So, when I was in art school, I developed a shake in my hand, and this was the straightest line I could draw. Now in hindsight, it was actually good for some things, like mixing a can of paint or shaking a Polaroid, but at the time this was really doomsday. This was the destruction of my dream of becoming an artist.
Khi còn ở trường nghệ thuật, Tôi bắt đầu bị run tay, và đây là đường thẳng nhất mà tôi có thể vẽ. Bây giờ nghĩ lại, điều đó cũng có cái hay, như việc trộn một thùng sơn hay lắc một tấm kính ảnh, nhưng tại thời điểm đó, điều này thực sự là ngày tận thế. Nó đẵ tàn phá ước mơ trở thành nghệ sĩ của tôi.
The shake developed out of, really, a single-minded pursuit of pointillism, just years of making tiny, tiny dots. And eventually these dots went from being perfectly round to looking more like tadpoles, because of the shake. So to compensate, I'd hold the pen tighter, and this progressively made the shake worse, so I'd hold the pen tighter still. And this became a vicious cycle that ended up causing so much pain and joint issues, I had trouble holding anything. And after spending all my life wanting to do art, I left art school, and then I left art completely.
Tay run đã thực sự ngăn cản mục tiêu theo đuổi duy nhất dành cho nghệ thuật chấm kim những năm tháng miệt mài tạo nên những chấm nhỏ li ti. Nhưng cuối cùng thì những dấu chấm thay vì tròn trịa thì lại trở nên những con nòng nọc, bởi triệu chứng run. Nên bù lại, tôi giữ bút chặt hơn, và điều này dần dần khiến tay run dữ dội hơn, Thế nên tôi lại càng ghì chặt cây bút hơn. Và điều này đã trở thành một vòng luẩn quẩn mà kết thúc với việc gây ra rất nhiều đau đớn cùng các vấn đề về khớp, Tôi gặp trở ngại trong việc cầm nắm bất cứ thứ gì. Và sau khi dành cả cuộc đời của mình với mong muốn cống hiến cho nghệ thuật, Tôi bỏ học, và rồi tôi xa rời nghệ thuật hoàn toàn.
But after a few years, I just couldn't stay away from art, and I decided to go to a neurologist about the shake and discovered I had permanent nerve damage. And he actually took one look at my squiggly line, and said, "Well, why don't you just embrace the shake?"
Nhưng chỉ sau một vài năm, tôi nhận ra mình không thể từ bỏ nghệ thuật, và tôi quyết định đến gặp một nhà thần kinh học để trao đổi về căn bệnh run tay và được cho biết là tôi bị tổn thương thần kinh vĩnh viễn. Rồi ông ấy đã xem qua đường thẳng nghuệch ngoạc của tôi, và nói, "Vậy, sao anh không chiều theo sự run rẩy?"
So I did. I went home, I grabbed a pencil, and I just started letting my hand shake and shake. I was making all these scribble pictures. And even though it wasn't the kind of art that I was ultimately passionate about, it felt great. And more importantly, once I embraced the shake, I realized I could still make art. I just had to find a different approach to making the art that I wanted.
Nên tôi đã làm vậy. Về nhà, tôi vồ lấy cây bút chì, và chỉ khi đó tôi mới bắt đầu để cho bàn tay mình run và run Tôi đã vẽ ra tất cả những hình ảnh nghuệch ngoạc. Và ngay cả khi nó không phải là loại hình nghệ thuật mà tôi vô cùng say đắm, nó cũng khiến tôi cảm thấy rất tuyệt. Và quan trọng hơn là, một khi tôi chấp nhận sự run rẩy, thì tôi nhận ra rằng tôi vẫn có thể làm nghệ thuật được. Chỉ cần tôi tìm ra một cách tiếp cận khác để làm thứ nghệ thuật mà tôi muốn.
