I have the feeling that we can all agree that we're moving towards a new model of the state and society. But, we're absolutely clueless as to what this is or what it should be. It seems like we need to have a conversation about democracy
Tôi có cảm giác mọi người đều đồng ý rằng chúng ta đang tiến tới một hình mẫu mới của đất nước và xã hội. Nhưng, chúng ta hoàn toàn không biết nó sẽ như thế nào hoặc nên như thế nào. Có vẻ như, cần phải có một cuộc đàm thoại về dân chủ trong thời đại này.
in our day and age. Let's think about it this way: We are 21st-century citizens, doing our very, very best to interact with 19th century-designed institutions that are based on an information technology of the 15th century. Let's have a look at some of the characteristics of this system. First of all, it's designed for an information technology that's over 500 years old. And the best possible system that could be designed for it is one where the few make daily decisions in the name of the many. And the many get to vote once every couple of years. In the second place, the costs of participating in this system are incredibly high. You either have to have a fair bit of money and influence, or you have to devote your entire life to politics. You have to become a party member and slowly start working up the ranks until maybe, one day, you'll get to sit at a table where a decision is being made. And last but not least, the language of the system — it's incredibly cryptic. It's done for lawyers, by lawyers,
Hãy nhìn nhận nó theo cách này: Chúng ta là công dân thế kỉ 21, đang cố hết sức để có thể tương tác với những cơ quan được thiết kế từ thế kỉ 19 dựa trên nền công nghệ thông tin của thế kỉ 15. Hãy nhìn vào một số đặc điểm của hệ thống này. Trước hết, nó được thiết kế cho một nền công nghệ thông tin đã hơn 500 năm tuổi. Và hệ thống khả thi nhất được thiết kế cho nó là hệ thống nơi thiểu số đưa ra các quyết định hàng ngày nhân danh đa số. Và số đông bầu chọn vài năm một lần. Thứ hai, chi phí để tham gia vào hệ thống này là cực kì lớn. Bạn hoặc phải có một số tiền và tầm ảnh hưởng nhất định, hoặc phải dành cả đời cho sự nghiệp chính trị. Bạn phải trở thành đảng viên leo từ từ lên các cấp bậc đến một ngày nào đó bạn có thể ngồi vào bàn họp để đưa ra các quyết định. Và cuối cùng là, ngôn ngữ của hệ thống này thì cực kì khó hiểu. Nó được tạo ra vì các luật sư, bởi các luật sư và không ai khác có thể hiểu nó.
and no one else can understand. So, it's a system where we can choose our authorities, but we are completely left out on how those authorities reach their decisions. So, in a day where a new information technology allows us to participate globally in any conversation, our barriers of information are completely lowered and we can, more than ever before, express our desires and our concerns. Our political system remains the same for the past 200 years and expects us to be contented with being simply passive recipients
Đó là một hệ thống mà chúng ta có thể bầu chọn chính quyền, nhưng lại hoàn toàn không biết cách những người lãnh đạo ra quyết định. Vậy nên, một ngày khi nền công nghệ thông tin mới cho phép chúng ta tham gia bất cứ buổi thảo luận nào trên toàn cầu, những rào cản thông tin sẽ ít đi, và chúng ta có thể, hơn bao giờ hết, bày tỏ những mong muốn và quan tâm của mình. Hệ thống chính quyền của chúng ta vẫn như thế trong suốt 200 năm qua và nó muốn ta bằng lòng là những người tiếp nhận thụ động
