Believe me or not, I come offering a solution to a very important part of this larger problem, with the requisite focus on climate. And the solution I offer is to the biggest culprit in this massive mistreatment of the earth by humankind, and the resulting decline of the biosphere. That culprit is business and industry, which happens to be where I have spent the last 52 years since my graduation from Georgia Tech in 1956. As an industrial engineer, cum aspiring and then successful entrepreneur. After founding my company, Interface, from scratch in 1973, 36 years ago, to produce carpet tiles in America for the business and institution markets, and shepherding it through start-up and survival to prosperity and global dominance in its field, I read Paul Hawken's book, "The Ecology of Commerce," the summer of 1994. In his book, Paul charges business and industry as, one, the major culprit in causing the decline of the biosphere, and, two, the only institution that is large enough, and pervasive enough, and powerful enough, to really lead humankind out of this mess. And by the way he convicted me as a plunderer of the earth.
Tin hay không, tôi đến đây để đưa ra giải pháp cho một vấn đề rất quan trọng với trọng tâm là khí hậu và giải pháp mà tôi đưa ra cho thủ phạm lớn nhất trong lối ngược đãi trái đất bởi con người, và sự đi xuống của bầu sinh quyển. Thủ phạm đó chính là thương mại và công nghiệp điều đã diễn ra tại nơi tôi đã dành 52 năm sau khi tốt nghiệp Đại học công nghệ Georgia năm 1956. Là một kỹ sư ngành công nghiệp, kiêm một doanh nhân mới vào nghề và sau đó trở nên thành đạt. Sau khi thành lập công ty Interface từ những ngày đầu tiên năm 1973, 36 năm sau, sản xuất thảm trải sàn ở Mỹ cho cả thị trường kinh doanh và sản xuất, và biến nó từ một công ty khởi nghiệp sống sót đến sự chiếm lĩnh về độ lớn toàn cầu trong lĩnh vực này. Tôi đã đọc sách của Paul Hawken, "The Ecology of Commerce" (Hệ sinh thái của thương mại) vào hè năm 1994, Trong cuốn sách, Paul đã buộc tội thương mại và công nghiệp thứ nhất, là thủ phạm chính đã gây nên sự đi xuống của sinh quyển và, thứ hai, là tổ chức duy nhất đủ lớn, và đủ phổ biến, và có thế lực, để có thể dẫn dắt loài người ra khỏi mớ hỗn độn này. Nhân tiện phải nói thêm rằng, anh ta cũng buộc tội tôi là một nhân tố bóc lột trái đất này
And I then challenged the people of Interface, my company, to lead our company and the entire industrial world to sustainability, which we defined as eventually operating our petroleum-intensive company in such a way as to take from the earth only what can be renewed by the earth, naturally and rapidly -- not another fresh drop of oil -- and to do no harm to the biosphere. Take nothing: do no harm. I simply said, "If Hawken is right and business and industry must lead, who will lead business and industry? Unless somebody leads, nobody will." It's axiomatic. Why not us? And thanks to the people of Interface, I have become a recovering plunderer.
Và sau đó, tôi đã thách thức những nhân viên ở Interface làm sao để dẫn dắt công ty và cả ngành công nghiệp phát triển bền vững điều chúng tôi cho rằng cuối cùng sẽ vận hành công ty dầu khí của chúng tôi theo hướng khai thác từ thiên nhiên chỉ những gì có thể tái tạo bởi trái đất, một cách tự nhiên và nhanh chóng -- không hề có một giọt dầu nào -- và không làm hại bầu khí quyển. Không khai thác: không gây hại. Tôi chỉ nói rằng: "Nếu Hawken đúng rằng doanh nghiệp và công nghiệp phải dẫn đầu vậy thì ai sẽ dẫn dắt họ? Trừ khi có người dẫn dắt, không thì không có ai đâu." Đó là điều hiển nhiên. Vậy tại sao lại không phải là chúng ta? Và nhờ có những người ở Interface,
(Laughter)
tôi đã trở thành kẻ cướp đó.
