This is a river. This is a stream. This is a river. This is happening all over the country. There are tens of thousands of miles of dewatered streams in the United States. On this map, the colored areas represent water conflicts. Similar problems are emerging in the East as well. The reasons vary state to state, but mostly in the details. There are 4,000 miles of dewatered streams in Montana alone. They would ordinarily support fish and other wildlife. They're the veins of the ecosystem, and they're often empty veins.
Đây là một con sông. Đây là một dòng suối. Đây là một con sông. Tình trạng này đang diễn ra trên khắp cả nước. Có đến hơn 10 ngàn dặm sông suối khô cạn trên nước Mỹ. Trên bản đồ này, những khu vực có tranh chấp về nguồn nước được tô màu. Vấn đề tương tự cũng đang xuất hiện ở phía Đông. Lý do khác nhau tùy vào từng tiểu bang, nhưng phần lớn là đều rất chi tiết. Chỉ riêng ở bang Montana đã có 4000 dặm sông suối khô cạn. Chúng là nơi cá và các động vật hoang dã khác sinh sôi, Chúng là những huyết mạch của hệ sinh thái, và chúng thường là những huyết mạch khô cạn.
I want to tell you the story of just one of these streams, because it's an archetype for the larger story. This is Prickly Pear Creek. It runs through a populated area from East Helena to Lake Helena. It supports wild fish including cutthroat, brown and rainbow trout. Nearly every year for more than a hundred years ... it looked like this in the summer. How did we get here? Well, it started back in the late 1800s when people started settling in places like Montana. In short, there was a lot of water and there weren't very many people. But as more people showed up wanting water, the folks who were there first got a little concerned, and in 1865, Montana passed its first water law. It basically said, everybody near the stream can share in the stream. Oddly, a lot of people showed up wanting to share the stream, and the folks who were there first got concerned enough to bring out their lawyers. There were precedent-setting suits in 1870 and 1872, both involving Prickly Pear Creek. And in 1921, the Montana Supreme Court ruled in a case involving Prickly Pear that the folks who were there first had the first, or "senior water rights." These senior water rights are key.
Tôi muốn kể một câu chuyện của một trong những con sông khô cạn đó bởi vì đó là một hình mẫu cho câu chuyện lớn hơn. Đây là Lạch Prickly Pear. Nó chảy qua một khu dân cư trải dài từ Đông Helena đến Hồ Helena. Nó nuôi dưỡng cá bao gồm cả cá hồi đốm Bắc Mĩ, cá hồi nâu và cá nhiều màu. Gần như hàng năm trong hơn 100 năm nay, nó trở nên như thế này vào mùa hè. Chuyện đã xảy ra như thế nào? Hãy quay lại thời điểm bắt đầu là những năm cuối của thế kỉ XIX khi mà con người bắt đầu xây dựng nhà cửa ở Montana. Nói ngắn gọn, đã từng có rất nhiều nước và không có quá nhiều người. Nhưng nhu cầu nước ngày càng cao những người đến định cư trước tiên quan tâm đến vấn đề này, năm 1865, Montana thông qua đạo luật đầu tiên về nước. Về cơ bản, đạo luật quy định tất cả mọi người định cư xung quanh đều có thể dùng chung dòng suối. Tệ thay, ngày càng có nhiều người muốn dùng chung dòng suối, và những người đầu tiên đến đó đủ lo lắng để cho gọi luật sư. Những vụ kiện mở màn xuất hiện vào năm 1870 và 1872, tất cả đều liên quan đến Lạch Prickly Pear. Đến năm 1921, Tòa án tối cao Montana đã ra phán quyết trong trường hợp Lạch Pricky Pear rằng những người đến đầu tiên có quyền ưu tiên trong việc sử dụng nước. Điểm mấu chốt ở đây là những quyền ưu tiên đó.
The problem is that all over the West now it looks like this. Some of these creeks have claims for 50 to 100 times more water than is actually in the stream. And the senior water rights holders, if they don't use their water right, they risk losing their water right -- along with the economic value that goes with it. So they have no incentive to conserve. So it's not just about the number of people; the system itself creates a disincentive to conserve because you can lose your water right if you don't use it. So after decades of lawsuits and 140 years, now, of experience, we still have this. It's a broken system. There's a disincentive to conserve, because if you don't use your water right, you can lose your water right. And I'm sure you all know, this has created significant conflicts between the agricultural and environmental communities.
Vấn đề là hiện nay, mọi nơi trên phía Tây đều xảy ra tình trạng như thế này. Một số trong những dòng sông đó có lượng nước, mà những người ưu tiên được quy định để sử dụng, nhiều gấp 50 đến 100 lần lượng nước trên thực tế. Và những người có quyền ưu tiên, nếu họ không sử dụng quyền của mình, họ sẽ đối mặt với việc mất quyền lợi, cũng với những giá trị kinh tế gắn cùng với nó. Vì vậy họ không có động cơ để giữ gìn nguồn nước. Và vấn đề không chỉ là do số người, mà còn là do hệ thống luật pháp tự nó không khuyến khích sự tiết kiệm. bởi vì bạn sẽ mất quyền dùng nước nếu bạn không sử dụng nó. Và sau hàng thập kỉ kiện tụng và 140 năm kinh nghiệm, các dòng sông vẫn trở nên như thế này. Đó là một hệ thống đổ vỡ. Không tồn tại một động cơ để bảo tồn nguồn nước, bởi nếu bạn không dùng quyền ưu tiên, bạn sẽ mất quyền đó. Và tôi chắc các bạn đều biết rằng, điều này đã tạo ra rất nhiều tranh cãi giữa những người nông dân và những người bảo vệ môi trường.
