I'll never forget that day back in the spring of 2006. I was a surgical resident at The Johns Hopkins Hospital, taking emergency call. I got paged by the E.R. around 2 in the morning to come and see a woman with a diabetic ulcer on her foot. I can still remember sort of that smell of rotting flesh as I pulled the curtain back to see her. And everybody there agreed this woman was very sick and she needed to be in the hospital. That wasn't being asked. The question that was being asked of me was a different one, which was, did she also need an amputation?
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy mùa xuân năm 2006. Tôi là bác sĩ phẫu thuật nội trú ở Bệnh viện Johns Hopkins. nhận những cuộc gọi cấp cứu. E.R gọi cho tôi lúc 2 giờ sáng để đến khám cho một phụ nữ bị loét bàn chân do tiểu đường. Tôi vẫn còn nhớ mùi thịt thối rữa khi tôi kéo tấm rèm để khám cho cô ấy. Mọi người đều tin rằng cô ấy bị bệnh nặng và cần được đưa vào bệnh viện. Điều đó không cần phải bàn cãi. Nhưng một câu hỏi khác được đặt ra là: cô ấy có phải cắt cụt chi không?
Now, looking back on that night, I'd love so desperately to believe that I treated that woman on that night with the same empathy and compassion I'd shown the 27-year-old newlywed who came to the E.R. three nights earlier with lower back pain that turned out to be advanced pancreatic cancer. In her case, I knew there was nothing I could do that was actually going to save her life. The cancer was too advanced. But I was committed to making sure that I could do anything possible to make her stay more comfortable. I brought her a warm blanket and a cup of a coffee. I brought some for her parents. But more importantly, see, I passed no judgment on her, because obviously she had done nothing to bring this on herself. So why was it that, just a few nights later, as I stood in that same E.R. and determined that my diabetic patient did indeed need an amputation, why did I hold her in such bitter contempt?
Nhìn lai buổi tối ngày hôm ấy, tôi tin là tôi đã đối xử với người phụ nữ trong đêm đó với sự cảm thông và lòng trắc ẩn như tôi đã đối xử với một cô mới cưới 27 tuổi được đưa vào phòng cấp cứu 3 ngày trước đó với cơn đau lưng dưới mà hóa ra là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Trường hợp này, tôi biết tôi chẳng thể làm gì để có thể cứu sống cô ấy. Bệnh đã vào thời kỳ cuối. Nhưng tôi cam kết đảm bảo rằng tôi làm tất cả những gì có thể để giúp cô cảm thấy thoải mái. Tôi mang cho cô chăn ấm và một tách cà phê. Tôi mang cà phê cho cả ba mẹ cô nữa. Nhưng quan trọng hơn là, tôi không phán xét gì cô ấy cả, bởi vì hiển nhiên cô ấy không tự làm cho mình bị ung thư như vậy. Vậy tại sao, vào đêm sau đó, cũng tại phòng cấp cứu đó, khi tôi xác định xem cô bệnh nhân tiểu đường có phải phẫu thuật cắt cụt chi hay không sao tôi lại nhìn nhận cô ấy với một sự khinh miệt cay đắng như vây?
You see, unlike the woman the night before, this woman had type 2 diabetes. She was fat. And we all know that's from eating too much and not exercising enough, right? I mean, how hard can it be? As I looked down at her in the bed, I thought to myself, if you just tried caring even a little bit, you wouldn't be in this situation at this moment with some doctor you've never met about to amputate your foot.
Bạn biết không, không như người phụ nữ trong đêm trước, cô này bị 2 loại tiểu đường. Cô ấy mập. Và ai cũng biết đó là do ăn quá nhiều mà lại không tập thể dục đầy đủ, đúng không? Ý tôi là, làm việc đó thì có gì khó khăn? Khi tôi nhìn cô ấy nằm trên giường, tôi tự nghĩ, nếu cô ấy chỉ cần chăm sóc bản thân một chút thôi, thì cô đã không rơi vào tình trạng này với những bác sĩ cô chưa từng gặp sắp sửa cắt bỏ chân cô.
Why did I feel justified in judging her? I'd like to say I don't know. But I actually do. You see, in the hubris of my youth, I thought I had her all figured out. She ate too much. She got unlucky. She got diabetes. Case closed.
