Right now is the most exciting time to see new Indian art. Contemporary artists in India are having a conversation with the world like never before. I thought it might be interesting, even for the many long-time collectors here with us at TED, local collectors, to have an outside view of 10 young Indian artists I wish everyone at TED to know.
Thời điểm này chính là lúc thú vị nhất để chiêm ngưỡng nghệ thuật Ấn Độ mới. Các nghệ sĩ đương đại tại Ấn Độ đang có 1 cuộc đàm luận với thế giới như chưa bao giờ có. Tôi nghĩ nó có thể thú vị, kể cả đối với những nhà sưu tập lâu năm với chúng tôi tại TED, những nhà sưu tập địa phương, để có được cái nhìn về thế giới bên ngoài của 10 nghệ sĩ Ấn Độ trẻ tuổi mà tôi mong tất cả những người tại TED sẽ biết tới.
The first is Bharti Kher. The central motif of Bharti's practice is the ready-made store-bought bindi that untold millions of Indian women apply to their foreheads, every day, in an act closely associated with the institution of marriage. But originally the significance of the bindi is to symbolize the third eye between the spiritual world and the religious world. Bharti seeks to liberate this everyday cliche, as she calls it, by exploding it into something spectacular. She also creates life-size fiberglass sculptures, often of animals, which she then completely covers in bindis, often with potent symbolism. She says she first got started with 10 packets of bindis, and then wondered what she could do with 10 thousand.
Đầu tiên là Bharti Kher. Chủ đề trung tâm của các tác phẩm của Bharti là về bindi (hình trang trí ở chính giữa trán của phụ nữ Ấn Độ) có sẵn và được bán tại kho mà hàng triệu phụ nữ Ấn Độ dán lên trán, mỗi ngày, trong động thái gắn liền với thể chế hôn nhân. Nhưng trước tiên, ý nghĩa của bindi là biểu tượng cho con mắt thứ 3 giữa thế giới tâm linh và tôn giáo. Bharti cố gắng giải phóng khuôn mẫu hàng ngày này, như cô ấy nói, bằng cách đập tan nó vào 1 thứ thật đẹp mắt. Cô cũng tạo ra những bản khắc bằng sợi thủy tinh to như thật, thường là của động vật, mà sau đó cô sẽ che phủ bằng bindi, thường là với chủ nghĩa tượng trưng mạnh mẽ. Cô nói lần đầu tiên cô bắt đầu với 10 gói bindi nhỏ, sau này cô tự hỏi sẽ ra sao nếu cô dùng tới 10 ngàn gói.
Our next artist, Balasubramaniam, really stands at the crossroads of sculpture, painting and installation, working wonders with fiberglass. Since Bala himself will be speaking at TED I won't spend too much time on him here today, except to say that he really succeeds at making the invisible visible.
Nghệ sĩ tiếp theo, Balasubramaniam, thực sự đã đến được giao lộ của nghệ thuật điêu khắc, hội họa và sắp đặt, tạo ra những kì quan bằng sợi thủy tinh. Bởi vì Bala sẽ tự mình diễn thuyết tại TED tôi sẽ không dành nhiều thời gian cho anh ấy hôm nay, ngoài việc nói rằng anh ấy thực sự thành công trong việc biến những thứ vô hình trở nên hữu hình.
Brooklyn-based Chitra Ganesh is known for her digital collages, using Indian comic books called amar chitra kathas as her primary source material. These comics are a fundamental way that children, especially in the diaspora, learn their religious and mythological folk tales. I, for one, was steeped in these. Chitra basically remixes and re-titles these iconic images to tease out some of the sexual and gender politics embedded in these deeply influential comics. And she uses this vocabulary in her installation work as well.
Chitra Ganesh từ Brooklyn nổi tiếng bởi nghệ thuật cắt dán ảnh số của cô, sử dụng các truyện tranh Ấn Độ tên gọi là amar chitra kathas như là nguồn nguyên liệu chủ yếu. Những truyện tranh này là cách chủ yếu mà trẻ em, đặc biệt trong cộng đồng người Do Thái học về những câu chuyện dân gian mang tính tôn giáo và thần thoại. Tôi đã từng bước vào thế giới đó. Về cơ bản, Chitra xáo trộn và đặt tên lại cho những bức hình đầy tính hình tượng này nhằm tìm ra 1 số quan điểm chính trị về giới tính và tình dục bên trong những truyện tranh có sức ảnh hưởng sâu sắc này. Và cô cũng sử dụng hệ từ vựng này trong công việc sắp đặt của mình.
