This is a recent comic strip from the Los Angeles Times. The punch line? "On the other hand, I don't have to get up at four every single morning to milk my Labrador." This is a recent cover of New York Magazine. Best hospitals where doctors say they would go for cancer treatment, births, strokes, heart disease, hip replacements, 4 a.m. emergencies. And this is a song medley I put together --
Đây là câu chuyện vui từ số gần đây của Thời báo Los Angeles. Đỉnh điểm của câu chuyện? "Được cái là, tôi không phải dậy lúc bốn giờ mỗi sáng để lấy sữa từ con Labrador (một loài chó) của tôi." Đây là bìa của số Tạp chí New York gần đây. Những bệnh viện tốt nhất nơi bác sĩ nói họ sẽ tiếp nhận mọi trường hợp như ung thư, sinh đẻ, huyết áp cao, bệnh tim, thay xương chậu, cấp cứu lúc 4 giờ sáng. Còn đây là một liên khúc bài hát tôi đã tập hợp --
(Music)
(Nhạc)
Did you ever notice that four in the morning has become some sort of meme or shorthand? It means something like you are awake at the worst possible hour.
Có bao giờ bạn nhận ra rằng bốn giờ sáng đã trở thành một cách hiểu ngầm hay một hình tượng? Nó có nghĩa đại loại là bạn đang thức vào cái giờ tồi tệ nhất có thể.
(Laughter)
(Tiếng cười)
A time for inconveniences, mishaps, yearnings. A time for plotting to whack the chief of police, like in this classic scene from "The Godfather." Coppola's script describes these guys as, "exhausted in shirt sleeves. It is four in the morning."
Thời điểm của sự khó chịu, đen đủi, và cảm giác trống trải Thời điểm để lên kế hoạch vùi dập viên cảnh sát trưởng, như ở cảnh quay kinh điển này trong phim "Bố già" Kịch bản của đạo diễn Coppola miểu tả những anh chàng này "kiệt sức trong chiếc áo dài tay. Lúc đó là 4 giờ sáng."
(Laughter)
(Tiếng cười)
A time for even grimmer stuff than that, like autopsies and embalmings in Isabel Allende's "The House of the Spirits." After the breathtaking green-haired Rosa is murdered, the doctors preserve her with unguents and morticians' paste. They worked until four o'clock in the morning.
Thời điểm cho những thứ còn đen tối hơn nữa, như việc khám nghiệm và bảo quản xác chết trong tác phẩm của Isabel Allende "Ngôi nhà của những hồn ma" Sau khi Rosa tóc xanh xinh đẹp bị sát hạt, các bác sĩ bảo quản xác cô với thuốc mỡ và các chất lỏng chuyên dụng Họ làm việc cho đến bốn giờ sáng.
A time for even grimmer stuff than that, like in last April's New Yorker magazine. This short fiction piece by Martin Amis starts out, "On September 11, 2001, he opened his eyes at 4 a.m. in Portland, Maine, and Mohamed Atta's last day began." For a time that I find to be the most placid and uneventful hour of the day, four in the morning sure gets an awful lot of bad press --
Thời điểm cho những thứ còn đen tối hơn vậy nữa, giống như trong tạp chí New Yorker tháng 4 vừa rồi, truyện ngắn giả tưởng của Martin Amis bắt đầu bằng, "Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, anh ấy tỉnh dậy vào lúc 4 giờ sáng ở Portland, Maine, và ngày cuối đời của Mohamed Atta vừa bắt đầu." Với một thời điểm mà tôi cho là êm ả và yên bình nhất trong ngày, 4 giờ sáng hẳn vẫn luôn thu hút cả đống điều tiếng từ báo giới --
(Laughter)
(Tiếng cười)
across a lot of different media from a lot of big names. And it made me suspicious. I figured, surely some of the most creative artistic minds in the world, really, aren't all defaulting back to this one easy trope like they invented it, right? Could it be there is something more going on here? Something deliberate, something secret, and who got the four in the morning bad rap ball rolling anyway? I say this guy -- Alberto Giacometti, shown here with some of his sculptures on the Swiss 100 franc note. He did it with this famous piece from the New York Museum of Modern Art. Its title -- "The Palace at Four in the Morning --
trải rộng trên rất nhiều phương tiện truyền thông khác nhau từ rất nhiều tên tuổi lớn Và điều này khiến tôi nghi ngờ. Tôi suy luận, chắc hẳn một vài trong số những bộ óc nghệ thuật sáng tạo nhất thế giới, sẽ không tự nhiên sử dụng lớp nghĩa mới này như thể họ là người sáng tạo ra nó, phải không? Có lẽ nào còn điều gì hơn thế nữa đang diễn ra? Điều gì đó đã được tính toán, điều gì đó bí mật, và ai là người đầu tiên khiến tiếng xấu về bốn giờ sáng lan xa? Tôi cho rằng, ông này - Alberto Giacometti, với chân dung ở đây cùng vài tác phẩm điêu khắc của ông trên tờ 100 Franc Thụy Sĩ. Ông đã thành công với tác phẩm nổi tiếng sau đây từ bảo tàng Nghệ thuật Đương đại New York. Tên của tác phẩm -- "Cung điện lúc Bốn giờ sáng"--
(Laughter)
(Tiếng cười)
1932. Not just the earliest cryptic reference to four in the morning I can find. I believe that this so-called first surrealist sculpture may provide an incredible key to virtually every artistic depiction of four in the morning to follow it. I call this The Giacometti Code, a TED exclusive. No, feel free to follow along on your Blackberries or your iPhones if you've got them.