Sao tôi lại thấy mình đúng khi phán xét cô ấy nhỉ? Tôi ước gì mình không biết. Nhưng thực ra tôi biết rõ. Bạn biết đó, với sự ngạo mạn của tuổi trẻ, tôi nghĩ tôi hiểu quá rõ cô ta. Cô ta ăn nhiều quá. Thật không may. Cô ta bị tiểu đường. Chấm hết.
Ironically, at that time in my life, I was also doing cancer research, immune-based therapies for melanoma, to be specific, and in that world I was actually taught to question everything, to challenge all assumptions and hold them to the highest possible scientific standards. Yet when it came to a disease like diabetes that kills Americans eight times more frequently than melanoma, I never once questioned the conventional wisdom. I actually just assumed the pathologic sequence of events was settled science.
Mỉa mai thay, lúc đó, tôi cũng đang nghiên cứu về ung thư, cụ thể là phương pháp tăng cường miễn dịch đối với ung thư da, và trong môi trường sống này, tôi được dạy để đặt câu hỏi về tất cả mọi thứ. thách thức mọi giả định, và duy trì chuẩn mực khoa học cao nhất có thể. Nhưng khi đối mặt với tiểu đường, căn bệnh giết chết số người Mỹ gấp 8 lần số người chết bởi ung thư da. Tôi chưa bao giờ thắc mắc về sự hiểu biết truyền thống này Tôi thực sự chỉ mới học các hậu quả do bệnh gây nên của các sự kiện được sắp đặt sẵn trong khoa học.
Three years later, I found out how wrong I was. But this time, I was the patient. Despite exercising three or four hours every single day, and following the food pyramid to the letter, I'd gained a lot of weight and developed something called metabolic syndrome. Some of you may have heard of this. I had become insulin-resistant.
Ba năm sau, tôi thấy rằng tôi đã sai. Nhưng lần này tôi là bệnh nhân. Cho dù tập thể dục 3 hay 4 giờ mỗi ngày và ăn uống theo mô hình kim tự tháp chính xác đến từng chữ Tôi đã lên cân rất nhiều và phát triển một cái gì đó gọi là hội chứng chuyển hóa các chất dinh dưỡng thành sự phát triển. Một trong số các bạn có thể nghe đến điều này. Tôi đã trở nên kháng isulin
You can think of insulin as this master hormone that controls what our body does with the foods we eat, whether we burn it or store it. This is called fuel partitioning in the lingo. Now failure to produce enough insulin is incompatible with life. And insulin resistance, as its name suggests, is when your cells get increasingly resistant to the effect of insulin trying to do its job. Once you're insulin-resistant, you're on your way to getting diabetes, which is what happens when your pancreas can't keep up with the resistance and make enough insulin. Now your blood sugar levels start to rise, and an entire cascade of pathologic events sort of spirals out of control that can lead to heart disease, cancer, even Alzheimer's disease, and amputations, just like that woman a few years earlier.
Bạn có thể nghĩ tới insulin như là một hóc môn quan trọng điều khiển những gì cơ thể làm với thức ăn, dự trữ hay là đốt cháy chúng, Tiếng lóng gọi là ngăn cách nhiên liệu. Bây giờ việc không sản xuất đủ insulin gây trở ngại cho cuộc sống. Kháng insulin, như đúng tên gọi của nó, là khi các tế bào của bạn càng lúc gây càng nhiều khó khăn cho việc hoạt động của insulin. Một khi bạn đã mắc chứng kháng insulin, bạn sẽ càng ngày càng gần với bệnh béo phì hơn, là những gì xảy ra khi bộ phận tiết insulin không thể bắt kịp với sự kháng cự và tạo đủ insulin. Lúc đó mức đường trong máu của bạn sẽ bắt đầu tăng, và một loạt hậu quả bệnh lí kiểu như không thể kiểm soát được xương sống sẽ dẫn đến bệnh tim ung thư, thậm chí bệnh Alzheimer, và phải cắt bỏ chân tay, giống như người phụ nữ đó một vài năm về trước.
With that scare, I got busy changing my diet radically, adding and subtracting things most of you would find almost assuredly shocking. I did this and lost 40 pounds, weirdly while exercising less. I, as you can see, I guess I'm not overweight anymore. More importantly, I don't have insulin resistance.
