What happens when technology knows more about us than we do? A computer now can detect our slightest facial microexpressions and be able to tell the difference between a real smile and a fake one. That's only the beginning. Technology has become incredibly intelligent and already knows a lot about our internal states. And whether we like it or not, we already are sharing parts of our inner lives that's out of our control. That seems like a problem, because a lot of us like to keep what's going on inside from what people actually see. We want to have agency over what we share and what we don't. We all like to have a poker face.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi công nghệ hiểu biết con người hơn chính họ? Máy tính giờ đây có thể chỉ ra những cử chỉ nhỏ thoáng qua trên khuôn mặt và sự khác nhau giữa nụ cười thật và biểu hiện giả tạo. Và đó chỉ là sự khởi đầu. Công nghệ đã trở nên thông minh một cách đáng kinh ngạc và hiểu tâm trạng của chúng ta rất nhiều. Dù thích hay không, chúng ta đã và đang chia sẻ những phần của đời sống nội tâm mà chúng ta không kiểm soát được. Đó dường như là một vấn đề, bởi vì nhiều người trong chúng ta thích giữ kín suy nghĩ nội tâm từ những gì mà chúng ta thực sự thấy. Mọi người muốn kiểm soát những gì muốn hoặc không muốn chia sẻ. Chúng ta đều muốn thể hiện vẻ mặt không cảm xúc.
But I'm here to tell you that I think that's a thing of the past.
Nhưng tôi ở đây hôm nay để kể với mọi người
And while that might sound scary, it's not necessarily a bad thing. I've spent a lot of time studying the circuits in the brain that create the unique perceptual realities that we each have. And now I bring that together with the capabilities of current technology to create new technology that does make us better, feel more, connect more. And I believe to do that, we have to be OK losing some of our agency.
về một câu chuyện trong quá khứ. Và dù điều đó nghe có vẻ đáng sợ, nhưng nó cũng không hẳn là một điều gì tồi tệ. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều về các mạch thần kinh trong não bộ mà hình thành nên những hiện thực về giác quan độc đáo của con người. Và tôi muốn kết hợp điều đó với khả năng của công nghệ đương thời đem đến công nghệ mới giúp cải thiện cuộc sống tốt hơn, cảm nhận và kết nối nhiều hơn. Và tôi tin là để làm được, chúng ta phải chấp nhận từ bỏ một phần khả năng kiểm soát.
With some animals, it's really amazing, and we get to see into their internal experiences. We get this upfront look at the mechanistic interaction between how they respond to the world around them and the state of their biological systems. This is where evolutionary pressures like eating, mating and making sure we don't get eaten drive deterministic behavioral responses to information in the world. And we get to see into this window, into their internal states and their biological experiences. It's really pretty cool. Now, stay with me for a moment -- I'm a violinist, not a singer. But the spider's already given me a critical review.
Với vài loài động vật, đó là điều tuyệt vời, và chúng ta sẽ nhìn thấu được tâm trạng của chúng. Chúng ta quan sát trực diện về cơ chế tương tác giữa cách chúng phản ứng với cuộc sống xung quanh và trạng thái của hệ sinh học trong cơ thể. Và đây là lúc trước những áp lực tiến hóa như kiếm ăn, sinh sản, và sinh tồn trước hiểm nguy đưa đến phản ứng hành vi tất yếu đối với thông tin từ bên ngoài. Và chúng ta có thời cơ, quan sát được trạng thái tâm sinh lý của chúng. Điều này thật thú vị. Giờ đây, hãy nán lại một chút -- tôi là nghệ sĩ vĩ cầm, không phải là ca sĩ. Nhưng chú nhện đã góp ý cho tôi.
(Video) (Singing in a low pitch)
(Video) (Hát ở âm vực thấp)
(Singing in a middle pitch)
(Hát ở âm vực trung bình)
(Singing in a high pitch)
(Hát ở âm vực cao)
(Singing in a low pitch)
(Hát ở âm vực thấp)
(Singing in a middle pitch)
(Hát ở âm vực trung bình)
(Singing in a high pitch)
(Hát ở âm vực cao)
(Laughter)
(Tiếng cười)
Poppy Crum: It turns out, some spiders tune their webs like violins to resonate with certain sounds. And likely, the harmonics of my voice as it went higher coupled with how loud I was singing recreated either the predatory call of an echolocating bat or a bird, and the spider did what it should. It predictively told me to bug off. I love this. The spider's responding to its external world in a way that we get to see and know what's happening to its internal world. Biology is controlling the spider's response; it's wearing its internal state on its sleeve.
