So a few years ago, I did something really brave, or some would say really stupid. I ran for Congress.
Một vài năm trước, tôi đã làm một việc rất dũng cảm, hoặc vài người có thể nói rất ngốc nghếch. Tôi ứng cử vào Quốc hội.
For years, I had existed safely behind the scenes in politics as a fundraiser, as an organizer, but in my heart, I always wanted to run. The sitting congresswoman had been in my district since 1992. She had never lost a race, and no one had really even run against her in a Democratic primary. But in my mind, this was my way to make a difference, to disrupt the status quo. The polls, however, told a very different story. My pollsters told me that I was crazy to run, that there was no way that I could win.
Trong nhiều năm, tôi đã được an toàn về chính trị như một người gây quỹ, một người tổ chức, nhưng trong trái tim, tôi luôn luôn muốn ứng cử. Nữ đại biểu quốc hội có ở khu vực của tôi từ 1992. Cô ấy không bao giờ thất bại ở cuộc đua nào, và thậm chí không ai đua với cô ấy vào Đảng Dân chủ. Nhưng trong tâm trí tôi, đó là cách để tạo sự khác biệt, để thay đổi hiện trạng. Tuy nhiên, những lá phiếu nói lên một câu chuyện rất khác Những thăm dò dư luận cho biết tôi đang chạy điên cuồng, không có cách nào để tôi chiến thắng.
But I ran anyway, and in 2012, I became an upstart in a New York City congressional race. I swore I was going to win. I had the endorsement from the New York Daily News, the Wall Street Journal snapped pictures of me on election day, and CNBC called it one of the hottest races in the country. I raised money from everyone I knew, including Indian aunties that were just so happy an Indian girl was running. But on election day, the polls were right, and I only got 19 percent of the vote, and the same papers that said I was a rising political star now said I wasted 1.3 million dollars on 6,321 votes. Don't do the math. It was humiliating.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục, và năm 2012, tôi đã trở thành một ứng cử viên sáng giá cho cuộc tranh cử Quốc hội ở New York. Tôi thề tôi đã sắp chiến thắng. Tôi có sự thừa nhận từ tờ New York Daily News, Tạp chí Wall Street đã chụp nhanh tôi vào ngày bầu cử, và CNBC cho rằng đây là một trong những cuộc đua nóng nhất. Tôi nhận được tiền từ mọi người tôi biết, bao gồm cả những người cô ở Ấn Độ điều đó thật là vui khi một cô gái Ấn Độ đi tranh cử. Nhưng vào ngày bầu cử, những lá phiếu đã đúng, và tôi chỉ đạt 19% phiếu bầu, và những tờ báo trên đã nói tôi là một ngôi sao chính trị đang nổi giờ lại nói tôi làm phí phạm 1.3 triệu USD vào 6,321 lá phiều. Đừng làm phép toán. Điều đó thật nhục nhã.
Now, before you get the wrong idea, this is not a talk about the importance of failure. Nor is it about leaning in. I tell you the story of how I ran for Congress because I was 33 years old and it was the first time in my entire life that I had done something that was truly brave, where I didn't worry about being perfect.
Bây giờ, trước khi bạn có ý nghĩ sai, đây không phải một bài nói về sự quan trọng của thất bại. Cũng không phải về sự nghiêng mình. Tôi kể câu chuyện về việc tôi chạy đua vào Quốc hội như thế nào bởi tôi đã 33 tuổi và đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi làm một việc dũng cảm đúng nghĩa, tôi không lo lắng về việc trở nên hoàn hảo.
And I'm not alone: so many women I talk to tell me that they gravitate towards careers and professions that they know they're going to be great in, that they know they're going to be perfect in, and it's no wonder why. Most girls are taught to avoid risk and failure. We're taught to smile pretty, play it safe, get all A's. Boys, on the other hand, are taught to play rough, swing high, crawl to the top of the monkey bars and then just jump off headfirst. And by the time they're adults, whether they're negotiating a raise or even asking someone out on a date, they're habituated to take risk after risk. They're rewarded for it. It's often said in Silicon Valley, no one even takes you seriously unless you've had two failed start-ups. In other words, we're raising our girls to be perfect, and we're raising our boys to be brave.