of a monologue. So, it's really not surprising that this kind of system is only able to produce two kinds of results: silence or noise. Silence, in terms of citizens not engaging, simply not wanting to participate. There's this commonplace [idea] that I truly, truly dislike, and it's this idea that we citizens are naturally apathetic. That we shun commitment. But, can you really blame us for not jumping at the opportunity of going to the middle of the city in the middle of a working day to attend, physically, a public hearing that has no impact whatsoever? Conflict is bound to happen between a system that no longer represents, nor has any dialogue capacity, and citizens that are increasingly used to representing themselves. And, then we find noise: Chile, Argentina, Brazil, Mexico Italy, France, Spain, the United States, they're all democracies. Their citizens have access to the ballot boxes. But they still feel the need,
của một vở độc thoại. Do đó, không hề ngạc nhiên khi kiểu hệ thống này chỉ có thể tạo nên hai hệ quả: sự im lặng hoặc sự ầm ĩ. Sự im lặng của những người không liên quan đơn giản là không muốn tham gia. Có một quan điểm chung mà tôi thật sự không thích, rằng chúng ta, những công dân, bản chất là lãnh đạm. Rằng chúng ta lảng tránh sự ràng buộc. Nhưng, liệu bạn có thể đổ lỗi cho ta việc không nắm lấy cơ hội đi đến trung tâm thành phố vào giữa ngày làm việc để tham gia một buổi nói chuyện không một chút gì liên quan? Mâu thuẫn được tạo ra giữa một hệ thống không còn hữu dụng hay có khả năng đàm thoại và công dân ngày càng quen với việc đại diện cho chính mình. Rồi ồn ào nổi lên: Chile, Argentina, Brazil, Mexico, Ý, Pháp, Tây Ban Nha và Mỹ, họ đều là nước dân chủ. Công dân tại đây được tiếp cận hộp phiếu bầu. Nhưng họ vẫn cảm thấy chưa đủ,
they need to take to the streets in order to be heard. To me, it seems like the 18th-century slogan that was the basis for the formation of our modern democracies, "No taxation without representation," can now be updated to "No representation without a conversation." We want our seat at the table.
họ cần xuống đường để tiếng nói của mỉnh được lắng nghe. Đối với tôi, nó giống với châm ngôn của thế kỉ 18, nền móng cho sự chuyển đổi của hệ thống dân chủ hiện đại: "Không đánh thuế nếu không có sự đại diện", có thể nâng cấp lên thành: "Không có đại diện mà không có đối thoại". Chúng ta muốn có ghế ở bàn đàm phán
And rightly so. But in order to be part of this conversation, we need to know what we want to do next, because political action is being able to move from agitation to construction. My generation has been incredibly good at using new networks and technologies to organize protests, protests that were able to successfully impose agendas, roll back extremely pernicious legislation, and even overthrow authoritarian governments. And we should be immensely proud of this. But, we also must admit that we haven't been good at using those same networks and technologies to successfully articulate an alternative to what we're seeing and find the consensus and build the alliances that are needed
Và đúng như vậy. Nhưng để là một phần của cuộc đối thoại, chúng ta cần biết mình muốn làm gì tiếp, bởi những hành động chính trị có thể chuyển từ kích động sang xây dựng. Thế hệ của tôi đã cực kì giỏi trong việc sử dụng mạng kết nối và công nghệ mới để tổ chức các cuộc biểu tình, có thể thành công tác động đến những vấn đề nghị sự, ngăn cản những bộ luật tệ hại, thậm chí đạp đổ chính quyền độc tài. Và chúng ta nên tự hào về điều đó. Nhưng, cũng phải thừa nhận rằng chúng ta không thực sự giỏi trong việc sử dụng chúng để thể hiện thành công những gì chúng ta đang nhìn thấy và tìm kiếm sự đồng thuận và dựng xây đồng minh để biến điều đó thành sự thật.
to make it happen. And so the risk that we face is that we can create these huge power vacuums that will very quickly get filled up by de facto powers, like the military or highly motivated and already organized groups
Và những mối nguy mà ta cần đối mặt là tạo ra một lực hút sức mạnh to lớn để nhanh chóng thu hút những quyền lực chân lý, như quân đội hay những tổ chức tích cực tận tụy thường vô cùng cực đoan.
