Some of you have heard the story before, but, in fact, there's somebody in the audience who's never heard this story in front of an audience before, so I'm a little more nervous than I normally am telling this story. I used to be a photographer for many years. In 1978, I was working for "TIME Magazine" and I was given a three-day assignment to photograph Amerasian children, children who had been fathered by American GIs all over Southeast Asia, and then abandoned -- 40,000 children all over Asia. I had never heard the word Amerasian before. I spent a few days photographing children in different countries, and like a lot of photographers and a lot of journalists, I always hoped that when my pictures are published, they might actually have an effect on a situation, instead of just documenting it.
Có lẽ nhiều người ở đây đã biết câu chuyện nhưng có một người trong số khán giả chưa từng nghe câu chuyện này -- bởi vậy nên tôi hơi lo lắng hơn những lần kể chuyện khác. Tôi đã là một nhiếp ảnh gia rất nhiều năm. Năm 1978, tôi làm việc cho tạp chí Time, tôi đã được giao nhiệm vụ trong 3 ngày đi chụp những đứa bé Ameriansian, những đứa trẻ sinh ra bởi các quân nhân Mỹ khắp Đông Nam Á, rồi bị bỏ rơi. Có khoảng 40,000 đứa trẻ như thế ở châu Á. Tôi chưa từng nghe qua từ Amerasian trước đó. Tôi dành một vài ngày chụp ảnh trẻ em ở những quốc gia khác nhau, và như nhiều nhiếp ảnh gia và phóng viên, tôi luôn hy vọng khi hình ảnh được công bố, sẽ thực sự tác động lên hiện trạng đó, chứ không chỉ là những tấm ảnh.
So, I was so disturbed by what I saw and I was so unhappy with the article that ran afterwards, that I decided I would take six months off. I was 28 years old. I decided I would find six children in different countries, and actually go spend some time with the kids, and try to tell their story a little bit better than I thought I had done for Time magazine. In the course of doing the story, I was looking for children who hadn't been photographed before, and the Pearl Buck Foundation told me that they worked with a lot of Americans who were donating money to help some of these kids. And a man told me, who ran the Pearl Buck Foundation in Korea, that there was a young girl, who was 11 years old, being raised by her grandmother. And the grandmother had never let any Westerners see her. Every time any Westerners came to the village, she hid the girl. Of course, I was immediately intrigued. I saw photographs of her and I thought I wanted to go. And the guy just told me, "This grandmother -- there's no way she's ever going to let you meet this girl that's she's raising."
Tôi đã rất hoang mang với những gì mình chứng kiến, và thấy thất vọng về bài viết được đăng sau đó, nên tôi quyết định nghỉ sáu tháng. Lúc ấy tôi 28 tuổi. Tôi muốn tìm đến sáu trẻ em ở các quốc gia khác nhau, và thật sự dành thời gian tìm hiểu chúng, cố gắng ghi lại những câu chuyện chi tiết hơn so với những gì tôi đã làm cho tờ Time. Trong quá trình làm câu chuyện này, tôi tìm đến những đứa trẻ chưa từng được chụp hình, và tổ chức từ thiện Pearl Buck nói với tôi rằng họ đang làm việc với nhiều người Mỹ muốn quyên tiền giúp đỡ những đứa trẻ này. Người phụ trách tổ chức Pearl Buck ở Hàn Quốc giới thiệu với tôi về một cô bé Đó là một bé gái mười một tuổi, đang được bà ngoại nuôi dưỡng. Bà của em chưa bao giờ cho một người Phương Tây nào gặp em. Mỗi khi có người Tây nào đến trong làng, bà ấy giấu đứa cháu gái đi. Và dĩ nhiên, tôi lập tức cảm thấy hiếu kỳ. Tôi thấy hình ảnh của cô bé và tôi muốn đi gặp em. Người kia bảo tôi: "Không được đâu. Người bà - anh biết đấy, sẽ không bao giờ để anh gặp cô bé đâu." Tôi đi cùng một thông dịch viên tới ngôi làng,
I took a translator with me and went to this village, found the grandmother, sat down with her. And to my astonishment, she agreed to let me photograph her granddaughter. And I was paying for this myself, so I asked the translator if it would be OK if I stayed for the week. I had a sleeping bag. The family had a small shed on the side of the house, so I said, "Could I sleep in my sleeping bag in the evenings?" And I just told the little girl, whose name was Eun-Sook Lee, that if I ever did anything to embarrass her -- she didn't speak a word of English, although she looked very American -- she could put up her hand and say, "Stop," and I would stop taking pictures. Then my translator left. I couldn't speak a word of Korean. This is the first night I met Eun-Sook. Her mother was still alive. She was not raising her, her grandmother was raising her. And what struck me immediately was how in love the two of these people were. The grandmother was incredibly fond, deeply in love with this little girl. They slept on the floor at night. The way they heat their homes in Korea is to put bricks under the floors, so the heat radiates from underneath the floor. Eun-Sook was 11 years old.
gặp bà lão và nói chuyện với bà. Tôi hết sức ngạc nhiên khi bà cho phép tôi chụp hình cháu gái bà. Vì tôi tự trả chi phí, nên tôi hỏi người phiên dịch liệu tôi có thể ở lại một tuần lễ không. Tôi có một cái túi ngủ. Gia đình họ có một căn lều bên cạnh nhà, nên tôi hỏi "Tôi có thể ngủ trong túi ngủ vào ban đêm không?" Và tôi bảo cô bé Hyun-Sook Lee rằng khi nào tôi làm việc gì khiến cô bé xấu hổ chỉ cần đưa tay lên và nói "Stop" (cô bé không biết tiếng Anh dù rất giống người Mỹ) thì tôi sẽ không chụp hình nữa. Và rồi, người phiên dịch rời đi Tôi ở lại đó, không biết một từ tiếng Hàn, và đó là đêm đầu tiên tôi gặp Hyun-Sook. Mẹ cô bé vẫn còn sống. nhưng không nuôi em mà để bà nuôi nấng em. Ngay lập tực tôi nhận ra rằng hai bà cháu rất thương yêu nhau. Người bà cực kỳ yêu thương cháu gái mình. Ban đêm, họ ngủ trên sàn nhà. Người Hàn Quốc sưởi ấm nhà bằng cách chôn gạch dưới sàn nhà, để nhiệt lan tỏa dưới sàn. Khi đó, Hyun-Sook 11 tuổi.
I had photographed, as I said, a lot of these kids. Eun-Sook was the fifth child that I found to photograph. And almost universally, amongst all the kids, they were really psychologically damaged by having been made fun of, ridiculed, picked on and been rejected. And Korea was probably the place I found to be the worst for these kids. And what struck me immediately in meeting Eun-Sook was how confident she appeared to be, how happy she seemed to be in her own skin. And remember this picture, because I'm going to show you another picture later. She looks much like her grandmother, although she looks so Western.
