So for the past 12 years, I've been obsessed with this idea that climate change is an information issue that computers will help us fight. I went from data science to climate policy research, from tech to public service, in pursuit of better data to avoid the wasted energy, resources, opportunities that lead to runaway carbon emissions. Until one day, running in the streets with a friend, it hit me: the same cars, factories, power plants whose emissions are wrecking our climate over time also release harmful, local pollutants that threaten our health right here and right now. All this time I'd focused on the long-term environmental risk when I should have been up in arms about the immediate health impact of pollutants in the air.
Trong 12 năm qua, tôi luôn bị ám ảnh với ý nghĩ rằng biến đổi khí hậu là một vấn đề về thông tin mà máy tính có thể giúp ta chống lại. Tôi đi từ khoa học dữ liệu đến nghiên cứu chính sách khí hậu, kỹ thuật đến dịch vụ cộng đồng, để thu được dữ liệu tốt hơn tránh lãng phí năng lượng, tài nguyên, cơ hội dẫn tới thải khí carbon. Tới một ngày, trên đường đi cùng một người bạn, tôi chợt nhận ra: bên cạnh việc thải khí ảnh hướng đến khí hậu, xe cộ, nhà máy, nhà máy điện còn giải phóng chất ô nhiễm nguy hại tại chỗ đe dọa sức khỏe của ta ngay tại đây, ngay lúc này. Tôi đã quá tập trung vào nguy cơ môi trường dài hạn mà đáng ra nên phản ứng mạnh mẽ với tác động tức thì của các chất ô nhiễm trong không khí lên sức khoẻ.
Air pollution is a burning public health crisis. It kills seven million people every year, it costs five trillion dollars to the world economy and, worst, it robs us of our most precious gift, the years in our lives: six months of life expectancy in my hometown of Paris and up to three, four, five years in parts of India and China. And in the US, more people die from car exhaust than from car accidents.
Ô nhiễm không khí là khủng hoảng về sức khỏe cộng đồng. Lấy đi bảy triệu mạng người mỗi năm, tiêu tốn năm nghìn tỉ đô la của nền kinh tế toàn cầu và tệ nhất là cướp đi món quà quí giá nhất của ta: tuổi thọ sáu tháng tuổi thọ tại Paris quê nhà của tôi và lên tới ba, bốn, năm năm tại nhiều vùng Ấn Độ và Trung Quốc. Tại Mỹ, số lượng người chết vì khí thải xe hơi lớn nhiều hơn vì tai nạn giao thông.
So how do we protect ourselves from pollution? The reason it's difficult is an information gap. We simply lack the data to understand our exposure. And that's because the way we monitor air quality today is designed not to help people breathe but to help governments govern. Most major cities operate networks of air-quality monitoring stations like this one in London, to decide when to cut traffic or when to shut down factories. And these machines are like the computers from the '60s that filled entire rooms. They're incredibly precise but incredibly large, heavy, costly -- so much that you can only deploy just a few of them, and they cannot move. So to governments, air pollution looks like this. But for the rest of us, air quality looks like this. It changes all the time: hour by hour, street by street, up to eight times within a single city block. And even more from indoor to outdoor. So unless you happen to be walking right next to one of those stations, they just cannot tell you what you breathe.
Vậy làm thế nào để tự bảo vệ khỏi ô nhiễm? Một trong những khó khăn là lỗ hổng thông tin. Ta đơn giản là thiếu dữ liệu để hiểu về tình trạng nguy hiểm. Và bởi cách mà ta theo dõi chất lượng không khí hiện tại được thiết kế không phải cho người dân mà là cho chính phủ. Hầu hết thành phố lớn vận hành mạng lưới các trạm giám sát chất lượng không khí như cái này tại London, để quyết định khi nào sẽ cắt giảm giao thông hay đóng cửa nhà máy. Và chúng giống như máy tính thập niên 60 chiếm cả căn phòng. Cực kỳ chính xác nhưng cũng cực kỳ lớn, nặng, tốn kém đến mức bạn chỉ có thể lắp đặt một vài cái và không thể di chuyển. Với chính phủ, ô nhiễm không khí trông như thế này. Nhưng với ta, chất lượng không khí trông như thế này. Nó thay đổi mọi lúc: từng giờ, từng nơi dao động tới gấp tám lần chỉ trong một dãy nhà. Thậm chí, từ trong nhà ra ngoài. Nên trừ khi tình cờ đi ngang một trong các trạm đó, bạn không thể biết mình đang hít vào thứ gì.
So what would environmental protection look like if it was designed for the age of the smartphone? So for the past three years, my team and I have been building a technology that helps you know what you breathe and fits in your hand. Flow is a personal air-quality tracker that you can wear with you on a backpack, a bike, a stroller. It's packed with miniature sensors that monitor the most important pollutants in the air around you, like nitrogen oxides, the exhaust gas from cars, or particulate matter that gets into your bloodstream and creates strokes and heart issues. Or volatile organic compounds, the thousands of chemicals in everyday products that we end up breathing. And that makes this data actionable and helps you understand what you're breathing by telling you where and when you've been exposed to poor air quality, and that way you can make informed decisions to take action against pollution.
