Well, Arthur C. Clarke, a famous science fiction writer from the 1950s, said that, "We overestimate technology in the short term, and we underestimate it in the long term." And I think that's some of the fear that we see about jobs disappearing from artificial intelligence and robots. That we're overestimating the technology in the short term. But I am worried whether we're going to get the technology we need in the long term. Because the demographics are really going to leave us with lots of jobs that need doing and that we, our society, is going to have to be built on the shoulders of steel of robots in the future. So I'm scared we won't have enough robots. But fear of losing jobs to technology has been around for a long time. Back in 1957, there was a Spencer Tracy, Katharine Hepburn movie. So you know how it ended up, Spencer Tracy brought a computer, a mainframe computer of 1957, in to help the librarians. The librarians in the company would do things like answer for the executives, "What are the names of Santa's reindeer?" And they would look that up. And this mainframe computer was going to help them with that job. Well of course a mainframe computer in 1957 wasn't much use for that job. The librarians were afraid their jobs were going to disappear. But that's not what happened in fact. The number of jobs for librarians increased for a long time after 1957. It wasn't until the Internet came into play, the web came into play and search engines came into play that the need for librarians went down. And I think everyone from 1957 totally underestimated the level of technology we would all carry around in our hands and in our pockets today. And we can just ask: "What are the names of Santa's reindeer?" and be told instantly -- or anything else we want to ask. By the way, the wages for librarians went up faster than the wages for other jobs in the U.S. over that same time period, because librarians became partners of computers. Computers became tools, and they got more tools that they could use and become more effective during that time. Same thing happened in offices. Back in the old days, people used spreadsheets. Spreadsheets were spread sheets of paper, and they calculated by hand. But here was an interesting thing that came along. With the revolution around 1980 of P.C.'s, the spreadsheet programs were tuned for office workers, not to replace office workers, but it respected office workers as being capable of being programmers. So office workers became programmers of spreadsheets. It increased their capabilities. They no longer had to do the mundane computations, but they could do something much more. Now today, we're starting to see robots in our lives. On the left there is the PackBot from iRobot. When soldiers came across roadside bombs in Iraq and Afghanistan, instead of putting on a bomb suit and going out and poking with a stick, as they used to do up until about 2002, they now send the robot out. So the robot takes over the dangerous jobs. On the right are some TUGs from a company called Aethon in Pittsburgh. These are in hundreds of hospitals across the U.S. And they take the dirty sheets down to the laundry. They take the dirty dishes back to the kitchen. They bring the medicines up from the pharmacy. And it frees up the nurses and the nurse's aides from doing that mundane work of just mechanically pushing stuff around to spend more time with patients. In fact, robots have become sort of ubiquitous in our lives in many ways. But I think when it comes to factory robots, people are sort of afraid, because factory robots are dangerous to be around. In order to program them, you have to understand six-dimensional vectors and quaternions. And ordinary people can't interact with them. And I think it's the sort of technology that's gone wrong. It's displaced the worker from the technology. And I think we really have to look at technologies that ordinary workers can interact with. And so I want to tell