(Applause)
(Tiếng cười)
I once told a Fortune Magazine writer that someday people like me would go to jail. And that became the headline of a Fortune article. They went on to describe me as America's greenest CEO. From plunderer to recovering plunderer, to America's greenest CEO in five years -- that, frankly, was a pretty sad commentary on American CEOs in 1999. Asked later in the Canadian documentary, "The Corporation," what I meant by the "go to jail" remark, I offered that theft is a crime. And theft of our children's future would someday be a crime. But I realized, for that to be true -- for theft of our children's future to be a crime -- there must be a clear, demonstrable alternative to the take-make-waste industrial system that so dominates our civilization, and is the major culprit, stealing our children's future, by digging up the earth and converting it to products that quickly become waste in a landfill or an incinerator -- in short, digging up the earth and converting it to pollution.
(Tiếng vỗ tay) Tôi đã từng nói với phóng viên của tờ tạp chí Fortune rằng một ngày nào đó những người như tôi rồi sẽ vào tù. Và điều đó đã trở thành tít bài báo. Họ đã miêu tả tôi như một CEO "xanh" nhất nước Mỹ. Từ một kẻ cướp bóc thành một kẻ cướp biết hồi phục, thành CEO "xanh" nhất nước Mỹ trong 5 năm -- thẳng thắn mà nói thì nó rất một lời bình luận khá đáng buồn về CEO nước Mỹ vào năm 1999. Sau đó khi được hỏi trong một bộ phim tài liệu Canada, "The Corporation" (Tập đoàn), giải thích vì sao vừa nãy tôi nói "đi tù", tôi đã cho rằng cướp bóc là một tội ác. Và cướp bóc của thế hệ con cháu mai sau sẽ trở thành một tội ác. Tôi đã nhận ra nó sẽ trở thành sự thật rằng cướp bóc của thế hệ sau là một tội ác -- Nó hẳn phải rõ ràng, sự thay thế cho hệ thống công nghiệp bóc lột - sản xuất - loại thải đã chiếm lĩnh văn minh chúng ta, và thủ phạm lớn nhất, cướp bóc từ con cháu, bằng việc đào bới mặt đất và biến nó thành những sản phẩm mà dễ dàng trở thành rác thải tại các bãi rác hoặc lò đốt rác --
According to Paul and Anne Ehrlich and a well-known environmental impact equation, impact -- a bad thing -- is the product of population, affluence and technology. That is, impact is generated by people, what they consume in their affluence, and how it is produced. And though the equation is largely subjective, you can perhaps quantify people, and perhaps quantify affluence, but technology is abusive in too many ways to quantify. So the equation is conceptual. Still it works to help us understand the problem.
tóm lại, khai thác và biến nó thành ô nhiễm. Theo Paul và Anne Ehrlich và một phép tính độ ảnh hưởng đến môi trường nổi tiếng, ảnh hưởng một cách tiêu cực là kết quả của dân số, sự giàu có và công nghệ. Sự ảnh hưởng được tạo ra bởi con người, những gì được sử dụng trong sự làm giàu của họ, và cách nó được tạo ra. Và mặc dù thuật tính phần lớn chủ quan, bạn có thể ước lượng số người và có thể cả lượng của cải, nhưng công nghệ tàn phá theo quá nhiều cách để có thể ước tính. Vậy nên phép tính chỉ mang tính hình thức.
So we set out at Interface, in 1994, to create an example: to transform the way we made carpet, a petroleum-intensive product for materials as well as energy, and to transform our technologies so they diminished environmental impact, rather than multiplied it. Paul and Anne Ehrlich's environmental impact equation: I is equal to P times A times T: population, affluence and technology. I wanted Interface to rewrite that equation so that it read I equals P times A divided by T. Now, the mathematically-minded will see immediately that T in the numerator increases impact -- a bad thing -- but T in the denominator decreases impact. So I ask, "What would move T, technology, from the numerator -- call it T1 -- where it increases impact, to the denominator -- call it T2 -- where it reduces impact?
