When we think about prejudice and bias, we tend to think about stupid and evil people doing stupid and evil things. And this idea is nicely summarized by the British critic William Hazlitt, who wrote, "Prejudice is the child of ignorance." I want to try to convince you here that this is mistaken. I want to try to convince you that prejudice and bias are natural, they're often rational, and they're often even moral, and I think that once we understand this, we're in a better position to make sense of them when they go wrong, when they have horrible consequences, and we're in a better position to know what to do when this happens.
Khi nghĩ về định kiến và thiên vị, ta thường nghĩ đến những người độc ác và ngu xuẩn làm điều ngu xuẩn và độc ác. Điều này được tóm tắt rất hay bởi nhà phê bình người Anh William Hazlitt ông viết, "Định kiến là con đẻ của ngu dốt." Tôi muốn thuyết phục mọi người rằng ở đây có sự nhầm lẫn. Tôi sẽ cố thuyết phục rằng định kiến và thiên vị là tự nhiên, và nhiều khi hợp lí, thậm chí phù hợp với đạo đức, một khi chúng ta hiểu điều này, chúng ta sẽ ở chỗ tốt hơn để nhận biết chúng khi chúng đi vào chỗ sai, khi chúng để lại những hậu quả tệ hại, và chúng ta ở một vị trí tốt hơn để biết cần phải làm gì khi điều đó xảy ra.
So, start with stereotypes. You look at me, you know my name, you know certain facts about me, and you could make certain judgments. You could make guesses about my ethnicity, my political affiliation, my religious beliefs. And the thing is, these judgments tend to be accurate. We're very good at this sort of thing. And we're very good at this sort of thing because our ability to stereotype people is not some sort of arbitrary quirk of the mind, but rather it's a specific instance of a more general process, which is that we have experience with things and people in the world that fall into categories, and we can use our experience to make generalizations about novel instances of these categories. So everybody here has a lot of experience with chairs and apples and dogs, and based on this, you could see unfamiliar examples and you could guess, you could sit on the chair, you could eat the apple, the dog will bark. Now we might be wrong. The chair could collapse if you sit on it, the apple might be poison, the dog might not bark, and in fact, this is my dog Tessie, who doesn't bark. But for the most part, we're good at this. For the most part, we make good guesses both in the social domain and the non-social domain, and if we weren't able to do so, if we weren't able to make guesses about new instances that we encounter, we wouldn't survive. And in fact, Hazlitt later on in his wonderful essay concedes this. He writes, "Without the aid of prejudice and custom, I should not be able to find my way my across the room; nor know how to conduct myself in any circumstances, nor what to feel in any relation of life." Or take bias. Now sometimes, we break the world up into us versus them, into in-group versus out-group, and sometimes when we do this, we know we're doing something wrong, and we're kind of ashamed of it. But other times we're proud of it. We openly acknowledge it. And my favorite example of this is a question that came from the audience in a Republican debate prior to the last election.
