100 years ago, there were 2,000 varieties of peaches, nearly 2,000 different varieties of plums and almost 800 named varieties of apples growing in the United States. Today, only a fraction of those remain, and what is left is threatened by industrialization of agriculture, disease and climate change.
100 năm trước, từng có 2000 giống đào, gần 2000 giống mận khác nhau và gần 800 giống táo được trồng trên đất Mỹ. Ngày nay, chỉ một phần nhỏ trong số đó còn tồn tại và những gì còn lại đang bị đe dọa bởi nền nông nghiệp công nghiệp hóa, bệnh tật và biến đổi khí hậu.
Those varieties that are threatened include the Blood Cling, a red-flesh peach brought by Spanish missionaries to the Americas, then cultivated by Native Americans for centuries; an apricot that was brought by Chinese immigrants who came to work on the Transcontinental Railroad; and countless varieties of plums that originated in the Middle East and were then brought by Italian, French and German immigrants. None of these varieties are indigenous. In fact, almost all of our fruit trees were brought here, including apples and peaches and cherries. So more than just food, embedded within these fruit is our culture. It's the people who cared for and cultivated them, who valued them so much that they brought them here with them as a connection to their home, and it's the way that they've passed them on and shared them. In many ways, these fruit are our story. And I was fortunate enough to learn about it through an artwork that I created entitled the "Tree of 40 Fruit."
Những giống đang bị đe dọa bao gồm đào Blood Cling, một giống đào ruột đỏ được các nhà truyền giáo Tây Ban Nha mang đến Mỹ, rồi được trồng bởi người bản địa Mỹ hàng thế kỷ; một giống mơ được những người nhập cư Trung Quốc sang xây dựng Tuyến Đường sắt Xuyên lục địa mang đến; và vô số giống mận có nguồn gốc từ Trung Đông được mang tới bởi người nhập cư Ý, Pháp và Đức. Không có giống nào trong số này là bản địa. Thực tế đa phần tất cả các loại cây ăn quả của chúng ta đều được đưa đến, bao gồm cả táo, đào và anh đào. Vậy nên không chỉ là thức ăn, những loại quả này thấm đẫm văn hóa của chúng ta. Đó là những người chăm sóc và nuôi dưỡng chúng, những người trân trọng chúng nhiều đến mức mang chúng đến đây cùng với họ để giữ một mối liên kết với quê nhà, và đó là cách họ đã lưu truyền và chia sẻ chúng. Theo rất nhiều cách, những quả này là câu chuyện của chúng ta. Và tôi đã đủ may mắn để tìm hiểu về nó qua một tác phẩm nghệ thuật tôi tạo ra với tên “Cây có 40 loại quả“.
The Tree of 40 Fruit is a single tree that grows 40 different varieties of stone fruit. So that's peaches, plums, apricots, nectarines and cherries all growing on one tree. It's designed to be a normal-looking tree throughout the majority of the year, until spring, when it blossoms in pink and white and then in summer, bears a multitude of different fruit. I began the project for purely artistic reasons: I wanted to change the reality of the everyday, and to be honest, create this startling moment when people would see this tree blossom in all these different colors and bear all of these different fruit.
Cây với 40 loại quả chỉ là một cây được ghép với 40 giống quả hạch khác nhau. Vậy những quả đào, mận, mơ, xuân đào và anh đào đó đều mọc ra từ một cây. Nó được thiết kế để trông giống một cây bình thường trong hầu hết cả năm, cho đến khi xuân đến, nó nở hoa màu hồng và trắng và rồi mùa hạ, nó mọc vô số loại quả khác nhau. Tôi đã bắt đầu dự án với lý do nghệ thuật thuần túy: tôi muốn thay đổi thực tế hàng ngày, và thành thật mà nói, tạo ra khoảnh ngạc nhiên khi mọi người thấy cái cây nở rộ với vô vàn sắc màu khác nhau và mọc các loại quả không giống nhau.
I created the Tree of 40 Fruit through the process of grafting. I'll collect cuttings in winter, store them, and then graft them onto the ends of branches in spring. In fact, almost all fruit trees are grafted, because the seed of a fruit tree is a genetic variant of the parent. So when we find a variety that we really like, the way that we propagate it is by taking a cutting off of one tree and putting it onto another -- which is kind of crazy to think that every single Macintosh apple came from one tree that's been grafted over and over from generation to generation. But it also means that fruit trees can't be preserved by seed. I've known about grafting as long as I can remember. My great-grandfather made a living grafting peach orchards in Southeastern Pennsylvania. And although I never met him, any time anyone would mention his name, they were quick to note that he knew how to graft as if he had a magical or mystical capability.
