In the year 1901, a woman called Auguste was taken to a medical asylum in Frankfurt. Auguste was delusional and couldn't remember even the most basic details of her life. Her doctor was called Alois. Alois didn't know how to help Auguste, but he watched over her until, sadly, she passed away in 1906. After she died, Alois performed an autopsy and found strange plaques and tangles in Auguste's brain -- the likes of which he'd never seen before.
Vào năm 1901, một phụ nữ tên Auguste được chuyển vào bệnh viện tâm thần ở Frankfurt. Auguste bị ảo giác và không nhớ được những chi tiết cơ bản nhất về cuộc đời mình. Bác sĩ của bà lúc ấy là Alois. Alois không biết làm sao giúp Auguste, ngoài việc ông chăm sóc bà đến khi bà qua đời năm 1906. Sau khi bà mất, ông đã tiến hành khám nghiệm tử thi và phát hiện những mảng lộn xộn kì lạ trong não Auguste - những thứ ông chưa từng thấy bao giờ.
Now here's the even more striking thing. If Auguste had instead been alive today, we could offer her no more help than Alois was able to 114 years ago. Alois was Dr. Alois Alzheimer. And Auguste Deter was the first patient to be diagnosed with what we now call Alzheimer's disease. Since 1901, medicine has advanced greatly. We've discovered antibiotics and vaccines to protect us from infections, many treatments for cancer, antiretrovirals for HIV, statins for heart disease and much more. But we've made essentially no progress at all in treating Alzheimer's disease.
Giờ đây có một sự thật còn nặng nề hơn. Nếu Auguste vẫn còn sống cho đến ngày hôm nay, chúng ta vẫn không thể giúp bà được gì nhiều hơn Alois đã làm 114 năm trước. Bác sĩ Alois tên thật là Alois Alzheimer. Và Auguste Deter là bệnh nhân đầu tiên được chuẩn đoán mắc bệnh mà ngày nay chúng ta gọi là Alzheimer. Từ năm 1901 cho đến nay, y học đã tiến bộ nhiều. Ta khám phá ra thuốc kháng sinh và vắc-xin chống lại các bệnh lây nhiễm, nhiều phương pháp chữa ung thư, thuốc chống HIV, thuốc chữa bệnh tim mạch và nhiều bệnh khác nữa. Nhưng ta vẫn chưa tìm ra được liệu pháp cần thiết để chữa trị Alzheimer.
I'm part of a team of scientists who has been working to find a cure for Alzheimer's for over a decade. So I think about this all the time. Alzheimer's now affects 40 million people worldwide. But by 2050, it will affect 150 million people -- which, by the way, will include many of you. If you're hoping to live to be 85 or older, your chance of getting Alzheimer's will be almost one in two. In other words, odds are you'll spend your golden years either suffering from Alzheimer's or helping to look after a friend or loved one with Alzheimer's. Already in the United States alone, Alzheimer's care costs 200 billion dollars every year. One out of every five Medicare dollars get spent on Alzheimer's. It is today the most expensive disease, and costs are projected to increase fivefold by 2050, as the baby boomer generation ages.
Tôi thuộc một nhóm nhà khoa học những người đang cố gắng tìm cách chữa Alzheimer trong hơn một thập kỉ qua. Nên tôi luôn phải suy nghĩ về điều này. Alzheimer hiện ảnh hưởng đến 40 triệu người trên thế giới. Đến 2050, dự đoán con số sẽ là 150 triệu người - con số này có thể bao gồm cả chúng ta. Nếu bạn mong sống đến 85 tuổi hoặc hơn, thì khả năng bạn mắc Alzheimer sẽ gần như một trong hai người. Nói cách khác, bạn sẽ trải qua những năm vàng son hoặc chịu đựng căn bệnh Alzheimer hoặc chăm sóc người quen hoặc người thân mắc bệnh này. Chỉ tính riêng ở Mỹ, chi phí chăm sóc các bệnh nhân Alzheimer là 200 tỉ đô la mỗi năm 1 trong mỗi 5 đô la từ phúc lợi y tế chi trả cho căn bệnh Alzheimer. Tính đến hôm nay, đây là căn bệnh tiêu hao nhất, và dự đoán sẽ còn tăng gấp 5 lần đến năm 2050. lúc thế hệ bùng nổ trẻ em (baby boom) già đi.
It may surprise you that, put simply, Alzheimer's is one of the biggest medical and social challenges of our generation. But we've done relatively little to address it. Today, of the top 10 causes of death worldwide, Alzheimer's is the only one we cannot prevent, cure or even slow down. We understand less about the science of Alzheimer's than other diseases because we've invested less time and money into researching it. The US government spends 10 times more every year on cancer research than on Alzheimer's despite the fact that Alzheimer's costs us more and causes a similar number of deaths each year as cancer.