that generally lie on the extremes. But our democracy is neither just a matter of voting once every couple of years. But it's not either the ability to bring millions onto the streets. So the question I'd like to raise here, and I do believe it's the most important question we need to answer, is this one: If Internet is the new printing press, then what is democracy for the Internet era? What institutions do we want to build
Nhưng nền dân chủ của chúng ta không chỉ là về vấn đề bầu cử vài năm một lần, Cũng không về vấn đề khiến triệu người đổ ra đường. Vậy nên, câu hỏi mà tôi muốn đặt ra ở đây, và tin rằng đó là câu hỏi quan trọng nhất cần được trả lời, đó là: Nếu Internet là nền báo chí mới, đâu là nền dân chủ cho thời kì Internet?
for the 21st-century society? I don't have the answer, just in case. I don't think anyone does. But I truly believe we can't afford to ignore this question anymore. So, I'd like to share our experience and what we've learned so far and hopefully contribute two cents
Cơ quan nào cần được xây dựng cho xã hội thế kỉ 21? Tôi không có câu trả lời, trường hợp này, Tôi nghĩ mọi người cũng vậy. Nhưng tôi tin rằng chúng ta không thể lảng tránh câu hỏi này thêm nữa. Vậy nên tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm và những gì học được với hi vọng đóng góp một phần rất nhỏ cho buổi nói chuyện này.
to this conversation. Two years ago, with a group of friends from Argentina, we started thinking, "how can we get our representatives, our elected representatives, to represent us?" Marshall McLuhan once said that politics is solving today's problems with yesterday's tools. So the question that motivated us was, can we try and solve some of today's problems with the tools that we use every single day of our lives? Our first approach was to design and develop a piece of software called DemocracyOS. DemocracyOS is an open-source web application that is designed to become a bridge between citizens and their elected representatives
Hai năm trước, cùng một nhóm bạn từ Argentina, chúng tôi nghĩ: "Làm thế nào để đại diện của chúng ta, những đại diện được tuyển chọn, sẽ đại diện cho tất cả chúng ta?" Marshall McLuhan từng nói chính trị đang giải quyết những vấn đề hôm nay bằng những công cụ của hôm qua. Vậy nên, câu hỏi thôi thúc chúng tôi là, liệu có thể thử giải quyết một vài vấn đề của hôm nay bằng những phương pháp mà ta sử dụng hàng ngày? Mục tiêu đầu tiên của chúng tôi là thiết kế và phát triển một mảng phần mềm gọi là DemocracyOS. DemocracyOS là một mã nguồn mở được thiết kế để trở thành cầu nối giữa người dân và những đại diện được tuyển chọn giúp chúng ta dễ dàng tham gia trong cuộc sống thường ngày.
to make it easier for us to participate from our everyday lives. So first of all, you can get informed so every new project that gets introduced in Congress gets immediately translated and explained in plain language on this platform. But we all know that social change is not going to come from just knowing more information, but from doing something with it. So better access to information should lead to a conversation about what we're going to do next, and DemocracyOS allows for that. Because we believe that democracy is not just a matter of stacking up preferences, one on top of each other, but that our healthy and robust public debate
Đầu tiên, bạn cần nắm bắt thông tin về những dự thảo mới được đưa ra tại Quốc Hội ngay lập tức được diễn giải và giải thích bằng ngôn ngữ đại chúng. Nhưng chúng ta đều biết thay đổi xã hội không chỉ bắt đầu từ việc biết nhiều hơn thông tin mà còn là làm gì với nó nữa. Việc truy cập thông tin tốt hơn sẽ dẫn đến thảo luận về điều cần làm tiếp theo và DemocracyOS cho phép điều đó. Bởi chúng tôi tin rằng nền dân chủ không chỉ là vấn đề tồn đọng những ưu tiên, chồng chất, mà những cuộc tranh luận công khai lành mạnh nên, một lần nữa, trở thành một trong những giá trị thiết yếu.