Như đã nói, tôi chụp ảnh rất nhiều đứa trẻ lai Hyun-Sook là đứa bé thứ năm tôi đã chụp. Dường như tất cả những đứa trẻ này đều bị tổn thương tinh thần vì bị trêu chọc, bắt nạt và ruồng bỏ. Và Hàn Quốc có lẽ là nơi tôi thấy bọn trẻ chịu nhiều tổn thương nhất. Thế nên điều làm tôi lập tức ngạc nhiên nhất khi gặp Hyun-Sook là sự tự tin của em, và sự vui vẻ vì được là chính mình. Hãy ghi nhớ ảnh này vì tôi sẽ cho quí vị xem một ảnh khác sau, để thấy cô bé giống bà của em đến mức nào, mặc dù em nhìn rất Tây.
I decided to follow her to school. This is the first morning I stayed with her. This is on the way to school. This is the morning assembly outside her school. And I noticed that she was clowning around. When the teachers would ask questions, she'd be the first person to raise her hand. Again, not at all shy or withdrawn, or anything like the other children that I'd photographed. The first one to go to the blackboard to answer questions. Getting in trouble for whispering into her best friend's ears. And one of the other things I said to her through the translator -- again, this thing about saying stop -- was to not pay attention to me. So she really just completely ignored me most of the time. I noticed that at recess, she was the girl who picked the other girls to be on her team. It was very obvious, from the beginning, that she was a leader. This is on the way home. And that's North Korea up along the hill. This is up along the DMZ. They would actually cover the windows every night, so that light couldn't be seen, because the South Korean government has said for years that the North Koreans may invade at any time. So the closer you were to North Korea, the more terrifying it was.
Tôi cùng cô bé đi học Đây là buổi sáng đầu tiên tôi ở với em. Đây là trong lúc đi đến trường. Đây là cuộc họp mặt ngoài sân trường. Và tôi thấy cô bé đang đùa giỡn. Khi thầy cô đưa ra câu hỏi, cô bé luôn là người giơ tay đầu tiên. Em không nhút nhát hay mặc cảm, như những đứa bé khác mà tôi đã gặp. Và là đứa bé đầu tiên lên trả lời câu hỏi. Bị nhắc vì nói chuyện riêng với bạn trong giờ học. Tôi cũng nhờ phiên dịch nói với cô bé như việc nói "Stop"- là đừng để ý đến tôi. Và cô bé đã gần như hoàn toàn phớt lờ tôi. Trong giờ chơi, tôi thấy cô bé là người có quyền chọn những bạn gái khác vào nhóm. Rõ ràng ngay từ đầu em đã là trưởng nhóm. Đây là trên đường về nhà. Và kia là B́ắc Hàn ở phía trên sườn núi. Đây là khu phi quân sự. Họ che lại cửa sổ mỗi đêm, để ánh đèn không lọt ra ngoài, vì chính phủ Nam Hàn đã cảnh báo suốt nhiều năm rằng Bắc Hàn có thể gây chiến bất cứ lúc nào. Thế nên càng gần Bắc Hàn, tình huống càng đáng lo ngại. Nhiều lần khi tôi chụp ảnh cô bé ở trường
Very often at school, I'd be taking pictures, and she would whisper into her girlfriends' ears, and then look at me and say, "Stop." And I would stand at attention, and all the girls would crack up, and it was sort of a little joke.
em sẽ quay qua nói thầm với bạn bè, rồi quay sang tôi nói : "Stop". Tôi sẽ đứng yên, và các cô bé cười rộ lên Như thể một trò đùa vậy.
(Laughter)
(cười)
The end of the week came and my translator came back, because I'd asked her to come back, so I could formally thank the grandmother and Eun-Sook. And in the course of the grandmother talking to the translator, the grandmother started crying. And I said to my translator, "What's going on, why is she crying?" And she spoke to the grandmother for a moment, and then she started getting tears in her eyes. And I said, "What did I do? Why is everyone crying?" And the translator said, "The grandmother says that she thinks she's dying, and she wants to know if you would take Eun-Sook to America with you." And I said, "I'm 28 years old and I live in hotels, and I'm not married." I mean, I had fallen in love with this girl, but you know, emotionally I was about 12 years old. If you know of photographers, the joke is it's the finest form of delayed adolescence ever invented. "Sorry, I have to go on an assignment, I'll be back" -- and then you never come back.
Người phiên dịch đến vào cuối tuần vì tôi bảo cô ấy đến để tôi có thể chính thức cám ơn bà cụ và Hyun-Sook. Trong lúc nói chuyện với người phiên dịch bà cụ bật khóc. Tôi hỏi người phiên dịch "Có chuyện gì vậy, sao bà ấy lại khóc?" Cô ấy nói chuyện với bà cụ một lát và cũng bắt đầu khóc. Tôi hỏi "Tôi đã làm gì à? Chuyện gì vậy?" Tại sao mọi người đều khóc?" Người phiên dịch nói, "Bà cụ nói rằng bà nghĩ mình sắp chết, cụ muốn hỏi anh có thể dẫn Hyun-Sook về Mỹ với anh không?" Tôi nói, "Tôi mới 28 tuổi, tôi ở tại khách sạn, và tôi chưa lập gia đình." Tôi muốn nói là mặc dù tôi rất yêu mến cô bé nhưng mà về mặt tinh thần, tôi cảm thấy mình chỉ mới 12 tuổi. Chúng tôi hay đùa rằng, nhiếp ảnh gia là những người mắc kẹt mãi ở tuổi thiếu niên. "Xin lỗi, tôi có việc bận, tôi sẽ trở lại" và rồi không bao giờ trở lại.
So I asked the translator why she thought she was dying. Can I get her to a hospital? Could I pay to get her a doctor? And she refused any help at all. So when I got outside, I gave the translator some money and said, "Go back and see if you can do something." And I gave the grandmother my business card. And I said, "If you're serious, I will try to find a family for her." And I immediately wrote a letter to my best friends in Atlanta, Georgia, who had an 11-year-old son. And my best friend had mistakenly one day said something about wishing he had another child. So my friends Gene and Gayle had not heard from me in about a year, and suddenly I was calling, saying "I'm in Korea and I've met this extraordinary girl." And I said, "The grandmother thinks she's sick, but I think maybe we would have to bring the grandmother over also." And I said, "I'll pay for the ... " I mean, I had this whole sort of picture. So anyway, I left. And my friends actually said they were very interested in adopting her. And I said, "Look, I think I'll scare the grandmother to death, if I tell her that you're willing to adopt her. I want to go back and talk to her." But I was off on assignment. I figured I'd come back in a couple of weeks and talk to the grandmother.
