The Highline is an old, elevated rail line that runs for a mile and a half right through Manhattan. And it was originally a freight line that ran down 10th Ave. And it became known as "Death Avenue" because so many people were run over by the trains that the railroad hired a guy on horseback to run in front, and he became known as the "West Side Cowboy." But even with a cowboy, about one person a month was killed and run over. So they elevated it. They built it 30 ft. in the air, right through the middle of the city. But with the rise of interstate trucking, it was used less and less. And by 1980, the last train rode. It was a train loaded with frozen turkeys -- they say, at Thanksgiving -- from the meatpacking district. And then it was abandoned.
Đường ray Highline là một đường ray cũ và được xây dựng trên cao có độ dài khoảng một dặm rưỡi (2,4 km) xuyên qua Manhattan. Và nó vốn là đường ray chuyên trở hành hóa chạy dọc hết Đại lộ số 10. Sau này đại lộ đó được biết đến với cái tên "Đại lộ Chết" bởi vì có quá nhiều người bị chèn chết bởi tàu hỏa đến nỗi mà ngành đường sắt phải thuê một chàng trai cưỡi ngựa chạy phía trước tàu, và anh ta được biết đến như một "Cao Bồi Miền Viễn Tây." Nhưng kể cả khi có chàng cao bồi, thì mỗi tháng một người cũng chết do bị tàu chèn. Vì vậy đường ray được nâng lên trên cao. Họ đã xây đường ray cách 30 ft (9,1 m) so với mặt đất, xuyên qua ngay giữa khoảng không của thành phố. Nhưng với sự phát triển của xe tải chạy xuyên bang, đường ray này được sử dụng ngày càng ít đi. Và tới năm 1980, chuyến tàu cuối cùng đã lăn bánh. Đó là chuyến tàu chở đầy gà tây đông lạnh trong đúng Ngày lễ Tạ ơn xuất phát từ Quận Meatpacking. Và sau đó, đường ray này bị bỏ hoang.
And I live in the neighborhood, and I first read about it in the New York Times, in an article that said it was going to be demolished. And I assumed someone was working to preserve it or save it and I could volunteer, but I realized no one was doing anything. I went to my first community board meeting -- which I'd never been to one before -- and sat next to another guy named Joshua David, who's a travel writer. And at the end of the meeting, we realized we were the only two people that were sort of interested in the project; most people wanted to tear it down. So we exchanged business cards, and we kept calling each other and decided to start this organization, Friends of the High Line. And the goal at first was just saving it from demolition, but then we also wanted to figure out what we could do with it.
Và tôi là người sống gần đó, tôi đọc về đoạn đường ray này lần đầu tiên ở trên tờ báo New York Times, trong một bài báo nói rằng nó sẽ bị phá hủy. Và tôi đinh ninh rằng nếu có ai đó đang hành động để bảo tồn hoặc cứu nó thì tôi có thể làm một tình nguyện viên, nhưng tôi nhận ra rằng, chẳng ai có ý định đó cả. Tôi tham gia một cuộc họp hội đồng bang -- mà trước đó tôi chưa từng thực hiện điều này bao giờ -- và tôi ngồi cạnh một anh chàng tên là Joshua David, vốn là một nhà văn du lịch. Và tới cuối buổi họp, chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi là hai người duy nhất có cùng chung ý tưởng; đa số mọi người, ai cũng muốn phá hủy đường ray này. Rồi chúng tôi trao đổi danh thiếp, và thường xuyên gọi cho nhau rồi quyết định thành lập tổ chức này, tổ chức có tên Những người bạn của High Line. Và mục đích đầu tiên của tổ chức là cứu đường ray khỏi bị phá hủy, nhưng sau đó chúng tôi muốn nghĩ cách xem có thể làm gì với đoạn đường ray này.
And what first attracted me, or interested me, was this view from the street -- which is this steel structure, sort of rusty, this industrial relic. But when I went up on top, it was a mile and a half of wildflowers running right through the middle of Manhattan with views of the Empire State Building and the Statue of Liberty and the Hudson River. And that's really where we started, the idea coalesced around, let's make this a park, and let's have it be sort of inspired by this wildscape.
