I'd like to start with a simple question: Why do the poor make so many poor decisions? I know it's a harsh question, but take a look at the data. The poor borrow more, save less, smoke more, exercise less, drink more and eat less healthfully. Why?
Tôi muốn bắt đầu với một câu hỏi đơn giản Tại sao người nghèo lại đưa ra nhiều quyết định làm họ nghèo? Tôi biết đây là câu hỏi khó chịu nhưng hãy cùng xem các dữ liệu. Người nghèo mượn nhiều, tiết kiệm ít, hút thuốc nhiều, thể dục ít, uống nhiều, và ăn kém khỏe mạnh. Tại sao?
Well, the standard explanation was once summed up by the British Prime Minister, Margaret Thatcher. And she called poverty "a personality defect."
Vâng, lời giải thích cơ bản đã được nêu lên bởi Thủ tướng Anh Margaret Thatcher và bà gọi sự nghèo khó là "một khuyết điểm tính cách"
(Laughter)
(Cười)
A lack of character, basically.
Về cơ bản, sự thiếu hụt trong tính cách
Now, I'm sure not many of you would be so blunt. But the idea that there's something wrong with the poor themselves is not restricted to Mrs. Thatcher. Some of you may believe that the poor should be held responsible for their own mistakes. And others may argue that we should help them to make better decisions. But the underlying assumption is the same: there's something wrong with them. If we could just change them, if we could just teach them how to live their lives, if they would only listen. And to be honest, this was what I thought for a long time. It was only a few years ago that I discovered that everything I thought I knew about poverty was wrong.
Bây giờ, tôi chắc là không nhiều người ngồi đây là người lỗ mãng Nhưng ý tưởng về việc có điểm thiếu sót trong bản thân người nghèo không chỉ được bà Thatcher nêu lên. Vài người có thể tin rằng người nghèo nên chịu trách nhiệm cho những sai lầm của họ. Người khác có thể cho rằng chúng ta nên giúp họ đưa ra những quyết định tốt hơn Nhưng sự thừa nhận cơ bản là giống nhau: có điều gì đó không đúng ở người nghèo. Nếu ta có thể đơn giản thay đổi họ, nếu ta có thể chỉ dẫn họ cách sống cuộc đời họ, như thể họ chỉ cần lắng nghe. Và thực lòng mà nói, đó là điều mà tôi đã tin tưởng khá lâu. Chỉ vài năm trước đây, khi tôi khám phá ra rằng mọi thứ mà tôi nghĩ là tôi biết về sự nghèo đói đều sai lầm.
It all started when I accidentally stumbled upon a paper by a few American psychologists. They had traveled 8,000 miles, all the way to India, for a fascinating study. And it was an experiment with sugarcane farmers. You should know that these farmers collect about 60 percent of their annual income all at once, right after the harvest. This means that they're relatively poor one part of the year and rich the other. The researchers asked them to do an IQ test before and after the harvest. What they subsequently discovered completely blew my mind. The farmers scored much worse on the test before the harvest. The effects of living in poverty, it turns out, correspond to losing 14 points of IQ. Now, to give you an idea, that's comparable to losing a night's sleep or the effects of alcoholism.
Tất cả bắt đầu khi tôi vô tình đọc một bài phân tích của một vài nhà tâm lý học Mỹ Họ đã đi 8.000 dặm đường đến Ấn Độ, để thực hiện 1 nghiên cứu thú vị. Và đó là trải nghiệm với những nông dân trồng mía Bạn nên biết rằng những nông dân này nhận khoảng 60% thu nhập một năm của họ trong một lần, ngay sau khi thu hoạch. Điều này có nghĩa là họ nghèo trong một khoảng thời gian, giàu trong phần còn lại của năm Những người nghiên cứu đã yêu cầu họ làm bài kiểm tra IQ trước và sau mùa vụ Điều mà họ khám phá sau đó đã hoàn toàn làm tôi ngạc nhiên. Những nông dân này đạt điểm thấp hơn trong bài kiểm tra trước mùa vụ. Tác động của việc sống trong nghèo đói, hóa ra, tương đương với việc mất đi 14 điểm IQ. Bây giờ, để mọi người hiểu rõ hơn hãy so sánh với một đêm mất ngủ hoặc tác động của chứng nghiện rượu.