Poppy Crum: Hoá ra, một vài chú nhện có thể chơi vĩ cầm bằng tơ nhện tạo ra những âm thanh đặc trưng. Và rất có thể, những âm giọng của tôi khi lên cao kết hợp với mức độ âm thanh khi hát tạo nên tiếng kêu săn mồi của những loài động vật định vị nhờ sóng âm như dơi hoặc chim, và loài nhện đã làm điều mà chúng nên làm. Hệ quả là chúng đã bảo tôi biến đi. Tôi lại khá thích thú. Phản ứng của loài nhện trước thế giới bên ngoài là cách chúng ta có thể thấy và hiểu diễn biến thế giới nội tâm của chúng. Sinh học đang kiểm soát phản ứng của loài nhện; nó mang tâm trạng của loài nhện khoác lên bộ dạng bên ngoài.
But us, humans -- we're different. We like to think we have cognitive control over what people see, know and understand about our internal states -- our emotions, our insecurities, our bluffs, our trials and tribulations -- and how we respond. We get to have our poker face.
Nhưng chúng ta, loài người– thì khác. Chúng ta thích nghĩ rằng mình kiểm soát nhận thức về những gì mình thấy, biết và hiểu về tâm trạng-- cảm xúc, nỗi lo, lời nói dối, vất vả, đau khổ của bản thân-- và cách chúng ta thể hiện. Chúng ta tỏ vẻ lạnh lùng.
Or maybe we don't. Try this with me. Your eye responds to how hard your brain is working. The response you're about to see is driven entirely by mental effort and has nothing to do with changes in lighting. We know this from neuroscience. I promise, your eyes are doing the same thing as the subject in our lab, whether you want them to or not. At first, you'll hear some voices. Try and understand them and keep watching the eye in front of you. It's going to be hard at first, one should drop out, and it should get really easy. You're going to see the change in effort in the diameter of the pupil.
Hoặc là không. Hãy xem thử cái này. Đôi mắt cho thấy mức độ vất vả khi não bộ làm việc. Phản ứng mà bạn thấy hoàn toàn được điều khiển bởi tinh thần và chẳng liên quan gì đến ánh sáng. Đây là kiến thức về khoa học thần kinh. Tôi cam đoan, đôi mắt của mọi người cũng hoạt động y như đối tượng mà chúng tôi nghiên cứu, dù bạn có muốn hay không. Lúc đầu, bạn sẽ nghe thấy một số âm thanh. Cố gắng nhận thức và hướng đôi mắt về phía trước. Ban đầu sẽ khó hiểu, khi dừng lại, mọi thứ lại thực sự dễ dàng. Bạn sẽ thấy sự thay đổi bên trong đường kính của đồng tử.
(Video) (Two overlapping voices talking)
(Video) (Hai giọng nói hòa lẫn vào nhau)
(Single voice) Intelligent technology depends on personal data.
(Giọng đơn) Công nghệ thông minh phụ thuộc vào dữ liệu cá nhân.
(Two overlapping voices talking)
(Video) (Hai giọng nói hòa lẫn vào nhau)
(Single voice) Intelligent technology depends on personal data.
(Giọng đơn) Công nghệ thông minh phụ thuộc vào dữ liệu cá nhân.
PC: Your pupil doesn't lie. Your eye gives away your poker face. When your brain's having to work harder, your autonomic nervous system drives your pupil to dilate. When it's not, it contracts. When I take away one of the voices, the cognitive effort to understand the talkers gets a lot easier. I could have put the two voices in different spatial locations, I could have made one louder. You would have seen the same thing. We might think we have more agency over the reveal of our internal state than that spider, but maybe we don't.
PC: Con ngươi không nói dối. Đôi mắt sẽ cởi bỏ khuôn mặt lạnh lùng của bạn. Khi não bộ phải làm việc vất vả hơn, hệ thống thần kinh thực vật sẽ điều khiển đồng tử giãn nở. Còn bình thường, đồng tử sẽ thu nhỏ lại. Khi tôi lược bớt giọng nói đi, nhận thức sẽ hiểu người nói một cách dễ dàng hơn nhiều. Tôi có thể đặt hai giọng nói ở hai không gian khác nhau. Mở một giọng nói to hơn. Bạn sẽ thấy điều tương tự. Chúng ta có thể nghĩ rằng mình kiểm soát khả năng bộc lộ tâm trạng tốt hơn loài nhện, nhưng có lẽ không phải vậy.
