This is a story about capitalism. It's a system I love because of the successes and opportunities it's afforded me and millions of others.
Đây là một câu chuyện về chủ nghĩa tư bản. Đó là một hệ thống tôi rất yêu thích vì sự thành công và cơ hội nó mang đến cho tôi và hàng triệu người.
I started in my 20s trading commodities, cotton in particular, in the pits, and if there was ever a free market free-for-all, this was it, where men wearing ties but acting like gladiators fought literally and physically for a profit.
Tôi khởi nghiệp với việc buôn bán ở tuổi hai mươi, đặt biệt hàng cotton, nếu có thị trường tự do cạnh tranh, thì chính là thị trường đó, nơi các ông mang cà vạt nhưng làm việc như nô lệ chiến đấu theo nghĩa đen với cơ bắp để có lợi nhuận.
Fortunately, I was good enough that by the time I was 30, I was able to move into the upstairs world of money management, where I spent the next three decades as a global macro trader. And over that time, I've seen a lot of crazy things in the markets, and I've traded a lot of crazy manias. And unfortunately, I'm sad to report that right now we might be in the grips of one of the most disastrous, certainly of my career, and one consistent takeaway is manias never end well.
Thậy may, tôi khá vững vàng ở tuổi 30, tôi có cơ hội leo lên những nấc thang của thế giới quản lý tiền bạc, rồi tôi trải qua 3 thập niên như là một thương gia cấp toàn cầu. Hơn nữa, tôi còn thấy nhiều thứ kỳ lạ ở các thị trường, và tôi buôn bán nhiều thứ rất điên khùng. Và không may, tôi rất buồn phải nói rằng bây giờ tôi mới hiểu được một trong những vấn đề tồi tệ nhất trong sự nghiệp của tôi, và việc mua bán chụp giựt là điên khùng và không bao giờ kết có hậu.
Now, over the past 50 years, we as a society have come to view our companies and corporations in a very narrow, almost monomaniacal fashion with regard to how we value them, and we have put so much emphasis on profits, on short-term quarterly earnings and share prices, at the exclusion of all else. It's like we've ripped the humanity out of our companies. Now, we don't do that -- conveniently reduce something to a set of numbers that you can play with like Lego toys -- we don't do that in our individual life. We don't treat somebody or value them based on their monthly income or their credit score, but we have this double standard when it comes to the way that we value our businesses, and you know what? It's threatening the very underpinnings of our society. And here's how you'll see.
Hơn 50 năm qua, như một xã hội bình thường, chúng tôi gặp công ty và tập đoàn thuộc quyền trong nhóm đỉnh cao và dường như là đỉnh xã hội với cách chúng tôi đánh giá họ, chúng tôi đã quá chú trọng đến lợi nhuận, đến thu nhập ngắn hạn theo quí và giá cổ phiếu, đến mức bỏ qua những giá trị khác. Như là chúng tôi hủy toàn bộ giá trị nhân văn khỏi những nơi đó. Bây giờ, chúng tôi không làm vậy nữa -- chúng tôi giảm những thứ đó đến các con số mà các bạn có thể hiểu được như trò xếp Lego -- chúng tôi không làm thế trong đời sống cá nhân. Chúng tôi không đối xử ai đó hay đánh giá họ dựa trên thu nhập tháng hay số tiền trong tài khoản, nhưng chúng tôi có tiêu chuẩn kép này - khi nào đạt đến cách chúng tôi đánh giá kinh doanh? - và bạn biết gì? Điều đó đe dọa chính cái nền tảng của công ty chúng tôi. Và đây là cách để bạn nhìn thấy.
This chart is corporate profit margins going back 40 years as a percentage of revenues, and you can see that we're at a 40-year high of 12.5 percent. Now, hooray if you're a shareholder, but if you're the other side of that, and you're the average American worker, then you can see it's not such a good thing. ["U.S. Share of Income Going to Labor vs. CEO-to-Worker Compensation Ratio"]
Đồ thị này là giá trị lợi nhuận của công ty ở 40 năm trước là một tỷ lệ phần trăm của doanh số và bạn có thể thấy chúng tôi ở tầm cao của 40 năm là 12.5%. Nếu bạn là một cổ đông, thì chúc mừng bạn nhưng nếu bạn ở bên kia, và bạn là người Mỹ làm công trung bình, thì bạn có thể thấy mình chẳng được gì. [Chứng khoán Mỹ cho người lao động, tỷ lệ thưởng từ CEO đến công nhân]
Now, higher profit margins do not increase societal wealth. What they actually do is they exacerbate income inequality, and that's not a good thing. But intuitively, that makes sense, right? Because if the top 10 percent of American families own 90 percent of the stocks, as they take a greater share of corporate profits, then there's less wealth left for the rest of society.