A few months later, I heard that Eldar Shafir, a professor at Princeton University and one of the authors of this study, was coming over to Holland, where I live. So we met up in Amsterdam to talk about his revolutionary new theory of poverty. And I can sum it up in just two words: scarcity mentality. It turns out that people behave differently when they perceive a thing to be scarce. And what that thing is doesn't much matter -- whether it's not enough time, money or food.
Vài tháng sau, tôi được biết rằng Eldar Shafir, một giáo sư Đại học Princeton, một trong các tác giả của nghiên cứu này, đã có chuyến thăm Hà Lan, nơi tôi sống. Nên chúng tôi gặp ở Amsterdam Để nói về lý thuyết cách mạng mới của ông về nghèo đói. Và tôi có thể tóm tắt trong 2 từ: tâm lý thiếu thốn. Hóa ra người ta cư xử khác đi khi họ cảm thấy có thứ trở nên khan hiếm. Bất kể thứ đó là gì có thể là không đủ thời gian, tiền bạc hoặc thực phẩm.
You all know this feeling, when you've got too much to do, or when you've put off breaking for lunch and your blood sugar takes a dive. This narrows your focus to your immediate lack -- to the sandwich you've got to have now, the meeting that's starting in five minutes or the bills that have to be paid tomorrow. So the long-term perspective goes out the window. You could compare it to a new computer that's running 10 heavy programs at once. It gets slower and slower, making errors. Eventually, it freezes -- not because it's a bad computer, but because it has too much to do at once. The poor have the same problem. They're not making dumb decisions because they are dumb, but because they're living in a context in which anyone would make dumb decisions.
Tất cả mọi người đều biết cảm giác khi mà bạn có quá nhiều thứ để làm, hay khi bạn bỏ qua bữa trưa và bị tụt đường huyết. Nó giới hạn sự tập trung của bạn vào thiếu hụt tức thời vào chiếc bánh mỳ bạn phải ăn ngay, cuộc hẹn bắt đầu trong 5 phút, hay những hóa đơn phải trả vào ngày mai. Vì vậy, cái gọi là tầm nhìn xa bị quẳng ra ngoài cửa sổ Có thể so sánh với một chiếc máy tính mới khi chạy 10 chương trình nặng cùng 1 lần. Nó trở nên chậm hơn, mắc lỗi. Cuối cùng, tê liệt... không phải vì cái máy kém chất lượng, mà bởi vì nó phải làm quá nhiều cùng lúc. Người nghèo có cùng vấn đề như vậy. Họ không đưa ra những quyết định ngu ngốc bởi vì họ ngốc, mà bởi vì họ đang sống trong bối cảnh mà ai cũng sẽ đưa ra quyết định ngu ngốc.
So suddenly I understood why so many of our anti-poverty programs don't work. Investments in education, for example, are often completely ineffective. Poverty is not a lack of knowledge. A recent analysis of 201 studies on the effectiveness of money-management training came to the conclusion that it has almost no effect at all. Now, don't get me wrong -- this is not to say the poor don't learn anything -- they can come out wiser for sure. But it's not enough. Or as Professor Shafir told me, "It's like teaching someone to swim and then throwing them in a stormy sea."
Vậy nên tôi bỗng nhận ra tại sao rất nhiều chương trình chống nghèo đói lại không hiệu quả. Ví như đầu tư vào giáo dục, thường là hoàn toàn vô dụng Nghèo khó không phải là thiếu kiến thức. Một thống kê gần đây từ 201 nghiên cứu về sự hiệu quả của đào tạo quản lý tiền bạc cho ra kết luận rằng nó hầu như không có bất kỳ hiệu quả nào. Bây giờ, đừng hiểu sai ý tôi Nó không có nghĩa là người nghèo không học được gì họ chắc chắn là trở nên thông minh hơn. Nhưng chừng đó là không đủ. Hay giống như giáo sư Shafir nói: "Nó giống như là dạy một người cách bơi và sau đó ném họ vào bão biển."
