Let's talk dirty. A few years ago, oddly enough, I needed the bathroom, and I found one, a public bathroom, and I went into the stall, and I prepared to do what I'd done most of my life: use the toilet, flush the toilet, forget about the toilet. And for some reason that day, instead, I asked myself a question, and it was, where does this stuff go? And with that question, I found myself plunged into the world of sanitation -- there's more coming -- (Laughter) — sanitation, toilets and poop, and I have yet to emerge. And that's because it's such an enraging, yet engaging place to be.
Nào, chúng ta sẽ nói đến chuyện có vẻ dơ bẩn. Mấy năm trước, nghe cũng kỳ quặc, tôi cần phải đi vệ sinh và tôi tìm thấy nó, một nhà vệ sinh công cộng Và tôi đi vào đó và tôi chuẩn bị để làm những điều mà tôi đã làm gần như suốt cuộc đời ngồi xuống, xả nước, rồi quên hẳn nó đi Nhưng, vì một số lý do, ngày hôm đó Tôi tự hỏi mình Tất cả những thứ đó rồi sẽ đi đâu? Và từ câu hỏi đó, tôi cảm thấy mình như đi lạc vào thế giới của việc vệ sinh và còn nhiều hơn thế -- (cười)-- hệ thống vệ sinh, nhà vệ sinh và chất thải, chưa nhắc đến tôi đâu nhé Và đây hẳn là một nơi điên khùng nhưng cũng đầy hấp dẫn.
To go back to that toilet, it wasn't a particularly fancy toilet, it wasn't as nice as this one from the World Toilet Organization. That's the other WTO. (Laughter) But it had a lockable door, it had privacy, it had water, it had soap so I could wash my hands, and I did because I'm a woman, and we do that.
Quay lại chuyện cái nhà vệ sinh đó, nó hẳn không phải là một nơi đẹp đẽ lý tưởng không được tuyệt vời như nhà vệ sinh theo Tổ chức Nhà vệ sinh Thế giới Có lẽ là một tổ chức WTO nào khác (cười) Nó có cửa khóa được, có sự riêng tư, và có nước có cả xà phòng, cho nên tôi có thể rửa tay, và tôi làm thế là vì tôi là một phụ nữ, và đó là chuyện thường.
(Laughter) (Applause)
(cười) (vỗ tay)
But that day, when I asked that question, I learned something, and that was that I'd grown up thinking that a toilet like that was my right, when in fact it's a privilege. 2.5 billion people worldwide have no adequate toilet. They don't have a bucket or a box. Forty percent of the world with no adequate toilet. And they have to do what this little boy is doing by the side of the Mumbai Airport expressway, which is called open defecation, or poo-pooing in the open. And he does that every day, and every day, probably, that guy in the picture walks on by, because he sees that little boy, but he doesn't see him.
Nhưng hôm ấy, khi tôi hỏi mình câu hỏi đó, Tôi học được một số điều, trước nay tôi cứ nghĩ rằng được dùng một cái toilet như thế là quyền của tôi, nhưng thực tế, thì nó lại là một đặc quyền. 2.5 tỉ người trên thế giới không được dùng nhà vệ sinh đầy đủ tiện nghi Không có gàu múc nước, không có két nước 40 phần trăm dân số thế giới không có đủ nhà vệ sinh. Và họ phải làm những gì mà cậu bé này đang làm ngay cạnh đường cao tốc đến Sân bay Mumbai cái này được gọi là vệ sinh mở hay đi ị trong không gian mở. Và cậu bé này làm thế mỗi ngày, và mỗi ngày, có lẽ, anh chàng trong hình bước đi, vì anh ta nhìn mà như không thấy cậu bé.
But he should, because the problem with all that poop lying around is that poop carries passengers. Fifty communicable diseases like to travel in human shit. All those things, the eggs, the cysts, the bacteria, the viruses, all those can travel in one gram of human feces. How? Well, that little boy will not have washed his hands. He's barefoot. He'll run back into his house, and he will contaminate his drinking water and his food and his environment with whatever diseases he may be carrying by fecal particles that are on his fingers and feet. In what I call the flushed-and-plumbed world that most of us in this room are lucky to live in, the most common symptoms associated with those diseases, diarrhea, is now a bit of a joke. It's the runs, the Hershey squirts, the squits. Where I come from, we call it Delhi belly, as a legacy of empire. But if you search for a stock photo of diarrhea in a leading photo image agency, this is the picture that you come up with. (Laughter) Still not sure about the bikini. And here's another image of diarrhea. This is Marie Saylee, nine months old. You can't see her, because she's buried under that green grass in a little village in Liberia, because she died in three days from diarrhea -- the Hershey squirts, the runs, a joke. And that's her dad. But she wasn't alone that day, because 4,000 other children died of diarrhea, and they do every day. Diarrhea is the second biggest killer of children worldwide, and you've probably been asked to care about things like HIV/AIDS or T.B. or measles, but diarrhea kills more children than all those three things put together. It's a very potent weapon of mass destruction. And the cost to the world is immense: 260 billion dollars lost every year on the losses to poor sanitation. These are cholera beds in Haiti. You'll have heard of cholera, but we don't hear about diarrhea. It gets a fraction of the attention and funding given to any of those other diseases.
Nhưng đáng lẽ anh ta nên thấy, vì vấn đề là đi cùng với tất cả số chất thải nằm ngổn ngang kia là những vị khách mà ta không muốn. Năm mươi thứ bệnh truyền nhiễm thích "đi du lịch" cùng phân người. Và tất cả chúng, trứng, nang sán, vi khuẩn, vi rút, tất cả chúng có thể nằm trong 1 gram chất thải con người Có lẽ nào? Đúng thế, câu bé này chắc hẳn đã không rửa tay. Cậu đi chân trần. Cậu sẽ chạy về nhà, rồi làm dây lên nước uống, thức ăn của mình và cả môi trường xung quanh với bất kỳ thứ bệnh tật nào mà cậu bé vô tình mang theo bằng những mẩu phân mắc trong ngón tay và chân cậu bé. Với cái thế giới mà tôi gọi là xả-và-truyền đi theo đường ống thứ mà phần lớn mọi người trong phòng này may mắn sống trong đó các triệu chứng phổ biến nhất liên quan đến các bệnh đó là tiêu chảy nghe có vẻ như trò đùa Đó là chạy, thải ra thứ trông như socola Hershey Ở chỗ tôi, giữa Delhi, như một di sản về đế chế. Nhưng nếu bạn muốn tìm hình ảnh lưu trữ về bệnh tiêu chảy trong một hãng lưu trữ hình ảnh hàng đầu thì đây là thứ mà bạn có thể thấy (Cười) Tôi không dám chắc về bộ bikini đâu. Và đây là một bức ảnh khác về tiêu chảy. Đây là Marie Saylee, chín tháng tuổi. Bạn không thể thấy cô bé, vì cô bé đã được chôn dưới lớp cỏ xanh trong một ngôi làng nhỏ ở Liberia, cô bé mất sau 3 ngày mắc chứng tiêu chảy những thứ mà ta vẫn tưởng chỉ là đùa. Và đây là bố cô bé. Nhưng cô bé không cô đơn trong những ngày đó, bởi 4000 đứa trẻ khác cũng chết vì tiêu chảy, hàng ngày. Tiêu chảy là kẻ diết chóc lớn thứ hai đối với trẻ em trên thế giới, Bạn có thể được kêu gọi quan tâm đến những thứ như HIV/AIDS, lao hay sởi, nhưng tiêu chảy còn giết chết nhiều trẻ em hơn cả ba căn bệnh trên cộng lại. Đó là một vũ khí hủy diệt hàng loạt cực mạnh. Và cái giá mà thế giới phải trả cũng vô cùng lớn: 260 tỉ dollars mỗi ngày cho các thiệt hại do vệ sinh kém. Đây là chiếc giường dành cho người mắc bệnh tả ở Haiti. Bạn chắc đã nghe đến dịch tả, nhưng chúng ta không được nghe về tiêu chảy. Nó chỉ nhận được một phần nhỏ của sự quan tâm và vốn tài trợ so với nhiều thứ bệnh khác.
