What keeps us healthy and happy as we go through life? If you were going to invest now in your future best self, where would you put your time and your energy? There was a recent survey of millennials asking them what their most important life goals were, and over 80 percent said that a major life goal for them was to get rich. And another 50 percent of those same young adults said that another major life goal was to become famous.
Điều gì làm cho chúng ta hạnh phúc và khỏe mạnh xuyên suốt cuộc đời? Nếu bạn đang định đầu tư ngay bây giờ vào phiên bản tương lai tốt nhất của mình, bạn sẽ đặt thời gian và tâm sức ở đâu? Một cuộc khảo sát gần đây về thế hệ trẻ để hỏi mục tiêu quan trọng nhất trong đời họ là gì và hơn 80% nói rằng mục tiêu chính là làm giàu. Và 50% khác trong số những con người trẻ tuổi đó nói rằng một mục tiêu chính khác trong cuộc đời là trở nên nổi tiếng.
(Laughter)
(Cười)
And we're constantly told to lean in to work, to push harder and achieve more. We're given the impression that these are the things that we need to go after in order to have a good life. Pictures of entire lives, of the choices that people make and how those choices work out for them, those pictures are almost impossible to get. Most of what we know about human life we know from asking people to remember the past, and as we know, hindsight is anything but 20/20. We forget vast amounts of what happens to us in life, and sometimes memory is downright creative.
Và chúng ta liên tục được nhắc nhở phải làm việc, phải cố hơn nữa và đạt được nhiều hơn nữa. Chúng ta có ấn tượng rằng đó chính là những thứ cần theo đuổi để có một cuộc sống tốt. Bức tranh về cả cuộc đời, về lựa chọn của mọi người và những chọn lựa ấy tiến triển thế nào đối với họ, những bức tranh gần như không thể đạt được. Đa số những gì ta biết về cuộc đời con người đều có được bằng cách hỏi mọi người về quá khứ và như chúng ta đã biết, nhớ lại thì sao có thể chính xác hoàn toàn được. Chúng ta quên phần lớn những gì đã xảy ra với chúng ta trong cuộc đời, và đôi khi trí nhớ là hoàn toàn do tự sáng tạo nên.
But what if we could watch entire lives as they unfold through time? What if we could study people from the time that they were teenagers all the way into old age to see what really keeps people happy and healthy?
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể quan sát cả cuộc đời tự hé mở trước mắt ta? Sẽ ra sao nếu ta có thể nghiên cứu con người từ khi họ là thanh thiếu niên đến tận lúc tuổi già để xem điều gì khiến mọi người hạnh phúc và khỏe mạnh?
We did that. The Harvard Study of Adult Development may be the longest study of adult life that's ever been done. For 75 years, we've tracked the lives of 724 men, year after year, asking about their work, their home lives, their health, and of course asking all along the way without knowing how their life stories were going to turn out.
Chúng tôi đã làm thế. Nghiên cứu Havard về Sự phát triển của Người trưởng thành có lẽ là nghiên cứu lâu nhất về cuộc đời của người trưởng thành từng được thực hiện. Trong 75 năm, chúng tôi đã theo dõi cuộc đời của 724 người đàn ông, năm này đến năm khác, hỏi về công việc, cuộc sống gia đình, sức khỏe của họ, và đương nhiên hỏi tất cả mà không biết những câu chuyện về cuộc đời họ sẽ xảy ra như thế nào.
Studies like this are exceedingly rare. Almost all projects of this kind fall apart within a decade because too many people drop out of the study, or funding for the research dries up, or the researchers get distracted, or they die, and nobody moves the ball further down the field. But through a combination of luck and the persistence of several generations of researchers, this study has survived. About 60 of our original 724 men are still alive, still participating in the study, most of them in their 90s. And we are now beginning to study the more than 2,000 children of these men. And I'm the fourth director of the study.
