I grew up in Bihar, India's poorest state, and I remember when I was six years old, I remember coming home one day to find a cart full of the most delicious sweets at our doorstep. My brothers and I dug in, and that's when my father came home. He was livid, and I still remember how we cried when that cart with our half-eaten sweets was pulled away from us.
Tôi lớn lên ở Bihar, bang nghèo nhất của Ấn Độ, tôi còn nhớ khi tôi sáu tuổi, tôi nhớ một hôm trở về nhà và tìm thấy một cái giỏ đầy ắp những cái kẹo thơm ngon nhất trước thềm nhà. Em trai và tôi bới đống kẹo lên, và đó là khi bố chúng tôi trở về nhà. Ông ấy sầm mặt lại, và tôi vẫn nhớ chúng tôi đã khóc như thế nào khi cái giỏ với một nửa số kẹo đã ăn bị lấy đi khỏi chúng tôi.
Later, I understood why my father got so upset. Those sweets were a bribe from a contractor who was trying to get my father to award him a government contract. My father was responsible for building roads in Bihar, and he had developed a firm stance against corruption, even though he was harassed and threatened. His was a lonely struggle, because Bihar was also India's most corrupt state, where public officials were enriching themselves, [rather] than serving the poor who had no means to express their anguish if their children had no food or no schooling.
Sau đó, tôi đã hiểu vì sao bố tôi lại không vui đến vậy. Số kẹo đó là một món hối lộ từ một nhà thầu - người đang cố mua chuộc bố tôi để ông cho họ trúng thầu một hợp đồng nhà nước. Bố tôi chịu trách nhiệm về việc xây dựng đường ở Bihar, và ông đã xây dựng một lập trường vững vàng chống lại nạn tham nhũng, dù cho ông có bị làm nhục và đe doạ. Đó là một cuộc chiến đơn độc, bởi vì Bihar cũng là bang tham nhũng nhất Ấn Độ, nơi mà những công chức nhà nước đang làm giàu cho bản thân hơn là phục vụ những người nghèo khi họ không có cách nào để bày tỏ nỗi thống khổ khi con em họ không có thức ăn và không được đến trường.
And I experienced this most viscerally when I traveled to remote villages to study poverty. And as I went village to village, I remember one day, when I was famished and exhausted, and I was almost collapsing in a scorching heat under a tree, and just at that time, one of the poorest men in that village invited me into his hut and graciously fed me. Only I later realized that what he fed me was food for his entire family for two days. This profound gift of generosity challenged and changed the very purpose of my life. I resolved to give back.
Tôi đã trải nghiệm điều này hết sức sâu sắc khi đến thăm những làng vùng sâu để nghiên cứu về nghèo đói. Khi tôi đi từ ngôi làng này đến ngôi làng nọ, tôi nhớ có một ngày, khi đang rất đói và kiệt sức, và khi tôi gần như sụp đổ trong cái nóng như thiêu đốt dưới một tán cây, đúng vào lúc đó, một trong những người nghèo nhất ngôi làng đó mời tôi tới túp lều của ông và tiếp đãi tôi rất tử tế. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng những gì ông ấy tiếp đãi tôi là tất cả số thức ăn dành cho cả gia đình trong hai ngày. Món quà sâu sắc của sự hào phóng ấy đã thách thức và thay đổi mục đích sống của tôi. Tôi đã quyết tâm trả ơn.
Later, I joined the World Bank, which sought to fight such poverty by transferring aid from rich to poor countries. My initial work focused on Uganda, where I focused on negotiating reforms with the Finance Ministry of Uganda so they could access our loans. But after we disbursed the loans, I remember a trip in Uganda where I found newly built schools without textbooks or teachers, new health clinics without drugs, and the poor once again without any voice or recourse. It was Bihar all over again.
Sau đó, tôi gia nhập World Bank, tổ chức chống lại đói nghèo bằng cách chuyển viện trợ từ các nước giàu tới các nước nghèo. Công việc ban đầu của tôi tập trung vào Uganda, tôi chủ yếu đàm phán cải tổ cùng với Bộ trưởng Tài chính của Uganda để họ có thể tiếp cận những khoản vay của chúng tôi. Nhưng sau khi chúng tôi đã chi những khoản vay, tôi nhớ trong một chuyến thăm Uganda, tôi đã thấy những ngôi trường mới xây nhưng không hề có sách vở hay giáo viên, những trạm y tế mới nhưng không hề có thuốc, và một lần nữa những người nghèo lại không có tiếng nói hay sự cứu giúp. Đó lại là một Bihar nữa.
