A lone priestess walks towards an underground chamber. People line the streets to watch as she proclaims her innocence. It doesn't matter. She's already been judged and found guilty. The sentence? Live burial. The underground chamber contains a portion of bread, water, milk, and oil. She will have a lamp, a bed, and a blanket, but she won't emerge alive. At the threshold, the priestess pauses, claims her innocence one last time, then enters the chamber never to be seen again by the Roman people. The priestess is one of Rome's six Vestal Virgins, each carefully selected as children from Rome's most aristocratic families. But now with her death, there are only five, and a new priestess must be chosen. The six-year-old Licinia witnessed the spectacle, never suspecting that a few days later, she'd be chosen as the next Vestal Virgin. Her age, her patrician family lineage, and her apparent good health makes her the best candidate to serve the goddess Vesta in the eyes of the Romans. Her parents are proud that their daughter's been chosen. Licinia is afraid, but she has no choice in the matter. She must serve the goddess for at least the next 30 years. For the first ten years of Licinia's service, she's considered in training, learning how to be a Vestal Virgin. Her most important duty is keeping vigil over the flame of Vesta, the virgin goddess of the hearth. Vesta doesn't have a statue like other Roman gods and goddesses. Instead, she's represented by the flame which burns day and night in her temple located next to the Forum in the center of the city. Like all Vestal priestesses, Licinia spends part of each day on shift, watching and tending to the flame. The flame represents two things. The first is the continuation of Rome as a power in the world. The Romans believed that if the flame goes out, the city's in danger. The flame also symbolizes the continuing virginity of Vesta's priestesses. For the Romans, a Vestal's virginity signaled not only her castitas, or modest spirit and body, but also her ritual purity. So Licinia knows she must never let the flame go out. Her life, the lives of her fellow Vestals, and the safety of Rome itself depends upon it. Licinia learns to collect water each day from a nearby fountain to cleanse the temple. She learns the Fasti, the calendar of sacred rituals and she watches while the senior priestesses conduct sacrifices. By the time Licinia completes her training, she's 16 years old. Licinia understands that the way she must act is a reflection of the goddess she serves. When it's her turn to collect the water, she keeps her eyes lowered to the ground. When she performs sacrifices, she focuses intently on the task. Licinia directs her energy towards being the best priestess she can be. She's worried that someday the state will claim her life for its own purposes to protect itself from danger. Licinia could be accused of incestum, meaning unchastity, at any time and be sacrificed whether she's innocent or guilty. Licinia fully understands now why her predecessor was buried alive. Ten years ago, the flame of Vesta went out. The priestesses knew that they couldn't keep it a secret. The future of Rome depended upon it. They went to the chief priest and he opened an investigation to discover why the flame had failed. Someone came forward and claimed that one of the Vestals was no longer a virgin. That was the beginning of the end. The accused protested her innocence, but it wasn't enough. She was tried and found guilty. That Vestal's death was meant to protect the city, but Licinia weeps for what has been lost and for what she knows now. Her own path was paved by the death of another, and her life could be taken just as easily for something as simple as a flame going out.
