Your company launches a search for an open position. The applications start rolling in, and the qualified candidates are identified. Now the choosing begins. Person A: Ivy League, 4.0, flawless resume, great recommendations. All the right stuff. Person B: state school, fair amount of job hopping, and odd jobs like cashier and singing waitress. But remember -- both are qualified. So I ask you: who are you going to pick?
Công ty của bạn vừa thông báo tuyển dụng cho một vị trí, Hồ sơ xin việc bắt đầu được nộp và những ứng viên đủ tiêu chuẩn được xác định. Quy trình lựa chọn ứng viên bắt đầu. Ví dụ, ứng viên A: Tốt nghiệp ở một trường đại học hàng đầu của Mỹ, GPA 4.0 Lý lịch đẹp, thư giới thiệu tuyệt vời, Đạt mọi tiêu chuẩn cần thiết. Ứng viên B: học tại trường công lập, đổi việc vài lần, những việc lặt vặt như thu ngân và ca sỹ ở nhà hàng. Nhưng nhớ là: Cả hai ứng viên đều đủ tiêu chuẩn tuyển dụng. Vậy tôi hỏi các bạn: Các bạn sẽ chọn ứng viên nào?
My colleagues and I created very official terms to describe two distinct categories of candidates. We call A "the Silver Spoon," the one who clearly had advantages and was destined for success. And we call B "the Scrapper," the one who had to fight against tremendous odds to get to the same point. You just heard a human resources director refer to people as Silver Spoons and Scrappers --
Tôi cùng các đồng nghiệp đã nghĩ ra những "thuật ngữ chính thức" để miêu tả hai nhóm ứng viên khác nhau. Chúng tôi gọi nhóm A: "Chiếc thìa bạc", nhóm người luôn gặp thuận lợi, và dường như sinh ra để thành công. Và nhóm B: "Chiến binh", nhóm người luôn cố gắng vượt lên hoàn cảnh để đạt được thành tích tương tự. Bạn vừa nghe một giám đốc nhân sự miêu tả ứng viên là "Chiếc thìa bạc" và "Chiến binh".
(Laughter)
Điều này nghe không hoàn toàn đúng về lý,
which is not exactly politically correct and sounds a bit judgmental. But before my human resources certification gets revoked --
và hơi có vẻ phán xét. Nhưng...
(Laughter)
trước khi thu hồi chứng chỉ hành nghề nhân sự của tôi,
let me explain.
hãy để tôi giải thích.
A resume tells a story. And over the years, I've learned something about people whose experiences read like a patchwork quilt, that makes me stop and fully consider them before tossing their resumes away. A series of odd jobs may indicate inconsistency, lack of focus, unpredictability. Or it may signal a committed struggle against obstacles. At the very least, the Scrapper deserves an interview.
Mỗi lý lịch kể một câu chuyện. Và qua nhiều năm, tôi đã hiểu thêm về nhóm ứng viên, những người có kinh nghiệm như một chiếc chăn chắp vá. Điều này đã khiến tôi phải dừng lại, và suy ngẫm cẩn thận trước khi loại hồ sơ của họ. Một loạt công việc lặt vặt có thể cho thấy sự thiếu nhất quán, thiếu tập trung và khó đoán trước. Hoặc, có thể là dấu hiệu cho thấy sự nỗ lực hết mình vượt qua khó khăn. Chí ít, điều này khiến "Chiến binh" xứng đáng được gọi phỏng vấn.
To be clear, I don't hold anything against the Silver Spoon; getting into and graduating from an elite university takes a lot of hard work and sacrifice. But if your whole life has been engineered toward success, how will you handle the tough times? One person I hired felt that because he attended an elite university, there were certain assignments that were beneath him, like temporarily doing manual labor to better understand an operation. Eventually, he quit. But on the flip side, what happens when your whole life is destined for failure and you actually succeed?
Cần làm rõ rằng, Tôi không hề có ý không ủng hộ "Chiếc thìa bạc"; Để được nhận vào và tốt nghiệp tại một trường uy tín cần rất nhiều nỗ lực và hi sinh. Nhưng nếu cả đời bạn dường như được sinh ra để thành công, làm sao bạn có thể đối mặt với khó khăn? Một ứng viên tôi từng tuyển dụng, cảm thấy vì anh tốt nghiệp tại một trường danh giá, nên có những công việc không đáng để anh ấy làm, như những công việc chân tay tạm thời, để hiểu hơn về một quy trình hoạt động. Kết quả là, anh ấy đã bỏ việc. Nhưng mặt khác, điều gì sẽ xảy ra, nếu như cả đời bạn dường như sinh ra để thất bại, và thực sự bạn lại thành công?