Bởi vậy, tôi nhờ phiên dịch viên hỏi tại sao bà cụ nghĩ rằng mình sắp chết. Liệu tôi có thể giúp bà chữa bệnh không? Bà cụ từ chối mọi sự giúp đỡ. Thế nên, khi ra ngoài, Tôi đưa người phiên dịch một số tiền và nhờ "Làm ơn hãy quay lại và tìm cách giúp họ." Tôi đưa danh thiếp của mình cho bà cụ. Tôi nói: "Nếu bà thật sự muốn, tôi sẽ tìm một gia đình cho bé." Và tôi lập tức viết thư cho người bạn thân ở Atlanta, Georgia. Họ có một con trai 11 tuổi. Người bạn thân đã có lần lỡ nói với tôi là anh ta mong có thêm một đứa con nữa. Khi đó, Gene và Gail đã không nghe tin về tôi gần một năm trời, đột nhiên tôi gọi: "Tôi đang ở Hàn Quốc, và tôi đã gặp một cô bé tuyệt vời." "Bà của cô bé nghĩ rằng mình đang bệnh, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên đưa cả bà ấy qua đó." Tôi nói "Tôi sẽ trả tiền..." Ý tôi là, đó là những gì tôi nghĩ. Thế rồi, tôi rời đi. Bạn tôi nói rằng họ muốn nhận nuôi cô bé. Tôi bảo "Chắc bà cụ sẽ sợ chết khiếp" nếu tôi viết thư nói về ý định này. Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với bà." Nhưng tôi lại phải đi công tác. Tôi dự tính sẽ trở lại trong vài tuần để nói chuyện với bà cụ. Vào Giáng Sinh,
And on Christmas Day, I was in Bangkok with a group of photographers and got a telegram -- back in those days, you got telegrams -- from Time magazine saying someone in Korea had died and left their child in a will to me. Did I know anything about this? Because I hadn't told them what I was doing, because I was so upset with the story they'd run. So, I went back to Korea, and I went back to Eun-Sook's village, and she was gone. And the house that I had spent time in was empty. It was incredibly cold. No one in the village would tell me where Eun-Sook was, because the grandmother had always hidden her from Westerners. And they had no idea about this request that she'd made of me. So I finally found Myung Sung, her best friend that she used to play with after school every day. And Myung Sung, under some pressure from me and the translator, gave us an address on the outside of Seoul. And I went to that address and knocked on the door, and a man answered the door. It was not a very nice area of Seoul, there were mud streets outside of it. And I knocked on the door and Eun-Sook answered the door, and her eyes were bloodshot, and she seemed to be in shock. She didn't recognize me -- there was no recognition whatsoever. And this man came to the door and kind of barked something in Korean. And I said to the translator, "What did he say?" And she said, "He wants to know who you are." And I said, "Tell him that I am a photographer." I started explaining who I was, and he interrupted. And she said, "He says he knows who you are, what do you want?" I said, "Well, tell him that I was asked by this little girl's grandmother to find a family for her." And he said, "I'm her uncle, she's fine, you can leave now."
khi đang ở Bangkok với vài nhiếp ảnh gia tôi nhận được một bức điện tín, phổ biến vào thời ấy, từ tờTime báo về một người Hàn Quốc qua đời, và để lại một đứa bé cho tôi trong tờ di chúc. Và hỏi tôi có biêt gì về việc này không? Tôi đã không cho họ biết việc tôi làm, vì tôi thất vọng với câu chuyện họ đăng. Tôi trở lại Hàn Quốc, và đến làng của Hyun-Sook. Cô bé đã đi mất. Ngôi nhà tôi từng ở giờ trống rỗng. Nó trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Không ai cho tôi biết Hyun-Sook đang ở đâu vì bà của em luôn giấu em khỏi những người Tây phương. Và họ không biết gì về việc bà cụ yêu cầu. Cuối cùng tôi tìm ra được Myung Sung, bạn thân thường chơi với cô bé sau giờ học Myung Sung, dưới sức ép từ tôi và người phiên dịch, cho chúng tôi một địa chỉ ở ngoại ô Seoul. Tôi đi đến địa chỉ đó và gõ cửa, và một người đàn ông trả lời. Nơi đó là một khu không tốt lắm ở Seoul, bao quanh là những con đường bùn lầy. Tôi gõ cửa, Hyun-Sook ra mở cửa, cập mắt cô bé đỏ hoe, và như bị sốc. Cô bé không nhận ra tôi, không nhận biết gì cả. Người đàn ông ra cửa, quát bằng tiếng Hàn. Tôi hỏi người phiên dịch, "Hắn ta nói gì?" Cô ấy nói, "Hắn ta muốn biết anh là ai." Tôi nói "Nói với hắn tôi là nhiếp ảnh gia." Tôi bắt đầu giải thích tôi là ai, thì hắn ta cắt ngang. Người phiên dịch nói "Hắn biết anh là ai, và hỏi anh muốn gì?" Tôi nói "Nói với hắn là bà ngoại cuả bé gái này nhờ tôi kiếm một gia đình cho em." Hắn nói, "Tôi là cậu của nó, nó không sao cả, ông đi về đi."
So I was -- The door was being slammed in my face, it's incredibly cold, and I'm trying to think, "What would the hero do in a movie, if I was writing this as a movie script?" So I said, "It's really cold, I've come a very long way, do you mind if I come in for a minute? I'm freezing." So the guy reluctantly let us in and we sat down on the floor. And as we started talking, I saw him yell something, and Eun-Sook came and brought us some food. And I had this whole mental picture of -- sort of like Cinderella. I sort of had this picture of this incredibly wonderful, bright, happy little child, who now appeared to be very withdrawn, being enslaved by this family. And I was really appalled, and I couldn't figure out what to do. And the more I tried talking to him, the less friendly he was getting. So finally I said "Look," -- this is all through the translator, because, you know, I don't speak a word of Korean -- and I said, "Look, I'm really glad that Eun-Sook has a family to live with. I was very worried about her. I made a promise to her grandmother, your mother, that I would find a family, and I'm so happy that you're going to take care of her. But I bought an airline ticket and I'm stuck here for a week. I'm staying in a hotel downtown. Would you like to come and have lunch tomorrow? And you can practice your English." Because he told me -- I was trying to ask him questions about himself.