Bihar represents the challenge of development: abject poverty surrounded by corruption. Globally, 1.3 billion people live on less than $1.25 a day, and the work I did in Uganda represents the traditional approach to these problems that has been practiced since 1944, when winners of World War II, 500 founding fathers, and one lonely founding mother, gathered in New Hampshire, USA, to establish the Bretton Woods institutions, including the World Bank. And that traditional approach to development had three key elements. First, transfer of resources from rich countries in the North to poorer countries in the South, accompanied by reform prescriptions. Second, the development institutions that channeled these transfers were opaque, with little transparency of what they financed or what results they achieved. And third, the engagement in developing countries was with a narrow set of government elites with little interaction with the citizens, who are the ultimate beneficiaries of development assistance.
Bihar tượng trưng cho một thách thức tới sự phát triển: cái nghèo xơ xác bị bao vây bởi tham nhũng. Trên toàn thế giới, có 1.3 tỉ người sống với ít hơn $1,25 một ngày, trong khi những việc tôi đã làm ở Uganda là tượng trưng cho cách tiếp cận truyền thống tới những vấn đề này cách tiếp cận ấy đã được vận dụng từ năm 1944, khi mà những nước chiến thắng trong Chiến tranh Thế giới II, 500 người cha sáng lập, và một người mẹ sáng lập đơn độc tụ họp ở New Hampshire, Mỹ, để cho ra đời các tổ chức Bretton Woods trong đó có World Bank - Ngân hàng Thế giới. Cách tiếp cận truyền thống tới sự phát triển có 3 điểm then chốt. Thứ nhất, chuyển các nguồn lực từ những nước giàu ở phía Bắc tới những nước nghèo hơn ở phía Nam, và kết hợp với những kế hoạch cải tổ. Thứ hai, những tổ chức về phát triển chuyển những khoản tiền này thường mập mờ, kém minh bạch về những việc mà họ cấp vốn cũng như những kết quả họ đã đạt được. Thứ ba, sự gắn kết từ những nước đang phát triển thường trong số những người đứng đầu chính quyền ít tương tác với người dân, những đối tượng hưởng lợi sau cùng từ những hỗ trợ phát triển.
Today, each of these elements is opening up due to dramatic changes in the global environment. Open knowledge, open aid, open governance, and together, they represent three key shifts that are transforming development and that also hold greater hope for the problems I witnessed in Uganda and in Bihar.
Hiện nay, mỗi yếu tố này đang ngày được công khai nhờ có những thay đổi đáng kể trong bối cảnh toàn cầu Tri thức công khai, viện trợ công khai, quản lý công khai, và cùng với nhau, chúng đại diện cho 3 thay đổi cốt lõi đang góp phần chuyển đổi sự phát triển và mang lại hy vọng lớn hơn cho các vấn đề mà tôi chứng kiến ở Uganda và Bihar.
The first key shift is open knowledge. You know, developing countries today will not simply accept solutions that are handed down to them by the U.S., Europe or the World Bank. They get their inspiration, their hope, their practical know-how, from successful emerging economies in the South. They want to know how China lifted 500 million people out of poverty in 30 years, how Mexico's Oportunidades program improved schooling and nutrition for millions of children. This is the new ecosystem of open-knowledge flows, not just traveling North to South, but South to South, and even South to North, with Mexico's Oportunidades today inspiring New York City.
Chuyển đổi đầu tiên là tri thức mở. Bạn biết đấy, các quốc gia đang phát triển bây sẽ không đơn giản nhận lấy những giải pháp được ban bố cho họ bởi Hoa Kỳ, Châu Âu hay Ngân hàng Thế giới. Họ có niềm cảm hứng, hy vọng của mình, những kiến thức thực tế, từ những nến kinh tế mới nổi thành công ở phía Nam. Họ muốn biết Trung Hoa làm thế nào để đưa 500 triệu người dân thoát khỏi đói nghèo trong 30 năm, chương trình Mexico's Oportunidades làm sao để cải thiện trường học và dinh dưỡng, cho hàng triệu trẻ em. Đây là hệ thống sinh thái mới của các dòng chảy tri thức mở, không chỉ còn từ Bắc đến Nam. mà là từ Nam đến Nam, thậm chí từ Nam đến Bắc. với chương trình Mexico's Oportunidades đang khơi nguồn cảm hứng cho New York.
