A few years ago, about seven years ago, I found myself hiding in a festival toilet, a music festival toilet, and if anyone's been to a music festival, yeah, you'll know that by the third day, it's pretty nasty. I was standing in the toilet because I couldn't even sit down, because the toilet roll had run out, there was mud everywhere, and it smelled pretty bad. And I stood there thinking, "What am I doing? I don't even need the toilet."
Khoảng bảy năm trước, tôi thấy mình đang trốn trong nhà vệ sinh ở lễ hội, một nhà vệ sinh ở lễ hội âm nhạc, và nếu có ai đã từng đến một lễ hội âm nhạc, bạn sẽ biết vào ngày thứ ba, nó thực sự khá bẩn thỉu. Tôi đã đứng trong nhà vệ sinh vì tôi thậm chí không thể ngồi xuống, vì đã hết giấy vệ sinh, bùn có ở khắp nơi, và bốc mùi kinh khủng. Tôi đã đứng đó suy nghĩ, "Mình đang làm gì vậy? Mình còn chẳng cần đi vệ sinh."
But the reason I went was because I was volunteering for a large charity on climate justice, and it was seven years ago, when lots of people didn't believe in climate change, people were very cynical about activism, and my role, with all of my teammates, was to get people to sign petitions on climate justice and educate them a bit more about the issue. And I cared deeply about climate change and lots of inequality, so I'd go and I'd talk to lots of people, which made me nervous and drained me of energy, but I did it because I cared, but I would hide in the toilets, because I'd be exhausted, and I didn't want my teammates doubting my commitment to the cause, thinking that I was slacking. And we'd go and meet at the end of our shift, and we'd count how many petitions had been signed, and often I'd win the amount of petitions signed even though I had my little breaks in the toilet.
Nhưng lý do tôi đến đó là vì tôi làm tình nguyện cho một tổ chức từ thiện lớn về công lý khí hậu, và bảy năm trước, nhiều người không tin vào sự biến đổi khí hậu, người ta hoài nghi về hoạt động xã hội, và nhiệm vụ của tôi cùng các thành viên, là vận động mọi người ký vào đơn kiến nghị về công lý khí hậu và nâng cao hiểu biết cho họ về vấn đề này. Tôi vô cùng quan tâm đến biến đổi khí hậu cùng những bất bình đẳng, nên tôi đã đi và nói chuyện với nhiều người, thứ khiến tôi căng thẳng và rút cạn năng lượng trong tôi, nhưng tôi vẫn làm vì tôi quan tâm, nhưng tôi lại trốn trong nhà vệ sinh, vì tôi đã kiệt sức, và tôi không muốn các bạn trong nhóm nghi ngờ nhiệt huyết của mình, hay nghĩ rằng tôi đang lười biếng. Rồi vào cuối ca làm, chúng tôi sẽ gặp nhau và đếm số lượng đơn được ký, thường thì tôi sẽ có số đơn được ký nhiều nhất dù tôi đã phải nghỉ lấy sức trong nhà vệ sinh.
But I was always very jealous of the other activists, because either they had the same amount of energy as they had when they began the shift of getting people to sign petitions, or often they had more energy, and they'd be really excited about going to watch the bands in the evening and having a dance. And even if I loved the bands, all I wanted to do was to go back to my tent and have a sleep, because I'd just feel completely wiped out, and I was really jealous of people that had the energy to go and party hard at the festivals. But it also made me really angry, as well, inside. I thought, "This isn't fair, I'm an introvert, and all of the offline campaigning seems to be favoring extroverts." I would go on marches which drained me. That was the other option. Or I'd go and join campaigns outside embassies or shops. The only thing that was on offer was around lots of people, it was very loud activism, it always involved lots of people, it was performing. None of it was for introverts, and I not only thought that that wasn't fair, because a third to a half of the world's population are introverts, which isn't fair on them, because we burn out, or we'd be put off by activism and not do it, and everyone needs to be an activist in this world. And also, I didn't think it was particularly clever, but I could see that a lot of the activism that worked wasn't only extrovert activism. It wasn't only the loud stuff. It wasn't about people performing all the time. A lot of the work that was needed was in the background, was hidden, wasn't seen.