Rồi cánh cửa đóng lại như đập vào mặt tôi. Hết sức lạnh lùng, và tôi nghĩ, "Nếu là một người hùng trong phim thì anh ta sẽ làm gì?" Và tôi nói "Ở đây rất lạnh. Tôi đến từ rất xa. Hãy cho tôi vào nghỉ một lát. Tôi rét run rồi." Hắn ngần ngại cho chúng tôi vào. Chúng tôi ngồi trên sàn nhà. Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi nghe hắn hét lên gì đó, rồi Hyun-Sook mang đồ ăn lên cho chúng tôi Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh Lọ Lem. Tôi thấy hình ảnh của một cô bé cực kỳ tuyệt vời thông minh, vui vẻ; giờ đây trở thành một đứa trẻ thụ động, như trở thành người ở cho gia đình này. Tôi thật sự kinh hãi, và không biết phải làm thế nào. Tôi càng cố gắng nói chuyện, hắn ta càng tỏ ra hung hãn Cuối cùng tôi quyết định, tôi nói, tất cả đều qua người phiên dịch, vì như đã nói, tôi không biết tiếng Hàn. "Tôi rất là mừng vì Hyun-Sook đã được người thân trông nom. Tôi rất lo cho cô bé. Tôi đã hứa với bà cụ, mẹ anh, là tôi sẽ tìm một gia đình cho bé, nên giờ tôi rất vui là anh sẽ nuôi cô bé. Nhưng tôi đã mua vé máy bay, và sẽ ở lại một tuần. Tôi hiện đang ở tại khách sạn trong phố. Tôi muốn mời anh đi ăn trưa ngày mai. Anh có thể luyện tiếng Anh." - Vì hắn nói tôi đang cố hỏi những chuyện cá nhân .
And so I went to the hotel, and I found two older Amerasians. A girl whose mother had been a prostitute, and she was a prostitute, and a boy who'd been in and out of jail. And I said to them, "Look, there's a little girl who has a tiny chance of getting out of here and going to America. I don't know if it's the right decision or not, but I would like you to come to lunch tomorrow and tell the uncle what it's like to walk down the street, what people say to you, what you do for a living. I want him to understand what happens if she stays here. And I could be wrong, I don't know, but I wish you would come tomorrow."
Tôi đến khách sạn, và tìm thấy hai người lai Mỹ lớn hơn. Một cô gái có mẹ làm gái điếm, và giờ cô cũng làm gái điếm, cùng một thiếu niên đã từng vào tù. Tôi nói với họ "Tôi biết một cô bé có cơ hội được sang Mỹ." Tôi nói, "Tôi không biết làm vậy có đúng không, nhưng tôi muốn mời hai người đi ăn trưa và kể với cậu của cô bé những gì xảy ra với các bạn, những gì người ta nói với các bạn và các bạn làm gì để sống. Tôi muốn ông ta hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu để cô bé ở lại đây. Có thể tôi sai, tôi không biết, nhưng tôi mong các bạn sẽ đến."
So, these two came to lunch and we got thrown out of the restaurant. They were yelling at him, it got to be really ugly. We went outside, and he was just furious. And I knew I had totally blown this thing. Here I was again, trying to figure out what to do. And he started yelling at me, and I said to the translator, "Tell him to calm down, what is he saying?" And she said, "He's saying, 'Who the hell are you to walk into my house, some rich American with your cameras around your neck, accusing me of enslaving my niece? This is my niece, I love her, she's my sister's daughter. Who the hell are you to accuse me of something like this?'" And I said, you know, "Look, you're absolutely right. I don't pretend to understand what's going on here. All I know is, I've been photographing a lot of these children. I'm in love with your niece, I think she's an incredibly special child." And I said, "Look, I will fly my friends over here from the United States if you want to meet them, to see if you approve of them. I just think that -- what little I know about the situation, she has very little chance here of having the kind of life that you probably would like her to have."
Và rồi, cả hai đến ăn trưa, chúng tôi bị đuổi ra nhà hàng. Họ quát lên với hắn ta. Họ đã nói chuyện khá khiếm nhã. Khi chúng tôi ra ngoài hắn ta rất tức giận Tôi biết tôi đã làm hỏng mọi chuyện. Một lần nữa, tôi phải tính xem nên làm gì. Hắn ta bắt đầu la hét, tôi bảo phiên dịch, "Bảo hắn bình tĩnh. Hắn đang nói gì vậy?" Cô ấy nói "Ông ta bảo "Anh là ai mà dám vào nhà tôi, ỷ là Mỹ giàu với máy ảnh trên cổ, đổ tội tôi nô dịch cháu gái tôi? Đây là cháu tôi, tôi yêu thương nó, nó là con của chị tôi. Anh là ai mà dám đổ tội cho tôi?" Tôi nói, "Phải, Anh nói rất đúng. Tôi không dám giả vờ biết mọi chuyện ở đây" Tôi chỉ biết là, tôi đã chụp ảnh rất nhiều trẻ em như vậy. Và tôi rất thương cháu của anh, Tôi thấy nó là một đứa bé cực kỳ đặc biệt. Tôi sẽ bảo bạn tôi bay đến đây từ Hoa Kỳ nếu anh muốn gặp mặt họ, xem anh có bằng lòng không. Tôi nghĩ, với hiểu biết hạn hẹp của tôi, con bé có rất ít cơ hội để sống một cuộc sống mà anh mong muốn nó được hưởng."
So, everyone told me afterwards that inviting the prospective parents over was, again, the stupidest thing I could have possibly done, because who's ever good enough for your relative? But he invited me to come to a ceremony they were having that day for her grandmother. And they actually take items of clothing and photographs, and they burn them as part of the ritual. And you can see how different she looks just in three months. This was now, I think, early February. And the pictures before were taken in September. Well, there was an American Maryknoll priest that I had met in the course of doing the story, who had 75 children living in his house. He had three women helping him take care of these kids. And so I suggested to the uncle that we go down and meet Father Keane to find out how the adoption process worked. Because I wanted him to feel like this was all being done very much above board.
Mọi người sau khi nghe tôi nói đều bảo đó là điều ngu ngốc nhất mà tôi đã làm vì mấy ai thấy người khác đủ tốt để nuôi dưỡng con cháu mình. Nhưng ông ta đã mời tôi đi dự một buổi lễ dành cho bà cụ trong ngày hôm đó. Họ mang quần áo và ảnh đem đốt theo nghi lễ. Cô bé nhìn rất khác chỉ trogn 3 tháng. Đây là ảnh chụp lúc đó. Tôi nhớ là vào đầu tháng 2. Bức ảnh trước đó chụp vào hồi tháng 9. Tôi có gặp một vị mục sư trong hải quân Mỹ trong quá trình mọi việc diễn ra. Ông ấy đang nuôi dưỡng 75 đứa trẻ lai. Có 3 người phụ nữ giúp chăm sóc bọn trẻ Tôi đã đề nghị người cậu cùng đi tới đó gặp Cha Keene để hỏi thêm về thủ tục nhận con nuôi. Vì tôi muốn anh ta thấy được mọi chuyện đều được làm rất minh bạch.
So, this is on the way down to the orphanage. This is Father Keane. He's just a wonderful guy. He had kids from all over Korea living there, and he would find families for these kids. This is a social worker interviewing Eun-Sook. Now, I had always thought she was completely untouched by all of this, because the grandmother, to me, appeared to be sort of the village wise woman -- throughout the day, I noticed people kept coming to visit her grandmother. And I always had this mental picture that even though they may have been one of the poorer families in the village, they were one of the most respected. And I always felt that the grandmother had kind of demanded, and insisted, that the villagers treat Eun-Sook with the same respect they treated her. Eun-Sook stayed at Father Keane's, and her uncle agreed to let her stay there until the adoption went through. He actually agreed to the adoption.
