This transmission is for future generations. As it stands, a small sliver of humanity is currently imposing their visions on the rest of us. They invest in space travel and AI superintelligence and underground bunkers, while casting health care and housing for all as outlandish and unimaginable. These futurists let their own imaginations run wild when it comes to bending material and digital realities, but their visions grow limp when it comes to transforming our social reality so that everyone has the chance to live a good and meaningful life.
Thông điệp truyền tải này dành cho các thế hệ tương lai. Hiện tại, một mảnh nhỏ của nhân loại đang áp đặt tầm nhìn của họ lên phần còn lại của chúng ta. Họ đầu tư vào du hành vũ trụ và siêu trí tuệ AI và cả hầm ngầm, đồng thời coi chăm sóc sức khỏe và nhà ở cho tất cả là kỳ quặc và không thể tưởng tượng nổi. Những người theo chủ nghĩa vị lai này để trí tưởng tượng của họ bay xa khi nói đến việc bẻ cong thực tế vật chất và kỹ thuật số, nhưng tầm nhìn của họ trở nên yếu ớt khi nói đến việc biến đổi thực tế xã hội của chúng ta để mọi người có cơ hội sống một cuộc đời tốt đẹp và ý nghĩa.
We are in many ways trapped inside the lopsided imagination of those who monopolize power and resources to benefit the few at the expense of the many. And as I see it, there are two stories these monopolists sell us about what the future holds.
Theo nhiều cách, chúng ta bị mắc kẹt trong trí tưởng tượng lệch lạc của những người độc quyền quyền lực và tài nguyên để mang lại lợi ích cho một số với cái giá phải trả của nhiều người. Và theo tôi thấy, có hai câu chuyện mà những nhà độc quyền này bán cho chúng ta về những gì tương lai mang lại.
The first is the Silicon Valley version, in which all our preferences are tracked and desires catered to. Chatbots, virtual assistants, driverless cars at our beck and call. All our wants and needs met in an instant. This is their utopia, where technology is our savior, a future where our automated offspring know us better than we know ourselves. Ease and convenience, just a click away. And in their wildest dreams, we merge with technology, optimizing our potential to be stronger, smarter, superhuman.
Đầu tiên là phiên bản Thung lũng Silicon, trong đó tất cả sở thích của ta bị theo dõi và mong muốn được đáp ứng. Chatbot, trợ lý ảo, ô tô không người lái luôn sẵn sàng phục vụ. Tất cả mong muốn và nhu cầu của ta được đáp ứng ngay lập tức. Đây là “utopia” của họ, nơi công nghệ là vị cứu tinh của chúng ta, một tương lai nơi con cái tự động của ta biết chúng ta còn rõ hơn bản thân ta. Dễ dàng và tiện lợi, chỉ cần một cú nhấp chuột. Và trong những giấc mơ điên rồ nhất, ta hợp nhất với công nghệ, tối ưu hóa tiềm năng của mình để trở nên mạnh mẽ hơn, thông minh hơn.
The other story, preferred by Hollywood, is grittier, more chaotic. Conflict and competition run rampant. It's "Hunger Games" meets "Blade Runner" meets "The Matrix." People are ruthless and unpredictable. Inequality and precarity are permanent features in our lives. In this dystopian vision, technology is our slayer, displacing and dominating humanity.
Một chuyện khác được Hollywood ưa thích, cứng rắn hơn, hỗn loạn hơn. Xung đột và cạnh tranh tràn lan. Đó là “Hunger Games”, “Blade Runner” và “The Matrix”. Con người thì tàn nhẫn và khó đoán. Bất bình đẳng và bấp bênh là những điểm bất biến trong cuộc sống của ta. Trong tầm nhìn xấu xa này, công nghệ là kẻ hủy diệt, thay thế và thống trị nhân loại.