1932. Không chỉ là manh mối bí hiểm sớm nhất về bốn giờ sáng mà tôi có thể tìm được. Tôi tin rằng tác phẩm vẫn được biết đến là sản phẩm điêu khắc siêu thực đầu tiên này sẽ cung cấp chiếc chìa khóa tuyệt vời dẫn đến hầu hết mọi hoạt động nghệ thuật miêu tả về bốn giờ sáng theo sau. Tôi gọi điều này là Mật mã Giacometti, một ấn bản bởi TED. Không, cứ thoải mái làm điều này trên những chiếc Blackberry hay iPhone nếu như bạn có.
It works a little something like -- this is a recent Google search for four in the morning. Results vary, of course. This is pretty typical. The top 10 results yield you four hits for Faron Young's song, "It's Four in the Morning," three hits for Judi Dench's film, "Four in the Morning," one hit for Wislawa Szymborska's poem, "Four in the Morning." But what, you may ask, do a Polish poet, a British Dame, a country music hall of famer all have in common besides this totally excellent Google ranking?
Nó sẽ giống như sau -- đây là kết quả tìm kiếm gần đây từ Google cho 4 bốn giờ sáng. Kết quả tất nhiên rất đang dạng. Điều này khá điển hình. 10 kết quả đầu tiên hiện ra bốn kết quả cho bài hát của Faron Young "Bây giờ là Bốn giờ sáng" ba kết quả cho phim của Judi Dench "Bốn giờ sáng" và một kết quả cho bài thơ của Wislawa Szymborska "Bốn giờ sáng" Nhưng bạn có thể hỏi, điều gì khiến một nhà thơ Ba Lan, một quý bà người Anh, và một nghệ sĩ âm nhạc gạo cội liên quan đến nhau bên cạnh những thứ hạng cao trên trang Google?
Well, let's start with Faron Young -- who was born incidentally in 1932.
Nào, hãy cùng bắt đầu với Faron Young -- người mà sinh ra, một cách tình cờ, vào năm 1932.
(Laughter)
(Tiếng cười)
In 1996, he shot himself in the head on December ninth -- which incidentally is Judi Dench's birthday.
Năm 1996, ông tự bắn vào đầu mình vào ngày 9 tháng 12 mà trùng hợp lại là ngày sinh nhật của Judi Dench
(Laughter)
(Tiếng cười)
But he didn't die on Dench's birthday. He languished until the following afternoon when he finally succumbed to a supposedly self-inflicted gunshot wound at the age of 64 -- which incidentally is how old Alberto Giacometti was when he died.
Nhưng ông ấy không mất vào ngày sinh nhật của Dench Ông hấp hối cho tới chiều hôm sau và cuối cùng phải chịu đầu hàng trước một vết thương do đạn mà tự mình gây ra ở tuổi 64 -- mà, rất tình cờ, lại chính là tuổi của Alberto Giacometti khi ông mất.
Where was Wislawa Szymborska during all this? She has the world's most absolutely watertight alibi. On that very day, December 10, 1996 while Mr. Four in the Morning, Faron Young, was giving up the ghost in Nashville, Tennessee, Ms. Four in the Morning -- or one of them anyway -- Wislawa Szymborska was in Stockholm, Sweden, accepting the Nobel Prize for Literature. 100 years to the day after the death of Alfred Nobel himself. Coincidence? No, it's creepy.