I still remember sitting there, perplexed. And it struck me that we could have figured this all out decades ago. I mean, these psychologists didn't need any complicated brain scans; they only had to measure the farmer's IQ, and IQ tests were invented more than 100 years ago. Actually, I realized I had read about the psychology of poverty before. George Orwell, one of the greatest writers who ever lived, experienced poverty firsthand in the 1920s. "The essence of poverty," he wrote back then, is that it "annihilates the future." And he marveled at, quote, "How people take it for granted they have the right to preach at you and pray over you as soon as your income falls below a certain level."
Tôi vẫn nhớ lúc ngồi đó, bối rối. Và tôi đã hiểu rằng lẽ ra ta nên biết điều này từ vài thập kỷ trước Ý tôi là, những nhà tâm lý học này không cần làm phân tích não họ chỉ cần kiểm tra IQ của những nông dân, và kiểm tra IQ đã được phát minh hơn 100 năm trước Thật ra, tôi nhận ra rằng mình đã đọc về tâm lý học nghèo đói. George Orwell, một trong những tác giả vĩ đại nhất từng sống đã trực tiếp trải nghiệm sự nghèo đói vào những năm 1920 "Bản chất của nghèo đói," theo ghi chép của ông, là nó "tiêu diệt tương lai." Và ông tự hỏi rằng, "Làm thế nào mà người ta cứ cho rằng họ có quyền răn dạy bạn và cầu nguyện cho bạn khi thu nhập của bạn giảm thấp hơn mức nhất định."
Now, those words are every bit as resonant today. The big question is, of course: What can be done? Modern economists have a few solutions up their sleeves. We could help the poor with their paperwork or send them a text message to remind them to pay their bills. This type of solution is hugely popular with modern politicians, mostly because, well, they cost next to nothing. These solutions are, I think, a symbol of this era in which we so often treat the symptoms, but ignore the underlying cause.
Giờ, những từ này đều có tính cộng hưởng. Câu hỏi quan trọng là, tất nhiên: Có thể làm được gì? Các nhà kinh tế học hiện đại đưa ra một số giải pháp. Ta có thể giúp người nghèo qua việc giấy tờ hoặc gửi tin nhắn nhắc nhở họ thanh toán hóa đơn. Giải pháp như vậy vô cùng quen thuộc với các chính khách hiện đại hầu hết bởi vì, vâng, nó gần như không gây tốn kém. Những giải pháp này, theo tôi, là tượng trưng của thời đại này khi mà ta thường chữa các triệu chứng, mà lờ đi nguyên nhân sâu xa.
So I wonder: Why don't we just change the context in which the poor live? Or, going back to our computer analogy: Why keep tinkering around with the software when we can easily solve the problem by installing some extra memory instead? At that point, Professor Shafir responded with a blank look. And after a few seconds, he said, "Oh, I get it. You mean you want to just hand out more money to the poor to eradicate poverty. Uh, sure, that'd be great. But I'm afraid that brand of left-wing politics you've got in Amsterdam -- it doesn't exist in the States."
Vì vậy, tôi tự hỏi: Tại sao chúng ta không thay đổi hoàn cảnh sống của người nghèo? Hoặc, quay lại câu chuyện về máy tính: Tại sao chúng ta cứ chắp vá các phần mềm khi mà chúng ta có thể dễ dàng giải quyết bằng cách cài đặt thêm bộ nhớ? Về điểm này, giáo sư Shafir đã phản ứng bằng một cái nhìn lúng túng. Và sau vài giây, ông nói, "À, tôi hiểu rồi. Ý anh là anh muốn đơn giản là đưa nhiều tiền hơn cho người nghèo để triệt tiêu nghèo khó. Uh, chắc rồi, đó sẽ là điều tuyệt vời. Nhưng, tôi e rằng hình thức cánh tả (chính trị) mà các anh đang có ở Amsterdam không tồn tại ở Mỹ."
