Thank you. And I feel like this whole evening has been very amazing to me. I feel it's sort of like the Vimalakirti Sutra, an ancient work from ancient India in which the Buddha appears at the beginning and a whole bunch of people come to see him from the biggest city in the area, Vaishali, and they bring some sort of jeweled parasols to make an offering to him. All the young people, actually, from the city. The old fogeys don't come because they're mad at Buddha, because when he came to their city he accepted -- he always accepts the first invitation that comes to him, from whoever it is, and the local geisha, a movie-star sort of person, raced the elders of the city in a chariot and invited him first.
Cảm ơn. Tôi cảm thấy đêm nay thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy nó giống như Vimalakirti Sutra, một công trình cổ đại của Ấn Độ cổ đại, trong đó đức Phật xuất hiện ngay từ đầu và rất nhiều người đến để xem Ngài từ thành phố lớn nhất trong vùng, Vaisali, và mang theo 1 loại lọng dù trang trí dâng lên Ngài. Tất cả người trẻ tuổi, thật ra, từ thành phố -- những con người cổ hủ không đến vì họ nổi điên với đức Phật, vì khi Ngài đến thành phố của họ mà Ngài đã đồng ý -- Ngài luôn chấp nhận lời mời đầu tiên được đưa ra, bất kể từ ai, và những vũ nữ địa phương, những người giống như ngôi sao điện ảnh, kéo theo những người già trong thành phố và mời Ngài đầu tiên.
So he was hanging out with the movie star, and of course they were grumbling: "He's supposed to be religious and all this. What's he doing over there at Amrapali's house with all his 500 monks," and so on. They were all grumbling, and so they boycotted him. They wouldn't go listen to him. But the young people all came. And they brought this kind of a jeweled parasol, and they put it on the ground. And as soon as they had laid all these, all their big stack of these jeweled parasols that they used to carry in ancient India, he performed a kind of special effect which made it into a giant planetarium, the wonder of the universe. Everyone looked in that, and they saw in there the total interconnectedness of all life in all universes.
Nên Ngài đã đi với những ngôi sao điện ảnh, và tất nhiên họ đã lầm bầm: "Ngài đáng lẽ phải sùng đạo lắm. Những vệc Ngài đang làm tại nhà Amrapali với 500 nhà sư khác," và còn nữa. Tất cả họ đều lầm bầm, và rồi họ tẩy chay Ngài. Họ không đi nghe Ngài nữa. Nhưng tất cả những người trẻ đã đến. Họ mang theo loại dù trang sức này và đặt chúng dưới đất. Ngay khi họ đã đặt xuống, tất cả những đống dù trang trí của họ mà họ thường mang ở Ấn Độ cổ đại, Ngài trình diễn một hiệu ứng đặc biệt, biến nó thành một mô hình vũ trụ khổng lồ, làm kinh ngạc cả tạo hóa. Mọi người nhìn vào đó và họ thấy sự kết nối toàn diện của cuộc sống trong vũ trụ.
And of course, in the Buddhist cosmos there are millions and billions of planets with human life on it, and enlightened beings can see the life on all the other planets. So they don't -- when they look out and they see those lights that you showed in the sky -- they don't just see sort of pieces of matter burning or rocks or flames or gases exploding. They actually see landscapes and human beings and gods and dragons and serpent beings and goddesses and things like that.
Và tất nhiên, trong tư tưởng Phật giáo có hàng triệu, hành tỉ hành tinh có sự sống con người, và những tạo vật được khai sáng có thể nhìn thấy sự sống ở hành tinh khác. Nên họ không thấy, khi họ nhìn ra và trông thấy ánh sáng mà bạn cho họ thấy trên bần trời, họ không chỉ thấy vật chất cháy tàn đá, lửa, hay khí phát nổ. Họ thực sự nhìn thấy những khung cảnh của con người sống các vị thần và rồng, rắn, thần thánh và những điều như thế.