Vậy bảo vệ môi trường sẽ trông như thế nào nếu được thiết kế trong thời đại của điện thoại thông minh? Trong ba năm qua, nhóm chúng tôi đã xây dựng một công nghệ giúp bạn biết mình đang hít thở thứ gì và nó nằm gọn trong lòng bàn tay. Flow là một thiết bị theo dõi chất lượng không khí có thể đeo trên ba lô, xe đạp, xe đẩy. Nó được trang bị cảm biến thu nhỏ giám sát chất ô nhiễm quan trọng trong không khí quanh bạn, như nitơ oxit, khí thải từ xe hơi, hoặc vật chất dạng hạt có thể đi vào máu và gây ra đột quỵ và các vấn đề về tim. Hoặc các hợp chất hữu cơ dễ bay hơi, hàng ngàn hóa chất trong sản phẩm dùng hàng ngày mà cuối cùng, ta hít vào. Nó hệ thống dữ liệu một cách dễ hiểu, giúp bạn hiểu những thứ mình đang hít vào cho biết ở đâu, lúc nào, bạn tiếp xúc không khí chất lượng thấp để bạn có thể hành động chống lại ô nhiễm. Bạn có thể thay đổi sản phẩm đang dùng tại nhà,
You can change the products you use at home, you can find the best route to cycle to work, you can run when pollution is not peaking and you can find the best park to bring your children out.
bạn có thể tìm lộ trình tốt nhất để đạp xe đi làm, bạn có thể chạy bộ khi ô nhiễm không ở cao điểm và có thể tìm công viên tốt nhất để mang con tới chơi.
Over time you build better habits to decrease your exposure to pollution, and by tracking air quality around them, cyclists, commuters, parents will also contribute to mapping air quality in their city. So we're building more than a device, but a community. And last summer, we sent early prototypes of our technology to 100 volunteers in London, and together they mapped air quality across 1,000 miles of sidewalk and 20 percent of all of central London. So our goal now is to scale this work around the world, to crowdsource data so we can map air quality on every street, to build an unprecedented database so scientists can research pollution, and to empower citizens, civic leaders, policy makers to support clean-air policies for change. Because this can and must change.
Theo thời gian bạn xây dựng thói quen tốt hơn để giảm tiếp xúc với ô nhiễm, và nhờ theo dõi chất lượng không khí xung quanh, người đi xe đạp, hành khách, cha mẹ sẽ góp phần hình thành chất lượng không khí tại thành phố của họ. Ta không chỉ tạo ra một thiết bị, mà là cả một cộng đồng. Mùa hè vừa qua, chúng tôi đã gửi bản mẫu cho 100 tình nguyện viên tại London, và cùng nhau, họ vẽ nên bảng đồ chất lượng không khí qua 1.600 km đường đi bộ và 20% của trung tâm London. Mục tiêu của chúng tôi bây giờ là mở rộng phạm vi toàn thế giới, nhận dữ liệu từ cộng đồng để vẽ bản đồ chất lượng trên từng con đường, xây dựng một cơ sở dữ liệu chưa từng có tiền lệ để các nhà khoa học có thể nghiên cứu về ô nhiễm và cho phép người dân, lãnh đạo thành phố, nhà hoạch định chính sách hỗ trợ các chính sách giảm ô nhiễm không khí. Bởi điều này có thể và cần được thay đổi.
Remember cigarettes in bars? It took decades of lung cancer research and second-hand smoking studies, but eventually, we reached a tipping point and we passed smoking-ban laws. We must reach the same tipping point for air quality and I believe we will. In the past couple years alone, governments have fined carmakers record amounts for cheating on emission standards. Cities have passed congestion charges or built bike lanes -- like Paris that turned this highway, right next to my home, in the middle of the city, into a waterfront park. And now mayors around the world are thinking of banning diesel outright by 2025, 2030, 2035. But how much faster could we go, how many lives could we save?
Còn nhớ việc hút thuốc nơi công cộng? Phải mất cả thập kỷ nghiên cứu về ung thư phổi và hút thuốc thụ động, cuối cùng, đến điểm bùng phát và luật cấm hút thuốc được thông qua. Chất lượng không khí cũng phải đạt đến điểm bùng phát và tôi tin ta có thể. Những năm qua, chính phủ đã phạt các nhà sản xuất xe hơi số tiền kỷ lục vì gian lận về tiêu chuẩn khí thải. Các thành phố đã thông qua phí nhằm giảm kẹt xe hoặc xây đường dành cho xe đạp, như Paris đã chuyển tuyến cao tốc này ngay sát nhà tôi, tại trung tâm thành công viên bờ sông. Và thị trưởng khắp thế giới đang cân nhắc việc cấm hoàn toàn xe chạy bằng dầu cho tới năm 2025, 2030, 2035. Ta có thể đi nhanh hơn bao nhiêu, ta có thể cứu bao nhiêu mạng người?
Technology alone will not solve climate change, nor will it make air pollution disappear overnight. But it can make the quality of our air much more transparent, and if we can empower people to take action to improve their own health, then together we can act to bring an end to our pollution.
Một mình công nghệ không thể giải quyết vấn đề biến đổi khí hậu, cũng không thể làm ô nhiễm không khí biến mất trong một đêm. Nhưng nó có thể giúp minh bạch thông tin về chất lượng không khí, và nếu có thể cho phép người dân hành động để cải thiện sức khỏe, cùng nhau, ta có thể hành động để chấm dứt ô nhiễm.
Thank you very much.
Xin cám ơn rất nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)