Look, I had second thoughts, really, about whether I could talk about this to such a vital and alive audience as you guys. Then I remembered the quote from Gloria Steinem, which goes, "The truth will set you free, but first it will piss you off." (Laughter) So -- (Laughter)
Chờ chút, tôi đã suy nghĩ lại, thật sự liệu tôi có nên nói về vấn đề này với những vị khán giả năng động và tràn đầy sức sống như các bạn ở đây hay không. Nhưng sau đó tôi nhớ lại câu nói của của Gloria Steinem, nó như thế này, "Sự thật sẽ giải phóng bạn, nhưng trước tiên nó sẽ làm bạn bực mình." (Cười) Vậy thì--(Cười)
So with that in mind, I'm going to set about trying to do those things here, and talk about dying in the 21st century. Now the first thing that will piss you off, undoubtedly, is that all of us are, in fact, going to die in the 21st century. There will be no exceptions to that. There are, apparently, about one in eight of you who think you're immortal, on surveys, but -- (Laughter) Unfortunately, that isn't going to happen.
Với ý tưởng đó trong đầu, tôi quyết định sẽ cố gắng làm những việc đó tại đây, và nói về cái chết trong thế kỷ 21. Điều đầu tiên chắc chắn sẽ làm các bạn tức giận, không nghi ngờ gì, đó là thực tế tất cả chúng ta đều sẽ chết trong thế kỷ 21. Không có ngoại lệ nào cho sự kiện đó. Sự thực là cứ một trong số tám người các bạn dựa trên những cuộc khảo sát, nghĩ là mình bất tử, nhưng-- Cười Không may là điều đó sẽ không xảy ra.
While I give this talk, in the next 10 minutes, a hundred million of my cells will die, and over the course of today, 2,000 of my brain cells will die and never come back, so you could argue that the dying process starts pretty early in the piece.
Trong khi tôi thực hiện bài nói chuyện này, trong 10 phút sắp tới, khoảng một trăm triệu tế bào của tôi sẽ chết, và trong suốt ngày hôm nay, 2000 tế bào não sẽ chết và không bao giờ hồi phục lại, vậy nên bạn có thể tranh luận rằng quá trình chết bắt đầu từ những phần rất nhỏ, từ rất sớm
Anyway, the second thing I want to say about dying in the 21st century, apart from it's going to happen to everybody, is it's shaping up to be a bit of a train wreck for most of us, unless we do something to try and reclaim this process from the rather inexorable trajectory that it's currently on.
Điều thứ hai tôi muốn nói đến về cái chết trong thế kỷ 21, ngoài việc nó sẽ xảy đến với tất cả mọi người, nó còn đang trở thành một mớ hỗn độn nho nhỏ cho hầu hết mọi người, trừ phi chúng ta làm điều gì đó cố gắng kháng cự lại quá trình này từ một quỹ đạo vô tâm hơn so với quỹ đạo hiện tại của nó
So there you go. That's the truth. No doubt that will piss you off, and now let's see whether we can set you free. I don't promise anything. Now, as you heard in the intro, I work in intensive care, and I think I've kind of lived through the heyday of intensive care. It's been a ride, man. This has been fantastic. We have machines that go ping. There's many of them up there. And we have some wizard technology which I think has worked really well, and over the course of the time I've worked in intensive care, the death rate for males in Australia has halved, and intensive care has had something to do with that. Certainly, a lot of the technologies that we use have got something to do with that.
Vậy đấy. Đó là sự thật. Không chút mảy may nghi ngờ là nó sẽ làm bạn bực mình, giờ thì hãy xem liệu tôi có thể khiến bạn được tự do. Tôi không hứa hẹn điều gì cả. Như các bạn đã nghe trong phần giới thiệu, tôi làm việc tại khu chăm sóc đặc biệt, và tôi nghĩ rằng theo cách nào đó tôi đã trải qua những ngày huy hoàng của khoa chăm sóc đặc biệt. Thật là một thời để nhớ Nó thật là một giai đoạn tuyệt vời. Chúng tôi có những thiết bị máy móc đắt tiền Có rất nhiều thiết bị như vậy tại đó. Chúng tôi cũng có những công nghệ kì diệu mà tôi nghĩ đã hoạt động rất tốt, và trong suốt giai đoạn mà tôi tôi đã làm việc tại khoa chăm sóc đặc biệt, tỉ lệ tử vong của nam giới tại Úc đã giảm đi một nửa, và điều đó ít nhiều là nhờ phương thức chăm sóc đặc biệt này. Chắc chắn là có rất nhiều công nghệ mà chúng ta sử dụng phần nào tạo ra điều đó.
