Imagine a world in which you see numbers and letters as colored even though they're printed in black, in which music or voices trigger a swirl of moving, colored shapes, in which words and names fill your mouth with unusual flavors. Jail tastes like cold, hard bacon while Derek tastes like earwax. Welcome to synesthesia, the neurological phenomenon that couples two or more senses in 4% of the population. A synesthete might not only hear my voice, but also see it, taste it, or feel it as a physical touch. Sharing the same root with anesthesia, meaning no sensation, synesthesia means joined sensation. Having one type, such as colored hearing, gives you a 50% chance of having a second, third, or fourth type. One in 90 among us experience graphemes, the written elements of language, like letters, numerals, and punctuation marks, as saturated with color. Some even have gender or personality. For Gail, 3 is athletic and sporty, 9 is a vain, elitist girl. By contrast, the sound units of language, or phonemes, trigger synestetic tastes. For James, college tastes like sausage, as does message and similar words with the -age ending. Synesthesia is a trait, like having blue eyes, rather than a disorder because there's nothing wrong. In fact, all the extra hooks endow synesthetes with superior memories. For example, a girl runs into someone she met long ago. "Let's see, she had a green name. D's are green: Debra, Darby, Dorothy, Denise. Yes! Her name is Denise!" Once established in childhood, pairings remain fixed for life. Synesthetes inherit a biological propensity for hyperconnecting brain neurons, but then must be exposed to cultural artifacts, such as calendars, food names, and alphabets. The amazing thing is that a single nucleotide change in the sequence of one's DNA alters perception. In this way, synesthesia provides a path to understanding subjective differences, how two people can see the same thing differently. Take Sean, who prefers blue tasting food, such as milk, oranges, and spinach. The gene heightens normally occurring connections between the taste area in his frontal lobe and the color area further back. But suppose in someone else that the gene acted in non-sensory areas. You would then have the ability to link seemingly unrelated things, which is the definition of metaphor, seeing the similar in the dissimilar. Not surprisingly, synesthesia is more common in artists who excel at making metaphors, like novelist Vladimir Nabokov, painter David Hockney, and composers Billy Joel and Lady Gaga. But why do the rest of us non-synesthetes understand metaphors like "sharp cheese" or "sweet person"? It so happens that sight, sound, and movement already map to one another so closely, that even bad ventriloquists convince us that the dummy is talking. Movies, likewise, can convince us that the sound is coming from the actors' mouths rather than surrounding speakers. So, inwardly, we're all synesthetes, outwardly unaware of the perceptual couplings happening all the time. Cross-talk in the brain is the rule, not the exception. And that sounds like a sweet deal to me!
Hãy nghĩ về 1 thế giới ¶ trong đó bạn thấy con số và chữ cái bằng màu sắc mặc dù chúng được in bằng màu đen, khi âm nhạc hay giọng nói tạo vòng xoáy của chuyển động, những khối màu, trong đó các từ và tên từ miệng bạn có hương vị khác thường. Nhà tù có vị lạnh, như thịt xông khói cứng trong khi Derek có vị như ráy tai. Chào mừng bạn đến với cảm giác kèm, 1 hiện tượng thần kinh có thể gán gép 2 cảm giác hay nhiều hơn thế và xuất hiện ở 4% dân số thế giới. Người có cảm giác kèm không chỉ nghe được giọng nói, mà còn thấy nó, nếm được nó, hoặc cảm thấy nó như một va chạm thân thể. Có chung gốc với từ 'gây mê', nghĩa là không có cảm giác, cảm giác kèm mang nghĩa là có nhiều cảm giác. Với một loại, chẳng hạn như nghe được màu, sẽ cho bạn 50% cơ hôi có được cảm giác thứ hai, thứ ba, hoặc loại thứ tư. Cứ 90 người trong chúng ta sẽ có 1 người có trải nghiệm về tự vị, phần tử viết của ngôn ngữ, như chữ cái, chữ số, và các dấu câu, được bão hòa với màu sắc. Một số thậm chí có giới tính hay cá tính riêng. Đối với Gail, 3 có tính vận động và thể thao, 9 là một cô gái thượng lưu rỗng tuếch. Ngược lại, các đơn vị âm thanh của ngôn ngữ, hay âm vị, sẽ kích hoạt cảm giác kèm. Đối với James, đại học (college) có vị như xúc xích, cũng như tin nhắn và những từ tương tự có đuôi -age. Cảm giác kèm là một đặc điểm, giống như ta có đôi mắt xanh, chứ không phải chứng rối loạn bởi vì nó không có gì sai cả. Thực tế, có cảm giác kèm sẽ cho ta những móc nối giúp ta lưu trữ kỉ niệm tốt hơn. Ví dụ, một cô gái chạy đến một người cô đã lâu không gặp. "Xem nào, cô ấy có 1 cái tên màu xanh lá. D là màu xanh: Debra, Darby, Dorothy, Denise. A! Tên cô ấy là Denise! " Khi biết điều đó từ nhỏ, suy nghĩ đó sẽ được duy trì mãi. Cảm giác kèm kế thừa một xu hướng sinh học kích thích kết nối tế bào thần kinh não, nhưng cần được tiếp xúc với các tạo tác văn hóa như lịch, tên thực phẩm, và bảng chữ cái. Điều đáng ngạc nhiên là sự thay đổi các nucleotide trong trình tự DNA của một người sẽ làm thay đổi nhận thức của họ. Bằng cách này, cảm giác kèm cung cấp một con đường để hiểu được sự khác biệt chủ quan, làm thế nào 2 người có nhận thức khác nhau về cùng 1 vấn đề. Sean, người thích ăn đồ có vị màu xanh, chẳng hạn như sữa, cam, và rau chân vịt. Các gen làm tăng sự kết nối giữa vùng cảm nhận hương vị trong thùy trán và vùng cảm nhận màu sắc. Nhưng giả sử với người khác khi các gen lại ở trong những vùng không cảm giác. Sau đó, bạn sẽ có khả năng liên kết những điều dường như không liên quan, đó là định nghĩa của ẩn dụ, để thấy sự liên quan trong thứ không liên quan. Không quá ngạc nhiên khi cảm giác kèm xuất hiện ở những nghệ sĩ sử dung phép ẩn dụ xuất sắc như nhà văn Vladimir Nabokov, họa sĩ David Hockney, và nhà soạn nhạc Billy Joel và Lady Gaga. Vậy vì sao có những người không có cảm giác kèm, để hiểu nghĩa ẩn dụ chẳng hạn như "pho mát sắc nét" hoặc "người ngọt ngào"? Nó vẫn xảy ra với dấu hiệu, âm thanh, và chuyển động, với quan hệ chặt chẽ. mà ngay cả người nói tiếng bụng cũng thuyết phục chúng ta rằng người câm đang nói. Phim ảnh, tương tự, có thể thuyết phục ta rằng âm thanh phát ra từ miệng diễn viên chứ không phải từ loa bên ngoài. Vì vậy, thật ra, chúng ta đều có cảm giác kèm. khi chúng ta không chú ý đến xung quanh thì nó luôn xảy ra. Sự nhiễu âm trong não là quy luật, chứ không phải ngoại lệ. Và nghe nó thật là ngọt ngào với tôi!