But is this really an old-fashioned, leftist idea? I remembered reading about an old plan -- something that has been proposed by some of history's leading thinkers. The philosopher Thomas More first hinted at it in his book, "Utopia," more than 500 years ago. And its proponents have spanned the spectrum from the left to the right, from the civil rights campaigner, Martin Luther King, to the economist Milton Friedman. And it's an incredibly simple idea: basic income guarantee.
Nhưng liệu đó có thực là một ý tưởng lỗi thời, cực đoan? Tôi nhớ đã đọc về một kế hoạch trước đây về một dự án đã được một vài nhà lãnh đạo trong lịch sử đề xuất. Nhà triết học Thomas More đã gợi ý lần đầu tiên trong sách của ông, "Điều không tưởng" hơn 500 năm trước. Và những đề xuất đó đã phát triển ảnh hưởng từ cánh tả sang cánh hữu, từ nhà chiến dịch quyền công dân, Martin Luther King, tới nhà kinh tế Milton Friedman. Và đó là ý tưởng đơn giản đến không ngờ: bảo đảm thu nhập cơ bản.
What it is? Well, that's easy. It's a monthly grant, enough to pay for your basic needs: food, shelter, education. It's completely unconditional, so no one's going to tell you what you have to do for it, and no one's going to tell you what you have to do with it. The basic income is not a favor, but a right. There's absolutely no stigma attached. So as I learned about the true nature of poverty, I couldn't stop wondering: Is this the idea we've all been waiting for? Could it really be that simple? And in the three years that followed, I read everything I could find about basic income. I researched the dozens of experiments that have been conducted all over the globe, and it didn't take long before I stumbled upon a story of a town that had done it -- had actually eradicated poverty. But then ... nearly everyone forgot about it.
Đó là gì? Vâng, nó rất đơn giản. Là sự trợ cấp hàng tháng, đủ để trả cho nhu cầu cơ bản: thức ăn, nhà ở, trường học. Nó hoàn toàn được cấp vô điều kiện, nên không ai sẽ bảo bạn phải có nó như thế nào, và không ai bảo bạn phải dùng nó như thế nào. Thu nhập cơ bản không phải ơn huệ, mà là quyền Hoàn toàn không gắn với sự sỉ nhục. Vậy nên, khi tôi hiểu được bản chất của sự nghèo đói, tôi không thể ngừng hỏi: Đây có phải là ý tưởng mà ta đang chờ đợi? Nó thật sự đơn giản như vậy sao? Và trong 3 năm sau đó, tôi đã đọc mọi thứ về thu nhập cơ bản mà tôi tìm được. Tôi nghiên cứu hàng tá các thí nghiệm đã được thực hiện trên toàn thế giới, và không quá lâu tới khi tôi tình cờ biết chuyện về 1 thị trấn đã làm được điều đó hoàn toàn xóa bỏ nghèo đói. Nhưng sau đó... gần như mọi người đều quên nó.
This story starts in Dauphin, Canada. In 1974, everybody in this small town was guaranteed a basic income, ensuring that no one fell below the poverty line. At the start of the experiment, an army of researchers descended on the town. For four years, all went well. But then a new government was voted into power, and the new Canadian cabinet saw little point to the expensive experiment. So when it became clear there was no money left to analyze the results, the researchers decided to pack their files away in some 2,000 boxes. Twenty-five years went by, and then Evelyn Forget, a Canadian professor, found the records. For three years, she subjected the data to all manner of statistical analysis, and no matter what she tried, the results were the same every time: the experiment had been a resounding success.