Với nỗi sợ đó, tôi trở nên bận rôn thay đổi triệt để chế độ ăn của mình, thêm và bớt những thứ mà hầu hết các bạn sẽ thấy chắc chắn rất là sốc Tôi làm như thế và giảm 40 pao, kì lạ là khi vận động ít Tôi, như các bạn thấy đấy, tôi đoán tôi không còn thừa cân nữa Quan trọng hơn cả, tôi không còn bị kháng cự insulin nữa.
But most important, I was left with these three burning questions that wouldn't go away: How did this happen to me if I was supposedly doing everything right? If the conventional wisdom about nutrition had failed me, was it possible it was failing someone else? And underlying these questions, I became almost maniacally obsessed in trying to understand the real relationship between obesity and insulin resistance.
Nhưng quan trọng hơn, tôi đã băn khoăn với những câu hỏi hóc bủa không thể xóa bỏ này: Tại sao điều đó xảy ra với tôi khi mà tôi nghĩ mình đang làm mọi thứ rất đúng? Nếu như tôi không hiểu được các kiến thức phổ thông về chất dinh dưỡng thì người khác có thể không hiểu rõ như tôi không? Và với những câu hỏi này, tôi hầu như bị cuốn vào mạnh mẽ ở việc cố gắng hiểu mối liên quan thực sự giữa béo phì và sự kháng sự insulin .
Now, most researchers believe obesity is the cause of insulin resistance. Logically, then, if you want to treat insulin resistance, you get people to lose weight, right? You treat the obesity. But what if we have it backwards? What if obesity isn't the cause of insulin resistance at all? In fact, what if it's a symptom of a much deeper problem, the tip of a proverbial iceberg? I know it sounds crazy because we're obviously in the midst of an obesity epidemic, but hear me out. What if obesity is a coping mechanism for a far more sinister problem going on underneath the cell? I'm not suggesting that obesity is benign, but what I am suggesting is it may be the lesser of two metabolic evils.
Giờ thì hầu như các nhà nghiên cứu tin rằng béo phì là nguyên nhân của sự kháng insulin Theo lô-gic, thì, nếu bạn muốn chữa chứng kháng insulin bạn bắt người bệnh giảm cân phải không Bạn chữa béo phì Nhưng điều gì xảy ra nếu chúng ta bị ngược lại? Điều gì xảy ra nếu béo phì hoàn toàn không phải là nguyên nhân của sự kháng insulin ? Thật ra, điều gì sẽ xảy ra nếu nó là một biểu hiện bệnh của một vấn đề sâu hơn, chỉ là phần nhỏ của một tảng băng lí thuyết nhàm? Tôi biết nó nghe cosver điên rồ vì chũng ta rõ ràng là đang ở giữa một trận dịch béo phì, nhưng mà nghe tôi nói này. Điều gì sẽ xảy ra nếu béo phì là một cỗ máy sao chép cho một vấn đề nguy hiểm hơn đang xảy ra dưới những tế bào? Tôi không hề nói rằng béo phì là bệnh lành tính nhưng điều tôi đang nói đây là nó có thể là bệnh nhẹ hơn trong hai con quỷ ác của sự tăng trưởng cơ thể nhờ vào chất dinh dưỡng
You can think of insulin resistance as the reduced capacity of our cells to partition fuel, as I alluded to a moment ago, taking those calories that we take in and burning some appropriately and storing some appropriately. When we become insulin-resistant, the homeostasis in that balance deviates from this state. So now, when insulin says to a cell, I want you to burn more energy than the cell considers safe, the cell, in effect, says, "No thanks, I'd actually rather store this energy." And because fat cells are actually missing most of the complex cellular machinery found in other cells, it's probably the safest place to store it. So for many of us, about 75 million Americans, the appropriate response to insulin resistance may actually be to store it as fat, not the reverse, getting insulin resistance in response to getting fat.
Bạn có thể nghĩ đến chứng kháng cự insulin như là một khả năng ít xảy ra của bức tường năng lượng của chúng ta, như tôi đã dẫn một lúc trước, lấy ca-lo mà chúng ta hấp thụ và đốt một số phù hợp và tích trữ một số phù hợp. Khi ta trở nên kháng cự insulin, homeostasis ở cán cân đó điều hướng từ tình trạng này. Vậy giờ, khi insulin nói với một tế bào, Tôi muốn bạn đốt nhiều năng lượng hơn lượng năng lượng mà bạn nghĩ là an toàn, tế bào đó, tiếp tục, trả lời rằng Không cám ơn, tôi thực ra nên tích trữ năng lượng này Và vì tế bào béo phì thực sự mất hầu hết cỗ máy xen-lu-lô phức tạp tìm thấy nơi các tế bào, nó có thể là nơi an toàn nhất để tích trữ. Vậy đối với hầu hết chúng ta, khoảng 75 nghìm người Mĩ sự hồi đáp thích hợp đối với chứng kháng cự insulin có thể thực sự tích trữ nó dưới dạng chất béo, chứ không phải là điều ngược lại, mắc chứng kháng insulin vì béo lên.
