Where do you come from? It's such a simple question, but these days, of course, simple questions bring ever more complicated answers.
Bạn đến từ đâu? Đó là một câu hỏi thật đơn giản, nhưng ngày nay, tất nhiên, những câu hỏi đơn giản mang đến những câu trả lời phức tạp hơn.
People are always asking me where I come from, and they're expecting me to say India, and they're absolutely right insofar as 100 percent of my blood and ancestry does come from India. Except, I've never lived one day of my life there. I can't speak even one word of its more than 22,000 dialects. So I don't think I've really earned the right to call myself an Indian. And if "Where do you come from?" means "Where were you born and raised and educated?" then I'm entirely of that funny little country known as England, except I left England as soon as I completed my undergraduate education, and all the time I was growing up, I was the only kid in all my classes who didn't begin to look like the classic English heroes represented in our textbooks. And if "Where do you come from?" means "Where do you pay your taxes? Where do you see your doctor and your dentist?" then I'm very much of the United States, and I have been for 48 years now, since I was a really small child. Except, for many of those years, I've had to carry around this funny little pink card with green lines running through my face identifying me as a permanent alien. I do actually feel more alien the longer I live there.
Mọi người luôn hỏi tôi rằng tôi đến từ đâu, và họ mong đợi tôi nói rằng đó là Ấn Độ, và họ chắc chắn đúng trong chừng mực vì 100 phần trăm máu và tổ tiên của tôi đến từ Ấn Độ. Trừ việc, tôi chưa từng sống ở đó một ngày trong đời của tôi. Tôi thậm chí không nói được một từ của hơn 22,000 thổ ngữ. Vây nên tôi không nghĩ tôi thực sự có quyền để gọi bản thân là một người Ấn Độ. Và nếu "Bạn đến từ đâu?" nghĩa là "Bạn sinh ra, được nuôi nấng, và giáo dục ở đâu?" thì tôi toàn bộ là thuộc về một đất nước nhỏ bé buồn cười là nước Anh, trừ việc tôi đã rời khỏi Anh ngay sau khi tôi hoàn thành bậc giáo dục đại học, và trong tất cả thời gian tôi lớn lên, tôi là đứa trẻ duy nhất trong tất cả các lớp học của tôi mà không bắt đầu trông giống những anh hùng nước Anh cổ điển được miêu tả trong những quyển sách giáo khoa của chúng tôi. Và nếu "Bạn đến từ đâu?" nghĩa là "Bạn trả thuế ở đâu? Bạn gặp bác sĩ và nha sĩ của bạn ở đâu?" thì tôi rất thuộc về nước Mỹ, và tôi đã ở đó được 48 năm tới giờ, từ lúc tôi còn là một đứa trẻ rất bé nhỏ. Trừ việc, trong những năm đó, Tôi đã phải mang một tấm thẻ nhỏ buồn cười màu hồng với những dòng xanh lá chạy trên mặt của tôi xác định tôi là một người ngoại quốc lâu dài Thực tế tôi cảm thấy càng ngoại quốc hơn khi tôi sống ở đó càng lâu.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And if "Where do you come from?" means "Which place goes deepest inside you and where do you try to spend most of your time?" then I'm Japanese, because I've been living as much as I can for the last 25 years in Japan. Except, all of those years I've been there on a tourist visa, and I'm fairly sure not many Japanese would want to consider me one of them.
Và nếu "Bạn đến từ đâu?" nghĩa là "Nơi nào sâu đậm nhất trong bạn và nơi nào bạn muốn dùng thời gian của mình ở đó nhất?" thì tôi là người Nhât Bản, vì tôi đã ở đó nhiều nhất có thể trong suốt 25 năm qua ở Nhật Bản. Trừ việc, trong suốt những năm tôi ở đó là dùng thị thực du lịch và tôi khá chắc chắn rằng không nhiều người Nhật Bản muốn coi tôi là một trong số họ.
And I say all this just to stress how very old-fashioned and straightforward my background is, because when I go to Hong Kong or Sydney or Vancouver, most of the kids I meet are much more international and multi-cultured than I am. And they have one home associated with their parents, but another associated with their partners, a third connected maybe with the place where they happen to be, a fourth connected with the place they dream of being, and many more besides. And their whole life will be spent taking pieces of many different places and putting them together into a stained glass whole. Home for them is really a work in progress. It's like a project on which they're constantly adding upgrades and improvements and corrections. And for more and more of us, home has really less to do with a piece of soil than, you could say, with a piece of soul.
