If I should have a daughter, instead of "Mom," she's going to call me "Point B," because that way she knows that no matter what happens, at least she can always find her way to me.
Nếu tôi có một cô con gái thay vì Mẹ, con tôi sẽ gọi tôi là Điểm B, vì như vậy thì con sẽ biết rằng dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, ít nhất con cũng sẽ tìm được đường đến tôi.
And I'm going to paint solar systems on the backs of her hands so she has to learn the entire universe before she can say, "Oh, I know that like the back of my hand."
Và tôi sẽ vẽ hệ thái dương lên lòng bàn tay con, để con phải học cả bầu trời trước khi có thể nói, "Ôi, con đã biết cái đó rõ như lòng bàn tay của mình rồi."
And she's going to learn that this life will hit you hard in the face, wait for you to get back up just so it can kick you in the stomach. But getting the wind knocked out of you is the only way to remind your lungs how much they like the taste of air. There is hurt, here, that cannot be fixed by Band-Aids or poetry.
Và con sẽ học rằng cuộc sống này sẽ tát vào mặt con chờ con đứng dậy để có thể đá con vào bụng. Nhưng bị đánh hộc hơi thì phổi con mới nhớ rằng không khí tuyệt vời như thế nào Có những nỗi buồn mà cao dán hay thơ ca cũng không thể xoa dịu được
So the first time she realizes that Wonder Woman isn't coming, I'll make sure she knows she doesn't have to wear the cape all by herself, because no matter how wide you stretch your fingers, your hands will always be too small to catch all the pain you want to heal. Believe me, I've tried. "And, baby," I'll tell her, don't keep your nose up in the air like that. I know that trick; I've done it a million times. You're just smelling for smoke so you can follow the trail back to a burning house, so you can find the boy who lost everything in the fire to see if you can save him. Or else find the boy who lit the fire in the first place, to see if you can change him. But I know she will anyway, so instead I'll always keep an extra supply of chocolate and rain boots nearby, because there is no heartbreak that chocolate can't fix. Okay, there's a few that chocolate can't fix.
Vì vậy lần đầu con nhận ra rằng nữ siêu nhân sẽ không đến giải cứu, Mẹ muốn con biết rằng con không phải đeo tấm khăn choàng một mình. Vì dù cho con giang tay rộng cỡ nào, thì bàn tay con cũng sẽ quá bé nhỏ để có thể tóm lấy tất cả nỗi đau con muốn xoa dịu Tin mẹ đi, mẹ đã thử rồi. "Và, con yêu," tôi sẽ nói với con tôi, đừng ngẩng mũi lên cao như thế Mẹ biết cái mánh đó, mẹ đã làm nó cả tỷ lần Con chỉ chờ mùi khói lần theo nó đến ngôi nhà đang cháy và tìm thấy một cậu bé đã mất tất cả trong đám cháy để xem thử con có cứu được cậu bé đó không Hoặc tìm lấy cậu bé đã châm lửa đám cháy để xem thử con có thể thay đổi cậu không." Nhưng tôi biết con gái sẽ làm vậy bất cứ giá nào, vì vậy tôi sẽ luôn giữ trong nhà sô cô la và giày đi mưa bởi vì không có nỗi đau nào mà sô cô la không làm dịu được. Ok, có một vài nỗi đau sô cô la không giúp được.
But that's what the rain boots are for, because rain will wash away everything, if you let it. I want her to look at the world through the underside of a glass-bottom boat, to look through a microscope at the galaxies that exist on the pinpoint of a human mind, because that's the way my mom taught me. That there'll be days like this.
Nhưng đó là lúc ta cần giày đi mưa. Bởi vì mưa sẽ rửa trôi mọi thứ, nếu được cho phép. Tôi muốn con nhìn thẳng vào thế giới qua phần bên cạnh của con tàu có đuôi bằng kính, để nhìn qua một cái kính hiển vi vào những vũ trụ to lớn đang tồn tại trên đầu kim của tâm trí con người, bởi vì đó là cách mẹ tôi dạy tôi. Là sẽ có những ngày như thế này
(Singing) There'll be days like this, my momma said. When you open your hands to catch and wind up with only blisters and bruises; when you step out of the phone booth and try to fly and the very people you want to save are the ones standing on your cape; when your boots will fill with rain, and you'll be up to your knees in disappointment. And those are the very days you have all the more reason to say thank you.
♫ Sẽ có những ngày như thế này, mẹ tôi nói ♫ Khi con giang rộng đôi tay để bắt lấy mà chỉ thu lại những vết cắt bầm tím; Khi con bước ra khỏi buồng điện thoại và cố bay đi và những người mà con muốn cứu lại là những người đang giẫm lên khăn choàng của con; khi bốt của con tràn đầy nước mưa, và sự thất vọng lên đến tận cổ. Đó chính là những ngày con có thêm lý do để nói cảm ơn
Because there's nothing more beautiful than the way the ocean refuses to stop kissing the shoreline, no matter how many times it's sent away. You will put the wind in win some, lose some. You will put the star in starting over, and over. And no matter how many land mines erupt in a minute, be sure your mind lands on the beauty of this funny place called life. And yes, on a scale from one to over-trusting, I am pretty damn naive. But I want her to know that this world is made out of sugar. It can crumble so easily, but don't be afraid to stick your tongue out and taste it.