This is a really subtle distinction, but the implication could be profound. Consider the following analogy: Think of the bruise you get on your shin when you inadvertently bang your leg into the coffee table. Sure, the bruise hurts like hell, and you almost certainly don't like the discolored look, but we all know the bruise per Se is not the problem. In fact, it's the opposite. It's a healthy response to the trauma, all of those immune cells rushing to the site of the injury to salvage cellular debris and prevent the spread of infection to elsewhere in the body. Now, imagine we thought bruises were the problem, and we evolved a giant medical establishment and a culture around treating bruises: masking creams, painkillers, you name it, all the while ignoring the fact that people are still banging their shins into coffee tables. How much better would we be if we treated the cause -- telling people to pay attention when they walk through the living room -- rather than the effect? Getting the cause and the effect right makes all the difference in the world. Getting it wrong, and the pharmaceutical industry can still do very well for its shareholders but nothing improves for the people with bruised shins. Cause and effect.
Đó quả thực là một sự khác biệt rất lớn, nhưng hậu quả có thể là rất lớn. Hãy xem xét sự so sánh sau đây: Nghĩ tới vết bầm ở mặt đầu gối của bạn khi bạn vô tình đập chân vào bàn Chắc chắn, vết bầm rất đau, và hầu như bạn không thích vẻ không có màu, nhưng chúng ta đều biết vết bầm nó không phải là vấn đề Thực ra là ngược lại kia. Nó là một sự phải hồi tốt đối với sự đau đớn, tất cả các tế bào miễn dịch đi đến địa điểm vết thương để tìm ra xen-lu-lô rác và nhăn chặn sự lan rộng truyền nhiễm đến những nơi khác trên cơ thể. Giờ, hãy tưởng tượng ta nghĩ rằng những vết bầm tím là vấn đề, và ta chuyển một sự thiết lập y học to lớn và một truyền thống về việc chữa bầm: che kem lên, thuốc giảm đau, bạn gọi như vậy, trong khi đó lảng tránh một điều rằng con người vẫn đang đập nặt đầu gối của họ vào bàn. Sẽ tốt hơn như thể nào nếu ta chữa nguyên nhân bảo họ chú ý khi đi trong phòng khách chẳng hạn hơn là chữa hậu quả? Chữa nguyên nhân và hậu quả đúng tạo nên điều khác biệt trong thế giới Chữa sai, và ngành công nghiệp dược phẩm vẫn có thể kiếm lời cho các cổ đông nhưng chẳng có sự tiến bộ nào cho người bị bầm mặt đầu gối cả Nguyên nhân và kết quả.
So what I'm suggesting is maybe we have the cause and effect wrong on obesity and insulin resistance. Maybe we should be asking ourselves, is it possible that insulin resistance causes weight gain and the diseases associated with obesity, at least in most people? What if being obese is just a metabolic response to something much more threatening, an underlying epidemic, the one we ought to be worried about?
Vậy nên điều tôi muốn nói là có thể chúng ta đoán nguyên nhân và kết quả sai về bệnh béo phì và chứng kháng insulin Có thể ta neenhoir bản thân có thể không rằng kháng insulin gây nên tăng cân và những bệnh gắn với béo phì, ít nhất là ở hầu hết mọi người Điều gì xảy ra nếu béo phì chỉ là sự phản hồi thuộc sự phát triển về cơ thể dựa vào chất dinh dưỡng đối với cái gì đó nguy hiểm hơn một trận dịch ngầm cái mà ta nên lo lắng?
Let's look at some suggestive facts. We know that 30 million obese Americans in the United States don't have insulin resistance. And by the way, they don't appear to be at any greater risk of disease than lean people. Conversely, we know that six million lean people in the United States are insulin-resistant, and by the way, they appear to be at even greater risk for those metabolic diseases I mentioned a moment ago than their obese counterparts. Now I don't know why, but it might be because, in their case, their cells haven't actually figured out the right thing to do with that excess energy. So if you can be obese and not have insulin resistance, and you can be lean and have it, this suggests that obesity may just be a proxy for what's going on.