you today about Baxter, which we've been talking about. And Baxter, I see, as a way -- a first wave of robot that ordinary people can interact with in an industrial setting. So Baxter is up here. This is Chris Harbert from Rethink Robotics. We've got a conveyor there. And if the lighting isn't too extreme -- Ah, ah! There it is. It's picked up the object off the conveyor. It's going to come bring it over here and put it down. And then it'll go back, reach for another object. The interesting thing is Baxter has some basic common sense. By the way, what's going on with the eyes? The eyes are on the screen there. The eyes look ahead where the robot's going to move. So a person that's interacting with the robot understands where it's going to reach and isn't surprised by its motions. Here Chris took the object out of its hand, and Baxter didn't go and try to put it down; it went back and realized it had to get another one. It's got a little bit of basic common sense, goes and picks the objects. And Baxter's safe to interact with. You wouldn't want to do this with a current industrial robot. But with Baxter it doesn't hurt. It feels the force, understands that Chris is there and doesn't push through him and hurt him. But I think the most interesting thing about Baxter is the user interface. And so Chris is going to come and grab the other arm now. And when he grabs an arm, it goes into zero-force gravity-compensated mode and graphics come up on the screen. You can see some icons on the left of the screen there for what was about its right arm. He's going to put something in its hand, he's going to bring it over here, press a button and let go of that thing in the hand. And the robot figures out, ah, he must mean I want to put stuff down. It puts a little icon there. He comes over here, and he gets the fingers to grasp together, and the robot infers, ah, you want an object for me to pick up. That puts the green icon there. He's going to map out an area of where the robot should pick up the object from. It just moves it around, and the robot figures out that was an area search. He didn't have to select that from a menu. And now he's going to go off and train the visual appearance of that object while we continue talking. So as we continue here, I want to tell you about what this is like in factories. These robots we're shipping every day. They go to factories around the country. This is Mildred. Mildred's a factory worker in Connecticut. She's worked on the line for over 20 years. One hour after she saw her first industrial robot, she had programmed it to do some tasks in the factory. She decided she really liked robots. And it was doing the simple repetitive tasks that she had had to do beforehand. Now she's got the robot doing it. When we first went out to talk to people in factories about how we could get robots to interact with them better, one of the questions we asked them was, "Do you want your children to work in a factory?" The universal answer was "No, I want a better job than that for my children." And as a result of that, Mildred is very typical of today's factory workers in the U.S. They're older, and they're getting older and older. There aren't many young people coming into factory work. And as their tasks become more onerous on them, we need to give them tools that they can collaborate with, so that they can be part of the solution, so that they can continue to work and we can continue to produce in the U.S. And so our vision is that Mildred who's the line worker becomes Mildred the robot trainer. She lifts her game, like the office workers of the 1980s lifted their game of what they could do. We're not giving them tools that they have to go and study for years and years in order to use. They're tools that they can just learn how to operate in a few minutes. There's two great forces that are both volitional but inevitable. That's climate change and demographics. Demographics is really going to change