So I grew up in East Los Angeles, not even realizing I was poor. My dad was a high-ranking gang member who ran the streets. Everyone knew who I was, so I thought I was a pretty big deal, and I was protected, and even though my dad spent most of my life in and out of jail, I had an amazing mom who was just fiercely independent. She worked at the local high school as a secretary in the dean's office, so she got to see all the kids that got thrown out of class, for whatever reason, who were waiting to be disciplined. Man, her office was packed.
Tôi đã lớn lên ở bờ Đông Los Angeles, và thậm chí hồi đó tôi không nghĩ là mình nghèo. Cha tôi là một tay anh chị đáng nể thời đó, ông quản lý các con đường. Mọi người đều biết tôi là ai, vì thế tôi đã nghĩ mình rất quan trọng, và luôn được bảo vệ, mặc dù cha tôi đã trải qua phần lớn cuộc đời trong và ngoài vòng lao lý, thế nhưng tôi đã có một người mẹ đáng ngạc nhiên, bà hoàn toàn không phụ thuộc. Bà làm việc tại một trường trung học địa phương ở vị trí một nhân viên thư ký khoa, vì vậy bà ấy đã sớm thấy tất cả học sinh bị đẩy ra khỏi lớp học, bởi rất nhiều lý do, nhưng chúng vẫn cần được quản lý. Ôi, thế là văn phòng của mẹ tôi đã quá tải.
So, see, kids like us, we have a lot of things to deal with outside of school, and sometimes we're just not ready to focus. But that doesn't mean that we can't. It just takes a little bit more. Like, I remember one day I found my dad convulsing, foaming at the mouth, OD-ing on the bathroom floor. Really, do you think that doing my homework that night was at the top of my priority list? Not so much.
Vậy, hãy nhìn mà xem, những đứa trẻ như chúng tôi có nhiều thứ để bận tâm phát sinh từ bên ngoài lớp học, và đôi khi chúng tôi còn chưa sẵn sàng để đối mặt. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không thể. Chỉ là sẽ cần một chút it thời gian. Chẳng hạn, tôi nhớ có một hôm tôi bắt gặp cha mình co giật, sùi bọt mép, và sốc thuốc phiện trên sàn nhà tắm. Thực sự, bạn có nghĩ trong tình huống đó việc ngồi xuống và làm bài tập về nhà là ưu tiên hàng đầu của tôi không? Không hẳn vậy.
But I really needed a support network, a group of people who were going to help me make sure that I wasn't going to be a victim of my own circumstance, that they were going to push me beyond what I even thought I could do. I needed teachers, in the classroom, every day, who were going to say, "You can move beyond that." And unfortunately, the local junior high was not going to offer that. It was gang-infested, huge teacher turnover rate.
Thực ra tôi đã rất cần một đơn vị hỗ trợ, một nhóm người sẵn sàng giúp đỡ để đảm bảo rằng tôi không trở thành một nạn nhân trong tình cảnh của chính mình, đó là những con người sẽ giúp tôi tiến xa hơn những thứ mà tôi nghĩ mình có thể làm được. Tôi cần những thầy cô giáo, ở lớp học, hàng ngày, những người nói với tôi rằng, "Em có thể làm tốt hơn thế hơn" Nhưng tiếc thay, trường trung học địa phương thời ấy không thể làm được điều đó. Trường có nhiều bằng nhóm học sinh, tỉ lệ thôi việc của các giáo viên cao.
So my mom said, "You're going on a bus an hour and a half away from where we live every day." So for the next two years, that's what I did. I took a school bus to the fancy side of town. And eventually, I ended up at a school where there was a mixture. There were some people who were really gang-affiliated, and then there were those of us really trying to make it to high school. Well, trying to stay out of trouble was a little unavoidable. You had to survive. You just had to do things sometimes. So there were a lot of teachers who were like, "She's never going to make it. She has an issue with authority. She's not going to go anywhere." Some teachers completely wrote me off as a lost cause.
Vì vậy, mẹ tôi đã bảo, "Con sẽ đi xe buýt trong một tiếng rưỡi từ nhà mỗi ngày". Đó là điều tôi đã trải qua trong suốt 2 năm sau đó, Tôi đã đi xe buýt đến khu vực sôi động của thị trấn. Rồi thì cuối cùng, tôi cũng học ở đó một ngôi trường hỗn tạp. Ở đó có cả những tay anh chị thứ thiệt, và một vài trong chúng tôi rất cố gắng để xây dựng hình ảnh ngôi trường này. Ồ, quyết tâm đứng ngoài lề những chuyện rắc rối là một điều khó mà tránh được. Bạn phải cố sống sót. Đôi khi bạn phải làm một số thứ. Vì vậy đã có nhiều thầy cô nghĩ là, "Em ấy chưa bao giờ có ý định thực hiện nó. Em ấy không nhiệt tình. Và em ấy sẽ không tiến xa được." Một vài thầy cô thực sự cho rằng tôi là thứ bỏ đi, vô vọng.