Và tôi không cô đơn: nhiều phụ nữ đã nói với tôi họ hướng về sự nghiệp và nghề nghiệp rắng họ biết họ đang làm rất tốt, rằng họ biết họ sắp trở nên hoàn hảo, và không có thắc mắc vì sao. Phần lớn các cô gái được dạy dỗ để tránh rủi ro và thất bại. Chúng ta được dạy để cười xinh đẹp, làm mọi việc an toàn, nhận tất cả điểm A. Con trai, ngược lại, được dạy chơi mạnh mẽ, bay cao, làm những việc cực kỳ nguy hiểm và ngốc nghếch Và đến khi họ trưởng thành, cho dù họ đang đàm phán một sự tăng lương hay thậm chí mời ai đó đi chơi họ đã được quen với việc rủi ro nối tiếp rủi ro. Họ được thưởng vì điều đó. Ở thung lũng Silicon có một chuyện thường được nói đến rằng thậm chí không ai thuê bạn nghiêm túc trừ phi bạn có 2 lần khởi nghiệp thất bại. Nói một cách khác, chúng ta đang dạy những bé gái trở nên hoàn hảo, và dạy những bé trai trở nên dũng cảm.
Some people worry about our federal deficit, but I, I worry about our bravery deficit. Our economy, our society, we're just losing out because we're not raising our girls to be brave. The bravery deficit is why women are underrepresented in STEM, in C-suites, in boardrooms, in Congress, and pretty much everywhere you look.
Vài người lo lắng về thâm hụt liên bang, nhưng tôi, tôi lo lắng cho sự thiếu hụt lòng dũng cảm của chúng ta. kinh tế, xã hội của chúng ta đang bị thua thiệt bởi vì chúng ta không dạy những bé gái trở nên dũng cảm. Sự thiếu hụt lòng dũng cảm là lý do vì sao phụ nữ ít đại diện ở STEM, ở C-suites, những phòng họp, Quốc hội, và nhiều nơi bạn thấy.
In the 1980s, psychologist Carol Dweck looked at how bright fifth graders handled an assignment that was too difficult for them. She found that bright girls were quick to give up. The higher the IQ, the more likely they were to give up. Bright boys, on the other hand, found the difficult material to be a challenge. They found it energizing. They were more likely to redouble their efforts.
Vào những năm 1980, nhà tâm lý học Carol Dwech xem xét những đứa trẻ lớp 5 làm bài tập nó thật khó với họ. Bà ấy nhận thấy rằng những cô bé sáng sủa từ bỏ rất nhanh. IQ càng cao thì càng dễ từ bỏ. Những bé trai, thì lại khác, nhìn bài tập khó như một thử thách. Họ cảm thấy tràn đầy nghị lực. Họ đã dường như nghi ngờ lại những cố gắng của mình.
What's going on? Well, at the fifth grade level, girls routinely outperform boys in every subject, including math and science, so it's not a question of ability. The difference is in how boys and girls approach a challenge. And it doesn't just end in fifth grade. An HP report found that men will apply for a job if they meet only 60 percent of the qualifications, but women, women will apply only if they meet 100 percent of the qualifications. 100 percent. This study is usually invoked as evidence that, well, women need a little more confidence. But I think it's evidence that women have been socialized to aspire to perfection, and they're overly cautious.
Chuyện gì diễn ra vậy? Ở khối năm, con gái thường nổi trội hơn con trai trong mọi việc, kể cả toán và khoa học, nên nó không phải một câu hỏi về khả năng. Sự khác nhau nằm ở việc con gái và con trai đối mặt với thử thách. Và nó không dừng lại ở lớp 5. Một báo cáo HP đàn ông thường xin việc nếu họ chỉ đạt 60% năng lực, nhưng phụ nữ sẽ xin việc chỉ khi họ đáp ứng đủ 100% tiêu chuẩn. 100%. Nghiên cứu này thường được dẫn chứng như một bằng chứng rằng, phụ nữ cần thêm một chút tự tin. Nhưng tôi lại nghĩ đó là bằng chứng cho rằng phụ nữ bị định hướng xã hội về sự cầu toàn, và họ cẩn trọng quá mức.
(Applause)
(Vỗ tay)
And even when we're ambitious, even when we're leaning in, that socialization of perfection has caused us to take less risks in our careers. And so those 600,000 jobs that are open right now in computing and tech, women are being left behind, and it means our economy is being left behind on all the innovation and problems women would solve if they were socialized to be brave instead of socialized to be perfect.