Và tôi nói tất cả những điều này chỉ để nhấn mạnh rằng lý lịch của tôi cũ kĩ và dễ hiểu như thế nào, bởi vì khi tôi đến Hong Kong hay Sydney hay Vancouver, hầu hết những đứa trẻ tôi gặp đều liên quan đến nhiều quốc gia và đa văn hóa hơn tôi nhiều. Và họ có một ngôi nhà gắn liền với cha mẹ chúng, một ngôi nhà khác gắn với hôn phu của họ, một ngôi thứ ba có thể liên quan đến một nơi nào đó họ phải ở, một ngôi nhà thứ tư liên quan đến nơi họ mơ được ở đó, và ngoài ra còn rất nhiều ngôi nhà khác. Và toàn bộ cuộc sống của họ sẽ là dành để góp nhặt những mảnh của nhiều nơi khác nhau và gom chúng lại thành một tổng thể kính màu. Nhà với họ thực sự là một công việc đang thực hiện. Nó như là một dự án mà họ không ngừng thêm vào những sự nâng cấp và cải thiện và sửa chữa. Và với càng nhiều người trong số chúng ta, ngôi nhà thực sự ít liên quan đến một mảnh đất hơn, có thể nói, là với một mảnh của tâm hồn.
If somebody suddenly asks me, "Where's your home?" I think about my sweetheart or my closest friends or the songs that travel with me wherever I happen to be. And I'd always felt this way, but it really came home to me, as it were, some years ago when I was climbing up the stairs in my parents' house in California, and I looked through the living room windows and I saw that we were encircled by 70-foot flames, one of those wildfires that regularly tear through the hills of California and many other such places. And three hours later, that fire had reduced my home and every last thing in it except for me to ash. And when I woke up the next morning, I was sleeping on a friend's floor, the only thing I had in the world was a toothbrush I had just bought from an all-night supermarket. Of course, if anybody asked me then, "Where is your home?" I literally couldn't point to any physical construction. My home would have to be whatever I carried around inside me.
Nếu một ai đó đột nhiên hỏi tôi, "Nhà của bạn ở đâu?" Tôi nghĩ về người yêu của tôi hay những người bạn thân nhất hay những bài hát mà cùng tôi đến bất kì đâu tôi cần. Và tôi đã luôn cảm thấy thế này, nhưng có điều tôi đã đột nhiên nhận ra, vài năm trước đây khi mà tôi đang đi lên cầu thang của nhà bố mẹ tôi ở California, và tôi đã nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách và tôi thấy chúng tôi đã bị bao vây bởi ngọn lửa cao 70 phít, một trong những đám cháy dữ mà thường xuyên xé rách những ngọn đồi của California và rất nhiều nơi tương tự khác. Và ba giờ sau, đám cháy đã làm cho nhà của tôi và mọi thứ cuối cùng trong đó trừ tôi trở thành tro bụi. Và khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tôi đã ngủ trên sàn của nhà một người bạn, và thứ duy nhất tôi còn trên thế giới này là một chiếc bàn chải mà tôi vừa mới mua từ một siêu thị bán hàng cả đêm. Tất nhiên, nếu ai đó hỏi tôi, "Nhà của anh ở đâu?" Tôi thực sự không thể chỉ ra bất kì một công trình thực nào. Nhà của tôi là bất kì thứ gì tôi mang theo bên trong tôi.
And in so many ways, I think this is a terrific liberation. Because when my grandparents were born, they pretty much had their sense of home, their sense of community, even their sense of enmity, assigned to them at birth, and didn't have much chance of stepping outside of that. And nowadays, at least some of us can choose our sense of home, create our sense of community, fashion our sense of self, and in so doing maybe step a little beyond some of the black and white divisions of our grandparents' age. No coincidence that the president of the strongest nation on Earth is half-Kenyan, partly raised in Indonesia, has a Chinese-Canadian brother-in-law.
Và trong rất nhiều cách, tôi nghĩ đây là một sự giải phóng tuyệt vời. Bởi vì khi ông bà tôi được sinh ra, họ thực sự đã có một ý thức về ngôi nhà, ý thức về cộng đồng, thậm chí ý thức về một thực thể, được trao cho họ khi sinh ra, và đã không có nhiều cơ hội để bước ra khỏi đó. Và ngày nay, ít nhất một vài trong số chúng ta có thể lựa chọn ý thức về một ngôi nhà, tạo ra ý thức về cộng đồng, tạo hình ý thức về bản thân, và trong khi làm những điều đó có bước ra xa hơn một chút khỏi những sự phân biệt da trắng và da đen của thời kì ông bà chúng ta. Không có sự trùng hợp nào khi mà tổng thống của quốc gia hùng mạnh nhất trái đất có một nửa là người Kenyan, được nuôi nấng một phần ở Indonesia, và có một người em rể là người Canada gốc Trung Quốc.