He made that special effect at the beginning to get everyone to think about interconnection and interconnectedness and how everything in life was totally interconnected. And then Leilei -- I know his other name -- told us about interconnection, and how we're all totally interconnected here, and how we've all known each other. And of course in the Buddhist universe, we've already done this already billions of times in many, many lifetimes in the past. And I didn't give the talk always. You did, and we had to watch you, and so forth. And we're all still trying to, I guess we're all trying to become TEDsters, if that's a modern form of enlightenment. I guess so. Because in a way, if a TEDster relates to all the interconnectedness of all the computers and everything, it's the forging of a mass awareness, of where everybody can really know everything that's going on everywhere in the planet.
Ngài tạo ra hiệu ứng đặc biệt đó ngay từ đầu để mọi người nghĩ về sự kết nối lẫn nhau và cách mọi vật trong cuộc sống liên kết với nhau. Và tồi Leikei -- tôi còn biết tên khác của ông ta -- nói cho chúng tôi về sự kết nối đó, và cách chúng ta hoàn tòn kết nối với nhau, cách chúng ta biết nhau. Và tất nhiên trong vũ trụ Phật giáo, chúng ta đã làm việc này hàng tỉ năm, trong nhiều kiếp trước. Tôi không phải lúc nào cũng nói về nó. Chính là bạn, và chúng tôi phải theo dõi bạn, cứ như vậy. Chúng tôi vẫn đang cố gắng, tôi đoán là cố gắng trở thành những TEDster, nếu đó là một hình thức hiện đại của việc khai sáng. Tôi đoán vậy. Bởi vì theo cách nào đó, nếu một TEDster có liên quan đến sự liên kết toàn diện của máy tính và mọi thứ, đó sẽ là sự tiến lên của một ý thức rộng rãi, của nơi mà mọi người biết hết mọi thứ đang diễn ra mọi nơi trên hành tinh này.
And therefore it will become intolerable -- what compassion is, is where it will become intolerable for us, totally intolerable that we sit here in comfort and in pleasure and enjoying the life of the mind or whatever it is, and there are people who are absolutely riddled with disease and they cannot have a bite of food and they have no place, or they're being brutalized by some terrible person and so forth. It just becomes intolerable. With all of us knowing everything, we're kind of forced by technology to become Buddhas or something, to become enlightened.
Và như vậy việc này trở nên quá quắt -- lòng trắc ẩn là gì, là nơi việc này trở nên không chịu đựng nổi cho chúng ta, rất quá quắt rằng chúng ta ngồi đây thoải mái và tận hưởng mọi thứ cuộc sống tâm linh hay bất kì là thứ gì, và có những người đang khốn khổ với bệnh tật họ không thể có một tí máu và họ không có chỗ, hay họ bị hành hung bởi những con người tàn bạo và cứ như vậy. Nó cứ trở nên quá quắt. Tất cả chúng ta biết mọi thứ, chúng ta dường như được công nghệ đẩy đi để trở thành những vị Phật hay gì đó, để được khai sáng.
And of course, we all will be deeply disappointed when we do. Because we think that because we are kind of tired of what we do, a little bit tired, we do suffer. We do enjoy our misery in a certain way. We distract ourselves from our misery by running around somewhere, but basically we all have this common misery that we are sort of stuck inside our skins and everyone else is out there. And occasionally we get together with another person stuck in their skin and the two of us enjoy each other, and each one tries to get out of their own, and ultimately it fails of course, and then we're back into this thing.