Bởi vì không có gì đẹp đẽ hơn cái cách biển cả cứ ôm lấy bãi cát, dù cho bao lần nó bị đẩy ra xa. Con sẽ thổi cơn gió vào sự thất thường của thắng thua Con sẽ đặt vì sao lên những sự khởi đầu mới Và cho dù bao nhiêu trận cuồng phong xảy ra trong một phút. hãy chắc chắn là tâm trí con tập trung vào vẻ đẹp của cuộc đời kỳ lạ này. Đành rằng từ một đến tin-người-quá-mức thì tôi thật sự quá ngây thơ. Nhưng tôi muốn con biết rằng thế giới này được tạo ra từ đường cát Nó có thể tan biến quá dễ dàng nhưng đừng lo, hãy thè lưỡi ra mà nếm nó.
"Baby," I'll tell her, "remember, your momma is a worrier, and your poppa is a warrior, and you are the girl with small hands and big eyes who never stops asking for more." Remember that good things come in threes and so do bad things. Always apologize when you've done something wrong, but don't you ever apologize for the way your eyes refuse to stop shining. Your voice is small, but don't ever stop singing. And when they finally hand you heartache, when they slip war and hatred under your door and offer you handouts on street-corners of cynicism and defeat, you tell them that they really ought to meet your mother.
"Con yêu," Tôi sẽ nói con, 'hãy nhớ, mẹ con là người hay lo, còn ba con là người chiến binh, và con là cô gái với đôi tay nhỏ và đôi mắt to không biết ngừng học hỏi.' Hãy nhớ rằng những đều tốt đẹp đến ba lần và những điều xấu cũng vậy. Và luôn luôn xin lỗi khi con đã làm gì sai phạm. Nhưng đừng bao giờ xin lỗi cho cách mà mắt con không ngừng sáng lên. Giong nói con nhỏ, nhưng đừng ngừng ca hát. Và cuối cùng, khi đời trao cho con những cơn đau đầu khi chiến tranh và căm hận chui qua khe cửa và những tờ rơi trên các góc phố tràn đầy những thất bại và sự nghi ngờ hãy bảo họ rằng họ nên gặp mẹ con.
(Applause)
Cám ơn. Cám ơn.
Thank you. Thank you.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thanks.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
All right, so I want you to take a moment, and I want you to think of three things that you know to be true. They can be about whatever you want -- technology, entertainment, design, your family, what you had for breakfast. The only rule is don't think too hard. Okay, ready? Go. Okay.
Được rồi, bây giờ tôi muốn các bạn dừng lại một chút. và tôi muốn bạn nghĩ đến ba điều mà bạn biết là đúng. Nó có thể về bất cứ thứ gì bạn muốn -- công nghệ, giải trí, thiết kế, gia đình bạn, bạn có gì cho bữa sáng. Luật duy nhất là đừng nghĩ quá kỹ. Ok, sẵn sàng chưa? Bắt đầu. Okay.
So here are three things I know to be true. I know that Jean-Luc Godard was right when he said that, "A good story has a beginning, a middle and an end, although not necessarily in that order." I know that I'm incredibly nervous and excited to be up here, which is greatly inhibiting my ability to keep it cool.
Và đây là ba điều mà tôi biết là đúng. tôi biết rằng Jean-Luc Godard đã đúng khi ông nói, "một câu chuyện tốt phải có mở bài, thân bài, và kết. dù không cần phải theo trình tự đó." Tôi biết rằng tôi rất run và hứng khởi khi được đứng trên đây. làm cho khả năng giữ bình tĩnh của tôi giảm thiểu một cách đáng kể
(Laughter)
(Cười)
And I know that I have been waiting all week to tell this joke.
và tôi biết tôi đã chờ cả tuần để kể cho cá bạn câu chuyện cười này.
(Laughter)
(cười)
Why was the scarecrow invited to TED? Because he was out standing in his field.
Tại sao con bù nhìn lại được mời đến TED? Vì nó rất nổi bật trong cánh đồng.
(Laughter)
(Cười)
I'm sorry. Okay, so these are three things I know to be true. But there are plenty of things I have trouble understanding. So I write poems to figure things out. Sometimes the only way I know how to work through something is by writing a poem. Sometimes I get to the end of the poem, look back and go, "Oh, that's what this is all about," and sometimes I get to the end of the poem and haven't solved anything, but at least I have a new poem out of it.
