I think it was in my second grade that I was caught drawing the bust of a nude by Michelangelo. I was sent straight away to my school principal, and my school principal, a sweet nun, looked at my book with disgust, flipped through the pages, saw all the nudes -- you know, I'd been seeing my mother draw nudes and I'd copy her -- and the nun slapped me on my face and said, "Sweet Jesus, this kid has already begun."
tôi nghĩ là vào năm lớp hai tôi đã bị bắt quả tang khi đang vẽ ngực cho một bức phụ nữ khoả thân của Michelangelo. Tôi lập tức bị đưa tới phòng hiệu trưởng, và hiệu trưởng của tôi, một nữ tu sĩ tử tế, nhìn vào bức vẽ trong sách của tôi với vẻ kinh tởm, lật nhìn tất cả những tấm hình khoả thân... mà mẹ tôi vẽ hình khoả thân nên tôi đã bắt chước bà ấy thôi... vậy mà hiệu tưởng đã tát tôi và nói rằng: "Ôi Chúa ơi, đứa trẻ này bắt đầu tập tành hư đốn rồi."
I had no clue what she was talking about, but it was convincing enough for me never to draw again until the ninth grade. Thanks to a really boring lecture, I started caricaturing my teachers in school. And, you know, I got a lot of popularity. I don't play sports. I'm really bad at sports. I don't have the fanciest gadgets at home. I'm not on top of the class. So for me, cartooning gave me a sense of identity. I got popular, but I was scared I'd get caught again. So what I did was I quickly put together a collage of all the teachers I had drawn, glorified my school principal, put him right on top, and gifted it to him. He had a good laugh at the other teachers and put it up on the notice board. (Laughter) This is a part of that. And I became a school hero. All my seniors knew me. I felt really special.
Tôi không hiểu bà ấy đang nói gì, nhưng nó đủ thuyết phục để tôi không bao giờ vẽ nữa cho đến khi tôi học lớp chín. Nhờ bài giảng vô cùng nhàm chán, tôi bắt đầu vẽ biếm hoạ những giáo viên trong trường. Và, bạn biết đó, tôi thành ra nổi tiếng như cồn. Tôi không chơi thể thao. Tôi chơi tệ lắm. Tôi không có đủ các thiết bị cần thiết tại nhà. Tôi không đứng đầu trong lớp. Nên với tôi, vẽ hoạt hình cho tôi ít tiếng tăm. Tôi nổi tiếng, nhưng tôi sợ lại bị bắt quả tang đang hư đốn. Những gì tôi làm là gom hình tất cả các giáo viên mà tôi từng vẽ, làm nổi bật thầy hiệu trưởng, để hình ông lên trên cùng, và tặng nó cho ông ấy. Ngài cười lớn khi nhìn hình giáo viên khác và dán nó lên bảng thông báo của trường. (Cười) Chuyện vẫn chưa hết. Tôi trở thành anh hùng trong trường. Tất cả mọi người đều biết tôi. Tôi có cảm giác rất đặc biệt.
I have to tell you a little bit about my family. That's my mother. I love her to bits. She's the one who taught me how to draw and, more importantly, how to love. She's a bit of a hippie. She said, "Don't say that," but I'm saying it anyway. The rest of my family are boring academics, busy collecting Ivy League decals for our classic Ambassador car. My father's a little different. My father believed in a holistic approach to living, and, you know, every time he taught us, he'd say, "I hate these books, because these books are hijacked by Industrial Revolution."
Tôi phải kể các bạn nghe một chút về gia đình mình. Đó là mẹ tôi. Tôi rất yêu mẹ. Bà là người đã dạy tôi vẽ. Hơn hết, bà dạy tôi cách yêu thương. Bà ấy có lối sống hơi lập dị. Bà đã bảo tôi "Đừng nói mẹ thế", nhưng dù gì thì tôi cũng nói. Gia đình tôi không thiên về học hành bởi vì quá bận rộn để thu thập những miếng đề-can của các trường điểm cho chiếc xe cổ của vị đại sứ của chúng tôi. Ba tôi có chút khác biệt Ông tin vào cách tiếp cận tổng thể dành cho cuộc sống, và, bạn biết đấy, khi ông dạy chúng tôi, ông sẽ nói, "Ta ghét những quyển sách này, vì chúng bị Cuộc Cách Mạng Công Nghiệp cướp đi."