Nhưng tôi luôn thấy ghen tị với các thành viên khác, vì họ luôn duy trì được năng lượng khi bắt đầu ca làm và thuyết phục mọi người kí vào đơn, hoặc thường họ có nhiều năng lượng hơn, và họ sẽ rất hào hứng đi xem các ban nhạc vào buổi tối và nhảy múa. Ngay cả khi tôi yêu thích các ban nhạc, điều tôi muốn làm nhất vẫn là quay lại lều của mình và đi ngủ, vì tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, và tôi rất ghen tị với những người tràn đầy năng lượng để đi và tham gia bữa tiệc tại các lễ hội. Nhưng điều đó cũng khiến tôi vô cùng giận. Tôi nghĩ, "Thật bất công, tôi là người hướng nội, và dường như việc thực hiện chiến dịch là dành cho người hướng ngoại". Tôi tham gia vào các buổi diễu hành khiến tôi mệt mỏi. Đó là một lựa chọn khác. Hoặc tôi tham gia vào các chiến dịch bên ngoài các lãnh sự quán và cửa hàng. Điều duy nhất tôi nhận được là có nhiều người xung quanh, đó là một hoạt động xã hội rất ồn ào, luôn có rất nhiều người, đó là một màn diễn. Chẳng có gì dành cho người hướng nội, và tôi không chỉ thấy thật bất công, vì có 1/3 đến 1/2 dân số trên thế giới là người hướng nội, thật bất công cho họ, vì chúng tôi mệt mỏi, hoặc chúng tôi bị bỏ ngoài các hoạt động và không làm nó. và ai cũng cần trở thành một nhà hoạt động trên thế giới này. Ngoài ra, tôi không cho rằng điều đó là khôn ngoan, nhưng tôi có thể thấy rất nhiều hoạt động diễn ra không chỉ là những hoạt động hướng ngoại. Đó không chỉ là những thứ ồn ào nữa. Đó không phải là về những con người luôn trên sân khấu. Rất nhiều công việc cần thiết đến từ sau hậu trường, nó được ẩn dấu, không thể nhìn thấy.
And when I ended up just being a campaigner, because it's the only job I can do, really -- I was campaigning at university, and for the last 10 years, I've been a professional campaigner for large charities, and now I'm a creative campaigner consultant for different charities as well as other work I do -- but I knew that there were other forms of activism that were needed. I started tinkering about seven years ago to see what quieter forms of activism I could engage with so I didn't burn out as an activist, but also to look at some of the issues I was concerned about in campaigning. I was very lucky that, when I worked for Oxfam and other big charities, I could read lots of big reports on what influenced politicians and businesses and the general public, what campaigns worked really well, which ones didn't. And I'm a bit of a geek, so I look at all of that stuff, and I wanted to tinker around to see how I could engage people in social change in a different way, because I think if we want the world to be more beautiful, kind and just, then our activism should be beautiful, kind and just, and often it's not. And today, I just want to talk about three ways that I think activism needs introverts. I think there's lot of other ways, but I'm just going to talk about three.
Và cuối cùng tôi đã trở thành một nhà hoạt động, bởi đó là việc duy nhất tôi có thể làm, tôi đã tham gia chiến dịch ở trường đại học, trong vòng 10 năm qua, tôi đã trở thành một người vận động chuyên nghiệp cho các hội từ thiện lớn, và giờ tôi là một người tư vấn chiến dịch sáng tạo cho các hội từ thiện khác nhau. cũng như những hoạt động khác mà tôi làm. Nhưng tôi biết rằng luôn có những hoạt động xã hội cần có. Tôi bắt đầu thử nghiệm bảy năm trước để xem các dạng hoạt động xã hội trầm hơn mà tôi đã có thể tham gia để không phải mệt mỏi khi là một nhà hoạt động xã hội. nhưng cũng nhìn vào các vấn đề, tôi quan tâm trong chiến dịch. Tôi đã rất may mắn khi làm việc cho Oxfam và các hội từ thiện lớn khác. Tôi có thể đọc rất nhiều báo cáo lớn về những điều gây ảnh hưởng tới các nhà chính trị, kinh tế và công chúng, những chiến dịch nào thực sự hiệu quả và những chiến dịch nào thì không. Tôi khá thích thú với chúng nên tôi tìm kiếm tất cả những điều đó, và tôi muốn thử nghiệm để tìm cách thu hút mọi người trong việc thay đổi xã hội theo một hướng khác, vì tôi cho rằng nếu chúng ta muốn thế giới tốt đẹp, tử tế và công bằng hơn, thì những hoạt động của chúng ta nên tốt đẹp, tử tế và công bằng. và thường thì không như vậy. Và hôm nay, tôi muốn nói tới ba lý do mà tôi nghĩ hoạt động xã hội cần người hướng nội. Tôi nghĩ còn nhiều lý do khác nhưng tôi sẽ chỉ về ba điều này.
