I teach chemistry.
Tôi dạy hóa học.
(Explosion)
(Tiếng nổ)
All right, all right. So more than just explosions, chemistry is everywhere. Have you ever found yourself at a restaurant spacing out just doing this over and over? Some people nodding yes. Recently, I showed this to my students, and I just asked them to try and explain why it happened. The questions and conversations that followed were fascinating. Check out this video that Maddie from my period three class sent me that evening.
Được rồi, được rồi. Không chỉ là các vụ nổ, hóa học có ở khắp mọi nơi. Bạn đã bao giờ thấy mình ở nhà hàng lơ đễnh chỉ làm đi làm lại hành động này không? Một số người gật đầu có. Gần đây, tôi cho học sinh của tôi xem cái này, và tôi yêu cầu chúng thử giải thích lý do tại sao chuyện đó xảy ra. Các câu hỏi và các cuộc nói chuyện sau đó thật lôi cuốn. Hãy xem video này mà Maddie ở lớp tiết thứ ba của tôi gửi cho tôi tối hôm đó.
(Clang) (Laughs)
(Tiếng va chạm) (Cười to)
Now obviously, as Maddie's chemistry teacher, I love that she went home and continued to geek out about this kind of ridiculous demonstration that we did in class. But what fascinated me more is that Maddie's curiosity took her to a new level. If you look inside that beaker, you might see a candle. Maddie's using temperature to extend this phenomenon to a new scenario.
Rõ ràng, là giáo viên hóa học của Maddie, tôi thích việc cô ấy về nhà và tiếp tục tìm tòi về ví dụ buồn cười này mà chúng tôi đã làm trong lớp học. Nhưng cái thu hút tôi hơn là sự tò mò của Maddie đã đưa cô đã lên một mức độ mới. Nếu bạn nhìn vào bên trong cái cốc thí nghiệm đó, bạn có thể thấy một ngọn nến. Maddie sử dụng nhiệt độ để mở rộng hiện tượng này thành một trường hợp mới.
You know, questions and curiosity like Maddie's are magnets that draw us towards our teachers, and they transcend all technology or buzzwords in education. But if we place these technologies before student inquiry, we can be robbing ourselves of our greatest tool as teachers: our students' questions. For example, flipping a boring lecture from the classroom to the screen of a mobile device might save instructional time, but if it is the focus of our students' experience, it's the same dehumanizing chatter just wrapped up in fancy clothing. But if instead we have the guts to confuse our students, perplex them, and evoke real questions, through those questions, we as teachers have information that we can use to tailor robust and informed methods of blended instruction.
Bạn biết đấy, câu hỏi và sự tò mò như của Maddie là nam châm thu hút chúng ta về phía các giáo viên của chúng ta, và họ vượt qua tất cả công nghệ hoặc thuật ngữ thông dụng trong giáo dục. Nhưng nếu chúng ta đặt các công nghệ này lên trên các thắc mắc của học sinh, ta có thể đang tự cướp đi từ chúng ta công cụ tuyệt nhất của giáo viên: câu hỏi của học sinh Ví dụ, chuyển một bài giảng nhàm chán trong lớp học vào trên màn hình điện thoại di động có thể tiết kiệm thời gian giảng dạy, nhưng nếu cách làm đó là phần chính trong kinh nghiệm của học sinh. thì nó cũng giống như các cuộc trò chuyện thiếu nhân tính chỉ được gói trong lớp bọc xa hoa. Nhưng nếu thay vào đó chúng ta có can đảm để làm học sinh của chúng ta sững sờ, làm rối trí họ, và gợi lên câu hỏi thực tế, thông qua những câu hỏi đó, giáo viên chúng ta có thông tin có thể sử dụng để tạo ra những phương pháp day học pha trộn mạnh mẽ và tiên tiến.