Câu chuyện bắt đầu ở Dauphin, Canada. Năm 1974, mọi người trong thị trấn này đều được đảm bảo thu nhập cơ bản, đảm bảo rằng không ai rơi xuống dưới ngưỡng nghèo đói. Khởi đầu của thí nghiệm này, nhiều nhà nghiên cứu đến thị trấn. Trong 4 năm, mọi thứ đều tốt đẹp. Nhưng sau đó chính phủ mới được thành lập, và nội các Canada mới coi điểm nhỏ này như một thí nghiệm đắt đỏ. Nên tất nhiên đã không có thêm tiền để phân tích các kết quả các nhà nghiên cứu đã đóng gói tài liệu vào khoảng 2.000 thùng. 25 năm trôi qua, và khi Evelyn Forget, một giáo sư Canada, tìm thấy các tài liệu đó. Trong 3 năm nghiên cứu dữ liệu theo mọi cách phân tích và bất kể làm theo cách nào, kết quả nhận được đều giống nhau: thí nghiệm này đã trở nên một thành công nổi tiếng.
Evelyn Forget discovered that the people in Dauphin had not only become richer but also smarter and healthier. The school performance of kids improved substantially. The hospitalization rate decreased by as much as 8.5 percent. Domestic violence incidents were down, as were mental health complaints. And people didn't quit their jobs. The only ones who worked a little less were new mothers and students -- who stayed in school longer. Similar results have since been found in countless other experiments around the globe, from the US to India.
Evelyn Forget khám phá ra rằng người dân ở Dauphin không chỉ giàu hơn mà còn thông minh và khỏe mạnh hơn. Kết quả học tập tốt hơn. Tỷ lệ nằm viện giảm tận 8.5%. Các vụ bạo lực gia đình giảm, bệnh thần kinh cũng vậy Và người ta không bỏ việc. Những người duy nhất làm việc ít hơn là các bà mẹ mới sinh hoặc sinh viên học tập lâu hơn. Kết quả tương tự được tìm thấy trong các thí nghiệm khác trên toàn cầu từ Mỹ tới Ấn Độ.
So ... here's what I've learned. When it comes to poverty, we, the rich, should stop pretending we know best. We should stop sending shoes and teddy bears to the poor, to people we have never met. And we should get rid of the vast industry of paternalistic bureaucrats when we could simply hand over their salaries to the poor they're supposed to help.
Vì vậy... đây là điều mà tôi đã học. Khi đề cập đến nghèo đói, chúng ta, người giàu, nên ngừng giả bộ mình biết tất cả. Chúng ta nên dừng gửi giày và gấu teddy cho người nghèo, cho những người ta chưa từng gặp. Và ta nên xóa bỏ nền công nghiệp to lớn của chế độ quan liêu gia trưởng khi chúng ta có thể đơn giản là đưa cho họ tiền lương mà người nghèo đáng được nhận.
(Applause)
(Vỗ tay)
Because, I mean, the great thing about money is that people can use it to buy things they need instead of things that self-appointed experts think they need. Just imagine how many brilliant scientists and entrepreneurs and writers, like George Orwell, are now withering away in scarcity. Imagine how much energy and talent we would unleash if we got rid of poverty once and for all. I believe that a basic income would work like venture capital for the people. And we can't afford not to do it, because poverty is hugely expensive. Just look at the cost of child poverty in the US, for example. It's estimated at 500 billion dollars each year, in terms of higher health care spending, higher dropout rates, and more crime. Now, this is an incredible waste of human potential.