Đây là trên đường đến trại trẻ mồ côi. Đây là Cha Keene. Ông ấy là một người tuyệt vời. Bọn trẻ đến từ mọi nơi tại Hàn Quốc. và ông ấy tìm kiếm gia đình cho các em. Đây là một nhân viên xã hội đang phỏng vấn Huyn-Sook. Lúc này tôi nghĩ rằng cô bé hoàn toàn không bị tác động bởi chuyện này, bởi vì bà của em là một người hiểu biết, và là người mà dân làng thường hay ghé thăm. Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng có thể họ là một trong những gia đình nghèo khó trong làng, nhưng lại được người ta tôn trọng nhất. Có lẽ bà cụ đã từng yêu cầu dân làng hãy đối xử tôn trọng với Huyn-Sook như đối xử với bà. Huyn-Sook ở lại với Cha Keene, và người cậu đồng ý cho em ở đó đến khi xong thủ tục nhận nuôi. Anh ta chấp nhận việc cho con nuôi.
And I went off on assignment and came back a week later, and Father Keane said, "I've got to talk to you about Eun-Sook." I said, "Oh God, now what?" And he takes me into this room, closes the door and says, "I have 75 children here in the orphanage, and it's total bedlam." There's clothes, there's kids. Three adults and 75 kids -- you can imagine. And he said, "The second day she was here she made up a list of all of the names of the older kids and the younger kids. And she assigned one of the older kids to each of the younger kids. And then she set up a work detail list of who cleaned the orphanage on what day." And he said, "She's telling me that I'm messy and I have to clean up my room." And he said, "I don't know who raised her, but she's running the orphanage, and she's been here three days."
Tôi đi làm việc và trở lại sau 1 tuần. Cha Keene bảo tôi, "Tôi phải nói chuyện với anh về Hyun-Sook." Tôi nói, "Chúa ơi, có chuyện gì vậy?" Chúng tôi nói chuyện trong một căn phòng. Ông nói " Tôi có tới 75 đứa trẻ trong viện mồ côi nên nên mọi thứ rất hỗn độn." Quần áo, trẻ con, và anh biết đấy, chỉ có ba người lớn lo cho 75 đứa trẻ. Ông ta nói, "Ngày thứ hai con bé ở đây nó đã lập danh sách những đứa bé lớn và những đứa nhỏ. Cô bé giao cho những đứa trẻ lớn hơn chăm sóc những đứa bé hơn. Cô bé làm một danh sách công việc chi tiết phân công lịch dọn dẹp trại trẻ. Con bé còn chê tôi luộm thuộm, và bảo tôi nên dọn phòng. Tôi không biết ai dạy dỗ cô bé, nhưng nó đang quản lý cái trại trẻ này đấy và nó mới ở đây có ba ngày."
(Laughter)
(cười)
This was movie day that she organized where all the kids went to the movies. A lot of the kids who had been adopted wrote back to the other kids, telling them what their life was like with their new families. So it was a really big deal when the letters showed up. This is a woman who is now working at the orphanage, whose son had been adopted. Gene and Gayle started studying Korean the moment they had gotten my first letter. They really wanted to be able to welcome Eun-Sook into their family. And one of the things Father Keane told me when I came back from one of these trips -- Eun-Sook had chosen the name Natasha, which I understood was from her watching a "Rocky and Bullwinkle" cartoon on the American Air Force station. This may be one of those myth-buster things that we'll have to clear up here, in a minute.
Đây là ngày xem phim do cô bé tổ chức, lũ trẻ được đi xem phim. Nhiều đứa bé sau khi được nhận nuôi, đã viết thư cho những đứa trẻ khác, kể về cuộc sống với gia đình mới. Nên những lá thư này rất được quan tâm. Đây là một phụ nữ đang làm việc tại trả trẻ con trai của cô ấy cũng đã được nhận nuôi. Gene and Gail đã bắt đầu học tiếng Hàn khi họ nhận lá thư đầu tiên của tôi. Họ thực sự muốn được chào đón Hyun-Sook tới với gia đình mình. Cha Keene nói với tôi khi tôi quay về sau các chuyến đi là Hyun-Sook đã chọn cái tên Natasha. Tôi nghĩ cô bé lấy tên này từ bộ phim "Rocky and Bullwinkle" chiếu ở trạm không quân Mỹ. Đây là một trong những bí ẩn chúng ta sẽ làm rõ trong ít phút tới. Bạn tôi Gene bay qua với cậu con trai Tim.
So, my friend Gene flew over with his son, Tim. Gayle couldn't come. And they spent a lot of time huddled over a dictionary. And this was Gene showing the uncle where Atlanta was on the map, where he lived. This is the uncle signing the adoption papers. Now, we went out to dinner that night to celebrate. The uncle went back to his family and Natasha and Tim and Gene and I went out to dinner. And Gene was showing Natasha how to use a knife and fork, and then Natasha was returning the utensil lessons. We went back to our hotel room, and Gene was showing Natasha also where Atlanta was. This is the third night we were in Korea. The first night we'd gotten a room for the kids right next to us.
Gail không tới được. Họ dành nhiều thời gian với cuốn từ điển. Đây là Gene chỉ cho người cậu vị trí của Atlanta, nơi họ đang sống. Đây là người cậu ký giấy cho con nuôi. Tối đó, chúng tôi ra ngoài ăn mừng. Người cậu trở về nhà. Natasha, Tim, Gene, và tôi đi ăn tối. Gene chỉ cho Natasha cách dùng dao và nĩa, còn Natasha dạy Gene dùng đũa. Chúng tôi trở về khách sạn. Gene chỉ cho Natasha vị trí của Atlanta. Đây là đêm thứ ba chúng tôi ở Hàn Quốc. Đêm đầu chúng tôi thuê một phòng cạnh phòng tôi cho hai đứa trẻ.
I'd been staying in this room for about three months -- it was a little 15-story Korean hotel. The second night, we didn't keep the kids' room, because we slept on the floor with all the kids at the orphanage. And the third night, we came back -- we'd just gone out to dinner, where you saw the pictures -- and we got to the front desk, and the guy said, "There's no other free rooms on your floor tonight, you can put the kids five floors below you." And Gene and I looked at each other and said, "We don't want two 11-year-olds five floors away." So his son said, "I have a sleeping bag, I'll sleep on the floor." And I said, "I have one too." So Tim and I slept on the floor, Natasha got one bed, Gene got the other -- kids pass out, it's been very exciting for three days.