Hãy nhìn vào một số giả thiết. Ta biết rằng 30 nghìm người châu Mĩ béo phì ở Mĩ không mắc chứng kháng insulin và tiện thể, họ cũng không tỏ ra là đang ở trong một nguy cơ bệnh lớn hơn là người gầy. Ngược lại, ta biết rằng 6 nghìn người gầy ở Mĩ đều kháng insulin và tiện thể, họ tỏ ra là có nguy cơ thậm chí lớn hơn đối với những bệnh tăng trưởng cơ thể dựa vào chất dinh duwowngc tôi đã đề cập trước đó hơn là những người đối lập béo phì của của họ. Giờ tôi không biết tại sao, nhưng nó có thể là vì, ở trong tình trạng của họ, những tế bào thực sự chưa thấy rằng điều đúng đắn cần làm với lượng năng lướng quá mức đó. Vậy nên nếu bạn có thể bị béo phì và không mắc chứng kháng insulin, và bạn có thể gầy và mắc nó điều này cho thấy rằng chững béo phì có thể chỉ là một sự đại diện cho những gì đang xảy ra.
So what if we're fighting the wrong war, fighting obesity rather than insulin resistance? Even worse, what if blaming the obese means we're blaming the victims? What if some of our fundamental ideas about obesity are just wrong?
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đấu tranh trong một cuộc chiến sai lầm, đấu lại béo phì hơn là sự kháng cự insulin? Tệ hơn, điều gì sẽ xảy ra nếu buộc tội béo phì có nghĩa là ta đang buộc tội những nạn nhân? Điều gì sẽ xảy ra nếu những ý niệm cơ bản của ta về béo phì đều sai?
Personally, I can't afford the luxury of arrogance anymore, let alone the luxury of certainty. I have my own ideas about what could be at the heart of this, but I'm wide open to others. Now, my hypothesis, because everybody always asks me, is this. If you ask yourself, what's a cell trying to protect itself from when it becomes insulin resistant, the answer probably isn't too much food. It's more likely too much glucose: blood sugar. Now, we know that refined grains and starches elevate your blood sugar in the short run, and there's even reason to believe that sugar may lead to insulin resistance directly. So if you put these physiological processes to work, I'd hypothesize that it might be our increased intake of refined grains, sugars and starches that's driving this epidemic of obesity and diabetes, but through insulin resistance, you see, and not necessarily through just overeating and under-exercising.
Cá nhân mà nói, tôi không thể tự cao được nữa huống hồ gì là tự tin chắc chắn. Tôi có quan niệm của tôi về trung tâm của vấn đề này nhưng tôi mở rộng với tất cả. Giờ, giả thuyết của tôi, vì mọi người luôn hỏi tôi, là đây. Nếu bạn hỏi bạn, một tế bào đang bảo vệ nó khỏi cái gì khi nó trở nên kháng insulin, câu trả lời có thể không phải là quá nhiều thức ăn. Mà có thể là quá nhiều glu-cô-zơ: đường trong máu. Giờ, ta biết rằng bột mì và bột gạo tinh luyện nâng cao lượng đường trong máu bạn trong một giai đoạn ngắn, và thậm chí còn có lí do để tin rằng đường có thể dẫn đến kháng insulin trực tiếp. Vậu nếu bạn kết hợp những quy trình sinh lí lại Tôi cho rằng nó có thể là một lượng hấp thụ lớn bột mì, đường và bột khoai đang điều khiển trận dịch béo phì và bệnh béo phì nhưng qua sự kháng cự insulin bạn thấy đây, và không cần thiết chỉ qua ăn quá nhiều và ít vận động.
When I lost my 40 pounds a few years ago, I did it simply by restricting those things, which admittedly suggests I have a bias based on my personal experience. But that doesn't mean my bias is wrong, and most important, all of this can be tested scientifically. But step one is accepting the possibility that our current beliefs about obesity, diabetes and insulin resistance could be wrong and therefore must be tested. I'm betting my career on this. Today, I devote all of my time to working on this problem, and I'll go wherever the science takes me. I've decided that what I can't and won't do anymore is pretend I have the answers when I don't. I've been humbled enough by all I don't know.