Bởi vì, theo tôi, điều tốt đẹp của tiền là người ta có thể dùng nó để mua những thứ họ cần thay vì thứ các chuyên gia tự phong cho là họ cần. Thử tượng tưởng có bao nhiêu nhà khoa học doanh nhân và tác giả, như George Orwell, đang làm giảm thiếu thốn. Tưởng tượng những năng lượng và tài năng mà ta có thể mở ra nếu chúng ta có thể xóa bỏ nghèo khó mãi mãi. Tôi tin thu nhập cơ bản sẽ hoạt động như một dạng đầu tư mạo hiểm. Và chúng ta không thể không thực hiện, bởi vì sự nghèo đói vô cùng đắt. Hãy thử xem chi phí cho trẻ em nghèo ở Mỹ làm ví dụ. Con số ước tính khoảng 500 tỷ đô la mỗi năm, trong điều kiện chi nhiều hơn cho chăm sóc sức khỏe, phá thai, và tội phạm nhiều hơn. Lãng phí tiềm năng con người
But let's talk about the elephant in the room. How could we ever afford a basic income guarantee? Well, it's actually a lot cheaper than you may think. What they did in Dauphin is finance it with a negative income tax. This means that your income is topped up as soon as you fall below the poverty line. And in that scenario, according to our economists' best estimates, for a net cost of 175 billion -- a quarter of US military spending, one percent of GDP -- you could lift all impoverished Americans above the poverty line. You could actually eradicate poverty. Now, that should be our goal.
Nhưng hãy bàn về vấn đề quan trọng ở đây. Làm thế nào để có thể chi cho thu nhập cơ bản? Thật ra thì nó tốn ít tiền hơn nhiều mức mà bạn có thể nghĩ đến. Điều mà họ làm ở Dauphin là cung cấp bằng mức thuế thu nhập âm. Nghĩa là thu nhập của bạn sẽ được đội lên ngay khi bạn tụt xuống dưới mức nghèo Và trong kịch bản đó, theo các đánh giá tốt nhất của các nhà kinh tế học tốn khoảng 175 tỷ đô la Mỹ 1/4 chi tiêu quân đội Mỹ, 1% GDP bạn có thể đưa tất cả người nghèo ở Mỹ lên khỏi mức nghèo khó. Bạn hoàn toàn có thể xóa bỏ sự nghèo khó. Bây giờ, đây nên là mục tiêu của chúng ta.
(Applause)
(Vỗ tay) Thời đại của ý tưởng nhỏ
The time for small thoughts and little nudges is past. I really believe that the time has come for radical new ideas, and basic income is so much more than just another policy. It is also a complete rethink of what work actually is. And in that sense, it will not only free the poor, but also the rest of us.
và cú huých nhẹ đã qua Tôi tin rằng đây là thời đại của những ý tưởng tiến bộ mới, và thu nhập cơ bản có ý nghĩa cao hơn chỉ là một chính sách. Nó còn là sự cân nhắc lại những điều thực sự hiệu quả. Và trong khía cạnh đó, không chỉ giải phóng người nghèo, mà còn giải phóng tất cả chúng ta.
Nowadays, millions of people feel that their jobs have little meaning or significance. A recent poll among 230,000 employees in 142 countries found that only 13 percent of workers actually like their job. And another poll found that as much as 37 percent of British workers have a job that they think doesn't even need to exist. It's like Brad Pitt says in "Fight Club," "Too often we're working jobs we hate so we can buy shit we don't need."
Ngày nay, cả triệu người thấy rằng công việc của họ có it ý nghĩa. Một cuộc khảo sát gần đây giữa 230,000 nhân viên ở 142 nước cho thấy chỉ 13% thực sự thích công việc Và một khảo sát khác cho thấy có tới 37% công nhân Anh đang làm công việc mà họ cho rằng không cần tồn tại. Như Brad Pitt nói trong "Sàn đấu sinh tử" "Quá nhiều người làm việc ta ghét để mua thứ mà ta không cần."
(Laughter)
(Cười)
Now, don't get me wrong -- I'm not talking about the teachers and the garbagemen and the care workers here. If they stopped working, we'd be in trouble. I'm talking about all those well-paid professionals with excellent résumés who earn their money doing ... strategic transactor peer-to-peer meetings while brainstorming the value add-on of disruptive co-creation in the network society.