Vậy giá trị lợi nhuận cao hơn không làm xã hội giàu lên được. Lợi nhuận đó chỉ làm phức tạp thêm vấn đề thu nhập mất cân đối, và đó không phải là hay. Nhưng theo trực giác, nó gây ra những vấn đề ? Vì nếu 10 % gia đình Mỹ sở hữu 90% thị trường chứng khoán, khi họ nhận phần lợi tức lớn hơn từ lợi nhuận của công ty, thì phần còn lại cho xã hội lại quá nhỏ.
Again, income inequality is not a good thing. This next chart, made by The Equality Trust, shows 21 countries from Austria to Japan to New Zealand. On the horizontal axis is income inequality. The further to the right you go, the greater the income inequality. On the vertical axis are nine social and health metrics. The more you go up that, the worse the problems are, and those metrics include life expectancy, teenage pregnancy, literacy, social mobility, just to name a few. Now, those of you in the audience who are Americans may wonder, well, where does the United States rank? Where does it lie on that chart? And guess what? We're literally off the chart. Yes, that's us, with the greatest income inequality and the greatest social problems, according to those metrics.
Một lần nữa, thu nhập mất cân đối thì không hay ho gì. Đồ thị kế tiếp, được vẽ bởi The Equality Trust, cho thấy 21 nước từ Úc đến Nhật qua New Zealand. Trên trục hoành là thu nhập không cân đối. Càng lệch về bên phía phải các bạn, thu nhập mất cân đối càng lớn. Trên trục tung là chín chỉ số xã hội và y tế. Bạn càng đi lên, vấn đề càng trầm trọng, chỉ số này nói về tuổi thọ mong đợi, có thai ở trẻ vị thành niên, xóa mù chữ, dịch chuyển xã hội, trên đây chỉ là vài ví dụ. Bây giờ, những ai trong số quý vị là người Mỹ có thể tự hỏi, Hoa Kỳ được xếp ở đâu? Mỹ ở đâu trên đồ thị đó? Và đoán thử xem? Chúng ta ở đỉnh trong đồ thị này. Vâng đó là chúng ta, với sự mất cân đối thu nhập lớn nhất và vấn đề xã hội lớn nhất theo những chỉ số này.
Now, here's a macro forecast that's easy to make, and that's, that gap between the wealthiest and the poorest, it will get closed. History always does it. It typically happens in one of three ways: either through revolution, higher taxes, or wars. None of those are on my bucket list. (Laughter)
Ở đây là dự báo vĩ mô đơn giản, đó là khoảng cách ở giữa những người giàu nhất và nghèo nhất, nó sắp bị xóa rồi. Lịch sử luôn như vậy. Nó xảy ra theo một trong 3 cách đặt trưng: thông qua cách mạng, thuế cao hơn hoặc chiến tranh. Không có cái nào hay ho để tôi trăn trối cả. (Tiếng cười)
Now, there's another way to do it, and that's by increasing justness in corporate behavior, but the way that we're operating right now, that would require a tremendous change in behavior, and like an addict trying to kick a habit, the first step is to acknowledge that you have a problem. And let me just say, this profits mania that we're on is so deeply entrenched that we don't even realize how we're harming society. Here's a small but startling example of exactly how we're doing that: this chart shows corporate giving as a percentage of profits, not revenues, over the last 30 years. Juxtapose that to the earlier chart of corporate profit margins, and I ask you, does that feel right?