Vậy, hãy bắt đầu với sự rập khuôn. Hãy nhìn vào tôi, bạn biết tên tôi, bạn biết vài điều về tôi, và bạn có thể đưa ra những đánh giá. Bạn có thể đoán về chủng tộc của tôi, liên kết chính trị của tôi niềm tin tôn giáo của tôi Và quan trọng là, đánh giá đó có xu hướng đúng. Chúng ta rất giỏi những thứ này. Và chúng ta giỏi những thứ như vậy vì khả năng nhận dạng mẫu người của chúng ta không phải là một nhận định tùy ý trong đầu, mà là một kết quả cụ thể của một quá trình khái quát chung hơn, qua những cái chúng ta trải nghiệm với sự vật và con người trong thế giới rồi được ta sắp xếp phân loại, và ta có thể dùng kinh nghiệm để khái quát hóa về những trường hợp mới thuộc những phân loại đó. Mọi người ở đây đều có nhiều kinh nghiệm với những cái ghế, những quả táo và những con chó, và dựa vào đó, bạn có thể thấy những trường hợp mới/xa lạ và bạn có thể ức đoán, bạn có thể ngồi trên ghế, bạn có thể ăn quả táo, con chó sẽ sủa. Nhưng bây giờ, có thể ta đã nhầm. Cái ghế có thể sập nếu bạn ngồi lên, quả táo có thể có độc, con chó có thể không sủa, và thực tế, đây là con chó Tessie của tôi, nó không sủa. Nhưng phần lớn trường hợp khác, chúng ta giỏi việc này. Đa phần, chúng ta đều đoán đúng cả về lĩnh vực xã hội và không thuộc về xã hội, và nếu chúng ta không thể làm điều đó, nếu ta không thể đoán định những ca mới chúng ta gặp phải, thì chúng ta đã không thể tồn tại. Và thực tế, Hazlitt sau này trong một bài luận rất hay đã thừa nhận điều này. Ông viết, "Không có sự giúp đỡ của định kiến và thói quen, tôi đã không thể tìm đường qua căn phòng hay không biết xử lý trong các tình huống, hoặc cảm giác ra sao trong bất kỳ quan hệ nào ở đời." Hay nói về thiên vị. Đôi khi chúng ta phân chia thế giới thành ta với họ, hay trong nhóm và ngoài nhóm đôi khi chúng ta làm như vậy chúng ta biết mình làm sai và chúng ta thấy cũng xấu hổ. Nhưng có những lúc, chúng ta thấy tự hào Chúng ta công khai thừa nhận điều đó. Ví dụ yêu thích của tôi về điều này là câu hỏi từ vị khán giả trong buổi tranh luận của Đảng Cộng Hòa trước vòng bầu cử cuối cùng
(Video) Anderson Cooper: Gets to your question, the question in the hall, on foreign aid? Yes, ma'am.
(Video) Anderson Cooper: Xin mời câu hỏi, từ khán phòng, về viện trợ nước ngoài? Mời bà.
Woman: The American people are suffering in our country right now. Why do we continue to send foreign aid to other countries when we need all the help we can get for ourselves?
Khán giả: người dân Mỹ đang chịu khó khăn trong chính nước mình ngay bây giờ Tại sao chúng ta tiếp tục gửi viện trợ cho các quốc gia khác khi chúng ta cần những trợ giúp đó cho chính mình?
AC: Governor Perry, what about that?
AC: Thống Đốc Perry, vấn đề này thế nào?
(Applause) Rick Perry: Absolutely, I think it's—
(Vỗ tay) Rick Perry: hoàn toàn, tôi nghĩ là nó ___
Paul Bloom: Each of the people onstage agreed with the premise of her question, which is as Americans, we should care more about Americans than about other people. And in fact, in general, people are often swayed by feelings of solidarity, loyalty, pride, patriotism, towards their country or towards their ethnic group. Regardless of your politics, many people feel proud to be American, and they favor Americans over other countries. Residents of other countries feel the same about their nation, and we feel the same about our ethnicities.
Paul Bloom: Mỗi người trên sân khấu đều đồng ý với lập luận trong câu hỏi của bà ấy, nghĩa là: là người Mỹ, chúng ta nên quan tâm hơn đến người Mỹ hơn là đến những người khác Thực tế chung là người ta thường bị ảnh hưởng bởi cảm giác đoàn kết, trung thành, tự hào, ái quốc đối với đất nước hay dân tộc mình. Bất kể quan điểm chính trị, nhiều người thấy tự hào là người Mỹ và họ ưu ái nước Mỹ hơn các nước khác Công dân các nước khác cũng cảm thấy tương tự về dân tộc mình và chúng ta cũng cảm thấy như thế về sắc tộc của chúng ta.
Now some of you may reject this. Some of you may be so cosmopolitan that you think that ethnicity and nationality should hold no moral sway. But even you sophisticates accept that there should be some pull towards the in-group in the domain of friends and family, of people you're close to, and so even you make a distinction between us versus them.