Và kể cả khi chúng ta có tham vọng, kể cả khi chúng ta đang dựa vào sự hoàn hảo xã hội hóa đó đã làm chúng ta tránh gặp nhiều rủi ro hơn trong sự nghiệp. Và 600,000 công việc đang có sẵn giờ đây về máy tính và công nghệ phụ nữ đang bị bỏ lại đằng sau, và nó có nghĩa kinh tế của ta đang bị bỏ lại đằng sau về tất cả cải tiến và vấn đề phụ nữ có thể giải quyết nếu họ được xã hội thừa nhận để dũng cảm thay vì sự định hướng để hoàn hảo.
(Applause)
(vỗ tay)
So in 2012, I started a company to teach girls to code, and what I found is that by teaching them to code I had socialized them to be brave. Coding, it's an endless process of trial and error, of trying to get the right command in the right place, with sometimes just a semicolon making the difference between success and failure. Code breaks and then it falls apart, and it often takes many, many tries until that magical moment when what you're trying to build comes to life. It requires perseverance. It requires imperfection.
Vì thế, năm 2012, tôi thành lập một công ty dạy phụ nữ viết code và tôi nhận thấy, bằng việc dạy họ viết mã tôi đã làm cho họ cảm thấy dũng cảm. Viết mã, nó là một chuỗi không dừng của thử và sai, của sự cố gắng để đúng lệnh vào đúng chỗ, thỉnh thoảng chỉ với dấu chấm phẩy sẽ tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại. Dòng mã sai và nó tách ra, và việc đó thường cần rất nhiều, rất nhiều lần thử đến một khoảnh khắc diệu kỳ khi cái bạn đang cố gắng làm hoàn thành. Điều đó cần tính kiên trì. Điều đó cần sự không hoàn hảo.
We immediately see in our program our girls' fear of not getting it right, of not being perfect. Every Girls Who Code teacher tells me the same story. During the first week, when the girls are learning how to code, a student will call her over and she'll say, "I don't know what code to write." The teacher will look at her screen, and she'll see a blank text editor. If she didn't know any better, she'd think that her student spent the past 20 minutes just staring at the screen. But if she presses undo a few times, she'll see that her student wrote code and then deleted it. She tried, she came close, but she didn't get it exactly right. Instead of showing the progress that she made, she'd rather show nothing at all. Perfection or bust.
Chúng ta ngay lập tức nhìn vào trong chương trình của mình nỗi sợ không làm đúng của những cô gái, nỗi sợ không hoàn hảo. Những cô gái là giáo viên dạy viết mã cũng kể với tôi câu chuyện như vậy. Trong tuần đầu tiên, khi những cô gái học viết mã, một học sinh sẽ gọi cô ấy và nói "Tôi không biết dòng mã nào để viết" Giáo viên sẽ nhìn vào màn hình của cô ấy, và thấy một dòng trống. Nếu giáo viên không biết điều gì tốt hơn, cô ấy sẽ nghĩ học sinh đó đã dành 20 phút trước chỉ để bật máy. Nhưng nếu cô ấy nén lại một vài lần, cô ấy sẽ thấy học sinh của mình đã viết rồi xóa mã đi. Học sinh ấy đã thử, cô ấy đã gần đến, nhưng cô ấy không làm được chính xác. Thay vì cho cô giáo xem những nỗ lực của mình, cô bé đó chọn cách như không có cố gắng đó. Sự hoàn hảo hay sự phá hỏng.
It turns out that our girls are really good at coding, but it's not enough just to teach them to code.
Nó cho thấy rằng con gái rất giỏi viết mã, nhưng nó là không đủ nếu chỉ dạy họ như vậy.
My friend Lev Brie, who is a professor at the University of Columbia and teaches intro to Java tells me about his office hours with computer science students. When the guys are struggling with an assignment, they'll come in and they'll say, "Professor, there's something wrong with my code." The girls will come in and say, "Professor, there's something wrong with me."
Bạn tôi Lev Brie là giáo sư ở Đại học Colombia và dạy đầu vào cho Java nói với tôi về thời gian làm việc của anh ấy với những sinh viên khoa học máy tính. Khi họ đang vật lộn với bài tập, họ sẽ đến và nói, "Giáo sư, mã của em sai ở đâu đó" Sinh viên nữ đến và nói, "Giáo sư, em sai ở đâu đó."