Những nghiên cứu như thế này rất hiếm. Hầu hết những dự án như thế này đều sụp đổ trong khoảng một thập kỉ bởi vì quá nhiều người bỏ nghiên cứu, hoặc quỹ cho nghiên cứu cạn kiệt, hoặc những nhà nghiên cứu bị phân tâm, hoặc họ qua đời, và không ai tiếp tục nghiên cứu. Nhưng qua sự kết hợp của may mắn và sự bền bỉ của một vài thế hệ các nhà nghiên cứu, nghiên cứu này vẫn tồn tại. Khoảng 60 trong số 724 người ban đầu vẫn còn sống, và vẫn tham gia vào nghiên cứu này, hầu hết họ đã trên 90 tuổi. Và bây giờ chúng tôi đang bắt đầu nghiên cứu hơn 2.000 đứa con của những người đàn ông này. Tôi là giám đốc thứ tư của nghiên cứu này.
Since 1938, we've tracked the lives of two groups of men. The first group started in the study when they were sophomores at Harvard College. They all finished college during World War II, and then most went off to serve in the war. And the second group that we've followed was a group of boys from Boston's poorest neighborhoods, boys who were chosen for the study specifically because they were from some of the most troubled and disadvantaged families in the Boston of the 1930s. Most lived in tenements, many without hot and cold running water.
Từ năm 1938, chúng tôi đã theo dõi cuộc đời của hai nhóm người. Nhóm đầu tiên bắt đầu cuộc nghiên cứu khi họ là sinh viên năm thứ hai của Đại học Harvard. Họ đều tốt nghiệp đại học trong thời Thế chiến II, đa số đã nhập ngũ. Và nhóm thứ hai mà chúng tôi theo dõi là nhóm những cậu bé đến từ những vùng lân cận nghèo nhất của Boston, những cậu bé được chọn cho cuộc nghiên cứu cụ thể hơn vì họ đến từ những gia đình khó khăn và thiệt thòi nhất của Boston vào những năm 1930. Đa số sống ở những khu tập thể, nhiều nơi thiếu cả nước lạnh và nước nóng.
When they entered the study, all of these teenagers were interviewed. They were given medical exams. We went to their homes and we interviewed their parents. And then these teenagers grew up into adults who entered all walks of life. They became factory workers and lawyers and bricklayers and doctors, one President of the United States. Some developed alcoholism. A few developed schizophrenia. Some climbed the social ladder from the bottom all the way to the very top, and some made that journey in the opposite direction.
Khi họ tham gia nghiên cứu, tất cả những thanh thiếu niên này đều được phỏng vấn. Họ được khám sức khỏe. Chúng tôi đã đến nhà họ và phỏng vấn bố mẹ họ. Và sau đó những thanh thiếu niên này đã trưởng thành và bước vào mọi tầng lớp xã hội. Họ trở thành những công nhân nhà máy và luật sư, và thợ xây và bác sĩ, một người trở thành Tổng thống Hoa Kỳ. Một số trở nên nghiện rượu. Một số ít người mắc bệnh tâm thần. Một số người leo lên nấc thang xã hội từ tận cùng đến trên cao nhất, và một số người thì đi hướng ngược lại.
The founders of this study would never in their wildest dreams have imagined that I would be standing here today, 75 years later, telling you that the study still continues. Every two years, our patient and dedicated research staff calls up our men and asks them if we can send them yet one more set of questions about their lives.
Những người lập nên nghiên cứu này có mơ cũng chưa từng tưởng tượng được rằng tôi đang đứng ở đây, 75 năm sau, kể cho các bạn nghe rằng nghiên cứu này vẫn đang tiếp tục. Cứ mỗi hai năm, các nhân viên nghiên cứu kiên trì và tận tâmcủa chúng tôi lại gọi những người đàn ông kia và hỏi liệu chúng tôi có thể gửi thêm cho họ bộ câu hỏi nữa về cuộc sống của họ.
Many of the inner city Boston men ask us, "Why do you keep wanting to study me? My life just isn't that interesting." The Harvard men never ask that question.
Nhiều người sống ở nội thành Boston hỏi chúng tôi, "Tại sao các ông vẫn muốn nghiên cứu tôi? Cuộc đời tôi đâu có thú vị như vậy." Những người học Harvard không bao giờ hỏi câu hỏi đó.
