This picture is from my metro card when I spent a year abroad in Paris in college in the mid-'90s. My friend says I look like a French anarchist --
Tấm ảnh này lấy từ thẻ tàu điện của tôi khi tôi du học một năm ở Paris vào giữa thập niên 90. Bạn tôi bảo tôi nhìn như một người Pháp vô chính phủ --
(Laughter)
(Cười)
But this is still what I see when I look in the mirror in the morning. Within a month of living in Paris, I'd lost 15 pounds and I was in the best shape of my life because I was eating fresh food and I was walking wherever I went.
Nhưng đây là thứ tôi vẫn thấy mỗi sáng khi nhìn vào gương. Trong vòng một tháng sống ở Paris, tôi đã giảm 15 pound và tôi đã có thân hình tuyệt nhất trong cuộc đời vì tôi ăn rất nhiều thực phẩm tươi và tôi đi bộ mỗi khi muốn đi đâu.
Having grown up in suburban Atlanta, a region built largely by highways and automobiles and with a reputation as a poster child for sprawl, Paris fundamentally changed the way I understood the construction of the world around me, and I got obsessed with the role of infrastructure -- that it's not just the way to move people from point A to point B, it's not just the way to convey water or sewage or energy, but it's the foundation for our economy. It's the foundation for our social life and for our culture, and it really matters to the way that we live.
Lớn lên ở ngoại ô Atlanta, một khu vực xây dựng chủ yếu bởi các đường cao tốc và xe ô tô và nổi tiếng là con đẻ của sự mở rộng Paris đã thay đổi cơ bản cách tôi hiểu về các công trình của thế giới xung quanh tôi và tôi bị ám ảnh bởi vai trò của cơ sở hạ tầng -- nó không chỉ là cách đưa con người từ điểm A tới điểm B, nó không chỉ là cách vận chuyển nước, chất thải hay năng lượng mà nó còn là nền tảng của nền kinh tế. Nó là nền tảng của đời sống xã hội và văn hóa, và nó thực sự ảnh hưởng tới lối sống của chúng ta.
When I came home, I was instantly frustrated, stuck in traffic as I crossed the top end of our perimeter highway. Not only was I not moving a muscle, I had no social interaction with the hundreds of thousands of people that were hurtling past me, like me, with their eyes faced forward and their music blaring. I wondered if this was an inevitable outcome, or could we do something about it. Was it possible to transform this condition in Atlanta into the kind of place that I wanted to live in?
Khi tôi về nước, tôi đã thất vọng ngay lập tức, kẹt xe khi tôi vượt qua đoạn cuối của đường cao tốc vành đai. Không những không vận động tay chân, tôi còn không có cả tương tác xã hội với hàng trăm ngàn người đi lướt qua tôi, cũng như tôi, mắt họ chỉ nhìn phía trước với bài nhạc ầm ĩ của họ Tôi tự hỏi đây có phải là một kết quả tất yếu, hay chúng ta có thể thay đổi nó. Liệu có thể thay đổi tình trạng này ở Atlanta thành một nơi mà tôi muốn sống ?
I went back to grad school in architecture and city planning, developed this interest in infrastructure, and in 1999 came up with an idea for my thesis project: the adaptation of an obsolete loop of old railroad circling downtown as a new infrastructure for urban revitalization. It was just an idea. I never thought we would actually build it. But I went to work at an architecture firm, and eventually talked to my coworkers about it, and they loved the idea. And as we started talking to more people about it, more people wanted to hear about it.
Tôi trở lại trường để học kiến trúc và kế hoạch hóa đô thị, phát triển niềm hứng thú với cơ sở hạ tầng và vào năm 1999 tôi đưa ra được một ý tưởng cho đồ án luận văn: tái tạo các tuyến đường sắt cũ quanh trung tâm thành phố thành cơ sở hạ tầng mới để thay đổi đô thị. Nó chỉ là một ý tưởng. Tôi chưa từng nghĩ chúng tôi thật sự sẽ xây dựng nó. Nhưng khi tôi đi làm cho một công ty kiến trúc, và nói chuyện đó với đồng nghiệp của mình, họ đã rất hứng thú với ý tưởng đó. Và khi chúng tôi bắt đầu nói về nó với nhiều người hơn, càng nhiều người muốn nghe về nó.