While he still held that worldview, I was 16, I got the best lawyer in town, my older brother Karthik, and I sat him down, and I said, "Pa, from today onwards I've decided I'm going to be disciplined, I'm going to be curious, I'm going to learn something new every day, I'm going to be very hard working, and I'm not going to depend on you emotionally or financially." And he was very impressed. He was all tearing up. Ready to hug me. And I said, "Hold that thought." I said, "Can I quit school then?"
Khi tôi được 16 tuổi, ông vẫn còn giữ quan điểm đó, tôi có một người luật sư giỏi nhất vùng, anh trai Karthik của tôi, chúng tôi trò chuyện, và tôi nói "Pa, kể từ ngày hôm nay, em quyết định em sẽ có tính kỉ luật hơn, em sẽ tìm tòi khám phá, mỗi ngày em sẽ học thêm vài điều mới mẻ, em sẽ chăm chỉ hơn, và sẽ không phụ thuộc vào anh về tinh thần lẫn vật chất nữa." Và anh ấy rất ngạc nhiên. Anh đã khóc. Sẵn sàng để ôm tôi. Và tôi đã nói, " Anh đừng vội mừng." Tôi hỏi, " Em có thể nghỉ học được không?"
But, to cut a long story short, I quit school to pursue a career as a cartoonist. I must have done about 30,000 caricatures. I would do birthday parties, weddings, divorces, anything for anyone who wanted to use my services. But, most importantly, while I was traveling, I taught children cartooning, and in exchange, I learned how to be spontaneous. And mad and crazy and fun. When I started teaching them, I said let me start doing this professionally. When I was 18 I started my own school. However, an 18 year-old trying to start a school is not easy unless you have a big patron or a big supporter.
Nói tóm lại là, tôi nghỉ học để theo đuổi đam mê trở thành hoạ sĩ vẽ hoạt hình. Tôi chắc phải vẽ 30,000 bức biếm họa rồi. Tôi sẽ vẽ ở những bữa tiệc sinh nhật, đám cưới, li hôn, cái gì cũng vẽ cho những ai cần dịch vụ của tôi. Nhưng quan trọng nhất, khi tôi đi du lịch, tôi dạy trẻ con vẽ hoạt hình, và đổi lại, tôi học cách sống phóng khoáng. Và một chút điên rồ vui nhộn. Khi bắt đầu dạy, tôi bảo hãy làm việc này thật chuyên nghiệp. Khi tôi 18, tôi đã mở trường học riêng, Tuy nhiên, ở độ tuổi này rất khó khi không được hỗ trợ tài chính cũng như ủng hộ tinh thần.
So I was flipping through the pages of the Times of India when I saw that the Prime Minister of India was visiting my home town, Bangalore. And, you know, just like how every cartoonist knows Bush here, and if you had to meet Bush, it would be the funnest thing because his face was a cartoonist's delight. I had to meet my Prime Minister. I went to the place where his helicopter was about to land. I saw layers of security. I caricatured my way through three layers by just impressing the guards, but I got stuck. I got stuck at the third. And what happened was, to my luck, I saw a nuclear scientist at whose party I had done cartoons. I ran up to him, and said, "Hello, sir. How do you do?" He said, "What are you doing here, Raghava?" I said, "I'm here to meet the Prime Minister." He said, "Oh, so am I." I hopped into his car, and off we went through the remaining layers of security. (Applause) Thank you. I sat him down, I caricatured him, and since then I've caricatured hundreds of celebrities.
Nên tôi đã lật qua những trang Thời báo Ấn Độ và tôi biết rằng Bộ trưởng Ấn Độ đang có chuyến viếng thăm đến quê tôi, Bangalore, Và, bạn biết đấy, cũng giống như tất cả hoạ sĩ kí họa biết ngài Bush ở đây, và nếu bạn đã từng gặp ngài Bush, bạn sẽ thấy buồn cười ngày vì. khuôn mặt của ông rất hợp với kí hoạ. Tôi phải được ngài Bộ Trưởng. Tôi đã đi đến nơi trực thăng của ông sắp hạ cánh. Tôi gặp nhiều tầng bảo vệ. Tôi qua được cả 3 tầng bằng việc gây ấn tượng với các anh bảo vệ, nhưng tôi bị kẹt lại. Tôi bị kẹt tại tầng thứ 3. Và thật may mắn, chuyện xảy ra là, tôi gặp được nhà khoa học hạt nhân tôi có lần đã vẽ kí họa ở tiệc của ông. Tôi đến chào ông, "Chào. Ngài khỏe không?" Ngài đáp, "Cậu làm gì ở đây thế Raghava?" Tôi nói, "Tôi đến gặp ngài Bộ Trưởng." Ngài bảo, "Ồ, tôi cũng vậy." Tôi nhảy vào trong xe, và chúng tôi đi qua tầng bảo vệ còn lại. (Vỗ tay) Cảm ơn. Tôi trò chuyện với ông, rồi vẽ kí họa, và sau đó tôi vẽ biếm họa hàng trăm người nổi tiếng.