The number of people living in countries not their own now comes to 220 million, and that's an almost unimaginable number, but it means that if you took the whole population of Canada and the whole population of Australia and then the whole population of Australia again and the whole population of Canada again and doubled that number, you would still have fewer people than belong to this great floating tribe.
Số người đang sống ở quốc gia không phải là của chính họ hiện tại đã lên đến 220 triệu người, và đó gần như là một con số không tưởng tượng được, nhưng nó có nghĩa rằng nếu bạn lấy toàn bộ dân số của Canada và toàn bộ dân số của Australia và lại thêm toàn bộ dân số của Australia và toàn bộ dân số của Canada lần nữa và nhân đôi số đó lên, bạn vẫn có số người ít hơn số người thuộc về đám người đông đúc trôi nổi này.
And the number of us who live outside the old nation-state categories is increasing so quickly, by 64 million just in the last 12 years, that soon there will be more of us than there are Americans. Already, we represent the fifth-largest nation on Earth. And in fact, in Canada's largest city, Toronto, the average resident today is what used to be called a foreigner, somebody born in a very different country.
Và số người chúng ta mà sống ngoài những hạng mục nhà nước quốc gia cũ đang tăng lên rất nhanh, đạt đến 64 triệu chỉ trong 12 năm qua, và sẽ sớm có nhiều người như chúng tôi hơn là người Mỹ Và hiện tại chúng tôi đã đại diện cho quốc gia lớn thứ năm thế giới. Trong thực tế, ở thành phố lớn nhất của Canada, Toronto, người dân thường hiện nay là những người đã từng bị gọi là người ngoại quốc, một người nào đó mà được sinh ra ở một đất nước rất khác.
And I've always felt that the beauty of being surrounded by the foreign is that it slaps you awake. You can't take anything for granted. Travel, for me, is a little bit like being in love, because suddenly all your senses are at the setting marked "on." Suddenly you're alert to the secret patterns of the world. The real voyage of discovery, as Marcel Proust famously said, consists not in seeing new sights, but in looking with new eyes. And of course, once you have new eyes, even the old sights, even your home become something different. Many of the people living in countries not their own are refugees who never wanted to leave home and ache to go back home. But for the fortunate among us, I think the age of movement brings exhilarating new possibilities.
Và tôi đã luôn luôn cảm thấy rằng vẻ đẹp của việc được bao quanh bởi những người ngoại quốc là thứ mà làm cho bạn tỉnh ngủ. Bạn không thể có cái gì dễ dàng. Du lịch, với tôi, là có một chút giống như đang yêu, bởi vì đột nhiên tất cả những giác quan của bạn đều được bật Đột nhiên bạn đề phòng tất cả những chi tiết bi hiếm của thế giới Một chuyến đi khám phá thực sự, như là Marcel Proust nổi tiếng đã nói, không tập trung vào việc xem những cảnh mới, mà là nhìn với đôi mắt mới. Và tất nhiên, một khi bạn có một đôi mắt mới, thậm chí với những cảnh cũ, thậm chí nhà của bạn trở thành thứ gì đó khác. Rất nhiều người đang sống ở các quốc gia không phải của họ là những người tị nạn mà chưa bao giờ muốn rời khỏi nhà và nóng lòng để về nhà. Nhưng may mắn với chúng ta, Tôi nghĩ thời kì di chuyển mang đến những cơ hội mới đầy thú vị.
Certainly when I'm traveling, especially to the major cities of the world, the typical person I meet today will be, let's say, a half-Korean, half-German young woman living in Paris. And as soon as she meets a half-Thai, half-Canadian young guy from Edinburgh, she recognizes him as kin. She realizes that she probably has much more in common with him than with anybody entirely of Korea or entirely of Germany. So they become friends. They fall in love. They move to New York City.