Tôi đã tạo ra Cây với 40 loại quả nhờ quá trình ghép cành. Tôi thu thập cành ghép vào mùa đông, lưu giữ chúng rồi ghép chúng lên đầu cành vào mùa xuân. Thực tế, đa phần tất cả cây ăn quả đều là cây ghép bởi vì hạt của cây ăn quả là một biến dị di truyền của cây cha mẹ. Vậy nên khi chúng ta tìm ra một giống chúng ta rất thích, cách mà chúng ta nhân giống nó là cắt một cây và đặt nó lên một cây khác -- thật là điên rồ khi nghĩ rằng từng quả táo Macintosh đều đến từ cùng một cây mà đã được ghép đi ghép lại từ thế hệ này qua thế hệ khác. Nhưng nó cũng có nghĩa là cây ăn quả không thể được bảo tồn bằng hạt giống. Tôi đã biết về ghép cành từ khi tôi có thể nhớ mọi sự vật. Ông cố nội của tôi sống bằng nghề ghép cây trong các vườn đào ở Đông Nam Pennsylvania. Và dù tôi không gặp ông, bất cứ khi nào ai đó nhắc đến ông họ đều nhanh chóng biết rằng ông biết ghép cành như thể ông có ma thuật hoặc khả năng thần bí.
I decided on the number 40 for the Tree of 40 Fruit because it's found throughout Western religion as not the quantifiable dozen and not the infinite but a number that's beyond counting. It's a bounty or a multitude. But the problem was that when I started, I couldn't find 40 different varieties of these fruit, and this is despite the fact that I live in New York state, which, a century ago, was one of the leading producers of these fruit. So as they were tearing out research orchards and old, vintage orchards, I would collect branches off them and graft them onto trees in my nursery.
Tôi quyết định số 40 cho Cây với 40 loại quả vì nó được thấy ở khắp các tôn giáo phương Tây không phải là hàng tá và cũng không vô hạn nhưng số lần xuất hiện không đếm xuể. Đó là một số lượng lớn. Nhưng vấn đề là khi tôi bắt đầu, tôi không tìm được 40 loại giống quả hạch khác nhau, điều này bất chấp sự thật là tôi sống ở tiểu bang New York, nơi mà một thế kỷ trước là một trong những nơi sản xuất quả hạch hàng đầu. Vậy là vì họ đá phá các vườn nghiên cứu và những vườn cây lâu năm, tôi sẽ thu thập những cành ghép và ghép chúng lên cây trong vườn ươm của tôi.
So this is what the Tree of 40 Fruit look like when they were first planted, and this is what they look like six years later. This is definitely not a sport of immediate gratification --
Vậy đây là hình dáng của các Cây với 40 loại quả khi lần đầu được trồng và đây là chúng sau sáu năm. Đây chắc chắn không phải môn thể thao gây thỏa mãn tức thì --
(Laughter)
(Tiếng cười)
It takes a year to know if a graft has succeeded; it takes two to three years to know if it produces fruit; and it takes up to eight years to create just one of the trees.
Mất một năm để biết ghép cành có thành công hay không; Mất hai đến ba năm để biết nó có cho quả hay không; và có thể mất đến tám năm để tạo ra chỉ một cây.
Each of the varieties grafted to the Tree of 40 Fruit has a slightly different form and a slightly different color. And I realized that by creating a timeline of when all these blossomed in relationship to each other, I can essentially shape or design how the tree appears during spring. And this is how they appear during summer. They produce fruit from June through September. First is cherries, then apricots, Asian plums, nectarines and peaches, and I think I forgot one in there, somewhere ...
Mỗi giống được ghép lên Cây với 40 loại quả có một hình dạng hơi khác và một màu sắc hơi khác. Và tôi nhận ra là bằng cách tạo một thời gian biểu khi tất cả nở hoa trong mối liên hệ với nhau, Tôi có thể định hình hoặc thiết kế cơ bản hình thái của cây trong suốt mùa xuân. Và đây là cách chúng xuất hiện suốt mùa hạ. Chúng tạo quả từ tháng sáu đến tháng chín. Đầu tiên là anh đào, rồi đến mơ, mận châu Á, xuân đào và đào, và tôi nghĩ đã quên một thứ trong đây, đâu đó...