Nào, có thể vài bạn sẽ phản đối điều này. Một số người có thể quá theo chủ nghĩa quốc tế nên bạn nghĩ rằng sắc tộc và dân tộc không nên có ảnh hưởng đạo đức nào Nhưng ngay cả những người thời lưu cũng công nhận rằng có sự lôi kéo về nhóm người trong phạm vi bạn bè và gia đình, hay những người mà bạn thân thiết vì chính bạn cũng có phân biệt giữa ta với họ
Now, this distinction is natural enough and often moral enough, but it can go awry, and this was part of the research of the great social psychologist Henri Tajfel. Tajfel was born in Poland in 1919. He left to go to university in France, because as a Jew, he couldn't go to university in Poland, and then he enlisted in the French military in World War II. He was captured and ended up in a prisoner of war camp, and it was a terrifying time for him, because if it was discovered that he was a Jew, he could have been moved to a concentration camp, where he most likely would not have survived. And in fact, when the war ended and he was released, most of his friends and family were dead. He got involved in different pursuits. He helped out the war orphans. But he had a long-lasting interest in the science of prejudice, and so when a prestigious British scholarship on stereotypes opened up, he applied for it, and he won it, and then he began this amazing career. And what started his career is an insight that the way most people were thinking about the Holocaust was wrong. Many people, most people at the time, viewed the Holocaust as sort of representing some tragic flaw on the part of the Germans, some genetic taint, some authoritarian personality. And Tajfel rejected this. Tajfel said what we see in the Holocaust is just an exaggeration of normal psychological processes that exist in every one of us. And to explore this, he did a series of classic studies with British adolescents. And in one of his studies, what he did was he asked the British adolescents all sorts of questions, and then based on their answers, he said, "I've looked at your answers, and based on the answers, I have determined that you are either" — he told half of them — "a Kandinsky lover, you love the work of Kandinsky, or a Klee lover, you love the work of Klee." It was entirely bogus. Their answers had nothing to do with Kandinsky or Klee. They probably hadn't heard of the artists. He just arbitrarily divided them up. But what he found was, these categories mattered, so when he later gave the subjects money, they would prefer to give the money to members of their own group than members of the other group. Worse, they were actually most interested in establishing a difference between their group and other groups, so they would give up money for their own group if by doing so they could give the other group even less.
Sự phân biệt này đủ tự nhiên và đủ đạo đức, nhưng có thể chệch hướng đây là một phần của nghiên cứu do nhà tâm lý xã hội vĩ đại Henri Tajfel. Tajfel sinh ở Ba Lan vào năm 1919 Ông rời sang Pháp học đại học, bởi vì ở Ba Lan, người Do Thái không thể học đại học Sau đó, ông nhập ngũ vào quân đội Pháp trong Chiến tranh Thế giới II Ông bị bắt và bị giam trong một trại tù binh Đó là thời gian khủng khiếp với ông, vì nếu bị phát hiện là người Do Thái, ông có thể bị chuyển đến trại tập trung, nơi ông chắc chắn không thể sống sót. Chiến tranh kết thúc, ông được thả hầu hết bạn bè và gia đình của ông đều chết. Ông tham gia vào các hoạt động khác nhau. Ông giúp đỡ trẻ em mồ côi trong chiến tranh. Tuy nhiên, từ lâu ông đã có sự quan tâm dành cho khoa học về định kiến, nên khi có một học bổng uy tín của Anh Quốc về định kiến được mở ra, ông đã đăng ký và ông đã