Chắc chắn khi tôi đi du lịch, đặc biệt tới những thành phố lớn trên thế giới, một người điển hình tôi gặp hôm nay là một người phụ nữ trẻ nửa Hàn nửa Đức đang sống ở Paris. Và ngay khi cô ấy gặp một chàng trai trẻ nửa Thái Lan nửa Canada từ Edinburgh, cô ấy nhận anh ấy như là người thân. Cô ấy nhận ra rằng cô có thể có nhiều thứ chung với anh ấy hơn bất kì ai trong toàn bộ Hàn Quốc hay toàn bộ nước Đức. Nên họ trở thành bạn. Họ yêu nhau. Và họ chuyển đến thành phố New York.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Or Edinburgh. And the little girl who arises out of their union will of course be not Korean or German or French or Thai or Scotch or Canadian or even American, but a wonderful and constantly evolving mix of all those places. And potentially, everything about the way that young woman dreams about the world, writes about the world, thinks about the world, could be something different, because it comes out of this almost unprecedented blend of cultures.
hoặc Edinburgh. Và bé gái nhỏ tạo ra bởi sự hợp lại của họ sẽ tất nhiên không phải là người Hàn hay người Đức hay người Pháp hay người Thái hay người Scotland hay người Canada hay thậm chí người Mỹ, mà là một sự pha trộn tuyệt vời và liên tục phát triển của tất cả những nơi đó. Và rất có khả năng, toàn bộ cách cô gái trẻ đó mơ về thế giới, viết về thế giới, nghĩ về thế giới, có thể là một thứ gì đó khác biệt, bởi vì nó được tạo ra từ một sự pha trộn gần như chưa từng có của những nền văn hóa.
Where you come from now is much less important than where you're going. More and more of us are rooted in the future or the present tense as much as in the past. And home, we know, is not just the place where you happen to be born. It's the place where you become yourself.
Nơi bạn đến từ hiện tại kém quan trọng hơn nhiều so với nơi bạn sẽ đến. Ngày càng nhiều trong số chúng ta đặt gốc rễ vào tương lai hoặc hiện tại bằng với vào quá khứ. Và nhà, chúng ta biết, không chỉ là nơi mà bạn sinh ra. Đó là nơi mà bạn trở thành bản thân bạn.
And yet, there is one great problem with movement, and that is that it's really hard to get your bearings when you're in midair. Some years ago, I noticed that I had accumulated one million miles on United Airlines alone. You all know that crazy system, six days in hell, you get the seventh day free.
Nhưng, có một vấn đề lớn với sự di chuyển này, và đó là rất là khó để có được phong thái của bạn khi mà bạn đang ở giữa không trung. Và năm trước đây, tôi đã nhận ra rằng tôi đã tích lũy một triệu dặm bay của chỉ hãng United Airlines. Các bạn đều biết hệ thống điên rồ đó, sáu ngày trong địa ngục, bạn được ngày thứ bảy miễn phí.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And I began to think that really, movement was only as good as the sense of stillness that you could bring to it to put it into perspective.
Và tôi đã bắt đầu nghĩ rằng thực sự, sự di chuyển cũng chỉ tốt ngang bằng sự tĩnh lặng thứ mà bạn có thể mang và cho vào tư duy.
And eight months after my house burned down, I ran into a friend who taught at a local high school, and he said, "I've got the perfect place for you." "Really?" I said. I'm always a bit skeptical when people say things like that. "No, honestly," he went on, "it's only three hours away by car, and it's not very expensive, and it's probably not like anywhere you've stayed before." "Hmm." I was beginning to get slightly intrigued. "What is it?" "Well —" Here my friend hemmed and hawed — "Well, actually it's a Catholic hermitage." This was the wrong answer. I had spent 15 years in Anglican schools, so I had had enough hymnals and crosses to last me a lifetime. Several lifetimes, actually. But my friend assured me that he wasn't Catholic, nor were most of his students, but he took his classes there every spring. And as he had it, even the most restless, distractible, testosterone-addled 15-year-old Californian boy only had to spend three days in silence and something in him cooled down and cleared out. He found himself. And I thought, "Anything that works for a 15-year-old boy ought to work for me."