Ấy vậy nó vẫn hiệu quả trong việc giúp chúng ta hiểu rõ vấn đề. Vậy nên chúng tôi thành lập Interface vào năm 1994, để tạo ra một ví dụ: thay đổi cách chúng ta sản xuất thảm, sản phẩm dầu khí sang những vật liệu cũng như dạng năng lượng khác và thay đổi công nghệ để chúng giảm thiểu những ản hưởng môi trường, hơn là tăng cường nó. Thuật tính ảnh hưởng môi trường của Paul và Ehrlich là: I bằng P nhân A nhân T tương ứng công nghệ, độ giàu có và dân số. Tôi muốn Interface sẽ viết lại phép tính thành I bằng P nhân A chia cho T. Hiện nay, những chuyên gia toán học sẽ thấy ngay lập tức rằng T trên tử số tăng -- tình hình sẽ xấu đi -- nhưng khi chuyển nó xuống mẫu số, T sẽ giảm.. Nên tôi hỏi:" Điều gì sẽ thay đổi T, Technology, từ tử số, gọi là T1, khi nó đang tăng lên, thành mẫu số, gọi là T2,
I thought about the characteristics of first industrial revolution, T1, as we practiced it at Interface, and it had the following characteristics. Extractive: taking raw materials from the earth. Linear: take, make, waste. Powered by fossil fuel-derived energy. Wasteful: abusive and focused on labor productivity. More carpet per man-hour. Thinking it through, I realized that all those attributes must be changed to move T to the denominator. In the new industrial revolution extractive must be replaced by renewable; linear by cyclical; fossil fuel energy by renewable energy, sunlight; wasteful by waste-free; and abusive by benign; and labor productivity by resource productivity. And I reasoned that if we could make those transformative changes, and get rid of T1 altogether, we could reduce our impact to zero, including our impact on the climate. And that became the Interface plan in 1995, and has been the plan ever since.
khi nó giảm. Tôi nghĩ về những đặc tính của phong trào cải cách công nghiệp đầu tiên, T1, như chúng ta đã thấy trên Interface, và nó có những đặc điểm sau đây. Khai khoáng: khai thác khoáng sản tinh từ lòng đất. Theo chu trình thẳng: Lấy, sản xuất, loại thải. Lấy năng lượng từ hóa thạch dầu khí. Phí phạm: bóc lột và tập trung vào năng suất lao động. Năng suất cao hơn. Nghĩ về nó, tôi nhận ra rằng những đặc điểm trên phải được thay đổi để chuyển T xuống phần mẫu số. Trong công cuộc đổi mới, ngành khai khoáng phải được thay bằng những thứ có thể tái tạo; từ chu trình đường thẳng thành vòng tròn; dầu khí được thay bởi năng lượng tái tạo từ mặt trời; từ loại thải thành không có rác thải; từ bóc lột thành dễ chịu; và năng suất lao động thành năng suất nguồn cung. Và lý do của tôi là nếu chúng ta có thể tạo ra những thay đổi lớn như vậy, và loại bỏ T1, chúng ta có thể giảm mức ảnh hưởng xuống 0, bao gồm cả mức ảnh hưởng đến khí hậu. Và đó là lí do Interface thành lập 1995,
We have measured our progress very rigorously. So I can tell you how far we have come in the ensuing 12 years. Net greenhouse gas emissions down 82 percent in absolute tonnage. (Applause) Over the same span of time sales have increased by two-thirds and profits have doubled. So an 82 percent absolute reduction translates into a 90 percent reduction in greenhouse gas intensity relative to sales. This is the magnitude of the reduction the entire global technosphere must realize by 2050 to avoid catastrophic climate disruption -- so the scientists are telling us. Fossil fuel usage is down 60 percent per unit of production, due to efficiencies in renewables. The cheapest, most secure barrel of oil there is is the one not used through efficiencies. Water usage is down 75 percent in our worldwide carpet tile business. Down 40 percent in our broadloom carpet business, which we acquired in 1993 right here in California, City of Industry, where water is so precious. Renewable or recyclable materials are 25 percent of the total, and growing rapidly. Renewable energy is 27 percent of our total, going for 100 percent. We have diverted 148 million pounds -- that's 74,000 tons -- of used carpet from landfills, closing the loop on material flows through reverse logistics and post-consumer recycling technologies that did not exist when we started 14 years ago.