And the first one is: activism is often very quick, and it's about doing, so extroverts, often their immediate response to injustice is, we've got to do stuff now, we've got to react really quickly -- and yes, we do need to react, but we need to be strategic in our campaigning, and if we just act on anger, often we do the wrong things. I use craft, like needlework -- like this guy behind me is doing -- as a way to not only slow down those extrovert doers, but also to bring in nervous, quiet introverts into activism. By doing repetitive actions, like handicraft, you can't do it fast, you have to do it slowly. And those repetitive stitches help you meditate on the big, complex, messy social change issues and figure out what we can do as a citizen, as a consumer, as a constituent, and all of those different things. It helps you think critically while you're stitching away, and it helps you be more mindful of what are your motives.
Đầu tiên là hoạt động xã hội thường rất nhanh, và đó về việc hành động, nên người hướng ngoại có phản ứng tức thì với bất công, họ phải hành động ngay lập tức, họ phải phản ứng thật nhanh-- và chúng ta cần phải phản ứng, nhưng chúng ta cần có chiến lược trong chiến dịch của mình. Nếu chúng ta chỉ hành động trong sự nóng giận, thường thì chúng ta sẽ làm hỏng việc. Tôi sử dụng nghề thủ công, như là may vá-- giống như người đàn ông sau lưng tôi, như một cách không chỉ làm chậm lại những người hướng ngoại, mà còn mang những người hướng nội hay lo âu và trầm đến hoạt động xã hội. Bằng cách thực hiện những hành động lặp đi lặp lại như nghề thủ công, bạn không thể làm nhanh mà phải chậm rãi. Những mũi khâu lặp đi lặp lại giúp bạn suy ngẫm về những vấn đề thay đổi xã hội phức tạp và to lớn và tìm ra những gì chúng ta có thể làm với tư cách là một công dân, người tiêu dùng, một phần trong đó, và tất cả những điều khác thường đó. Việc đó giúp bạn suy nghĩ cẩn trọng khi bạn đang khâu vá. và giúp bạn chú tâm hơn đến những điều thúc đẩy bạn.
Are you that Barbie aid worker that was mentioned before? Are you about joining people in solidarity, or do you want to be the savior, which often isn't very ethical? But doing needle work together, as well, extroverts and introverts and ambivert -- everyone's on the scale in different places -- because it's a quiet, slow form of activism, it really helps introverts be heard in other areas, where they are often not heard. It sounds odd, but while you're stitching, you don't need eye contact with people. So, for nervous introverts, it means that you can stitch away next to someone or a group of people and ask questions that you're thinking that often you don't get time to ask people, or you're too nervous to ask if you give them eye contact.
Bạn có phải người trợ giúp Barbie được nhắc ở trên? Bạn có muốn hòa nhập với mọi người một cách đoàn kết, hay bạn có muốn là người cứu trợ, điều mà thường không như nguyên tắc của bạn? Nhưng khi khâu vá cùng nhau, những người hướng ngoại, hướng nội và những người ở giữa số đó, mọi người có cùng mức hoạt động ở những nơi khác nhau bởi vì đó là dạng hoạt động xã hội yên tĩnh, chậm rãi nó giúp những người hướng nội được lắng nghe. ở những vùng khác mà họ thường không được lắng nghe. Điều này nghe có vẻ kì cục, nhưng khi bạn khâu vá, bạn không cần giao tiếp bằng ánh mắt với người khác. Đối với những người hướng nội dễ lo âu, điều đó có nghĩa là bạn có thể khâu vá bên cạnh ai đó hoặc một nhóm người và hỏi những câu hỏi mà bạn đang nghĩ điều mà bạn thường không có thời gian để hỏi, hay bạn quá e ngại khi hỏi họ nếu bạn nhìn vào mắt họ.