Today's technology is starting to make it really easy to see the signals and tells that give us away. The amalgamation of sensors paired with machine learning on us, around us and in our environments, is a lot more than cameras and microphones tracking our external actions.
Công nghệ giờ đây đang bắt đầu khiến cho việc nắm bắt và hiểu được tín hiệu một cách dễ dàng. Tổ hợp cảm biến kết hợp với lĩnh vực máy học áp dụng lên con người, trong môi trường xung quanh, nhiều hơn so với máy quay và máy thu âm theo dõi cử chỉ bên ngoài của con người.
Our bodies radiate our stories from changes in the temperature of our physiology. We can look at these as infrared thermal images showing up behind me, where reds are hotter and blues are cooler. The dynamic signature of our thermal response gives away our changes in stress, how hard our brain is working, whether we're paying attention and engaged in the conversation we might be having and even whether we're experiencing a picture of fire as if it were real. We can actually see people give off heat on their cheeks in response to an image of flame.
Cơ thể của chúng ta kể những câu chuyện nhờ những thay đổi về nhiệt độ của cơ thể. Chúng ta có thể thấy những câu chuyện đó nhờ các bức ảnh nhiệt ở phía sau tôi, với màu đỏ là nóng còn màu xanh thì mát. Dấu hiệu thay đổi từ phản ứng nhiệt của cơ thể tiết lộ tình trạng căng thẳng, não bộ làm việc vất vả đến mức nào, khi nào chúng ta đang chú ý và tham gia vào cuộc hội thoại mà chúng ta có thể gặp và nếu đúng thế thì con người có trải nghiệm cảm giác bốc lửa giống như bức hình. Chúng ta thực sự có thể thấy đôi má toả ra nhiệt khi phản ứng trên ảnh hồng ngoại.
But aside from giving away our poker bluffs, what if dimensions of data from someone's thermal response gave away a glow of interpersonal interest? Tracking the honesty of feelings in someone's thermal image might be a new part of how we fall in love and see attraction. Our technology can listen, develop insights and make predictions about our mental and physical health just by analyzing the timing dynamics of our speech and language picked up by microphones. Groups have shown that changes in the statistics of our language paired with machine learning can predict the likelihood someone will develop psychosis.
Nhưng bên cạnh việc chỉ ra sự dối trá lạnh nhạt của con người, sẽ thế nào nếu các khía cạnh của dữ liệu từ phản ứng của ai đó biểu hiện màu sắc từ mối quan tâm giữa các cá nhân? Theo dõi sự chân thành của cảm xúc từ ảnh nhiệt của ai đó có lẽ là một khám phá mới về tình yêu và sự thu hút của con người. Công nghệ có thể lắng nghe, khai thác nhận thức và đưa ra các dự đoán về sức khoẻ tâm sinh lý chỉ bằng việc phân tích thời gian cường độ của giọng nói và ngôn ngữ được ghi lại bởi máy thu âm. Những nhóm nghiên cứu đã chỉ ra rằng các thay đổi về thống kê từ ngôn ngữ kết hợp với lĩnh vực học máy có thể dự đoán khả năng phát triển bệnh rối loạn tâm thần.
I'm going to take it a step further and look at linguistic changes and changes in our voice that show up with a lot of different conditions. Dementia, diabetes can alter the spectral coloration of our voice. Changes in our language associated with Alzheimer's can sometimes show up more than 10 years before clinical diagnosis. What we say and how we say it tells a much richer story than we used to think. And devices we already have in our homes could, if we let them, give us invaluable insight back. The chemical composition of our breath gives away our feelings. There's a dynamic mixture of acetone, isoprene and carbon dioxide that changes when our heart speeds up, when our muscles tense, and all without any obvious change in our behaviors.
Tôi sẽ tiến thêm một bước xa hơn quan sát thay đổi ngôn ngữ và giọng nói của chúng ta mà xuất hiện với nhiều điều kiện khác nhau. Sa sút trí tuệ, tiểu đường có thể thay đổi quang phổ màu của tông giọng. Các thay đổi trong ngôn ngữ có liên quan đến bệnh Alzheimer đôi lúc có thể xuất hiện sớm hơn 10 năm trước các chẩn đoán y học. Điều chúng ta nói và cách chúng ta bày tỏ một câu chuyện phong phú hơn chúng ta từng nghĩ. Nếu có thể được, ngay cả những thiết bị trong nhà cũng có thể đem lại nhận thức vô giá. Thành phần hoá học từ hơi thở chỉ ra cảm xúc của con người. Có một hỗn hợp chức năng từ aceton, isoprene, và carbon dioxide mà thay đổi khi tim đập nhanh, các cơ bị căng và tất cả không có biểu hiện rõ rệt nào về hành vi của con người.
