Why are transgender people suddenly everywhere?
Tại sao người chuyển giới tự nhiên xuất hiện nhiều thế?
(Laughter)
(Tiếng cười)
As a trans activist, I get this question a lot. Keep in mind, less than one percent of American adults openly identify as trans. According to a recent GLAAD survey, about 16 percent of non-trans Americans claim to know a trans person in real life. So for the other 84 percent, this may seem like a new topic. But trans people are not new. Gender variance is older than you think, and trans people are part of that legacy.
Là nhà hoạt động và là người chuyển giới, tôi thường bị hỏi thế. Hãy nhớ rằng, dưới một phần trăm người Mỹ trưởng thành công khai là người chuyển giới. Theo khảo sát GLAAD, khoảng 16 phần trăm người Mỹ thẳng nói rằng họ quen một người chuyển giới. Vậy cho 84 phần trăm còn lại, đây có thể là một đề tài mới. Nhưng người chuyển giới không hề mới. Sự đa dạng giới tính xuất hiện từ lâu hơn bạn tưởng và người chuyển giới là một phần của di sản đó.
From central Africa to South America to the Pacific Islands and beyond, there have been populations who recognize multiple genders, and they go way back. The hijra of India and Pakistan, for example, have been cited as far back as 2,000 years ago in the Kama Sutra. Indigenous American nations each have their own terms, but most share the umbrella term "two-spirit." They saw gender-variant people as shamans and healers in their communities, and it wasn't until the spread of colonialism that they were taught to think otherwise.
Từ Trung Phi cho đến Nam Mỹ, vùng Đảo Thái Bình Dương và hơn thế, có nhiều nơi công nhận đa dạng giới tính, và điều này có từ rất lâu. Ví dụ, người hijra ở Ấn Độ và Pakistan đã được nhắc đến từ 2000 năm trước trong Kama Sutra. Những bộ lạc người da đỏ đều có thuật ngữ riêng, nhưng hầu hết, dùng từ chung "hai linh hồn". Họ nhìn nhận người đa giới như pháp sư và thầy thuốc trong cộng đồng của họ, cho đến khi chủ nghĩa thực dân lan rộng họ được dạy nghĩ khác đi.
Now, in researching trans history, we look for both trans people and trans practices. Take, for example, the women who presented as men so they could fight in the US Civil War. After the war, most resumed their lives as women, but some, like Albert Cashier, continued to live as men. Albert was eventually confined to an asylum and forced to wear a dress for the rest of his life.
Hiện nay, tìm hiểu về lịch sử chuyển giới chúng tôi tìm kiếm cả người chuyển giới và tập tục chuyển giới. Ví dụ, một phụ nữ thể hiện mình là nam để có thể chiến đấu trong cuộc nội chiến Mỹ. Sau chiến tranh, hầu hết họ lại trở lại làm nữ giới, nhưng một số người, như Albert Cashier, tiếp tục sống như nam. Albert cuối cùng bị nhốt vào nhà thương điên và bị bắt mặc váy cho đến hết phần đời còn lại.
(Sighs)
(Tiếng thở dài)
Around 1895, a group of self-described androgynes formed the Cercle Hermaphroditos. Their mission was to unite for defense against the world's bitter persecution. And in doing that, they became one of the earliest trans support groups. By the '40s and '50s, medical researchers were starting to study trans medicine, but they were aided by their trans patients, like Louise Lawrence, a trans woman who had corresponded extensively with people who had been arrested for public cross-dressing. She introduced sexual researchers like Alfred Kinsey to a massive trans network. Other early figures would follow, like Virginia Prince, Reed Erickson and the famous Christine Jorgensen, who made headlines with her very public transition in 1952.