So we have had tremendous success, and we kind of got caught up in our own success quite a bit, and we started using expressions like "lifesaving." I really apologize to everybody for doing that, because obviously, we don't. What we do is prolong people's lives, and delay death, and redirect death, but we can't, strictly speaking, save lives on any sort of permanent basis.
Vậy nên chúng ta đã đạt được những thành tựu rất đáng kể, và như thể là chúng ta đã ỷ y vào thành công của chính mình nhiều hơn một chút và chúng ta bắt đầu sử dụng những từ ngữ diễn đạt như "cứu sống" Tôi thật lòng xin lỗi những người đang làm việc đó , vì hiển nhiên là, chúng ta không làm được cả Cái mà chúng ta đang làm chỉ là kéo dài sự sống cho con người và trì hoãn cái chết, và chuyển hướng cái chết, nhưng nghiêm túc mà nói chúng ta không thể, cứu lấy mạng sống trên bất cứ phương diện vĩnh viễn nào.
And what's really happened over the period of time that I've been working in intensive care is that the people whose lives we started saving back in the '70s, '80s, and '90s, are now coming to die in the 21st century of diseases that we no longer have the answers to in quite the way we did then.
Và điều thực sự đã diễn ra trong suốt thời gian tôi làm việc tại khu chăm sóc đặc biệt đó là những người mà chúng tôi đã cứu sống trong thập niên 70 80, và 90 hiện đang tiến dần đến cái chết trong thế kỷ 21 vì bệnh tật mà chúng ta không còn cách nào chữa trị như trước đây chúng ta đã từng gặp phải.
So what's happening now is there's been a big shift in the way that people die, and most of what they're dying of now isn't as amenable to what we can do as what it used to be like when I was doing this in the '80s and '90s.
vậy thứ mà đang diễn ra hiện nay là đã có một sự dịch chuyển lớn về phương thức mà con người chết, và hầu hết nguyên do gây ra cái chết cho con người hiện nay không còn là trách nhiệm về cái chúng tôi có thể làm như nó đã từng như thế Khi tôi đang làm công việc này trong thập niên 80 & 90
So we kind of got a bit caught up with this, and we haven't really squared with you guys about what's really happening now, and it's about time we did. I kind of woke up to this bit in the late '90s when I met this guy. This guy is called Jim, Jim Smith, and he looked like this. I was called down to the ward to see him. His is the little hand. I was called down to the ward to see him by a respiratory physician. He said, "Look, there's a guy down here. He's got pneumonia, and he looks like he needs intensive care. His daughter's here and she wants everything possible to be done." Which is a familiar phrase to us. So I go down to the ward and see Jim, and his skin his translucent like this. You can see his bones through the skin. He's very, very thin, and he is, indeed, very sick with pneumonia, and he's too sick to talk to me, so I talk to his daughter Kathleen, and I say to her, "Did you and Jim ever talk about what you would want done if he ended up in this kind of situation?" And she looked at me and said, "No, of course not!" I thought, "Okay. Take this steady." And I got talking to her, and after a while, she said to me, "You know, we always thought there'd be time."
Chúng tôi về mặt nào đó ỷ y về điều này, và chúng tôi vẫn chưa thực sự thẳng thắn với các bạn về cái mà thật ra đang diễn ra hiện nay, và đây là lúc chúng tôi phải làm điều này Theo cách nào đó tôi đã bừng tỉnh về điều này ở cuối thập niên 90 Khi tôi gặp người đàn ông này. Tên ông ấy là Jim Smith, ông ta trông như thế này. Tôi được gọi xuống khu điều trị để gặp anh ấy. Bàn tay nhỏ hơn là của ông ấy đó. Tôi được gọi xuống khu điều trị để gặp anh ấy bởi một bác sỹ chuyên về hô hấp Ông nói, "Nhìn này, có một anh chàng dưới này. anh ta bị viêm phổi, có vẻ như anh ta cần điều trị trong khu chăm sóc đặc biệt Con gái ông ta ở đây và cô ấy muốn chúng ta làm mọi thứ có thể." Câu nói đó rất quen thuộc với chúng ta Vậy nên tôi xuống khu điều trị để gặp Jim, da của ông ta mỏng thế này. bạn có thể nhìn thấy xương qua lớp da. Ông ấy rất gầy, và thực sự rất ốm yếu vì chứng viêm phổi, ông ta quá yếu để nói chuyện với tôi, vậy nên tôi nói chuyện với con gái ông ấy Kathleen, và tôi nói với cô ấy rằng "Cô và Jim có khi nào nói chuyện về việc ông ấy sẽ muốn điều gì được làm nếu ông rơi vào kết cục như thế này?" Cô ấy nhìn tôi và nói, "Không, tất nhiên là không!" Tôi nghĩ, "Được rồi, bình tĩnh nhé." Tôi nói chuyện cho cô ấy hiểu và sau một lúc, cô ấy nói với tôi "Ông biết không, chúng tôi luôn nghĩ giây phút này sẽ xảy đến."