And just as these North-to-South transfers are opening up, so too are the development institutions that channeled these transfers. This is the second shift: open aid. Recently, the World Bank opened its vault of data for public use, releasing 8,000 economic and social indicators for 200 countries over 50 years, and it launched a global competition to crowdsource innovative apps using this data. Development institutions today are also opening for public scrutiny the projects they finance. Take GeoMapping. In this map from Kenya, the red dots show where all the schools financed by donors are located, and the darker the shade of green, the more the number of out-of-school children. So this simple mashup reveals that donors have not financed any schools in the areas with the most out-of-school children, provoking new questions. Is development assistance targeting those who most need our help? In this manner, the World Bank has now GeoMapped 30,000 project activities in 143 countries, and donors are using a common platform to map all their projects. This is a tremendous leap forward in transparency and accountability of aid.
và ngay khi sự luân chuyển Bắc-Nam này đang mở ra, các tổ chức phát triển điều phối sự luân chuyển này cũng nằm trong cùng xu hướng. Đây là chuyển biến thứ 2: hỗ trợ mở Gần đây, ngân hàng thế giới đã mở kho dữ liệu của mình cho công chúng sử dụng, công khai 8,000 chỉ số kinh tế xã hội cho 200 nước trong hơn 50 năm, và cũng đã phát động cuộc thi toàn cầu để vận động nguồn lực cộng đồng tạo ra các ứng dụng sáng tạo nhằm sử dụng các dữ lệu này. Các tổ chức phát triển ngày nay cũng đang mở rộng cho công chúng xem xét những dự án mà họ viện trợ. Lấy GeoMapping làm vì dụ. trong bản đồ này từ Kenya, Các chấm đỏ cho biết địa điểm các trường được đài thọ bởi nhà hảo tâm và khu vực xanh lá càng đậm, cho thấy số trẻ em bỏ học càng nhiều. Sơ đồ hỗn hợp này tiết lộ rằng các nhà hảo tâm chưa đài thọ bất kỳ trường nào trong khu vực mà có nhiều trẻ em bỏ học nhất, khơi lên những thắc mắc mới. Liệu hỗ trợ phát triển có đang nhắm đến nhưng đối tượng thật sự cần nhất? Theo cách này, Ngân hàng Thế giới đã geo-map 30,000 hoạt động dự án trên 143 quốc gia, và các nhà tài trợ sử dụng cùng một hệ thống để đánh dấu các dự án của họ. Đây là một bước tiến nhảy vọt về khía cạnh minh bạch và khả năng giải trình của các chương trình viện trợ.
And this leads me to the third, and in my view, the most significant shift in development: open governance. Governments today are opening up just as citizens are demanding voice and accountability. From the Arab Spring to the Anna Hazare movement in India, using mobile phones and social media not just for political accountability but also for development accountability. Are governments delivering services to the citizens? So for instance, several governments in Africa and Eastern Europe are opening their budgets to the public.
Điểm này đưa tôi đến yếu tố thư 3. theo quan đểm của tôi, chuyển đổi quan trọng nhất trong phát triển: quản lý mở. Chính quyền ngày nay đang cởi mở ngay khi người dân bắt đầu đòi hỏi tiếng nói và sự giải trình. Từ Arab Spring đến cuộc vận động Anna Hazare ở Ấn độ, sử dụng điện thoại di động và phương tiện xã hội không chỉ cho giải trình chính trị mà còn cho giải trình phát triển. Liệu chính quyền có cung cấp được các dịch vụ cho người dân? Giả dụ như, một vài chính quyền ở Châu Phi và Đông Âu đang công khai ngân sách với công chúng.
But, you know, there is a big difference between a budget that's public and a budget that's accessible. This is a public budget. (Laughter) And as you can see, it's not really accessible or understandable to an ordinary citizen that is trying to understand how the government is spending its resources. To tackle this problem, governments are using new tools to visualize the budget so it's more understandable to the public. In this map from Moldova, the green color shows those districts that have low spending on schools but good educational outcomes, and the red color shows the opposite. Tools like this help turn a shelf full of inscrutable documents into a publicly understandable visual, and what's exciting is that with this openness, there are today new opportunities for citizens to give feedback and engage with government. So in the Philippines today, parents and students can give real-time feedback on a website, Checkmyschool.org, or using SMS, whether teachers and textbooks are showing up in school, the same problems I witnessed in Uganda and in Bihar. And the government is responsive. So for instance, when it was reported on this website that 800 students were at risk because school repairs had stalled due to corruption, the Department of Education in the Philippines took swift action.