Có thể nó làm bạn ngạc nhiên, chỉ nghĩ đơn giản thôi, Alzheimer là một trong những bệnh lớn nhất, thách thức xã hội nhất của thế hệ ta. Nhưng ta chỉ làm phần rất nhỏ liên quan đến nó. Ngày nay, là một trong top 10 lí do gây tử vong trên thế giới, Alzheimer là bệnh duy nhất ta không thể phòng ngừa, cứu chữa hoặc làm chậm lại. Chúng ta ít có hiểu biết khoa học về Alzheimer hơn các bệnh khác vì ta đầu tư ít thời gian và tiền bạc hơn vào việc nghiên cứu. Mỗi năm, chính phủ Mỹ chi gấp 10 lần cho nghiên cứu ung thư so với Alzheimer dù cho Alzheimer gây tổn thất nhiều hơn và gây ra số người tử vong tương đương với ung thư.
The lack of resources stems from a more fundamental cause: a lack of awareness. Because here's what few people know but everyone should: Alzheimer's is a disease, and we can cure it. For most of the past 114 years, everyone, including scientists, mistakenly confused Alzheimer's with aging. We thought that becoming senile was a normal and inevitable part of getting old. But we only have to look at a picture of a healthy aged brain compared to the brain of an Alzheimer's patient to see the real physical damage caused by this disease. As well as triggering severe loss of memory and mental abilities, the damage to the brain caused by Alzheimer's significantly reduces life expectancy and is always fatal.
Sự thiếu hụt tài nguyên bắt nguồn từ một nguyên do cơ bản hơn: sự thiếu ý thức. Điều hiện ít người biết nhưng nhiều người nên biết: Alzheimer là một căn bệnh, và chúng ta vẫn có thể chữa trị được. Hầu hết thời gian trong 114 năm qua, mọi người, kể cả các nhà khoa học, nhầm lẫn giữa Alzheimer và bệnh người già. Chúng ta nghĩ sự lão suy là bình thường và không tránh được của tuổi già. Nhưng chúng ta nên nhìn vào bức tranh của một bộ não tuổi già khoẻ mạnh so với bộ não của bệnh nhân mắc bệnh Alzheimer để thấy sự tổn hại từ căn bệnh này. Cùng với sự mất trí nhớ nghiêm trọng và các khả năng khác của thần kinh, sự tổn hại lên bộ não do Alzheimer gây ra làm giảm đáng kể tuổi thọ và luôn luôn gây tai hại.
Remember Dr. Alzheimer found strange plaques and tangles in Auguste's brain a century ago. For almost a century, we didn't know much about these. Today we know they're made from protein molecules. You can imagine a protein molecule as a piece of paper that normally folds into an elaborate piece of origami. There are spots on the paper that are sticky. And when it folds correctly, these sticky bits end up on the inside. But sometimes things go wrong, and some sticky bits are on the outside. This causes the protein molecules to stick to each other, forming clumps that eventually become large plaques and tangles. That's what we see in the brains of Alzheimer's patients.
Hãy nhớ bác sĩ Alzheimer đã phát hiện những mảng lộn xộn kì lạ trong não của Auguste một thế kỉ trước. Gần một thế kỉ, chúng ta vẫn chưa biết gì nhiều về căn bệnh này. Hiện chúng ta biết rằng chúng từ các phân tử protein. Bạn hình dung một phân tử protein như một miếng giấy thường được gập lại thành hình origami phức tạp. Có nhiều điểm trên miếng giấy dính sát nhau. Khi nó được gập lại hoàn chỉnh, những điểm dính nhau đó cuối cùng lồng vào nhau. Nhưng đôi khi vẫn có nhầm lẫn xảy ra, và những điểm dính nhau đó lại nằm ngoài. Điều này khiến cho các phân tử protein dính chặt nhau, hình thành từng khối rồi dần dần phát triển thành những mảng lộn xộn kì lạ. Đó là cái ta thấy trong não bộ của bệnh nhân bệnh Alzheimer.
We've spent the past 10 years at the University of Cambridge trying to understand how this malfunction works. There are many steps, and identifying which step to try to block is complex -- like defusing a bomb. Cutting one wire might do nothing. Cutting others might make the bomb explore. We have to find the right step to block, and then create a drug that does it.
Chúng tôi nghiên cứu tại đại học Cambridge trong 10 năm qua cố gắng tìm hiểu "sự cố" này vận hành ra sao. Có nhiều bước, và việc tìm xem bước nào để ngăn chặn "sự cố" lại phức tạp - giống như việc tháo bom vậy. Cắt một dây có lẽ cũng không ích gì. Cắt những dây khác có lẽ sẽ khiến quả bom phát nổ. Chúng ta phải tìm đúng bước để ngăn chặn, và sau đó tạo ra một loại thuốc để đặc trị.