Xin lỗi. Ok, đó là ba điều mà tôi biết là đúng. Nhưng có rất nhiều điều tôi thấy rất khó hiểu. Vì vậy tôi viết thơ để giải thích. Đôi khi cách duy nhất mà tôi biết để suy nghĩ là viết một bài thơ Và đôi khi tới cuối bài thơ tôi nhìn lại và nghĩ, "Ồ, thì ra đó là vậy." Và đôi khi tôi đến cuối bài thơ nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề gì. nhưng ít ra tôi có thêm một bài thơ mới.
Spoken-word poetry is the art of performance poetry. I tell people it involves creating poetry that doesn't just want to sit on paper, that something about it demands it be heard out loud or witnessed in person.
Thơ nói là loại hình nghệ thuật của văn thơ trình diễn. Tôi nói với mọi người rằng nó bao gồm sáng tạo thơ ca mà không chỉ ở trên trang giấy, rằng có cái gì đó về nó đòi hỏi phải được nói ra hoặc được nhìn thấy.
When I was a freshman in high school, I was a live wire of nervous hormones. And I was underdeveloped and over-excitable. And despite my fear of ever being looked at for too long, I was fascinated by the idea of spoken-word poetry. I felt that my two secret loves, poetry and theater, had come together, had a baby, a baby I needed to get to know. So I decided to give it a try. My first spoken-word poem, packed with all the wisdom of a 14-year-old, was about the injustice of being seen as unfeminine. The poem was very indignant, and mainly exaggerated, but the only spoken-word poetry that I had seen up until that point was mainly indignant, so I thought that's what was expected of me.
Khi tôi mới bước vào trung học, tôi luôn luôn lo lắng. Tôi bị chậm lớn nhưng lại dễ bị kích động. Nhưng bất kể nỗi sợ hãi khi bị người khác nhìn quá lâu, tôi bị hấp dẫn bởi ý tưởng về thơ nói. Tôi cảm thấy rằng hai tình yêu bí mật của mình, thơ ca và sân khấu, đã hợp lại, có một đứa bé, một đứa bé tôi cần làm quen. Và tôi đã quyết định thử. Bài thơ nói đầu tiên của tôi bao bọc bởi trí tuệ của một cô bé 14 tuổi nói về sự bất công của việc được coi là không nữ tính. Bài thơ rất giận dữ, và khá là phóng đại, nhưng những bài thơ nói tôi đã xem cho đến thời điểm đó chủ yếu là giận dữ, nên tôi nghĩ như vậy là tốt rồi.
The first time that I performed, the audience of teenagers hooted and hollered their sympathy, and when I came off the stage, I was shaking. I felt this tap on my shoulder, and I turned around to see this giant girl in a hoodie sweatshirt emerge from the crowd. She was maybe eight feet tall and looked like she could beat me up with one hand, but instead she just nodded at me and said, "Hey, I really felt that. Thanks." And lightning struck. I was hooked.
Lần đầu tiên tôi trình diễn khán gia cổ vũ và hò hét, và khi tôi rời khỏi sân khấu tôi vẫn còn run. Tôi thấy có người vỗ vào vai tôi, và khi quay lại nhìn một cô gái cao lớn trong một cái áo nỉ tiến lại từ đám đông. Cô ấy chắc phải cao đến 2 mét và nhìn như là có thể đánh bật tôi chỉ với một tay, nhưng thay vào đó, cô ấy chỉ gật đâu với tôi và nói "Ê này, tôi cũng cảm thấy như vậy đó. Cám ơn" Và sấm chớp đã nổi lên. Tôi đã hoàn toàn bị thu phục.
I discovered this bar on Manhattan's Lower East Side that hosted a weekly poetry open Mic, and my bewildered, but supportive, parents took me to soak in every ounce of spoken word that I could. I was the youngest by at least a decade, but somehow the poets at the Bowery Poetry Club didn't seem bothered by the 14-year-old wandering about. In fact, they welcomed me.
Tôi tìm thấy một quán bar ở phía Đông Manhattan có một chương trình trình diễn thơ nói tự do hàng tuần, và bố mẹ tôi, dù bất ngờ nhưng vẫn ủng hộ hết mình, đã đưa tôi đến đó để tận hưởng mọi thứ về thơ nói. Tôi trẻ hơn mọi người ở đấy ít nhất chục năm nhưng sao đó, các nhà thơ tại câu lạc bộ thơ Bowery không cảm thấy khó chịu bởi một đứa bé 14 tuổi lang thang ở đó -- thật ra, họ còn chào mừng tôi.
And it was here, listening to these poets share their stories, that I learned that spoken-word poetry didn't have to be indignant, it could be fun or painful or serious or silly. The Bowery Poetry Club became my classroom and my home, and the poets who performed encouraged me to share my stories as well. Never mind the fact that I was 14. They told me, "Write about being 14." So I did and stood amazed every week when these brilliant, grown-up poets laughed with me and groaned their sympathy and clapped and told me, "Hey, I really felt that too."