(Laughter)
(Tiếng cười)
Although it's an artwork that exists outside of the gallery, as the project continues, it's been conservation by way of the art world. As I've been asked to create these in different locations, what I'll do is I'll research varieties that originated or were historically grown in that area, I'll source them locally and graft them to the tree so that it becomes an agricultural history of the area where they're located.
Dù nó là một tác phẩm nghệ thuật tồn tại ngoài phòng trưng bày, khi dự án còn tiếp tục, nó còn được bảo tồn bằng con đường nghệ thuật. Vì tôi được yêu cầu tạo ra chúng ở nhiều địa điểm khác nhau, những gì tôi làm là nghiên cứu các giống có nguồn gốc hoặc có lịch sử phát triển ở vùng đó. Tôi sẽ lấy chúng từ địa phương và ghép chúng lên một cái cây thế là cây đó trở thành một phần lịch sử nông nghiệp của khu vực nơi nó được trồng.
And then the project got picked up online, which was horrifying and humbling. The horrifying part was all of the tattoos that I saw of images of the Tree of 40 Fruit.
Và sau đó dự án được chọn trực tuyến, điều đó thật khủng khiếp và khiêm nhường. Phần khủng khiếp là những hình xăm tôi đã thấy của hình Cây với 40 loại quả.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Which I was like, "Why would you do that to your body?"
Tôi kiểu “Sao mấy bạn lại muốn làm thế với cơ thể mình?”
(Laughter)
(Tiếng cười)
And the humbling part was all of the requests that I received from pastors, from rabbis and priests who asked to use the tree as a central part within their service. And then it became a meme -- and the answer to that question is "I hope not?"
Và phần khiêm nhường là tất cả những yêu cầu tôi nhận được từ các mục sư, các giáo sĩ và các linh mục yêu cầu dùng cây như một phần trung tâm trong buổi lễ của họ. Và rồi nó trở thành một cái meme -- và câu trả lời cho câu hỏi đấy là: “Mong là không?”
[Is your marriage like the Tree of 40 Fruit?]
[Hôn nhân của bạn có giống Cây với 40 loại quả không?]
(Laughter)
(Tiếng cười)
Like all good memes, this has led to an interview on NPR's "Weekend Edition," and as a college professor, I thought I peaked -- like, that was the pinnacle of my career -- but you never know who's listening to NPR. And several weeks after the NPR interview, I received an email from the Department of Defense. The Defense Advanced Research Project Administration invited me to come talk about innovation and creativity, and it's a conversation that quickly shifted to a discussion of food security. You see, our national security is dependent upon our food security. Now that we've created these monocultures that only grow a few varieties of each crop, if something happens to just one of those varieties, it can have a dramatic impact upon our food supply. And the key to maintaining our food security is preserving our biodiversity. 100 years ago, this was done by everybody that had a garden or a small stand of trees in their backyard, and grew varieties that were passed down through their family.
Như tất cả các meme chất lượng, điều này dẫn đến cuộc phỏng vấn trên “Ấn bản cuối tuần” của đài NPR, và là một giáo sư đại học, tôi nghĩ tôi đã đến đỉnh điểm -- kiểu đó là đỉnh cao trong sự nghiệp của tôi -- nhưng bạn không bao giờ biết được ai nghe đài NPR. Và vài tuần sau cuộc phỏng vấn với NPR, tôi nhận được email từ Bộ Quốc phòng. Ban quản lý Dự án Nghiên cứu Quốc phòng Tiên tiến mời tôi đến nói về cải tiến và sáng tạo, và cuộc trò chuyện nhanh chóng đổi thành thảo luận về an ninh lương thực. Bạn thấy là an ninh quốc gia của chúng ta phụ thuộc vào an ninh lương thực. Giờ đây chúng ta canh tác độc canh chỉ trồng vài giống trên mỗi cánh đồng, nếu có chuyện xảy ra với chỉ một trong những giống đó, nó có thể tác động mạnh lên chuỗi cung ứng thực phẩm của chúng ta. Và chìa khóa để duy trì an ninh lương thực là bảo tồn đa dạng sinh học. 100 năm trước, điều này được thực hiện bởi ai cũng có một khu vườn hay một mảnh đất trồng cây ở sân sau, và trồng các giống được truyền lại từ gia đình.
These are plums from just one Tree of 40 Fruit in one week in August. Several years into the project, I was told that I have one of the largest collections of these fruit in the Eastern United States, which, as an artist, is absolutely terrifying.