Jim was 94. (Laughter) And I realized that something wasn't happening here. There wasn't this dialogue going on that I imagined was happening. So a group of us started doing survey work, and we looked at four and a half thousand nursing home residents in Newcastle, in the Newcastle area, and discovered that only one in a hundred of them had a plan about what to do when their hearts stopped beating. One in a hundred. And only one in 500 of them had plan about what to do if they became seriously ill. And I realized, of course, this dialogue is definitely not occurring in the public at large.
Jim đã 94 tuổi. (Cười) Và tôi nhận ra rằng có điều gì đó chưa được làm tại đây. Những mẩu đối thoại như thế này không tiếp diễn điều mà tôi tưởng họ vẫn làm việc này. Thế rồi một nhóm người chúng tôi bắt đầu làm một cuộc khảo sát, chúng tôi xem xét trong số bốn ngàn rưỡi nhà dưỡng lão tại Newcastle, hay trong khu vực Newcastle và phát hiện chỉ có một trong số một trăm người là có kế hoạch về việc họ sẽ làm gì khi trái tim ngừng đập. Một trong một trăm và chỉ có một trong số 500 người có kết hoạch về việc họ sẽ làm gì nếu như bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Và tôi nhận ra rằng, tất nhiên, mẩu đối thoại như thế này chắc chắn không được thực hiện với công chúng trên diện rộng
Now, I work in acute care. This is John Hunter Hospital. And I thought, surely, we do better than that. So a colleague of mine from nursing called Lisa Shaw and I went through hundreds and hundreds of sets of notes in the medical records department looking at whether there was any sign at all that anybody had had any conversation about what might happen to them if the treatment they were receiving was unsuccessful to the point that they would die. And we didn't find a single record of any preference about goals, treatments or outcomes from any of the sets of notes initiated by a doctor or by a patient.
Hiện tại tôi làm việc tại khu chăm sóc bệnh cấp tính. Đây là bệnh viện John Hunter Và tôi đã nghĩ, chắc chắn là, chúng tôi làm tốt hơn thế Một đồng nghiệp của tôi từ nhà dưỡng lão gọi cho Lisa Shaw và tôi đọc qua hàng trăm tập ghi chép tại khu lưu trữ hồ sơ bệnh án xem xét xem liệu có bất cứ dấu hiệu nào về việc có bất cứ người nào đã có cuộc trao đổi về điều gì sẽ xảy đến với họ nếu như phương thức mà họ đang được điều trị không thành công và họ sẽ phải đối diện với cái chết. Chúng tôi không tìm thấy bất cứ một trữ liệu tham khảo nào liên quan đến mục tiêu đang theo đuổi, phương thức điều trị hoặc hệ quả từ những tập dữ liệu ghi chép lại đầu tiên bởi bác sỹ hay bệnh nhân
So we started to realize that we had a problem, and the problem is more serious because of this.
Vậy nên chúng tôi bắt đầu nhận ra rằng chúng ta có một có vấn đề, và vấn đề nghiêm trọng hơn bởi điều này.
What we know is that obviously we are all going to die, but how we die is actually really important, obviously not just to us, but also to how that features in the lives of all the people who live on afterwards. How we die lives on in the minds of everybody who survives us, and the stress created in families by dying is enormous, and in fact you get seven times as much stress by dying in intensive care as by dying just about anywhere else, so dying in intensive care is not your top option if you've got a choice.