Jitish Kallat successfully practices across photography, sculpture, painting and installation. As you can see, he's heavily influenced by graffiti and street art, and his home city of Mumbai is an ever-present element in his work. He really captures that sense of density and energy which really characterizes modern urban Bombay. He also creates phantasmagoric sculptures made of bones from cast resin. Here he envisions the carcass of an autorickshaw he once witnessed burning in a riot.
Jitish Kallat thành công trong việc ứng dụng nhiếp ảnh, nghệ thuật điêu khắc, hội họa và sắp đặt. Như các bạn thấy, anh ấy bị ảnh hưởng sâu sắc bởi graffiti và nghệ thuật đường phố. Và thành phố quê hương anh, Mumbai, là 1 nét luôn hiện diện trong công việc của anh. Anh thực sự nắm được ý nghĩa của mật độ và năng lượng, những thứ thực sự tiêu biểu cho thành phố Bombay hiện đại. Anh cũng tạo ra những bản điêu khắc ảo ảnh bằng xương đúc từ nhựa thông. Ở đây, anh hình dung ra xác của 1 loại xe 3 bánh bị cháy mà anh từng chứng kiến trong cuộc nổi loạn.
This next artist, N.S. Harsha, actually has a studio right here in Mysore. He's putting a contemporary spin on the miniature tradition. He creates these fine, delicate images which he then repeats on a massive scale. He uses scale to more and more spectacular effect, whether on the roof of a temple in Singapore, or in his increasingly ambitious installation work, here with 192 functioning sewing machines, fabricating the flags of every member of the United Nations.
Nghệ sĩ tiếp theo, N.S. Harsha có 1 studio ngay ở Mysore. Anh ấy đặt 1 sự lộn vòng hiện đại vào truyền thống tiểu họa. Anh ấy tạo ra những bức ảnh đẹp và tinh tế này rồi sau đó lặp lại chúng ở quy mô lớn hơn nhiều. Anh ấy sử dụng quy mô để càng đạt hiệu quả cao, dù đó là trên mái của ngôi đền ở Singapore, hay trong nghệ thuật sắp đặt đầy tham vọng của mình, ở đây với 192 máy may chức năng, sản xuất cờ của từng thành viên Liên Hợp Quốc.
Mumbai-based Dhruvi Acharya builds on her love of comic books and street art to comment on the roles and expectations of modern Indian women. She too mines the rich source material of amar chitra kathas, but in a very different way than Chitra Ganesh. In this particular work, she actually strips out the images and leaves the actual text to reveal something previously unseen, and provocative.
Dhruvi Acharya từ Mumbai dựa vào tình yêu với truyện tranh và nghệ thuật đường phố để bình luận về vai trò và sự mong đợi của phụ nữ Ấn Độ hiện đại. Cô ấy cũng khai thác nguồn nguyên liều dạt dào từ amar chitra kathas, nhưng bằng 1 cách rất khác với Chitra Ganesh. Trong sản phẩm này, cô ấy loại bỏ những hình ảnh và để lại những đoạn chữ thực tế để tiết lộ những thứ không thể nhìn thấy, và mang tính kích thích.
Raqib Shaw is Kolkata-born, Kashmir-raised, and London-trained. He too is reinventing the miniature tradition. He creates these opulent tableaus inspired by Hieronymus Bosch, but also by the Kashmiri textiles of his youth. He actually applies metallic industrial paints to his work using porcupine quills to get this rich detailed effect.
Raqib Show sinh tại Kolkata, lớn lên ở Kashmir, và được đào tạo tại Luân Đôn. Anh ấy cũng sáng tạo lại truyền thống tiểu họa. Anh tạo ra những hoạt cảnh phong phú này, truyền cảm hứng bởi Hieronymus Bosch, đồng thời bởi vải dệt Kashmiri. Thực tế thì anh ấy áp dụng sơn công nghiệp kim loại vào sản phẩm của mình, sử dụng bút lông nhím để đạt hiệu quả chi tiết mạnh mẽ.