và là sứ mệnh của nó từ đó đến giờ. Chúng tôi đã đo lường quy trình của chúng tôi rất tỉ mỉ. Và có thể nói chúng tôi đã tiến xa thế nào trong 12 năm qua. Lượng khí thải được ước tính giảm 82% trên tổng tấn. (Tiếng vỗ tay) Trong cùng quãng thời gian, lượng bán đã tăng 2/3 và lợi nhuận tăng gấp đôi. Vậy nên 82% giảm tương đương với 90% giảm lượng khí khí gas thải trung bình so với doanh thu. Đây là mức độ phải giảm trên toàn cầu trong thế giới công nghệ cho đến năm 2050 để tránh những thảm họa khí hậu -- những thứ nhà khoa học nói với chúng tôi. Việc sử dụng dầu khí được cắt giảm 60% trên một đơn vị sản xuất, bởi vì những hiệu quả trong việc tái tạo. Lượng dầu rẻ nhất và an toàn nhất thì không được dùng với một cách tiết kiệm. Lượng nước sử dụng giảm 75% trong ngành kinh doanh thảm của chúng tôi trên toàn thế giới. Giảm 40% trong kinh doanh thảm lát gỗ ngành mà chúng tôi bắt đầu vào năm 1993 ngay tại California, thành phố của công nghệ, nơi nước thực sự quý giá. Vật liệu tái tạo hoặc tái sử dụng chiếm 25% và đang tăng nhanh chóng. Năng lượng tái tạo chiếm 27% trên tổng 100%. Chúng tôi đã chuyển 148 triệu bảng -- tương đương 74 000 tấn -- thảm đã qua sử dụng từ bãi rác, cùng bàn luận về những vật liệu dựa trên các thống kê và công nghệ tái sử dụng
Those new cyclical technologies have contributed mightily to the fact that we have produced and sold 85 million square yards of climate-neutral carpet since 2004, meaning no net contribution to global climate disruption in producing the carpet throughout the supply chain, from mine and well head clear to end-of-life reclamation -- independent third-party certified. We call it Cool Carpet. And it has been a powerful marketplace differentiator, increasing sales and profits. Three years ago we launched carpet tile for the home, under the brand Flor, misspelled F-L-O-R. You can point and click today at Flor.com and have Cool Carpet delivered to your front door in five days. It is practical, and pretty too.
mà chưa hề tồn tại khi chúng tôi bắt đầu 14 năm trước. Đây chính là công nghệ quay vòng đã đóng góp lớn cho những gì chúng tôi đã sản xuất và bán 85 triệu mẫu vuông của loại thảm thân thiện môi trường từ năm 2004, có nghĩa không có sự hủy hoại khí hoại toàn cầu trong quá trình sản xuất thảm qua chuỗi cung ứng, từ cuỗi cung ứng của tôi và rõ ràng đến cuối của sự cải tạo -- hoàn toàn độc lập với bên thứ 3. Chúng tôi gọi nó là Cool Carpet (Thảm thần kì). Và nó tạo nên sự khác biệt lớn trên thị trường, tăng doanh thu và lợi nhuận. Ba năm trước chúng tôi ra mắt loại thảm trong nhà, dưới danh nghĩa thướng hiệu Flor. đánh vần nhầm là F - L - O - R. Chúng ta có thể thấy khi bấm vào bài ngày hôm nay trên Flor.com và bạn sẽ có Cool Carpet được chuyển tới trước cửa nhà bạn trong năm ngày.
(Laughter)
Nó thiết thực và cũng đẹp nữa.