I want to urge you to interview the Scrapper. I know a lot about this because I am a Scrapper. Before I was born, my father was diagnosed with paranoid schizophrenia, and he couldn't hold a job in spite of his brilliance. Our lives were one part "Cuckoo's Nest," one part "Awakenings" and one part "A Beautiful Mind."
Tôi muốn đề xuất các bạn hãy phỏng vấn "Chiến binh". Tôi hiểu nhiều về nhóm ứng viên này, vì tôi cũng là một "Chiến binh". Trước khi tôi sinh ra, Bố tôi được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng, và ông đã không thể giữ được công việc, mặc dù rất thông minh. Cuộc sống của chúng tôi lúc đó, một phần như trong phim "Cuckoo's Nest," một phần như trong "Awakenings" và một phần như trong "A Beautiful Mind".
(Laughter)
(Cười)
I'm the fourth of five children raised by a single mother in a rough neighborhood in Brooklyn, New York. We never owned a home, a car, a washing machine, and for most of my childhood, we didn't even have a telephone. So I was highly motivated to understand the relationship between business success and Scrappers, because my life could easily have turned out very differently. As I met successful business people and read profiles of high-powered leaders, I noticed some commonality.
Tôi là con thứ tư trong gia đình năm con, được nuôi dạy bởi mẹ đơn thân tại một vùng ngoại ô khắc nghiệt ở Brooklyn, New York. Chúng tôi chưa bao giờ sở hữu nhà, ô tô và máy giặt, và hầu như trong suốt tuổi thơ, chúng tôi thậm chí không có điện thoại. Vì vậy tôi đã được thôi thúc để tìm hiểu mối qua hệ giữa sự thành công trong sự nghiệp và những "Chiến binh" bởi vì cuộc sống của tôi đã dễ dàng rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Khi tôi gặp những nhà kinh doanh thành công và đọc hồ sơ của những nhà lãnh đạo cấp cao, tôi thấy ở họ có một số điểm tương đồng.
Many of them had experienced early hardships, anywhere from poverty, abandonment, death of a parent while young, to learning disabilities, alcoholism and violence. The conventional thinking has been that trauma leads to distress, and there's been a lot of focus on the resulting dysfunction. But during studies of dysfunction, data revealed an unexpected insight: that even the worst circumstances can result in growth and transformation. A remarkable and counterintuitive phenomenon has been discovered, which scientists call Post Traumatic Growth.
Rất nhiều trong số họ đã trải qua tuổi thơ khó khăn, có thể là nghèo đói, bị bỏ rơi, mồ côi khi còn nhỏ, cho đến chứng rối loạn học tập, nghiện rượu và bạo hành. Suy nghĩ thông thường vẫn là, tổn thương thường dẫn đến đau khổ, và rất nhiều nghiên cứu đã tìm hiểu những khác biệt gây ra từ sự tổn thương. Tuy nhiên nghiên cứu đã đưa ra một kết luận gây ngạc nhiên là: Thậm chí những tình cảnh tồi tệ nhất có thể đưa đến sự phát triển và thay đổi. Một hiện tượng đặc biệt và ngược với suy nghĩ thông thường được tìm ra mà các nhà khoa học gọi là "Sự phát triển hậu tổn thương".
In one study designed to measure the effects of adversity on children at risk, among a subset of 698 children who experienced the most severe and extreme conditions, fully one-third grew up to lead healthy, successful and productive lives. In spite of everything and against tremendous odds, they succeeded. One-third.
Trong một nghiên cứu về hệ quả của hoàn cảnh khó khăn tới trẻ em không may mắn, cho thấy Trong số 698 trẻ được nghiên cứu, những đứa trẻ đều đã trải qua những hoàn cảnh khó khăn cùng cực nhất, đúng 1/3 trong số đó lớn lên có cuộc sống khỏe mạnh, thành công và hiệu quả. Mặc dù phải đối mặt với bao khó khăn, họ vẫn thành công. Một phần ba trong số họ.