dành được nó, sau đó, ông bắt đầu sự nghiệp ấn tượng của mình. Điểm khởi đầu sự nghiệp là sự thấu hiểu rằng cách mà hầu hết mọi người nghĩ về Holocaust - nạn diệt chủng người Do Thái - là sai lầm. Nhiều người, hầu hết lúc đó đều cho rằng, Holocaust là một kiểu đại diện cho một số sai lầm bi kịch của một bộ phận người Đức một số sự thoái hóa gen, một số cá nhân độc tài. Tajfel phản đối điều này. Ông cho rằng những gì chúng ta thấy ở Holocaust chỉ là sự cường điệu của quá trình tâm lý tự nhiên tồn tại trong mỗi chúng ta. Để khám phá điều này, ông tiến hành một loạt nghiên cứu kinh điển với các người Anh trưởng thành. trong một nghiên cứu của mình, ông đã đặt đủ các loại câu hỏi cho họ, sau đó, dựa vào câu trả lời của họ, ông nói "Tôi đã xem xét các câu trả lời, và dựa vào đó, tôi xác định rằng bạn hoặc là" - ông nói với một nửa trong số họ - ''một người yêu Kadinsky, bạn yêu tác phẩm của Kadinsky. hoặc là một người yêu Klee, bạn yêu tác phẩm của Klee." Điều này hoàn toàn không có thật. Các câu trả lời không có gì liên quan đến Kadinsky hay Klee cả. Họ có lẽ chưa bao giờ nghe nói đến những nghệ sĩ này. Tajfel chỉ ngẫu hứng chia họ ra như vậy. Nhưng ông khám phá ra rằng các mục phân loại là quan trọng, Vì vậy khi sau đó ông đưa cho các đối tượng nghiên cứu tiền họ thích đưa tiền đó cho các thành viên trong nhóm của họ hơn là cho thành viên trong nhóm khác. Tệ hơn nữa, điều họ thực sự thích thú nhất là đặt ra những khác biệt giữa nhóm họ và các nhóm khác, vì thế họ dành hết tiền cho nhóm mình nếu nhờ vậy họ cho nhóm khác ít tiền hơn.
This bias seems to show up very early. So my colleague and wife, Karen Wynn, at Yale has done a series of studies with babies where she exposes babies to puppets, and the puppets have certain food preferences. So one of the puppets might like green beans. The other puppet might like graham crackers. They test the babies own food preferences, and babies typically prefer the graham crackers. But the question is, does this matter to babies in how they treat the puppets? And it matters a lot. They tend to prefer the puppet who has the same food tastes that they have, and worse, they actually prefer puppets who punish the puppet with the different food taste. (Laughter)
Sự thiên vị được thể hiện từ khi còn nhỏ. Bạn đồng nghiệp và là vợ tôi, Karen Wynn, ở đại học Yale đã làm một loạt nghiên cứu với trẻ em cô ấy đã đưa cho các em những con thú bông, và các con thú bông có sự ưu tiên với đồ ăn Một trong những con thú bông có thể thích đậu xanh, Con khác có thể thích bánh quy giòn. Họ thí nghiệm với các em bé có sự ưu tiên với đồ ăn các em bé thông thường thích bánh quy giòn hơn. Nhưng vấn đề là điều đó có ảnh hưởng đến cách các em đối xử với thú bông không? Nó có ảnh hưởng rất nhiều. Các bé có xu hướng thích thú bông có cùng sở thích ăn uống với mình, tệ hơn nữa, các bé thích những thú bông trừng trị các thú bông khác vì có sở thích ăn uống khác. (Cười)
We see this sort of in-group, out-group psychology all the time. We see it in political clashes within groups with different ideologies. We see it in its extreme in cases of war, where the out-group isn't merely given less, but dehumanized, as in the Nazi perspective of Jews as vermin or lice, or the American perspective of Japanese as rats.
Chúng ta luôn thấy tâm lý trong và ngoài nhóm. Chúng ta thấy trong mâu thuẫn chính trị giữa các nhóm có hệ tư tưởng khác biệt. Chúng ta thấy trong các trường hợp cực đoan của chiến tranh, khi nhóm ngoại không chỉ nhận được ít hơn mà còn bị đối xử vô nhân đạo, như quan điểm của Nazi cho người Do Thái là sâu bọ, chấy rận, hay quan điểm của người Mỹ coi người Nhật là chuột cống.