our world. This is the percentage of adults who are working age. And it's gone down slightly over the last 40 years. But over the next 40 years, it's going to change dramatically, even in China. The percentage of adults who are working age drops dramatically. And turned up the other way, the people who are retirement age goes up very, very fast, as the baby boomers get to retirement age. That means there will be more people with fewer social security dollars competing for services. But more than that, as we get older we get more frail and we can't do all the tasks we used to do. If we look at the statistics on the ages of caregivers, before our eyes those caregivers are getting older and older. That's happening statistically right now. And as the number of people who are older, above retirement age and getting older, as they increase, there will be less people to take care of them. And I think we're really going to have to have robots to help us. And I don't mean robots in terms of companions. I mean robots doing the things that we normally do for ourselves but get harder as we get older. Getting the groceries in from the car, up the stairs, into the kitchen. Or even, as we get very much older, driving our cars to go visit people. And I think robotics gives people a chance to have dignity as they get older by having control of the robotic solution. So they don't have to rely on people that are getting scarcer to help them. And so I really think that we're going to be spending more time with robots like Baxter and working with robots like Baxter in our daily lives. And that we will -- Here, Baxter, it's good. And that we will all come to rely on robots over the next 40 years as part of our everyday lives. Thanks very much. (Applause)
Vâng, Arthur C.Clarke, một tác giả truyện khoa học viễn tưởng nổi tiếng từ những năm 50, đã từng nói: "Chúng ta đánh giá quá cao công nghệ trong ngắn hạn, và đánh giá quá thấp chúng trong lâu dài." Và tôi nghĩ rằng đó là một trong những nỗi lo mà chúng ta nhận thấy về chuyện công việc bị mất đi do trí thông minh nhân tạo và những con robot. Đó là vì chúng ta đang đánh giá quá cao công nghệ trong ngắn hạn. Nhưng tôi cũng lo ngại về việc liệu chúng ta có tiếp cận được công nghệ mà cần thiết cho lâu dài hay không. Bởi vì các nhà nhân khẩu học thực sự đang để lại cho chúng ta rất nhiều công việc cần làm và chúng ta, xã hội của chúng ta, sẽ phải được xây dựng trên đôi vai sắt thép của robot trong tương lai. Vì thế, tôi lo rằng chúng ta sẽ không có đủ những con robot. Nhưng nỗi sợ mất việc bởi vì công nghệ đã hiện diện trong khoảng một thời gian dài. Trở về1957, có phim Spencer Tracy, Katharine Hepburn. Và bạn biết nó kết thúc thế nào rồi đấy, Spencer Tracy đã mang một máy tính, hệ thống máy tính năm 1957, để giúp đỡ các thủ thư. Các thủ thư trong công ty sẽ làm những việc như trả lời cho các nhà quản trị, "Tên con tuần lộc của ông già Noel là gì?" Và họ sẽ tìm kiếm thông tin đó Và hệ thống máy tính này sẽ giúp họ. Vâng tất nhiên, một máy tính vào năm 1957 sẽ chẳng giúp ích được gì nhiều. Các thủ thư đã lo sợ công việc của họ sẽ biến mất. Nhưng trên thực tế điều đó đã không xảy ra. Số lượng việc làm cho thủ thư tăng lên trong một thời gian dài sau năm 1957. Cho đến khi Internet vào cuộc, Các trang web và công cụ tìm kiếm cùng tham gia và nhu cầu cần thủ thư đã giảm xuống. Và tôi nghĩ rằng tất cả mọi người từ năm 1957 đã hoàn toàn đánh giá thấp mức độ công nghệ mà tất cả chúng ta đang có trong tay và trong hành trang của mình ngày hôm nay. Và chúng ta chỉ hỏi rằng: "Tên chú tuần lộc của ông già Noel là gì?" và được trả lời ngay lập tức-- hoặc bất cứ điều gì khác mà chúng ta muốn hỏi. Bằng cách này, tiền lương cho thủ thư tăng nhanh hơn tiền lương cho những công việc khác tại Hoa Kỳ trong cùng khoảng thời gian đó, bởi vì nhân viên thư viện đã trở thành đối tác của máy tính. Máy tính đã trở thành công cụ, và họ có nhiều công cụ để sử dụng và trở nên hiệu quả hơn trong thời gian đó. Một điều