Khi tôi giảm 40 cân vài năm trước, Tôi chỉ đơn giản giới hạn những thứ đó những thứ mà phải công nhận đã cho thấy tôi có một thành kiến dựa trên kinh nghiệm bản thân. Nhưng điều đó không có nghĩa là thành kiến của tôi sai, và quan trọng hơn cả, tất cả điều này có thể kiểm chứng một cách khoa hoc. Nhưng bước đầu tiên là chấp nhận khả năng rằng niềm tin hiện tại của chúng ra về béo phì, thừa cân và chứng kháng insulin có thể sai và vì vậy phải kiểm chứng. Tôi đánh cược cả sự nghiệp của tôi vào đây. Hiện nay, tôi đầu tư tất cả thời gian nghiên cứu vấn đề này, và tôi sẽ đi đến bất kì nơi đâu khoa học dẫn tôi Tôi đã quyết định những điều tôi không thể làm và sẽ không làm nữa là tôi giả vờ có câu trả lời mà thật ra tôi không hề có. Tôi đã đủ nhục nhã bởi những gì tôi không biết
For the past year, I've been fortunate enough to work on this problem with the most amazing team of diabetes and obesity researchers in the country, and the best part is, just like Abraham Lincoln surrounded himself with a team of rivals, we've done the same thing. We've recruited a team of scientific rivals, the best and brightest who all have different hypotheses for what's at the heart of this epidemic. Some think it's too many calories consumed. Others think it's too much dietary fat. Others think it's too many refined grains and starches. But this team of multi-disciplinary, highly skeptical and exceedingly talented researchers do agree on two things. First, this problem is just simply too important to continue ignoring because we think we know the answer. And two, if we're willing to be wrong, if we're willing to challenge the conventional wisdom with the best experiments science can offer, we can solve this problem.
Trong suốt những năm vừa qua, tôi đã đủ may mắn để được cộng tác trong vấn đề này với một đội ngũ cộng sự thật tuyệt vời những nhà nghiên cứu bệnh thừa cân, béo phì ở đất nước này, và phần quan trọng nhất là cũng giống như Abraham Lincoln được bao quanh bởi đội ngũ cạnh tranh, chúng tôi cùng làm 1 công việc giống nhau. Chúng tôi đã tuyển một đội ngũ đối thủ khoa học những người tốt nhất và thông minh nhất có nhiều giả thiết khác biệt về nguyên nhân của trận dich này. Một số cho rằng vì việc tiêu thụ quá nhiều ca-lo Một số khác nghĩ rằng vì có quá nhiều chất béo trong chế độ ăn Số khác nữa nghĩ tại vì quá nhiều bột mì và bột khoai tây Nhưng đội ngũ chống lại nhiều phía này những nhà nghiên cứu luôn nghi ngờ và rất tài năng thực sự đồng ý hai điều Thứ nhất, vấn đề đơn giản này rất quan trọng để tiếp tục phớt lờ vì chúng tôi nghĩ chúng tôi biết câu trả lời. Và thứ hai, nếu ta chịu nhận sai, nếu ta chịu thách thức lí thuyết cũ với tất cả những gì tốt nhất khoa học có thể mang lại, ta có thể giải quyết vấn đề này.
I know it's tempting to want an answer right now, some form of action or policy, some dietary prescription -- eat this, not that — but if we want to get it right, we're going to have to do much more rigorous science before we can write that prescription.
Tôi biết rằng rất có thể đòi hỏi một câu trả lời ngay lúc này, một số hình thức hành động hay kế hoạch, một số bản kê khai chế độ ăn ăn cái này, không nên ăn cái kia nhưng nếu ta muốn sửa cho đúng ta sắp phải nghiên cứu khoa học nhiều hơn nữa trước khi ta có thể viết bản kê khai đó
Briefly, to address this, our research program is focused around three meta-themes, or questions. First, how do the various foods we consume impact our metabolism, hormones and enzymes, and through what nuanced molecular mechanisms? Second, based on these insights, can people make the necessary changes in their diets in a way that's safe and practical to implement? And finally, once we identify what safe and practical changes people can make to their diet, how can we move their behavior in that direction so that it becomes more the default rather than the exception? Just because you know what to do doesn't mean you're always going to do it. Sometimes we have to put cues around people to make it easier, and believe it or not, that can be studied scientifically.
