So recently, some white guys and some black women swapped Twitter avatars, or pictures online. They didn't change their content, they kept tweeting the same as usual, but suddenly, the white guys noticed they were getting called the n-word all the time and they were getting the worst kind of online abuse, whereas the black women all of a sudden noticed things got a lot more pleasant for them.
Dạo gần đây, vài chàng trai da trắng và những cô nàng da đen thay ảnh đại diện Twitter hoặc chia sẻ ảnh trực tuyến. Nội dung chẳng thay đổi, họ đăng lên những thứ giống nhau, thế rồi, các anh chàng da trắng phát hiện rằng họ trở nên khiếm nhã với người da đen mọi lúc và dần lún vào loại lạm dụng online tồi tệ nhất, trong khi tất cả phụ nữ da đen nhận thấy rằng mọi thứ dễ chịu hơn đối với họ.
Now, if you're my five-year-old, your Internet consists mostly of puppies and fairies and occasionally fairies riding puppies. That's a thing. Google it. But the rest of us know that the Internet can be a really ugly place. I'm not talking about the kind of colorful debates that I think are healthy for our democracy. I'm talking about nasty personal attacks. Maybe it's happened to you, but it's at least twice as likely to happen, and be worse, if you're a woman, a person of color, or gay, or more than one at the same time. In fact, just as I was writing this talk, I found a Twitter account called @SallyKohnSucks. The bio says that I'm a "man-hater and a bull dyke and the only thing I've ever accomplished with my career is spreading my perverse sexuality." Which, incidentally, is only a third correct. I mean, lies! (Laughter)
Nếu bạn là đứa trẻ 5 tuổi, Internet với bạn chứa đựng hầu hết là cún con và truyện thần tiên và tình cờ, truyện thần tiên cũng dẫn đến cún. Đúng thế đó. Cứ google đi. Số còn lại trong chúng ta biết rằng Internet có thể là một nơi thực sự xấu xa. Tôi không bàn đến những tranh luận đầy màu sắc mà tôi nghĩ rằng có lợi cho nên dân chủ. Tôi nói đến những vụ tấn công cá nhân bẩn thỉu. Có lẽ nó đã xảy ra với bạn, ít nhất là hai lần liền, và càng tồi tệ hơn, nếu bạn là một phụ nữ, người da màu, hay đồng tính, hoặc cả hai trong số trên. Thực tế là, khi soạn thảo cho buổi diễn thuyết này, tôi tìm thấy một tài khoản Twitter tên là @SallyKohnSucks Tiểu sử nói rằng tôi là một "người ghét đàn ông, thích phụ nữ và điều duy nhất tôi làm là phổ biến tình trạng tình dục đồi bại." Điều này, ngẫu nhiên, chỉ là 1 phần 3 sự thật. Ý tôi là, nói dối! (Cười lớn)
But seriously, we all say we hate this crap. The question is whether you're willing to make a personal sacrifice to change it. I don't mean giving up the Internet. I mean changing the way you click, because clicking is a public act. It's no longer the case that a few powerful elites control all the media and the rest of us are just passive receivers. Increasingly, we're all the media. I used to think, oh, okay, I get dressed up, I put on a lot of makeup, I go on television, I talk about the news. That is a public act of making media. And then I go home and I browse the web and I'm reading Twitter, and that's a private act of consuming media. I mean, of course it is. I'm in my pajamas. Wrong. Everything we blog, everything we Tweet, and everything we click is a public act of making media. We are the new editors. We decide what gets attention based on what we give our attention to. That's how the media works now. There's all these hidden algorithms that decide what you see more of and what we all see more of based on what you click on, and that in turn shapes our whole culture.