tương tự đã xảy ra trong giới văn phòng. Ngày trước, con người sử dụng bảng tính. Bảng tính là những cọc giấy dàn trải, và họ tính toán bằng tay. Nhưng có một điều thú vị theo sau. Với cuộc cách mạng khoảng những năm 1980 của PC, các chương trình bảng tính đã được điều chỉnh cho các nhân viên văn phòng, chứ không phải để thay thế họ, nó tôn trọng các nhân viên văn phòng ở khả năng lập trình. Do đó, nhân viên văn phòng trở thành lập trình viên của bảng tính. Nó gia tăng khả năng của họ. Họ không còn phải làm những tính toán nhàm chán, mà còn có thể làm cái gì đó nhiều hơn thế nữa. Bây giờ, chúng ta bắt đầu thấy những con robot trong cuộc sống của mình. Bên trái đây là PackBot từ iRobot. Khi các binh sĩ gặp phải những quả bom ven đường tại Iraq và Afghanistan, thay vì mặc áo chống bom rồi ra ngoài và dò dẫm với một cây gậy, như cách họ vẫn làm cho đến khoảng năm 2002, bây giờ họ gửi robot đến. Các con robot sẽ đảm đương các công việc nguy hiểm. Bên phải là một số TUGs từ một công ty tên là Aethon ở Pittsburgh. Có ở hàng trăm bệnh viện trên khắp Hoa Kỳ Và họ lấy các tấm trải giường bẩn đem giặt. Họ mang các chén đĩa bẩn trở lại nhà bếp. Họ mang thuốc men từ hiệu thuốc. Và họ giúp giải phóng các y tá và trợ lý của y tá khỏi công việc nhàm chán là đẩy xe công cụ loanh quanh một cách máy móc mà dành nhiều thời gian với các bệnh nhân. Trong thực tế, các robot đã trở nên phổ biến trong cuộc sống chúng ta bằng nhiều cách. Nhưng tôi nghĩ rằng đi kèm với các robot từ nhà máy, người ta cũng có đâu đó nỗi sợ bởi vì robot nhà máy thì nguy hiểm để tiếp cận. Để lập trình chúng, bạn phải hiểu vector sáu chiều và quaternions (bộ bốn). Và những người bình thường không thể tương tác với chúng. Và tôi nghĩ rằng đó là loại công nghệ đi sai hướng. Nó đã thay thế nhân viên bằng công nghệ. Và tôi nghĩ rằng chúng ta thực sự cần phải nhìn vào công nghệ theo cách mà các công nhân bình thường có thể tương tác với chúng. Và vì vậy tôi muốn nói với bạn, ngày hôm nay, về Baxter, người mà chúng ta vẫn hay nhắc đến. Và Baxter, tôi thấy, như một làn sóng đầu tiên của robot là những người bình thường có thể tương tác với trong một thếp lập công nghiệp hóa. Thế nên, Baxter ở đây. Đây là Chris Harbert từ Rethink Robotics Chúng tôi có một băng chuyền ở kia. Và nếu ánh sáng không quá chói -- Ah, ah! Nó kìa. Nó bốc dỡ những đồ vật khỏi băng chuyền. Nó sẽ mang chúng lại đây và đặt xuống. Và sau đó nó sẽ quay trở lại, tiếp cận với một đồ vật khác. Điều thú vị là Baxter có một số phản ứng cơ bản chung. Tiện thể, điều gì đang xảy ra với đôi mắt thế? Đôi mắt là trên màn hình đó. Cặp mắt nhìn về phía trước, nơi con robot sẽ di chuyển tới. Vì vậy một người đang tương tác với robot sẽ biết được nơi nó sẽ đi tới và sẽ không ngạc nhiên bởi những chuyển động của nó. Kìa Chris đã lấy đồ vật ra khỏi bàn tay của nó, và Baxter đã không đi và cố gắng đặt nó xuống; nó đã trở lại và nhận ra nó phải có được một vật khác. Thông thường, nó đi và chọn các món đồ. Và Baxter thì an toàn để tương tác, Bạn sẽ không muốn làm điều này với một robot công nghiệp hiện tại. Nhưng với Baxter, mọi việc sẽ ổn cả. Nó cảm nhận được lực và hiểu rằng Chris ở đó. và không đẩy anh ta ra và làm đau anh. Nhưng tôi nghĩ rằng những điều thú vị nhất về Baxter là giao diện người dùng. Và vì vậy Chris sẽ đến và bắt lấy cánh tay kia bây giờ. Và khi anh ấy bắt lấy cánh tay, nó đi vào chế độ không trọng lực. và đồ họa hiện lên trên màn hình. Bạn có thể thấy một số biểu tượng ở bên trái của màn hình hiện thị về cánh tay phải của nó. Anh ấy sẽ đặt một cái gì đó vào bàn tay của nó, anh ấy sẽ mang nó tới đây, bấm nút và buông tay khỏi món đồ anh đang giữ. Và con robot nhân ra, ah, anh ta ám chỉ rằng tôi muốn đặt mọi thứ xuống. Nó đặt một biểu tượng nhỏ ở kia. Anh ta đến đây, và nắm chặt những ngón tay với nhau, và robot suy luận rằng, ah, bạn muốn một đồ vật để cho tôi cầm lên. Điều đó tạo nên một biểu tượng màu xanh ở kia. Anh ấy sẽ vạch ra phần diện tích nơi con robot nên chọn đồ vật để nâng lên. Nó sẽ chỉ di chuyển xung quanh, và robot sẽ hiểu ra đó là khu vực tìm kiếm. Anh ấy không phải chọn từ trình đơn. Và bây giờ anh ấy sẽ đi ra và vẽ ra hình dạng của món đồ đó. trong khi chúng ta tiếp tục nói chuyện. Vì vậy, khi chúng ta tiếp tục ở đây, Tôi muốn cho bạn biết về nó sẽ là như thế nào trong các nhà máy. Các robot chúng ta đang vận chuyển mỗi ngày. đi đến các nhà máy từ khắp đất nước. Đây là Mildred. Mildred là một công nhân nhà máy ở Connecticut. Cô làm việc trong dây chuyền từ hơn 20 năm nay. Một giờ sau khi cô ấy thấy con robot công nghiệp đầu tiên của mình, cô ấy đã lập trình nó để làm một số công việc trong nhà máy. Cô biết mình thực sự thích những con robots này. Và nó đã làm các công việc lặp đi lặp lại đơn giản mà cô đã phải làm trước đây. Bây giờ cô ấy để robot làm việc đó. Khi chúng tôi lần đầu tiên đến nói chuyện với những người trong nhà máy về cách làm thế nào để chúng tôi có thể làm những con robots tương tác tốt hơn, một trong những câu hỏi mà chúng tôi đã đặt ra cho họ, "Bạn có muốn con bạn làm việc trong một nhà máy?" Câu trả lời phổ biến là "Không, tôi muốn một công việc tốt hơn cho con em tôi." Và kết quả là, Mildred là điển hình của những công nhân nhà máy ngày nay tại Hoa Kỳ. Họ đang già, và họ ngày càng già và già hơn. Không có nhiều người trẻ đến nhà máy làm việc. Và khi nhiệm vụ của họ trở nên nặng nề hơn, chúng ta cần phải cung cấp cho họ các công cụ mà họ có thể cộng tác, do đó, họ có thể là một phần của giải pháp, rồi họ có thể tiếp tục làm việc và chúng tôi có thể tiếp tục sản xuất ở Mỹ. Và với tầm nhìn của chúng tôi thì Mildred từ người công nhân dây chuyền sẽ trở thành một huấn luyện robot. Cô chuyển đổi vai trò, như là nhân viên văn phòng của những năm 1980 nâng tầm cuộc chơi của mình. Chúng tôi không cho họ những công cụ mà họ cần phải nghiên cứu trong nhiều năm liền để có thể sử dụng. Đó là những công cụ mà họ chỉ học cách hoạt động trong vòng vài phút. Có hai nguồn lực lớn đều tự nguyện nhưng không thể tránh khỏi. Đó là biến đổi khí hậu và nhân khẩu học. Nhân khẩu học thực sự sẽ thay đổi thế giới của chúng ta. Đây là tỷ lệ phần trăm những người ở độ tuổi đi làm. Và tỉ lệ đó đi xuống một chút trong 40 năm qua. Nhưng trong 40 năm tiếp theo, nó sẽ thay đổi đáng kể, ngay cả ở Trung Quốc. Tỷ lệ phần trăm của người ở độ tuổi lao động sẽ giảm đáng kể. Và xảy ra theo một cách khác, số người ở tuổi nghỉ hưu tăng lên rất nhanh, rất nhanh. khi mà thế hệ được sinh ra sau chiến tranh giờ đã đến tuổi nghỉ hưu. Đó có nghĩa là sẽ có nhiều người hơn với ít tiền an sinh xã hội hơn. cạnh tranh trong các dịch vụ. Nhưng hơn thế nữa, chúng ta già đi và yếu hơn và chúng ta không thể làm tất cả các công việc mà mình đã từng làm. Nếu chúng ta nhìn vào các số liệu thống kê về tuổi của những người chăm sóc, trước mắt chúng ta những người chăm sóc ngày một già hơn. Điều đó xảy ra theo thống kê vào thời điểm này. Và nếu như lượng người trên tuổi nghỉ hưu ngày một già hơn và tăng lên, sẽ có ít người để chăm sóc họ. Và tôi nghĩ rằng chúng ta thực sự cần sự giúp đỡ của những con robots. và tôi không có ý nói những con robots như là những người bầu bạn. Tôi muốn nói tới những con robots để làm những công việc đơn giản cho chúng ta. những công việc trở nên khó hơn khi chúng ta già hơn. Lấy thực phẩm từ trong xe, lên cầu thang, vào nhà bếp. Hoặc thậm chí, khi chúng ta già đi nhiều hơn, lái xe của mình để đi thăm người khác. Và tôi nghĩ rằng robot mang lại cho con người một cơ hội để có địa vị khi chúng ta già đi bằng cách kiểm soát của các giải pháp robot. Vì vậy, họ sẽ không phải dựa vào những người ngày càng trở nên khan hiếm để giúp họ. Và vì vậy tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ chi tiêu nhiều thời gian hơn với các robot như Baxter và làm việc với các robot như Baxter trong cuộc sống hàng ngày của mình. Và rằng chúng ta sẽ... Ở đây, Baxter, tốt đấy. Và dẫn đến việc tất cả chúng ta sẽ dựa vào robot trong 40 năm nữa. như là một phần cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)