But we know how to fix this. We know, because in the mid-19th century, wonderful Victorian engineers installed systems of sewers and wastewater treatment and the flush toilet, and disease dropped dramatically. Child mortality dropped by the most it had ever dropped in history. The flush toilet was voted the best medical advance of the last 200 years by the readers of the British Medical Journal, and they were choosing over the Pill, anesthesia, and surgery. It's a wonderful waste disposal device.
Nhưng chúng ta biết cách để thay đổi điều này. Chúng ta biết chứ, bởi từ giữa thế kỉ 19 một kĩ sư VIctorian đã lắp đặt một hệ thống cống rãnh và xử lý nước thải và nhà vệ sinh xả nước tự động, căn bệnh này từ đó đã giảm đi đáng kể Tử vong trẻ em giảm nhiều nhất so với lịch sử ghi nhận được. Nhà vệ sinh xả nước được bình chọn là tiến bộ y tế tốt nhất trong 200 năm bởi một độc giả tạp chí Y học của Anh, vượt qua cả thuốc, gây mê, và phẫu thuật. Đó là một thiết bị xử lý chất thải tuyệt vời.
But I think that it's so good — it doesn't smell, we can put it in our house, we can lock it behind a door — and I think we've locked it out of conversation too. We don't have a neutral word for it. Poop's not particularly adequate. Shit offends people. Feces is too medical.
Tôi nghĩ là quá tuyệt vời -- nó không gây mùi-- ta có thể để nó trong nhà, khóa nó sau một cánh cừa và tôi nghĩ chúng ta cũng khóa chặt nó khỏi những cuộc trò chuyện luôn. Chúng ta không có những từ ngữ chuẩn hóa cho nó. "Đi ị" hẳn không phải là một từ chuẩn. "C#t" thì nghe như xúc phạm. "Chất thải" thì lại quá y học.
Because I can't explain otherwise, when I look at the figures, what's going on. We know how to solve diarrhea and sanitation, but if you look at the budgets of countries, developing and developed, you'll think there's something wrong with the math, because you'll expect absurdities like Pakistan spending 47 times more on its military than it does on water and sanitation, even though 150,000 children die of diarrhea in Pakistan every year. But then you look at that already minuscule water and sanitation budget, and 75 to 90 percent of it will go on clean water supply, which is great; we all need water. No one's going to refuse clean water. But the humble latrine, or flush toilet, reduces disease by twice as much as just putting in clean water. Think about it. That little boy who's running back into his house, he may have a nice, clean fresh water supply, but he's got dirty hands that he's going to contaminate his water supply with.
Bởi vì tôi không thể giải thích, khi tôi nhìn vào những con số và những gì đang xảy ra. Chúng ta biết cách để giải quyết bệnh tiêu chảy và vệ sinh môi trường nhưng nếu bạn nhìn vào ngân sách của những quốc gia, đang phát triển và đã phát triển, bạn sẽ thấy một vài vấn đề về toán, bởi bạn sẽ chờ đợi những điều vô lý kiểu Pakistan đầu tư vào quân đội hơn gấp 47 lần so với viêc đầu tư cho nước và vệ sinh, mặc dù 150,000 trẻ em phải chết vì tiêu chảy ở Pakistan mỗi năm. Nhưng sau đó bạn phân tích ngân sách vốn dĩ đã rất nhỏ nước và vệ sinh và 75 đến 90 phần trăm sẽ dành cho cung cấp nước sạch, cũng tốt, chúng ta đều cần nước. Không ai lại đi từ chối nước sạch cả. Nhưng nhà vệ sinh ngầm, hoặc nhà vệ sinh xả nước, lại giảm thiểu bệnh dịch gấp đôi so với việc đầu tư vào nước sạch. Nghĩ đến nó. Cậu bé đó người chạy thẳng vào nhà, cậu bé có thể có một nguồn nước sạch mát lành, nhưng cậu có đôi tay bẩn cậu sẽ làm ô nhiễm nguồn nước của mình.