Now, I still enjoyed the fragmentation of pointillism, seeing these little tiny dots come together to make this unified whole. So I began experimenting with other ways to fragment images where the shake wouldn't affect the work, like dipping my feet in paint and walking on a canvas, or, in a 3D structure consisting of two-by-fours, creating a 2D image by burning it with a blowtorch. I discovered that, if I worked on a larger scale and with bigger materials, my hand really wouldn't hurt, and after having gone from a single approach to art, I ended up having an approach to creativity that completely changed my artistic horizons. This was the first time I'd encountered this idea that embracing a limitation could actually drive creativity.
Bây giờ, tôi vẫn còn rất thích các phân mảnh của nghệ thuật chấm kim, nhìn thấy những dấu chấm nhỏ li ti gặp nhau để làm nên một tổng thể thống nhất. Vì vậy tôi bắt đầu thử những cách khác đến với các mảnh hình ảnh ở nơi không bị ảnh hưởng bởi việc run tay giống như việc ngâm chân trong sơn và dẫm lên một bức tranh, hoặc, trong một cấu trúc 3D bao gồm những thanh gỗ xẻ (dày 2 inches và rộng 4 inches), tạo ra một hình ảnh 2D bằng cách đốt nó bằng đèn hàn. Tôi phát hiện ra rằng, nếu tôi làm việc trên một quy mô lớn hơn với vật liệu lớn hơn, bàn tay của tôi thực sự sẽ không đau, và sau khi đi từ một cách tiếp cận nghệ thuật duy nhất, Cuối cùng thì tôi đã có thể đến gần sự sáng tạo mà hoàn toàn thay đổi nhận thức của tôi về nghệ thuật. Đây là lần đầu tiên ý tưởng này nảy ra trong tôi nó chứa đựng một sự giới hạn thực sự có thể điều khiển sự sáng tạo.
At the time, I was finishing up school, and I was so excited to get a real job and finally afford new art supplies. I had this horrible little set of tools, and I felt like I could do so much more with the supplies I thought an artist was supposed to have. I actually didn't even have a regular pair of scissors. I was using these metal shears until I stole a pair from the office that I worked at.
Lúc đó, tôi đã hoàn tất việc học, và tôi đã rất vui mừng khi có được một công việc thật sự và cuối cùng có khả năng chi trả cho những dụng cụ nghệ thuật. Tôi có chỉ có một ít dụng cụ, và tôi cảm thấy như tôi có thể làm nhiều hơn nữa với các dụng cụ mà tôi nghĩ rằng một nghệ sĩ cần được trang bị. Thực ra, tôi thậm chí không có một cây kéo chuyên dụng. Tôi đã sử dụng những cái kéo lớn cắt kim loại cho đến khi tôi lấy trộm một cây kéo từ văn phòng nơi tôi làm việc.
So I got out of school, I got a job, I got a paycheck, I got myself to the art store, and I just went nuts buying supplies. And then when I got home, I sat down and I set myself to task to really try to create something just completely outside of the box. But I sat there for hours, and nothing came to mind. The same thing the next day, and then the next, quickly slipping into a creative slump. And I was in a dark place for a long time, unable to create. And it didn't make any sense, because I was finally able to support my art, and yet I was creatively blank.
Vậy là tôi rời trường học, nhận một công việc, và được trả lương, Đích thân tôi đi đến cửa hàng nghệ thuật, và tôi điên cuồng mua sắm dụng cụ. Và khi về đến nhà, tôi ngồi xuống và tôi ép bản thân mình phải cố gắng hết sức để tạo ra cái gi đó miễn là hoàn toàn mới lạ, không theo lối mòn. Nhưng rồi tôi ngồi ở đó hàng giờ, và không có bất kì ý tưởng nào xuất hiện. Những ngày tiếp theo đó, và sau đó nữa, nhanh chóng trượt vào một sự cạn kiệt sức sáng tạo. Và tôi đã ở một nơi tối tăm trong một thời gian dài, mà không tạo ra thứ gì cả. Và điều này thật vô lí, bởi vì cuối cùng tôi cũng có khả năng sống với nghề của mình, mà óc sáng tạo của tôi hoàn toàn trống rỗng.
But as I searched around in the darkness, I realized I was actually paralyzed by all of the choices that I never had before. And it was then that I thought back to my jittery hands. Embrace the shake. And I realized, if I ever wanted my creativity back, I had to quit trying so hard to think outside of the box and get back into it.