(Applause)
(Tiếng cười)
We reckon that we are a bit over halfway to our goal: zero impact, zero footprint. We've set 2020 as our target year for zero, for reaching the top, the summit of Mount Sustainability. We call this Mission Zero. And this is perhaps the most important facet: we have found Mission Zero to be incredibly good for business. A better business model, a better way to bigger profits. Here is the business case for sustainability. From real life experience, costs are down, not up, reflecting some 400 million dollars of avoided costs in pursuit of zero waste -- the first face of Mount Sustainability. This has paid all the costs for the transformation of Interface.
(Tiếng vỗ tay) Chúng tôi nhận thấy chúng tôi đã qua nửa chặng đường để đến với mục tiêu: không ảnh hưởng, không dấu vết. Chúng tôi đặt mục tiêu đến 2020 sẽ đạt tới đỉnh cao của sự bền vững. Chúng tôi gọi nó Nhiệm vụ số 0. Và có thể đó là mặt quan trọng nhất: chúng tôi thấy Nhiệm vụ số 0 đặc biệt tốt cho việc kinh doanh. Một mô hình kinh doanh tốt hơn, cách tốt hơn để gia tăng lợi nhuận. Đây là vấn đề kinh doanh bền vững. Từ những kinh nghiệm thực tế, giá thành giảm, không tăng, phản ánh đến 400 triệu đô tiết kiệm trong việc theo đuổi sứ mệnh không rác thải -- mặt đầu tiên của bền vững.
And this dispels a myth too, this false choice between the environment and the economy. Our products are the best they've ever been, inspired by design for sustainability, an unexpected wellspring of innovation. Our people are galvanized around this shared higher purpose. You cannot beat it for attracting the best people and bringing them together. And the goodwill of the marketplace is astonishing. No amount of advertising, no clever marketing campaign, at any price, could have produced or created this much goodwill. Costs, products, people, marketplaces -- what else is there? It is a better business model.
Nó có thể chi trả cho toàn bộ thay đổi của Interface. Và loại bỏ những lầm tưởng, lựa chọn sai giữa môi trường và kinh tế. Sản phầm của chúng tôi là tốt nhất từng thấy, lấy cảm hứng từ thiết kế bền vững, một bước cải tiến không ngờ tới. Nhân viên của chúng tôi phấn khích với những mục đích lớn hơn. Bạn không thể nghĩ ra mục tiêu nào cao hơn để thu hút những người giỏi nhất và tập hợp họ lại. Và thiện chí của thị trường thật đáng kinh ngạc. Không hề có quảng cáo, không có phong trào marketing, bằng bất kì giá nào, có thể sản xuất hoặc tạo ra một thiện chí như vậy. GIá thành, sản phẩm, con người, thị trường -- còn gì nữa?
And here is our 14-year record of sales and profits. There is a dip there, from 2001 to 2003: a dip when our sales, over a three-year period, were down 17 percent. But the marketplace was down 36 percent. We literally gained market share. We might not have survived that recession but for the advantages of sustainability. If every business were pursuing Interface plans, would that solve all our problems? I don't think so. I remain troubled by the revised Ehrlich equation, I equals P times A divided by T2. That A is a capital A, suggesting that affluence is an end in itself. But what if we reframed Ehrlich further? And what if we made A a lowercase 'a,' suggesting that it is a means to an end, and that end is happiness -- more happiness with less stuff.