Alright, I want you to watch this clip with me. Some things might be going on on the side screens, but try and focus on the image in the front and the man at the window.
Được rồi. Mọi người hãy cùng tôi xem đoạn phim này. Một vài thứ có thể được chiếu ở màn hình bên cạnh, nhưng hãy cố gắng tập trung vào người đàn ông bên cửa sổ trên màn hình.
(Eerie music)
(Âm thanh bí hiểm)
(Woman screams)
(Tiếng la hét)
PC: Sorry about that. I needed to get a reaction.
PC: Xin lỗi về điều này. Tôi cần có một phản ứng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I'm actually tracking the carbon dioxide you exhale in the room right now.
Thực tế là tôi đang theo dõi nồng độ carbon dioxide
We've installed tubes throughout the theater, lower to the ground, because CO2 is heavier than air. But they're connected to a device in the back that lets us measure, in real time, with high precision, the continuous differential concentration of CO2. The clouds on the sides are actually the real-time data visualization of the density of our CO2. You might still see a patch of red on the screen, because we're showing increases with larger colored clouds, larger colored areas of red. And that's the point where a lot of us jumped. It's our collective suspense driving a change in carbon dioxide. Alright, now, watch this with me one more time.
tỏa ra từ mọi người. Chúng tôi đã lắp đặt đường ống khắp khán phòng, ở bên dưới bục, bởi vì CO2 thì nặng hơn không khí. Ngoài ra các ống này được kết nối với thiết bị ở phía sau giúp đo lường, với độ chính xác cao, nồng độ đậm đặc chênh lệch liên tục, theo thời gian của CO2. Những đám mây bên này là mô phỏng dữ liệu theo thời gian của mật độ CO2. Mọi người có thể thấy mảng đốm đỏ trên màn hình, bởi vì chúng ta đang thấy rõ sự gia tăng với các đám mây màu, vùng màu đỏ lớn và rộng hơn. Và đó là khi phần đông mọi người giật mình. Chính sự hồi hộp của mọi người dẫn đến sự thay đổi của carbon dioxide. Được rồi, giờ thì, hãy xem lại đoạn phim.
(Cheerful music)
(Âm thanh vui vẻ)
(Woman laughs)
(Người phụ nữ cười)
PC: You knew it was coming. But it's a lot different when we changed the creator's intent. Changing the music and the sound effects completely alter the emotional impact of that scene. And we can see it in our breath. Suspense, fear, joy all show up as reproducible, visually identifiable moments. We broadcast a chemical signature of our emotions. It is the end of the poker face.
PC: Mọi người đã đoán trước được. Nhưng nó khác rất nhiều khi thay đổi nội dung ban đầu. Thay đổi âm nhạc và hiệu ứng âm thanh biến đổi hoàn toàn tác động về mặt cảm xúc của cảnh quay. Và chúng ta có thể cảm nhận hơi thở của mình. Sự háo hức, nỗi sợ hãi, niềm vui tất cả hiện lên như những khoảnh khắc có thể tái tạo, và nhận dạng một cách trực quan. Con người tạo ra dấu hiệu hóa học trong cảm xúc của mình. Đó là dấu chấm hết của gương mặt không cảm xúc.
Our spaces, our technology will know what we're feeling. We will know more about each other than we ever have. We get a chance to reach in and connect to the experience and sentiments that are fundamental to us as humans in our senses, emotionally and socially. I believe it is the era of the empath. And we are enabling the capabilities that true technological partners can bring to how we connect with each other and with our technology. If we recognize the power of becoming technological empaths, we get this opportunity where technology can help us bridge the emotional and cognitive divide. And in that way, we get to change how we tell our stories. We can enable a better future for technologies like augmented reality to extend our own agency and connect us at a much deeper level.
Không gian, công nghệ sẽ hiểu cảm nhận của con người. Chúng ta sẽ hiểu về nhau nhiều hơn so với trước đây. Chúng ta có cơ hội chạm đến và kết nối những trải nghiệm và tình cảm chính là nền tảng để loài người tự cảm nhận mình, theo cách hòa mình và xúc cảm. Tôi tin rằng đây là kỷ nguyên của sự đồng cảm. Và chúng ta đang cho phép những khả năng mà các đối tác công nghệ đích thực có thể đem lại để con người kết nối với nhau nhờ công nghệ. Nếu nhận thức được sức mạnh của sự đồng cảm từ công nghệ, chúng ta sẽ có cơ hội nơi mà công nghệ có thể giúp hàn gắn sự chia rẽ về nhận thức và cảm xúc. Và theo cách ấy, chúng ta có thể thay đổi cách nói chuyện. Đem lại một tương lai tốt đẹp hơn với những công nghệ như tương tác thực tế ảo để cởi mở và gắn kết con người sâu sắc hơn.
