I wrote this poem after hearing a pretty well known actress tell a very well known interviewer on television, "I'm really getting into the Internet lately. I just wish it were more organized." So ... (Laughter) If I controlled the Internet, you could auction your broken heart on eBay. Take the money; go to Amazon; buy a phonebook for a country you've never been to -- call folks at random until you find someone who flirts really well in a foreign language.
Tôi viết bài thơ này sau khi nghe một nữ diễn viên khá nổi tiếng trả lời một người phóng viên rất nổi tiếng ở trên tivi "Gần đây tôi thật sự rất thích dùng Internet Tôi chỉ ước rằng Internet được sắp xếp gọn gàn hơn." Thì... (Cười) nếu tôi điểu khiển Internet, bạn có thể đấu giả trái tim tan vỡ của bạn trên eBay, lấy số tiền đó, vào trang Amazon mua một quyển danh bạ của một đất nước bạn chưa bao giờ đặt chân đến, gọi điện cho người dân ở đó cho đến khi bạn tìm thấy một người nào mà có thể tán tỉnh rất hay bằng một tiếng nước ngoài.
(Laughter)
(Cười)
If I were in charge of the Internet, you could Mapquest your lover's mood swings. Hang left at cranky, right at preoccupied, U-turn on silent treatment, all the way back to tongue kissing and good lovin'. You could navigate and understand every emotional intersection. Some days, I'm as shallow as a baking pan, but I still stretch miles in all directions. If I owned the Internet, Napster, Monster and Friendster.com would be one big website. That way you could listen to cool music while you pretend to look for a job and you're really just chattin' with your pals.
Nếu tôi được quản lý Internet, bạn có thể Mapquest xem tình cảm của người yêu bạn đang bay về hướng nào. Rẽ trái khi cáu kỉnh, rẽ phải khi bận bịu, đi ngược lại khi đang suy tư, đi đến khi quay về với nụ hôn nồng nàn và tình yêu tuyệt vời, và bạn có thể đi thông qua và hiểu được mọi giao điểm của cảm xúc. Nhiều lúc, tôi nông cạn như cái nồi nướng bánh, nhưng tôi vẫn có thể vươn xa tới mọi phương hướng. Nếu tôi làm chủ Internet, Napster, Monster và Friendster.com sẽ trở thành một trang web lớn. Nếu như vậy bạn có thể vừa nghe nhạc hay trong lúc giả vờ tìm việc làm nhưng thật ra bạn thật sự đang tán gẫu với bạn bè.
(Laughter)
(Cười)
Heck, if I ran the Web, you could email dead people.
Tôi thề, nếu tôi điều hành trang web, bạn có thể email người chết.
(Laughter)
(Cười)
They would not email you back (Laughter) -- but you'd get an automated reply.
Họ sẽ không hồi âm cho bạn-- (Cười) nhưng bạn sẽ nhận được một tin trả lời tự động.
(Laughter) Their name in your inbox (Laughter) -- it's all you wanted anyway. And a message saying, "Hey, it's me. I miss you.
(cười) Tên của họ trong hộp thư đến của bạn (cười) Thì đó thật ra cũng là cái duy nhất bạn muốn. Với một tin nhắn với nội dung, "Hey, tôi đây. Tôi nhớ anh."
(Laughter)
(Cười)
Listen, you'll see being dead is dandy. Now you go back to raising kids and waging peace and craving candy." If I designed the Internet, childhood.com would be a loop of a boy in an orchard, with a ski pole for a sword, trashcan lid for a shield, shouting, "I am the emperor of oranges. I am the emperor of oranges. I am the emperor of oranges." Now follow me, OK?
Hãy nghe tôi, bạn sẽ thấy chết là sung sướng nhất. Còn bây giờ bạn phải về nuôi dạy con bạn và tạo ra hòa bình và thèm kẹo." Nếu tôi thiết kế Internet, childhood.com sẽ trở thành một cái vòng lặp đi lặp lại của một thằng bé trong một khu vườn, dùng cây trượt tuyết để làm cây kiếm, cái nắp thùng rác làm tấm khiêng, hét lên, "Tôi là vua của những trái cam. Tôi là vua của những trái cam. Tôi là vua của những trái cam." Bây giờ hãy theo tôi, được chứ?