Và tất nhiên, chúng ta sẽ rất thất vọng nếu điều đó xảy ra. Vì chúng ta nghĩ rằng vì ta chán nản với những việc ta làm, một chút chán nản, chúng ta lao xuống dốc. Chúng ta trải qua cơn đau khổ theo một cách nào đó. Chúng ta cố quên đi nỗi đau bằng cách chạy đi đâu đó, nhưgng cơ bản là chúng ta có nỗi đau chung là chúng ta đều mắc kẹt dưới da và mọi người khác thì ở ngoài. Và thỉnh thoảng chúng ta gặp gỡ người khác cũng bị kẹt dưới da và hai chúng ta thông cảm cho nhau, và mỗi người đều chán nản để bước ra khỏi vỏ bọc của mình, và cuối cùng nó thất bại, tất nhiên, và chúng ta quay trở lại điều này.
Because our egocentric perception -- from the Buddha's point of view, misperception -- is that all we are is what is inside our skin. And it's inside and outside, self and other, and other is all very different. And everyone here is unfortunately carrying that habitual perception, a little bit, right? You know, someone sitting next to you in a seat -- that's OK because you're in a theater, but if you were sitting on a park bench and someone came up and sat that close to you, you'd freak out. What do they want from me? Like, who's that? And so you wouldn't sit that close to another person because of your notion that it's you versus the universe -- that's all Buddha discovered. Because that cosmic basic idea that it is us all alone, each of us, and everyone else is different, then that puts us in an impossible situation, doesn't it? Who is it who's going to get enough attention from the world? Who's going to get enough out of the world? Who's not going to be overrun by an infinite number of other beings -- if you're different from all the other beings?
Vì quan niệm ích kỉ -- theo phương diện Phật giáo, một nhận thức sai lầm -- là tất cả của chúng ta đều nằm dưới da. Và bên trong và bên ngoài, bản thân và người khác, và người khác là hoàn toàn khác biệt. Và mọi người ở đây không may là đều mang tư tưởng đó, một chút ít, đúng chứ? Bạn biết đấy, ai đó ngồi cạnh bạn trên ghế -- điều đó thì ổn thôi vì bạn đang ở trong nhà hát, nhưng nếu bạn ngồi trên ghế công viên và ai bước tới ngồi cạnh bạn, bạn sẽ điên lên. Họ muốn gì ở tôi? Như là, ai vậy? Và vì vậy bạn sẽ không ngồi quá gần một ai đó vì bạn để ý rằng bạn đang đi ngược tự nhiên -- đó là tất cả những gì đức Phật tìm ra. Vì cái ý tưởng vĩ đại rằng tất cả chúng ta, mỗi người chúng ta, và mọi người khác đều khác biệt, thế nên cái gì đưa chúng ta vào tình thế không xoay xở được, phải không? Ai sẽ được cả thế giới chú ý? Ai sẽ rút ra được đầy đủ từ thế giới? Ai sẽ không bị hằng hà sa số những sự vật khác vuợt mặt -- nếu bạn khác biệt với tất cả những sự vật còn lại?
So where compassion comes is where you surprisingly discover you lose yourself in some way: through art, through meditation, through understanding, through knowledge actually, knowing that you have no such boundary, knowing your interconnectedness with other beings. You can experience yourself as the other beings when you see through the delusion of being separated from them. When you do that, you're forced to feel what they feel. Luckily, they say -- I still am not sure -- but luckily, they say that when you reach that point because some people have said in the Buddhist literature, they say, "Oh who would really want to be compassionate? How awful! I'm so miserable on my own. My head is aching. My bones are aching. I go from birth to death. I'm never satisfied. I never have enough, even if I'm a billionaire, I don't have enough. I need a hundred billion." So I'm like that. Imagine if I had to feel even a hundred other people's suffering. It would be terrible.