Until recently, we for the most part have been cutting wires and hoping for the best. But now we've got together a diverse group of people -- medics, biologists, geneticists, chemists, physicists, engineers and mathematicians. And together, we've managed to identify a critical step in the process and are now testing a new class of drugs which would specifically block this step and stop the disease.
Cho tới hiện nay, hầu hết chúng ta đang cắt nhiều sợi dây và hi vọng tìm được dây tốt nhất. Hiện nay ta cùng tụ chung lại thành nhóm đa ngành nghề -- bác sĩ, sinh học, di truyền học, hóa học, vật lí học, kĩ sư và toán học. Và cùng nhau, chúng ta vẫn đang cố gắng tìm bước then chốt trong suốt quá trình và hiện đang thử nghiệm một loại thuốc mới sẽ chuyên cản lại bước này và ngăn chặn được căn bệnh.
Now let me show you some of our latest results. No one outside of our lab has seen these yet. Let's look at some videos of what happened when we tested these new drugs in worms. So these are healthy worms, and you can see they're moving around normally. These worms, on the other hand, have protein molecules sticking together inside them -- like humans with Alzheimer's. And you can see they're clearly sick. But if we give our new drugs to these worms at an early stage, then we see that they're healthy, and they live a normal lifespan. This is just an initial positive result, but research like this shows us that Alzheimer's is a disease that we can understand and we can cure.
Tôi xin trình bày vài kết quả mới đây của chúng tôi. Chưa ai ngoài phòng thí nghiệm nhìn thấy kết quả này. Hãy xem những video về chuyện gì xảy ra khi thuốc mới này được thử trên những con sâu. Đây là những con sâu khỏe mạnh, và bạn có thể thấy chúng bò quanh bình thường. Những con sâu này, mặt khác, có những phân tử protein liên kết với nhau bên trong cơ thể - giống những người bệnh Alzheimer. Và bạn có thể thấy rõ ràng là chúng đang mắc bệnh. Nhưng nếu ngay giai đoạn đầu chúng tôi đưa loại thuốc mới cho những con sâu này, ta sẽ thấy chúng hoàn toàn khỏe mạnh và hưởng tuổi thọ bình thường. Đây chỉ là một kết quả tích cực ban đầu, nhưng cuộc nghiên cứu tương tự cho thấy Alzheimer là căn bệnh chúng ta có thể hiểu rõ và chữa trị được.
After 114 years of waiting, there's finally real hope for what can be achieved in the next 10 or 20 years. But to grow that hope, to finally beat Alzheimer's, we need help. This isn't about scientists like me -- it's about you. We need you to raise awareness that Alzheimer's is a disease and that if we try, we can beat it. In the case of other diseases, patients and their families have led the charge for more research and put pressure on governments, the pharmaceutical industry, scientists and regulators. That was essential for advancing treatment for HIV in the late 1980s. Today, we see that same drive to beat cancer. But Alzheimer's patients are often unable to speak up for themselves. And their families, the hidden victims, caring for their loved ones night and day, are often too worn out to go out and advocate for change. So, it really is down to you. Alzheimer's isn't, for the most part, a genetic disease. Everyone with a brain is at risk. Today, there are 40 million patients like Auguste, who can't create the change they need for themselves. Help speak up for them, and help demand a cure.
Sau 114 năm chờ đợi, rồi cũng có hi vọng thật cho điều có thể đạt được trong vòng 10 tới 20 năm nữa. Để phát triển hi vọng đó, đánh bại căn bệnh tới cùng, chúng tôi cần giúp đỡ. Vấn đề không ở các nhà khoa học như tôi mà là ở chính bạn. Chúng tôi cần bạn nâng cao ý thức về việc Alzheimer là một căn bệnh và nếu chúng ta cố gắng, chúng ta có thể đánh bại nó. Trong trường hợp các căn bệnh khác, bệnh nhân và gia đình của họ đã chi tiêu cho nhiều nghiên cứu hơn và gây áp lực cho chính phủ, nền công nghiệp dược phẩm, nhiều nhà khoa học và các nhà lãnh đạo. Đó là điều cần thiết để nâng cao điều trị cho bệnh HIV vào cuối những năm 1980. Ngày nay, ta thấy rằng việc chống lại căn bệnh ung thư cũng tương tự như vậy. Nhưng những bệnh nhân Alzheimer thường không thể lên tiếng cho họ. Và gia đình họ, những nạn nhân ẩn danh, chăm sóc người thân của mình ngày đêm, thường sẽ không còn sức để đi và ủng hộ sự thay đổi. Cho nên, điều này thật sự phụ thuộc vào bạn. Bệnh Alzheimer hầu như không phải là căn bệnh di truyền. Mọi người khi có bộ não đều gặp nguy cơ. Ngày nay, có 40 triệu bệnh nhân giống bà Auguste, những người không thể tạo ra sự thay đổi họ cần cho bản thân họ. Hãy giúp lên tiếng dùm họ, và giúp yêu cầu sự điều trị.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)