Take this resume. This guy's parents give him up for adoption. He never finishes college. He job-hops quite a bit, goes on a sojourn to India for a year, and to top it off, he has dyslexia. Would you hire this guy? His name is Steve Jobs.
Hãy lấy ví dụ về hồ sơ này. Anh này bị bố mẹ cho làm con nuôi. Anh ta chưa bao giờ học xong đại học. Anh ta thay đổi một vài công việc, tạm trú tại Ấn Độ một năm, và điều cuối cùng, anh ta mắc chứng rối loạn đọc. Liệu các bạn có tuyển anh ta? Tên anh ta là Steve Jobs.
In a study of the world's most highly successful entrepreneurs, it turns out a disproportionate number have dyslexia. In the US, 35 percent of the entrepreneurs studied had dyslexia. What's remarkable -- among those entrepreneurs who experience post traumatic growth, they now view their learning disability as a desirable difficulty which provided them an advantage because they became better listeners and paid greater attention to detail. They don't think they are who they are in spite of adversity, they know they are who they are because of adversity. They embrace their trauma and hardships as key elements of who they've become, and know that without those experiences, they might not have developed the muscle and grit required to become successful.
Một nghiên cứu về các doanh nhân thành đạt nhất thế giới, hóa ra là có một tỷ lệ đáng ngạc nhiên về số người mắc chứng rối loạn đọc. Ở Mỹ, 35% số doanh nhân được nghiên cứu mắc chứng bệnh này. Điều đáng chú ý là trong số những doanh nhân này những người đã trải qua giai đoạn phát triển hậu tổn thương, họ coi chứng rối loạn học tập như một khó khăn cần thiết để tạo ra lợi thế cho mình bởi vì họ giỏi lắng nghe hơn, và tập trung vào chi tiết nhiều hơn. Họ không nghĩ rằng họ có được ngày hôm nay mặc dù khó khăn mà hiểu rằng họ có được như ngày hôm nay là nhờ gian khổ. Họ coi những tổn thương và khó khăn đã trải qua là yếu tố quyết định họ là ai, và biết rằng nếu không có trải nghiệm đó, họ có thể đã không có được sức mạnh và sự gan góc cần thiết để thành công.
One of my colleagues had his life completely upended as a result of the Chinese Cultural Revolution in 1966. At age 13, his parents were relocated to the countryside, the schools were closed and he was left alone in Beijing to fend for himself until 16, when he got a job in a clothing factory. But instead of accepting his fate, he made a resolution that he would continue his formal education. Eleven years later, when the political landscape changed, he heard about a highly selective university admissions test. He had three months to learn the entire curriculum of middle and high school. So, every day he came home from the factory, took a nap, studied until 4am, went back to work and repeated this cycle every day for three months. He did it, he succeeded. His commitment to his education was unwavering, and he never lost hope. Today, he holds a master's degree, and his daughters each have degrees from Cornell and Harvard.
Một trong những đồng nghiệp của tôi đã có cuộc sống hoàn toàn đảo lộn bởi cuộc Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc năm 1966. Lúc 13 tuổi, bố mẹ anh phải dời về nông thôn, trường học đóng cửa, và anh bị bỏ lại ở Bắc Kinh, tự lo liệu cho mình đến năm 16 tuổi, cho đến khi anh ấy tìm được việc ở một công ty may mặc. Nhưng thay vì chấp nhận số phận, anh ấy có một quyết tâm là tiếp tục theo đuổi việc học tập. 11 năm sau, khi chính trị đã thay đổi, anh ấy biết thông tin về một cuộc thi đại học rất cạnh tranh, Anh ấy có 3 tháng để học toàn bộ kiến thức của chương trình trung học cơ cở và trung học phổ thông. Và vì thế, mỗi ngày anh về nhà từ công xưởng, chợp mắt một chút, học đến 4 giờ sáng, sau đó lại đi làm. và cứ tiếp tục chu trình đó mỗi ngày, trong vòng 3 tháng. Và anh ấy đã làm được, anh ấy đã thành công. Anh ấy vô cùng kiên định theo đuổi việc học, và chưa bao giờ mất hi vọng. Bây giờ, anh đã có bằng Thạc sỹ và hai cô con gái của anh tốt nghiệp tại đại học Cornell và Harvard.