This is one I remember fondly. Salman Rushdie was pissed-off I think because I altered the map of New York, if you notice. (Laughter) Anyway, the next slide I'm about to show you -- (Laughter) Should I just turn that off? The next slide I'm about to show you, is a little more serious. I was hesitant to include this in my presentation because this cartoon was published soon after 9/11. What was, for me, a very naive observation, turned out to be a disaster. That evening, I came home to hundreds of hate mails, hundreds of people telling me how they could have lived another day without seeing this. I was also asked to leave the organization, a cartoonists' organization in America, that for me was my lifeline. That's when I realized, you know, cartoons are really powerful, art comes with responsibility.
Đây là người mà tôi ấn tượng nhất. Tôi nghĩ chắc Salman Rushdie khá bực bội nếu bạn để ý sẽ thấy tôi đã sửa bản đồ New York. (Cười) Dù sao thì, slide tiếp theo tôi sẽ trình bày... (Cười) Tôi có nên tắt nó không? Slide tiếp theo tôi định trình bày, có tính nghiêm túc hơn một chút. Tôi không biết có nên cho vào bài thuyết trình của mình không vì bức hoạt hình này được xuất bản ngay sauvụ khủng bố ngày 11/9. Đối với tôi, một sự khảo sát ngây thơ, hóa ra là một thảm họa. Vào tối đó, tôi về nhà và thấy hàng trăm lá thư bày tỏ ghét mình, hàng trăm người nói với tôi rằng họ muốn bức tranh biến đi cho khuất mắt. Tôi cũng bị yêu cầu phải rời khỏi tổ chức, tổ chức vẽ ký họa của Mỹ, tức cần câu cơm của tôi. Đó là khi tôi nhận ra, hoạt hình thật sự có uy lực, nghệ thuật đi đôi với trách nhiệm.
Anyway, what I did was I decided that I need to take a break. I quit my job at the papers, I closed my school, and I wrapped up my pencils and my brushes and inks, and I decided to go traveling. When I went traveling, I remember, I met this fabulous old man, who I met when I was caricaturing, who turned out to be an artist, in Italy. He invited me to his studio. He said, "Come and visit." When I went, I saw the ghastliest thing ever. I saw this dead, naked effigy of himself hanging from the ceiling. I said, "Oh, my God. What is that?" And I asked him, and he said, "Oh, that thing? In the night, I die. In the morning, I am born again." I thought he was koo koo, but something about that really stuck. I loved it. I thought there was something really beautiful about that. So I said, "I am dead, so I need to be born again."
Dù sao thì tôi quyết định mình cần phải nghỉ ngơi. Tôi bỏ việc tại tòa soạn, tôi đóng cửa trường học, và tôi đóng gói những cây bút chì và cọ vẽ cùng mực in, và tôi đã quyết đi du lịch. Khi tôi đi du lịch, tôi nhớ là, tôi đã gặp một ông già tuyệt vời này, người tôi đã gặp khi tôi đang vẽ biếm họa, người đã trở thành một họa sĩ, tại Ý. Ông mời tôi đến phòng làm việc. Và nói, "Mời cậu đến tham quan." Khi tôi đến, tôi thấy điều khủng khiếp nhất. Tôi thấy hình nộm bất động và khỏa thân của chính ông treo trên trần nhà. Tôi nói, "Ôi Chúa ơi. Đó là gì vậy?" Tôi đã hỏi ông và ông trả lời "Ồ, cái đó à? Buổi tối, tôi chết đi. Buổi sáng, tôi lại được tái sinh." Tôi tưởng ông là phù thuỷ chứ, và ý tưởng đó gây ấn tượng với tôi. Tôi thích điều đó. Tôi nghĩ điều đó có vẻ đẹp riêng. Nên tôi cũng tuyên bố, "Tôi chết rồi, và tôi cần được tái sinh."