Và ở đó, lắng nghe họ chia sẻ những câu chuyện của mình tôi học được rằng thơ nói không phải giận dữ nó có thể vui hoặc đau đớn hoặc nghiêm trọng hoặc ngớ ngẩn. Câu lạc bô thơ ca Bowery trở thành lớp học và nhà của tôi. Và những nhà thơ trình diễn ở đó đã khuyến khích tôi chia sẻ câu chuyện của mình. Không quan tâm đến việc là tôi chỉ 14 tuổi -- họ nói với tôi rằng, "Hãy viết về tuổi 14." Tôi làm vậy và hàng tuần, tôi đứng đó, ngạc nhiên sung sướng khi những cô chú người lớn với học thức đầy mình cười với tôi và cảm thông cùng tôi và vỗ tay và nói tôi rằng, 'này, tôi cũng cảm thấy thế đấy."
Now I can divide my spoken-word journey into three steps. Step one was the moment I said, "I can. I can do this." And that was thanks to a girl in a hoodie. Step two was the moment I said, "I will. I will continue. I love spoken word. I will keep coming back week after week." And step three began when I realized I didn't have to write indignant poems, if that's not what I was. There were things that were specific to me, and the more that I focused on those things, the weirder my poetry got, but the more that it felt like mine. It's not just the adage "Write what you know." It's about gathering up all of the knowledge and experience you've collected up to now to help you dive into the things you don't know. I use poetry to help me work through what I don't understand, but I show up to each new poem with a backpack full of everywhere else that I've been.
Bây giờ tôi có thể chia hành trình thơ nói của mình thành ba giai đoạn Một là lúc tôi nói, "Tôi có thể. Tôi có thể làm việc này," và đó là nhờ cô gái cao lớn trong chiếc áo nỉ. Hai là khi tôi nói, "Tôi sẽ tiếp tục. Tôi yêu thơ nói. Tôi sẽ quay trở lại mỗi tuần." Giai đoạn ba bắt đầu khi tôi nhận ra rằng tôi không phải viết thơ một cách tức giận, nếu đó không phải là tôi. đây là những điều rất cụ thể với tôi, và tôi càng chú tâm vào những điều này, thì thơ của tôi càng kỳ quái, nhưng càng lúc tôi thấy nó như là của tôi hơn. Không phải chỉ là "viết những gì bạn biết," mà nó còn là nơi tụ hợp tất cả những kiến thức và kinh nghiệm mà bạn thu được tới giờ phút đó để giúp bạn đi sâu khám phá những điều chưa biết. tôi dùng thơ ca để giúp giải quyết những điều tôi chưa hiểu nhưng những bài thơ mới tôi viết tràn đầy ký ức của những nơi tôi đã từng đi qua.
When I got to university, I met a fellow poet who shared my belief in the magic of spoken-word poetry. And actually, Phil Kaye and I coincidentally also share the same last name. When I was in high school I had created Project V.O.I.C.E. as a way to encourage my friends to do spoken word with me. But Phil and I decided to reinvent Project V.O.I.C.E., this time changing the mission to using spoken-word poetry as a way to entertain, educate and inspire. We stayed full-time students, but in between we traveled, performing and teaching nine-year-olds to MFA candidates, from California to Indiana to India to a public high school just up the street from campus.
Khi tôi đến đại học, tôi gặp một nhà thơ khác cũng chia sẽ niềm tin của tôi ở phép màu của thơ nói. Và thật ra, Phil Kaye và tôi cũng thật tình cờ có trùng họ. Và khi tôi còn đang ở trung học, tôi đã tạo ra dự án V.O.I.C.E, như là một cách để khuyến khích bạn bè tôi cùng làm thơ nói với tôi. Nhưng Phil và tôi quyết định thay đổi dự án V.O.I.C.E thay đổi sứ mệnh sử dụng thơ nói như là một cách để giải trí, giáo dục và tạo nguồn cảm hứng. Chúng tôi tiếp tục đi học, nhưng trong thời gian nghỉ chúng tôi đi khắp nơi, biểu diễn và dạy từ đứa bé 9 tuổi cho đến sinh viên cao học, từ California đến Indiana đến Ấn Độ đến một trường trung học công ngay đối diện khuôn viên trường đại học.
And we saw over and over the way that spoken-word poetry cracks open locks. But it turns out sometimes, poetry can be really scary. Turns out sometimes, you have to trick teenagers into writing poetry. So I came up with lists. Everyone can write lists. And the first list that I assign is "10 Things I Know to be True." And here's what happens, you would discover it too if we all started sharing our lists out loud. At a certain point, you would realize that someone has the exact same thing, or one thing very similar, to something on your list. And then someone else has something the complete opposite of yours. Third, someone has something you've never even heard of before. Fourth, someone has something you thought you knew everything about, but they're introducing a new angle of looking at it. And I tell people that this is where great stories start from -- these four intersections of what you're passionate about and what others might be invested in.
