As a conceptual artist, I'm constantly looking for creative ways to spark challenging conversations. I do this though painting, sculpture, video and performance. But regardless of the format, two of my favorite materials are history and dialogue.
Là một nghệ sĩ phác họa ý tưởng, Tôi thường tìm kiếm những cách mới lạ để tiếp cận các chủ đề nhạy cảm. Tôi làm ở các lãnh vực như hội họa, điêu khắc, làm phim và biểu diễn. Nhưng bất kể ở lĩnh vực nào, 2 chất liệu ưa thích của tôi là lịch sử và đối thoại.
In 2007, I created "Lotus," a seven-and-a-half-foot diameter, 600-pound glass depiction of a lotus blossom. In Buddhism, the lotus is a symbol for transcendence and for purity of mind and spirit. But a closer look at this lotus reveals each petal to be the cross-section of a slave ship. This iconic diagram was taken from a British slaving manual and later used by abolitionists to show the atrocities of slavery. In America, we don't like to talk about slavery, nor do we look at it as a global industry. But by using this Buddhist symbol, I hope to universalize and transcend the history and trauma of black America and encourage discussions about our shared past.
Vào năm 2007, tôi làm ra "Lotus," có đường kính 7.5 feet ( ~2,4 m), khối kính hình hoa sen nở nặng 600 pound (270 kg). Trong Phật giáo, hoa sen là biểu tượng của sự siêu việt và sự thanh tịnh trong tâm trí. Nhưng khi nhìn kỹ hơn bông sen này sẽ thấy xen lẫn ở từng cánh hoa hình ảnh con tàu nô lệ. Biểu tượng này được lấy cảm hứng từ tập sách về nô lệ ở Anh, sau này được các nhà bãi nô dùng để vạch trần sự tàn ác của thời nô lệ. Ở Mỹ, ta không thích nói về nô lệ, cũng như khi xem xét nó dưới khía cạnh một ngành công nghiệp toàn cầu. Nhưng qua việc sử dụng biểu tượng Phật giáo, Tôi hy vọng có thể phổ cập và siêu việt hóa lịch sử đau thương của người Mỹ đen và khuyến khích bàn luận về quá khứ chung của ta
To create "Lotus," we carved over 6,000 figures. And this later led to a commission by the City of New York to create a 28-foot version in steel as a permanent installation at the Eagle Academy for Young Men, a school for black and latino students, the two groups most affected by this history. The same two groups are very affected by a more recent phenomenon, but let me digress.
Để làm ra "Lotus," chúng tôi tạo hình hơn 6000 họa tiết nhỏ. Sau đó, chúng tôi nhận được đơn đặt hàng của thành phố New York làm một bản bằng thép cao 28 ft (8,5m) một kết cấu bền vững lâu dài tại Học viện Eagle cho Young Men, ngôi trường dành cho sinh viên gốc Phi và Mỹ Latinh, hai nhóm bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi lịch sử này. Hai nhóm này đang bị ảnh hưởng lớn bởi một hiện tượng gần đây, cho phép tôi không nói ra.
I've been collecting wooden African figures from tourist shops and flea markets around the world. The authenticity and origin of them is completely debatable, but people believe these to be imbued with power, or even magic. Only recently have I figured out how to use this in my own work.
Tôi đang sưu tầm các cổ vật gỗ gốc Châu Phi từ các cửa hàng bán đồ lưu niệm và "chợ trời" trên khắp thế giới. Độ xác thật và gốc gác của chúng còn rất nhiều tranh cãi, nhưng nhiều người khẳng định những thứ này gắn liền với quyền lực, hay thậm chí là ma thuật. Chỉ mới gần đây, tôi tìm ra cách ứng dụng chúng vào công việc của mình.
(Gun shots)
(Tiếng súng nổ)
Since 2012, the world has witnessed the killings of Trayvon Martin, Michael Brown, Eric Garner, Sandra Bland, Tamir Rice and literally countless other unarmed black citizens at the hands of the police, who frequently walk away with no punishment at all. In consideration of these victims and the several times that even I, a law-abiding, Ivy League professor, have been targeted and harassed at gunpoint by the police. I created this body of work simply entitled "BAM."