So, I wanted to be a painter like him, except, I don't know how to paint. So, I tried going to the art store. You know, there are a hundred types of brushes. Forget it, they will confuse you even if you know how to draw. So I decided, I'm going to learn to paint by myself. I'm going to show you a very quick clip to show you how I painted and a little bit about my city, Bangalore. (Music) They had to be larger than life. Everything had to be larger. The next painting was even bigger. And even bigger. And for me it was, I had to dance while I painted. It was so exciting. Except, I even started painting dancers. Here for example is a Flamenco dancer, except there was one problem. I didn't know the dance form, so I started following them, and I made some money, sold my paintings and would rush off to France or Spain and work with them. That's Pepe Linares, the renowned Flamenco singer.
Cho nên, tôi muốn trở thành một họa sỹ giống ông, ngoại trừ việc tôi không biết vẽ màu. Vì vậy, tôi thử đến cửa hàng mỹ nghệ. Bạn biết đấy, có hàng trăm loại cọ vẽ. Đảm bảo chúng sẽ khiến bạn rối trí dù là dân vẽ thành thạo. Tôi đã quyết định sẽ tự mình học vẽ. Tôi sẽ chiếu clip nhanh cho các bạn xem cách tôi vẽ cũng như giới thiệu một chút về thành phố của mình, Banglore. (Âm nhạc) Những bức tranh phải thật phóng khoáng. Mọi thứ phải lớn dần lên. Bức sau lớn hơn bức trước. Càng lúc càng lớn. Và đối với tôi, tôi phải nhảy khi tôi vẽ. Điều đó thật sự thú vị. Trừ khi tôi bắt đầu vẽ những vũ công. Đây là bản vẽ một vũ công Flamenco, nhưng có một vấn đề nhỏ. Tôi không biết loại hình nhảy múa này, nên tôi bắt đầu học theo, và tôi đã kiếm ra tiền, bán tranh của mình và bay đến Pháp hay Tây Ban Nha để học nhảy. Đó là Pepe Linares, một ca sĩ nổi tiếng với dòng nhạc Flamenco.
But I had one problem, my paintings never danced. As much energy as I put into them while making them, they never danced. So I decided -- I had this crazy epiphany at two in the morning. I called my friends, painted on their bodies, and had them dance in front of a painting. And, all of a sudden, my paintings came alive. And then I was fortunate enough to actually perform this in California with Velocity Circus. And I sat like you guys there in the audience. And I saw my work come alive. You know, normally you work in isolation, and you show at a gallery, but here, the work was coming alive, and it had some other artists working with me.
Nhưng tôi có một vấn đề, bức tranh của tôi không hề nhảy múa. Vì tôi bỏ nhiều công sức vẽ họ không hề toát ra dáng vẻ như đang nhảy múa. Cho nên tôi đã quyết định... Tôi chợt hiểu ra vào lúc 2h sáng. Tôi đã gọi cho bạn mình, vẽ lên người họ, và nhờ họ nhảy múa trước một bức tranh. Và, đột nhiên, các bức tranh của tôi trở nên sống động. Và sau đó tôi may mắn được trình diễn tại California cùng đoàn xiếc Velocity. Và tôi ngồi làm khán giả như các bạn đây. Tôi đã thấy tác phẩm của mình sống dậy. Bình thường khi bạn làm việc một mình, như trưng bày tranh tại buổi triễn lãm, nhưng tại đây, tác phẩm đang trở nên sống động, khi có các họa sĩ khác làm việc cùng tôi.
The collaborative effort was fabulous. I said, I'm going to collaborate with anybody and everybody I meet. I started doing fashion. This is a fashion show we held in London. The best collaboration, of course, is with children. They are ruthless, they are honest, but they're full of energy and fun. This is a work, a library I designed for the Robin Hood Foundation. And I must say, I spent time in the Bronx working with these kids. And, in exchange for me working with them, they taught me how to be cool. I don't think I've succeeded, but they've taught me. They said, "Stop saying sorry. Say, my bad." (Laughter)
Nỗ lực cộng tác đúng là tuyệt vời. Tôi nói, tôi sẽ cộng tác với bất cứ ai và những ai mà tôi gặp. Tôi đã bắt đầu dấn thân vào thời trang. Đây là buổi diễn thời trang tổ chức tại London. Dĩ nhiên, sự cộng tác tuyệt nhất chính là làm cùng trẻ em. Chúng rất thẳng thắn, rất thật thà, nhưng chúng tràn đầy năng lượng và vui tươi. Đây là tác phẩm, thư viện tôi thiết kế cho Quỹ Robin Hood. Và tôi phải nói rằng, tôi dành nhiều thời gian ở Bronx làm việc cùng bọn trẻ này. Và, đổi lại việc tôi làm việc với chúng, chúng đã dạy tôi cách trở nên "ngầu". Tôi không nghĩ mình "ngầu" nổi, nhưng chúng đã dạy tôi. Chúng nói, "Đừng có nói xin lỗi. Hãy nói là, thôi bỏ qua đi." (Cười)
Then I said, all this is good, but I want to paint like a real painter. American education is so expensive. I was in India, and I was walking down the streets, and I saw a billboard painter. And these guys paint humongous paintings, and they look really good. And I wondered how they did it from so close. So, one day I had the opportunity to meet one of these guys, and I said, "How do you paint like that? Who taught you?" And he said, "Oh, it's very easy. I can teach you, but we're leaving the city, because billboard painters are a dying, extinct bunch of artists, because digital printing has totally replaced them and hijacked them." I said, in exchange for education in how to paint, I will support them, and I started a company. And since then, I've been painting all over the place. This is a painting I did of my wife in my apartment. This is another painting. And, in fact, I started painting on anything, and started sending them around town.