Stereotypes can also go awry. So often they're rational and useful, but sometimes they're irrational, they give the wrong answers, and other times they lead to plainly immoral consequences. And the case that's been most studied is the case of race. There was a fascinating study prior to the 2008 election where social psychologists looked at the extent to which the candidates were associated with America, as in an unconscious association with the American flag. And in one of their studies they compared Obama and McCain, and they found McCain is thought of as more American than Obama, and to some extent, people aren't that surprised by hearing that. McCain is a celebrated war hero, and many people would explicitly say he has more of an American story than Obama. But they also compared Obama to British Prime Minister Tony Blair, and they found that Blair was also thought of as more American than Obama, even though subjects explicitly understood that he's not American at all. But they were responding, of course, to the color of his skin.
Định kiến cũng có thể bị méo mó. Thường thì chúng có lý và hữu ích, nhưng đôi khi chúng lại vô lý chúng đưa ra các câu trả lời sai và những lúc khác dẫn đến những hậu quả vô đạo đức. Trường hợp được nghiên cứu nhiều nhất là vấn đề chủng tộc. Có một nghiên cứu hấp dẫn trước cuộc bầu cử năm 2008 trong đó các nhà tâm lý xã hội tìm hiểu khía cạnh điều gì làm cho các ứng viên được liên kết với nước Mỹ, tựa như sự liên tưởng vô thức với lá cờ Mỹ. Một trong các nghiên cứu so sánh Obama và McCain, và họ thấy rằng McCain được cho là Mỹ hơn Obama, Ở một chừng mực nào đó, người ta không ngạc nhiên nghe điều này McCain là anh hùng chiến tranh nổi tiếng, và nhiều người dứt khoát nói rằng ông ấy "Mỹ hoá" hơn Obama. Nhưng họ cũng so sánh Obama với Thủ tướng Anh Tony Blair, và họ tìm ra rằng Blair cũng được cho là "Mỹ hoá" hơn Obama, ngay cả khi các đối tượng rõ ràng hiểu rằng ông ấy không phải là người Mỹ. Họ đã trả lời, tất nhiên, là vì màu da của ông ấy.
These stereotypes and biases have real-world consequences, both subtle and very important. In one recent study, researchers put ads on eBay for the sale of baseball cards. Some of them were held by white hands, others by black hands. They were the same baseball cards. The ones held by black hands got substantially smaller bids than the ones held by white hands. In research done at Stanford, psychologists explored the case of people sentenced for the murder of a white person. It turns out, holding everything else constant, you are considerably more likely to be executed if you look like the man on the right than the man on the left, and this is in large part because the man on the right looks more prototypically black, more prototypically African-American, and this apparently influences people's decisions over what to do about him.
ĐỊnh kiến và sự thiên vị có những hậu quả hiện thực, tinh tế và hết sức quan trọng. Trong một nghiên cứu gần đây, các nhà nghiên cứu cho một quảng cáo lên eBay bán thẻ bóng chày Một số thẻ được cầm bởi người da trắng số khác do người da đen cầm Chúng đều cùng là một loại thẻ. Những thẻ do người da đen cầm được trả giá ít hơn đáng kể so với những thẻ người da trắng cầm. Trong một nghiên cứu tiến hành tại Stanford, các nhà tâm lý nghên cứu các trường hợp của người bị kết án do giết chết một người da trắng. Kết quả là, các thông tin như nhau bạn có rất nhiều khả năng sẽ bị hành hình nếu bạn trông giống người đàn ông bên phải hơn người đàn ông bên trái, nguyên nhân chủ yếu là vì người bên phải trông giống hơn với nguyên mẫu người da đen, với nguyên mẫu người Mỹ gốc Phi, và điều đó ảnh hưởng đến phán quyết của người ta về việc nên làm gì với anh ta.