But then, they were very surprised when I graduated from high school. I was accepted to Pepperdine University, and I came back to the same school that I attended to be a special ed assistant.
Thế nhưng sau đó, họ rất ngạc nhiên cái khoảnh khắc tôi tốt nghiệp trung học. Tôi được nhận vào học ở trường đại học Pepperdine, và quay trở lại chính ngôi trường trung học mà tôi đã theo học ấy để trở thành trợ lý đặc biệt.
And then I told them, "I want to be a teacher."
Rồi sau đó tôi bảo với họ rằng, "Tôi muốn trở thành giáo viên."
And boy, they were like, "What? Why? Why would you want to do that?"
Một thầy giáo, đã như thế này, "Cái gì? Tại sao? "Tại sao em muốn làm việc này?"
So I began my teaching career at the exact same middle school that I attended, and I really wanted to try to save more kids who were just like me. And so every year, I share my background with my kids, because they need to know that everyone has a story, everyone has a struggle, and everyone needs help along the way. And I am going to be their help along the way.
Thế rồi tôi bắt đầu sự nghiệp giảng dạy của mình ở chính ngôi trường tôi đã học, và thực sự muốn cứu vớt những đứa trẻ giống như tôi. Rồi thì cứ mỗi năm học, tôi chia sẻ quá khứ của mình cho những đứa trẻ ấy, vì rằng chúng cần phải biết mỗi người đều có một câu chuyện, đều có những khó khăn, trở ngại và ai cũng cần được giúp đỡ trong cuộc sống. Tôi ở đây để giúp các em trong hành trình đó.
So as a rookie teacher, I created opportunity. I had a kid one day come into my class having been stabbed the night before.
Do đó, với tư cách một giáo viên mới, tôi tạo ra cơ hội. Rồi ngày đó, một học sinh bước vào lớp em ấy đã bị đâm vào tối hôm trước.
I was like, "You need to go to a hospital, the school nurse, something."
Tôi đã nói thế này, "Em cần phải tới bệnh viện, y tá ở trường, hoặc một chỗ nào đó."
He's like, "No, Miss, I'm not going. I need to be in class because I need to graduate." So he knew that I was not going to let him be a victim of his circumstance, but we were going to push forward and keep moving on. And this idea of creating a safe haven for our kids and getting to know exactly what they're going through, getting to know their families -- I wanted that, but I couldn't do it in a school with 1,600 kids, and teachers turning over year after year after year. How do you get to build those relationships?
Em ấy trả lời, "Không đâu, cô giáo, em không định tới đó. Em cần phải đến lớp vì em phải tốt nghiệp." Vì em ấy hiếu rằng tôi sẽ không để em ấy trở thành nạn nhân trong tình cảnh của mình, hơn nữa cần phải vững vàng, tiếp tục tiến lên. Và ý tưởng này tạo ra một nơi an toàn cho những đứa trẻ của chúng ta cũng như giúp ta hiểu được điều mà lũ trẻ quan tâm, đến gần hơn với gia đình chúng -- Tôi khao khát điều đó, nhưng tôi không thể thực hiện điều này một mình trong ngôi trường với 1.600 đứa trẻ, và các thầy cô giáo thì thôi việc từ năm này qua năm khác. Làm sao bạn có thể thiết lập được những mối quan hệ như vậy?
So we created a new school. And we created the San Fernando Institute for Applied Media. And we made sure that we were still attached to our school district for funding, for support. But with that, we were going to gain freedom: freedom to hire the teachers that we knew were going to be effective; freedom to control the curriculum so that we're not doing lesson 1.2 on page five, no; and freedom to control a budget, to spend money where it matters, not how a district or a state says you have to do it. We wanted those freedoms. But now, shifting an entire paradigm, it hasn't been an easy journey, nor is it even complete. But we had to do it. Our community deserved a new way of doing things.
Câu trả lời là chúng tôi đã kiến tạo một ngôi trường mới. Và chúng tôi đã tạo ra viện phương tiện ứng dụng San Fernando. Và chúng tôi đã chắc chắn rằng sẽ được nối kết với hệ thống trường học để được hỗ trợ và gây quỹ. Nhưng liên quan việc này, chúng tôi muốn đạt đến sự tự chủ: tự chủ trong vấn đề thuê các giáo viên mà chắc rằng họ sẽ làm việc hiệu quả; tự chủ trong việc xây dựng các môn học để không phải chỉ dạy bài 1.2 ở trang 5 mà thôi, không cần như thế; và tự chủ trong vấn đề quản lý ngân sách, để đầu tư tiền vào đúng chỗ, không cần phải làm theo chỉ thị của quận hay bang. Chúng tôi cần những sự tự chủ như vậy. Nhưng giờ đây, mô hình đã thay đổi, nó không còn là một quá trình dễ dàng nữa, thậm chí khi đã hoàn thành. Nhưng chúng tôi đã phải thực hiện nó. Cộng đồng của tôi phải nghĩ ra các phương pháp mới.