So you can get introverts, who are those big, deep thinkers, saying, "That's really interesting that you want to do that extrovert form of activism that's about shaming people or quickly going out somewhere, but who are you trying to target and how, and is that the best way to do it?" So it means you could have these discussions in a very slow way, which is great for the extrovert to slow down and think deeply, but it's really good for the introvert as well, to be heard and to feel part of that movement for change, in a good way.
Bạn có thể để người hướng nội, những người suy nghĩ lớn lao và sâu xa nói rằng: "Thật thú vị khi bạn muốn làm các dạng hoạt động xã hội hướng ngoại thường khiến mọi người xấu hổ hoặc nhanh chóng đi ra đâu đó, nhưng ai là người bạn cố hướng đến và bằng cách nào, liệu đó có phải cách tốt nhất? Bạn cũng có thể để những thảo luận này diễn ra theo cách chậm hơn, điều rất tuyệt vời cho người hướng ngoại chậm lại và suy ngẫm sâu hơn. và rất tốt cho những người hướng nội, khi họ được lắng nghe và cảm thấy được một phần của sự thay đổi theo một hướng tích cực.
Some ways we do it is stitch cards about what values we thread through our activism, and making sure that we don't just react in unethical ways. One, sometimes we work with art institutions where we will get over 150 people at the V&A who can come for hours, sit and stitch together on a particular issue, and then tweet what they're thinking or how it went, like this one.
Một số cách chúng tôi làm là làm thiệp với chỉ về những giá trị chúng tôi tạo ra thông qua các hoạt động của mình, và chắc chắn rằng chúng tôi không chỉ phản ứng theo cách bất thường. Một điều là, đôi khi chúng tôi làm việc với các tổ chức nghệ thuật nơi mà chúng tôi gặp hơn 150 người ở bảo tàng V&A những người có thể đến hàng giờ, ngồi và khâu cùng nhau về cùng một vấn đề, sau đó đăng Twitter những gì họ nghĩ hoặc cách nó diễn ra, ví như bức ảnh này.
Also, I always think that activism needs introverts because we're really good at intimate activism. So we're good at slow activism, and we're really good at intimate activism, and if this year has told us anything, it's told us that we need to, when we're engaging power holders, we need to engage them by listening to people we disagree with, by building bridges not walls -- walls or wars -- and by being critical friends, not aggressive enemies.
Tôi còn luôn nghĩ rằng các hoạt động cần người hướng nội bởi chúng tôi thật sự làm tốt các hoạt động thân tình. Chúng tôi cũng giỏi trong các hoạt động chậm rãi, và chúng ta làm tốt trong các hoạt động thân tình. và nếu năm nay nói cho chúng tôi mọi thứ, khi chúng tôi thu hút những người giữ quyền lực, chúng tôi cần thu hút từ việc lắng nghe những người mà chúng tôi bất đồng, bằng cách xây những cây cầu thay vì những bức tường những bức tường hay những cuộc chiến, và bằng việc trở thành bạn bè thay vì những kẻ thù hung hãn.
And one example that I do a lot with introverts, but with lots of people, is make gifts for people in power, so not be outside screaming at them, but to give them something like a bespoke handkerchief saying, "Don't blow it. Use your power for good. We know you've got a difficult job in your position of power. How can we help you?" And what's great is, for the introverts, we can write letters while we're making these gifts, so for us, Marks and Spencer, we tried to campaign to get them to implement the living wage. So we made all the 14 board members bespoke handkerchiefs. We wrote them letters, we boxed them up, and we went to the AGM to hand-deliver our gifts and to have that form of intimate activism where we had discussions with them. And what was brilliant was that the chair of the board told us how amazing our campaign was, how heartfelt it was.