Cái mà chúng ta biết được đó là chúng ta tất cả sẽ chết, nhưng bằng cách nào đó mới là điều thực sự quan trọng, hiển nhiên không phải chỉ đối với chúng ta, nhưng còn về việc làm thế nào điều đó để lại ấn tượng trong cuộc đời của tất cả mọi còn người ở lại sau đó Cách mà chúng ta chết sẽ còn mãi trong tâm trí mọi người những người cố cứu sống chúng ta và không khí căng thẳng trong gia đình gây ra bởi cái chết là rất lớn, thực tế bạn bị căng thẳng nhiều hơn 7 lần khi chết trong khu chăm sóc đặc biệt hơn là chết tại bất cứ nơi nào khác, thế nên chết trong khu chăm sóc đặc biệt không phải là sự lựa chọn hàng đầu của bạn nếu bạn có sự lựa chọn.
And, if that wasn't bad enough, of course, all of this is rapidly progressing towards the fact that many of you, in fact, about one in 10 of you at this point, will die in intensive care. In the U.S., it's one in five. In Miami, it's three out of five people die in intensive care. So this is the sort of momentum that we've got at the moment.
Và nếu điều đó chưa đủ tệ, tất nhiên, tất cả những thứ này đang tiến triển nhanh chóng theo hướng thực tế là là rất nhiều người trong số các bạn, khoảng một trong 10 người các bạn tại thởi điểm này sẽ chết trong khu chăm sóc đặc biệt. Tại Mỹ, con số đó là một trên 5 người. Tại Miami cứ 5 người thì có 3 người chết trong khu chăm sóc đặc biệt. Vậy nên đây như là một cái đà mà chúng ta đạt được tại thời điểm này.
The reason why this is all happening is due to this, and I do have to take you through what this is about. These are the four ways to go. So one of these will happen to all of us. The ones you may know most about are the ones that are becoming increasingly of historical interest: sudden death. It's quite likely in an audience this size this won't happen to anybody here. Sudden death has become very rare. The death of Little Nell and Cordelia and all that sort of stuff just doesn't happen anymore. The dying process of those with terminal illness that we've just seen occurs to younger people. By the time you've reached 80, this is unlikely to happen to you. Only one in 10 people who are over 80 will die of cancer.
Lí do mà tất cả điều này đang xảy đến là vì cái này, tôi sẽ cần phải lí giải cho các bạn biết điều này là về cái gì Đây là 4 tình huống có thể xảy ra. Một trong những tình huống này sẽ xảy đến với tất cả chúng ta những trường hợp mà có lẽ bạn biết rõ hơn là những trường hợp đang dần chỉ còn là dĩ vãng : đó là cái chết đột ngột. Có rất nhiều khả năng trong số lượng khán giả lớn chừng này điều này sẽ không xảy đến với bất cứ ai ở đây. Chết bất tử trở nên rất hạn hữu Cái chết của Little Nell và Cordelia và tất cả những trường hợp đại loại như thế không xảy ra nữa. Quá trình tạ thế của những người mang căn bệnh nan y mà chúng ta vừa xem xảy ra trên những người ở độ tuổi trẻ hơn Đến khi bạn sống tới 80, điều này dường như không xảy đến với bạn nữa Chỉ có 10 trong số 80 người trên 80 tuổi chết vì ung thư.
The big growth industry are these. What you die of is increasing organ failure, with your respiratory, cardiac, renal, whatever organs packing up. Each of these would be an admission to an acute care hospital, at the end of which, or at some point during which, somebody says, enough is enough, and we stop.
Sự lớn mạnh của ngành công nghiệp là đây. Cái chết của bạn là do cơ quan nội tạng mất dần chức năng, hay hệ hô hấp, hệ tim, thận Bất kì cơ quan nội tạng nào "lên đường". Mỗi trường hợp đều dẫn đến một bệnh viện chữa trị bệnh cấp tính, kết cục cho mỗi trường hợp, hay tại thời điểm nào đó trong mỗi trường hợp, người nào đó sẽ nói rằng, đủ rồi, và chúng ta dừng lại.
And this one's the biggest growth industry of all, and at least six out of 10 of the people in this room will die in this form, which is the dwindling of capacity with increasing frailty, and frailty's an inevitable part of aging, and increasing frailty is in fact the main thing that people die of now, and the last few years, or the last year of your life is spent with a great deal of disability, unfortunately.