Và chúng tôi chứng kiến rất nhiều lần cái cách mà thơ nói mở những lỗ khóa. Nhưng hóa ra đôi khi văn thơ có thể rất đáng sợ. Kết quả là một số lần, bạn phải lừa những người trẻ để họ viết thơ. Và tôi nghĩ ra việc liệt kê. Tất cả mọi người đều có thể liệt kê. Và danh sách đầu tiên tôi cho học sinh làm là "10 điều tôi biết là đúng" Và đây là điều xảy ra, và bạn cũng sẽ phát hiện ra điều này nếu chúng ta bắt đầu đọc to danh sách của mình , Vào một thời điểm nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng một ai đó cũng có chung một ý tưởng với bạn, hay một điều gì đó gần giống với ý tưởng trong danh sách của bạn. Và một người khác sẽ có những điều hoàn toàn trái ngược với những điều của bạn. Và rồi sẽ có một người có những ý tưởng mà bạn chưa nghe thấy bao giờ Và rồi, một người sẽ viết về một vấn đề mà bạn tưởng là bạn biết hết rồi dưới một góc nhìn mới. Và tôi bảo với mọi người rằng bốn chỗ giao nhau đó, là nơi những câu chuyện vĩ đại bắt đầu những câu chuyện về những điều mà bạn yêu thích với ý tưởng của người khác đóng góp vào.
And most people respond really well to this exercise. But one of my students, a freshman named Charlotte, was not convinced. Charlotte was very good at writing lists, but she refused to write any poems. "Miss," she'd say, "I'm just not interesting. I don't have anything interesting to say." So I assigned her list after list, and one day I assigned the list "10 Things I Should Have Learned by Now." Number three on Charlotte's list was, "I should have learned not to crush on guys three times my age." I asked her what that meant, and she said, "Miss, it's kind of a long story." And I said, "Charlotte, it sounds pretty interesting to me." And so she wrote her first poem, a love poem unlike any I had ever heard before. And the poem began, "Anderson Cooper is a gorgeous man."
Hầu hết mọi người tỏ ra thích thú với bài tập này, nhưng một học sinh, một tân sinh viên tên là Charlotte có vẻ không được thuyết phục lắm. Charlotte liệt kệ rất tốt, nhưng cô bé không chịu viết một bài thơ nào cả "Thưa cô", cô bé nói, 'em không phải là một người thú vị em không có gì hay ho để nói cả." Tôi giao cho cô bé liệt kệ hết thứ này đến thứ khác Rồi một ngày, tôi ra bài liệt kê "10 điều đáng lẽ ra tôi phải học được rồi" Điều thứ 3 trong danh sách của Charlotte là "Đáng lẽ ra tôi phải nhớ là không nên thích người nào tuổi gấp ba lần mình" Tôi hỏi cô bé thế nghĩa là gì cô nói "Dạ, nhưng câu chuyện dài dòng lắm" và tôi nói "Charlotte, cô thấy chuyện đó nghe khá thú vị đấy chứ" Rồi Charlotte viết bài thơ đầu tiên của mình một bài thơ tình khác hẳn tất cả các bài thơ tình tôi đã từng nghe trước đây Và bài thơ bắt đầu "Anderson Cooper thật là đẹp trai"
(Laughter)
(Cười)
"Did you see him on 60 Minutes, racing Michael Phelps in a pool -- nothing but swim trunks on -- diving in the water, determined to beat this swimming champion? After the race, he tossed his wet, cloud-white hair and said, 'You're a god.' No, Anderson, you're the god."
"Bạn có nhìn thấy anh ấy trong chương trình 60 Phút, bơi đua với Michael Phelps mặc mỗi chiếc quần bơi lao xuống nước, quyết tâm đánh bại nhà vô địch? Sau cuộc đua, anh hất mái tóc ánh bạc còn ướt nhẹp và nói "Anh đúng là một vị thần!" Không, Anderson, anh mới chính là vị thần"
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
Now, I know that the number one rule to being cool is to seem unfazed, to never admit that anything scares you or impresses you or excites you. Somebody once told me it's like walking through life like this. You protect yourself from all the unexpected miseries or hurt that might show up. But I try to walk through life like this. And yes, that means catching all of those miseries and hurt, but it also means that when beautiful, amazing things just fall out of the sky, I'm ready to catch them. I use spoken word to help my students rediscover wonder, to fight their instincts to be cool and unfazed and, instead, actively pursue being engaged with what goes on around them, so that they can reinterpret and create something from it.
Tôi biết rằng quy tắc đầu tiên để giữ bình tĩnh và tỏ ra cool là chống lại sự bối rối, là không bao giờ để điều gì đe dọa ảnh hưởng hoặc kích thích bạn. Có một người nói với tôi rằng nó giống như là đi qua cuộc đời như thế này. Bạn bảo vệ bản thân khỏi những nỗi đau buồn không ngờ tới nhưng lại có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Nhưng tôi muốn đi qua cuộc đời mình như thế này và mặc dù nó đồng nghĩa với việc tôi phải bắt lấy những nỗi đau buồn kia, khi những điều tuyệt vời và đẹp đẽ rơi xuống đời tôi, tôi sẽ sẵn sàng để bắt lấy chúng. Tôi dùng thơ nói để giúp học sinh của mình tìm lại những điều kỳ diệu để chống lại ước muốn bản năng của sự bình tĩnh và xa lạnh thay vào đó, tích cực tham gia vào mọi việc xung quanh mình để họ có thể suy diển lại sự việc và kiến tạo ra những ̣điều mới mẻ.