Sau đó tôi nói, mọi chuyện đều ổn, nhưng tôi muốn vẽ như một họa sĩ thực thụ. Giáo dục của Mỹ cũng khá là đắt đỏ. Tôi sống tại Ấn Độ, và tôi đang đi trên đường, gặp một người họa sĩ trên bảng thông báo. Và những người này vẽ những bức tranh khổng lồ và chúng vô cùng đẹp. Và tôi tự hỏi họ làm được bằng cách nào. Tôi có dịp gặp một trong những người này, và tôi nói, "Anh làm thế nào vẽ được như vậy? Là ai đã dạy anh?" Và anh ta nói, "Ồ, chuyện dễ thôi mà. Tôi có thể dạy cho cậu, nhưng chúng tôi sắp rời khỏi thành phố, vì người họa sĩ vẽ bảng quảng cáo là những nghệ sỹ thuộc hàng hiếm, vì kĩ thuật in dạng số đã thay vào chỗ họ rồi." Tôi nói, đổi lại việc dạy cách vẽ, tôi sẽ ủng hộ và mở một công ty. Và sau đó, tôi đã vẽ khắp mọi nơi. Đây là bứ tranh tôi vẽ vợ mình đặt trong căn hộ của tôi. Đây là một bức tranh khác. Và, thật ra, tôi bắt đầu vẽ lên mọi thứ, và bắt đầu gửi chúng đến khắp khu phố.
Since I mentioned my wife, the most important collaboration has been with her, Netra. Netra and I met when she was 18. I must have been 19 and a half then, and it was love at first sight. I lived in India. She lived in America. She'd come every two months to visit me, and then I said I'm the man, I'm the man, and I have to reciprocate. I have to travel seven oceans, and I have to come and see you. I did that twice, and I went broke. So then I said, "Nets, what do I do?" She said, "Why don't you send me your paintings? My dad knows a bunch of rich guys. We'll try and con them into buying it, and then..." But it turned out, after I sent the works to her, that her dad's friends, like most of you, are geeks. I'm joking. (Laughter) No, they were really big geeks, and they didn't know much about art. So Netra was stuck with 30 paintings of mine.
Nhân nói đến vợ tôi, người cộng tác trong những tác phẩm quan trọng nhất với tôi, Netra. Netra và tôi gặp nhau khi cô ấy 18 tuổi. Tôi chắc là 19 tuổi rưỡi thì phải, và đó là một tình yêu sét đánh. Tôi sống ở Ấn Độ. Cô ấy sống ở Mỹ. Cô ấy về thăm tôi 2 tháng một lần, và sau đó tôi nói anh là đàn ông, đã là đàn ông, anh phải làm sao cho xứng. Anh phải vượt 7 đại dương, và anh phải đến để gặp em. Tôi làm như vậy 2 lần và hết sạch cả tiền. Tôi đã nói, "Net à, anh phải làm gì đây?" Cô ấy nói, "Sao không gửi tranh anh vẽ?" Ba em quen biết nhiều người giàu có. Chúng mình cố gắng dụ họ mua tranh, rồi thì..." Hóa ra là, sau khi tôi gửi những tác phẩm của mình cho cô ấy, những người bạn của ba cô ấy, như các bạn, là những người nhạt nhẽo. Tôi nói đùa thôi. (Cười) Không, họ đúng là những người nhạt nhẽo, và họ không hề biết chút gì về nghệ thuật. Cho nên Netra bị kẹt với 30 bức tranh của tôi.