Và một ví dụ là tôi làm việc rất nhiều với những người hướng nội, nhưng với nhiều người, là làm quà tặng cho người giữ quyền, không phải đứng ngoài hét vào họ, mà là đưa cho họ thứ gì đó kiểu như một chiếc khăn tay nói rằng:" Đừng làm hỏng nó, hãy sử dụng quyền lực cho việc tốt. Chúng tôi biết bạn đang thực hiện một công việc khó khăn. Chúng tôi có thể giúp bạn như thế nào? " Và điều tuyệt vời đối với người hướng nội, là có thể viết thư trong khi làm những món quà này, vì vậy với chúng tôi, Marks và Spencer, chúng tôi đã cố gắng vận động họ thực thi mức lương tối thiểu. Chúng tôi đã làm những chiếc khăn tay cho mười bốn thành viên hội đồng. Chúng tôi đã viết thư cho họ, đóng gói chúng, và chúng tôi đã tới đại hội cổ đông để giao tận tay những món quà đó và có được những hoạt động thân tình nơi chúng tôi thảo luận với họ. Và điều tuyệt vời là chủ tịch đã nói với về chiến dịch của chúng tôi tuyệt vời thế nào, nó chân thành ra sao,
The board members, like Martha Lane Fox, who has hundreds of thousands of followers on Twitter, and highly influential in business, tweeted how impressed she was, and within 10 months, we'd had meetings with Marks and Spencer to say, "We know this is difficult to be a living wage employer, but if you can be one, the rest of the sector will look at it, and it's not right that some of your amazing workers are working full time and still can't pay their bills. And we love Marks and Spencer. How can you be the role model that we want you to be?"
các thành viên hội đồng, như Martha Lane Fox người có hàng trăm ngàn người theo dõi trên Twitter và có sức ảnh hưởng lớn trong kinh doanh, đã đăng Twitter rằng bà ấn tượng ra sao, và trong vòng mười tháng chúng tôi có cuộc gặp gỡ với Marks và Spencer để nói: "Chúng tôi biết rất khó khăn để trở thành chủ trả lương tối thiểu, nhưng nếu bạn có thể, những người còn lại sẽ nhìn vào đó, và thật không đúng nếu những công nhân chăm chỉ làm việc cả ngày mà vẫn không thể chi trả cho những hóa đơn của họ. Chúng tôi yêu Marks và Spencer. Làm cách nào mà bạn trở thành hình mẫu mà bạn vẫn mong muốn trở thành?"
So that was that intimate form of activism. We had lots of meetings with them. We then gave them Christmas cards and Valentine's cards to say, "We really want to encourage you to implement the living wage, and within 10 months, they'd announced to the media that they were going to pay the independent living wage, and now --
Đó là một dạng hoạt động thân tình. Chúng tôi có rất nhiều cuộc gặp gỡ với họ. Chúng tôi đã gửi thiệp Giáng sinh và Valentine để nói rằng, "Chúng tôi thật sự mong muốn bạn tiến hành mức lương tối thiểu, và trong vòng mười tháng, họ đã thông báo với truyền thông rằng họ sẽ trả mức lương tối thiểu độc lập,
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn
And now we're trying to work with them to be accredited, which is really important, and we went back to the last AGM this June and we had these amazing one-to-one discussions with the board members, who told us how much they loved their hankies and how it really moved them, what we were doing, and they all told us that if we were standing outside screaming at them and not being gentle in our protest, they wouldn't have even listened to us, never mind had those discussions with us.
Và giờ chúng tôi đang cố gắng làm việc với họ để được công nhận, điều này vô cùng quan trọng, và chúng tôi đã quay lại đại hội cổ đông tháng sáu này chúng tôi đã có những thảo luận tuyệt vời với từng thành viên hội đồng, họ nói với chúng tôi họ rất thích những chiếc khăn tay và nó đã tác động đến họ ra sao, tới những gì họ đang làm, và họ nói với rằng nếu chúng tôi đứng ngoài để la hét vào họ và bất lịch thiệp trong cuộc phản đối, họ có thể đã không lắng nghe, không bận tâm tổ chức đối thoại với chúng tôi.
And I think introverts are really good at intimate activism because we like to listen, we like one-to-ones, we don't like small talks, we like those big, juicy issues to discuss with people, we don't like conflict, so we avoid it at all costs, which is really important when we're trying to engage power holders, not to be conflicting with them all the time.
Và tôi nghĩ những người hướng nội thật sự làm tốt các hoạt động thân tình vì chúng tôi thích lắng nghe, trò chuyện với từng người, không thích nói chuyện phiếm, chúng tôi thích thảo luận những vấn đề nghiêm túc và ý nghĩa, không có xung đột, vì vậy chúng tôi tránh nó hết sức có thể, điều này rất quan trọng khi chúng tôi cố gắng thu hút những người cầm quyền, không phải xung đột với họ mọi lúc.