should be, once again, one of its fundamental values. So DemocracyOS is about persuading and being persuaded. It's about reaching a consensus as much as finding a proper way of channeling our disagreement. And finally, you can vote how you would like your elected representative to vote. And if you do not feel comfortable voting on a certain issue, you can always delegate your vote to someone else, allowing
DemocracyOS là về thuyết phục và bị thuyết phục, để đạt đến sự đồng thuận cũng như là tìm ra cách tối ưu để cân bằng những bất đồng. Và cuối cùng, bạn có thể bầu chọn việc bạn muốn đại diện được tuyển chọn sẽ bầu chọn như thế nào. Và nếu không thoải mái khi bầu chọn về một vấn đề nào đó, bạn luôn có thể ủy thác phiếu bầu cho ai đó,
for a dynamic and emerging social leadership. It suddenly became very easy for us to simply compare these results with how our representatives were voting in Congress. But, it also became very evident that technology was not going to do the trick. What we needed to do to was to find actors that were able to grab this distributed knowledge in society and use it to make better and more fair decisions. So we reached out to traditional political parties and we offered them DemocracyOS. We said, "Look, here you have a platform that you can use to build a two-way conversation with your constituencies." And yes, we failed. We failed big time. We were sent to play outside like little kids. Amongst other things, we were called naive. And I must be honest: I think, in hindsight, we were. Because the challenges that we face, they're not technological, they're cultural. Political parties were never willing to change the way they make their decisions. So it suddenly became a bit obvious that if we wanted to move forward with this idea,
góp phần vào sự lãnh đạo xã hội sôi nổi và phát triển. Mọi thứ bỗng trở nên dễ dàng khi so sánh những kết quả này với cách các đại diện của chúng ta bỏ phiếu trong Quốc hội. Cũng trở nên rõ ràng rằng công nghệ không phải làm trò gian trá. Điều chúng ta cần làm là tìm những diễn viên có kiến thức xã hội rộng rãi và sử dụng chúng để tạo nên các quyết định đúng đắn và công bằng hơn. Vì thế, chúng tôi tiếp cận các đảng chính trị truyền thống và cung cấp cho họ DemocracyOS. Chúng tôi nói: "Nhìn này, chúng tôi có một nền tảng để xây dựng đối thoại hai chiều với các cử tri." Và chúng tôi thất bại. Chúng tôi đã thất bại thảm hại. Chúng tôi hành động như mấy đứa trẻ. Chưa kể, chúng tôi bị gọi là ngây thơ. Thành thật mà nói, dù muộn màng, tôi nghĩ đúng là như vậy. Bởi thử thách mà chúng tôi đối mặt, không phải tính kĩ thuật, mà là về văn hóa. Các đảng chính trị không bao giờ sẵn lòng thay đổi cách họ đưa ra quyết định. Nên khá rõ ràng rằng nếu muốn tiến xa hơn với ý tưởng này chúng tôi phải tự làm lấy.