Còn Wislawa Szymborska đã ở đâu trong suốt những sự kiện này? Cô ấy có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng nhất thế giới. Vào chính ngày hôm đó, ngày 10 tháng 12 năm 1996, khi Ngài Bốn giờ sáng, Faron Young, đang từ bỏ linh hồn mình ở Nashville, Tennessee, Quý cô Bốn giờ sáng -- đúng hơn là một trong số họ -- Wislawa Szymborska đang ở Stockholm, Thụy Điển, nhận giải Nobel về Văn học. Đúng 100 năm sau ngày mất của Alfred Nobel. Trùng hợp ư? Không, đáng sợ thì đúng hơn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Coincidence to me has a much simpler metric. That's like me telling you, "Hey, you know the Nobel Prize was established in 1901, which coincidentally is the same year Alberto Giacometti was born?" No, not everything fits so tidily into the paradigm, but that does not mean there's not something going on at the highest possible levels. In fact there are people in this room who may not want me to show you this clip we're about to see.
Sự trùng hợp đối với tôi có một thứ ma thuật đơn giản hơn nhiều. Giống như là tôi nói với bạn, "Này, bạn có biết là giải Nobel được thành lập vào năm 1901, mà trùng hợp thay đúng vào năm Alberto Giacometti sinh ra?" Không, không phải cái gì cũng khớp vừa vặn vào mô hình, nhưng nó cũng không có nghĩa là không có điều gì đang diễn ra ở một mức độ cao nhất có thể. Thực ra có một số người trong căn phòng này có lẽ sẽ không muốn tôi cho bạn thấy đoạn clip chúng ta chuẩn bị xem sau đây.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Video: Homer Simpson: We have a tennis court, a swimming pool, a screening room -- You mean if I want pork chops, even in the middle of the night, your guy will fry them up?
(Video: Chúng tôi có một sân quần vợt, một bể bơi, một phòng chiếu phim -- Ý ông là nếu tôi muốn ăn thịt bò miếng, kể cả vào nửa đêm, người của ông sẽ nướng cho tôi chứ?
Herbert Powell: Sure, that's what he's paid for. Now do you need towels, laundry, maids?
Chắc chắn rồi, đó là lý do họ được trả công. Vậy bây giờ anh có cần thêm khăn tắm, dịch vụ giặt là, người phục vụ phòng?
HS: Wait, wait, wait, wait, wait, wait -- let me see if I got this straight. It is Christmas Day, 4 a.m. There's a rumble in my stomach.
Đợi đã, đợi đã -- Để tôi nói xem có đúng không nhé. Bây giờ là 4 giờ sáng ngày Giáng sinh. Bụng tôi đang kêu ọc ạch.
Marge Simpson: Homer, please.
Homer, làm ơn đi.
Rives: Wait, wait, wait, wait, wait, wait, wait. Let me see if I got this straight, Matt.
Đợi đã, đợi đã. Để tôi nói xem có đúng không nhé, Matt.
(Laughter)
(Tiếng cười)
When Homer Simpson needs to imagine the most remote possible moment of not just the clock, but the whole freaking calendar, he comes up with 0400 on the birthday of the Baby Jesus. And no, I don't know how it works into the whole puzzling scheme of things, but obviously I know a coded message when I see one.
Khi mà Homer Simpson cần tưởng tượng ra thời điểm hiu quạnh nhất có thể, không chỉ của thời gian trong ngày, mà là của cả một năm trời, anh ta nảy ra con số 0400 vào ngày sinh nhật của Bé Jesus. Và không, tôi không hiểu cách mọi thứ vận hành trong hệ thống bí ẩn này, nhưng rõ ràng, tôi biết đâu là một thông điệp bí mật ngay khi tôi nhìn thấy nó.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I said, I know a coded message when I see one. And folks, you can buy a copy of Bill Clinton's "My Life" from the bookstore here at TED. Parse it cover to cover for whatever hidden references you want. Or you can go to the Random House website where there is this excerpt. And how far down into it you figure we'll have to scroll to get to the golden ticket? Would you believe about a dozen paragraphs? This is page 474 on your paperbacks if you're following along: "Though it was getting better, I still wasn't satisfied with the inaugural address. My speechwriters must have been tearing their hair out because as we worked between one and four in the morning on Inauguration Day, I was still changing it."