Và tám tháng sau khi nhà của tôi bị thiêu dụi, tôi gặp một người bạn dạy ở một trường trung học ở địa phương, và anh ấy nói, "Tôi đã có một nơi hoàn hảo cho anh." "Thật á?" Tôi nói. Tôi luôn luôn hoài nghi một chút khi có người nói những điều như thế. "Không, thành thực mà nói," anh ấy tiếp tục, "nó chỉ cách ba giờ đồng hồ đi xe, và nó không quá đắt, và nó có thể không giống bất kì nơi nào anh đã ở trước đây." "Hmm." Tôi đã bắt đầu trở lên hứng thú một chút. "Nó là gì?" "Oh -" Tới đây bạn tôi lắp bắp - "thực ra nó là một nơi ẩn tu công giáo." Đây là một câu trả lời sai lầm. Tôi đã dành 15 năm trong những ngôi trường Anh giáo, và tôi đã có đủ sách thánh ca và thánh giá cho cả cuộc đời tôi. Nhiều đời, thực ra mà nói. Nhưng bạn tôi bảo đảm rằng anh ấy không theo công giáo, hầu hết những học sinh của anh ấy cũng không, nhưng anh ấy dạy những lớp học ở đó mỗi mùa xuân. Và khi dạy, thậm chí một cậu bé California 15 tuổi nghịch ngợm, mất tập trung, rối loạn testosterone nhất chỉ cần dành ba ngày trong sự tĩnh lặng và cái gì đó trong cậu nguội đi và tan biến. Cậu ấy đã tìm ra bản thân mình. Và tôi đã nghĩ, "Bất cứ thứ gì mà hiệu quả với một cậu bé 15 tuổi thì cũng phải hiệu quả với mình."
So I got in my car, and I drove three hours north along the coast, and the roads grew emptier and narrower, and then I turned onto an even narrower path, barely paved, that snaked for two miles up to the top of a mountain. And when I got out of my car, the air was pulsing. The whole place was absolutely silent, but the silence wasn't an absence of noise. It was really a presence of a kind of energy or quickening. And at my feet was the great, still blue plate of the Pacific Ocean. All around me were 800 acres of wild dry brush.
Nên tôi đã vào xe của mình, lái ba giờ đồng hồ lên phía bắc dọc theo bờ biển, và những con đường trở nên trống vắng và hẹp hơn, và sau đó tôi rẽ vào một con đường thậm chí hẹp hơn nữa, gần như không được lát, vòng vèo khoảng hai dặm lên tới tận đỉnh một ngọn núi. Và khi tôi ra khỏi xe của mình, không khí đã rung động. Toàn bộ nơi đó tĩnh lặng hoàn toàn, nhưng sự tĩnh lặng không phải là do không có tiếng ồn. Nó thực sự là sự hiện diện của một loại năng lượng hay sự tích cực thêm. Và dưới chân tôi là mặt đĩa rộng lớn, xanh, tĩnh của biển Thái Bình Dương. Tất cả xung quanh tôi là đám cỏ dại khô rộng 800 mẫu Anh.
And I went down to the room in which I was to be sleeping. Small but eminently comfortable, it had a bed and a rocking chair and a long desk and even longer picture windows looking out on a small, private, walled garden, and then 1,200 feet of golden pampas grass running down to the sea. And I sat down, and I began to write, and write, and write, even though I'd gone there really to get away from my desk. And by the time I got up, four hours had passed. Night had fallen, and I went out under this great overturned saltshaker of stars, and I could see the tail lights of cars disappearing around the headlands 12 miles to the south. And it really seemed like my concerns of the previous day vanishing. And the next day, when I woke up in the absence of telephones and TVs and laptops, the days seemed to stretch for a thousand hours. It was really all the freedom I know when I'm traveling, but it also profoundly felt like coming home. And I'm not a religious person, so I didn't go to the services. I didn't consult the monks for guidance. I just took walks along the monastery road and sent postcards to loved ones. I looked at the clouds, and I did what is hardest of all for me to do usually, which is nothing at all.