And I think that the real waste of human waste is that we are wasting it as a resource and as an incredible trigger for development, because these are a few things that toilets and poop itself can do for us. So a toilet can put a girl back in school. Twenty-five percent of girls in India drop out of school because they have no adequate sanitation. They've been used to sitting through lessons for years and years holding it in. We've all done that, but they do it every day, and when they hit puberty and they start menstruating, it just gets too much. And I understand that. Who can blame them? So if you met an educationalist and said, "I can improve education attendance rates by 25 percent with just one simple thing," you'd make a lot of friends in education.
Và tôi nghĩ rằng thật phí phạm chất thải nếu ta không coi nó như một nguồn tài nguyên và như một phát súng kich hoạt cho sự phát triển, bởi vì có một số thứ mà nhà vệ sinh và chất thải có thể đem đến cho chúng ta. Vậy một cái toilet có thể giúp một bé gái được đến trường. 25% bé gái ở Ấn độ bỏ học bởi chúng không có một hệ thống vệ sinh đầy đủ tiện nghi. Chúng đã quen với việc "ngồi" qua những bài học từ rất nhiều năm. Chúng ta đã qua cái thời đó từ lâu rồi, nhưng họ thì vẫn làm thế hàng ngày và khi họ dậy thì và họ bắt đầu có kinh nguyệt, nó trở nên quá nhiều. Và tôi hiểu điều đó. Ai có thể trách họ? Nên khi các bạn gặp một nhà giáo dục và nói "Tôi có thể cải thiện tỉ lệ đi học lên 25% chỉ bằng một điều đơn giản." bạn sẽ có rất nhiều bạn bè trong ngành giáo dục.
That's not the only thing it can do for you. Poop can cook your dinner. It's got nutrients in it. We ingest nutrients. We excrete nutrients as well. We don't keep them all. In Rwanda, they are now getting 75 percent of their cooking fuel in their prison system from the contents of prisoners' bowels. So these are a bunch of inmates in a prison in Butare. They're genocidal inmates, most of them, and they're stirring the contents of their own latrines, because if you put poop in a sealed environment, in a tank, pretty much like a stomach, then, pretty much like a stomach, it gives off gas, and you can cook with it. And you might think it's just good karma to see these guys stirring shit, but it's also good economic sense, because they're saving a million dollars a year. They're cutting down on deforestation, and they've found a fuel supply that is inexhaustible, infinite and free at the point of production.
Đây không phải là điều duy nhất nó có thể làm cho bạn. Phân có thể nấu được bữa ăn. Nó chứa chất dinh dưỡng trong đó Chúng ta ăn các chất dinh dưỡng. Chúng ta cũng bài tiết các chất dinh dưỡng. Chúng ta không hấp thụ tất cả. ở Rwanda, 75% nhiên liệu nấu nướng trong hộ thống trại giam là những sản phẩm từ hệ tiêu hóa của tù nhân. Vậy là có khá nhiều tù nhân ở Butare. Phần lớn họ là những tù nhân tội diệt chủng, và họ đang khuấy các thứ trong nhà vệ sinh của mình, bởi vì nếu bạn đặt phân trong một môi trường kín, trong một bồn chứa, gần giống như dạ dày, thì, cũng như dạ dày, chúng tạo ra khí gas Và bạn có thể dùng nó để nấu nướng Và bạn có thể nghĩ nó như một sự trừng phạt thích đáng khi nhìn thấy những người này khuấy phân, nhưng nó còn có ý nghĩa về kinh tế, bởi họ đang tiết kiện hàng triệu dollar mỗi năm. Họ còn giảm thiểu sự mất rừng, và họ còn tìm ra nguồn nhiên liệu vô hạn, vô tận và miễn phí trên phương diện sản xuất.