Và thứ đầu tiên tạo ấn tượng với tôi, hay nói cách khác là khiến tôi thấy thú vị, đó là cảnh này nhìn từ dưới đường -- đó là cả một cơ cấu thép, có phần rỉ sét, một di tích của một nền công nghiệp. Nhưng khi tôi đi lên tới trên, nó là một đường dài dặm rưỡi (2,4 km) toàn cây cỏ dại chạy giữa không trung của thành phố Manhattan kết hợp cùng với cảnh của tòa nhà Empire State và tượng Nữ thần Tự do và dòng sông Hudson. Và đó là nơi chúng tôi khởi đầu ý tưởng, ý tưởng thống nhất tất cả cảnh quan lại, và biến chúng thành một công viên, và nguồn cảm hứng chính đến từ sự hoang sơ.
At the time, there was a lot of opposition. Mayor Giuliani wanted to tear it down. I'm going to fast-forward through a lot of lawsuits and a lot of community engagement. Mayor Bloomberg came in office, he was very supportive, but we still had to make the economic case. This was after 9/11; the city was in tough times. So we commissioned an economic feasibility study to try to make the case. And it turns out, we got those numbers wrong. We thought it would cost 100 million dollars to build. So far it's cost about 150 million. And the main case was, this is going to make good economic sense for the city. So we said over a 20-year time period, the value to the city in increased property values and increased taxes would be about 250 million. That was enough. It really got the city behind it. It turns out we were wrong on that. Now people estimate it's created about a half a billion dollars, or will create about a half a billion dollars, in tax revenues for the city. We did a design competition, selected a design team. We worked with them to really create a design that was inspired by that wildscape. There's three sections.
Hiện nay, có rất nhiều sự phản đối. Thị trưởng Giuliani thì muốn phá hủy nó. Tôi sẽ phải đối phó với nhiều vấn đề luật pháp và tìm kiếm sự ủng hộ từ cộng đồng. Thị trưởng Bloomberg đã tới văn phòng chúng tôi, ông ta rất ủng hộ, nhưng chúng tôi vẫn phải lập đề án kinh tế. Kể từ sau ngày 11 tháng 9; thành phố đã phải trải qua những thời điểm khó khăn. Vì vậy chúng tôi đã tiến hành một nghiên cứu về lợi ích kinh tế để lập nên một đồ án. Và kết quả là, chúng tôi đã tính toán sai. Chúng tôi đã nghĩ chỉ tốn 100 triệu đô la để xây dựng. Nhưng đến nay, nó đã tốn khoảng 150 triệu. Nhưng vấn đề chính là, dự án này sẽ đem lợi về kinh tế cho thành phố. chúng tôi đã khẳng định rằng sau khoảng thời gian 20 năm, giá trị của dự án so với sự tăng giá trị của thành phố và thuế gia tăng sẽ khoảng 250 triệu. Và đó cũng đủ để thành phố chấp nhận dự án này. Nhưng rồi chúng tôi tính sai về những lợi ích của công viên. Bây giờ người ta ước tính, công viên đã tạo ra khoảng nửa tỉ đô la, và tương lai, nó sẽ tạo ra thêm nửa tỉ đô la nữa, về lợi nhuận thuế cho thành phố. Chúng tôi đã thành lập một cuộc thi và lựa chọn ra một đội thiết kế. Chúng tôi làm việc với họ để thực sự tạo ra một bản thiết kế xuất phát từ cảm hứng của sự hoang sơ. Có tất cả ba khu vực.
We opened the fist section in 2009. It's been successful beyond our dreams. Last year we had about two million people, which is about 10 times what we ever estimated. This is one of my favorite features in section one. It's this amphitheater right over 10th Ave. And the first section ends at 20th St. right now. The other thing, it's generated, obviously, a lot of economic value; it's also inspired, I think, a lot of great architecture. There's a point, you can stand here and see buildings by Frank Gehry, Jean Nouvel, Shigeru Ban, Neil Denari. And the Whitney is moving downtown and is building their new museum right at the base of the High Line. And this has been designed by Renzo Piano. And they're going to break ground in May.