(Laughter)
(Cười)
To get the clearest picture of these lives, we don't just send them questionnaires. We interview them in their living rooms. We get their medical records from their doctors. We draw their blood, we scan their brains, we talk to their children. We videotape them talking with their wives about their deepest concerns. And when, about a decade ago, we finally asked the wives if they would join us as members of the study, many of the women said, "You know, it's about time."
Để thấy được bức tranh rõ nét nhất về những cuộc đời này, chúng tôi không chỉ gửi họ những bản điều tra thăm hỏi ý kiến Chúng tôi phỏng vấn họ tại phòng khách của họ. Chúng tôi nhận kết quả khám sức khỏe từ bác sĩ của họ. Chúng tôi trích máu của họ, chúng tôi scan não của họ, chúng tôi nói chuyện với con họ. Chúng tôi quay phim họ nói chuyện với vợ về những nỗi lo sâu thẳm nhất của họ. Và khi, khoảng một thập kỉ trước, chúng tôi cuối cùng cũng mời những người vợ cùng tham gia cùng làm thành viên của nghiên cứu, nhiều phụ nữ trong số đó đã nói, “Cũng đến lúc rồi đó.”
(Laughter)
(Cười)
So what have we learned? What are the lessons that come from the tens of thousands of pages of information that we've generated on these lives? Well, the lessons aren't about wealth or fame or working harder and harder. The clearest message that we get from this 75-year study is this: Good relationships keep us happier and healthier. Period.
Vậy chúng ta đã học được những gì? Đâu là những bài học rút ra được từ hàng chục trong cả nghìn trang thông tin mà chúng tôi nghiên cứu được về cuộc sống những con người này? Những bài học ấy không phải về sự giàu có hay sự nổi tiếng hay làm việc cật lực hơn và hơn nữa. Thông điệp rõ nhất mà chúng ta nhận được qua cuộc nghiên cứu 75 năm này là: Những mối quan hệ tốt giúp chúng ta hạnh phúc hơn và khỏe mạnh hơn. Chấm hết.
We've learned three big lessons about relationships. The first is that social connections are really good for us, and that loneliness kills. It turns out that people who are more socially connected to family, to friends, to community, are happier, they're physically healthier, and they live longer than people who are less well connected. And the experience of loneliness turns out to be toxic. People who are more isolated than they want to be from others find that they are less happy, their health declines earlier in midlife, their brain functioning declines sooner and they live shorter lives than people who are not lonely. And the sad fact is that at any given time, more than one in five Americans will report that they're lonely.
Chúng ta học được ba bài học lớn về những mối quan hệ. Bài học thứ nhất là những mối quan hệ xã hội rất tốt đối với chúng ta, và sự cô đơn thì giết ta. Thật ra là những người kết nối nhiều hơn với gia đình, với bạn bè, với cộng đồng sẽ hạnh phúc hơn, họ sẽ khỏe mạnh hơn về thể chất và sống lâu hơn so với những người ít kết nối. Và trải nghiệm của sự cô đơn hóa ra lại độc hại. Những người hay xa lánh người khác hơn thường cảm thấy họ ít hạnh phúc hơn, sức khỏe của họ sút giảm sớm hơn trong thời trung niên, Chức năng não của họ cũng sút giảm sớm hơn và họ sống cuộc đời ngắn ngủi hơn những người không cô đơn. Và sự thật đáng buồn là ở bất kì thời điểm nào, hơn một người trong số năm người Mỹ bảo rằng họ đang cô đơn.
And we know that you can be lonely in a crowd and you can be lonely in a marriage, so the second big lesson that we learned is that it's not just the number of friends you have, and it's not whether or not you're in a committed relationship, but it's the quality of your close relationships that matters. It turns out that living in the midst of conflict is really bad for our health. High-conflict marriages, for example, without much affection, turn out to be very bad for our health, perhaps worse than getting divorced. And living in the midst of good, warm relationships is protective.