We have to begin to undo the socialization of perfection, but we've got to combine it with building a sisterhood that lets girls know that they are not alone. Because trying harder is not going to fix a broken system. I can't tell you how many women tell me,
Chúng ta phải làm lại định hướng xã hội về sự hoàn hảo, nhưng ta sẽ kết hợp nó với việc xây dựng tình chị em để những cô gái biết rằng họ không cô đơn. Vì làm việc chăm chỉ hơn không giúp sửa chữa một hệ thống bị hỏng. Tôi không thể nói hết đã có bao nhiêu người phụ nữ nói với tôi
"I'm afraid to raise my hand, I'm afraid to ask a question, because I don't want to be the only one who doesn't understand, the only one who is struggling. When we teach girls to be brave and we have a supportive network cheering them on, they will build incredible things, and I see this every day. Take, for instance, two of our high school students who built a game called Tampon Run -- yes, Tampon Run -- to fight against the menstruation taboo and sexism in gaming. Or the Syrian refugee who dared show her love for her new country by building an app to help Americans get to the polls. Or a 16-year-old girl who built an algorithm to help detect whether a cancer is benign or malignant in the off chance that she can save her daddy's life because he has cancer. These are just three examples of thousands, thousands of girls who have been socialized to be imperfect, who have learned to keep trying, who have learned perseverance. And whether they become coders or the next Hillary Clinton or Beyoncé, they will not defer their dreams.
"Tôi sợ giơ tay, tôi sợ đặt câu hỏi, bởi tôi không muốn là người duy nhất không hiểu gì, người duy nhất gặp khó khăn. Khi ta dạy những cô gái về lòng dũng cảm và ta có một đội ngũ hỗ trợ cho họ, họ có thể làm nên những thứ đáng kinh ngạc, và tôi nhìn họ mỗi ngày, Ví dụ về 2 học sinh ở trường phổ thông của tôi người mà tạo ra trò Tampon Run -- vâng, Tampon Run -- để chống lại sự hành kinh cấm kỵ và phân biệt giới tính trong trò chơi. Hoặc những người Siria tị nạn người dám bày tỏ tình yêu cho đất nước mới bằng việc tạo ra một ứng dụng giúp người Mỹ bỏ phiếu. Hoặc một cô gái 16 tuổi người tạo ra một thuật toán giúp phát hiện ung thư là lành tính hay ác tính với cơ hội nhỏ nhất để cứu lấy mạng sống của bố mình bởi ông ấy bị ung thư. Đó chỉ là 3 trong hàng nghìn ví dụ, hàng nghìn cô gái định hướng không hoàn hảo, những người đã học được sự cố gắng, những người học được về sự bền bỉ. Và kể cả học có thành người viết mã hay là Hillary Clinton hoặc Beyoncé tiếp theo, thì họ sẽ không trì hoãn giấc mơ của mình.
And those dreams have never been more important for our country. For the American economy, for any economy to grow, to truly innovate, we cannot leave behind half our population. We have to socialize our girls to be comfortable with imperfection, and we've got to do it now. We cannot wait for them to learn how to be brave like I did when I was 33 years old. We have to teach them to be brave in schools and early in their careers, when it has the most potential to impact their lives and the lives of others, and we have to show them that they will be loved and accepted not for being perfect but for being courageous. And so I need each of you to tell every young woman you know -- your sister, your niece, your employee, your colleague -- to be comfortable with imperfection, because when we teach girls to be imperfect, and we help them leverage it, we will build a movement of young women who are brave and who will build a better world for themselves and for each and every one of us.
Và những giấc mơ đó chưa bao giờ quan trọng hơn cho đất nước này. Với kinh tế Hòa Kỳ, với bất kỳ nền kinh tế nào để tăng trưởng, để cải cách thật sự, chúng ta không thể bỏ lại đằng sau một nửa dân số. Chúng ta phải định hướng xã hội cho những cô gái trở nên thoải mái với sự không hoàn hảo, và chúng ta phải làm điều đó ngay hây giờ. Chúng ta không thể chờ họ học trở nên dũng cảm như tôi đã từng khi tôi 33 tuổi. Chúng ta phải dạy họ dũng cảm từ trong trường học và trước khi bước vào sự nghiệp, khi nó có tiềm năng lớn nhất để ảnh hưởng đến cuộc sống của họ và cuộc sống của những người khác, và chúng ta phải cho họ biết họ sẽ được yêu thương và chấp nhận không vì hoàn hảo mà vì đã nỗ lực. Và tôi cần các bạn nói với những người phụ nữ bạn biết -- chị em gái, cháu gái, người làm thuê, bạn học -- hãy thoải mái với sự không hoàn hảo, vì khi ta dạy con gái trở nên không hoàn hảo, và giúp họ nâng tầm nó lên, chúng ta sẽ xây một đòn bẩy với những cô gái trẻ dùng cảm và những người sẽ xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn cho chính họ và cho mỗi người chúng ta.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause) Thank you.