So what we did was we rented a little van and we drove all over the east coast trying to sell it. She contacted anyone and everyone who was willing to buy my work. She made enough money, she sold off the whole collection and made enough money to move me for four years with lawyers, a company, everything, and she became my manager. That's us in New York. Notice one thing, we're equal here. Something happened along the line. (Laughter)
Điều chúng tôi làm là chúng tôi thuê một chiếc tải nhỏ chúng tôi chạy khắp các bờ biển phía đông cố gắng bán hết chúng. Cô ấy liên lạc với bất kì ai, những người chịu mua tác phẩm của tôi. Cô ấy kiếm đủ tiền, cô ấy bán hết toàn bộ bộ sưu tập và kiếm đủ tiền để ở cùng tôi suốt 4 năm làm việc với những luật sư, một công ty, mọi thứ, và cô ấy trở thành người quản lí của tôi. Đó là chúng tôi lúc ở New York. Hãy chú ý một điều, lúc đầu chúng tôi đều bình đẳng. Về sau trật tự đảo lộn thì phải. (Cười)
But this brought me -- with Netra managing my career -- it brought me a lot of success. I was really happy. I thought of myself as a bit of a rockstar. I loved the attention. This is all the press we got, and we said, it's time to celebrate. And I said that the best way to celebrate is to marry Netra. I said, "Let's get married." And I said, "Not just married. Let's invite everyone who's helped us, all the people who bought our work." And you won't believe it, we put together a list of 7,000 people, who had made a difference -- a ridiculous list, but I was determined to bring them to India, so -- a lot of them were in India. 150 artists volunteered to help me with my wedding. We had fashion designers, installation artists, models, we had makeup artists, jewelry designers, all kinds of people working with me to make my wedding an art installation. And I had a special installation in tribute to my in-laws. I had the vegetable carvers work on that for me.
Điều này khiến tôi... có Netra quản lý... đem lại nhiều thành công cho tôi. Tôi thật sự rất vui. Tôi cảm giác như mình là một ca sĩ nhạc rock. Tôi thích được hâm mộ. Đây là tất cả những bài báo chúng tôi có, tôi bảo nhau, đã đến lúc ăn mừng. Và tôi nói cách ăn mừng hay nhất là kết hôn cùng Netra. Tôi nói, "Chúng ta hãy kết hôn đi." Tôi nói, "Không chỉ kết hôn. Hãy mời người đã giúp chúng ta, tất cả những người đã mua tác phẩm của chúng ta. Bạn tin nổi không, chúng tôi lên danh sách 7,000 khách mời, những người quan trọng.. một danh sách buồn cười, nhưng tôi kiên quyết đưa họ về Ấn... nhiều người đang ở Ấn. 150 nghệ sĩ tình nguyện giúp đỡ trong đám cưới của tôi. Chúng tôi có các nhà thiết kế thời trang, nghệ sỹ tranh sắp đặt, người mẫu, chuyên viên hóa trang, nhà thiết kế trang sức, tất cả mọi người làm việc cùng tôi tạo nên một đám cưới được sắp xếp đầy nghệ thuật. Và tôi đã dựng tác phẩm sắp đạt đặc biệt để bày tỏ biết ơn với bên vợ. Tôi nhờ thợ khắc rau củ làm dùm tôi.
But all this excitement led to the press writing about us. We were in the papers, we're still in the news three years later, but, unfortunately, something tragic happened right after. My mother fell very ill. I love my mother and I was told all of a sudden that she was going to die. And they said you have to say bye to her, you have to do what you have to do. And I was devastated. I had shows booked up for another year. I was on a high. And I couldn't. I could not.
Nhưng tất cả háo hức khiến cho các bài báo đều viết về chúng tôi. Chúng tôi được lên báo, vẫn nằm trên trang tin 3 năm sau nữa, nhưng, không may là, sau đó có bi kịch xảy ra. Mẹ tôi bị bệnh nặng. Tôi yêu bà và đột nhiên tôi được nghe là bà sắp mất. Và họ nói bạn phải nói tạm biệt với bà, bạn phải làm những gì mình phải làm. Và tôi bị suy sụp. Nhiều chương trình được lên lịch năm tới. Tôi đang trên đỉnh cao. Và tôi không thể. Tôi không thể.
My life was not exuberant. I could not live this larger than life person. I started exploring the darker abscesses of the human mind. Of course, my work turned ugly, but another thing happened. I lost all my audiences. The Bollywood stars who I would party with and buy my work disappeared. The collectors, the friends, the press, everyone said, "Nice, but thank you." "No thank you," was more like it. But I wanted people to actually feel my work from their gut, because I was painting it from my gut. If they wanted beauty, I said, this is the beauty I'm willing to give you. It's politicized. Of course, none of them liked it.
