So little Billy goes to school, and he sits down and the teacher says, "What does your father do?" And little Billy says, "My father plays the piano in an opium den." So the teacher rings up the parents, and says, "Very shocking story from little Billy today. Just heard that he claimed that you play the piano in an opium den." And the father says, "I'm very sorry. Yes, it's true, I lied. But how can I tell an eight-year-old boy that his father is a politician?" (Laughter)
Một ngày nọ, Billy đi học và được cô giáo hỏi "Bố của con làm nghề gì?" Billy trả lời, "Dạ bố con chơi piano.. ..ở một tiệm hút á phiện ạ". Nghe xong, cô giáo sửng sốt gọi ngay cho bố mẹ cậu bé và hỏi: "Tôi nghe Billy nói rằng ông làm nghề chơi đàn piano ở trong một tiệm hút á phiện!" Và người bố trả lời, "Tôi thành thật xin lỗi. Tôi đã nói dối thằng bé Nhưng làm sao tôi có thể nói với một đứa trẻ mới lên tám rằng bố của nó là một chính trị gia?"
Now, as a politician myself, standing in front of you, or indeed, meeting any stranger anywhere in the world, when I eventually reveal the nature of my profession, they look at me as though I'm somewhere between a snake, a monkey and an iguana, and through all of this, I feel, strongly, that something is going wrong. Four hundred years of maturing democracy, colleagues in Parliament who seem to me, as individuals, reasonably impressive, an increasingly educated, energetic, informed population, and yet a deep, deep sense of disappointment. My colleagues in Parliament include, in my new intake, family doctors, businesspeople, professors, distinguished economists, historians, writers, army officers ranging from colonels down to regimental sergeant majors. All of them, however, including myself, as we walk underneath those strange stone gargoyles just down the road, feel that we've become less than the sum of our parts, feel as though we have become profoundly diminished.
Bây giờ, về riêng tôi, với tư cách là một chính trị gia - một người đứng trước các bạn, hay thật sự, một người từng gặp gỡ rất nhiều người không quen biết ở khắp mọi nơi trên thế giới, bất cứ khi nào tôi nói cho họ biết về tính chất công việc của mình họ đều nhìn tôi như thể tôi là một con gì đó lai giữa con rắn, khỉ và kỳ nhông Sau tất cả những phản ứng của họ, tôi thấy rằng, thật sự, có điều gì đó không ổn. Nền dân chủ đã tồn tại và hoàn thiện trong vòng 400 năm trở lại đây những người đồng sự trong nghi viện, đối với tôi, ở mức độ cá nhân, đều là những người đáng ngưỡng mộ: họ có học thức cao, nhiệt huyết và hiểu biết rộng mọi người biết đến, tuy nhiên cũng cảm thấy thật sự thất vọng. Những đồng sự mới của tôi trong Nghị Viện khi tôi mới nhậm chức, gồm bác sỹ gia đình, doanh nhân, giáo sư, những nhà kinh tế học danh giá, nhà sử học, nhà văn, và những sĩ quan quân đội - từ đại tá đến thượng sĩ trung đoàn. Nhưng khi đi dưới những tượng đá kỳ dị dọc đường, tất cả chúng tôi đều cảm thấy bản thân mình trở nên bé nhỏ hơn so với chính mình như thể chúng tôi hoàn toàn bị xem nhẹ.
And this isn't just a problem in Britain. It's a problem across the developing world, and in middle income countries too. In Jamaica, for example -- look at Jamaican members of Parliament, you meet them, and they're often people who are Rhodes Scholars, who've studied at Harvard or at Princeton, and yet, you go down to downtown Kingston, and you are looking at one of the most depressing sites that you can see in any middle-income country in the world: a dismal, depressing landscape of burnt and half-abandoned buildings. And this has been true for 30 years, and the handover in 1979, 1980, between one Jamaican leader who was the son of a Rhodes Scholar and a Q.C. to another who'd done an economics doctorate at Harvard, over 800 people were killed in the streets in drug-related violence.