Từ 2012, thế giới chứng kiến các vụ giết người: Trayvon Martin, Michael Brown, Eric Garner, Sandra Bland, Tamir Rice và vô số các người dân da đen không được vũ trang bởi chính tay cảnh sát, những người tự do đi khắp nơi mà không hề bị một hình phạt nào. Khi tưởng nhớ các nạn nhân này và đã không ít lần tôi, một công dân tuân thủ luật pháp, giáo sư tại Ivy League bị theo dõi và quấy rầy bởi nòng súng của mấy ông cảnh sát. Tôi làm ra hình tương này gọi đơn giản là "BAM."
It was important to erase the identity of each of these figures, to make them all look the same and easier to disregard. To do this, I dip them in a thick, brown wax before taking them to a shooting range where I re-sculpted them using bullets. And it was fun, playing with big guns and high-speed video cameras. But my reverence for these figures kept me from actually pulling the trigger, somehow feeling as if I would be shooting myself. Finally, my cameraman, Raul, fired the shots. I then took the fragments of these and created molds, and cast them first in wax, and finally in bronze like the image you see here, which bears the marks of its violent creation like battle wounds or scars.
Qan trọng là phải xóa dấu hiệu nhận biết của các nhân vật mới này làm chúng trông giống như nhau, và dễ dàng bị bỏ qua. Để làm điều này, tôi làm ra chúng bằng thứ sáp màu nâu và rất dày trước khi đặt lên những bia tập bắn nơi tôi tạc lại chúng bằng đạn. Nó rất thú vị, giải trí với những khẩu súng và máy quay tốc độ cao. Nhưng sự tôn trọng dành cho các biểu tượng này khiến tôi không thể bóp cò, cảm giác như thể tôi đang bắn chính mình. Rốt cuộc, người quay phim đi cùng tôi, Raul, bắn những phát súng đó. Sau đó, tôi thu lượm các mảnh vụn tạo hình bằng đất rồi đúc chúng đầu tiên bằng sáp và cuối cùng bằng đồng giống như hình ảnh các bạn đang thấy, vốn hàm chứa các dấu vết của một quá trình bạo lực giống như vết thương hoặc sẹo.
When I showed this work recently in Miami, a woman told me she felt every gun shot to her soul. But she also felt that these artworks memorialized the victims of these killings as well as other victims of racial violence throughout US history.
Gần đây, khi tôi giới thiệu công trình này ở Miami, một quý bà nói với tôi rằng bà cảm nhận từng phát súng bắn vào tâm hồn bà Bà ấy cũng cảm thấy rằng những tác phẩm nghệ thuật này gợi nhớ các nạn nhân của những vụ giết chóc trên cũng như các nhân khác của bạo lực chủng tộc trong suốt lịch sử Hoa Kỳ.
But "Lotus" and "BAM" are larger than just US history. While showing in Berlin last year, a philosophy student asked me what prompted these recent killings. I showed him a photo of a lynching postcard from the early 1900s and reminded him that these killings have been going on for over 500 years. But it's only through questions like his and more thoughtful dialogue about history and race can we evolve as individuals and society.
Nhưng "Lotus" và "BAM" còn hơn cả lịch sử Hoa Kỳ. Trong khi trưng bày tại Berlin năm ngoái, một sinh viên ngành triết hỏi tôi cái gì đã gợi nhớ những vụ giết chóc gần đây. Tôi cho cậu ấy xem bức ảnh về cảnh treo cổ trên bưu thiếp từ những năm đầu thế kỷ XX và nhắc cậu ta rằng kiểu hành hình này đã kéo dài hơn 500 năm. Nhờ những câu hỏi như của cậu sinh viên nọ và các cuộc đàm luận sắc sắc về lịch sử và sắc tộc chúng ta mới có thể đạt những tiến bộ trên phương diện cá nhân và xã hội.
I hope my artwork creates a safe space for this type of honest exchange and an opportunity for people to engage one another in real and necessary conversation.
Tôi mong công trình nghệ thuật của mình mang lại một không gian an toàn cho kiểu trao đổi chân thật này và một cơ hội cho mọi người được tiếp xúc với nhau trong cuộc trò chuyện thật sự và cần thiết.
Thank you.
Cảm ơn mọi người.
(Applause)
(Vỗ tay)