Và chúng tôi biết bạn có thể cảm thấy cô đơn trong đám đông và bạn có thể cảm thấy cô đơn trong một cuộc hôn nhân, vậy bài học lớn thứ hai mà chúng ta học được là không phải là số lượng bạn bè bạn có, và cũng không phải việc bạn có ở trong một mối quan hệ tận tâm hay không, mà chính là chất lượng của mối quan hệ gần gũi của bạn mới đáng quan trọng. Hóa ra là sống ở giữa xung đột rất có hại cho sức khỏe chúng ta. Những cuộc hôn nhân hay xảy ra xung đột, ví dụ như thiếu thốn tình cảm hóa ra lại rất có hại cho sức khỏe, thậm chí có thể còn tệ hơn việc li dị. Và việc sống giữa những mối quan hệ tốt đẹp, ấm áp sẽ bảo vệ chúng ta.
Once we had followed our men all the way into their 80s, we wanted to look back at them at midlife and to see if we could predict who was going to grow into a happy, healthy octogenarian and who wasn't. And when we gathered together everything we knew about them at age 50, it wasn't their middle age cholesterol levels that predicted how they were going to grow old. It was how satisfied they were in their relationships. The people who were the most satisfied in their relationships at age 50 were the healthiest at age 80. And good, close relationships seem to buffer us from some of the slings and arrows of getting old. Our most happily partnered men and women reported, in their 80s, that on the days when they had more physical pain, their mood stayed just as happy. But the people who were in unhappy relationships, on the days when they reported more physical pain, it was magnified by more emotional pain.
Khi đã theo dõi những người đàn ông kia đến khi họ trong độ 80 tuổi, chúng tôi muốn nhìn lại họ trong thời trung niên và để xem liệu chúng tôi có thể dự đoán được ai sẽ trở thành những ông lão 80 hạnh phúc, khỏe mạnh và ai sẽ không. Và khi chúng tôi tập hợp lại những gì chúng tôi biết về họ ở độ tuổi 50, không phải là lượng cholesterol tuổi trung niên của họ phán đoán được họ sẽ già đi như thế nào. Mà đó chính là việc họ hài lòng như thế nào trong các mối quan hệ của họ. Những người hài lòng nhất về những mối quan hệ của họ ở tuổi 50 chính là những người khỏe mạnh nhất ở tuổi 80 Và những mối quan hệ tốt, gần gũi dường như giúp ta giảm đi những tác hại của tuổi già. Những cặp đôi hạnh phúc nhất của chúng tôi bảo rằng, khi họ bước vào tuổi 80, vào những ngày họ đau về thể xác, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc. Nhưng những người trong những mối quan hệ không hạnh phúc, vào những ngày họ đau về thể xác, nỗi đau tinh thần họ càng lớn hơn.
And the third big lesson that we learned about relationships and our health is that good relationships don't just protect our bodies, they protect our brains. It turns out that being in a securely attached relationship to another person in your 80s is protective, that the people who are in relationships where they really feel they can count on the other person in times of need, those people's memories stay sharper longer. And the people in relationships where they feel they really can't count on the other one, those are the people who experience earlier memory decline. And those good relationships, they don't have to be smooth all the time. Some of our octogenarian couples could bicker with each other day in and day out, but as long as they felt that they could really count on the other when the going got tough, those arguments didn't take a toll on their memories.
Và bài học lớn thứ ba chúng ta học về những mối quan hệ và sức khỏe chúng ta là những mối quan hệ tốt đẹp không chỉ bảo vệ cơ thể ta, mà còn bảo vệ não của ta nữa. Hóa ra thì việc ở trong một mối quan hệ bền chặt với một người khác cũng trong tuổi 80 như bạn sẽ giúp bảo vệ bạn, những người ở trong mối quan hệ mà họ cảm thấy có thể tin cậy được đối phương khi cần, trí nhớ của họ sẽ lâu hơn. Và những người ở trong mối quan hệ mà họ không tin tưởng được người khác, họ là những người bị giảm trí nhớ sớm. Và những mối quan hệ tốt đó, chúng không nhất thiết phải luôn suôn sẻ. Một số cặp 80 tuổi có thể cãi nhau chuyện vặt vãnh ngày này qua ngày khác, nhưng chừng nào họ còn cảm thấy tin tưởng được đối phương khi gặp khó khăn thì những cuộc cãi nhau đó không hề ảnh hưởng xấu đến trí nhớ của họ.