And while these sound like opposing narratives, they have different endings for sure, one in which we're saved, one in which we're slayed, they actually share an underlying logic. And in both, we give up power. Both stories assume technology is in the driver's seat, propelled by a will of its own. In the utopic and dystopic stories, technology impacts us for better or worse. But our impact on technology, the human inputs, shall we say, are missing. The values, assumptions, interests and needs that shape our digital and physical worlds are nowhere to be seen. To move forward, we have to pull back the screen. Rather than agonizing about a coming dystopia or longing for a future utopia, we have to reckon with ustopia.
Và trong khi những câu chuyện này nghe như những lời kể đối lập, chúng chắc chắn có các kết thúc khác nhau, một cái là chúng ta được cứu, một cái là chúng ta bị diệt vong, chúng thực sự có chung một logic cơ bản. Là trong cả hai, ta từ bỏ quyền lực. Cả hai câu chuyện đều cho rằng công nghệ nằm ở ghế lái, được thúc đẩy bởi ý chí của riêng nó. Trong những câu chuyện tốt đẹp hay tồi tệ công nghệ tác động đến chúng ta tốt hơn hay xấu hơn. Nhưng tác động của ta đối với công nghệ, đầu vào của con người, ta phải nói rằng, đang bị thiếu. Các giá trị, giả định, sở thích và nhu cầu định hình thế giới kỹ thuật số và vật lý của chúng ta vắng bóng. Để tiến về phía trước, chúng ta phải kéo màn hình trở lại. Thay vì đau khổ về một ác mộng sắp tới hoặc khao khát về một viễn mộng, chúng ta phải tính đến “ustopia”
Ustopia is a word I'm borrowing from Margaret Atwood to describe the fact that the future is us. However loathsome or loving we are, so will we be. Whereas utopias are the stuff of dreams, dystopias, the stuff of nightmares, ustopias are what we create together when we're wide awake. Ustopias invite us into a collective imagination in which we still have tensions, but where everyone has what they need to thrive.
Ustopia là một từ mà tôi mượn từ Margaret Atwood để mô tả sự thật rằng tương lai là chúng ta. Cho dù chúng ta đáng ghét hay dễ thương đến đâu, chúng ta cũng sẽ vậy. Trong khi utopias thuộc về giấc mơ, thì dystopias là của những cơn ác mộng, utopias là những gì chúng ta cùng nhau tạo ra khi đang tỉnh táo. Ustopias mời chúng ta vào một trí tưởng tượng tập thể, trong đó chúng ta vẫn còn căng thẳng, nhưng là nơi mọi người đều có những gì họ cần để phát triển.
When I was a grad student at UC Berkeley in the early 2000s, I witnessed firsthand how innovation often deepens social inequity. As the tech sector grew, people who had lived in the Bay area for generations were displaced and discarded. At the time, I was researching the social dimensions of biotechnology. As I observed scientists growing heart cells using pluripotent stem cells beating in a petri dish, I thought about how hard it is to grow empathy for other human beings in our everyday lives. Here were billions of dollars being poured into the future of medicine, but health care for all was somehow far-fetched. This is what I mean by a lopsided imagination, where we can imagine regenerating sick bodies but not an ailing body politic.
Khi tôi vừa tốt nghiệp tại UC Berkeley vào đầu những năm 2000, tôi đã tận mắt chứng kiến sự đổi mới làm sâu sắc thêm sự bất bình đẳng xã hội. Khi lĩnh vực công nghệ phát triển, những người đã sống ở khu vực Vịnh trong nhiều thế hệ đã phải di dời và bị đuổi đi. Vào thời điểm đó, tôi đang nghiên cứu các khía cạnh xã hội của công nghệ sinh học. Khi tôi quan sát các nhà khoa học phát triển các tế bào tim bằng cách sử dụng các tế bào gốc đa năng đập trong đĩa petri, tôi nghĩ về việc phát triển sự đồng cảm với những con người khác hàng ngày khó như thế nào. Đây là hàng tỷ đô la được đổ vào tương lai của y học, nhưng việc chăm sóc sức khỏe cho tất cả mọi người đôi lúc lại xa vời. Đây là ý tôi muốn nói về một trí tưởng tượng lệch lạc, khi chúng ta có thể tưởng tượng được sự tái tạo cơ thể bệnh tật chứ không phải là một cơ quan chính trị ốm yếu.