Và đây là sự lớn mạnh nhất của ngành công nghiệp trên hết tất cả và chỉ ít 6 trong số 10 người trong phòng này sẽ chết theo dạng này, đó là sự suy giảm của sức khỏe cùng với sự suy nhược tăng dần, Suy nhược là một phần không thể tránh khỏi của quá trình lão hóa, suy nhược tăng dần thực tế là nguyên nhân chính gây ra cái chết cho mọi người hiện nay, trong những năm cuối đời, hoặc năm cuối cùng của cuộc sống của bạn Bất hạnh thay sẽ là sự mất dần chức năng của cơ thể,
Enjoying it so far? (Laughs) (Laughter) Sorry, I just feel such a, I feel such a Cassandra here. (Laughter)
Nãy giờ các bạn nghe thấy thích thú chứ? Cười Cười Thứ lỗi nhé, tôi cảm thấy mình như một Cassandra vậy. Cười
What can I say that's positive? What's positive is that this is happening at very great age, now. We are all, most of us, living to reach this point. You know, historically, we didn't do that. This is what happens to you when you live to be a great age, and unfortunately, increasing longevity does mean more old age, not more youth. I'm sorry to say that. (Laughter) What we did, anyway, look, what we did, we didn't just take this lying down at John Hunter Hospital and elsewhere. We've started a whole series of projects to try and look about whether we could, in fact, involve people much more in the way that things happen to them. But we realized, of course, that we are dealing with cultural issues, and this is, I love this Klimt painting, because the more you look at it, the more you kind of get the whole issue that's going on here, which is clearly the separation of death from the living, and the fear — Like, if you actually look, there's one woman there who has her eyes open. She's the one he's looking at, and [she's] the one he's coming for. Can you see that? She looks terrified. It's an amazing picture.
Điều tích cực tôi có thể nói đó là điều này đang xảy ra ở độ tuổi rất cao, hiện nay. Hầu hết chúng ta đang sống tới điểm này. Về mặt lịch sử thì chúng ta đã không làm thế Đây là điều sẽ xảy đến với bạn Khi bạn sống đến lúc rất cao tuổi, và không may, càng thọ cũng có nghĩa già thêm nhiều hơn nữa chứ không phải trẻ hơn Xin lỗi vì đã nói như vậy. (Cười) Các bạn xem cái mà chúng tôi đã làm này Chúng ta không chỉ đùng một cái nằm một chỗ như thế này tại bệnh viện John Hunter hay nơi nào đó. Chúng ta đã bắt đầu toàn bộ chuỗi trù hoạch này cố gắng xác định xem liệu chúng ta có thể, trên thực tế, làm cho mọi người hiểu rõ hơn về phương diện những trường hợp sẽ xảy đến với họ Nhưng chúng tôi nhận ra rằng, tất nhiên, chúng tôi đang đối mặt với những vấn đề về văn hóa và đây là, Tôi yêu thích bức họa Klimt này, vì bởi càng nhìn, bạn càng hiểu rõ hơn toàn bộ vấn đề đang xảy ra, cái mà rất rõ ràng là sự chia rẽ của thần chết và người sống, và nỗi sợ hãi--Giống như, nếu bạn thực sự nhìn, người phụ nữ đó với đôi mắt mở , Cô ấy là người mà thần chết đang nhìn ngắm, và là người mà thần chết đang nhắm tới. Bạn thấy không? Cô ấy trông có vẻ sợ hãi Đây là một bức tranh tuyệt vời.
Anyway, we had a major cultural issue. Clearly, people didn't want us to talk about death, or, we thought that. So with loads of funding from the Federal Government and the local Health Service, we introduced a thing at John Hunter called Respecting Patient Choices. We trained hundreds of people to go to the wards and talk to people about the fact that they would die, and what would they prefer under those circumstances. They loved it. The families and the patients, they loved it. Ninety-eight percent of people really thought this just should have been normal practice, and that this is how things should work. And when they expressed wishes, all of those wishes came true, as it were. We were able to make that happen for them. But then, when the funding ran out, we went back to look six months later, and everybody had stopped again, and nobody was having these conversations anymore. So that was really kind of heartbreaking for us, because we thought this was going to really take off. The cultural issue had reasserted itself.