It's not just in the poor world that poop can save lives. Here's a woman who's about to get a dose of the brown stuff in those syringes, which is what you think it is, except not quite, because it's actually donated. There is now a new career path called stool donor. It's like the new sperm donor. Because she has been suffering from a superbug called C. diff, and it's resistant to antibiotics in many cases. She's been suffering for years. She gets a dose of healthy human feces, and the cure rate for this procedure is 94 percent. It's astonishing, but hardly anyone is still doing it. Maybe it's the ick factor. That's okay, because there's a team of research scientists in Canada who have now created a stool sample, a fake stool sample which is called RePOOPulate.
Không chỉ ở thế giới của người nghèo mà phân mới cứu được cuộc sống. Đây là người phụ nữ đang nhận một liều thuốc thứ màu nâu chứa trong ống tiêm, có thể bạn đang nghĩ vậy, thực ra cũng không hẳn, bởi nó thực ra là được quyên góp. Hiện tại có một nghề mới gọi là quyên góp phân. Cũng gần như quyên góp tinh trùng. Bởi vì cô ấy đang mắc phải một loại siêu vi gọi là C. diff, và nó có khả năng kháng thuốc kháng sinh trong nhiều trường hợp. Cô ấy phải chịu đựng căn bệnh này trong nhiều năm. Cô ấy tiêm một liều phân từ một người khỏe mạnh, khả năng chữa khỏi là 94 phần trăm. Nó rất đáng kinh ngạc, nhưng rất ít người sử dụng. Có lẽ là do yếu tố ink. Nó rất ổn, vì có một nhóm nhà nghiên cứu khoa học ở Canada họ đang tạo ra một mẫu phân thử, một mẫu phân mô phỏng, được gọi là RePOOPulate.
So you'd be thinking by now, okay, the solution's simple, we give everyone a toilet. And this is where it gets really interesting, because it's not that simple, because we are not simple. So the really interesting, exciting work -- this is the engaging bit -- in sanitation is that we need to understand human psychology. We need to understand software as well as just giving someone hardware. They've found in many developing countries that governments have gone in and given out free latrines and gone back a few years later and found that they've got lots of new goat sheds or temples or spare rooms with their owners happily walking past them and going over to the open defecating ground.
Bạn có thể nghĩ ngay từ bây giờ, rằng câu trả lời thật đơn giản, chúng ta cho mọi người một cái nhà vệ sinh. Và đấy chính là nơi mọi thứ trở nên thú vị, vì nó không đơn giản thế, vì chúng ta đều không đơn giản Vậy công việc thật sự thú vị -- có chút hấp dẫn - trong vệ sinh chúng ta cần phải hiểu tâm lý con người. Chúng ta cần phải hiểu "phần mềm" cũng như cho một người nào đó phần cứng. Họ nhận ra trong nhiều quốc gia đang phát triển rằng chính phủ đã quyết định xây dựng nhà vệ sinh miễn phí và vài năm sau họ nhận ra họ có nhiều chuồng dê mới hoặc đền thờ, hoặc phòng dư với những chủ sở hữu vui vẻ bỏ qua chúng để rồi lại đi đại tiện ngoài đường.
So the idea is to manipulate human emotion. It's been done for decades. The soap companies did it in the early 20th century. They tried selling soap as healthy. No one bought it. They tried selling it as sexy. Everyone bought it. In India now there's a campaign which persuades young brides not to marry into families that don't have a toilet. It's called "No Loo, No I Do." (Laughter) And in case you think that poster's just propaganda, here's Priyanka, 23 years old. I met her last October in India, and she grew up in a conservative environment. She grew up in a rural village in a poor area of India, and she was engaged at 14, and then at 21 or so, she moved into her in-law's house. And she was horrified to get there and find that they didn't have a toilet. She'd grown up with a latrine. It was no big deal, but it was a latrine. And the first night she was there, she was told that at 4 o'clock in the morning -- her mother-in-law got her up, told her to go outside and go and do it in the dark in the open. And she was scared. She was scared of drunks hanging around. She was scared of snakes. She was scared of rape. After three days, she did an unthinkable thing. She left. And if you know anything about rural India, you'll know that's an unspeakably courageous thing to do. But not just that. She got her toilet, and now she goes around all the other villages in India persuading other women to do the same thing. It's what I call social contagion, and it's really powerful and really exciting.