Cuộc sống của tôi không hề hoàn mỹ. Tôi không thể sống bừa bãi mãi được. Tôi bắt đầu động chạm đến điều đen tối trong não người. Dĩ nhiên, các tác phẩm dần trở nên xấu xí, chuyện khác lại ập đến. Tôi đã mất hết khán giả của mình. Những ngôi sao Bollywood tôi từng đi tiệc cùng và mua tác phẩm của tôi đã biến mất. Những nhà sưu tập, bạn bè, báo chí, mọi người nói, "Đẹp lắm, nhưng cảm ơn." "Không, cảm ơn." tương tự vậy. Nhưng tôi muốn mọi người thật sự cảm nhận tác phẩm của tôi, vì tôi đang vẽ tranh bằng cả tấm lòng. Nếu họ muốn vẻ đẹp, tôi nói, đây là vẻ đẹp tôi muốn bạn thấy. Nó được chính trị hóa. Dĩ nhiên, không ai thích điều này.
My works also turned autobiographical. At this point, something else happened. A very, very dear friend of mine came out of the closet, and in India at that time, it was illegal to be gay, and it's disgusting to see how people respond to a gay person. I was very upset. I remember the time when my mother used to dress me up as a little girl -- that's me there -- because she wanted a girl, and she has only boys. (Laughter) Anyway, I don't know what my friends are going to say after this talk. It's a secret.
Tác phẩm của tôi cũng chuyển thành tự truyện. Lúc đó, chuyện khác lại xảy đến. Một người bạn rất, rất thân với tôi quyết định công bố họ đồng tính và lúc đó ở Ấn, đồng tính là phạm pháp, và mọi người ghê tởm khi thấy có người nói chuyện với người đồng tính. Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi nhớ thời điểm khi mẹ tôi từng mặc đồ bé gái cho tôi -- đó là tôi -- vì bà muốn có con gái trong khi lại sinh toàn con trai. (Cười) Dù sao, tôi không biết bạn tôi sẽ nói gì sau buổi nói chuyện này. Đó là một bí mật.
So, after this, my works turned a little violent. I talked about this masculinity that one need not perform. And I talked about the weakness of male sexuality. This time, not only did my collectors disappear, the political activists decided to ban me and to threaten me and to forbid me from showing. It turned nasty, and I'm a bit of a chicken. I can't deal with any threat. This was a big threat.
Nên, sau đó, tác phẩm của tôi chuyển sang hơi hướng bạo lực. Tôi đã vẽ về sự nam tính mà ta không được phô bày. Tôi đã nói lên những điểm yếu của vấn đề đồng tính nam. Lần này, không chỉ có những người sưu tập biến mất, những nhà hoạt động chính trị quyết định cấm tôi và đe dọa tôi và cấm tôi trưng bày. Tình hình xấu đi, tôi thì khá nhát. Tôi không thể giải quyết khủng hoảng. Mà đây là một mối đe dọa lớn.
So, I decided it was time to end and go back home. This time I said let's try something different. I need to be reborn again. And I thought the best way, as most of you know who have children, the best way to have a new lease on life, is to have a child. I decided to have a child, and before I did that, I quickly studied what can go wrong. How can a family get dysfunctional? And Rudra was born. That's my little son.
Cho nên, tôi đã quyết định đã đến lúc kết thúc và trở về nhà. Lần này tôi nói hãy thử làm điều khác biệt. Tôi cần được tái sinh. Tôi nghĩ cách tốt nhất, hầu hết các bạn có con trẻ đều biết, các tốt nhất để có một lối sống mới, đó là có con. Tôi quyết định có con, tôi đã định vậy, và nhanh chóng nghiên cứu sai sót có thể xảy ra. Một gia đình không bình thường là như thế nào? Và Rudra ra đời. Đó là đứa con trai bé nhỏ của tôi.
And two magical things happened after he was born. My mother miraculously recovered after a serious operation, and this man was elected president of this country. You know I sat at home and I watched. I teared up and I said that's where I want to be. So Netra and I wound up our life, closed up everything we had, and we decided to move to New York. And this was just eight months ago.