we needed to do it ourselves. And so we took quite a leap of faith, and in August last year, we founded our own political party, El Partido de la Red, or the Net Party, in the city of Buenos Aires. And taking an even bigger leap of faith, we ran for elections in October last year with this idea: if we want a seat in Congress, our candidate, our representatives were always going to vote according to what citizens decided on DemocracyOS. Every single project that got introduced in Congress, we were going vote according to what citizens decided on an online platform. It was our way of hacking the political system. We understood that if we wanted to become part of the conversation, to have a seat at the table, we needed to become valid stakeholders,
Do đó, với chút niềm tin liều lĩnh, vào tháng Tám năm ngoái, chúng tôi đã thành lập một đảng chính trị của riêng mình. El Partido de la Red, hay Net Party, ở thành phố Buenos Aires. Và thậm chí liều lĩnh hơn, chúng tôi đã ứng cử tháng 10 năm ngoái, với quan điểm: Nếu chúng tôi muốn một ghế trong Quốc hội, ứng cử viên đại diện của chúng tôi luôn luôn bỏ phiếu theo những gì mà người dân quyết định trên DemocracyOS. Mỗi một kế hoạch được đưa ra tại Quốc hội chúng tôi đều bầu chọn theo những gì người dân quyết định trên nền tảng này. Đó là cách chúng tôi đột nhập vào hệ thống chính trị. Chúng tôi hiểu nếu muốn trở thành một phần của cuộc đối thoại, có một ghế tại bàn đàm phán, chúng tôi cần trở thành những bên liên quan có giá trị,
and the only way of doing it is to play by the system rules. But we were hacking it in the sense that we were radically changing the way a political party makes its decisions. For the first time, we were making our decisions together with those who we were
và cách duy nhất để làm là làm theo những qui định. Nhưng chúng tôi đột nhập với ý nghĩ rằng chúng tôi đang thay đổi cách mà đảng chính trị ra quyết định. Lần đầu tiên, chúng tôi tạo nên những quyết định cùng với những người
affecting directly by those decisions. It was a very, very bold move for a two-month-old party in the city of Buenos Aires. But it got attention. We got 22,000 votes, that's 1.2 percent of the votes, and we came in second for the local options. So, even if that wasn't enough to win a seat in Congress, it was enough for us to become part of the conversation, to the extent that next month, Congress, as an institution, is launching for the first time in Argentina's history, a DemocracyOS to discuss, with the citizens, three pieces of legislation: two on urban transportation and
cũng bị ác quyết định đó ảnh hưởng trực tiếp như chúng tôi, Đó là một bước đi táo bạo cho một đảng 2 tháng tuổi ở thành phố Buenos Aires. Nhưng nó đã gây được sự chú ý. Chúng tôi nhận 22000 phiếu bầu, chiếm 1.2% và về nhì tại cuộc bầu chọn địa phương. Dù không đủ để giành được một ghế ở Quốc hội, chúng tôi vẫn có thể trở thành một phần của buổi đối thoại, cho đến tháng sau đó, Quốc hội, một cơ quan, phát hành lần đầu tiên trong lịch sử Argentina, một DemocracyOS để thảo luận, với người dân, ba điều luật: hai điều về giao thông thành thị và một về quyền sử dụng không gian công cộng.
one on the use of public space. Of course, our elected representatives are not saying, "Yes, we're going to vote according to what citizens decide," but they're willing to try. They're willing to open up a new space for citizen engagement and hopefully
Tất nhiên, những đại diện được chọn của chúng tôi không nói rằng: "Đúng, chúng tôi sẽ bầu theo những gì người dân quyết định," nhưng chúng tôi sẵn lòng thử. Họ luôn sẵn lòng mở ra những không gian mới để cam kết với nhân dân và hi vọng họ cũng sẽ sẵn lòng lắng nghe.
they'll be willing to listen as well. Our political system can be transformed, and not by subverting it, by destroying it, but by rewiring it with the tools that
Hệ thống chính trị của chúng ta có thể được chuyển đổi, và không phải bằng cách lật đổ, phá hủy nó, mà sửa lại với công cụ
Internet affords us now. But a real challenge is to find, to design to create, to empower those connectors that are able to innovate, to transform noise and silence into signal and finally bring our democracies
mà Internet mang tới cho chúng ta. Nhưng thử thách thật sự là tìm kiếm, thiết kế tạo ra, củng cố những kết nối đó đổi mới, biến đổi sự ầm ĩ và im lặng thành dấu hiệu và cuối cùng mang nền dân chủ đến thế kỉ 21.
to the 21st century. I'm not saying it's easy. But in our experience, we actually stand a chance of making it work. And in my heart, it's most definitely worth trying. Thank you. (Applause)
Tôi không cho rằng điều này là dễ dàng. Nhưng với kinh nghiệm của mình, chúng ta thật sự có cơ hội biến nó thành hiện thực. Và trong lòng tôi, đó thật sự đáng để thử. Cảm ơn các bạn (Vỗ tay)