Utopias require inequality and exclusion. Ustopias center collective well-being over gross concentrations of wealth. They're built on an understanding that all of our struggles, from climate justice to racial justice, are interconnected. That we are interconnected.
Uotpias đòi hỏi sự bất bình đẳng và loại trừ. Utopias đặt hạnh phúc tập thể lên trên tổng sự tập trung của cải. Chúng được xây dựng trên sự hiểu biết rằng tất cả các cuộc đấu tranh của ta, từ công lý cho khí hậu đến công bằng chủng tộc, đều được kết nối với nhau. Rằng chúng ta được kết nối với nhau.
Take what's happening in Barcelona, Spain, where a large-scale participatory experiment has been underway for almost ten years now using a digital platform called “Decidim,” which means "we decide" in Catalan, alongside in-person neighborhood-level deliberations to create policies that respond to people's actual needs.
Nhìn chuyện đang xảy ra ở Barcelona, Tây Ban Nha, nơi một thử nghiệm có sự tham gia quy mô lớn đã được tiến hành trong gần mười năm nay bằng cách sử dụng một nền tảng kỹ thuật số có tên “Decidim”, có nghĩa là “chúng tôi quyết định” trong tiếng Catalan, cùng với các cuộc thảo luận trực tiếp ở cấp khu phố để tạo ra các chính sách đáp ứng nhu cầu thực tế của mọi người.
And the thing is, technology companies are not driving what's happening. The collective intelligence of people from all walks of life are. Proponents call it a “New Deal on Data” that recognizes data sovereignty, privacy, collective rights to data. Decidim is open-source software, so it's already been adapted and used in over 80 other cities, guaranteeing public transparency in a way commercial platforms don't. Once you install Decidim, you can create, comment, consult on ideas and track what happens in real time. Over 40,000 residents have submitted proposals on everything from affordable housing to air quality, and about 70 percent of the government's action plan have been derived directly from these proposals.
Và vấn đề là, các công ty công nghệ không thúc đẩy những gì đang xảy ra. Trí thông minh tập thể của mọi người từ mọi tầng lớp xã hội. Người ủng hộ gọi đó là “Thỏa thuận mới về dữ liệu” nhận quyền dữ liệu, riêng tư, tập thể đối với dữ liệu. Decidim là phần mềm mã nguồn mở, vì vậy nó đã được điều chỉnh và sử dụng ở hơn 80 thành phố khác, đảm bảo tính minh bạch của công chúng theo cách nền tảng thương mại không làm được. Khi bạn cài đặt Decidim, bạn có thể tạo, nhận xét, tham khảo ý tưởng theo dõi thứ gì xảy ra trong thời gian thực. Hơn 40.000 cư dân đã đệ trình đề xuất về mọi thứ, từ nhà ở giá rẻ đến chất lượng không khí, và khoảng 70% kế hoạch hành động của chính phủ đã được rút ra trực tiếp từ các đề xuất này.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Take “Superblocks,” an initiative to cut carbon emissions and improve air quality, where 12 city districts have been closed to through traffic so the interior blocks are more hospitable to pedestrians, cyclists, more green space. On the Barcelona coastline, another initiative is underway in which residents are working to make it more accessible to locals, rather than simply a playground for elites and cruise ships.
Thực hiện “Superblocks”, một sáng kiến nhằm cắt giảm khí thải carbon, cải thiện không khí, 12 quận thành phố đã bị đóng cửa giao thông để các khu nhà bên trong trở nên dễ chịu hơn với người đi bộ, đi xe đạp, có nhiều không gian xanh hơn. Trên bờ biển Barcelona, một sáng kiến khác được tiến hành, cư dân đang nỗ lực làm cho nó dễ tiếp cận hơn với dân địa phương, thay vì chỉ đơn giản là một sân chơi cho giới tinh hoa và tàu du lịch.