Và 2 điều kì diệu xảy ra sau khi thằng bé ra đời. Mẹ tôi hồi phục một cách kì lạ sau một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng, và người đàn ông này được bầu chọn là tổng thống. Bạn biết đấy, tôi ở nhà và tôi xem TV. Tôi bật khóc và nói rằng đó là nơi tôi muốn đến. Và Netra và tôi kết thúc mọi chuyện, bỏ lại tất cả những gì chúng tôi có, chúng tôi quyết định chuyển đến New York. Và điều này diễn ra vào 8 tháng trước.
I moved back to New York, my work has changed. Everything about my work has become more whimsical. This one is called "What the Fuck Was I Thinking?" It talks about mental incest. You know, I may appear to be a very nice, clean, sweet boy. But I'm not. I'm capable of thinking anything. But I'm very civil in my action, I assure you. (Laughter) These are just different cartoons.
Tôi đã chuyển về New York, công việc cũng đổi. Mọi thứ liên quan công việc của tôi dần trở nên kì lạ hơn. Điều này được gọi là "Tôi đang suy nghĩ cái quái gì vậy?" Cái này đề cập tình trạng loạn luân. Bạn biết đấy, tôi có thể là chàng trai với bộ dáng đẹp, sạch sẽ và hào hoa. Nhưng tôi không phải vậy. Tôi có thể nghĩ đến bất cứ điều gì. Nhưng tôi rất lịch thiệp trong hành động, tôi đảm bảo. (Cười) Có nhiều bộ phim hoạt hình khác.
And, before I go, I want to tell you a little story. I was talking to mother and father this morning, and my dad said, "I know you have so much you want to say, but you have to talk about your work with children." So I said, okay.
Và, trước khi tôi rời khỏi, tôi muốn kể bạn nghe một câu chuyện. Tôi nói chuyện với mẹ và ba tôi sáng nay, và ba tôi nói, "Ba biết con có nhiều điều muốn nói, nhưng con phải nói công việc của mình với bọn trẻ." Tôi đã hứa sẽ làm vậy.
I work with children all over the world, and that's an entirely different talk, but I want to leave you with one story that really, really inspired me. I met Belinda when she was 16. I was 17. I was in Australia, and Belinda had cancer, and I was told she's not going to live very long. They, in fact, told me three weeks. I walk into her room, and there was a shy girl, and she was bald, and she was trying to hide her baldness. I whipped out my pen, and I started drawing on her head and I drew a crown for her. And then, we started talking, and we spent a lovely time -- I told her how I ended up in Australia, how I backpacked and who I conned, and how I got a ticket, and all the stories. And I drew it out for her. And then I left. Belinda died and within a few days of her death, they published a book for her, and she used my cartoon on the cover. And she wrote a little note, she said, "Hey Rags, thank you for the magic carpet ride around the world."
Tôi làm việc với trẻ em trên thể giới, đó là một buổi nói chuyện hoàn toàn khác, nhưng tôi muốn kể các bạn một câu chuyện thật sự, thật sự tạo cảm hứng cho tôi. Tôi đã gặp Belinda khi em ấy 16 tuổi. Tôi 17 tuổi. Tôi ở Úc, và Belinda mắc bệnh ung thư, và tôi nghe được là cô ấy sẽ không sống lâu. Họ, thật ra, đã nói với tôi được 3 tuần. Tôi bước vào phòng, thấy có cô bé đang xấu hổ, và cô bé bị hói đang cố gắng che cái đầu của mình. Tôi lấy viết ra, và bắt đầu vẽ đầu của cô ấy và tôi vẽ một chiếc vương miệng cho cô. Sau đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện, và bên nhau rất vui -- Tôi đã nói với cô cách tôi từ bỏ nước Úc, cách tôi xách balo và người tôi đã gạt, và cách tôi có được vé, và tất cả mọi chuyện. Và tôi đã vẽ ra cho cô ấy xem. Sau đó tôi rời khỏi. Belinda đã mất và trong vòng vài ngày sau khi cô mất, họ đã xuất bản quyển sách về cô, cô đã dùng bản vẽ của tôi làm trang bìa. Và cô đã viết một lời nhắn, cô nói, "Nè Rags, cảm ơn tấm thảm ma thuật bay khắp thế giới."
For me, my art is my magic carpet ride. I hope you will join me in this magic carpet ride, and touch children and be honest. Thank you so much. (Applause)
Đối với tôi, nghệ thuật là chiếc thảm bay ma thuật. Tôi hi vọng các bạn sẽ cùng tôi ngồi lên tấm thảm ma thuật này, và hòa cùng bọn trẻ và hãy chân thành. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)