Nhưng khi lần mò trong bóng tối, Tôi nhận ra tôi đã thực sự bị tê liệt bởi tất cả các lựa chọn mà trước đó không hề có. Và đó là khi tôi nghĩ đến đôi bàn tay kinh hoàng, Chiều theo bàn tay run. Và tôi nhận ra rằng, nếu tôi thực sự muốn lấy lại sự sáng tạo, Tôi phải ngưng việc cố gắng hết sức để nghĩ mới đi, không theo lối mòn lại và trở lại lối mòn.
I wondered, could you become more creative, then, by looking for limitations? What if I could only create with a dollar's worth of supplies? At this point, I was spending a lot of my evenings in -- well, I guess I still spend a lot of my evenings in Starbucks — but I know you can ask for an extra cup if you want one, so I decided to ask for 50. Surprisingly, they just handed them right over, and then with some pencils I already had, I made this project for only 80 cents. It really became a moment of clarification for me that we need to first be limited in order to become limitless.
Tôi tự hỏi, tôi có thể trở nên sáng tạo không bằng cách tìm kiếm những hạn chế? Nếu tôi tạo ra cái gì đó với một dụng cụ chỉ có giá 1 đô la? Tại thời điểm đó, tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho những buổi chiều vâng, tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền cho những buổi chiều cà phê Starbucks nhưng tôi biết đôi khi bạn có thể muốn hơn một cốc, còn tôi thì gọi 50 cốc. Đáng ngạc nhiên, họ lập tức mang đến, và sau đó với một số bút chì đã có, Tôi thực hiện dự án này chỉ với 80 cent. Nó là thời điểm mà với tôi mọi thứ trở nên rõ ràng rằng chúng ta cần phải được giới hạn để trở thành vô hạn.
I took this approach of thinking inside the box to my canvas, and wondered what if, instead of painting on a canvas, I could only paint on my chest? So I painted 30 images, one layer at a time, one on top of another, with each picture representing an influence in my life. Or what if, instead of painting with a brush, I could only paint with karate chops? (Laughter) So I'd dip my hands in paint, and I just attacked the canvas, and I actually hit so hard that I bruised a joint in my pinkie and it was stuck straight for a couple of weeks.
Tôi đã dùng cách tiếp cận thông thường áp dụng cho bức tranh của mình , và tự hỏi điều gì nếu, thay vì Sơn trên vải, tôi có thể vẽ trên ngực của tôi? Vì vậy tôi vẽ 30 hình ảnh, mỗi lớp tại một thời điểm, lớp này đè lên lớp kia, với mỗi hình ảnh đại diện cho một ảnh hưởng trong cuộc sống của tôi. Hoặc giả, thay vì sơn bằng cọ, Tôi có thể vẽ bằng nhát chặt karate? (Tiếng cười) Nên tôi nhúng tay minh trong sơn và tôi tấn công tấm vải, Tôi thực sĩ đã đánh đấm rất hăng đến nỗi làm bầm tím ngón tay út của mình và nó đã không thể duỗi thẳng được trong mấy tuần.
(Laughter) (Applause)
(Tiếng cười) (Vỗ tay)
Or, what if instead of relying on myself, I had to rely on other people to create the content for the art? So for six days, I lived in front of a webcam. I slept on the floor and I ate takeout, and I asked people to call me and share a story with me about a life-changing moment. Their stories became the art as I wrote them onto the revolving canvas.
Hoặc, sẽ như thế nào nếu thay vì chỉ dựa vào bản thân tôi, tôi nhờ những người khác để tạo ra nội dung cho nghệ thuật? Vì vậy, trong sáu ngày, tôi ở phía trước của webcam. Tôi ngủ trên sàn nhà và tôi ăn thức ăn mang về và tôi yêu cầu mọi người gọi cho tôi và chia sẻ với tôi một câu chuyện về khoảnh khắc thay đổi cuộc sống. Câu chuyện của họ đã trở thành nghệ thuật khi tôi đã viết chúng lên tấm vải xoay.