Tôi đã ở phòng đó khoảng 3 tháng. Đó là một khách sạn Hàn Quốc nhỏ, 15 tầng. Đêm thứ hai, chúng tôi không thuê phòng cho lũ trẻ vì chúng tôi ngủ lại trại trẻ, nằm trên sàn với bọn trẻ ở đó. Đêm thứ 3 khi ăn tối về, chúng tôi đến quầy lễ tân, người trực quầy nói với chúng tôi rằng "Đêm nay không còn phòng trống ở tầng đó. Có một phòng ở dưới đó 5 tầng, nếu ông muốn thuê cho bọn trẻ." Gene với tôi nhìn nhau và nói: "Không. Chúng tôi không để hai đứa bé 11 tuổi ngủ cách mình 5 tầng được. Tim nói "Cha, con có túi ngủ, con có thể nằm sàn." Tôi bảo "Đúng thế, chú cũng có một cái." Thế là tôi và Tim ngủ trên sàn nhà. Natasha và Gene mỗi người 1 giường. Bọn trẻ thiếp đi. Đó là ba ngày rất thú vị.
We're lying in bed, and Gene and I are talking about how cool we are. We said, "That was so great, we saved this little girl's life." We were just like, you know, just full of ourselves. And we fall asleep -- and I've been in this room for a couple of months now. And they always overheat the hotels in Korea terribly, so during the day I always left the window open. And then about midnight, they turn the heat off in the hotel. So at 1am, the whole room would be like 20 below zero, and I'd get up. I'd been doing this every night I'd been there. So, sure enough, it's one o'clock, room's freezing, I go to close the window and I hear people shouting outside, and I thought, "Oh, the bars must have just gotten out." I don't speak Korean, but I'm hearing these voices, and I'm not hearing anger, I'm hearing terror. So I open the window and I look out, and there's flames coming up the side of our hotel, and the hotel's on fire. So I run over to Gene and I wake him up, and I say, "Don't freak out, I think the hotel's on fire." And now there's smoke and flames coming by our windows -- we're on the 11th floor. So the two of us were just like, "Oh my God, oh my God."
Gene và tôi bàn luận những việc mình đã làm được Chúng tôi nói "Tốt quá, chúng ta đã cứu vớt cuộc đời cô bé." Các bạn thấy đấy, chúng tôi hoàn toàn thỏa mãn với bản thân. Và chúng tôi thiếp đi. Tôi đã ở căn phòng này khoảng vài tháng nay. Các khách sạn ở Hàn Quốc luôn sưởi ấm quá mức cần thiết nên ban ngày, bao giờ tôi cũng mở cửa sổ. Đến nửa đêm, họ lại tắt sưởi. Thế là khoảng 1 giờ sáng, cả căn phòng lạnh như -20 độ vậy nên tôi tỉnh giấc. Từ lúc tới đây, đêm nào cũng vậy. Đêm ̣đó, một giờ sáng, căn phòng lạnh như băng. Tôi đi ̣̣đóng cửa sổ, và tôi nghe tiếng người la hét bên ngoài. Tôi nghĩ "Chắc mấy bar giờ mới đóng cửa." Tôi không hiểu tiếng Hàn, nhưng trong giọng họ tôi không nghe thấy giận dữ mà nghe thấy khiếp sợ. Thế là tôi mở cửa sổ, nhìn ra ngoài, và tôi thấy lửa ở một bên của khách sạn. Khách sạn đang bị cháy. Tôi chạy lại đánh thức Gene. Tôi nói "Gene, hãy bình tĩnh, khách sạn đang bốc cháy." Khói và lửa lan đến cửa sổ phòng chúng tôi Và chúng tôi đang ở tầng 11. Hai chúng tôi cứ la lên "Lạy chúa tôi!" Chúng tôi cố gắng đánh thức Natasha, nhưng chúng tôi không thể.
So we're trying to get Natasha up, and we can't talk to her. You know what kids are like when they've been asleep for like an hour, it's like they took five Valiums -- they're all over the place. And we can't talk to her. His son had the L.L.Bean bootlaces, and we're trying to do up his laces. So we try to get to the door, we run to the door, we open the door, and it's like walking into a blast furnace. There's people screaming, the sound of glass breaking, weird thumps. And the whole room filled with smoke in about two seconds. And Gene turns around and says, "We're not going to make it." And he closes the door, and the whole room is now filled with smoke. We're all choking, and there's smoke pouring through the vents, under the doors. There's people screaming. I just remember this unbelievable -- just utter chaos.
Các bạn cũng biết khi ngủ được 1 giờ lũ trẻ như vừa uống 5 viên an thần Valium: Chúng ngủ mê mệt. Chúng tôi không sao đánh thức được cô bé. Tôi nhớ là Tim có dây giầy hiệu L.L. Bean, chúng tôi cố cột dây giàu cho cậu bé. Chúng tôi chạy về phía cửa. Cừa mở cửa ra, chúng tôi thấy mình như đang trong lò lửa vậy. Có tiếng người la hét, tiếng thủy tinh vỡ, và tiếng đập kì lạ. Chỉ vài giây thôi, cả căn phòng ngập trong khói. Gene quay người nói "Chúng ta sẽ không ra khỏi đây được." Anh ấy đóng cửa phòng, và bây giờ cả căn phòng ngập khói. Chúng tôi bị ngạt thở và khói tràn vào qua lỗ thông gió, dưới các cánh cửa. Mọi người la hét. Tôi chỉ nhớ mọi thứ hoàn toàn hỗn loạn.
I remember sitting near the bed, and I had two overwhelming feelings. One was absolute terror. "Oh, please God, I just want to wake up. This has got to be a nightmare, this can't be happening. Please, I just want to wake up." And the other is unbelievable guilt. Here I've been playing God with my friends' lives, my friends' son, with Natasha's life, and this what you get when you try playing God, is you hurt people. I remember just being so frightened and terrified. And Gene, who's lying on the floor, says, "We've got to soak towels." I said, "What?" "We've got to soak towels. We're going to die from the smoke." So got towels and put them over our faces and the kids' faces. Then he said, "Do you have gaffer's tape?" "What?" "Do you have gaffer's tape?" I said, "Somewhere in my Halliburton." He says, "We've got to stop the smoke. That's all we can do." I mean, Gene -- thank God for Gene. So we put the room service menus over the vents in the wall, we put blankets at the bottom of the door, we put the kids on the windowsill to try to get some air. And there was a new building, going up, that was being built right across the street from our hotel. And there, in the building, were photographers, waiting for people to jump. Eleven people ended up dying in the fire. Five people jumped and died, other people were killed by the smoke. And there's this loud thumping on the door after about 45 minutes in all this, and people were shouting in Korean. And I remember -- Natasha didn't want us opening the door -- sorry, I was trying not to open the door, because we'd spent so much time barricading the room. I didn't know who it was, I didn't know what they wanted, and Natasha could tell they were firemen trying to get us out. I remember a sort of a tussle at the door, trying to get the door open.