Notice how different this is than the typical top-down, "we know best" approach to shaping the future. Like what happened with Sidewalk Labs in Toronto, Google's urban development smart city play that would have collected masses of data data in order to create more efficient and convenient city services. But which in the end was tech-driven rather than people-driven. Sidewalk Labs staged public input sessions in order to appear responsive to residents' concerns about the newfangled surveillance that would have been embedded into the Quayside neighborhood. But people saw through the proposal and put an end to the development.
Hãy chú ý điều này khác biệt như thế nào so với cách tiếp cận điển hình từ trên xuống, “chúng tôi biết rõ nhất” để định hình tương lai. Giống như những gì đã xảy ra với Sidewalk Labs ở Toronto, thành phố thông minh phát triển đô thị của Google sẽ thu thập hàng loạt dữ liệu để tạo ra các dịch vụ thành phố hiệu quả và thuận tiện hơn. Nhưng cuối cùng là do công nghệ điều khiển hơn là bởi con người định hướng. Sidewalk Labs đã tổ chức các phiên đóng góp ý kiến của công chúng để phản ứng với những lo ngại của cư dân về việc giám sát mới có thể được đưa vào khu phố Quayside. Nhưng mọi người đã nhìn qua đề xuất và chấm dứt sự phát triển.
In fact, there are ustopias taking shape right here in Atlanta. Known by some as Silicon Peach or Techlanta, because it’s the fastest-growing urban tech hub in the country, it’s also the city with the highest income inequality in the nation. Which shouldn't surprise us when we remember that the fantasies of some are so often the nightmares of others. In many places, tech booms actually exacerbate inequality, increasing the cost of living, displacing local residents and creating high tech tools for surveillance and social control.
Trên thực tế, có những ustopias đang hình thành ngay tại Atlanta. Được một số người biết với cái tên Silicon Peach hoặc Techlanta, vì đây là trung tâm công nghệ đô thị phát triển nhanh nhất cả nước, đây cũng là thành phố có khoảng cách thu nhập cao nhất trên toàn quốc. Điều này không làm chúng ta ngạc nhiên khi nhớ rằng những giấc mơ của một số người thường là ác mộng của người khác. Ở nhiều nơi, sự bùng nổ công nghệ thực sự làm trầm trọng thêm sự bất bình đẳng, làm tăng chi phí sinh hoạt, thay thế cư dân địa phương và tạo ra các công cụ công nghệ cao để giám sát và kiểm soát xã hội.
But that's only half of the story. Because here in Atlanta, and in many other locales, we're also witnessing a historic mobilization of residents, creating ustopias that prioritize people over profit, public goods over policing. It started a few years ago, when Atlanta officials announced plans to build Cop City, a massive 90-million-dollar facility that would have trained police from all over the country. The development would include cutting down Weelaunee Forest, one of the four lungs of Atlanta that protects against heat waves and floods, and which is located next to a predominantly Black working-class community. But ATLiens were having none of it.
Nhưng đó chỉ là một nửa của câu chuyện. Bởi vì ở Atlanta, và ở nhiều địa phương khác, chúng ta cũng đang chứng kiến một cuộc huy động lịch sử của cư dân, tạo ra các ustopias ưu tiên mọi người hơn lợi nhuận, lợi ích cộng đồng hơn là các chính sách. Nó bắt đầu cách đây vài năm, khi các quan chức Atlanta công bố kế hoạch xây dựng Cop City, một cơ sở khổng lồ trị giá 90 triệu đô la có thể đào tạo cảnh sát từ khắp nơi trên đất nước. Việc phát triển sẽ bao gồm chặt phá Rừng Weelaunee, một trong bốn lá phổi của Atlanta bảo vệ chống lại sóng nhiệt và lũ lụt, được đặt cạnh một cộng đồng đông đúc là tầng lớp lao động da đen. Nhưng ATLiens không có gì trong số đó.