Một nữ tu bơ vơ bước về phía căn phòng dưới hầm. Người ta dàn hàng trên phố để xem khi cô công bố mình vô tội. Nhưng nó không quan trọng. Cô đã bị xét xử và bị phán có tội. Án phạt là gì? Chôn sống. Căn hầm có một phần bánh mì, nước, sữa và dầu. Cô sẽ có một cây đèn, một cái giường, và một tấm chăn, nhưng cô sẽ không được dời đi nếu còn sống. Ở ngưỡng cửa, nữ tu dừng lại, tuyên bố rằng cô vô tội một lần cuối cùng, rồi bước vào căn hầm và không bao giờ người Roman còn thấy cô nữa. Nữ tu là một trong sáu trinh nữ của Rome, mỗi người được lựa chọn kĩ lưỡng từ khi còn nhỏ từ các danh gia vọng tộc tại Rome. Nhưng vì cái chết của cô, giờ chỉ còn năm người, và vị nữ tu mới sẽ phải được chọn. Lincinia mới chỉ sáu tuổi đã chứng kiến cảnh tượng đó, và không nghĩ rằng chỉ vài ngày sau, cô bé được chọn là trinh nữ tiếp theo. Tuổi của cô bé, dòng dõi sang quý, cùng với sức khỏe tốt có thể thấy rõ đã làm cô bé thành ứng cử viên sáng giá để thờ nữ thần Vesta trong mắt người Rome. Bố mẹ cô vô cùng tự hào vì con mình được chọn. Lincinia sợ hãi, nhưng cô bé không có quyền lựa chọn. Cô bé sẽ phải phụng sự cho nữ thần ít nhất 30 năm nữa. Trong mười năm đầu tiên phụng mệnh của Lincinia, cô bé được dạy dỗ cách trở thành một trinh nữ. Nhiệm vụ quan trọng nhất là giữ ngọn lửa của Vesta, vị thần trinh nữ của gia đình. Vesta không có tượng như những nam thần hay nữ thần khác. Thay vào đó bà được tượng trưng bằng ngọn lửa cháy suốt đêm ngày trong đền nằm cạnh quảng trường trung tâm thành phố. Như các nữ tu Vestal khác, Licinia dành thời gian trong ngày nhận ca để trông nom và giữ gìn ngọn lửa. Ngọn lửa tượng trưng cho hai điều. Một là sự mở rộng La Mã với tư cách là một cường quốc. Người La Mã tin rằng nếu ngọn lửa tàn, thành phố của họ sẽ gặp nguy hiểm. Ngọn lửa còn tượng trưng cho trinh tiết của những nữ tu của thần Vesta. Với người La Mã, trinh tiết của nữ tu không chỉ là dấu hiệu cho sự trong trắng hay tinh thần và thể xác khiêm nhường, mà còn là sự trong sạch theo lễ nghi của cô. Vậy nên Licinia biết cô không được để ngọn lửa tắt. Cuộc đời cô, cuộc đời của những trinh nữ bạn cô, và sự an nguy của La Mã đều phụ thuộc vào nó. Licinia học cách lấy nước mỗi ngày tại một đài phun nước gần đó để dọn rửa ngôi đền. Cô học Fasti, một loại lịch của các nghi lễ thần thánh và cô sẽ đứng quan sát khi những nữ tu lớn tuổi thực hiện cúng tế. Thời điểm Licinia hoàn thành huấn luyện, cô đã 16 tuổi. Licinia hiểu rõ cách mình ứng xử là hình ảnh của vị thần mà cô phục vụ. Khi cô lấy nước, cô phải nhìn xuống dưới. Khi cô thực hiện cúng tế, cô phải hết mực tập trung vào công việc. Licinia phải dồn hết sức mình để trở thành nữ tu tốt nhất có thể. Cô lo lắng một ngày nào đó đất nước sẽ lấy đi mạng cô vì mục đích của nó để tránh đi nguy hiểm. Licinia có thể bị buộc tội "incestum", có nghĩa là dâm dật, bất cứ lúc nào và phải hi sinh dù cô vô tội hay có tội. Licinia giờ biết rõ tại sao người tiền nhiệm của cô bị chôn sống. Mười năm trước, ngọn lửa Vesta bị tắt. Những nữ tu biết họ không thể giữ bí mật. Tương lai của La Mã phụ thuộc vào nó. Họ tới chỗ linh mục trưởng và ông đã mở một cuộc điều tra để xem tại sao ngọn lửa lại tắt. Đã có một người tới và khẳng định một trong những nữ tu đã không còn trinh tiết. Và đó là mở đầu của kết thúc. Bị cáo đã phản kháng, nhưng nó không đủ. Cô đã bị phán xử và buộc tội. Cái chết của vị nữ tu mang nghĩa để bảo vệ thành phố, nhưng Licinia khóc cho những gì đã mất và những gì cô biết bây giờ. Con đường của cô được trải lên trên cái chết của một người khác, và mạng sống của cô có thể bị tước đoạt chỉ dễ vậy vì một điều đơn giản như một ngọn lửa bị tắt.