Và vấn đề này không chỉ xảy ra ở Anh, mà còn xảy ra ở khắp các nước đang phát triển, và cả những quốc gia có thu nhập trung bình. Một ví dụ, ở Jamaica, hãy nhìn những thành viên trong Nghị Viện ở Jamaica, khi gặp họ, bạn nhận thấy họ đều là những học giả Rhodes, từng học ở Harvard hay Princeton, nhưng khi bạn đi đến vùng trung tâm ở Kingston, bạn sẽ thấy một trong những cảnh tượng tồi tệ nhất, mà bạn có thể thấy ở bất kỳ quốc gia -có-mức-thu-nhập-trung-bình nào trên thế giới: một quang cảnh buồn thảm, ảm đạm với những toàn nhà bị cháy hoặc một nửa bị bỏ hoang. Hiện tượng này tồn tại suốt 30 năm qua. Và vào năm 1979, 1980, trong đợt chuyển giao quyền lực giữa một nhà lãnh đạo người Jamica (con trai một vị học giả Rohdes và một luật sư cấp cao) với một người có học vị tiến sĩ ở Harvard, hơn 800 người bị giết trên đường trong một cuộc bạo động do sử dụng chất kích thích.
Ten years ago, however, the promise of democracy seemed to be extraordinary. George W. Bush stood up in his State of the Union address in 2003 and said that democracy was the force that would beat most of the ills of the world. He said, because democratic governments respect their own people and respect their neighbors, freedom will bring peace. Distinguished academics at the same time argued that democracies had this incredible range of side benefits. They would bring prosperity, security, overcome sectarian violence, ensure that states would never again harbor terrorists.
Tuy nhiên, 10 năm về trước, chế độ dân chủ dường như đã hứa một điều phi thường. George W.Bush trong bài diễn văn "State of the Union" của mình, năm 2003, tuyên bố rằng nền dân chủ sẽ đánh bại tất cả những điều tệ hại trên thế giới. Ông nói, vì chính phủ của chế độ dân chủ tôn trọng nhân dân của họ, và tôn trọng những đất nước láng giềng, nên sự tự do ấy sẽ mang lại hòa bình. Những học giả danh tiếng lúc đó cũng cho rằng nền dân chủ đem lại những lợi ích phi thường: mang lại sự thịnh vượng, an toàn, dập tắt bạo động liên quan đến khác biệt tôn giáo và bảo đảm rằng các quốc gia sẽ không bao giờ nuôi dưỡng hay chứa chấp những phần tử khủng bố.
Since then, what's happened? Well, what we've seen is the creation, in places like Iraq and Afghanistan, of democratic systems of government which haven't had any of those side benefits. In Afghanistan, for example, we haven't just had one election or two elections. We've gone through three elections, presidential and parliamentary. And what do we find? Do we find a flourishing civil society, a vigorous rule of law and good security? No. What we find in Afghanistan is a judiciary that is weak and corrupt, a very limited civil society which is largely ineffective, a media which is beginning to get onto its feet but a government that's deeply unpopular, perceived as being deeply corrupt, and security that is shocking, security that's terrible. In Pakistan, in lots of sub-Saharan Africa, again you can see democracy and elections are compatible with corrupt governments, with states that are unstable and dangerous. And when I have conversations with people, I remember having a conversation, for example, in Iraq, with a community that asked me whether the riot we were seeing in front of us, this was a huge mob ransacking a provincial council building, was a sign of the new democracy. The same, I felt, was true in almost every single one of the middle and developing countries that I went to, and to some extent the same is true of us.