Nơi tình thương có mặt chính là nơi bạn phát hiện ra mình đánh mất bản thân bằng một cách nào đó: qua nghệ thuật, qua y tế, qua kiến thức và thấu hiểu lẫn nhau, biết rằng bạn không có một giới hạn như vậy, biết sự liên kết của bạn với mọi vật khác Bạn có thể trải nghiệm bản thân như những sự vật khác khi bạn trông thấy qua ảo tưởng là đã bị tách rời khỏi chúng. Khi bạn làm như vậy, bạn bị ép buộc phải cảm thấy như chúng. May mắn rằng, họ nói -- tôi vẫn chưa chắc chắn -- nhưng may mắn, họ nói khi bạn đạt đến điểm đó bởi vì vài người đã nói trong Văn Học Phật giáo, họ nói, ooh, ai thực sự muốn có được nhiệt huyết? Thật tệ! Tôi thật thảm thương. Đầu tôi đau buốt. Xương tôi cũng đau. Tôi đi từ khi ra đời đến lúc chết đi. Tôi không bao giờ hài lòng. Tôi không bao giờ có đủ, dù có là tỉ phú tôi vẫn không có đủ. Tôi cần cả trăm tỉ, như vậy đó. Tưởng tượng nếu tôi phải cảm nhận nỗi đau của hàng trăm người. Thật kinh khủng.
But apparently, this is a strange paradox of life. When you're no longer locked in yourself, and as the wisdom or the intelligence or the scientific knowledge of the nature of the world, that enables you to let your mind spread out, and empathize, and enhance the basic human ability of empathizing, and realizing that you are the other being, somehow by that opening, you can see the deeper nature of life. And you can, you get away from this terrible iron circle of I, me, me, mine, like the Beatles used to sing.
Nhưng rõ ràng, đây là một nghịch lí kì lạ của cuộc sống. Khi bạn không còn bị khóa trong chính bản thân mình nữa, và như trí tuệ. hay trí thông minh, hay kiến thức khoa học thuộc về bản chất của thế giới, thứ cho phép bạn mở rộng trí óc, và thấu cảm, và nhấn mạnh khả năng thấu cảm cơ bản của con người, và nhận ra bạn chính là những tạo vật khác, một cách nào đó qua sự mở rộng này, bạn nhìn thấy bản chất sâu xa hơn của cuộc sống, nếu bạn có thể, bạn tránh xa khỏi cái vòng lẩn quẩn đáng sợ tôi, tôi, tôi, của tôi, như nhóm the Beatles đã hát đấy.
You know, we really learned everything in the '60s. Too bad nobody ever woke up to it, and they've been trying to suppress it since then. I, me, me, mine. It's like a perfect song, that song. A perfect teaching. But when we're relieved from that, we somehow then become interested in all the other beings. And we feel ourselves differently. It's totally strange. It's totally strange. The Dalai Lama always likes to say -- he says that when you give birth in your mind to the idea of compassion, it's because you realize that you yourself and your pains and pleasures are finally too small a theater for your intelligence. It's really too boring whether you feel like this or like that, or what, you know -- and the more you focus on how you feel, by the way, the worse it gets. Like, even when you're having a good time, when is the good time over? The good time is over when you think, how good is it? And then it's never good enough.
Bạn biết đấy, chúng tôi thực sự đã học được tất cả vào những năm 60. Thật tệ là không ai từng nhận ra điều đó, và họ cố gắng phủ định nó từ đấy. Tôi, tôi, tôi, của tôi. Như một khúc ca tuyệt vời, bài hát đó. Một sự dạy dỗ tuyệt vời. Nhưng khi chúng ta thoát khỏi đó, chúng ta phần nào hứng thú hơn với những sự vật khác. Chúng ta cảm thấy bản thân mình khác. Hoàn toàn khác lạ. Hoàn toàn khác lạ. Đức Đạt Lai Lạt Ma luôn thích nói rằng -- Ngài nói rằng khi trong tâm trí bạn cho ra đời lòng trắc ẩn, đó là vì bạn nhận ra rằng bản thân và nỗi đau và niềm vui tất cả quá nhỏ để vừa vào trí thông minh của bạn. Thật chán nếu bạn cảm thấy thế này hay thế kia, hay sao đi nữa, bạn biết đấy -- và bạn càng chú ý vào cảm xúc của mình thì nó càng tồi tệ hơn thôi. Như là, ngay khi bạn có thời gian hạnh phúc, khi nào thời gin đó sẽ qua đi? Thời gain hạnh phúc sẽ qua khi bạn nghĩ vậy, nó tốt đến chừng nào? Và hạnh phúc sẽ không bao giờ là đủ.