So now that we know about this, how do we combat it? And there are different avenues. One avenue is to appeal to people's emotional responses, to appeal to people's empathy, and we often do that through stories. So if you are a liberal parent and you want to encourage your children to believe in the merits of nontraditional families, you might give them a book like this. ["Heather Has Two Mommies"] If you are conservative and have a different attitude, you might give them a book like this. (Laughter) ["Help! Mom! There Are Liberals under My Bed!"] But in general, stories can turn anonymous strangers into people who matter, and the idea that we care about people when we focus on them as individuals is an idea which has shown up across history. So Stalin apocryphally said, "A single death is a tragedy, a million deaths is a statistic," and Mother Teresa said, "If I look at the mass, I will never act. If I look at the one, I will." Psychologists have explored this. For instance, in one study, people were given a list of facts about a crisis, and it was seen how much they would donate to solve this crisis, and another group was given no facts at all but they were told of an individual and given a name and given a face, and it turns out that they gave far more. None of this I think is a secret to the people who are engaged in charity work. People don't tend to deluge people with facts and statistics. Rather, you show them faces, you show them people. It's possible that by extending our sympathies to an individual, they can spread to the group that the individual belongs to.
Bây giờ chúng ta đã hiểu về nó, vậy chúng ta đối phó ra sao? Có một vài con đường. Một cách là giáo dục về phản ứng tâm lý về sự cảm thông, mà chúng ta thường làm qua các câu chuyện. Nếu bạn là một vị phụ huynh cởi mở bạn muốn khuyến khích con cái tin vào các tiêu chuẩn của gia đình phi truyền thống, bạn có thể cho con xem sách như thế này. [''Heather có hai mẹ''] Nếu bạn là người bảo thủ và quan điểm khác, bạn có thể cho con bạn xem sách như thế này. (Cười) [''Cứu! Mẹ ơi! Có người Tự do ở dưới giường con!''] Nói chung, các câu chuyện có thể biến đổi những người xa lạ vô danh thành những người quan trọng, và ý nghĩ chúng ta quan tâm đến người khác khi chúng ta tập trung vào họ với tư cách là những cá nhân là điều đã được chứng minh qua suốt lịch sử Stalin có thể đã nói ''Một cái chết là một bi kịch, triệu cái chết là một thống kê'' Mẹ Teresa đã nói ''Nếu tôi nhìn vào đám đông, tôi sẽ không thể hành động. Nếu tôi nhìn vào cá thể, thì tôi có thể.'' Các nhà tâm lý đã nghiên cứu điều này. Ví dụ, trong một nghiên cứu người ta nhận được một danh sách về vấn đề của một khủng hoảng, để xem họ sẽ đóng góp tới mức nào để giải quyết vấn đề đó, một nhóm khác không nhận được thông tin nào nhưng họ được cho biết về một cá nhân với tên tuổi và nhận dạng, Kết quả là họ đóng góp nhiều hơn. Tôi nghĩ không có gì bí mật ở đây cả với những người tham gia hoạt động từ thiện. Người ta thường không dồn cho mọi người những thông tin và số liệu. Mà bạn cho họ xem những khuôn mặt, bạn giới thiệu con người với họ. Có thể là bằng cách mở rộng sự cảm thông tới một cá nhân, có thể họ sẽ mở rộng tới cộng đồng của cá nhân đó.
This is Harriet Beecher Stowe. The story, perhaps apocryphal, is that President Lincoln invited her to the White House in the middle of the Civil War and said to her, "So you're the little lady who started this great war." And he was talking about "Uncle Tom's Cabin." "Uncle Tom's Cabin" is not a great book of philosophy or of theology or perhaps not even literature, but it does a great job of getting people to put themselves in the shoes of people they wouldn't otherwise be in the shoes of, put themselves in the shoes of slaves. And that could well have been a catalyst for great social change.