So this message, that good, close relationships are good for our health and well-being, this is wisdom that's as old as the hills. Why is this so hard to get and so easy to ignore? Well, we're human. What we'd really like is a quick fix, something we can get that'll make our lives good and keep them that way. Relationships are messy and they're complicated and the hard work of tending to family and friends, it's not sexy or glamorous. It's also lifelong. It never ends. The people in our 75-year study who were the happiest in retirement were the people who had actively worked to replace workmates with new playmates. Just like the millennials in that recent survey, many of our men when they were starting out as young adults really believed that fame and wealth and high achievement were what they needed to go after to have a good life. But over and over, over these 75 years, our study has shown that the people who fared the best were the people who leaned in to relationships, with family, with friends, with community.
Vậy thông điệp này, rằng những mối quan hệ gần gũi tốt đẹp rất tốt cho sức khỏe và sự hạnh phúc của ta đây là lẽ phải rất lâu đời. Tại sao đây là việc khó đạt được và dễ bị lờ phớt đi? Chúng ta là con người. Những gì chúng ta muốn là giải pháp nhanh chóng, những gì chúng ta có thể đạt được mà khiến cho cuộc sống ta trở nên tốt đẹp và giữ nó tốt đẹp như vậy. Những mối quan hệ rất rối ren và chúng rất phức tạp và việc dành sức lực quan tâm đến gia đình và bạn bè, nó không quyến rũ hay hấp dẫn. Nó cũng kéo dài. Nó không bao giờ chấm dứt. Những người trong cuộc nghiên cứu 75 năm mà cảm thấy hạnh phúc nhất khi nghỉ hưu là những người đã chủ động biến những người đồng nghiệp thành bạn bè mới. Cũng giống như những thế hệ trẻ trong cuộc khảo sát gần đây, nhiều người trong số những người đàn ông của chúng tôi khi mới là thanh niên đã từng tin rằng danh vọng và của cải và thành tích cao là những gì họ cần theo đuổi để có cuộc sống tốt. Nhưng quay đi quay lại, trong hơn 75 năm này, nghiên cứu của chúng tôi đã cho thấy rằng những người hạnh phúc nhất là những người quan tâm đến những mối quan hệ, với gia đình, bạn bè, cộng đồng.
So what about you? Let's say you're 25, or you're 40, or you're 60. What might leaning in to relationships even look like?
Còn bạn thì như thế nào? Cứ cho rằng bạn 25, hoặc 40, hoặc 60 tuổi. Việc quan tâm đến những mối quan hệ trông như thế nào?
Well, the possibilities are practically endless. It might be something as simple as replacing screen time with people time or livening up a stale relationship by doing something new together, long walks or date nights, or reaching out to that family member who you haven't spoken to in years, because those all-too-common family feuds take a terrible toll on the people who hold the grudges.
Có rất nhiều cách. Đó có thể đơn giản như dành thời gian cho người khác thay vì thiết bị điện tử hoặc khơi dậy những mối quan hệ phai nhạt bằng cách cùng làm những điều mới mẻ, những buổi đi bộ đường dài hay những buổi hẹn đêm hoặc liên hệ thành viên trong gia đình mà bạn chưa nói chuyện trong nhiều năm, bởi những mối hận thù gia đình quá đỗi thường gặp ấy có thể làm hại đối với những người mang mối thù hận.
I'd like to close with a quote from Mark Twain. More than a century ago, he was looking back on his life, and he wrote this: "There isn't time, so brief is life, for bickerings, apologies, heartburnings, callings to account. There is only time for loving, and but an instant, so to speak, for that."
Tôi muốn khép lại bằng một câu danh ngôn từ Mark Twain. Hơn một thế kỉ trước, ông ấy nhìn lại cuộc sống của mình và ông ấy viết: “Không có thời gian, cuộc sống quá ngắn ngủi, cho những cuộc cãi nhau vặt, những lời xin lỗi, những lời tổn thương trái tim, những lời buộc tội. Chỉ có thời gian dành cho sự yêu thương, và có thể nói như vậy, chỉ một khoảnh khắc cho yêu thương.”
The good life is built with good relationships.
Cuộc sống tốt được xây dựng từ những mối quan hệ tốt.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)