It's not that I think that spoken-word poetry is the ideal art form. I'm always trying to find the best way to tell each story. I write musicals; I make short films alongside my poems. But I teach spoken-word poetry because it's accessible. Not everyone can read music or owns a camera, but everyone can communicate in some way, and everyone has stories that the rest of us can learn from. Plus, spoken-word poetry allows for immediate connection. It's not uncommon to feel like you're alone or that nobody understands you, but spoken word teaches that if you have the ability to express yourself and the courage to present those stories and opinions, you could be rewarded with a room full of your peers, or your community, who will listen. And maybe even a giant girl in a hoodie who will connect with what you've shared. And that is an amazing realization to have, especially when you're 14. Plus, now with YouTube, that connection's not even limited to the room we're in. I'm so lucky that there's this archive of performances that I can share with my students. It allows for even more opportunities for them to find a poet or a poem that they connect to.
Tôi không nghĩ thơ nói là loại hình nghệ thuật lý tưởng Ngược lại tôi luôn cố gắng tìm kiếm cách tốt nhất ̣để kể từng câu chuyện Tôi viết nhạc kịch, tôi làm phim ngắn bên cạnh những bài thơ Nhưng tôi dạy thơ nói vì nó dễ lưu truyền. Không phải ai cũng có thể đọc các nốt nhạc hoặc sở hữu một chiếc máy ảnh nhưng ai cũng có thể giao tiếp, bằng cách này hay cách khác và ai cũng có các câu chuyện mà chúng ta có thể học theo. Thêm vào đó, thơ nói cho chúng ta sự cảm thông ngay lập tức Nhiều khi chúng ta cảm thấy cô độc như là không ai hiểu mình cả nhưng thơ nói nói rằng nếu như bạn có khả năng diễn tả bản thân mình và có sự dũng cảm để kể lại các câu chuyện và ý kiến đó bạn sẽ được tán thưởng và lắng nghe bởi một căn phòng đầy những người cùng trang lứa hoặc những người trong cộng đồng. Va có thể kể cả một cô gái to lớn trong chiếc áo nỉ cũng sẽ cảm thông với những gì bạn vừa chia sẻ Và đó là một sự khám khá tuyệt vời nhất là khi bạn mới 14 tuổi. Thêm vào đó, bây giờ với YouTube sự kết nối đó không còn bị giới hạn trong căn phòng nhỏ nữa. Tôi cảm thấy thật may mắn là sẽ có bản lưu dữ của các màn biểu diển mà tôi có thể chia sẻ với các học sinh của mình. Nó cho họ nhiều cơ hội hơn để tìm một nhà thơ hoặc một bài thơ
Once you've figured this out,
mà họ có thể đồng cảm với.
it is tempting to keep writing the same poem, or keep telling the same story, over and over, once you've figured out that it will gain you applause. It's not enough to just teach that you can express yourself. You have to grow and explore and take risks and challenge yourself. And that is step three: infusing the work you're doing with the specific things that make you you, even while those things are always changing. Because step three never ends. But you don't get to start on step three, until you take step one first: "I can."
Rất dễ để bị sa vào, khi mà bạn đã phát hiện ra, thói quen viết đi viết lại một bài thơ duy nhất hoặc kể đi kể lại một câu chuyện duy nhất khi mà bạn đã phát hiện ra là nó sẽ làm cho bạn được tán thưởng. Học diễn tả bản thân thôi là chưa đủ, bạn cần phải học cách để phát triển và khám phá và chấp nhận rủi ro, thách thức bản thân. Đó chính là bước thứ ba: làm cho những gì bạn làm ngập tràn với những điều cụ thể và đặc biệt của cá nhân bạn mà thôi, kể cả khi những điều đó thay đổi liên tục. Bởi vì bước thứ ba là mãi mãi. Nhưng bạn không thể bắt đầu bước thứ ba, trước khi bạn bắt đầu bước một: Tôi có thể. Tôi đi lại rất nhiều khi tôi dạy học,
I travel a lot while I'm teaching, and I don't always get to watch all of my students reach their step three, but I was very lucky with Charlotte, that I got to watch her journey unfold the way it did. I watched her realize that, by putting the things that she knows to be true into the work she's doing, she can create poems that only Charlotte can write, about eyeballs and elevators and Dora the Explorer. And I'm trying to tell stories only I can tell -- like this story. I spent a lot of time thinking about the best way to tell this story, and I wondered if the best way was going to be a PowerPoint, a short film -- And where exactly was the beginning, the middle or the end? I wondered whether I'd get to the end of this talk and finally have figured it all out, or not.