Đây là những quả mận chỉ từ một Cây với 40 loại quả trong một tuần tháng tám. Sau vài năm tham gia dự án, tôi được nói là tôi có một trong những bộ sưu tập quả hạch lớn nhất ở miền Đông nước Mỹ, điều này với một nghệ sĩ là vô cùng đáng sợ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But in many ways, I didn't know what I had. I discovered that the majority of the varieties I had were heirloom varieties, so those that were grown before 1945, which is seen as the dawn of the industrialization of agriculture. Several of the varieties dated back thousands and thousands of years. And finding out how rare they were, I became obsessed with trying to preserve them, and the vehicle for this became art. I would go into old, vintage orchards before they were torn out and I would save the bowl or the trunk section that possessed the original graft union. I started doing pressings of flowers and the leaves to create herbarium specimens. I started to sequence the DNA. But ultimately, I set out to preserve the story through these copper-plate etchings and letterpress descriptions. To tell the story of the George IV peach, which took root between two buildings in New York City -- someone walks by, tastes it, it becomes a major commercial variety in the 19th century because it tastes just that good. Then all but vanishes, because it doesn't ship well and it doesn't conform to modern agriculture.
Nhưng theo nhiều cách, tôi không biết mình có gì. Tôi khám phá ra rằng phần lớn các giống tôi có là giống gia truyền, nên chúng đã được trồng từ trước năm 1945, thời điểm được coi là bình minh của nền nông nghiệp công nghiệp hóa. Một số giống đã có niên đại hàng ngàn năm. Và tìm ra chúng hiếm đến thế nào, tôi bị ám ảnh với việc cố gắng bảo tồn chúng, và phương tiện để làm thế là nghệ thuật. Tôi đi đến các vườn xưa cổ điển lâu năm trước khi chúng bị phá hủy và tôi sẽ cứu phần lõi hay thân mà sẽ đỡ tập hợp ghép ban đầu. Tôi bắt đầu thúc cây ra hoa và lá để tạo ra mẫu thực vật. Tôi bắt đầu sắp xếp chuỗi ADN. Nhưng cuối cùng, tôi bắt đầu bảo tồn câu chuyện thông qua các mô tả trên các bản khắc đồng và in dập. Để kể câu chuyện về đào George IV, giống bắt rễ giữa hai tòa nhà ở thành phố New York -- ai đó đi ngang qua, nếm thử, nó trở thành một giống thương mại lớn trong thế kỷ 19 bởi vì nó quá ngon. Rồi nó biến mất, vì không thể vận chuyển tốt và không phù hợp với nền nông nghiệp hiện đại.
But I realize that as a story, it needs to be told. And in the telling of that story, it has to include the experience of being able to touch, to smell and to taste those varieties. So I set out to create an orchard to make these fruit available to the public, and have the aim of placing them in the highest density of people that I could possibly find. Naturally, I started looking for an acre of land in New York City --
Nhưng tôi nhận ra vì đó là một câu chuyện cần được kể. Và để kể câu chuyện này cần phải có trải nghiệm chạm vào, ngửi và nếm các giống đó. Vậy nên tôi bắt đầu tạo nên một vườn cây để mang những quả này đến gần công chúng, và mục đích là đặt chúng ở những nơi có mật độ dân cư đông nhất mà tôi có thể tìm được. Một cách tự nhiên, tôi bắt đầu tìm một mẫu đất ở thành phố New York --
(Laughter)
(Tiếng cười)
which, in retrospect, seemed, like, rather ambitious, and probably the reason why nobody was returning my phone calls or emails --
việc mà khi nhìn lại, có vẻ, khá tham vọng, và có lẽ là lý do tại sao không ai trả lời các cuộc điện thoại và email của tôi --
(Laughter)
(Tiếng cười)
until eventually, four years later, I heard back from Governors Island.
cho đến cuối cùng, bốn năm sau, tôi nhận được phản hồi từ đảo Governors.
So Governors Island is a former naval base that was given to the City of New York in 2000. And it opened up all of this land just a five-minute ferry ride from New York. And they invited me to create a project that we're calling the "Open Orchard" that will bring back fruit varieties that haven't been grown in New York for over a century. Currently in progress, The Open Orchard will be 50 multigrafted trees that possess 200 heirloom and antique fruit varieties. So these are varieties that originated or were historically grown in the region. Varieties like the Early Strawberry apple, which originated on 13th Street and Third Avenue. Since a fruit tree can't be preserved by seed, The Open Orchard will act like a living gene bank, or an archive of these fruit. Like the Tree of 40 Fruit, it will be experiential; it will also be symbolic. Most importantly, it's going to invite people to participate in conservation and to learn more about their food.