Dẫu vậy, chúng ta đã có một vấn đề về văn hóa rất lớn Rõ ràng là, mọi người không muốn chúng ta nói về cái chết, hoặc, chúng ta đã nghĩ là vậy Thế nên với rất nhiều viện trợ từ phía chính phủ liên bang và những dịch vụ sức khỏe địa phương, chúng tôi đưa vào thực hiện một dịch vụ tại bệnh viện John Hunter được gọi là Tôn Trọng Những Quyết Định Của Bệnh Nhân Chúng tôi huấn luyện cho hàng trăm người đi đến các khoa điều trị nói chuyện với mọi người về sự thật là họ sẽ chết, và những lựa chọn của họ trong những tình huống như trên. Họ rất thích. Bệnh nhân và gia đình của họ đều thích điều này 98% số người thực sự nghĩ đây chỉ là điều bình thường, và đây là cái sẽ xảy đến như thế Khi họ bày tỏ những ước muốn tất cả những ước muốn đều thành hiện thực, như nó đã từng được ước Chúng tôi đã có thể làm cho chúng trở thành hiện thực cho họ. Nhưng khi viện trợ cạn kiệt, chúng tôi trở lại để xem xét 6 tháng sau đó mọi người lại dừng lại một lần nữa, không còn ai thực hiện những cuộc trò chuyện như thế này nữa Điều đó giống như một nỗi đau cho chúng tôi, vì chúng tôi đã nghĩ việc này rồi sẽ tiến triển tốt Vấn đề về văn hóa đã tái khẳng định chính nó.
So here's the pitch: I think it's important that we don't just get on this freeway to ICU without thinking hard about whether or not that's where we all want to end up, particularly as we become older and increasingly frail and ICU has less and less and less to offer us. There has to be a little side road off there for people who don't want to go on that track. And I have one small idea, and one big idea about what could happen.
Vậy nên, đây là đỉnh điểm Tôi nghĩ điều quan trọng là chúng ta không chỉ chọn con đường cao tốc này tiến thẳng đến ICU mà không nghĩ kỹ về việc liệu đó có phải là kết cục mà chúng ta cuối cùng muốn hướng tới hay không, cụ thể là khi chúng ta già đi và suy nhược ngày càng tăng và ICU ngày càng không giúp gì cho chúng ta được nữa Sẽ phải có con đường phụ nào khác cho những người không muốn đi theo lối mòn đó Tôi có một ý tưởng nhỏ và một ý tưởng lớn về việc điều gì có thể xảy ra.
And this is the small idea. The small idea is, let's all of us engage more with this in the way that Jason has illustrated. Why can't we have these kinds of conversations with our own elders and people who might be approaching this? There are a couple of things you can do. One of them is, you can, just ask this simple question. This question never fails. "In the event that you became too sick to speak for yourself, who would you like to speak for you?" That's a really important question to ask people, because giving people the control over who that is produces an amazing outcome. The second thing you can say is, "Have you spoken to that person about the things that are important to you so that we've got a better idea of what it is we can do?" So that's the little idea.
Đây là ý tưởng nhỏ. hãy để cho tất cả chúng ta can dự nhiều hơn đến phương thức mà Jason đã minh họa Tại sao chúng ta lại không thể có những cuộc nói chuyện như thế này với những người cao tuổi trong gia đình mình và những người có lẽ sẽ rơi vào tình cảnh như thế? Có một vài điều mà bạn có thể làm. Một trong số đó là, bạn có thể chỉ hỏi một câu rất đơn giản. Câu hỏi này sẽ không bao giờ là vô nghĩa. "Trong trường hợp bạn quá yếu để nói ra ý kiến của mình ai sẽ là người bạn mong muốn nói thay cho bạn?" Đó là câu thực sự rất quan trọng để hỏi, vì cho mọi người quyền lựa chọn người nói thay sẽ tạo ra một kết quả đáng kinh ngạc. Điều thứ hai bạn có thể nói là "Bạn đã nói với người đó về những điều quan trọng đối với bạn chưa từ đó mà chúng tôi biết được những điều mà chúng tôi có thể làm?" Đó là ý tưởng nhỏ
The big idea, I think, is more political. I think we have to get onto this. I suggested we should have Occupy Death. (Laughter) My wife said, "Yeah, right, sit-ins in the mortuary. Yeah, yeah. Sure." (Laughter) So that one didn't really run, but I was very struck by this. Now, I'm an aging hippie. I don't know, I don't think I look like that anymore, but I had, two of my kids were born at home in the '80s when home birth was a big thing, and we baby boomers are used to taking charge of the situation, so if you just replace all these words of birth, I like "Peace, Love, Natural Death" as an option. I do think we have to get political and start to reclaim this process from the medicalized model in which it's going.