vì thế không phải lúc nào tôi cũng có thể chứng kiến học sinh của mình đi đến bước thứ ba, nhưng tôi đã rất may mắn với Charlotte là tôi đã có thể theo sát cuộc hành trình của cô bé. Tôi đã ở đó khi cô nhận ra rằng, bằng cách cho những gì mà cô biết là đúng vào trong việc viết lách của mình cô có thể tạo ra những bài thơ mà chỉ Charlotte có thể viết về con mắt và thang máy và Dora Người tìm kiếm. Và tôi luôn cố gắng để kề những câu chuyện mà chỉ mình tôi có thể kể như là câu chuyện này chẳng hạn. Tôi đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ tìm cách hay nhất để kể câu chuyện này, và tôi băn khoăn không biết có phải cách hay nhất sẽ là một bài PowerPoint hay là một đoạn phim ngắn và đâu mới là bắt đầu, phần giữa và kết thúc? Và tôi băn khoăn không biết liệu khi tôi đến được phần kết của cuộc nói chuyện ngày hôm nay là tôi có thể thấu rõ được mọi thứ hay không.
And I always thought that my beginning was at the Bowery Poetry Club, but it's possible that it was much earlier. In preparing for TED, I discovered this diary page in an old journal. I think December 54th was probably supposed to be 24th. It's clear that when I was a child, I definitely walked through life like this. I think that we all did. I would like to help others rediscover that wonder -- to want to engage with it, to want to learn, to want to share what they've learned, what they've figured out to be true and what they're still figuring out.
Tôi luôn nghĩ là sự khởi đầu của mình là ở Bowery Poetry Club, nhưng có thể nó đã bắt đầu từ trước đó rất lâu. Khi chuẩn bị cho TED, tôi tìm thấy trang nhật ký này trong một tờ báo cũ. Tôi nghĩ ngày 54 tháng 12 thực ra là ngày 24. Rõ ràng là từ khi tôi còn bé, tôi đã đi qua cuộc đời như thế này. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đã đi như thế. Tôi muốn được giúp mọi người tìm lại điều kỳ diệu đó, để muốn được tham gia, để muốn được học hỏi, và để muốn được chia sẻ những gì họ vừa học, những điều mà họ vừa phát hiện ra là đúng và những điều mà họ vẫn đang cố gắng tìm ra câu trả lời.
So I'd like to close with this poem.
Và tôi xin phép được kết thúc với bài thơ này.
When they bombed Hiroshima, the explosion formed a mini-supernova, so every living animal, human or plant that received direct contact with the rays from that sun was instantly turned to ash. And what was left of the city soon followed. The long-lasting damage of nuclear radiation caused an entire city and its population to turn into powder. When I was born, my mom says I looked around the whole hospital room with a stare that said, "This? I've done this before." She says I have old eyes. When my Grandpa Genji died, I was only five years old, but I took my mom by the hand and told her, "Don't worry, he'll come back as a baby." And yet, for someone who's apparently done this already, I still haven't figured anything out yet. My knees still buckle every time I get on a stage. My self-confidence can be measured out in teaspoons mixed into my poetry, and it still always tastes funny in my mouth. But in Hiroshima, some people were wiped clean away, leaving only a wristwatch or a diary page. So no matter that I have inhibitions to fill all my pockets, I keep trying, hoping that one day I'll write a poem I can be proud to let sit in a museum exhibit as the only proof I existed. My parents named me Sarah, which is a biblical name. In the original story, God told Sarah she could do something impossible, and -- she laughed, because the first Sarah, she didn't know what to do with impossible. And me? Well, neither do I, but I see the impossible every day. Impossible is trying to connect in this world, trying to hold onto others while things are blowing up around you, knowing that while you're speaking, they aren't just waiting for their turn to talk -- they hear you. They feel exactly what you feel at the same time that you feel it. It's what I strive for every time I open my mouth -- that impossible connection. There's this piece of wall in Hiroshima that was completely burnt black by the radiation. But on the front step, a person who was sitting there blocked the rays from hitting the stone. The only thing left now is a permanent shadow of positive light. After the A-bomb, specialists said it would take 75 years for the radiation-damaged soil of Hiroshima City to ever grow anything again. But that spring, there were new buds popping up from the earth. When I meet you, in that moment, I'm no longer a part of your future. I start quickly becoming part of your past. But in that instant, I get to share your present. And you, you get to share mine. And that is the greatest present of all. So if you tell me I can do the impossible -- I'll probably laugh at you. I don't know if I can change the world yet, because I don't know that much about it -- and I don't know that much about reincarnation either, but if you make me laugh hard enough, sometimes I forget what century I'm in. This isn't my first time here. This isn't my last time here. These aren't the last words I'll share. But just in case, I'm trying my hardest to get it right this time around.