Nó là mô hình kinh doanh tốt hơn. Và sau đây là những số liệu về 14 năm doanh thu và lợi nhuận. Có một sự giảm nhẹ từ 2001 đến 2003: sự tụt giảm trong doanh số của chúng tôi, sau giai đoạn 3 năm, chạm mức 17%. Nhưng thị trường khi ấy cũng giảm 36%. Thực chất thì chúng tôi lại tăng thị phần. Chúng tôi có lẽ đã không thể sống sót sau lần suy thoái đó nếu không nhờ những lợi ích của sự bền vững. Nếu mọi doanh nghiệp đều theo đuổi hoạch định của Interface, thì liệu mọi vấn đề sẽ được giải quyết? Tôi không nghĩ vậy. Tôi vẫn gặp rắc rối bởi phép tính sửa đổi Ehrlich, I bằng P nhân A chia cho T2. Khi A là chữ cái A viết hoa, ám chỉ rằng mức độ giàu có là mục đích cuối cùng. Nhưng nếu như chúng ta sửa lại Ehrlich sau này? Và nếu như chúng ta biến A thành chữ a viết thường, ám chỉ rằng nó là phương tiện để đạt đến mục đích cuối cùng, và mục đích cuối cùng là niềm hạnh phúc --
You know that would reframe civilization itself -- (Applause) -- and our whole system of economics, if not for our species, then perhaps for the one that succeeds us: the sustainable species, living on a finite earth, ethically, happily and ecologically in balance with nature and all her natural systems for a thousand generations, or 10,000 generations -- that is to say, into the indefinite future. But does the earth have to wait for our extinction as a species? Well maybe so. But I don't think so.
càng ít của cải thì sẽ càng hạnh phúc hơn. Các bạn có biết nền văn minh sẽ tự định hình lại -- (Tiếng vỗ tay) và toàn bộ hệ thồng kinh tế của chúng ta, nếu như những giống loài, và sau đó có thể một loài tiến triển hơn chúng ta, giống loài bền vững, sinh sống trên một bề mặt giới hạn, một cách có phép giáo, hạnh phúc và hài hòa với môi trường với một sự cân bằng tự nhiên và tất cả hệ thống tự nhiên của họ với hàng nghìn thế hệ, hoặc 10 000 thế hệ -- đại loại vậy, sống tại một tương lai vô định. Nhưng liệu trái đất có phải chờ đến lúc loài người tuyệt chủng? Có thể lắm.
At Interface we really intend to bring this prototypical sustainable, zero-footprint industrial company fully into existence by 2020. We can see our way now, clear to the top of that mountain. And now the challenge is in execution. And as my good friend and adviser Amory Lovins says, "If something exists, it must be possible." (Laughter) If we can actually do it, it must be possible. If we, a petro-intensive company can do it, anybody can. And if anybody can, it follows that everybody can.
Nhưng tôi không nghĩ vậy. Ở Interface, chúng tôi có ý định biến sự bền vững khuôn mẫu này, công ty công nghiệp không để dấu tích thành hiện thực vào năm 2020. Chúng tôi có thể thấy đường đi của mình, rất rõ ràng dẫn đến đỉnh núi mục đích đó. Và giờ thử thách là hành động. Và cũng như bạn thân và người cố vấn của tôi Amory Lovins nói, "Nếu có gì đó tồn tại, nó hoàn toàn khả thi." (Tiếng cười) Nếu chúng ta có thể làm nó, vậy điều đó hoàn toàn có thể Nếu chúng ta, một doanh nghiệp nặng về dầu khí, có thể làm được, thì ai cũng có thể làm được
Hawken fulfilled business and industry, leading humankind away from the abyss because, with continued unchecked decline of the biosphere, a very dear person is at risk here -- frankly, an unacceptable risk. Who is that person? Not you. Not I. But let me introduce you to the one who is most at risk here. And I myself met this person in the early days of this mountain climb. On a Tuesday morning in March of 1996, I was talking to people, as I did at every opportunity back then, bringing them along and often not knowing whether I was connecting. But about five days later back in Atlanta, I received an email from Glenn Thomas, one of my people in the California meeting. He was sending me an original poem that he had composed after our Tuesday morning together. And when I read it it was one of the most uplifting moments of my life. Because it told me, by God, one person got it. Here is what Glenn wrote. And here is that person, most at risk. Please meet "Tomorrow's Child."