The third way I think activists are really missing out if they don't engage introverts is that introverts, like I said, can be half of the world's population, and most of us won't say that we're introvert, or we get embarrassed by saying what overwhelms us. So for me, a few years ago, my mom used to send me texts in capital letters -- and she can now do emojis and everything, she's fine -- but as soon as I'd see this text, I'd wince and think, "Ooh, it's capital letters, it's too much." And I'd have to ignore it to read the lovely text she sent me. And that's a bit embarrassing, to tell people that capital letters overwhelm you, but we really need introverts to help us do intriguing activism that attracts them rather than puts them off. We're put off by big and brash giant posters and capital letters and explanation marks telling us what to do and vying for our attention.
Lý do thứ ba tôi nghĩ là những nhà hoạt động đang bỏ lỡ nếu họ không thu hút những người hướng nội đó là như tôi đã nói, họ có thể là một nửa dân số thế giới, và phần lớn chúng tôi sẽ không nói rằng chúng tôi là người hướng nội, hoặc chúng tôi thấy e ngại khi nói những điều ức chế chúng tôi. Như với tôi, một vài năm trước, mẹ tôi thường nhắn tin cho tôi bằng chữ in hoa, giờ bà có thể dùng biểu tượng cảm xúc và tất cả mọi thứ, bà ổn cả, nhưng khi vừa nhìn thấy tin nhắn này, tôi chợt nhăn mặt và nghĩ: "Ồ, những chữ in hoa, quá nhiều." Và tôi đã phải bỏ qua nó để đọc những dòng chữ yêu thương bà gửi. Và thật sự có chút xấu hổ, khi nói với mọi người rằng những chữ in hoa đó ức chế bạn, nhưng chúng ta thật sự cần người hướng nội giúp làm cho các hoạt động thú vị hơn điều mà thu hút họ thay vì để họ ngoài cuộc. chúng tôi bị kìm lại bởi những tấm áp phích lớn và hỗn loạn, và những chữ in hoa những ký hiệu giải thích nói chúng tôi những điều cần làm và cạnh tranh cho sự chú ý của chúng tôi.
So some of the things I do with people around the world who take part is make small bits of provocative street art which are hung off eye level, very small, and they're provocative messages. They're not preaching at people or telling them what to do. They're just getting people to engage in different ways, and think for themselves, because we don't like to be told what to do.
Một trong những điều tôi làm với những người tham gia trên thế giới là tạo ra những mảnh ghép nhỏ của nghệ thuật đường phố thứ mà dưới tầm mắt người xem, và truyền những thông điệp kích thích. Chúng không thuyết giáo hay nói người khác những gì phải làm. Chúng chỉ thu hút mọi người theo những cách khác nhau, và để họ tự suy ngẫm, vì chúng tôi không thích bị nói phải làm gì.
It might be wearing a green heart on your sleeve saying what you love and how climate change will affect it, and we'll wear it, and if people say, "Why are you wearing a green heart with the word 'chocolate' on?" and we can have those one-to-one intimate conversations and say, "I love chocolate. Climate change is going to affect it, and I think there's lot of other things that climate change will affect, and I really want to make sure I'm part of the solution, not the problem." And then we deflect, because we don't like to be the center of attention, and say, "What do you love and how will climate change affect it?"
Đó có thể đeo một trái tim màu xanh trên tay áo bạn nói những gì bạn yêu thích và cách biến đổi khí hậu tác động nó, chúng tôi sẽ đeo nó lên, và nếu ai đó hỏi, "Tại sao bạn đeo trái tim xanh với từ "sô cô la" trên đó? và chúng tôi có những cuộc trò chuyện thân mật với từng người và nói "Tôi yêu sô cô la. Biến đổi khí hậu đang ảnh hưởng đến nó, và tôi nghĩ có rất nhiều thứ khác mà biến đổi khí hậu sẽ ảnh hưởng tới, tôi muốn chắc rằng mình là một phần của giải pháp, không phải của vấn đề." Sau đó chúng tôi nói lảng đi, vì chúng tôi không thích là trung tâm của sự chú ý, và nói:" Bạn thích thứ gì và biến đổi khí hậu ảnh hưởng đến nó ra sao?"