(Applause) Or what if instead of making art to display, I had to destroy it? This seemed like the ultimate limitation, being an artist without art. This destruction idea turned into a yearlong project that I called Goodbye Art, where each and every piece of art had to be destroyed after its creation. In the beginning of Goodbye Art, I focused on forced destruction, like this image of Jimi Hendrix, made with over 7,000 matches. (Laughter) Then I opened it up to creating art that was destroyed naturally. I looked for temporary materials, like spitting out food -- (Laughter) — sidewalk chalk and even frozen wine.
(Vỗ tay) Hoặc sẽ ra sao nếu thay vì làm cho nghệ thuật được trưng bày Tôi phá hủy chúng? Điều này có vẻ như giới hạn cuối cùng, là một nghệ sĩ mà không có tác phẩm nghệ thuật. Ý tưởng phá hủy này biến thành một dự án kéo dài một năm mà tôi gọi là Nghệ thuật " Tạm biệt " Nơi mà mỗi tác phẩm nghệ thuật phải bị phá hủy sau khi được tạo nên Khi bắt đầu Nghệ thuật " Tạm biệt ", tôi tập trung vào việc cưỡng bức phá hủy , như hình ảnh này của Jimi Hendrix, thực hiện với hơn 7.000 que diêm. (Tiếng cười) Sau đó, tôi khám phá ra việc tạo ra nghệ thuật phá hủy theo cách tự nhiên. Tôi tìm kiếm những vật liệu tạm thời, như việc phun ra thực phẩm-- (Tiếng cười) — viên lát vỉa hè được vẽ bằng phấn và thậm chí cả rượu vang đông lạnh.
The last iteration of destruction was to try to produce something that didn't actually exist in the first place. So I organized candles on a table, I lit them, and then blew them out, then repeated this process over and over with the same set of candles, then assembled the videos into the larger image. So the end image was never visible as a physical whole. It was destroyed before it ever existed.
Lần lặp đi lặp lại cuối cùng của sự phá húy đã cố gắng để sản xuất một cái gì đó mà ban đầu nó không thực sự tồn tại. Vì vậy, tôi xếp những cây nến trên bàn, thắp sáng chúng, và sau đó thổi nến đi, sau đó lặp đi lặp lại quá trình này với cùng một bộ nến, sau đó lắp ráp các đoạn video vào hình ảnh lớn hơn. Do đó, hình ảnh cuối cùng là không bao giờ có thể nhìn thấy như một tổng thể vật lí. Nó đã bị phá hủy trước khi nó từng tồn tại.
In the course of this Goodbye Art series, I created 23 different pieces with nothing left to physically display. What I thought would be the ultimate limitation actually turned out to be the ultimate liberation, as each time I created, the destruction brought me back to a neutral place where I felt refreshed and ready to start the next project. It did not happen overnight. There were times when my projects failed to get off the ground, or, even worse, after spending tons of time on them the end image was kind of embarrassing. But having committed to the process, I continued on,
Trong quá trình thực hiện loạt Nghệ thuật " Tạm biệt ", Tôi tạo ra 23 phần khác nhau mà không có gì tổn tại thực sự dưới dạng vật lí. Cái mà tôi nghĩ có thể sẽ là giới hạn cuối cùng thực sự hóa ra lại là là sự giải thoát cuối cùng mỗi khi tôi tạo ra thứ gì đó, sự phá hủy đưa tôi trở lại nơi trung lập nơi mà tôi cảm thấy được làm mới và sẵn sàng để bắt đầu dự án tiếp theo. Điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra. Đã có lần khi dự án của tôi thất bại ngay khi bắt đầu, hoặc, thậm chí tệ hơn, sau khi mất rất nhiều thời gian cho chúng sản phẩm cuối cùng là thứ rất đáng xấu hổ. Nhưng đã quyết tâm thực hiện , tôi vẫn tiếp tục
and something really surprising came out of this. As I destroyed each project, I was learning to let go, let go of outcomes, let go of failures, and let go of imperfections. And in return, I found a process of creating art that's perpetual and unencumbered by results. I found myself in a state of constant creation, thinking only of what's next and coming up with more ideas than ever.