Nhưng bạn biết đấy, có sự khác biệt to lớn giữa ngân sách công khai và ngân sách có thể tiếp cận. Đây là ngân sách công khai. Và như bạn thấy, nó không thực sự dễ tiếp cận hoặc dễ hiểu đối với một công dân bình thường đang cố gắng cắt nghĩa cách chính quyền sử dụng các nguồn lực. Để đối phó vấn đề này các chính quyền đang dùng một công cụ mới để trực quan hóa ngân sách làm nó dễ hiểu hơn với công chúng. Trong bản đồ Moldova này, màu xanh lá cho thấy các quận có chi tiêu thấp cho trường học nhưng đạt kết quả giáo dục tốt, và màu đỏ biểu thị điều ngược lại. Các công cụ này làm cho cả một kệ tài liệu phức tạp trở nên trực quan và dễ hiểu hơn đối với công chúng, và điều tuyệt vời là thông qua sự công khai này, công dân ngày nay có nhiều cơ hội hơn để phản hồi và tham gia cùng với chính quyền. Ngày nay ở Philippines, phụ huynh và học sinh có thể phản hồi theo giời gian thực trên một trang web, Checkmyschool.org, hoặc dùng SMS, sách vở và giáo viên có đang có mặt không, tôi chứng kiến được điều tương tự ở Uganda và Bihar. Và chính quyền có tốc độ phản hồi nhanh. Ví dụ, khi có báo cáo trên website rằng 800 học sinh đang gặp nguy cơ bỏi vì việc sử chữa trường bị đình do tham nhũng, Phòng Giáo dục ở Philippines đã có phản ứng nhanh chóng.
And you know what's exciting is that this innovation is now spreading South to South, from the Philippines to Indonesia, Kenya, Moldova and beyond. In Dar es Salaam, Tanzania, even an impoverished community was able to use these tools to voice its aspirations. This is what the map of Tandale looked like in August, 2011. But within a few weeks, university students were able to use mobile phones and an open-source platform to dramatically map the entire community infrastructure. And what is very exciting is that citizens were then able to give feedback as to which health or water points were not working, aggregated in the red bubbles that you see, which together provides a graphic visual of the collective voices of the poor. Today, even Bihar is turning around and opening up under a committed leadership that is making government transparent, accessible and responsive to the poor.
Và bạn biết điều thú vị đó là phát kiến này đang được lan truyền từ Nam sang Nam từ Philippines đến Indonesia, Kenya, Moldova và xa hơn thế nữa. Ở Dar es Salaam, Tanzania, thậm chí một cộng đồng suy nhược cũng có thể sử dụng nhưng công cụ này để gióng lên tiếng nói của mình. Đây là hình ảnh bản đồ Tandale trước đây vào tháng 8 năm 2011. Nhưng trong vài tuần sinh viên đại học đã có thể sử dụng điện thoại di động và công cụ nguồn mở để phác họa lên bản đồ toàn bộ cơ sở hạ tầng của cả cộng đồng. Và điều tuyệt vời đó là người dân đã có thể phản hồi về các vấn đề sức khỏe hoặc các điểm cấp nước không hoạt động, tập hợp thành các điểm màu đỏ mà bạn thấy, cho chúng ta một các nhìn trực quan về tiếng nói tập thể của người dân nghèo. Ngày nay, thậm chí Bihar cũng đang thay đổi và cởi mở dưới những người lãnh đạo tận tâm giúp chính chuyền trở nên minh bạch, dễ tiếp cận và phản ứng nhanhvới người dân nghèo.
But, you know, in many parts of the world, governments are not interested in opening up or in serving the poor, and it is a real challenge for those who want to change the system. These are the lonely warriors like my father and many, many others, and a key frontier of development work is to help these lonely warriors join hands so they can together overcome the odds. So for instance, today, in Ghana, courageous reformers from civil society, Parliament and government, have forged a coalition for transparent contracts in the oil sector, and, galvanized by this, reformers in Parliament are now investigating dubious contracts. These examples give new hope, new possibility to the problems I witnessed in Uganda or that my father confronted in Bihar.