OK, now I'm going to change gears here. Most of you will be happy to know that the rest of the presentation's free ...
Được rồi. Giờ tôi chuẩn bị đổi chủ đề đây. Phần lớn các bạn đều sẽ rất phấn khởi khi biết rằng
(Laughter)
phần còn lại của bài thuyết trình là miễn phí.
and some of you'll be happy to know that it involves beer.
Và một số sẽ phấn chấn khi biết rằng nó liên quan đến bia.
(Laughter)
(Tiếng cười)
There's another thing happening around the country, which is that companies are starting to get concerned about their water footprint. They're concerned about securing an adequate supply of water, they're trying to be really efficient with their water use, and they're concerned about how their water use affects the image of their brand. Well, it's a national problem, but I'm going to tell you another story from Montana ... and it involves beer. I bet you didn't know, it takes about 5 pints of water to make a pint of beer. If you include all the drain, it takes more than a hundred pints of water to make a pint of beer.
Có một hiện tượng đang diễn ra trên toàn nước Mĩ, đó là sự quan tâm của các công ti về dấu ấn nước (water footprint) của họ. Họ quan tâm tới việc đảm bảo một lượng nước cần thiết, họ đang cố gắng để sử dụng nước thực sự hiệu quả, và họ đang chú ý tới sự ảnh hưởng của việc sử dụng nước tới nhãn hiệu của mình. Vậy đấy, đây là một vấn đề quốc gia, nhưng tôi đang chuẩn bị nói với bạn một câu chuyện khác ở Montana, và nó liên quan tới bia. Tôi cá là bạn không biết rằng cần 5 cốc nước để làm ra một cốc bia. Nếu bạn tính cả đến sự thất thoát thì cần tới hơn một trăm cốc nước để làm ra một cốc bia.
Now the brewers in Montana have already done a lot to reduce their water consumption, but they still use millions of gallons of water. I mean, there's water in beer. So what can they do about this remaining water footprint that can have serious effects on the ecosystem? These ecosystems are really important to the Montana brewers and their customers. After all, there's a strong correlation between water and fishing, and for some, there's a strong correlation between fishing and beer.
Hiện nay, những người pha chế bia ở Montana đã cố gắng rất nhiều để tiết kiệm nước, nhưng họ vẫn sử dụng tới hàng triệu gallon nước. Ý tôi là, trong bia có nước. Vậy họ có thể làm gì với dấu ấn nước còn lại, điều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hệ sinh thái? Những hệ sinh thái ấy vô cùng quan trọng với những người ủ bia ở Montana và khách hàng của họ. Suy cho cùng, có một mối ràng buộc giữa nước và nghề cá. Và đối với một số người, có một mối ràng buộc rất mật thiết giữa nghề cá và bia.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So the Montana brewers and their customers are concerned and they're looking for some way to address the problem.
Và những người pha chế ở Montana và khách hàng của họ đang lo lắng, và họ đang tìm một giải pháp;
So how can they address this remaining water footprint? Remember Prickly Pear. Up until now, business water stewardship has been limited to measuring and reducing, and we're suggesting that the next step is to restore. Remember Prickly Pear. It's a broken system. You've got a disincentive to conserve, because if you don't use your water right, you risk losing your water right. Well, we decided to connect these two worlds -- the world of the companies with their water footprints and the world of the farmers with their senior water rights on these creeks. In some states, senior water rights holders can leave their water in the stream while legally protecting it from others, and maintaining their water right. After all, it is their water right, and if they want to use that water right to help the fish grow in the stream, it's their right to do so. But they have no incentive to do so.
Vậy làm thế nào để họ sử dụng những dấu ấn nước còn lại? Hãy nghĩ về Prickly Pear. Cho đến bây giờ, sự quản lí nước trong kinh doanh chỉ bó hẹp trong đo lường và giảm thiểu, và chúng tôi đang tính đến bước tiếp theo là tái tạo. Hãy nghĩ về Prickly Pear. Ở đó có một hệ thống đổ vỡ. Bạn không có động lực để bảo tồn nguồn nước, bởi vì bạn sẽ mất quyền ưu tiên nếu không sử dụng chúng. Và chúng tôi quyết định liên kết hai thế giới đó lại -- thế giới của các công ti với dấu ấn nước của họ và thế giới của những người nông dân với những quyền ưu tiên của họ trên những con sông. Tại một số bang, những người có quyền ưu tiên có thể để nước của họ ở lại dòng sông trong khi vẫn bảo vệ chúng một cách hợp pháp và giữ quyền ưu tiên. Suy cho cùng, đó là quyền của họ, và nếu họ muốn dùng quyền đó để giúp những đàn cá sinh sôi trên những dòng sông, thì đó là quyền của họ. Nhưng họ không có động lực để thực hiện.