Tôi đã nói, tôi biết đâu là một thông điệp bí mật ngay khi tôi nhìn thấy nó. Và này, bạn có thể mua một cuốn "Cuộc đời tôi" của Bill Clinton trong cửa hàng sách tại TED. Phân tích câu chữ từng trang một để tìm những manh mối ẩn. Hoặc bạn có thể vào trang Random House, nơi có đoạn trích sau. Và đoán xem bạn phải cuộn xuống bao xa để tìm thấy câu trả lời? Bạn có tin không, khoảng chục đoạn văn? Đây là trang 474 trên sách giấy, nếu như bạn đang đọc cùng tôi: "Mặc dù mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn, tôi vẫn chưa cảm thấy hài lòng với bài phát biểu nhậm chức. Những người giúp viết bài của tôi hẳn đã phải vò đầu bứt tai bởi ngay trong lúc chúng tôi làm việc từ một đến bốn giờ sáng vào Ngày Nhậm chức, tôi vẫn tiếp tục chỉnh sửa bài nói."
Sure you were, because you've prepared your entire life for this historic quadrennial event that just sort of sneaks up on you. And then --
Hẳn là ông đã làm thế, bởi ông đã chuẩn bị cả cuộc đời mình cho sự kiện lịch sử bốn năm một lần mà đại loại tự nhiên rơi từ trên trời xuống. Và rồi --
(Laughter)
(Tiếng cười)
three paragraphs later we get this little beauty: "We went back to Blair House to look at the speech for the last time. It had gotten a lot better since 4 a.m." Well, how could it have? By his own writing, this man was either asleep, at a prayer meeting with Al and Tipper or learning how to launch a nuclear missile out of a suitcase. What happens to American presidents at 0400 on inauguration day? What happened to William Jefferson Clinton? We might not ever know. And I noticed, he's not exactly around here today to face any tough questions.
ba đoạn văn sau chúng ta thấy chút tươi sáng: "Chúng tôi quay trở lại Nhà khách Tổng thống để nhìn vào bài nói lần cuối cùng. Nó đã tốt hơn rất nhiều kể từ lúc 4 giờ sáng" Chà, sao lại thế nhỉ? Từ những đoạn viết trước, người đàn ông này hoặc vừa ngủ ở một buổi cầu nguyện cùng Al và Tipper hoặc vừa học cách vận hành một tên lửa hạt nhân từ một cái va li. Điều gì xảy ra với các tổng thống Mỹ vào 4 giờ ngày nhậm chức? Điều đã gì xảy ra với Bill Clinton? Chúng ta có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết. Và như tôi thấy, ông ta cũng không ở quanh đây hôm nay để đối mặt với những câu hỏi hóc hiểm như thế.
(Laughter)
(Tiếng cười)
It could get awkward, right? I mean after all, this whole business happened on his watch. But if he were here --
Mọi việc trở nên khó chịu, phải không? Ý tôi là, sau cùng, toàn bộ những hoạt động này diễn ra dưới sự giám sát của ông ta. Nhưng nếu ông ấy ở đây bây giờ --
(Laughter)
(Tiếng cười)
he might remind us, as he does in the wrap-up to his fine autobiography, that on this day Bill Clinton began a journey -- a journey that saw him go on to become the first Democrat president elected to two consecutive terms in decades. In generations. The first since this man, Franklin Delano Roosevelt, who began his own unprecedented journey way back at his own first election, way back in a simpler time, way back in 1932 -- (Laughter)
ông có lẽ sẽ nhắc nhở chúng ta, như đã làm trong hồi kí của mình ở phần lời kết, rằng vào ngày này, Bill Clinton bắt đầu một cuộc hành trình -- một cuộc hành trình chứng kiến ông tiếp tục trở thành tổng thống đảng Dân chủ đầu tiên thắng cử hai nhiệm kì liên tiếp sau hàng thập kỉ. Sau hàng thế hệ. Là lần đầu tiên kể từ người này, Franklin Delano Roosevelt, người đã bắt đầu cuộc hành trình trình chưa từng có của riêng mình ngay từ lần thắng cử đầu tiên của mình, ngay từ thời điểm giản đơn hơn, ngay từ 1932 -- (Tiếng cười)
the year Alberto Giacometti
cái năm mà Alberto Giacometti
(Laughter)
(Tiếng cười)
made "The Palace at Four in the Morning." The year, let's remember, that this voice, now departed, first came a-cryin' into this big old crazy world of ours.
tạo ra "Cung điện lúc Bốn giờ sáng" Cái năm mà, hãy cùng nhớ rằng, giọng hát này, nay đã rời xa, lần đầu tiên cất tiếng khóc với thế giới già lớn và điên rồ của chúng ta.
(Music)
(Nhạc)
(Applause)
(Vỗ tay)