Vấn đề là phải tác động được vào cảm xúc của con người. Nó đã được dùng cho nhiều thập kỉ. Công ty sản xuất xà phòng đã làm điều này vào đầu thế kỉ 20. Họ cố rao bán xà phòng trên phương diện sức khỏe. Chẳng ai mua. Họ rao bán trên phương diện sexy. Ai cũng mua nó. Ở Ấn Độ đang có một chiến dịch thuyết phụ những cô dâu trẻ không cưới vào gia đình không có nhà vệ sinh. Nó có tên "Không có nhà xí, tôi không đồng ý." (Cười) Và trong trường hợp bạn nghĩ rằng tấm poster chỉ để tuyên truyền thì đây là Priyanka, 23 tuổi. Tôi gặp cô ấy tháng Mười vừa rồi ở Ấn Độ cô ấy lớn lên trong một môi trường bảo thủ. Cô sinh ra trong một khu nông thôn ở một vùng quê nghèo Ấn Độ, cô ấy đính hôn ở tuổi 14, và bây giờ cô ấy đang tầm tuổi 21, cô chuyển đến ở với gia đình nhà chồng. Và cô ấy rất kinh hãi khi đến đó và thấy ở đó không có nhà vệ sinh. Cô lớn lên với một cái nhà vệ sinh. Cũng không hẳn là ghê gớm, nhưng ít nhất cũng có một nhà vệ sinh. Và trong đên đầu tiên ở đó, cô nghe nói rằng khoảng 4 giờ sáng mẹ chồng gọi cô ấy dậy, bảo cô ra ngoài và "đi ngoài" trong buổi đêm, ở ngoài trời. Và cô ấy sợ. Sợ những kẻ say xỉn đi lại quanh đó. Sợ rắn. Sợ bị hiếp. Và sau 3 ngày, cô làm một việc không thể tưởng tượng được Cô bỏ đi. Và nếu như bạn biết điều gì đó về nông thôn ở Ấn Độ, thì bạn sẽ biết rằng đây là một sự can đảm khôn tả. Nhưng không chỉ thế. Cô ấy có nhà vệ sinh, và bây giờ cô đi khắp nơi tất cả các làng quê Ấn Độ thuyết phục những người phụ nữ khác làm như thế. Đó gọi là tuyên tuyền xã hội, và nó thật sự rất mạnh mẽ và rất thú vị.
Another version of this, another village in India near where Priyanka lives is this village, called Lakara, and about a year ago, it had no toilets whatsoever. Kids were dying of diarrhea and cholera. Some visitors came, using various behavioral change tricks like putting out a plate of food and a plate of shit and watching the flies go one to the other. Somehow, people who'd been thinking that what they were doing was not disgusting at all suddenly thought, "Oops." Not only that, but they were ingesting their neighbors' shit. That's what really made them change their behavior. So this woman, this boy's mother installed this latrine in a few hours. Her entire life, she'd been using the banana field behind, but she installed the latrine in a few hours. It cost nothing. It's going to save that boy's life.
Một phiên bản khác, tại một ngôi làng khác của Ấn Độ gần nơi Priyanka sống là ngôi làng này, Lakara, một năm về trước, nó không hề có nhà vệ sinh. Trẻ em chết vì tiêu chảy và dịch tả. Vài người khách tới, dùng rất nhiều kĩ thuật thay đổi hành vi ví dụ như đặt ra một đĩa thức ăn và một đĩa phân và chứng kiến ruồi bay từ đĩa này sang đĩa kia. Một cách nào đó, những người đã từng nghĩ rằng những gì họ làm chẳng có gì đáng kinh tởm, thì bỗng giật mình, "Oops." Không chỉ thế, họ còn có thể đã ăn phải phân nhà hàng xóm. Điều này thực sự làm thay đổi hành vi của họ. Vậy người phụ nữ này, người mẹ của cậu bé này đã lắp đặt một nhà vệ sinh vài giờ sau đó. Trong suốt cuộc đời mình, bà đã dùng lá chuối nhưng chỉ trong vài giờ, bà đã lắp một nhà vệ sinh Không mất gì cả. Nhưng nó lại đang cứu mạng sống con trai bà.