(Laughter)
(Cười)
Grandma.com would be a recipe for biscuits and spit-bath instructions. One, two, three. That links with hotdiggitydog.com. That is my grandfather. They take you to gruff-ex-cop-on-his-fourth-marriage.dad. He forms an attachment to kind-of-ditzy-but-still-sends-ginger-snaps-for-Christmas.mom, who downloads the boy in the orchard, the emperor of oranges, who grows up to be me -- the guy who usually goes too far. So if I were emperor of the Internet, I guess I'd still be mortal, huh? But at that point, I would probably already have the lowest possible mortgage and the most enlarged possible penis (Laughter) -- so I would outlaw spam on my first day in office. I wouldn't need it. I'd be like some kind of Internet genius, and me, I'd like to upgrade to deity and maybe just like that -- pop! -- I'd go wireless.
Grandma.com sẽ trở thành trang web dạy nấu bánh quy và cách tắm. một, hai, ba. Trang web đó kết nối với trang hotdiggitydog.com. Đó là ông của tôi. Chúng sẽ dẫn bạn tới người cha của bạn , người cảnh sát cũ cộc cằn mà đang sống với người vợ thứ tư của ông ấy. Ông ấy tạo một tập tin gửi tới mẹ của bạn, người mà ông ấy không còn quan tâm nhưng vẫn gửi quà đều đặn mỗi Christmas người đã tải về thằng bé trong khu vườn, ông vua của những trái cam người mà sau này lớn lên trở thành tôi -- đứa con trai mà thường thường đi xa mức cho phép. Nếu tôi là ông vua của Internet, tôi đoán tôi vẫn phải chết, đúng không? Nhưng lúc đó, có lẽ tôi đã có tiền lãi mua nhà thấp nhất có thể và có cái của quý lớn nhất có thể (Cười) vì vậy tôi sẽ cấm thư rác trong ngày đầu tiên tôi đi làm. Mà chắc tôi sẽ không cần nó. Chắc tôi sẽ trở thành một thần đồng internet, và tôi, tôi thích nâng cấp tôi thành một vị thần, và có lẽ cứ như thế pop-- tôi sẽ trở thành không dây.
(Laughter)
(cười)
Huh? Maybe Google would hire this. I could zip through your servers and firewalls like a virus until the World Wide Web is as wise, as wild and as organized as I think a modern-day miracle/oracle can get, but, ooh-eee, you want to bet just how whack and un-PC your Mac or PC is going to be when I'm rocking hot-shit-hot-shot-god.net? I guess it's just like life. It is not a question of if you can -- it's: do ya? We can interfere with the interface. We can make "You've got Hallelujah" the national anthem of cyberspace every lucky time we log on. You don't say a prayer. You don't write a psalm. You don't chant an "om." You send one blessed email to whomever you're thinking of at dah-da-la-dat-da-dah-da-la-dat.com. Thank you, TED.
Hả? Có lẽ Google sẽ muốn thuê tôi. Tôi có thể lục tung máy chủ và tưởng lửa của bạn như một con vi rút cho đến khi World Wide Web trở nên thông thái, hoang dại, nề nếp, như phép màu của thế giới hiện đại có thể thay đổi nó, nhưng, ooh-eee, bạn có muốn biết cái máy Mac và PC của bạn sẽ trở nên lạ thường và không-PC như thế nào khi tôi làm vậy không, ông-thần-vĩ-đại.net? Tôi nghĩ nó cũng như cuộc đời. Không phải là bạn có thể hay không. Mà là bạn có làm hay không? Chúng ta có thể làm thay đổi giao diện. Chúng ta có thể lấy bài "You've got Hallelujah" làm bài quốc ca của mạng thông tin mỗi lần may mắn mà chúng ta đăng nhập. Bạn không đọc một lời cầu nguyện. Bạn không viết một bài thánh ca. Bạn không tụng một câu kinh. Bạn gửi một email đầy thân ái tới một người nào đó mà bạn đang nghĩ đến tại dah da la dat da dah da la dat dot com. Cám ơn, TED.
(Applause)
(Tràng pháo tay)