Tôi nhớ rằng đang ngồi cạnh giường, tôi cảm thấy 2 điều. Một là kinh sợ tột độ. "Lạy chúa, hãy để con tỉnh lại" Đây là ác mộng. Nó không thể xảy ra được. Xin để con tỉnh dậy, đây chắc chắn là ác mộng." Cảm giác còn lại là tội lỗi ngập tràn. Tôi đã làm như mình là thượng đế, sắp xếp cuộc đời bạn tôi và con trai, và Natasha . Khi cố gắng kiểm soát cuộc đời ai đó, bạn khiến họ tổn thương. Tôi đã rất hoảng sợ và kinh hãi. Gene nằm dưới sàn nói: "Chúng ta phải thấm ướt khăn." Tôi hỏi "Cái gì cơ?" "Thấm ướt khăn đi, nếu không sẽ chết vì ngạt khói." Chúng tôi chạy vào nhà tắm lấy khăn, phủ lên mặt mình bọn trẻ. Gene hỏi tôi "Cậu có băng keo điện không?" Tôi nói "Cái gì?" Gene bảo "Cậu có băng keo điện không?" Tôi nói, "Có. Ở trong vali của tớ." Gene nói "Chúng ta phải khống chế khói. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm" Tôi nghĩ, lạy Chúa vì có Gene. Chúng tôi dán mấy tờ thực đơn lên lỗ thông gió. Chúng tôi chặn chăn vào dưới cửa. Chúng tôi đặt bọn trẻ lên bệ cửa sổ để chúng có thể hít thở. Có một tòa nhà mới xây, ngay bên ngoài, bên kia đường từ chỗ khách sạn này. Ở đó, có tay thợ ảnh đang đợi người ta nhảy xuống. 11 người đã chết trong đám cháy. 5 người chết vì nhảy từ trên lầu xuống. Nhưng người khác chết vì khói. Khoảng 45 phút sau, có tiếng đập thùm thụp vào cửa. và có tiếng người hét lên bằng tiếng Hàn. Tôi nhớ là Natasha không muốn chúng tôi mở cửa à không, tôi cố gắng không mở cửa, vì chúng tôi đã rất tốn công chặn khói từ cửa. Tôi không biết họ là ai, muốn gì và Natasha bảo đó là lính cứu hỏtusa đang cố gắng cứu chúng tôi. Ở bên ngoài, người ta đang cố gắng mở. 12 tiếng sau, họ đưa chúng tôi ra hành lang.
In any case, 12 hours later -- I mean, they put us in the lobby. Gene ended up using his coat, and his fist in the coat, to break open a liquor cabinet. People were lying on the floor. It was one of just the most horrifying nights. And then 12 hours later, we rented a car, as we had planned to, and drove back to Natasha's village. And we kept saying, "Do you realize we were dying in a hotel fire, like eight hours ago?" It's so weird how life just goes on. Natasha wanted to introduce her brother and father to all the villagers, and the day we showed up turned out to be a 60-year-old man's birthday. This guy's 60 years old. So it turned into a dual celebration, because Natasha was the first person from this village ever to go to the United States. So, these are the greenhouse tents. This is the elders teaching Gene their dances. We drank a lot of rice wine. We were both so drunk, I couldn't believe it.
Gene bọc nắm đấm vào áo khoác và đập vỡ tủ rượt. Mọi người nằm la liệt dưới đất. Thật là một đêm kinh hoàng. 12 giờ sau, theo như kế hoạch, chúng tôi thuê một chiếc xe, và lái về làng của Natasha. Chúng tôi lặp lại: "Suýt chút nữa là chúng ta chết cháy rồi, chỉ 8 tiếng trước thôi." Cuộc đời luôn kì lạ như vậy. Natasha muốn giới thiệu cha và anh cô bé với dân làng. Ngày chúng tôi về là sinh nhật 60 tuổi của một ông lão. Đây chính là ông ấy. Thế là người ta ăn mừng kép, vì Natasha là người đầu tiên trong làng được đi qua Mỹ. Đây là những cái lều nilon. Đây là những người già đang dạy Gene những điệu nhảy của họ. Chúng tôi uống rất nhiều rượu gạo. Cả hai đều say mềm. Tôi không thể tưởng tượng được điều này.
This is the last picture before Gene and Tim headed back. The adoption people told us it was going to take a year for the adoption to go through. Like, what could you do for a year? So I found out the name of every official on both the Korean and American side, and I photographed them, and told them how famous they were going to be when this book was done. And four months later, the adoption papers came through. This is saying goodbye to everybody at the orphanage. This is Father Keane with Natasha at the bus stop. Her great aunt at the airport. I had a wonderful deal with Cathay Pacific airlines for many years, where they gave me free passes on all their airlines in return for photography. It was like the ultimate perk. And the pilot, I actually knew -- because they used to let me sit in the jump seat, to tell you how long ago this was. This is a TriStar, and so they let Natasha actually sit in the jump seat. And the pilot, Jeff Cowley, actually went back and adopted one of the other kids at the orphanage after meeting Natasha.
Đây là tấm hình cuối cùng của Gene và Tim trước khi quay về Mỹ. Những người phụ trách cho nhận con nuôi nói phải mất khoảng 1 năm để giấy tờ được thông qua. Tôi nghĩ người ta làm gì mà cần tới 1 năm? Thế là tôi tìm đến từng cán bộ liên quan, cả Hàn Quốc và Mỹ. Tôi chụp ảnh họ và bảo rằng họ sẽ rất nổi tiếng khi cuốn sách được xuất bản. Và chỉ bốn tháng sau, thủ tục xin con nuôi đã hoàn tất. Đây là khi chúng tôi tạm biệt những người ở trại trẻ Đây là cha Keene và Natasha ở bến xe buýt. Bà dì của cô bé ở sân bay. Tôi có một giao dịch tuyệt vời với hãng Cathay Pacific trong nhiều năm: họ cho tôi bay miễn phí và tôi chụp ảnh cho họ. Đó là một ưu đãi hậu hĩnh. Đây là viên phi công tôi quen. Họ từng cho tôi ngồi ở jump seat (ghế phụ trong buồng lái) Ưu đãi này đã kéo dài lâu rồi. Đây là chiếc Tri-Star, và họ cho Natasha ngồi ở jump seat. Và viên phi công Jeff Cowley đã quay lại xin một đứa con ở trại trẻ sau khi gặp Natasha.
This is 28 hours later in Atlanta. It's a very long flight. Just to make things even crazier, Gayle, Natasha's new mom, was three days away from giving birth to her own daughter. You know, if you were writing this, you'd say, "No, we've got to write the script differently." This is the first night showing Natasha her new cousins and uncles and aunts. Gene and Gayle know everyone in Atlanta -- they're the most social couple imaginable. So, at this point, Natasha doesn't speak a word of English, other than what little Father Keane taught her. This is Kylie, her sister, who's now a doctor, on the right. This is a deal I had with Natasha, which is that when we got to Atlanta she could cut off my beard. She never liked it very much.