So, 21st-century lingo jargon mumbo jumbo aside, the truth is, I've been teaching for 13 years now, and it took a life-threatening situation to snap me out of 10 years of pseudo-teaching and help me realize that student questions are the seeds of real learning, not some scripted curriculum that gave them tidbits of random information.
Vì vậy, ở thế kỷ 21 tiếng lóng, biệt ngữ, từ ngữ vô nghĩa dẹp sang một bên, sự thật là, tôi đã giảng dạy trong suốt 13 năm nay, và cần đến một tình huống đe dọa đến tính mạng mới làm tôi tỉnh ra khỏi 10 năm giảng dạy giả tạo và giúp tôi nhận ra rằng câu hỏi của học sinh là hạt giống của việc học tập thật sự, không phải một số giáo trình theo kịch bản cho học sinh vài mẩu thông tin lý thú ngẫu nhiên.
In May of 2010, at 35 years old, with a two-year-old at home and my second child on the way, I was diagnosed with a large aneurysm at the base of my thoracic aorta. This led to open-heart surgery. This is the actual real email from my doctor right there. Now, when I got this, I was -- press Caps Lock -- absolutely freaked out, okay? But I found surprising moments of comfort in the confidence that my surgeon embodied. Where did this guy get this confidence, the audacity of it?
Tháng 5 năm 2010, ở tuối 35, với một đứa nhóc hai tuổi ở nhà và đứa con thứ hai của tôi sắp ra đời, tôi được chẩn đoán bị phình mạch tại phần chân động mạch chủ ở ngực của tôi. Do đó tôi cần phẫu thuật mở tim. Đây là email thật gửi từ bác sĩ của tôi ngay trên đây. Khi tôi nhận được tin này, tôi đã -- nhấn phím Caps Lock (in hoa) -- hoàn toàn hoảng loạn, dược chứ? Nhưng tôi đã tìm thấy những khoảnh khắc đáng ngạc nhiên của nguồn an ủi về sự tự tin mà bác sỹ phẫu thuật cho tôi thể hiện. Từ đâu mà anh chàng này đã lấy được sự tự tin, sự táo bạo đó?
So when I asked him, he told me three things. He said first, his curiosity drove him to ask hard questions about the procedure, about what worked and what didn't work. Second, he embraced, and didn't fear, the messy process of trial and error, the inevitable process of trial and error. And third, through intense reflection, he gathered the information that he needed to design and revise the procedure, and then, with a steady hand, he saved my life.
Vì vậy khi tôi hỏi anh ta, anh ấy nói với tôi ba điều. Đầu tiên, sự tò mò đã khiến anh ấy đặt những câu hỏi khó về cách tiến hành, về những gì hiệu quả và không hiệu quả. Thứ hai, anh trân trọng, và không sợ hãi, cái quá trình lộn xộn của thử nghiệm và sai sót, quá trình thử nghiệm và sai sót không thể tránh khỏi. Và thứ ba, thông qua suy xét nghiêm ngặt, anh ta thu thập các thông tin cần thiết để thiết kế và sửa đổi quy trình, và sau đó, với một bàn tay vững vàng, anh ấy đã cứu sống tôi.
Now I absorbed a lot from these words of wisdom, and before I went back into the classroom that fall, I wrote down three rules of my own that I bring to my lesson planning still today. Rule number one: Curiosity comes first. Questions can be windows to great instruction, but not the other way around. Rule number two: Embrace the mess. We're all teachers. We know learning is ugly. And just because the scientific method is allocated to page five of section 1.2 of chapter one of the one that we all skip, okay, trial and error can still be an informal part of what we do every single day at Sacred Heart Cathedral in room 206. And rule number three: Practice reflection. What we do is important. It deserves our care, but it also deserves our revision. Can we be the surgeons of our classrooms? As if what we are doing one day will save lives. Our students our worth it. And each case is different.