And as the very first pilot middle school in all of Los Angeles Unified School District, you better believe there was some opposition. And it was out of fear -- fear of, well, what if they get it wrong? Yeah, what if we get it wrong? But what if we get it right? And we did. So even though teachers were against it because we employ one-year contracts -- you can't teach, or you don't want to teach, you don't get to be at my school with my kids.
Và ở vai trò một trường trung học tiên phong trong tất cả các trường trung học công lập ở Los Angeles, bạn buộc phải tin rằng lúc bấy giờ có một vài ý kiến trái chiều. Để thoát khỏi nỗi sợ hãi lo sợ chuyện gì sẽ xảy ra nếu phương pháp đó sai? nếu mà nó có gì sai? Nhưng cũng có thể chúng tôi đúng hướng? Thế là chúng tôi đã tiến hành. Vì thế mặc dù các giáo viên đã phản đối khi chúng tôi chỉ ký hợp đồng 1 năm -- bạn không thể dạy, hoặc bạn không muốn dạy, bạn không đứng lớp để dạy các học sinh của chúng tôi.
(Applause)
(Vỗ tay)
So in our third year, how did we do it? Well, we're making school worth coming to every day. We make our kids feel like they matter to us. We make our curriculum rigorous and relevant to them, and they use all the technology that they're used to. Laptops, computers, tablets -- you name it, they have it. Animation, software, moviemaking software, they have it all. And because we connect it to what they're doing — For example, they made public service announcements for the Cancer Society. These were played in the local trolley system. Teaching elements of persuasion, it doesn't get any more real than that. Our state test scores have gone up more than 80 points since we've become our own school.
Do đó ở năm thứ 3, thử xem chúng tôi đã thực hiện như thế nào? Chúng tôi biến ngôi trường thành nơi đáng để đến mỗi ngày. Làm cho học sinh cảm thấy chúng quan trọng đối với chúng tôi. Xây dựng các môn học phù hợp và liên hệ mật thiết với chúng, và chúng sử dụng tất cả công nghệ hợp thời nhất. Laptop, máy vi tính, máy tính bảng -- bạn đặt tên những thứ này, nhưng các em học sinh có chúng. Chương trình làm phim hoạt hình, phần mềm, công cụ làm phim, chúng có tất cả những thứ này. Và nhờ chúng tôi kết nối môn học đến những gì chúng đang thực hành -- Ví dụ, chúng thực hiện các buổi tuyên truyền dịch vụ công cộng cho hoạt động xã hội phòng chống ung thư. Những tài liệu tuyên truyền có ở hệ thống xe đẩy địa phương. Dạy cho học sinh các yếu tố của việc thuyết phục, với cách này thì còn gì thực tế bằng. Điểm số bài kiểm tra của học sinh ở bang chúng tôi đã tăng lên hơn 80 điểm kể từ khi chúng tôi thành lập ngôi trường này.
But it's taken all stakeholders, working together -- teachers and principals on one-year contracts, working over and above and beyond their contract hours without compensation. And it takes a school board member who is going to lobby for you and say, "Know, the district is trying to impose this, but you have the freedom to do otherwise." And it takes an active parent center who is not only there, showing a presence every day, but who is part of our governance, making decisions for their kids, our kids.
Hơn nữa nó khiến tất cả cổ đông làm việc cùng nhau -- những giáo viên và hiệu trưởng ký hợp đồng làm việc một năm, đã làm việc hơn cả thời lượng được thỏa thuận trong hợp đồng mà không đòi bất cứ khoản đền bù nào. Và bước tiến mới này đã khiến một thành viên ban giám hiệu nhà trường người mà đang có ý định "vận động hành lang" phát biểu rằng, "Bạn biết đấy, quận đang cố gắng để ngăn cấm hoạt động này, nhưng bạn có quyền tự do thực hiện nó." Và nó cũng làm cho những phụ huynh năng nổ những người chỉ ở đó 1 lần, đã hiện diện ở đó hàng ngày, thế nhưng ai là một phần trong hoạt động quản trị của chúng ta, ra quyết định đối với con cái mình.
Because why should our students have to go so far away from where they live? They deserve a quality school in their neighborhood, a school that they can be proud to say they attend, and a school that the community can be proud of as well, and they need teachers to fight for them every day and empower them to move beyond their circumstances. Because it's time that kids like me stop being the exception, and we become the norm.
Vì rằng tại sao học sinh cần đi xa khỏi nơi chúng thường sống? Chúng đáng được hưởng lối giáo dục chất lượng ở vùng lân cận một ngôi trường mà chúng có thể tự hào khi học tập ở đây, và một ngôi trường mà cộng đồng có thể tự hào, và chúng cần giáo viên đấu tranh cho chúng hàng ngày và tiếp thêm sức mạnh cho chúng tiếp tục vượt lên hoàn cảnh thực tại. Bởi vì đã đến lúc mà những đứa trẻ như tôi ngưng trở thành ngoại lệ, và trở nên bình thường.
Thank you.
Cảm ơn rất nhiều!
(Applause)
(Vỗ tay)