và nếu ai cũng có thể làm được, vậy tất cả mọi người đều có thể Hawken đã hoàn tất việc kinh doanh và nền công nghiệp , dẫn dắt loài người thoát khỏi vực thẳm bởi vì, khi sự đi xuống của bầu sinh quyển tiếp tục tiếp diễn, và nhân vật phải đối mặt với điều rủi ro đó thẳng thắn mà nói, một điều rủi ro không thể chấp nhận. Đó là ai? Không phải bạn. Không phải tôi. Hãy để tôi giới thiệu cho bạn người gặp Bản thân tôi đã gặp nhân vật này, từ những ngày đầu tiên theo đuổi mục đích Vào một sáng thứ Ba tháng 3 năm 1996, tôi nói chuyện với mọi người, việc tôi tranh thủ mọi cơ hội để làm vào hồi đó, nói đến những ý tưởng của tôi mà không hề biết tôi đang làm công việc kết nối. Nhưng 5 ngày sau tại Atlanta, tôi nhận được một email từ Glenn Thomas, một trong những nhân viên của tôi tại cuộc gặp ở California. Anh ấy gửi tôi bản gốc một bài thơ mà anh ấy sáng tác sau buổi sáng thứ Ba của chúng tôi. Và khi tôi đọc nó, nó trở thành một những khoảnh khắc thăng hoa của cuộc đời. Vì nó cho tôi biết, nhờ Chúa, một người đã hiểu ý tôi. Đây là những gì Glenn viết. Và đây là người đó.
"Without a name, an unseen face, and knowing not your time or place,
Xin hãy nghe "Tomorrow's Child" (Đứa con của tương lai)
"Không cái tên, không rõ mặt
Tomorrow's child, though yet unborn, I met you first last Tuesday morn.
và chẳng biết cái nơi cùng thời con đến, Đứa con của tương lai, chưa hề ra đời,
A wise friend introduced us two. And through his sobering point of view
Ta gặp con vào sáng thứ Ba ấy. Một người bạn tốt đã giới thiệu chúng ta.
I saw a day that you would see, a day for you but not for me.
Và qua lăng kính thông thái của anh ấy
ta thấy cái ngày con sẽ thấy,
Knowing you has changed my thinking. For I never had an inkling
cái ngày của con nhưng không phải của ta. Biết được rằng con thay đổi ta trong suy nghĩ.
that perhaps the things I do might someday, somehow threaten you.
Vì ta nào có đến một trực giác rằng những điều ta có thể làm
Tomorrow's child, my daughter, son,
vô tình tổn thương con.
I'm afraid I've just begun to think of you and of your good,
Đứa con của tương lai, con trai, con gái ta,
though always having known I should.
Ta sợ rằng ta vừa mới chỉ nghĩ về con và điều tốt lành,
Begin, I will.
mặc dù đã phải làm từ lâu.
The way the cost of what I squander, what is lost,
Cũng mới chỉ thôi, ta sẽ.
if ever I forget that you will someday come and live here too."
Cái cách cái giá mà ta đã phung phí, nếu như ta có quên
Well, every day of my life since, "Tomorrow's Child" has spoken to me with one simple but profound message, which I presume to share with you. We are, each and every one, a part of the web of life. The continuum of humanity, sure, but in a larger sense, the web of life itself. And we have a choice to make during our brief, brief visit to this beautiful blue and green living planet: to hurt it or to help it. For you, it's your call.
rằng con sẽ đến và sống cũng tại nơi này." Vậy đấy, mỗi ngày trong cuộc sống của tôi kế từ đó, "Đứa con của tương lai" luôn nhắc tôi một thông điệp đơn giản mà thấm thía, cái mà tôi đang chia sẻ với các bạn. Chúng ta, môi người và tất cả, là một phần của mạng lưới cuộc đời. Sự chuyển biến của nhân loại, nhưng trong tầm vĩ mô hơn, chắc chắn là một mạng lưới cuộc đời của chính nó. Và chúng ta được lựa chọn trong chuyến viếng thăm ngắn ngủi của mình đến hành tinh màu xanh này: làm tổn thương nó hay giúp nó.
Thank you.
Với tôi, thì quyết định là ở bạn.
(Applause)
Cảm ơn các bạn.