Bây giờ tôi đã tiếp thu rất nhiều từ những lời thông thái này, và trước khi tôi trở lại lớp học mùa thu năm đó, Tôi đã viết xuống ba quy tắc của riêng tôi mà tôi mang vào kế hoạch giảng dạy đến tận bây giờ. Quy tắc số một: sự tò mò là ưu tiên số một. Câu hỏi có thể là cửa sổ dẫn tới sự giảng dạy tuyệt vời, chứ không phải ngược lại. Quy tắc số hai: trân trọng sự lộn xộn. Chúng ta đều giáo viên. Chúng ta biết học tập thật chán nản. Và dùì các phương pháp khoa học được phân bổ vào trang năm của phần 1.2 chương một trong chương mà chúng ta đều bỏ qua, thử nghiệm và lỗi sai có thể vẫn là một phần không chính thức của những gì chúng tôi làm mỗi ngày tại Nhà Thờ Thánh Tâm ở phòng 206. Và luật thứ ba: thực hành việc suy xét lại. Những gì chúng ta làm quan trọng. Nó xứng đáng được quan tâm, nhưng nó cũng xứng đáng được xem xét lại. Chúng ta có thể thành các bác sĩ phẫu thuật của lớp học không? Như thể những gì chúng ta đang làm một ngày nào đó sẽ cứu được mạng sống. Các sinh viên của chúng ta đáng được nhận điều đó. Và mỗi trường hợp là khác nhau.
(Explosion)
(Nổ)
All right. Sorry. The chemistry teacher in me just needed to get that out of my system before we move on.
Được rồi. Xin lỗi. Giáo viên hóa học trong tôi chỉ muốn đưa chuyện đó ra khỏi đầu trước khi tiếp tục.
So these are my daughters. On the right we have little Emmalou -- Southern family. And, on the left, Riley. Now Riley's going to be a big girl in a couple weeks here. She's going to be four years old, and anyone who knows a four-year-old knows that they love to ask, "Why?" Yeah. Why. I could teach this kid anything because she is curious about everything. We all were at that age. But the challenge is really for Riley's future teachers, the ones she has yet to meet. How will they grow this curiosity?
Đây là các cô con gái của tôi. Bên phải chúng ta có Emmalou nhỏ bé - gia đình phía Nam. Và bên trái, Riley. Riley sẽ trở thành một cô gái lớn trong vài tuần nữa. Con bé sắp lên bốn tuổi, và bất cứ ai biết một đứa nhóc bốn tuổi cũng biết rằng chúng thích hỏi, "Tại sao?" Đúng vậy. Tại sao. Tôi có thể dạy cho đứa trẻ này bất cứ điều gì bởi vì nó tò mò về mọi thứ. Chúng ta đều đã ở tuổi đó. Nhưng thách thức thực sự dành cho giáo viên trong tương lai của Riley, những người con bé chưa gặp. Làm thế nào họ sẽ nuôi dưỡng trí tò mò này?
You see, I would argue that Riley is a metaphor for all kids, and I think dropping out of school comes in many different forms -- to the senior who's checked out before the year's even begun or that empty desk in the back of an urban middle school's classroom. But if we as educators leave behind this simple role as disseminators of content and embrace a new paradigm as cultivators of curiosity and inquiry, we just might bring a little bit more meaning to their school day, and spark their imagination.
Bạn thấy đấy, tôi sẽ tranh luận rằng Riley là một ẩn dụ cho tất cả trẻ em, và tôi nghĩ rằng bỏ học có nhiều hình thức khác nhau-- từ việc sinh viên năm cuối xin nghỉ khi năm học thậm chí chưa bắt đầu đến chiếc ghế trống ở cuối lớp của một trường trung học đô thị. Nhưng nếu chúng ta là những nhà giáo dục để lại đằng sau vai trò đơn giản là người phổ biến nội dung và ôm lấy một mô hình mới như những người nuôi trồng trí tò mò và các thắc mắc, chúng ta chỉ có thể mang lại một chút thêm ý nghĩa cho buổi học của chúng và châm ngòi trí tưởng tượng của chúng.
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)