So when I get despondent about the state of sanitation, even though these are pretty exciting times because we've got the Bill and Melinda Gates Foundation reinventing the toilet, which is great, we've got Matt Damon going on bathroom strike, which is great for humanity, very bad for his colon. But there are things to worry about. It's the most off-track Millennium Development Goal. It's about 50 or so years off track. We're not going to meet targets, providing people with sanitation at this rate. So when I get sad about sanitation, I think of Japan, because Japan 70 years ago was a nation of people who used pit latrines and wiped with sticks, and now it's a nation of what are called Woshurettos, washlet toilets. They have in-built bidet nozzles for a lovely, hands-free cleaning experience, and they have various other features like a heated seat and an automatic lid-raising device which is known as the "marriage-saver." (Laughter)
Vậy khi tôi trở nên tuyệt vọng về tình trạng vệ sinh, mặc dù đây là thời gian khá thú vị Bởi vì chúng ta đã có Tổ chức Bill và Melinda Gates tái phát minh nhà vệ sinh, điều này rất tốt, chúng ta có Matt Damon tạo nên một cuộc "biểu tình nhà tắm" điều này rất tốt cho loài người, rất hại đối với ruột kết của ông ấy. Nhưng có những điều mà ta phải lo lắng. Nó nằm ngoài mục tiêu phát triển thiên niên kỷ. Nó đã bị đẩy ra ngoài khoảng 50 năm. Chúng ta sẽ không hoàn thành được mục tiêu, đưa vệ sinh công cộng đến với mọi người. Vậy khi tôi buồn về vấn đề vệ sinh, tôi nghĩ đến Nhật Bản, vì Nhật Bản 70 năm trước là đất nước có mọi người đều sử dụng nhà tiêu chìm và lau bằng gậy, và bây giờ là một quốc gia của những gì được gọi là Woshurettos, nhà vệ sinh xả nước. Họ có vòi chậu vệ sinh cho một thí nghiệm đáng yêu về kinh nghiệm làm sạch rảnh tay, và họ có rất nhiều tính năng khác như ghế sưởi và nắp bật lên tự động thứ mà chúng ta đã biết là đã "cứu lấy hôn nhân" (cười)
But most importantly, what they have done in Japan, which I find so inspirational, is they've brought the toilet out from behind the locked door. They've made it conversational. People go out and upgrade their toilet. They talk about it. They've sanitized it. I hope that we can do that. It's not a difficult thing to do. All we really need to do is look at this issue as the urgent, shameful issue that it is. And don't think that it's just in the poor world that things are wrong. Our sewers are crumbling. Things are going wrong here too. The solution to all of this is pretty easy. I'm going to make your lives easy this afternoon and just ask you to do one thing, and that's to go out, protest, speak about the unspeakable, and talk shit.
Nhưng quan trọng nhất, nhưng gì họ đã làm ở Nhật Bản, mà tôi thấy thật truyền cảm hứng, là họ đã đưa nhà vệ sinh ra khỏi cánh cửa bị khóa. Họ đã đưa nó vào những cuộc nói chuyện. Người người nâng cấp nhà vệ sinh của mình. Họ nói về nó. Họ đã làm vệ sinh nó. Tôi hi vọng chúng ta có thể làm thế. Cũng không phải là điều gì khó khăn. Và điều mà tất cả chúng ta cần làm là nhìn vào vấn đề này như một vấn đề cấp bách và đáng hổ thẹn. Và đừng nghĩ rằng chỉ trong thế giới nghèo mà điều này là sai. Cống thoát nước của chúng ra đang đổ nát. Mọi thứ cũng đang diễn ra sai hướng ở nơi này. Câu trả lời cho tất cả cũng rất dễ. Tôi sẽ làm cho cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn trong chiều nay và chỉ yêu cầu bạn làm một điều, và đó là đi ra ngoài, kháng nghị, nói về điều không thể nói, và nói những thứ về c#t.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)