Chúng ta đều nói rằng mình ghét những điều như thế. Câu hỏi là liệu bạn có chịu hi sinh quyền lợi cá nhân để thay đổi nó. Không có nghĩa là từ bỏ hẳn Internet. Ý tôi là thay đổi cách bạn nhấp chuột, bởi đó là một hành vi công cộng. Nó không còn là trường hợp mà cả hệ thống truyền thông bị chi phối bởi một vài người và chúng ta là những kẻ tiếp nhận thụ động. Dần dần, tất cả chúng ta đều là truyền thông. Tôi từng nghĩ, ồ, được thôi, tôi sẽ ăn diện, tôi trang điểm thật đậm, tôi sẽ lên TV, nói về tin tức. Đó là hành vi công cộng tạo nên truyền thông. Sau đó, tôi sẽ về nhà, tìm trên web đọc Twitter, hành vi cá nhân đó là tiêu thụ truyền thông. Ý tôi là, tất nhiên. Tôi chỉ đang mặc đồ ngủ. Sai. Mọi thứ ta viết trên blog, mọi thứ ta Tweet, và mọi thứ ta nhấp chuột vào là hành vi công cộng tạo nên truyền thông. Ta là những nhà biên tập thế hệ mới. Ta quyết định những gì thu hút sự chú ý dựa trên những gì ta quan tâm. Đó là cách truyền thông hiện nay hoạt động . Những thuật toán đằng sau chi phối cái bạn nhìn thấy và cái mà chúng ta nhìn thấy dựa trên thứ mà ta nhấp chuột, đó là cách định hình toàn bộ nền văn hóa của chúng ta.
Over three out of five Americans think we have a major incivility problem in our country right now, but I'm going to guess that at least three out of five Americans are clicking on the same insult-oriented, rumor-mongering trash that feeds the nastiest impulses in our society. In an increasingly noisy media landscape, the incentive is to make more noise to be heard, and that tyranny of the loud encourages the tyranny of the nasty.
Hơn 3 trong số 5 người Mỹ nghĩ rằng hiện nay có một vấn đề nghiêm trọng về nhân cách tại đất nước chúng ta, nhưng tôi đoán rằng ít nhất 3 trong số 5 người Mỹ đang nhấp chuột vào cùng một chỗ có định hướng lệch lạc, phao tin đồn nhảm là mầm mống tạo nên những thúc đẩy bẩn thỉu nhất trong xã hội của chúng ta. Trong một môi trường truyền thông đang ngày càng trở nên ồn ã, âm mưu của nó là tạo ra càng nhiều tiếng tăm càng tốt, và sự bạo ngược ồn ào đó khuyến khích bạo ngược về những điều bẩn thỉu.
It does not have to be that way. It does not. We can change the incentive. For starters, there are two things we can all do. First, don't just stand by the sidelines when you see someone getting hurt. If someone is being abused online, do something. Be a hero. This is your chance. Speak up. Speak out. Be a good person. Drown out the negative with the positive. And second, we've got to stop clicking on the lowest-common-denominator, bottom-feeding linkbait. If you don't like the 24/7 all Kardashian all the time programming, you've got to stop clicking on the stories about Kim Kardashian's sideboob. I know you do it. (Applause) You too, apparently. I mean, really, same example: if you don't like politicians calling each other names, stop clicking on the stories about what one guy in one party called the other guy in the other party. Clicking on a train wreck just pours gasoline on it. It makes it worse, the fire spreads. Our whole culture gets burned.
Không cần phải như thế. Không cần. Ta có thể làm thay đổi động cơ. Những người mới bắt đầu có 2 thứ có thể làm. Đầu tiên, đừng chỉ đứng nhìn khi thấy ai đó bị thương. Nếu thấy ai đó bị lạm dụng trên mạng, hãy làm gì đó. Làm người hùng. Đây là cơ hội của bạn. Hãy lên tiếng. Hãy là một người có ích. Nhấn chìm điều tiêu cực bằng những điều tích cực. Thứ hai, cần dừng việc nhấp chuột vào dòng có mẫu số chung thấp nhất hay đường dẫn phía cuối trang kia. Nếu bạn không thích những gì về Kardashian 24/7 bạn cần dừng việc nhấp chuột vào những câu chuyện về vòng một của Kim Kardashian. Tôi biết bạn làm được. (Vỗ tay) Bạn cũng thế, hiển nhiên rồi. Cùng một ví dụ: Nếu không thích cách các chính trị gia gọi tên nhau, hãy dừng nhấp chuột vào chuyện về một gã ở một đảng này gọi tên một gã ở đảng khác. Chỉ là tưới thêm dầu vào lửa mà thôi. lửa sẽ lan nhanh hơn. Toàn bộ nền văn hóa của ta sẽ bị thiêu rụi.
If what gets the most clicks wins, then we have to start shaping the world we want with our clicks, because clicking is a public act. So click responsibly. Thank you.
Nếu thứ nhận được nhiều cú nhấp chuột nhất thắng, cần bắt đầu định hình lại thế giới theo ý mình bằng những cú nhấp chuột, bởi nhấp chuột là một hành vi công cộng. Hãy nhấp chuột có trách nhiệm. Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)