ý tưởng lớn, tôi nghĩ, mang tính chính trị nhiều hơn Tôi nghĩ chúng ta nên theo hướng này. Tôi cho rằng chúng ta nên có một Cái Chết Chế Ngự Cười Vợ tôi nói rằng, "Đúng rồi, hay là ngồi biểu tình tại nhà xác. Ừ đúng rồi" Cười Thế rồi cái ý tưởng đó không được thực hiện nhưng tôi bị thuyết phục bởi điều này Hiện giờ tôi là một gã hippie đang già cỗi Tôi không biết nữa, Tôi không nghĩ là mình trông giống vậy nữa, nhưng Tôi có hai đứa con được sinh tại nhà trong những năm 80 Khi mà việc sinh tại nhà là một vấn đề to lớn, và chúng ta những người được sinh ra trong cuộc bùng nổ dân số đã quen với việc gánh lấy trách nhiệm về hoàn cảnh, nếu bạn chỉ thay tất cả những từ ngữ về việc sinh sản Tôi thích chọn từ "Hòa Bình, Tình Yêu, Chết tự nhiên" Tôi thực sự nghĩ chúng ta cần theo hướng mang tính chất chính trị và bắt đầu phản kháng lại quá trình này theo lối y khoa mà nó nên đáng diễn biến như thế
Now, listen, that sounds like a pitch for euthanasia. I want to make it absolutely crystal clear to you all, I hate euthanasia. I think it's a sideshow. I don't think euthanasia matters. I actually think that, in places like Oregon, where you can have physician-assisted suicide, you take a poisonous dose of stuff, only half a percent of people ever do that. I'm more interested in what happens to the 99.5 percent of people who don't want to do that. I think most people don't want to be dead, but I do think most people want to have some control over how their dying process proceeds. So I'm an opponent of euthanasia, but I do think we have to give people back some control. It deprives euthanasia of its oxygen supply. I think we should be looking at stopping the want for euthanasia, not for making it illegal or legal or worrying about it at all.
Điều đó nghe như là đỉnh điểm dẫn đến sự giải thoát bằng cái chết khỏi đau đớn thực hiện bởi bác sỹ Tôi muốn làm vấn đề này sáng tỏ với các bạn Tôi ghét cái chết giải thoát khỏi đau đớn thực hiện bởi bác sỹ. Tôi nghĩ đó là một màn trình diễn phụ Tôi không nghĩ rằng cái chết giải thoát giúp ích được gì đó Thực tế tôi nghĩ rằng tại những nơi như Oregon, nơi mà bạn có thể có được quyền tự sát được tư vấn bởi bác sỹ, bạn uống một liều thuốc độc hay cái gì đó tương tự thế, chỉ nửa phần trăm số người làm điều đó. Tôi lại thấy hứng thú hơn với điều sẽ xảy đến cho số 99.5% còn lại số người mà không muốn làm điều đó Tôi nghĩ hầu hết mọi người không muốn chết, nhưng tôi nghĩ nhiều người muốn có sự kiểm soát nào đó về việc quá trình tử vong của họ diễn biến thế nào. Nên tôi là một người chống đối cái chết giải thoát thực hiện bởi bác sỹ nhưng tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta cần trao lại cho mọi người quyền kiểm soát Điều đó khiến cái chết giải thoát thực hiện bởi bác sỹ không còn được ủng hộ nữa Tôi nghĩ chúng ta nên xem xét việc ngăn chặn ước muốn có cái chết giải thoát bởi bác sỹ chứ không phải làm cho nó bất hợp pháp hay hợp pháp hoặc lo âu về nó.
This is a quote from Dame Cicely Saunders, whom I met when I was a medical student. She founded the hospice movement. And she said, "You matter because you are, and you matter to the last moment of your life." And I firmly believe that that's the message that we have to carry forward. Thank you. (Applause)
Đây là câu trích dẫn từ Dame Cicely Saunders người tôi gặp khi còn là một sinh viên y khoa. Bà đã sáng lập phong trào nhà dưỡng bệnh bà nói, "Bạn đáng giá vì chính con người mình, và bạn đáng giá cho đến phút cuối của cuộc đời mình." Tôi tin chắc vào điều đó đó là thông điệp mà chúng ta phải truyền tiếp đến mai sau Cám ơn. (Vỗ tay)