Or it might be shop-dropping instead of shop-lifting, where we'll make little mini-scrolls with lovely stories on about what's the story behind your clothes. Is it a joyful story of how it's made, or is it a torturous one? And we'll just drop them in little pockets in shops, all lowercase, all handwritten, with kisses and smiley faces in ribbon, and then people are excited that they found it. And we often drop them in unethical shops or in front pockets, and it's a way that we can do offline campaigning that engages us and doesn't burn us out, but also engages other people in an intriguing way online and offline.
Hoặc có thể lén bỏ đồ vào cửa hàng thay vì lấy trộm đồ. nơi chúng tôi sẽ gắn những cuộn giấy nhỏ viết những câu chuyện dễ thương về câu chuyện phía sau những bộ quần áo của bạn. Đó là một câu chuyện vui vẻ về cách nó được tạo ra hoặc một câu chuyện đau buồn? và chúng tôi sẽ bỏ chúng trong những túi nhỏ trong cửa hàng, tất cả là chữ thường và viết tay, cùng với những nụ hôn và mặt cười trong những dải ruy băng, và mọi người sẽ thích thú khi phát hiện ra chúng. Chúng ta thường bỏ chúng ở những cửa hàng bất kỳ hoặc những túi trước. và đó là cách mà chúng ta có thể thực hiện những chiến dịch mà thu hút chúng tôi và không làm chúng tôi kiệt sức, nó cũng thu hút người khác theo một cách lôi cuốn cả trực tuyến và ngoại tuyến.
So I've got two calls to action, for the introverts and for the extroverts. For the ambivert, you're involved in all of it. For the extroverts, I want to say that when you're planning a campaign, think about introverts. Think about how valuable our skills are, just as much as extroverts'. We're good at slowing down and thinking deeply, and the detail of issues, we're really good at bringing them out. We're good at intimate activism, so use us in that way. And we're good at intriguing people by doing strange little things that help create conversations and thought. Introverts, my call to action for you is, I know you like being on your own, I know you like being in your head, but activism needs you, so sometimes you've got to get out there. It doesn't mean that you've got to turn into an extrovert and burn out, because that's no use for anyone, but what it does mean is that you should value the skills and the traits that you have that activism needs. So for everyone in this room, whether you're an extrovert or an introvert or an ambivert, the world needs you now more than ever, and you've got no excuse not to get involved.
Tôi có hai lời kêu gọi để hành động, cho những người hướng nội và hướng ngoại. Đối với những người vừa hướng nội vừa hướng ngoại bạn bao gồm tất cả chúng. Với người hướng ngoại, tôi muốn nói rằng khi bạn lên kế hoạch cho một chiến dịch, hãy nghĩ đến những người hướng nội. Nghĩ đến những kỹ năng quý giá của họ, cũng như những người hướng ngoại. Chúng tôi làm tốt trong việc chậm lại và suy nghĩ sâu sắc, và những chi tiết của các vấn đề, chúng tôi làm tốt việc làm rõ chúng. Chúng tôi làm tốt hoạt động thân tình, vậy hãy sử dụng chúng tôi theo cách đó. Và chúng tôi giỏi trong việc hấp dẫn mọi người bằng việc làm những điều nhỏ khác biệt để tạo ra những cuộc trò chuyện và suy ngẫm. Những người hướng nội, lời kêu gọi hành động của tôi là, Tôi biết bạn thích làm việc độc lập, và quanh quẩn với những suy nghĩ, nhưng những hoạt động xã hội cần bạn. vì vậy đôi khi bạn hãy bước ra ngoài. Điều đó không có nghĩa bạn phải là một người hướng ngoại hay năng nổ, bởi nó không có tác dụng với bất cứ ai, nhưng điều đó nghĩa là bạn nên coi trọng những kỹ năng và những phẩm chất mà bạn có, đó là những điều hoạt động xã hội cần. Với tất cả mọi người trong căn phòng này, dù bạn là một người hướng ngoại, hướng nội hay ở giữa, thế giới này cần bạn hơn bao giờ hết, và bạn không có lý do gì không tham gia.
Thanks.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)