In the summer of 2001, we connected with Cathy Woolard, who was soon elected city council president. And we built a citywide vision around this idea: the Atlanta BeltLine, a 22-mile loop of transit and trails and transformation. I was doing two and three meetings a week for two and a half years, and so was Cathy and her staff and a handful of volunteers. Together, we built this amazing movement of people and ideas. It included community advocates who were used to fighting against things, but found the Atlanta BeltLine as something that they could fight for; developers who saw the opportunity to take advantage of a lot of new growth in the city; and dozens of nonprofit partners who saw their mission at least partly accomplished by the shared vision.
Mùa hè năm 2001, chúng tôi liên lạc với Cathy Woolard, người không lâu sau là chủ tịch hội đồng thành phố. Chúng tôi đã vẽ ra khung cảnh toàn thành phố xoay quanh ý tưởng Atlanta BeltLine, một vòng đai dài 22 dặm cho vận chuyển, đường ray và chuyển cảnh. Tôi đã có hai đến ba buổi họp mỗi tuần trong vòng hai năm rưỡi, và Cathy, nhân viên của cô ấy và các tình nguyện viên cũng thế. Cùng nhau chúng tôi tạo nên bước tiến lớn về con người và ý tưởng. Nó bao gồm những người ủng hộ cộng đồng, họ hay phản đối nhiều thứ, nhưng với Atlanta BeltLine, họ nhận ra họ cần phải đấu tranh vì nó; cả những nhà phát triển, họ thấy cơ hội để tận dụng lợi thế của sự tăng trưởng đầy mới mẻ của thành phố; và rất nhiều nhà hợp tác phi lợi nhuận, họ nhìn thấy nhiệm vụ của mình ít nhất cũng được hoàn thành một phần nhờ tầm nhìn chung này.
Now, usually these groups of people aren't at the same table wanting the same outcome. But there we were, and it was kind of weird, but it was really, really powerful. The people of Atlanta fell in love with a vision that was better than what they saw through their car windshields, and the people of Atlanta made it happen, and I guarantee you we would not be building it otherwise.
Tuy những nhóm người này thường không đứng chung thuyền vì muốn một kết quả giống nhau. Nhưng đó là chúng tôi, và dù nó khá là kì lạ nó lại vô cùng, vô cùng mạnh mẽ. Người dân Atlanta rất yêu mến dự án này vì nó tốt hơn nhiều so với những gì họ nhìn thấy qua kính chắn gió ô tô, và họ biến nó thành sự thật, và tôi đảm bảo với bạn, chúng tôi không thể xây dựng nó bằng cách nào khác.
From the beginning, our coalition was diverse. People of all stripes were part of our story. People on the lower end of the economic spectrum loved it, too. They were just afraid they weren't going to be able to be there when it got built, that they'd be priced out. And we've all heard that kind of story before, right? But we promised that the Atlanta BeltLine would be different, and people took ownership of the idea, and they made it better than anything we ever imagined in the beginning, including significant subsidies for housing, new parks, art, an arboretum -- a list that continues to grow. And we put in place the organizations and agencies that were required to make it happen. And importantly, it is.
Ban đầu liên minh của chúng tôi khá đa dạng. Tất cả tầng lớp dân chúng đều là một phần câu chuyện của chúng tôi Người dân ở phía cuối của dãy phân bố kinh tế cũng yêu thích nó. Họ chỉ lo sợ rằng họ sẽ không thể ở đó khi nó được xây xong vì họ có thể ra giá quá cao. Và chúng ta đều đã từng nghe về loại chuyện kiểu này đúng không? Nhưng chúng tôi xin hứa rẳng Atlanta BeltLine sẽ khác biệt. và người dân có quyền sở hữu nó, và họ làm nó trở nên tốt hơn những gì chúng tôi tưởng tượng lúc ban đầu, gồm cả khoản trợ cấp đáng kể cho nhà cửa, các công viên mới, công trình nghệ thuật, một vườn ươm và còn nhiều nữa Vả chúng tôi đưa vào các tổ chức và cơ quan được yêu cầu để thực hiện nó. Và quan trọng là nó đây.
Now we're in the early stages of implementation, and it's working. The first mainline section of trail was opened in 2012, and it's already generated over three billion dollars of private-sector investment. But it's not only changing the physical form of the city, it's changing the way we think about the city, and what our expectations are for living there. About a month ago, I had to take my kids with me to the grocery store and they were complaining about it, because they didn't want to get in the car. They were saying, "Dad, if we have to go, can we at least ride our bikes?" And I said, "Of course we can. That's what people in Atlanta do. We ride our bikes to the grocery store."