Nhưng sau đó, có những thay đổi gì đã xảy ra? Những gì chúng ta thấy, là sự thành lập hệ thống chính phủ dân chủ không hề mang bất kỳ lợi ích nào nêu trên - ví dụ ở những nơi như Irag và Afganistan. Ở Afghanistan, không phải chỉ có một hay hai cuộc bầu cử, mà có tổng cộng đến ba cuộc bầu cử tổng thống và quốc hội. Và chúng ta nhận được những gì? Liệu chúng ta có nhận được một xã hội thịnh vượng, một hệ thống luật pháp vững chắc và nền an ninh tốt? Không. Những gì chúng ta thấy ở Afghanistan, là một bộ máy tư pháp yếu đuối và tham nhũng, một xã hội thiếu tôn trọng quyền công dân, vô cùng kém hiệu quả, một hệ thống truyền thông một chính phủ cực kỳ không được lòng nhân dân suy đồi bởi tham nhũng và một nền an ninh vô cùng tệ hại, Ở Pakistan, ở những vùng sub-Saharan Africa (những vùng phía nam sa mạc Sahara, Châu Phi) một lần nữa, bạn có thể nhận thấy, nền dân chủ, cùng việc bầu cử, vẫn tồn tại song song với bộ máy chính quyền tham nhũng, và các tiểu bang bạo động. Tôi nhớ mình từng có một cuộc đối thoại cộng đồng những người, tiêu biểu như ở Irag họ hỏi tôi rằng có khi nào, cuộc bạo loạn đang xảy ra ở chỗ chúng tôi đây, là báo hiệu cho sự xuất hiện một chế độ dân chủ mới? ( trong cuộc bạo loạn, đám đông đã lục tung tòa nhà hội đồng tỉnh) Tôi nhận thấy, điều tương tự cũng xảy ra ở hầu như mọi quốc gia trung bình hoặc đang phát triển, mà tôi từng đến, và ở một mức độ nào đó, điều này cũng đúng với chúng ta.
Well, what is the answer to this? Is the answer to just give up on the idea of democracy? Well, obviously not. It would be absurd if we were to engage again in the kind of operations we were engaged in, in Iraq and Afghanistan if we were to suddenly find ourselves in a situation in which we were imposing anything other than a democratic system. Anything else would run contrary to our values, it would run contrary to the wishes of the people on the ground, it would run contrary to our interests. I remember in Iraq, for example, that we went through a period of feeling that we should delay democracy. We went through a period of feeling that the lesson learned from Bosnia was that elections held too early enshrined sectarian violence, enshrined extremist parties, so in Iraq in 2003 the decision was made, let's not have elections for two years. Let's invest in voter education. Let's invest in democratization. The result was that I found stuck outside my office a huge crowd of people, this is actually a photograph taken in Libya but I saw the same scene in Iraq of people standing outside screaming for the elections, and when I went out and said, "What is wrong with the interim provincial council? What is wrong with the people that we have chosen? There is a Sunni sheikh, there's a Shiite sheikh, there's the seven -- leaders of the seven major tribes, there's a Christian, there's a Sabian, there are female representatives, there's every political party in this council, what's wrong with the people that we chose?" The answer came, "The problem isn't the people that you chose. The problem is that you chose them." I have not met, in Afghanistan, in even the most remote community, anybody who does not want a say in who governs them. Most remote community, I have never met a villager who does not want a vote.
Vậy, đâu là câu trả lời cho điều này? Chẳng lẽ, câu trả lời là, hãy từ bỏ ý định về nền dân chủ đi !? Đương nhiên là không. Sẽ thật ngu xuẩn nếu chúng ta, một lần nữa, đâm đầu vào thể loại chính phủ mà chúng ta từng có như ở Irag và Afghanistan; hay nếu chúng ta bất ngờ nhận thấy mình đang áp dụng bất kỳ hình thức nào khác ngoài nền dân chủ. Bất kỳ hình thức nào khác nền dân chủ, đều sẽ đi ngược những giá trị của chúng ta, đều sẽ đi ngược với mong muốn của loài người cũng như đi ngược với lợi ích của tất cả chúng ta. Tôi nhớ rằng, ở Irag, có một giai đoạn, chúng tôi cảm thấy nên hoãn việc áp dụng nền dân chủ. Giai đoạn đó, chúng tôi nhận thấy, rằng những cuộc bầu cử, nếu được tổ chức quá sớm, khi thời điểm chưa chín mùi, sẽ dẫn đến bạo động liên quan đến khác biệt tôn giáo và cổ vũ các phần tử cực đoan - như những gì diễn ra ở Bosnia. cho nên, vào năm 2003, ở Irag, chúng tôi quyết định, không tổ chức bầu cử trong