(Cheers and applause)
(Tiếng cổ vũ và vỗ tay)
Utilizing direct action, digital tools, a broad coalition has formed to push back against the militarizing imagination of the city. Atlanta's forest defenders remind us that true community safety relies on connection, not cops. On public goods, like housing and health care, not punishment. They understand that protecting people and the planet go hand in hand. From college students to clergy, environmental activists to Indigenous elders, they’re inviting us into a collective imagination in which our ecological and our social well-being go hand in hand. An ustopia right in our own backyards.
Sử dụng hành động trực tiếp, các công cụ kỹ thuật số, một liên minh rộng lớn đã thành lập để chống lại viễn tưởng quân sự hóa của thành phố. Những người bảo vệ rừng ở Atlanta nhắc nhở chúng ta rằng sự an toàn thực sự của cộng đồng phụ thuộc vào kết nối, không phải cảnh sát. Về lợi ích công cộng, như nhà ở và chăm sóc sức khỏe, không bị phạt. Họ hiểu rằng việc bảo vệ con người và hành tinh đi đôi với nhau. Từ sinh viên đại học đến giáo sĩ, các nhà hoạt động môi trường đến những người lớn tuổi bản địa, họ đang mời chúng ta vào một trí tưởng tượng tập thể, trong đó hạnh phúc sinh thái và xã hội của chúng ta đi đôi với nhau. Một ustopia ngay trong sân sau của chúng ta.
And even children are pushing back against the lopsided imagination of city officials. Like one who asked, "What did cops do to deserve a playground?" As they sat in the kids zone outside of the city council meeting where hundreds of people had showed up to speak out against Cop City. Together, they're reminding us that deadly systems may seem durable, but they're not inevitable. And we don’t simply have to click: submit. We can each work to strengthen the social fabric in our own locale and create a shared vision in which no one is left behind. We can follow the example of data justice organizers in Barcelona, forest defenders in Atlanta, imagining and crafting the worlds we cannot live without, just as we dismantle the ones we cannot live within.
Và ngay cả trẻ em cũng đang chống lại trí tưởng tượng lệch lạc của các quan chức thành phố. Giống như có người hỏi, “Cảnh sát đã làm gì để xứng đáng có một sân chơi?” Khi họ ngồi trong khu vực dành cho trẻ em bên ngoài họp hội đồng thành phố, nơi hàng trăm người đã xuất hiện để lên tiếng chống lại Cop City. Cùng nhau, chúng nhắc nhở chúng ta rằng các hệ thống chết người có vẻ bền bỉ, không phải không thể tránh. Và chúng tôi không chỉ cần nhấp vào: gửi. Mỗi chúng ta có thể làm việc để củng cố kết cấu xã hội ở địa phương của chúng ta và tạo ra một tầm nhìn chung nơi mà không ai bị bỏ lại phía sau. Chúng ta có thể làm theo những người tổ chức công lý dữ liệu ở Barcelona, những người bảo vệ rừng ở Atlanta, tưởng tượng và tạo ra những thế giới mà chúng ta không thể sống thiếu, giống như chúng ta phá bỏ những thế giới mà chúng ta không thể sống.
The first step is to stop policing the borders of our own imagination. A world without prisons? Ridiculous. Schools that foster the genius of every child? Naive. Work that doesn't drive us into the grave? Impossible. A society where everyone has food, shelter, love? In your dreams. Exactly.
Bước đầu tiên là ngừng kiểm soát biên giới trí tưởng tượng của chính chúng ta. Một thế giới không có bị kìm hãm? Thật lố bịch. Trường học nuôi dưỡng thiên tài của mỗi đứa trẻ? Ngây thơ. Công việc không đẩy chúng ta vào đường cùng? Không thể. Một xã hội nơi mọi người đều có thức ăn, nơi ở, tình yêu? Chỉ có nằm mơ. Chính xác.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)