Vào khoảng năm 1895, một nhóm tự nhận là ái nam ái nữ lập một nhóm hỗ trợ người chuyển giới. Sứ mệnh của họ là đoàn kết chống lại sự bức hại tàn ác trên thế giới. Họ là một trong những nhóm trợ giúp người chuyển giới đầu tiên. Đến khoảng năm 1940-50, khoa học y tế bắt đầu nghiên cứu thuốc chuyển giới, họ được hỗ trợ bởi bệnh nhân chuyển giới, như Louise Lawrence, người chuyển giới nữ đã liên lạc mật thiết với những người bị bắt vì ăn mặc không phù hợp. Bà đã giới thiệu nhà nghiên cứu giới tính như Alfred Kinsey cho mạng lưới người chuyển giới. Nhiều người khác đã nối bước như Virginia Prince, Reed Erickson và Christine Jorgensen nổi tiếng, người đã lên báo công khai quá trình chuyển giới năm 1952.
But while white trans suburbanites were forming their own support networks, many trans people of color had to carve their own path. Some, like Miss Major Griffin-Gracy, walked in drag balls. Others were the so-called "street queens," who were often targeted by police for their gender expression and found themselves on the forefront of seminal events in the LGBT rights movement.
Nhưng khi người chuyển giới da trắng ở thành thị lập mạng lưới tương trợ, nhiều người chuyển giới da màu phải tự vẽ đường cho mình. Như Cô MajorGriffin-Gracy đã dự tiệc hoá trang của người chuyển giới. Nhiều người được gọi là "nữ hoàng đường phố", luôn trong tầm ngắm của cảnh sát vì thể hiện giới tính của mình và dẫn đầu trong các sự kiện quan trọng trong phong trào quyền LGBT.
This brings us to the riots at Cooper Do-nuts in 1959, Compton's Cafeteria in 1966 and the famous Stonewall Inn in 1969. In 1970, Sylvia Rivera and Marsha P. Johnson, two veterans of Stonewall, established STAR: Street Transvestite Action Revolutionaries. Trans people continued to fight for equal treatment under the law, even as they faced higher rates of discrimination, unemployment, arrests, and the looming AIDS epidemic.
Tiếp đến là bạo loạn Cooper Do-nuts năm 1959, Compton's Cafeteria năm 1966 và bạo loạn ở quán bar nổi tiếng Stonewall năm 1969. Năm 1970, Sylvia Rivera và Marsha P. Johnson, hai người từng tham gia vụ Stonewall, lập nhóm STAR: Những Nhà Cách Mạng Hành Động Chuyển Giới Đường Phố. Người chuyển giới tiếp tục đấu tranh để được bình đẳng trước pháp luật, cho dù họ vẫn đối diện với phân biệt đối xử tệ hại, thất nghiệp, bắt bớ, và bệnh dịch AIDS tràn lan.
For as long as we've been around, those in power have sought to disenfranchise trans people for daring to live lives that are ours. This motion picture still, taken in Berlin in 1933, is sometimes used in history textbooks to illustrate how the Nazis burned works they considered un-German. But what's rarely mentioned is that included in this massive pile are works from the Institute for Sexual Research. See, I just recapped the trans movement in America, but Magnus Hirschfeld and his peers in Germany had us beat by a few decades. Magnus Hirschfeld was an early advocate for LGBT people. He wrote the first book-length account of trans individuals. He helped them obtain medical services and IDs. He worked with the Berlin Police Department to end discrimination of LGBT people, and he hired them at the Institute. So when the Nazi Party burned his library, it had devastating implications for trans research around the world. This was a deliberate attempt to erase trans people, and it was neither the first nor the last.
Kể từ khi người chuyển giới hiện diện, người có thế lực đã tìm cách tước quyền của chúng tôi vì đã dám sống cuộc sống của mình. Bức hình này được chụp ở Berlin năm 1933, đôi khi được sử dụng trong sách lịch sử để minh hoạ việc Phát Xít đốt bỏ những nghiên cứu không phải của Đức. Nhưng điều ít được nhắc đến đó là trong đống đổ nát đó là các nghiên cứu từ Học viện Nghiên cứu Giới tính. Các bạn thấy đấy, tôi vừa tóm tắt phong trào chuyển giới ở Mỹ, nhưng Magnus Hirschfeld và đồng nghiệp ở Đức đã làm trước tôi hàng thập kỉ. Magnus Hirschfeld là người sớm ủng hộ cộng đồng LGBT. Ông viết cuốn sách đầu tiên về người chuyển giới. Ông giúp họ lấy thuốc men và làm giấy tờ tuỳ thân. Ông làm việc với sở cảnh sát Berlin để dừng phân biệt đối xử với nhóm LGBT, và thuê họ vào làm ở Học Viện. Nên việc Phát Xít đốt thư viện của ông gây hệ luỵ rất xấu tới nghiên cứu về người chuyển giới toàn thế giới. Đây là việc làm có chủ đích để xoá bỏ người chuyển giới, không là đầu tiên cũng chẳng là cuối cùng.