vòng 2 năm, và đầu tư vào việc giáo dục, cũng như vào sự dân chủ hóa. Kết quả chúng tôi có được, là một đám đông tụ tập ngoài văn phòng làm việc của tôi, thật ra đây là một tấm hình được chụp ở Libya, nhưng ở Irag cũng tương tự đám đông tụ tập ở ngoài và la hét đòi những cuộc bầu cử chúng tôi đi ra và hỏi, "Có điều gì không ổn với hồi đồng chính quyền lâm thời? hay với những người mà chúng tôi chọn? Chúng tôi đã chọn một lãnh tụ Hồi giáo Sunni, cũng như một lãnh tụ Hồi giáo Shiite có cả nhóm 7 người - gồm tộc trưởng của 7 bộ lạc lớn, có người đạo Thiên Chúa, có Sabian, có đại biểu là phụ nữ, tóm lại, có đầy đủ mọi đảng phái trong hội đồng này, vậy có gì không ổn với những người mà chúng tôi chọn? Đám đông trả lời, rằng vấn đề không nằm ở những người các ông chọn mà ở việc các ông đã chọn họ." Ở Afghanistan, nước họ thậm chí những vùng sâu vùng xa nhất, tôi chưa từng gặp bất kỳ người nào không muốn có tiếng nói trong việc lựa chọn người sẽ cai trị đất nước họ. Thậm chí ở những nơi xa xôi nhất, tôi cũng chưa hề gặp một dân làng nào không muốn có quyền bầu cử.
So we need to acknowledge that despite the dubious statistics, despite the fact that 84 percent of people in Britain feel politics is broken, despite the fact that when I was in Iraq, we did an opinion poll in 2003 and asked people what political systems they preferred, and the answer came back that seven percent wanted the United States, five percent wanted France, three percent wanted Britain, and nearly 40 percent wanted Dubai, which is, after all, not a democratic state at all but a relatively prosperous minor monarchy, democracy is a thing of value for which we should be fighting. But in order to do so we need to get away from instrumental arguments. We need to get away from saying democracy matters because of the other things it brings. We need to get away from feeling, in the same way, human rights matters because of the other things it brings, or women's rights matters for the other things it brings. Why should we get away from those arguments? Because they're very dangerous. If we set about saying, for example, torture is wrong because it doesn't extract good information, or we say, you need women's rights because it stimulates economic growth by doubling the size of the work force, you leave yourself open to the position where the government of North Korea can turn around and say, "Well actually, we're having a lot of success extracting good information with our torture at the moment," or the government of Saudi Arabia to say, "Well, our economic growth's okay, thank you very much, considerably better than yours, so maybe we don't need to go ahead with this program on women's rights."
Nên chúng ta phải thừa nhận rằng bất chấp những số liệu không đáng tin cậy, rằng 84% người Anh cảm thấy hệ thống chính trị đang đổ vỡ bất chấp rằng ở Irag, chúng tôi đã chưng cầu dân ý năm 2003, và hỏi mọi người, rằng họ mong muốn hệ thống chính trị nào và câu trả lời là 70% chọn nước Mỹ 5% chọn Pháp 3% chọn Anh và gần 40% chọn Dubai (đất nước giàu có này không theo hệ thống dân chủ, mà theo chế độ quân chủ) Bất chấp những điều trên, chế độ dân chủ vẫn là cái chúng ta phải tranh đấu để đạt được. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta phải thoát khỏi những tranh cãi cho rằng nền dân chủ quan trọng do những lợi ích nó mang lại. Tương tự, ta phải thoát khỏi cảm giác, rằng quyền con người quan trọng, vì những lợi ích nó mang lại. hay, nữ quyền quan trọng, bởi vì những lợi ích nó mang lại. Vì sao chúng ta phải thoát khỏi những tranh luận trên? Vì chúng rất nguy hiểm. Nếu chúng ta bắt đầu nói rằng tra tấn là sai, bởi vì nó không giúp ta lấy được thông tin tốt , hay nếu ta nói, bạn cần nữ quyền bởi vì nó thúc đẩy tốc độ tăng trưởng kinh tế bằng cách làm tăng lực lượng nhân công lên gấp hai lần khi đó, bạn để mình rơi vào tình trạng, ví như, chính phủ Bắc Hàn trở mặt và nói, "Thật ra, hiện tại chúng tôi đang lấy được rất nhiều thông tin hữu ích, bằng cách tra tấn", hay, chính phủ Saudi Arabia nói, " Tốc độ tăng trưởng kinh tế của chúng tôi đang rất tốt, cảm ơn rất nhiều, tốt hơn cả đất nước của bạn, nên có lẽ chúng tôi không cần áp dụng nữ quyền làm gì."