Đảo Governors là một căn cứ hải quân cũ đã được trao lại cho thành phố New York năm 2000. Và để đến được vùng đất này chỉ mất năm phút đi phà từ New York. Và họ mời tôi tạo một dự án mà chúng tôi gọi là “Khu vườn mở” để mang trở lại các giống cây ăn quả đã không còn được trồng ở New York qua hơn một thế kỷ. Dự án đang tiến hành, khu vườn mở sẽ gồm 50 cây ghép chứa 200 giống cây ăn quả gia truyền và cổ xưa. Vậy nên đó là những giống bản địa hoặc có lịch sử được trồng trong khu vực. Những giống như táo Early Strawberry, nguồn gốc từ giao lộ 13 và Đại lộ Ba. Bởi vì một cây ăn quả không thể được bảo tồn nhờ hạt, khu vườn mở sẽ hoạt động như một ngân hàng gen sống, hay khu vườn về các loại quả đó. Giống cây với 40 loại quả, nó sẽ là một trải nghiệm; nó cũng sẽ mang tính biểu tượng. Quan trọng nhất, nó sẽ mời mọi người đến tham gia bảo tồn và học nhiều hơn về thực phẩm của họ.
Through the Tree of 40 Fruit, I've received thousands and thousands of emails from people, asking basic questions about "How do you plant a tree?" With less than three percent of the population having any direct tie to agriculture, the Open Orchard is going to invite people to come take part in public programming and to take part in workshops, to learn how to graft, to grow, to prune and to harvest a tree; to take part in fresh eating and blossom tours; to work with local chefs to learn how to use these fruit and to recreate centuries-old dishes that many of these varieties were grown specifically for. Extending beyond the physical site of the orchard, it will be a cookbook that compiles all of those recipes. It will be a field guide that talks about the characteristics and traits of those fruit, their origin and their story.
Thông qua Cây với 40 loại quả, tôi đã nhận đến hàng ngàn email từ mọi người, hỏi câu hỏi cơ bản: “Làm thế nào để trồng một cái cây?” Với ít hơn ba phần trăm dân số có bất kỳ ràng buộc nào trực tiếp với nông nghiệp, khu vườn mở sẽ mời mọi người đến để tham gia chương trình cộng đồng và tham gia vào các buổi hội thảo, để học làm sao ghép, trồng, cắt tỉa và thu hoạch cây; để tham gia các chuyến nếm hoa quả tươi và ngắm hoa; để học từ các đầu bếp địa phương cách dùng các loại quả và để tái tạo các món ăn đã có hàng thế kỷ mà rất nhiều các giống đã được trồng đặc biệt chỉ để làm món đó. Mở rộng ra khỏi phạm vi vật lý của khu vườn, nó sẽ là một cuốn sách nấu ăn chứa tất cả các công thức. Nó sẽ là một hướng dẫn thực địa nói về những đặc tính riêng và đặc điểm của những loại quả này, nguồn gốc và câu chuyện của chúng.
Growing up on a farm, I thought I understood agriculture, and I didn't want anything to do with it. So I became an artist --
Lớn lên trong một nông trại, tôi đã nghĩ mình hiểu nông nghiệp, và tôi không muốn làm bất kỳ điều gì liên quan đến nó. Vậy nên tôi trở thành một nghệ sĩ --
(Laughter)
(Tiếng cười)
But I have to admit that it's something within my own DNA. And I don't think that I'm the only one. 100 years ago, we were all much more closely tied to the culture, the cultivation and the story of our food, and we've been separated from that. The Open Orchard creates the opportunity not just to reconnect to this unknown past, but a way for us to consider what the future of our food could be.
Nhưng tôi phải chấp nhận có điều gì đó trong ADN của tôi. Và tôi không nghĩ tôi là người duy nhất. 100 năm trước, tất cả chúng ta có ràng buộc gần gũi hơn với việc trồng trọt, canh tác và câu chuyện về thức ăn của chúng ta, chúng ta đã bị chia cắt khỏi điều đó. Khu vườn mở tạo ra cơ hội không chỉ để tái kết nối với quá khứ chưa biết này, mà còn là cách để chúng ta xem xét thức ăn tương lai của chúng ta là gì.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)