Bây giờ, đừng hiểu lầm tôi Tôi không nói về nhà giáo và người dọn rác và những người hộ lý ở đây. Nếu họ dừng làm việc, chúng ta sẽ gặp rắc rối. Tôi nói về các chuyên gia được trả lương cao với hồ sơ tuyệt vời người kiếm tiền nhờ các cuộc thương lượng chiến dịch khi bàn về giá trị thặng dư của sự đồng sáng tạo mang tính phá vỡ trong mạng lưới xã hội. (Cười)
(Laughter)
(Vỗ tay)
(Applause)
Hay cái gì đó như thế
Or something like that. Just imagine again how much talent we're wasting, simply because we tell our kids they'll have to "earn a living." Or think of what a math whiz working at Facebook lamented a few years ago: "The best minds of my generation are thinking about how to make people click ads."
Thử tưởng tượng tài năng mà ta lãng phí, chỉ bằng dạy con rằng chúng phải "kiếm sống" Hay nghĩ về một mọt sách làm việc ở Facebook than thở vài năm trước: "Các bộ não tốt nhất trong thế hệ của tôi đang nghĩ làm thế nào để người ta nhấn vào quảng cáo."
I'm a historian. And if history teaches us anything, it is that things could be different. There is nothing inevitable about the way we structured our society and economy right now. Ideas can and do change the world. And I think that especially in the past few years, it has become abundantly clear that we cannot stick to the status quo -- that we need new ideas.
Tôi là một sử gia, Và nếu lịch sử dạy chúng ta điều gì đó, thì đó là mọi thứ có thể khác biệt. Không có gì là chắc chắn về cách chúng ta cấu trúc xã hội và kinh tế hiện tại. Ý tưởng có thể và đang thay đổi thế giới. Và đặc biệt là trong các năm gần đây, nó đã trở nên rõ ràng hơn rằng ta không thể đứng yên mà cần nhiều ý tưởng mới.
I know that many of you may feel pessimistic about a future of rising inequality, xenophobia and climate change. But it's not enough to know what we're against. We also need to be for something. Martin Luther King didn't say, "I have a nightmare."
Tôi biết nhiều người thấy bi quan về một tương lai có nhiều bất công, bài trừ ngoại quốc, và thay đổi khí hậu. Nhưng đó không phải là tất cả. Ta cần phải tồn tại vì một điều gì đó Martin Luther King không nói "Tôi gặp ác mộng"
(Laughter)
(Cười)
He had a dream.
Ông có một giấc mơ.
(Applause)
(Vỗ tay)
So ... here's my dream: I believe in a future where the value of your work is not determined by the size of your paycheck, but by the amount of happiness you spread and the amount of meaning you give. I believe in a future where the point of education is not to prepare you for another useless job but for a life well-lived. I believe in a future where an existence without poverty is not a privilege but a right we all deserve. So here we are. Here we are. We've got the research, we've got the evidence and we've got the means.
Vì thế... đây là ước mơ của tôi: Tôi tin vào một tương lai nơi công việc không được đánh giá bằng giá trị của tiền lương, mà bằng hạnh phúc bạn tạo ra và ý nghĩa mà bạn cho đi. Tôi tin vào một tương lai nơi mà điểm số không phải để kiếm một công việc vô ích mà là cho một cuộc sống tốt đẹp Tôi tin vào một tương lai nơi mà không có nghèo đói không phải là một đặc ân mà là quyền lợi mà ai cũng đáng có. Vậy nên chúng ta ở đây. Chúng ta ở đây. Có nghiên cứu, chứng cớ và chúng ta có phương tiện.
Now, more than 500 years after Thomas More first wrote about a basic income, and 100 years after George Orwell discovered the true nature of poverty, we all need to change our worldview, because poverty is not a lack of character. Poverty is a lack of cash.
Hơn 500 năm từ khi Thomas More đề cập đến thu nhập cơ bản và 100 năm sau khi George Orwell khám phá ra bản chất của nghèo đói, ta cần thay đổi cái nhìn của thế giới bởi vì nghèo khó không phải thiếu hụt về tính cách Nghèo khó là thiếu tiền bạc.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)