và một cái gì đó thực sự đáng ngạc nhiên xuất hiện. Mỗi khi tôi phá hủy một dự án, là tôi đã học cách để cho đi, cho đi kết quả, cho đi thất bại, và bỏ qua những khiếm khuyết. Và trở lại, tôi thấy một quá trình của sáng tạo nghệ thuật đó là vĩnh viễn và không bị cản trở bởi kết quả. Tôi tìm thấy bản thân mình trong một trạng thái của sự sáng tạo liên tục, chỉ nghĩ đến những gì tiếp theo và nhiều ý tưởng tuôn trào hơn bao giờ hết.
When I think back to my three years away from art, away from my dream, just going through the motions, instead of trying to find a different way to continue that dream, I just quit, I gave up. And what if I didn't embrace the shake? Because embracing the shake for me wasn't just about art and having art skills. It turned out to be about life, and having life skills. Because ultimately, most of what we do takes place here, inside the box, with limited resources. Learning to be creative within the confines of our limitations is the best hope we have to transform ourselves and, collectively, transform our world.
Khi tôi nghĩ về ba năm mà tôi từ bỏ nghệ thuật, xa rời ước mơ của tôi, chỉ sống như một cái máy, thay vì cố gắng tìm cách khác để tiếp tục ước mơ đó, Tôi chỉ buông xuôi , tôi đã từ bỏ Và nếu như tôi đã không chiều theo bàn tay run? Bởi vì chiều theo chúng đối với tôi không chỉ là về nghệ thuật và có kỹ năng nghệ thuật Nó hóa ra là về cuộc sống, và có kỹ năng sống. Bởi vì cuối cùng, hầu hết những gì chúng ta làm diễn ra ở đây, bên trong chiếc hộp, với nguồn lực hạn chế. Học cách để được sáng tạo trong sự hạn chế của các giới hạn của chúng ta là hy vọng tốt nhất giúp chúng ta có thể biến đổi bản thân và, nói chung, biến đổi thế giới của chúng ta
Looking at limitations as a source of creativity changed the course of my life. Now, when I run into a barrier or I find myself creatively stumped, I sometimes still struggle, but I continue to show up for the process and try to remind myself of the possibilities, like using hundreds of real, live worms to make an image, using a pushpin to tattoo a banana, or painting a picture with hamburger grease.
Nhìn vào những hạn chế như là khởi nguồn của sự sáng tạo thay đổi hướng đi của cuộc đời tôi Bây giờ, mỗi khi gặp phải trở ngại hoặc thấy mình gặp thử thách đôi khi tôi vẫn còn đấu tranh, nhưng tôi tiếp tục ở đó kiên trì với công việc và cố gắng để nhắc nhở bản thân mình về những khả năng, như sử dụng hàng trăm con sâu còn sống để tạo ra một hình ảnh, sử dụng một chiếc đinh ghim để xăm hình cho một trái chuối hoặc vẽ một hình ảnh với dầu bánh hamburger.
(Laughter)
(Tiếng cười)
One of my most recent endeavors is to try to translate the habits of creativity that I've learned into something others can replicate.
Một trong những nỗ lực gần đây nhất của tôi là cố gắng để dịch những thói quen của sự sáng tạo mà tôi đã học được vào một cái gì đó người khác có thể sao chép được.
Limitations may be the most unlikely of places to harness creativity, but perhaps one of the best ways to get ourselves out of ruts, rethink categories and challenge accepted norms. And instead of telling each other to seize the day, maybe we can remind ourselves every day to seize the limitation.
Giới hạn có thể là những nơi khác lạ nhất để khai thác sự sáng tạo, nhưng có lẽ một trong những cách tốt nhất để đưa chúng ta thoát khỏi lối mòn suy nghĩ lại thể loại và thách thức các tiêu chuẩn chấp nhận. Và thay vì nói với nhau việc kiểm soát mỗi ngày đang sống, có lẽ chúng ta có thể nhắc nhở bản thân mỗi ngày để nắm bắt các giới hạn.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)