The point about democracy is not instrumental. It's not about the things that it brings. The point about democracy is not that it delivers legitimate, effective, prosperous rule of law. It's not that it guarantees peace with itself or with its neighbors. The point about democracy is intrinsic. Democracy matters because it reflects an idea of equality and an idea of liberty. It reflects an idea of dignity, the dignity of the individual, the idea that each individual should have an equal vote, an equal say, in the formation of their government.
Cho nên, đừng nghĩ về chế độ dân chủ, như một công cụ để đạt được một thứ gì Lựa chọn chể độ dân chủ, không phải vì những gì nó mang lại. Vấn đề không nằm ở chỗ, rằng chế độ dân chủ mang lại hệ thống luật pháp hợp lý, hiệu quả. không nằm ở chỗ rằng hệ thống dân chủ mang lại hòa bình cho đất nước, hoặc giúp duy trì hòa bình với các nước láng giềng, mà vấn đề nằm ở chỗ: nền dân chủ là một lẽ tự nhiên. Dân chủ quan trọng, vì nó phản ánh sự bình đẳng, quyền tự do, chân giá trị, chân giá trị của mỗi cái thể, rằng mỗi người cần có quyền bầu cử, quyền lên tiếng như nhau trong việc bầu chọn chính phủ.
But if we're really to make democracy vigorous again, if we're ready to revivify it, we need to get involved in a new project of the citizens and the politicians. Democracy is not simply a question of structures. It is a state of mind. It is an activity. And part of that activity is honesty. After I speak to you today, I'm going on a radio program called "Any Questions," and the thing you will have noticed about politicians on these kinds of radio programs is that they never, ever say that they don't know the answer to a question. It doesn't matter what it is. If you ask about child tax credits, the future of the penguins in the south Antarctic, asked to hold forth on whether or not the developments in Chongqing contribute to sustainable development in carbon capture, and we will have an answer for you. We need to stop that, to stop pretending to be omniscient beings. Politicians also need to learn, occasionally, to say that certain things that voters want, certain things that voters have been promised, may be things that we cannot deliver or perhaps that we feel we should not deliver.
Nhưng nếu chúng ta thật sự sẽ làm nền dân chủ trở nên mạnh mẽ lại nếu chúng ta đã sẵn sàng hồi sinh nó, ta cần phải để hết tâm trí vào một công trình chung giữa nhân dân và các lãnh đạo chính trị. Dân chủ không đơn giản chỉ là một vấn đề về kết cấu thể chế mà là một tâm thái, một hoạt động. được cấu thành từ sự Trung Thực. Khi tôi kết thúc buổi nói chuyện này, tôi sẽ tham dự một buổi nói chuyện trên radio có tên gọi: "Any Questions" - Bất Kì Câu Hỏi Nào, và điều bạn sẽ nhận thấy là các chính trị gia trong những chương trình radio như thế này sẽ không bao giờ nói rằng, họ không biết câu trả lời cho câu hỏi của bạn, dù bạn hỏi bất kỳ câu hỏi gì Nếu bản hỏi về sự giảm thuế cho những người độc thân phải nuôi con, về tương lai của chim cánh cụt, về Nam Cực, về liệu rằng sự phát triển ở Chongqing có đóng góp cho sự phát triển lâu bền trong việc kiểm soát lượng carbon, và chúng tôi sẽ có câu trả lời cho bạn. Chúng tôi cần ngưng giả vờ rằng chúng tôi là những con người toàn năng Chính trị gia đôi khi cũng cần học cách nói rằng có những cái cử tri muốn, hoặc những cái chúng tôi đã hứa sẽ làm cho các bạn, có thể chúng tôi không làm được hoặc chúng tôi nghĩ không nên làm.