Bây giờ chúng tôi đang tiến hành những bước đầu và nó đang hoạt động. Phần đường chính đầu tiên của con đường đã được đưa vào sử dụng năm 2012, và nó đã tạo ra hơn 3 tỷ USD tiền đầu tư từ khu vực tư nhân. Nhưng nó không chỉ thay đổi vẻ bề ngoài của thành phố, nó còn thay đổi cách chúng ta suy nghĩ về thành phố, và những gì chúng ta mong đợi về cuộc sống ở đây. Khoảng 1 tháng trước, tôi phải đưa các con tôi đi cùng tới cửa hàng tạp hóa và chúng đã than phiền về việc đó. vì chúng không muốn đi xe hơi. Chúng nói: "Ba, nếu chúng ta phải đi, chúng ta có thể đạp xe được không?" Và tôi nói: "Tất nhiên là được" Đó là điều người đân Atlanta làm. Chúng tôi đạp xe tới cửa hàng tạp hóa.
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you, yeah.
Cảm ơn các bạn, yeah.
Now, they don't know how ridiculous that is, but I do. And I also understand that their expectations for Atlanta are really powerful.
Bây giờ, họ không biết điều đó buồn cười thế nào, nhưng tôi biết. Và tôi cũng hiểu rằng sự mong đợi của họ đối với Atlanta rất mạnh mẽ.
This kind of transformation is exactly like sprawl in the last century, the movement where our investment in highways and automobiles fundamentally changed American life. That wasn't some grand conspiracy. There were conspiracies within it, of course. But it was a cultural momentum. It was millions of people making millions of decisions over an extended period of time, that fundamentally changed not only the way that we build cities, but it changed our expectations for our lives. These changes were the foundations for urban sprawl. We didn't call it sprawl at that time. We called it the future. And it was. And we got all the highways and strip malls and cul-de-sacs we wanted.
Kiểu chuyển đổi này chính xác là như sự mở rộng trong thế kỉ trước, phong trào mà chúng ta đầu tư vào đường cao tốc và xe ô tô đã thay đổi về cơ bản cuộc sống ở Mỹ. Đó không phải là một âm mưu lớn. Tất nhiên có vài âm mưu trong đó. Nhưng nó là một động lực văn hóa. Nó là hàng triệu con người đưa ra hàng triệu quyết định trong một khoảng thời gian dài, đã thay đổi về cơ bản không chỉ là cách chúng ta xây dựng thành phố, và còn thay đổi những nguyện vọng về cuộc sống của chúng ta. Những thay đổi này là nền tảng cho việc mở rộng đô thị. Chúng tôi không gọi nó là mở rộng vào thời điểm đó Chúng tôi gọi nó là tương lai. Và nó đúng là thế. Chúng tôi có tất cả những đường cao tốc và khu mua sắm, những ngõ cụt chúng tôi muốn
It was a radical transformation, but it was built by a cultural momentum. So it's important to not separate the physical construction of the places we live from other things that are happening at that time. At that time, in the second half of the last century, science was curing disease and lifting us to the moon, and the sexual revolution was breaking down barriers, and the Civil Rights Movement began its march toward the fulfillment of our nation's promise. Television, entertainment, food, travel, business -- everything was changing, and both the public and private sectors were colluding to give us the lives we wanted. The Federal Highway Administration, for example, didn't exist before there were highways. Think about it.
Nó là sự thay đổi triệt để, nhưng nó được xây dựng bởi một động lực văn hóa Vì vậy, quan trọng là không tách rời xây dựng vật chất trong những nơi chúng tôi sống từ những thứ khác mà đang xảy ra ở thời điểm đó. Thời điểm đó, nửa cuối của thế kỉ trước, khoa học đã chữa trị các bệnh và đưa chúng ta lên tới mặt trăng, và cuộc cách mạng giới tính đã phá bỏ rào cản, và phong trào Dân quyền bắt đầu cuộc diễu hành của nó hướng tới việc hoàn thành lời hứa của đất nước chúng ta Tivi, giải trí, đồ ăn, du lịch, kinh doanh,...mọi thứ đều thay đổi và cả công cộng và khu vực tư nhân đã được liên kết với nhau cho chúng ta cuộc sống mà chúng ta muốn. Cơ quan quản lí đường cao tốc liên bang, ví dụ, không tồn tại trước khi có đường cao tốc Hãy suy nghĩ về nó.