Thật ra có cách khác để làm, và đó là công lý được nâng lên ngay trong thái độ của công ty, nhưng cách mà chúng đang làm lúc này, nó đòi hỏi một thay đổi lớn trong thái độ, giống như một con nghiện cố bỏ đi một thói quen, bước đầu là nhận biết bạn có vấn đề. Cho phép tôi nói thế này, cơn khát lợi nhuận của chúng ta đã trở thành mãn tính rồi chúng ta không ngờ đang làm hại xã hội đến mức này. Đây là một ví dụ gây kinh ngạc về cách mà chúng ta đang làm : đồ thị này mô tả việc từ thiện của công ty như là một phần trong lợi nhuận, không phải doanh thu, hơn 30 năm qua. Hãy đặt đồi thị này cạnh đồ thì giá trị lợi nhuận của công ty lúc nảy, và tôi hỏi bạn, bạn cảm thấy thế có ổn không?
In all fairness, when I started writing this, I thought, "Oh wow, what does my company, what does Tudor do?" And I realized we give one percent of corporate profits to charity every year. And I'm supposed to be a philanthropist. When I realized that, I literally wanted to throw up. But the point is, this mania is so deeply entrenched that well-intentioned people like myself don't even realize that we're part of it.
Thành thật, khi tôi bắt đầu viết điều này, tôi nghĩ, "ôi, công ty Tudor của tôi làm gì vậy?" Và tôi nhận thấy chúng ta cho môt phần trăm lợi nhuận của công ty để làm từ thiện mỗi năm. Và tôi tự hỏi mình có biết yêu người là gì không. Khi nhận ra điều đó, tôi muốn ói theo nghĩa đen. Nhưng vấn đề này, sự nghiện này đã quá nặng rồi Thậm chí chính tôi, với thiện ý của mình, cũng không nhận ra mình tệ như vậy.
Now, we're not going to change corporate behavior by simply increasing corporate philanthropy or charitable contributions. And oh, by the way, we've since quadrupled that, but -- (Applause) -- Please. But we can do it by driving more just behavior. And one way to do it is actually trusting the system that got us here in the first place, and that's the free market system. About a year ago, some friends of mine and I started a not-for-profit called Just Capital. Its mission is very simple: to help companies and corporations learn how to operate in a more just fashion by using the public's input to define exactly what the criteria are for just corporate behavior. Now, right now, there's no widely accepted standard that a company or corporation can follow, and that's where Just Capital comes in, because beginning this year and every year we'll be conducting a nationwide survey of a representative sample of 20,000 Americans to find out exactly what they think are the criteria for justness in corporate behavior. Now, this is a model that's going to start in the United States but can be expanded anywhere around the globe, and maybe we'll find out that the most important thing for the public is that we create living wage jobs, or make healthy products, or help, not harm, the environment. At Just Capital, we don't know, and it's not for us to decide. We're but messengers, but we have 100 percent confidence and faith in the American public to get it right. So we'll release the findings this September for the first time, and then next year, we'll poll again, and we'll take the additive step this time of ranking the 1,000 largest U.S. companies from number one to number 1,000 and everything in between. We're calling it the Just Index, and remember, we're an independent not-for-profit with no bias, and we will be giving the American public a voice. And maybe over time, we'll find out that as people come to know which companies are the most just, human and economic resources will be driven towards them, and they'll become the most prosperous and help our country be the most prosperous.