I love that Leilei said that the way of helping those who are suffering badly on the physical plane or on other planes is having a good time, doing it by having a good time. I think the Dalai Lama should have heard that. I wish he'd been there to hear that. He once told me -- he looked kind of sad; he worries very much about the haves and have-nots. He looked a little sad, because he said, well, a hundred years ago, they went and took everything away from the haves. You know, the big communist revolutions, Russia and China and so forth. They took it all away by violence, saying they were going to give it to everyone, and then they were even worse. They didn't help at all.
Tôi yêu lới nói của Leilei rằng cách giúp những người đang đau khổ tột cùng về thể xác hay về những phương diện khác là có một thời gian hạnh phúc, làm việc đó bằng các có một thời gian hạnh phúc. Tôi nghĩ Đạt Lai Lạt Ma đã từng nghe điều này. Tôi ước ông ta ở đó để nghe. Ộng ta từng nói với tôi -- ông ta trông có vẻ buồn; Ông ta lo rất nhiều về những thứ đã có và chưa có. Ông ta trông thoáng buồn, vì ông nói, vâng, 100 năm trước, chúng tới và cướp lấy tất cả những thứ có được. Bạn biết chứ, cuộc nổi dậy Cộng sản quy mô lớn, Nga và Trung Quốc và cứ thế. Họ hung hăng chiếm hết tất cả, và nói rằng họ sẽ chia cho mọi người, và rồi họ còn tệ hơn. Họ không giúp đỡ ai cả.
So what could possibly change this terrible gap that has opened up in the world today? And so then he looks at me. So I said, "Well, you know, you're all in this yourself. You teach: it's generosity," was all I could think of. What is virtue? But of course, what you said, I think the key to saving the world, the key to compassion is that it is more fun. It should be done by fun. Generosity is more fun. That's the key. Everybody has the wrong idea. They think Buddha was so boring, and they're so surprised when they meet Dalai Lama and he's fairly jolly. Even though his people are being genocided -- and believe me, he feels every blow on every old nun's head, in every Chinese prison. He feels it. He feels the way they are harvesting yaks nowadays. I won't even say what they do. But he feels it. And yet he's very jolly. He's extremely jolly.
Nên thứ gì có thể thay đổi khoảng cách kinh khủng đã mở ra thế giới ngày nay? Và rồi ông ta nhìn tôi. Nên tôi nói, "Vâng, ông biết đó, tất cả là bản thân ông. Ông dạy: tất cả là sự độ lượng," là tất cả những gì tối ó thể nghĩ về. Đức hạnh là gì? Nhưng tất nhiên, tôi nghĩ chìa khóa để cứu thế giới, chìa khóa của lòng thương cảm, là có nhiều niềm vui hơn. Điều này nên được làm bằng niềm vui. Sự rộng lượng càng vui hơn nữa. Chìa khóa là đây. Mọi người đều có suy nghĩ sai. Họ nghĩ đức Phật thật là chán, và họ ngạc nhiên khi gặp Đạt Lai Lạt Ma và ông ta thật tràn đầy năng lượng. Ngay khi tín đồ của ông đang bị đàn áp -- và tin tôi đi, ông cảm thấy từng nỗi đau trông tâm trí từng bà mẹ già, trong mọi ngục tù Trung Hoa. Ông ta cảm thấy điều đó. Ông ta cảm thấy cách người ta đang sử dụng bò Tây tạng ngày nay. Tôi sẽ không nói họ làm gì. Nhưng ông ta cảm thấy điều đó. Và nhưng ông rất sung sức. Cực kì sung mãn.