Chúng tôi đã mở cửa khu vực đầu tiên vào năm 2009. Và đó là sự thành công vượt xa mơ ước của chúng tôi. Năm vừa rồi chúng tôi có khoảng hai triệu lượt khách tham quan, gấp 10 lần con số chúng tôi dự kiến. Đây là cảnh mà tôi yêu thích ở khu vực một này, khán đài vòng cung ngay trên Đại lộ số 10. Và hiện nay, khu vực một này kết thúc ở Đường 20. Một điều nữa là công viên rõ ràng đã tạo ra một giá trị kinh tế lớn; và tôi nghĩ công viên này cũng tạo cảm hứng cho rất nhiều các kiến trúc sư. Có một điểm ở công viên mà bạn có thể đứng và ngắm nhìn các tòa nhà được thiết kế và xây dựng bởi các kiến trúc sư Frank Gehry, Jean Nouvel, Shigeru Ban, Neil Denari. Và bảo tàng Whitney đang được chuyển tới trung tâm thành phố và cũng đang xây dựng một bảo tàng mới ngay tại chân của High Line. Và nó được thiết kế bởi Renzo Piano. Và họ sẽ động thổ vào tháng Năm.
And we've already started construction on section two. This is one of my favorite features, this flyover where you're eight feet off the surface of the High Line, running through a canopy of trees. The High Line used to be covered in billboards, and so we've taken a playful take where, instead of framing advertisements, it's going to frame people in views of the city. This was just installed last month. And then the last section was going to go around the rail yards, which is the largest undeveloped site in Manhattan. And the city has planned -- for better or for worse -- 12 million square-feet of development that the High Line is going to ring around.
Và chúng tôi cũng đã khởi công khu vực hai. Đây là những cảnh mà tôi yêu thích, cầu vượt này cao hơn 8 feet so với bề mặt của đường ray High Line, chạy xuyên qua các tán cây. Đường ray High Line trước đây được che bởi các khung quảng cáo, và chúng tôi có ý tưởng rất thú vị thay vì đặt các tranh quảng cáo vào khung, chúng tôi sẽ đặt con người vào khung đó từ hướng nhìn của thành phố. Khung này vừa mới được lắp đặt vào tháng trước. Và khu vực cuối cùng sẽ chạy vòng qua bãi đậu tàu, vốn là khu vực chưa phát triển rộng lớn nhất ở Manhattan. Và thành phố đã lập kế hoạch -- không biết tốt hơn hay xấu đi -- phát triển 12 triệu feet vuông (111,4 héc ta) mà công viên High Line sẽ vòng qua.
But what really, I think, makes the High Line special is the people. And honestly, even though I love the designs that we were building, I was always frightened that I wouldn't really love it, because I fell in love with that wildscape -- and how could you recreate that magic? But what I found is it's in the people and how they use it that, to me, makes it so special. Just one quick example is I realized right after we opened that there were all these people holding hands on the High Line. And I realized New Yorkers don't hold hands; we just don't do that outside. But you see that happening on the High Line, and I think that's the power that public space can have to transform how people experience their city and interact with each other.
Nhưng tôi nghĩ điều mà thật sự khiến công viên High Line trở nên đặc biệt đó là con người tới đây. Thật lòng mà nói, mặc dù tôi yêu những thiết kế mà chúng tôi đang xây, tôi vẫn luôn sợ rằng tôi sẽ không thật sự yêu nó, bởi vì tôi đã đem lòng yêu vẻ hoang sơ ban đầu -- và làm cách nào bạn có thể tái tạo điều kì diệu đó? Nhưng những gì tôi thấy đó là trong con người tới đây và cách mà họ sử dụng công viên mà với tôi, làm công viên này thực sự đặc biệt. Chỉ một ví dụ nhanh, tôi thấy rằng ngay sau khi mở cửa mọi người tới đây đều nắm tay nhau trong công viên High Line. Và tôi nhận ra rằng người dân New York không bao giờ nắm tay nhau; chúng tôi đơn giản không làm điều đó ngoài đường. Nhưng bạn có thể thấy điều gì đang diễn ra ở công viên High Line, và tôi nghĩ đó là sức mạnh mà không gian công cộng có thể đem lại để làm thay đổi cách con người sống và trải nghiệm trong thành phố của họ và giao tiếp với nhau.
Thanks.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)