Đây là ở Atlanta sau 28 giờ bay, một chuyến bay rất dài. Để làm câu chuyện thêm hấp dẫn, chỉ còn 3 ngày nữa là Gail, mẹ mới của Natasha, sẽ sinh một bé gái. Nếu các bạn là người viết câu chuyện này, bạn chắc hẳn sẽ nói "Không, tôi sẽ viết kịch bản khác cơ" Đây là đêm đầu tiên Natasha thấy các anh em họ và các cô chú mới. Gene and Gail biết hết mọi người ở Atlanta Họ xã giao rất rộng. Khi đó, Natasha không nói một từ tiếng Anh trừ một chút mà Cha Keene đã dạy cô bé. Đây là Kylie, em gái cô bé, hiện là một bác sĩ, ở phía bên phải. Tôi đã thỏa thuận với Natasha rằng khi đến Atlanta cô bé có thể cắt bỏ bộ râu của tôi. Con bé không thích bộ râu lắm.
She learned English in three months. She entered seventh grade at her own age level. Pledge of Allegiance for the first time. This is her cooking teacher. Natasha told me a lot of the kids thought she was stuck up, because they would talk to her and she wouldn't answer, and they didn't realize she didn't speak English very well. But what I noticed, again as an observer, was she was choosing who was going to be on her team, and seemed to be very popular very, very quickly. Now, remember the picture, how much she looked like her grandmother, at the beginning? People were always telling Natasha how much she looks like her mother, Gayle.
Cô bé học tiếng Anh trong khoảng 3 tháng, sau đó vào học lớp 7 đúng tuổi. Lễ chào cờ đầu tiên của cô bé. Đây là cô giáo dạy nấu ăn của Natasha. Natasha nói với tôi rằng nhiều bạn bè nghĩ cô kiêu ngạo vì cô không trả lời khi chúng bắt chuyện. Ban đầu, lũ trẻ không nhận ra là Natasha nói tiếng Anh không tốt Là một người ngoài cuộc, tôi thấy thế này: con bé đang chọn lựa người mình sẽ chơi cùng và được rất nhiều bè bạn yêu thích một cách nhanh chóng. Các bạn có nhớ bức ảnh mà cô bé nhìn rất giống bà ngoại không? Người ta lại thường bảo Natasha rất giống mẹ cô, Gail.
(Laughter)
This is a tense moment in the first football game, I think. And Kylie -- I mean, it was almost like Kylie was her own child. She's being baptized. Now, a lot of parents, when they adopt, actually want to erase their children's history. And Gayle and Gene did the complete opposite. They were studying Korean; they bought Korean clothes. Gene even did a little tile work in the kitchen, which was that, "Once upon a time, there was a beautiful girl that came from the hills of Korea to live happily ever after in Atlanta."
Đây là một khoảnh khác gay cấn trong trận bóng đá đầu tiên của cô bé. Và Kyle, Natasha chăm sóc Kyle như thể nó là con của cô bé. Đây là lễ rửa tội. Có nhiều cha mẹ khi xin con nuôi, sẽ muốn các em quên đi quá khứ. Gail and Gene thì hoàn toàn ngược lại. Họ học tiếng Hàn, mua quần áo Hàn. Gene thậm chí còn viết một câu trong nhà bếp thế này: "Ngày xửa ngày xưa, có một bé gái xinh đẹp đến từ vùng đồi núi của Hàn Quốc và sống an vui suốt đời ở Atlanta.
She hates this picture -- it was her first job. She bought a bright red Karmann Ghia with the money she made working at Burger King. The captain of the cheerleaders. Beauty pageant. Used to do their Christmas card every year. Gene's been restoring this car for a million years.
Cô bé ghét ảnh này - công việc đầu tiên của cô. Natasha mua chiếc Karmann Ghia màu đỏ tươi với số tiền kiếm được ở Burger King. Cô là đội trưởng đội cổ vũ. Thí sinh trong cuộc thi sắc đẹp. Họ tự làm thiệp Giáng sinh mỗi năm. Gene đã sửa chiếc xe này rất lâu rồi.
Kodak hired Natasha to be a translator for them at the Olympics in Korea. Her future husband, Jeff, was working for Canon cameras, and met Natasha at the Olympic Village. This is her first trip back to Korea. So there's her uncle. This is her half sister. She went back to the village. That's her best friend's mother. And I always thought that was a very Annie Hall kind of outfit.
Kodak nhận Natasha làm phiên dịch viên ở Thế Vận Hội tại Hàn Quốc. Người chồng tương lai của cô, Jeff, làm việc cho Canon, và gặp Natasha tại làng Olympic. Đây là chuyến đi về Hàn Quốc đầu tiên. Đó là cậu cô. Đây là chị em cùng mẹ của cô. Cô trở về làng. Đây là mẹ của bạn thân cô. Tôi lúc nào cũng nghĩ bộ đồ này giống Annie Hall.
(Laughter)
It's just, you know, it was just so interesting, just to watch -- this is her mother in the background there. This is Natasha's wedding day. Gene is looking a little older. This is Sydney, who's going to be three years old in a couple of days. And there's Evan.
Các bạn thấy đấy, thật là thú vị khi thấy đây là mẹ cô ở phía sau. Đây là ngày cưới của Natasha. Gene nhìn già hơn một chút. Đây là Sydney, vài ngày nữa sẽ lên ba tuổi Và đó là Evan.
And Natasha, would you just come up, for a second, just maybe to say hello to everybody?
Natasha, hãy lên đây một chút thôi, để chào mọi người.
(Applause)
(Vỗ tay)
Natasha's actually never heard me tell the story. You know, we've looked at the pictures together.
Natasha chưa bao giờ nghe tôi kể chuyện này Ý tôi là, chúng tôi đã từng cùng nhau xem ảnh
Natasha: I've seen pictures millions of times, but today was the first time I'm actually seeing him give the whole presentation. I started crying.
Natasha: Tôi đã xem những bức ảnh này cả triệu lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy chú ấy kể toàn bộ câu chuyện. Tôi đã bật khóc.
Rick Smolan: There's about 40 things she's going to tell me, "That wasn't what happened." Natasha: I'll tell you that later.
RS: Tôi chắt chắn cô bé muốn nói với tôi những 40 điều. "Chuyện đó đâu có xảy ra như vậy. Chú đâu có nói như vậy." Natasha: Chút xíu nữa đây, tôi sẽ nói sau. (Cười)
RS: Anyway, thank you, Mike and Richard, so much for letting us tell the story.
RS: Dù sao đi nữa, cám ơn Mike và Richard, đã cho chúng tôi kể câu chuyện này.
Thank you, all of you.
Cám ơn tất cả các bạn.
(Applause)
(Vổ tay)