Nói ngắn gọn, để trình bày điều này, chương trình nghiên cứu của chúng tôi chú trọng quanh 3 mảng chính hay câu hỏi Đầu tiên, cách ta tiêu thụ nhiều loại thức ăn ảnh hưởng cơ quan sinh dưỡng, hóc-môn, en-zim và qua cơ chế phân tử nhiều lớp nào? Thứ hai, dựa vào những kiến thức chuyên sâu này, liệu con người có thể tạo nên những sự khác biệt cần thiết trong chế độ ăn của họ theo cách an toàn và thực tế để tiến hành không? Và cuối cùng, một khi ta phát hiện cái gì an toàn và những sự thay đổi thực tế có thể tạo nên trong chế độ ăn của họ làm sao ta có thể chuyển những hành vi của họ theo hướng đó để mà nó trở thành cái mẫu hơn là sự loại lệ Chỉ vì bạn biết làm thế nào để làm không có nghĩa là bạn sẽ luôn làm nó Đôi khi ta phải để lại điều ám chỉ khắp mọi người để làm nó dễ dàng hơn, và tin hay không, nó có thể học được một cách khoa học
I don't know how this journey is going to end, but this much seems clear to me, at least: We can't keep blaming our overweight and diabetic patients like I did. Most of them actually want to do the right thing, but they have to know what that is, and it's got to work. I dream of a day when our patients can shed their excess pounds and cure themselves of insulin resistance, because as medical professionals, we've shed our excess mental baggage and cured ourselves of new idea resistance sufficiently to go back to our original ideals: open minds, the courage to throw out yesterday's ideas when they don't appear to be working, and the understanding that scientific truth isn't final, but constantly evolving. Staying true to that path will be better for our patients and better for science. If obesity is nothing more than a proxy for metabolic illness, what good does it do us to punish those with the proxy?
Tôi không biết làm cách nào cuộc hành trình này kết thúc nhưng nó có vẻ rõ ràng đối với tôi, ít nhất: Ta không thể tiếp tục trách những bệnh nhân thừa cân và béo phì như tôi đã làm Hầu hết họ thực ra muốn làm điều tốt, nhưng họ phải biết điều đó là gì, và nó phải có tác dụng Tôi mơ về một ngày mà bệnh nhân có thể bỏ qua cân nặng vượt mức của họ và chữa chứng kháng insulin vì với tư cách là những nhà y học chuyên nghiệp, ta đã bỏ qua lượng hành lí tinh thần và chữa bản thân ta bởi chứng kháng những ý niệm mới một cách đầy đủ quay trở lại với những cái lí tưởng ban đầu: đầu óc rộng mở, dũng khí vứt bỏ quan niệm ngày hôm qua khi chúng không còn đúng nữa, và sự thấu hiểu sự thật khoa học đó không bao giờ là cuối cùng cả, mà luôn luôn thay đổi Luôn đi theo con đường đó sẽ tốt hơn cho bệnh nhân của chúng ta và tốt hơn cho khoa học Nếu béo phì chẳng là gì ngoài sự đại diện cho bệnh hấp thu nó làm điều gì cho ta để trừng phạt những thứ bệnh đại diện?
Sometimes I think back to that night in the E.R. seven years ago. I wish I could speak with that woman again. I'd like to tell her how sorry I am. I'd say, as a doctor, I delivered the best clinical care I could, but as a human being, I let you down. You didn't need my judgment and my contempt. You needed my empathy and compassion, and above all else, you needed a doctor who was willing to consider maybe you didn't let the system down. Maybe the system, of which I was a part, was letting you down. If you're watching this now, I hope you can forgive me.
Đôi khi tôi nghĩ về đêm tại phòng cấp cứu, 7 năm về trước, Tôi ước tôi có thể gặp lại người phụ nữ đó, để cho cô ấy biết tôi ân hận như thế nào Tôi muốn nói rằng, với tư cách là một bác sĩ, tôi đã cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế tốt nhất có thể, nhưng với tư cách là một con người, tôi đã làm cô thất vọng. Cô không cần sự phán xét và sự khinh thường của tôi. Cái cô cần là sự cảm thông và lòng trắc ẩn, và trên hết, cô cần một bác sĩ, một người sẵn sàng tin rằng, không phải cô đã làm hệ thống y tế thất vọng. Mà chính hệ thống y tế mà tôi góp phần, đã làm cô thất vọng. Nếu giờ đây cô đang xem chương trình này, tôi mong cô sẽ tha thứ cho tôi.
(Applause)
(Vỗ tay)