp bạn đạt được nhiều hơn là chỉ ngồi đó và mơ mộng. Đó là thứ tôi cho là Elizabeth Murray đã nghĩ khi nhìn thấy nụ cười của bà trước một bức tranh trước đây của mình tại triển lãm tranh. Ngay cả khi tạo ra những tác phẩm không tưởng, tôi tin, ta vẫn có thứ chưa hoàn thành. Sự hoàn thành là đích đến, nhưng ta hy vọng nó sẽ không bao giờ là kết thúc.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)