So whenever people ask me why trans people are suddenly everywhere, I just want to tell them that we've been here. These stories have to be told, along with the countless others that have been buried by time. Not only were our lives not celebrated, but our struggles have been forgotten and, yeah, to some people, that makes trans issues seem new. Today, I meet a lot of people who think that our movement is just a phase that will pass, but I also hear well-intentioned allies telling us all to be patient, because our movement is "still new." Imagine how the conversation would shift if we acknowledge just how long trans people have been demanding equality.
Nên khi ai đó hỏi tôi tại sao người chuyển giới tự nhiên có ở khắp nơi, Tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi đã ở đây từ lâu. Những câu chuyện cần được kể, cùng với những câu chuyện khác đã bị chôn vùi bởi thời gian. Chúng tôi không được hoan nghênh, và những cuộc đấu tranh cũng bị lãng quên và nó khiến vấn đề chuyển giới dường như mới với một số người. Hôm nay, tôi gặp nhiều người nghĩ rằng phong trào này chỉ là một giai đoạn, rồi sẽ qua, tôi cũng nghe những đồng minh có thiện chí nói rằng hãy nhẫn nại, vì phong trào của chúng tôi "còn mới". Cuộc đối thoại này sẽ thay đổi thế nào nếu biết rằng người chuyển giới đã đòi công bằng từ rất lâu.
Are we still overreacting? Should we continue to wait? Or should we, for example, do something about the trans women of color who are murdered and whose killers never see justice? Do our circumstances seem dire to you yet? (Sighs)
Liệu chúng tôi vẫn còn bị xem là làm quá? Liệu chúng tôi có nên tiếp tục chờ? và chúng tôi có nên, ví dụ như, làm gì đó về việc phụ nữ chuyển giới da màu bị giết hại mà hung thủ không sa lưới pháp luật? Hoàn cảnh này đã đủ nghiêm trọng chưa? (Thở dài)
Finally, I want other trans people to realize they're not alone. I grew up thinking my identity was an anomaly that would die with me. People drilled this idea of otherness into my mind, and I bought it because I didn't know anyone else like me. Maybe if I had known my ancestors sooner, it wouldn't have taken me so long to find a source of pride in my identity and in my community. Because I belong to an amazing, vibrant community of people that uplift each other even when others won't, that take care of each other even when we are struggling, that somehow, despite it all, still find cause to celebrate each other, to love each other, to look one another in the eyes and say, "You are not alone. You have us. And we're not going anywhere."
Cuối cùng, tôi muốn người chuyển giới biết rằng họ không lẻ loi. Tôi từng nghĩ giới tính mình khác thường và sẽ giữ bí mật đó đến chết. Người ta nhồi ý tưởng về sự khác biệt vào đầu tôi, tôi tin vì tôi không biết bất cứ ai giống mình. Có lẽ nếu biết về những tiền bối của mình sớm hơn, tôi sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra niềm tự hào về giới tính và cộng đồng của mình. Vì tôi thuộc về một cộng đồng những người nhiệt huyết tuyệt vời giúp đỡ lẫn nhau khi người khác quay lưng, chăm sóc lẫn nhau, ngay cả khi gặp khó khăn, và bằng một cách nào đó, dù còn nhiều khó khăn, vẫn tìm ra lí do để tán dương nhau, yêu thương nhau, nhìn vào mắt nhau mỗi ngày và nói: "Bạn không cô đơn. Bạn có chúng tôi. Và chúng tôi sẽ luôn ở đây."
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)