I'm kind of cheating with this next artist since Raqs Media Collective are really three artists working together. Raqs are probably the foremost practitioners of multimedia art in India today, working across photography, video and installation. They frequently explore themes of globalization and urbanization, and their home of Delhi is a frequent element in their work. Here, they invite the viewer to analyze a crime looking at evidence and clues embedded in five narratives on these five different screens, in which the city itself may have been the culprit.
Tôi có phần gian lận với nghệ sĩ tiếp theo bởi vì Raqs Media Collective thực tế là nhóm ba nghệ sĩ làm việc cùng nhau. Raqs dường như là những người hành nghề tiên phong trong nghệ thuật đa truyền thông ở Ấn Độ ngày nay, làm việc với nhiếp ảnh, video và sự sắp đặt. Họ thường thăm dò chủ đề về toàn cầu hóa và đô thị hóa, và quê hương Delhi của họ là 1 chủ đề thường xuyên. Ở đây, họ mời người xem tới phân tích 1 tội ác bằng cách quan sát bằng chứng và đầu mối ở 5 bài tường thuật trong 5 màn hình khác nhau, trong đó, bản thân thành phố có thể là tội phạm.
This next artist is probably the alpha male of contemporary Indian art, Subodh Gupta. He was first known for creating giant photo-realistic canvases, paintings of everyday objects, the stainless steel kitchen vessels and tiffin containers known to every Indian. He celebrates these local and mundane objects globally, and on a grander and grander scale, by incorporating them into ever more colossal sculptures and installations. And finally number 10, last and certainly not least,
Nghệ sĩ tiếp theo dường như là 1 người dẫn đầu của nghệ thuật Ấn Độ đương đại, Subodh Gupta. Ông được biết đến lần đầu tiên bởi việc tạo ra những bức tranh sơn dầu hiện thực khổng lồ, bức vẽ từ những đồ vật thường ngày, những cái bình phòng bếp bằng thép không 1 vết nhơ và những hộp đựng bữa trưa quên thuộc với mọi người Ấn Độ. Ông tạo ra những vật thể cục bộ và bình thường này trên toàn thế giới, ở 1 kích thước lớn dần, bằng cách kết hợp chúng lại thành những tác phẩm điêu khắc và nghệ thuật sắp đặt khổng lồ. Và số 10, cuối cùng nhưng dĩ nhiên không hề kém quan trọng,
Ranjani Shettar, who lives and works here in the state of Karnataka, creates ethereal sculptures and installations that really marry the organic to the industrial, and brings, like Subodh, the local global. These are actually wires wrapped in muslin and steeped in vegetable dye. And she arranges them so that the viewer actually has to navigate through the space, and interact with the objects. And light and shadow are a very important part of her work. She also explores themes of consumerism, and the environment, such as in this work, where these basket-like objects look organic and woven, and are woven, but with the strips of steel, salvaged from cars that she found in a Bangalore junkyard.
Ranjani Shettar, cô sống và làm việc tại bang Karnataka, tạo ra những bản điêu khắc và sản phẩm sắp đặt siêu trần mà thực sự kết đôi giữa các cơ quan với công nghiệp, và cũng như Subodh, mang nét địa phương ra toàn cầu. Chúng thực ra là dây kim loại cuốn quanh vải muxơlin và được ngâm vào thuốc nhuộm rau. Và cô sắp xếp chúng để người xem phải di chuyển, và tương tác với những đồ vật. Ánh sáng và bóng tối là những phần quan trọng trong tác phẩm của cô. Cô cũng khám phá những chủ đề về sự tiêu dùng, và môi trường, ví dụ như trong sản phẩm này, những đồ vật giống cái giỏ này trông như có kết cấu và, được dệt lại, nhưng với các mảnh thép, được tận dụng từ phế thải ô tô mà cô tìm thấy ở 1 bãi phế liệu ở Bangalore.
10 artists, six minutes, I know that was a lot to take in. But I can only hope I've whet your appetite to go out and see and learn more about the amazing things that are happening in art in India today. Thank you very much for looking and listening. (Applause)
10 nghệ sĩ, 6 phút, tôi biết rằng quá nhiều thứ để tiếp nhận. Nhưng tôi chỉ hi vọng rằng tôi đã kích thích sự khao khát của các bạn để bước ra, nhìn và học hỏi thêm về những thứ tuyệt diệu đang diễn ra với nền nghệ thuật Ấn Độ hiện nay. Cảm ơn rất nhiều vì đã xem và nghe. (Vỗ tay)