Khi họ dội bom Hiroshima, vụ nổ như tạo ra một siêu tân tinh hạng nhỏ khiến tất cả cây cối, động vật và con người ở trong tầm ngắm trực tiếp của ánh mặt trời gay gắt đó tan ngay thành bụi. Và những gì còn sót lại của thành phố cũng sớm nối bước đi theo. Sự tàn phá lâu dài của sóng hạt nhân khiến cả một thành phố và những người dân của nó tan biến thành khói bụi. Khi tôi được sinh ra, mẹ tôi bảo rằng tôi nhìn xung quanh cả căn phòng bệnh viện với cái nhìn như thể muốn nói: 'Cái này á? Tôi đã làm cái này cả tỳ lần trước đây rồi' Mẹ nói tôi có một đôi mắt già. Khi ông Genji của tôi qua đời, tôi mới có năm tuổi nhưng tôi cầm tay mẹ tôi và nói với bà, 'Mẹ đừng lo, ông sẽ quay lại như một em bé thôi' Kể cả vậy, cho một người có vẻ như đã làm chuyện này trước đây cả tỷ lần, tôi vẫn chưa thấy hết được mọi thứ. Đầu gối tôi vẫn run lẩy bẩy mỗi lần tôi đứng trên sân khấu Sự tự tin của tôi có thể được đo bằng vài thìa trà nhỏ hòa lẫn vào các bài thơ tôi viết, và cái vị nó để lại trong miệng tôi vẫn thật kỳ lạ. Nhưng ở Hiroshima, có những người bị quét đi không ̣để lại một dấu vết đề lại chỉ một chiếc đồng hồ hoặc một trang nhật ký. Thế nên chẳng hề gì nếu trong hành lý của tôi có đầy những trở ngại, tôi vẫn cố gắng, với hy vọng một ngày nào đó tôi sé viết một bài thơ mà tôi có thể tự hào để lại trong một viện bảo tàng như là bằng chứng duy nhất về sự tồn tại của mình. Bố mẹ tôi đặt tên tôi là Sarah, một cái tên Kinh Thánh. Trong câu chuyện được kế, Chúa bảo với Sarah là cô sẽ làm được những chuyện không-làm-được và cô cười, bởi vì cô Sarah đầu tiên cô không biết mình sẽ làm gì với những điều không tưởng đó Và tôi? Tôi thực ra cũng không biết mình sẽ làm gì, nhưng tôi thấy những điều không tưởng hàng ngày Không tưởng được là cố gắng để kết nối trong thế giới này, là cố gẳng để giữ lấy những người khác khi mọi thứ đang nổ tung xung quanh bạn, biết rằng khi bạn đang nói mọi người thực sự đang lắng nghe chứ không chỉ chờ đến lượt họ để nói Họ cảm thấy những điều mà bạn cảm thấy vào đúng lúc mà bạn cảm thấy chúng. Đó là điều mà tôi luôn cố gằng vươn tới mỗi lần tôi mở miệng nói sự kết nối không tưởng đó. Có một bức tường ở Hiroshima bị thiêu đen bởi sóng phóng xạ Nhưng trên những bậc thang, có một người ngồi đó chặn lại những tia phóng xạ chiếu vào tảng đá Và thứ duy nhất còn sót lại ở đó bây giờ là cái bóng vĩnh cửu của ánh sáng hy vọng. Sau quả bom nguyên tử, các chuyên gia nói rằng sẽ mất 75 năm cho mảnh đất bị phóng xạ tàn phá của thành phố Hiroshima có bất ký thứ gì mọc lên từ đó. Nhưng mùa xuân đó, chồi non đã nảy lên từ đất. Khi tôi gặp bạn, trong giây phút đó, tôi đã không còn là một phần trong tương lai của bạn. và rất nhanh, tôi trở thành một phần trong quá khứ Nhưng trong giây phút đó, tôi được chia sẻ với hiện tại của bạn Và bạn, bạn được chia sẻ hiện tại của tôi Và đó là món quà tuyệt vời nhất. Thế nên nếu bạn bảo với tôi rằng tôi có thể làm được những điều không tưởng, có thề tôi sẽ cười Tôi không biết liệu tôi có thể thay đổi thế giới này được chưa bởi vì tôi thực sự không biết nhiều về nó, và tôi cũng không biết gì nhiều về sự đầu thai, nhưng nếu bạn làm cho tôi cười hết cỡ, thỉnh thoảng tôi quên mất mình đang ở thế giới nào. Đây không phải là lần đầu tiên của tôi ở đây. Đây cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Những lời này cũng không phải là những lời cuối cùng của tôi Nhưng chỉ để đề phòng, tôi đang cố gắng hết sức mình để làm mọi việc đúng lần này.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
̣(Vỗ tay)
Thank you.
(Applause)
Cảm ơn.
Thank you.
̣(Vỗ tay)
(Applause)
Cảm ơn
Thank you.
̣(Vỗ tay)
(Applause)