And the second thing we should do is understand the genius of our societies. Our societies have never been so educated, have never been so energized, have never been so healthy, have never known so much, cared so much, or wanted to do so much, and it is a genius of the local. One of the reasons why we're moving away from banqueting halls such as the one in which we stand, banqueting halls with extraordinary images on the ceiling of kings enthroned, the entire drama played out here on this space, where the King of England had his head lopped off, why we've moved from spaces like this, thrones like that, towards the town hall, is we're moving more and more towards the energies of our people, and we need to tap that.
Và việc thứ hai chúng tôi cần làm, là tin vào sự kỳ diệu của xã hội. Xã hội chúng ta chưa bao giờ quá thông thái, toàn diện, chưa bao giờ thật mạnh mẽ, thành công chưa bao giờ biết quá nhiều, quan tâm quá mức, hay ham muốn làm điều gì đó quá mức, và đó là tài năng của địa phương đó Một trong những lý do vì sao chúng ta ngừng sử dụng những đại sảnh trong lâu đài như thế này - những đại sảnh với hình ảnh vua chúa được phong tước trạm trổ trên trần nhà trong khi toàn bộ vở kịch diễn ra thật sự ở ngoài đời là hình ảnh Đức vua của nước Anh bi chém đầu, một trong những lý do, vì sao chúng ta thay thế những nơi như thế này, với những ngai vàng kia bằng những tòa thị chính, là: chúng ta đang đổi mới mỗi ngày một nhiều hơn, để tận dụng nhiều hơn một nguồn tài nguyên sẵn có, là khả năng của loài người chúng ta.
That can mean different things in different countries. In Britain, it could mean looking to the French, learning from the French, getting directly elected mayors in place in a French commune system. In Afghanistan, it could have meant instead of concentrating on the big presidential and parliamentary elections, we should have done what was in the Afghan constitution from the very beginning, which is to get direct local elections going at a district level and elect people's provincial governors.
Ở mỗi quốc gia khác nhau, điều này sẽ mang một ý nghĩa khác nhau. Ở Anh, điều này có thể có nghĩa là, nhìn vào và học hỏi từ người Pháp, bầu cử thị trưởng trực tiếp từ hệ thống công xã (như của Pháp). Ở Afghanistan, có thể có nghĩa là, thay vì tập trung vào những cuộc bầu cử tổng thống hoặc quốc hội, chúng ta lẽ ra nên để việc bầu cử được diễn ra trực tiếp ở phạm vi quận huyện, và để nhân dân bầu cử chính quyền địa phương.
But for any of these things to work, the honesty in language, the local democracy, it's not just a question of what politicians do. It's a question of what the citizens do. For politicians to be honest, the public needs to allow them to be honest, and the media, which mediates between the politicians and the public, needs to allow those politicians to be honest. If local democracy is to flourish, it is about the active and informed engagement of every citizen.
Nhưng để bất kỳ một trong những điều trên trở nên hiệu quả, thì sự trung thực, cũng như nền dân chủ ở địa phương, là điều không chỉ mỗi chính trị gia phải thực hiện, mà người dân cũng phải thực hiện. Để chính trị gia trung thực, công chúng cần chấp nhận họ trung thực. và giới truyền thông - là trung gian giữa công chúng và lãnh tụ, cần phải cho những chính trị gia có cơ hội được trung thực. Nếu một nền dân chủ ở một vùng thành công, thì đó là do mỗi công dân đã tích cực tham gia và tìm hiểu cũng như được công khai cho biết thông tin.
In other words, if democracy is to be rebuilt, is to become again vigorous and vibrant, it is necessary not just for the public to learn to trust their politicians, but for the politicians to learn to trust the public. Thank you very much indeed. (Applause)
Nói cách khác, để nền dân chủ được tái thiết, mạnh mẽ và tốt đẹp trở lại, thì không chỉ có công chúng là người cần phải học cách tin tưởng vào những nhà cầm quyền của họ, mà những nhà cầm quyền, cũng phải học cách tin tưởng vào công chúng. Cảm ơn các bạn rất nhiều. (Vỗ tay)