Nhưng bạn biết đấy, ở nhiều vùng trên thế giới, nhiều chính quyền vẫn chưa muốn cởi mở hay phục vụ người nghèo, và đây thực sự là thách thức cho những ai đang muốn thay đổi hệ thống. Đấy là những chiến binh đơn độc như bố tôi, và rất rất nhiều những người khác, và chuyến quan trọng trong lĩnh vực phát triển là giúp những chiến binh ấy kết nối với nhau để có thể cùng nhau vượt qua trở ngại. Ví dụ, ngày nay ở Ghana, những nhà cải cách dũng cảm từ xã hội dân sự, nghị viện và chính quyền, đã thúc đẩy liên minh yêu cầu các cam kết minh bạch trong lĩnh vực dầu mỏ, và, từ đó những nhà cải cách trong nghị viện đang điều tra những cam kết mơ hồ. Những ví dụ này mang đến cơ hội mới, khả năng mới cho những vấn đề tôi chứng kiến ở Uganda hay bố tôi đang đối mặt ở Bihar.
Two years ago, on April 8th, 2010, I called my father. It was very late at night, and at age 80, he was typing a 70-page public interest litigation against corruption in a road project. Though he was no lawyer, he argued the case in court himself the next day. He won the ruling, but later that very evening, he fell, and he died. He fought till the end, increasingly passionate that to combat corruption and poverty, not only did government officials need to be honest, but citizens needed to join together to make their voices heard. These became the two bookends of his life, and the journey he traveled in between mirrored the changing development landscape.
Hai năm trước, ngày 8 tháng 4 năm 2010 tôi gọi cho bố tôi. Lúc đó đã khuya lắm rồi, ở cài tuổi 80, ông vẫn đang ngồi soạn thảo bản trang tụng lợi ích công cộng dài 70 trang chống lại nạn tham những trong một dự án đường bộ. Dù không có luật sư, ông vẫn biện hộ trước tòa cho vụ việc của mình. ông thắng bên cầm quyền, nhưng ngay vào tối hôm đó ông ngã xuống, và qua đời. Ông đấu tranh đến tận cùng, càng lúc càng hăng say hơn để chống lại tham nhũng và nghèo đói, không chỉ các quan chứ chính phủ mới cần phải trung thực, mà cả người dân cũng cần kết nối lại với nhau để khiến cho tiếng nói của mình được lắng nghe. Điều đấy trở thành 2 cái chặn sách trong cuộc đời ông, và hành trình mà ông đã đi giữa chúng phản ánh được sự đổi thay trong lĩnh vực phát triển.
Today, I'm inspired by these changes, and I'm excited that at the World Bank, we are embracing these new directions, a significant departure from my work in Uganda 20 years ago. We need to radically open up development so knowledge flows in multiple directions, inspiring practitioners, so aid becomes transparent, accountable and effective, so governments open up and citizens are engaged and empowered with reformers in government. We need to accelerate these shifts. If we do, we will find that the collective voices of the poor will be heard in Bihar, in Uganda, and beyond. We will find that textbooks and teachers will show up in schools for their children. We will find that these children, too, have a real chance of breaking their way out of poverty. Thank you. (Applause) (Applause)
Ngày nay, tôi thấy được truyền cảm hứng bởi những thay đổi này, tôi phấn khích bởi ở World Bank, chúng tôi đang đón nhận các hướng đi mới, một khởi đầu đầu ý nghĩa từ những gì tôi làm 20 năm trước ở Uganda. Chúng ta cần cởi mở triệt để quá trình phát triển cho phép tri thức truyền đi theo mọi hướng, gợi cảm hứng cho những người làm nghề, để viện trợ ở nên minh bạch, có khả năng giải trình và hiệu quả, để chính quyền cởi mở hơn và người dân được tham gia và trao quyền với các nhà cải cách trong chính quyền. Chúng ta cần đẩy mạnh những bước chuyển đổi này. Nếu thế, chúng ta sẽ nhận thấy tiếng nói tập thể của người dân nghèo sẽ được lắng nghe ở Bihar, ở Uganda, và xa hơn thế nữa. Chúng ta sẽ thấy sách vở và giáo viên sẽ hiện hữu ở trường cho bọn trẻ. Chúng ta cũng sẽ thấy bọn trẻ có cơ hội thật sự để thoát ra khỏi cảnh nghèo khó. Cảm ơn. (Vỗ tay)