Because when you open up like that, then you can't just -- what good does it do to add being miserable with others' misery? You have to find some vision where you see how hopeful it is, how it can be changed. Look at that beautiful thing Chiho showed us. She scared us with the lava man. She scared us with the lava man is coming, then the tsunami is coming, but then finally there were flowers and trees, and it was very beautiful. It's really lovely.
Vì khi bạn rộng mở như vậy, thì bạn sẽ không thể -- làm được việc tốt gì để làm người hoạn nạn càng thêm khốn khổ? Bạn phải tìm ra hướng đi nơi bạn tìm thấy ánh sáng, tìm ra cách thay đổi. Nhìn vào thứ đẹp đẽ này mà Chiho đã cho chúng tôi xem. Cô ta hù dọa chúng tôi với người đàn ông dung nham. Cô ta dọa chúng tôi là người dung nham đang đến, rồi sóng thần đang đến, và cuối cùng chỉ có hoa, và cây, chúng rất đẹp. Thật đáng yêu.
So, compassion means to feel the feelings of others, and the human being actually is compassion. The human being is almost out of time. The human being is compassion because what is our brain for? Now, Jim's brain is memorizing the almanac. But he could memorize all the needs of all the beings that he is, he will, he did. He could memorize all kinds of fantastic things to help many beings. And he would have tremendous fun doing that.
Nên, lòng trắc ẩn nghĩa là cảm nhận được cảm xúc của người khác, và bản thân con người chính là lòng trắc ẩn. Con người dường như đã không còn thời gian. Con người chính là tình thương vì não chúng ta để làm gì? Bây giờ, não của Jim đang nhớ lại cuốn niêm giám. Nhưng anh ta có thể nhớ tất cả những nhu cầu của bản thân, sẽ như vậy, đã như vậy. Anh ta có thể nhớ tất cả mọi thứ tuyệt vời để giúp mọi tạo vật. Và anh ta sẽ cực kì phấn khích khi làm việc đó.
So the first person who gets happy, when you stop focusing on the self-centered situation of, how happy am I, where you're always dissatisfied -- as Mick Jagger told us. You never get any satisfaction that way. So then you decide, "Well, I'm sick of myself. I'm going to think of how other people can be happy. I'm going to get up in the morning and think, what can I do for even one other person, even a dog, my dog, my cat, my pet, my butterfly?" And the first person who gets happy when you do that, you don't do anything for anybody else, but you get happier, you yourself, because your whole perception broadens and you suddenly see the whole world and all of the people in it. And you realize that this -- being with these people -- is the flower garden that Chiho showed us. It is Nirvana. And my time is up. And I know the TED commandments. Thank you.
Nên người đầu tiên trở nên vui, khi bạn không còn chú tâm vào tình trạng cá nhân của, tôi vui như thế nào, khi bạn luôn không hài lòng -- như Mick Jagger đã nói với chúng tôi, bạn sẽ không bao giờ được hài lòng theo cách đó. Nên rồi bạn quyết định, vâng, tôi chán ngấy bản thân mình. Tôi sẽ nghĩ đến việc người khác vui như thế nào. Buổi sáng tôi sẽ thức dậy và nghĩ, tôi còn có thể làm gì cho người khác, ngay cả là con chó hay mèo của tôi, con vật nuôi, con bướm của tôi. Và người đầu tiên hạnh phúc khi bạn làm như vậy, bạn không làm gì cho ai khác, nhưng bạn trở nên vui tươi hơn, chính bản thân bạn, vì cái nhìn của bạn được mở rộng, bạn chợt nhìn thấy cả thế giới và mọi người trên đó. Và bạn nhận ra điều này -- được chung bước với những con người này -- chính là vườn hoa mà Chiho đã cho chúng tôi thấy. Đó là Nirvana. Thời giờ của tôi đã hết. Tôi biết yêu cầu của TED. Xin cảm ơn.