(Laughter)
( cười)
Of course, today it's important to understand and acknowledge that those benefits accrued to some groups of people and not to others. It was not an equitable cultural momentum. But when we look today in wonder and disgust, maybe, at the metropolis sprawl before us, we wonder if we're stuck. Are we stuck with the legacy of that inequity? Are we stuck with this dystopian traffic hellscape? Are we stuck with rampant urban displacement, with environmental degradation? Are we stuck with social isolation or political polarization? Are these the inevitable and permanent outcomes? Or are they the result of our collective cultural decisions that we've made for ourselves? And if they are, can't we change them?
Tất nhiên, ngày nay quan trọng là hiểu và thừa nhận rằng những lợi ích tích lũy với một số nhóm người và không cho người khác. Đó không phải là một động lực văn hóa công bằng Nhưng khi chúng ta nhìn ngày nay kinh ngạc và phẫn nộ , có thể, ở sự mở rộng đô thị trước mắt chúng ta, chúng tôi tự hỏi liệu ta có đang mắc kẹt . Có phải chúng ta đang mắc kẹt với di sản của sự bất công đó? Có phải chúng ta đang mắc kẹt với cảnh tượng giao thông đen tối này? Có phải chúng ta đang mắc kẹt với sự di dời đô thị tràn lan với sự suy thoái môi trường? Có phải chúng ta mắc kẹt với sự cô lập xã hội hay sự phân cực chính trị? đó có phải là tất yếu và kết quả bền vững? Hay là chúng là kết quả của những quyết định văn hóa chung của chúng ta mà chúng ta đã tự đưa ra cho chính mình? Và nếu chúng đúng là thế, chúng ta không thể thay đổi chúng ư?
What I have learned from our experience in Atlanta is not an anomaly. Similar stories are playing out everywhere, where people are reclaiming not only old railroads, but also degraded urban waterways and obsolete roadways, reinventing all of the infrastructure in their lives. Whether here in New York or in Houston or Miami, Detroit, Philadelphia, Seoul, Hong Kong, Singapore, Toronto and Paris, cities big and small all over the world are reclaiming and reinventing this infrastructure for themselves, including the mother of all catalyst infrastructure projects, the Los Angeles River, the revitalization effort for which similarly started as a grassroots movement, has developed into a cultural momentum, and is now in the early stages of being transformed into some kind of life-affirming infrastructure again, this one with trails and parks and fishing and boating and community revitalization, and of course, water quality and flood control. It's already improving the lives of people. It's already changing the way the rest of us think about Los Angeles.
Điều tôi đã học được từ kinh nghiệm ở Atlanta không phải là một bất thường. Những câu chuyện tương tự đang diễn ra khắp nơi, nơi con người đang cải tạo không chỉ những đường sắt cũ mà còn làm xuống cấp đường thủy đô thị và những lòng đường đã lỗi thời, chế tạo ra tất cả những cơ sở hạ tầng trong cuộc sống của họ. Cho dù ở đây tại New York hay tại Houston hay Miami, Detroit, Philadelphia, Seoul, Hong Kong, Singapore, Toronto và Paris, những thành phố lớn nhỏ trên toàn thế giới đang cải tạo và tái thiết cơ sở hạ tầng này cho chính họ, bao gồm khởi nguồn của tất cả những dự án cơ sở hạ tầng này, sông Los Angeles, các nỗ lực phục hồi đã bắt đầu tương tự như một phong trào, được phát triển thành một động lực văn hóa, và bây giờ là trong giai đoạn đầu bị biến đổi thành một số loại cơ sở hạ tầng để khẳng định cuộc sống, điều này với những quá cảnh, công viên, câu cá và chèo thuyền và tái thiết cộng đồng, và tất nhiên, chất lượng nước và kiểm soát lũ lụt . Nó đã cải thiện cuộc sống của con người. Nó đã thay đổi phần còn lại của chúng tôi trong cách nghĩ về Los Angeles.
This is more than just infrastructure. We're building new lives for ourselves. It's a movement that includes local food, urban agriculture, craft beer, the maker movement, tech and design -- all of these things, early indicators of a really radical shift in the way we build cities. We're taking places like this and transforming them into this. And soon this.
Ở đây không chỉ là những cơ sở hạ tầng. Chúng tôi xây dựng cuộc sống mới cho mình. Đó là một phong trào bao gồm thực phẩm địa phương, nông nghiệp đô thị, bia thủ công, phong trào sản xuất, công nghệ và thiết kế- những điều này, là chỉ số đầu của một thay đổi thật tối ưu trong cách chúng ta xây dựng thành phố. Chúng tôi đang dùng những nơi như thế này và biến đổi chúng thành như vậy. Và ngay sau đây.