So, working with local water trusts, we created an incentive to do so. We pay them to leave their water in stream. That's what's happening here. This individual has made the choice and is closing this water diversion, leaving the water in the stream. He doesn't lose the water right, he just chooses to apply that right, or some portion of it, to the stream, instead of to the land. Because he's the senior water-rights holder, he can protect the water from other users in the stream. OK? He gets paid to leave the water in the stream.
Vì thế, sau khi làm việc với những xí nghiệp nước địa phương, chúng tôi tạo ra động cơ cần thiết. Chúng tôi trả tiền cho việc giữ nước lại. Đó là những gì đang diễn ra tại đây. Người này đã đồng ý và đang đóng thiết bị lấy nước lại, để nước chảy bình thường trên dòng sông. Anh ta không hề mât quyền của mình, anh ta chỉ chọn áp dụng quyền đó, hay một phần của nó, cho dòng sông, thay vì cho đất liền. Bởi vì anh ấy là một người có quyền ưu tiên, anh ta có thể giữ cho nó không bị sử dụng bởi những người khác. Được chứ? Anh ta được trả để giữ nước ở lại dòng suối.
This guy's measuring the water that this leaves in the stream. We then take the measured water, we divide it into thousand-gallon increments. Each increment gets a serial number and a certificate, and then the brewers and others buy those certificates as a way to return water to these degraded ecosystems. The brewers pay to restore water to the stream. It provides a simple, inexpensive and measurable way to return water to these degraded ecosystems, while giving farmers an economic choice and giving businesses concerned about their water footprints an easy way to deal with them.
Người đàn ông này đang đo lượng nước mà anh ta sẽ không lấy khỏi dòng sông. Sau đó chúng tôi sẽ đem lượng nước đo được chia ra làm hàng ngàn phần lợi tức nhỏ. Mỗi phần có một số seri và một chứng nhận, sau đó những người pha chế rượu và những người khác mua những chứng nhận đó như một cách để đưa nước trở lại những hệ sinh thái xuống cấp. Những người pha chế trả tiền để tái tạo lại lượng nước ở dòng sông. Việc này cung cấp một cách thức đơn giản, rẻ, và đáng kể để đưa nước trở lại những hệ sinh thái xuống cấp, trong khi đưa ra lựa chọn kinh doanh cho những người nông dân và một cách thức đơn giản giải quyết vấn đề dấu ấn nước cho các công ti kinh doanh.
After 140 years of conflict and 100 years of dry streams, a circumstance that litigation and regulation has not solved, we put together a market-based, willing buyer, willing seller solution -- a solution that does not require litigation. It's about giving folks concerned about their water footprints a real opportunity to put water where it's critically needed, into these degraded ecosystems, while at the same time providing farmers a meaningful economic choice about how their water is used.
Sau 140 năm tranh cãi và 100 năm với những dòng suối khô cạn, một tình trạng mà kiện tụng và các quy định chưa giải quyết được, chúng tôi kết hợp một giải pháp dựa trên thị trường với những người sẵn sàng mua và bán -- một giải pháp không cần tới kiện tụng. Đó là cung cấp những người quan tâm tới dấu ấn nước của họ một cơ hội thực sự để đưa nước tới những nơi cần thiêt, tới những hệ sinh thái xuống cấp, trong khi đem lại cho người nông dân một lựa chọn kinh tế ý nghĩa về việc nước của họ sẽ được sử dụng như thế nào.
These transactions create allies, not enemies. They connect people rather than dividing them. And they provide needed economic support for rural communities. And most importantly, it's working. We've returned more than four billion gallons of water to degraded ecosystems. We've connected senior water-rights holders with brewers in Montana, with hotels and tea companies in Oregon, and with high-tech companies that use a lot of water in the Southwest. And when we make these connections, we can and we do turn this ... into this.
Những hợp đồng đó tạo ra những liên minh chứ không phải đối thủ. Chúng liên kết mọi người hơn là chia rẽ họ. Và chúng cung cấp những sự trợ giúp kinh tế cần thiết cho cộng đồng nông thôn. Và quan trọng nhất, nó đang mang lại hiệu quả. Chúng tôi đã đưa được hơn bốn tỉ gallon nước về các vùng sinh thái. Chúng tôi đã liên kết những người nắm quyền ưu tiên với những ngưởi ủ bia ở Montana, với những khách sạn và doanh nghiệp chè ở Oregon và với những công ti công nghệ cao dùng có nhu cầu nước rất lớn ở vùng phía Tây Nam. Và khi chúng ta tạo nên những liên kết ấy, chúng ta có thể và chúng ta sẽ biến những nơi thế này thành thế này.
(Applause)
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Thank you very much.
(Vỗ tay)
(Applause)