Chúng ta không thay đổi hành vi của công ty bằng cách tăng việc thiện nguyện của công ty hay đóng góp từ thiện. Ôi, với cách đó, chúng tôi đã tăng gấp bốn. (Vỗ tay) Nhưng chúng tôi có thể làm điều đó bằng thái độ đúng mực hơn nữa. Một cách để làm điều đó là tin tưởng vào hệ thống đã đặt chúng tôi vào vị trí ban đầu, đó là hệ thống thị trường tự do. Khoảng một năm trước, vài người bạn tôi và tôi đã khởi đầu một công ty phi lợi nhận có tên là Just Capital. Sứ mệnh rất đơn giản: giúp các công ty và tập đoàn học cách điều hành trong môi trường chuẩn hơn với đóng góp cộng đồng để xác định chính xác cái gì là tiêu chuẩn cho hành vi chuẩn mực của công ty. Hiện tại chưa có chuẩn mực chung được chấp nhận rộng để một công ty hay tập đoàn có thể theo và đạt được điều Just Capital đề nghị, vì từ đầu năm nay và mỗi năm chúng tôi thực hiện một khảo sát toàn quốc trên 20.000 người Mỹ để hiểu họ nghĩ gì về chuẩn mực của hành vi công ty. Đây là mô hình sẽ bắt đầu ở Mỹ nhưng có thể lan tỏa bất cứ nơi nào trên hành tinh, và có thể chúng ta sẽ tìm ra điều quan trọng nhất cho cộng đồng là chúng ta tạo ra công việc đủ sống, hoặc làm những sản phẩm có lợi cho sức khỏe, hoăc bảo vệ môi trường. Ở Just Capital, chúng tôi không biết, và không phải chúng tôi quyết định. Chúng tôi chỉ là người đưa tin, nhưng chúng tôi có 100% sự tin tưởng và lòng tin vào cộng đồng Mỹ để làm được điều đó. Vì thế chúng tôi sẽ thông báo những kêt quả lần đầu vào tháng 9, và năm tới, chúng tôi sẽ thăm dò lại, và chúng tôi sẽ làm những bước tiếp để xếp hạng 1.000 công ty Mỹ lớn nhất từ số 1 đến số 1.000 và những công ty ở giữa. Chúng tôi sẽ gọi đó là chỉ số Just Index, và xin hãy nhớ, chúng tôi là một công ty phi lợi nhuận, độc lập và không chia phần, và chúng tôi sẽ cho công chúng Mỹ một tiếng nói. và sau đó, chúng tôi sẽ chỉ ra cho mọi người biết công ty nào là đúng mực nhất, con người và nguồn lực kinh tế sẽ hướng theo các công ty đó, họ sẽ trở nên thành đạt nhất và giúp đất nước chúng ta trở nên thịnh vượng.
Now, capitalism has been responsible for every major innovation that's made this world a more inspiring and wonderful place to live in. Capitalism has to be based on justice. It has to be, and now more than ever, with economic divisions growing wider every day. It's estimated that 47 percent of American workers can be displaced in the next 20 years. I'm not against progress. I want the driverless car and the jet pack just like everyone else. But I'm pleading for recognition that with increased wealth and profits has to come greater corporate social responsibility.
Chủ nghĩa tư bản có trách nhiệm đối với mỗi đổi mới quan trọng để làm cho thế giới này trở nên đáng mơ ước và tuyệt vời cho cuộc sống. Chủ nghĩa tư bản phải xây trên công lý. Hơn bao giờ hết, nó cần phát triển mạnh hơn mỗi ngày với việc chia sẻ kinh tế. Theo ước tính, 47% người lao động Mỹ có thể bị mất chỗ ở trong 20 năm tới. Tôi không chống lại sự phát triển, Như mọi người, tôi muốn có xe không người lái và túi bay. Nhưng tôi kêu gọi để mọi người nhận ra rằng với lợi nhuận và sự giàu có đăng tăng chúng ta phải có trách nhiệm lớn hơn nữa với xã hội.
"If justice is removed," said Adam Smith, the father of capitalism, "the great, the immense fabric of human society must in a moment crumble into atoms."
"Nếu công lý bị chà đạp" Adam Smith, cha đẻ của chủ nghĩa tư bản, nói "thì nền sản xuất to lớn và tuyệt vời của xã hội loài người trong chốc lát sẽ tan thành mây khói."
Now, when I was young, and there was a problem, my mama used to always sigh and shake her head and say, "Have mercy, have mercy." Now's not the time for us, for the rest of us to show them mercy. The time is now for us to show them fairness, and we can do that, you and I, by starting where we work, in the businesses that we operate in. And when we put justness on par with profits, we'll get the most wonderful thing in all the world. We'll take back our humanity.
Khi tôi còn trẻ, và nếu tôi có một vấn đề gì, thì mẹ tôi thường thở dài, lắc đầu và nói để xoa dịu, "Hãy xót thương, hãy xót thương" Bây giờ không phải lúc để chúng ta, một nhóm trong chúng ta thể hiện xót thương. Bây giờ là thời gian để chúng ta thể hiện sự công lý, và chúng ta có thể làm điều đó, bạn và tôi, với ngay công việc của chính mình. trong công việc kinh doanh của mình. Và khi chúng ta đặt công lý ngang hàng với lợi nhuận, thì chúng ta mang lại điều tuyệt vời nhất cho thế giới. Chúng ta sẽ lấy lại được phần nhân tính.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)