Và tôi đi xuống căn phòng mà trong đó tôi sẽ ngủ. Nhỏ nhưng thực sự thoải mái, nó có một chiếc giường và một chiếc ghế lắc lư và một chiếc bàn dài và một chiếc cửa sổ cố định dài hơn thế nhìn ra một khu vườn nhỏ, riêng tư, khép kín và sau đó là đồng cỏ vàng dài 1,200 phít chạy thẳng xuống biển. Tôi đã ngồi xuống, và tôi bắt đầu viết, và viết, và viết, mặc dù tôi đã đi đến đó thực sự để thoát khỏi chiếc bàn của tôi. Và đến lúc tôi đứng dậy, bốn giờ đồng hồ đã trôi qua. Màn đêm đã buông xuống, và tôi đi ra ngoài dưới vô số ngôi sao nhiều như lọ muối bị lật ngược, và tôi có thể thấy đèn sau của những chiếc xe biến mất khoảng những mui đất ở 12 dặm về phía nam. Và thực sự như là những nỗi lo lắng của tôi về ngày hôm trước đang biến mất. Và ngày hôm sau, khi tôi thức dậy không có sự hiện diện của điện thoại và TV và máy tính xách tay, ngày giãn ra tới ngàn giờ đồng hồ. Đó thực sự là tất cả sự tự do tôi biết khi tôi đi du lịch, nhưng một cách sâu sắc cũng có cảm giác như là về nhà Và tôi không phải là một người thuộc về tôn giáo, nên tôi đã không đến những buổi hành lễ. Tôi không hỏi những thầy tu lời khuyên. Tôi đã chỉ đi dọc theo đường tu viện và gửi bưu thiếp đến những người yêu quý. Tôi đã nhìn những đám mây, và tôi đã làm việc mà khó nhất trong tất cả đối với tôi thông thường, đó là không làm gì cả.
And I started to go back to this place, and I noticed that I was doing my most important work there invisibly just by sitting still, and certainly coming to my most critical decisions the way I never could when I was racing from the last email to the next appointment. And I began to think that something in me had really been crying out for stillness, but of course I couldn't hear it because I was running around so much. I was like some crazy guy who puts on a blindfold and then complains that he can't see a thing.
Và tôi đã bắt đầu quay lại nơi này, và tôi nhận ra rằng tôi đã làm một công việc quan trọng nhất ở đó vô hình chỉ bằng việc ngồi im, và chắc chắn dẫn tới những quyết định quan trọng nhất của tôi theo cách mà tôi chưa bao giờ làm được khi mà tôi đua từ email trước đến cuộc hẹn tiếp theo. Và tôi bắt đầu nghĩ rằng có gì đó trong tôi đã khóc đòi sự tĩnh lặng, nhưng tất nhiên tôi không thể nghe thấy bởi vì tôi đã chạy vòng vòng quá nhiều. Tôi đã như là một kẻ điên đeo một cái băng bịt mắt và sau đó phàn nàn là không nhìn thấy gì.
And I thought back to that wonderful phrase I had learned as a boy from Seneca, in which he says, "That man is poor not who has little but who hankers after more." And, of course, I'm not suggesting that anybody here go into a monastery. That's not the point. But I do think it's only by stopping movement that you can see where to go. And it's only by stepping out of your life and the world that you can see what you most deeply care about and find a home.
Và tôi nghĩ đến một cụm từ tuyệt vời tôi đã học được khi một cậu bé từ Seneca, khi đó cậu ấy nói, "Người nào nghèo không phải là người có ít mà là người ham muốn nhiều hơn." Và, tất nhiên, tôi không đề nghị mỗi người ở đây đi vào một tu viện. Không phải điều đó. Nhưng tôi có nghĩ là chỉ bằng việc dừng di chuyển bạn có thể thấy được nơi để đến. Và chỉ bằng việc đứng ra khỏi cuộc sống của bạn và thế giới mà bạn có thể thấy cái bạn quan tâm sâu đậm nhất và tìm một ngôi nhà.
And I've noticed so many people now take conscious measures to sit quietly for 30 minutes every morning just collecting themselves in one corner of the room without their devices, or go running every evening, or leave their cell phones behind when they go to have a long conversation with a friend. Movement is a fantastic privilege, and it allows us to do so much that our grandparents could never have dreamed of doing. But movement, ultimately, only has a meaning if you have a home to go back to.
Và tôi nhận ra rất nhiều người hiện tại dùng sự đo đếm có ý thức để ngồi yên lặng trong vòng 30 phút mỗi buổi sáng để góp nhặt bản thân họ trong một góc phòng không động tới các thiết bị, hoặc chạy mỗi buổi tối, hoặc để lại điện thoại di động khi họ nói chuyện lâu với một người bạn. Sự di chuyển là một đặc quyền tuyệt vời, và nó cho phép chúng ta làm nhiều thứ mà ông bà chúng ta không bao giờ có thể mơ đến. Nhưng sự di chuyển, cuối cùng, chỉ có nghĩa nếu bạn có một ngôi nhà để trở về.
And home, in the end, is of course not just the place where you sleep. It's the place where you stand.
Và ngôi nhà, cuối cùng, tất nhiên không chỉ là nơi bạn ngủ. Đó là nơi bạn đứng.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Hoan hô)