Imagine a high school counselor being able to realize that an outwardly cheery student really was having a deeply hard time, where reaching out can make a crucial, positive difference. Or authorities, being able to know the difference between someone having a mental health crisis and a different type of aggression, and responding accordingly. Or an artist, knowing the direct impact of their work. Leo Tolstoy defined his perspective of art by whether what the creator intended was experienced by the person on the other end. Today's artists can know what we're feeling. But regardless of whether it's art or human connection, today's technologies will know and can know what we're experiencing on the other side, and this means we can be closer and more authentic.
Hãy hình dung một tư vấn viên học đường có thể nhận ra một học sinh vui vẻ hướng ngoại đang trải qua thời gian khó khăn, hay việc sẻ chia, có thể tạo nên sự khác biệt tích cực, quan trọng. Hay chính quyền có thể nắm được sự khác nhau giữa người đang trải qua khủng hoảng về sức khỏe tâm lý và một loại cảm xúc tức giận, và việc phản ứng một cách phù hợp. Hoặc một nghệ sĩ, hiểu tác động trực tiếp từ tác phẩm của họ. Leo Tolstoy định nghĩa quan điểm về nghệ thuật của mình bằng ý tưởng của nhà sáng tạo được trải nghiệm bởi người xem và ngược lại. Các nghệ sĩ ngày nay có thể biết được cảm giác của chúng ta. Nhưng cho dù đó là sự kết nối con người hay nghệ thuật, thì công nghệ ngày nay sẽ và có thể biết được những gì ta đang trải qua, và tức là chúng ta có thể sống gần gũi và chân thật với nhau hơn.
But I realize a lot of us have a really hard time with the idea of sharing our data, and especially the idea that people know things about us that we didn't actively choose to share. Anytime we talk to someone, look at someone or choose not to look, data is exchanged, given away, that people use to learn, make decisions about their lives and about ours.
Nhưng tôi nhận ra nhiều người trong chúng ta đã có một khoảng thời gian thực sự khó khăn với ý tưởng chia sẻ dữ liệu của chúng ta, và đặc biệt là ý tưởng mà mọi người biết về những điều mà chúng ta không chủ động chia sẻ. Bất cứ khi nào chúng ta nói chuyện, nhìn ai đó, hay không nhìn, thì dữ liệu được trao đổi, tiết lộ, dữ liệu đó ta dùng để học tập, ra quyết định về cuộc sống của bản thân và người khác.
I'm not looking to create a world where our inner lives are ripped open and our personal data and our privacy given away to people and entities where we don't want to see it go. But I am looking to create a world where we can care about each other more effectively, we can know more about when someone is feeling something that we ought to pay attention to. And we can have richer experiences from our technology.
Tôi không mong đợi tạo ra một thế giới nơi mà đời tư của chúng ta bị công khai và dữ liệu cá nhân, quyền riêng tư bị rò rỉ đến tay những người và tổ chức mà chúng ta không muốn chia sẻ. Nhưng tôi mong muốn tạo lập một thế giới nơi chúng ta có thể quan tâm lẫn nhau theo cách hiệu quả hơn, hiểu hơn về ai đó đang cảm nhận thứ gì đó mà hẳn là chúng ta nên chú ý đến. Và chúng ta có thể có những trải nghiệm phong phú từ công nghệ.
Any technology can be used for good or bad. Transparency to engagement and effective regulation are absolutely critical to building the trust for any of this. But the benefits that "empathetic technology" can bring to our lives are worth solving the problems that make us uncomfortable. And if we don't, there are too many opportunities and feelings we're going to be missing out on.
Công nghệ nào cũng có tính hai mặt. Sự minh bạch đối với quy định ràng buộc và hiệu quả chắc chắn là có tính quyết định để tạo dựng nên sự tin tưởng. Nhưng lợi ích mà “công nghệ đồng cảm” có thể đem đến cho cuộc sống xứng đáng để chúng ta xử lý những vấn đề tạo ra sự bất tiện. Còn nếu không làm gì, thì sẽ có nhiều cơ hội và trải nghiệm mà chúng ta sẽ vuột khỏi tầm tay.
Thank you.
Cám ơn mọi người.
(Applause)
(Vỗ tay)