(Vỗ tay) Cảm ơn.
Chris Anderson: Reshma, thank you. It's such a powerful vision you have. You have a vision. Tell me how it's going. How many girls are involved now in your program?
Chris Anderson: Cảm ơn chị Reshma, Đó quả là một tầm nhìn đầy sức mạnh của chị. Nói cho tôi biết nó diễn ra như thế nào. Có bao nhiêu cô gái đang trong chương trình của chị?
Reshma Saujani: Yeah. So in 2012, we taught 20 girls. This year we'll teach 40,000 in all 50 states.
RS: Năm 2012, chúng tôi dạy 20 bé gái. Năm nay chúng tôi sẽ dạy 40,000 em ở 50 bang.
(Applause)
(vỗ tay)
And that number is really powerful, because last year we only graduated 7,500 women in computer science. Like, the problem is so bad that we can make that type of change quickly.
Và con số đó thật sự rất có sức mạnh, bởi năm trước tôi chỉ đào tạo 7,500 phụ nữ ngành khoa học máy tính. Vấn đề đã rất tồi tệ nhưng chúng tôi có thể thay đổi điều đó rất nhanh thôi.
CA: And you're working with some of the companies in this room even, who are welcoming graduates from your program?
CA: Và chị đang làm việc với người đồng hành trong phòng này, người sẽ tham gia đào tạo trong chương trình của chị?
RS: Yeah, we have about 80 partners, from Twitter to Facebook to Adobe to IBM to Microsoft to Pixar to Disney, I mean, every single company out there. And if you're not signed up, I'm going to find you, because we need every single tech company to embed a Girls Who Code classroom in their office.
RS: Vâng, tôi có khoảng 80 người đồng hành, từ Twitter đến Facebook đến Adobe, IBM, Microsoft, Pixar, đến Disney. Ý tôi là, mỗi móc xích ngoài kia. Và nếu bạn không đăng ký, tôi sẽ tìm ra bạn, bởi chúng tôi cần những đồng nghiệp công nghệ đơn lẻ để dạy lớp học Những Cô Gái Viết Mã trong văn phòng của họ.
CA: And you have some stories back from some of those companies that when you mix in more gender balance in the engineering teams, good things happen.
CA: Và chị có vài câu chuyện về những người đồng hành đó khi chị làm cho bình đẳng về giới hơn trong đội ngũ kỹ sư, những điều tốt diễn ra.
RS: Great things happen. I mean, I think that it's crazy to me to think about the fact that right now 85 percent of all consumer purchases are made by women. Women use social media at a rate of 600 percent more than men. We own the Internet, and we should be building the companies of tomorrow. And I think when companies have diverse teams, and they have incredible women that are part of their engineering teams, they build awesome things, and we see it every day.
RS: Những điều tuyệt vời xảy ra. Ý tôi là, tôi nghĩ việc tôi thật là điên khi nghĩ về hiện nay 85% lượng tiêu thụ được làm ra bởi phụ nữ. Phụ nữ dùng phương tiện truyền thông hơn 600% so với nam giới. Chúng tôi thống trị Internet, và chúng tôi nên tạo ra những người đồng hành cho tương lai. Và tôi nghĩ rằng khi những người đồng hành đa dạng hóa nhóm, và họ có những phụ nữ đáng kinh ngạc mà là một phần trong đội kỹ sư, họ làm nên những điều tuyệt vời, chúng ta sẽ thấy mỗi ngày.
CA: Reshma, you saw the reaction there. You're doing incredibly important work. This whole community is cheering you on. More power to you. Thank you.
CA: Reshma, chị thấy phản ứng ở đây. Chị đang làm một việc hết sức quan trọng đó. Hầu hết cộng đồng này đang ủng hộ chị. Rất nhiều sức mạnh cho chị. Cảm ơn.
RS: Thank you.
RS: Cảm ơn.
(Applause)
(vỗ tay)