And this is all exciting and good. We're changing the world for the better. Good for us! And it is awesome -- I mean that. But our history of sprawl, and from what we can already see with these catalyst projects today, we know and must remember that big changes like this don't usually benefit everyone. The market forces unleashed by this cultural momentum often include the seemingly unstoppable and inevitable cycle of rising taxes, prices and rents.
Và đây là tất cả những thú vị và tốt đẹp. Chúng ta đang thay đổi thế giới tốt đẹp hơn. Tốt hơn cho chúng ta. Và đó là tuyệt vời-- tôi muốn nói rằng Nhưng lịch sử của chúng ta về sự mở rộng, và từ điều mà chúng ta có thể thấy với những dự án xúc tác ngày nay, chúng ta biết và phải ghi nhớ rằng sự thay đổi lớn như thế này thường không có lợi cho tất cả mọi người Các sức mạnh thị trường được giải phóng bởi động lực văn hóa này thường bao gồm dường như không dừng và không thể tránh khỏi thuế tăng, giá cả và giá thuê.
This is urgent. If we care, we have to stand up and speak out. This should be a call to action, because the answer can't be to not improve communities. The answer can't be to not build parks and transit and grocery stores. The answer can't be to hold communities down just to keep them affordable. But we do have to follow through and address the financial realities that we're facing. This is hard, and it won't happen on its own. We can do it, and I'm committed to this goal in Atlanta, to sticking up again for people who made it possible in the first place. We can't call it a success without them. I certainly can't, because the people I made commitments to all those years weren't abstract populations. They're my friends and neighbors. They're people that I love.
Đây là khẩn cấp. Nếu chúng ta quan tâm, chúng ta hãy đứng lên và lên tiếng. Điều này nên được gọi đến hành động bởi vì câu trả lời không thể không cải thiện cộng đồng Câu trả lời không thể không xây dựng công viên, quá cảnh, các cửa hàng tạp hóa. Câu trả lời không thể giữ cộng đồng để giữ cho cho họ giá cả phải chăng. Nhưng chúng ta phải làm theo thông qua và giải quyết những thực tế tài chính. mà chúng ta đang đối mặt. Nó rất khó khăn, và nó không tự xảy ra được. Chúng ta có thể làm điều đó, tôi cam kết đến mục tiêu này ở Atlanta, để đấu tranh cho những người đã làm cho nó có thể ngay từ đầu. Chúng tôi không thể gọi nó là một thành công mà không có họ. Tôi chắc chắn không thể, bởi vì những người mà tôi đã cam kết trong những năm qua đó không là những công dân trừu tượng. Họ là bạn và hàng xóm của tôi. Họ là những người mà tôi yêu quý.
So even though it started as my graduate thesis and I'm working hard for 16 years with thousands of people to help make this thing come to life, I know and believe that who the BeltLine is being built for is just as important as whether it's built at all. Not just in Atlanta, but locally and globally, we have to understand this accountability to the people whose lives we are changing, because this is us. We are the lives we're talking about. These places aren't inevitable. The places we live aren't inevitable, and if we want something different, we just need to speak up. We have to ensure that change comes on our terms. And to do that, we have to participate actively in the process of shaping change.
Mặc dù nó bắt đầu như bài luận văn tốt nghiệp của tôi và tôi đang làm việc chăm chỉ trong 16 năm với hàng ngàn người để giúp làm cho điều này đi vào cuộc sống tôi biết và tin rằng những người mà BeltLine phục vụ cũng quan trọng như việc liệu nó có được xây hay không Không chỉ ở Atlanta, nhưng tại địa phương hay trên toàn cầu chúng ta phải hiểu, trách nhiệm cho cuộc sống của người dân mà chúng ta đang thay đổi. bởi vì đây là chúng ta. Chúng ta là cuộc sống mà chúng ta đang nói về. Những nơi này không phải là không thể tránh. Những nơi chúng ta sống, không phải không thể tránh khỏi và nếu chúng ta muốn có điều gì đó khác chúng ta phải lên tiếng. Chúng ta phải chắc chắn thay đổi đi kèm với các điều khoản của chúng ta. Và để làm được điều đó chúng ta phải tham gia một cách tích cực trong quá trình thay đổi có triển vọng.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
( vỗ tay).