Scrappers are propelled by the belief that the only person you have full control over is yourself. When things don't turn out well, Scrappers ask, "What can I do differently to create a better result?" Scrappers have a sense of purpose that prevents them from giving up on themselves, kind of like if you've survived poverty, a crazy father and several muggings, you figure, "Business challenges? --
"Chiến binh" có động lực vươn lên nhờ niềm tin rằng người duy nhất có thể kiểm soát hoàn toàn, chính là bản thân mình. Khi mọi thứ không như mong đợi, "Chiến binh" tự hỏi, "Tôi có thể làm gì khác để có kết quả tốt hơn?" "Chiến binh" có mục tiêu rõ ràng giúp họ ngăn được suy nghĩ đầu hàng bản thân, Giả dụ bạn đã vượt qua được nghèo đói, một ông bố tồi và vài lần trộm cắp, bạn sẽ coi, "Những thách thức trong kinh doanh ư?"
(Laughter)
(Cười)
Really? Piece of cake. I got this."
Thực sự vậy ư? Quá đơn giản. Tôi biết cách xử lý rồi.
(Laughter)
(Cười)
And that reminds me -- humor. Scrappers know that humor gets you through the tough times, and laughter helps you change your perspective.
Và điều này nhắc tôi về-- sự hài hước "Chiến binh" biết rằng: hài hước giúp bạn vượt qua thời kỳ khó khăn, và tiếng cười giúp bạn thay đổi quan điểm sống.
And finally, there are relationships. People who overcome adversity don't do it alone. Somewhere along the way, they find people who bring out the best in them and who are invested in their success. Having someone you can count on no matter what is essential to overcoming adversity. I was lucky. In my first job after college, I didn't have a car, so I carpooled across two bridges with a woman who was the president's assistant. She watched me work and encouraged me to focus on my future and not dwell on my past. Along the way I've met many people who've provided me brutally honest feedback, advice and mentorship. These people don't mind that I once worked as a singing waitress to help pay for college.
Và cuối cùng là những mối quan hệ. Những người đã vượt khó không làm việc một mình. Ở đâu đó trong quá trình này, họ sẽ tìm những người có thể giúp họ tốt nhất, và những người được đầu tư để thành công. Có ai đó bạn có thể tin tưởng trong mọi hoàn cảnh là điều thiết yếu để vượt qua khó khăn. Tôi đã rất may mắn. Khi làm công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không có ô tô nên tôi thường đi nhờ qua hay cây cầu với một người phụ nữ, chính là trợ lý giám đốc của tôi. Bà nhìn tôi làm việc, và khuyến khích tôi tập trung vào tương lai, và không sống với quá khứ. Và trong suốt cuộc đời, tôi đã gặp rất nhiều người, họ đã cho tôi những lời nhận xét chân thành, lời khuyên và sự kèm cặp. Những người này không quan tâm rằng tôi đã từng làm ca-sỹ-bồi-bàn để kiếm tiền đi học đại học.
(Laughter)
I'll leave you with one final, valuable insight. Companies that are committed to diversity and inclusive practices tend to support Scrappers and outperform their peers. According to DiversityInc, a study of their top 50 companies for diversity outperformed the S&P 500 by 25 percent.
Tôi sẽ kết thúc bài nói chuyện với một thông tin cuối cùng, rất có giá trị. Những công ty cam kết hoạt động đa dạng thường ủng hộ "Kẻ hiếu chiến" và đạt hiệu suất cao hơn đối thủ cạnh tranh. Theo DiversityInc, một nghiên cứu 50 công ty hàng đầu về sự đa dạng, chỉ số cổ phiếu của những công ty này vượt S&P 500 tới 25%.
So back to my original question. Who are you going to bet on: Silver Spoon or Scrapper? I say choose the underestimated contender, whose secret weapons are passion and purpose.
Hãy quay trở lại câu hỏi ban đầu của tôi, Bạn sẽ tuyển ứng viên nào: "Chiếc thìa bạc" hay "Chiến binh"? Tôi sẽ nói chọn ứng viên chưa được đánh giá đúng mức người có vũ khí là niềm đam mê và mục đích.
Hire the Scrapper.
Hãy tuyển "Chiến binh".
(Applause)