Đây là Harriet Beecher Stowe. Câu chuyện, có lẽ chỉ là giai thoại, rằng Tổng thống Lincoln mời cô ấy tới Nhà Trắng vào giữa cuộc Nội chiến và nói với cô ấy rằng, ''Cô là cô gái nhỏ bé đã bắt đầu cuộc chiến lớn lao này." Ông nói về cuốn ''Túp lều bác Tôm'' "Túp lều bác Tôm" không phải là một cuốn sách tuyệt tác về triết học về thần học hay kể cả của văn học, nhưng nó đã làm được một điều to lớn là giúp cho người ta đặt mình vào hoàn cảnh của những người mà họ không bao giờ muốn rơi vào hoàn cảnh của những người nô lệ. Đó có thể là một chất xúc tác cho sự thay đổi lớn lao của xã hội.
More recently, looking at America in the last several decades, there's some reason to believe that shows like "The Cosby Show" radically changed American attitudes towards African-Americans, while shows like "Will and Grace" and "Modern Family" changed American attitudes towards gay men and women. I don't think it's an exaggeration to say that the major catalyst in America for moral change has been a situation comedy.
Mới gần đây, hãy nhìn vào nước Mỹ trong vài thập kỷ qua có một vài lý do để tin rằng những show như "The Cosby Show'' đã thay đổi căn bản thái độ của người Mỹ với người Mỹ gốc Phi, trong khi những show như ''Will và Grace'' hay ''Gia đình hiện đại'' thay đổi thái độ của người Mỹ đối với người đồng tính nam và nữ. Không phải là cường điệu khi nói rằng chất xúc tác chính ở Mỹ cho sự thay đổi đạo đức là một vở hài kịch của tình huống.
But it's not all emotions, and I want to end by appealing to the power of reason. At some point in his wonderful book "The Better Angels of Our Nature," Steven Pinker says, the Old Testament says love thy neighbor, and the New Testament says love thy enemy, but I don't love either one of them, not really, but I don't want to kill them. I know I have obligations to them, but my moral feelings to them, my moral beliefs about how I should behave towards them, aren't grounded in love. What they're grounded in is the understanding of human rights, a belief that their life is as valuable to them as my life is to me, and to support this, he tells a story by the great philosopher Adam Smith, and I want to tell this story too, though I'm going to modify it a little bit for modern times.
Nó không chỉ là vấn đề của cảm xúc, Tôi muốn kết thúc bằng lời kêu gọi sử dụng sức mạnh của lý trí. Ở một vài điểm trong cuốn sách tuyệt vời ''Những Thiên thần thánh thiện của bản tính chúng ta'', Steven Pinker chỉ ra Kinh Cựu Ước nói hãy yêu thương người lân cận của bạn, còn Kinh Tân Ước nói, hãy yêu thương kẻ thù của bạn. nhưng tôi không yêu thương ai trong số đó cả, thật sự không, tuy nhiên tôi cũng chẳng muốn giết chết họ. Tôi biết tôi có nghĩa vụ của tôi với họ, đạo đức của tôi có thiện cảm với họ, niềm tin đạo đức của tôi định hướng cách ứng xử của tôi với họ, nhưng đó không phải xuất phát từ tình yêu. Nền tảng của điều đó l à sự thấu hiểu về quyền con người, tin rằng cuộc sống của họ có giá trị với họ giống như cuộc sống của tôi đối với tôi, để bổ sung cho điều này, ông đã kể một câu chuyện bởi nhà triết học vĩ đại Adam Smith và tôi cũng muốn kể câu chuyện này, nhưng tôi sẽ điều chỉnh một chút cho hợp với thời hiện đại.
So Adam Smith starts by asking you to imagine the death of thousands of people, and imagine that the thousands of people are in a country you are not familiar with. It could be China or India or a country in Africa. And Smith says, how would you respond? And you would say, well that's too bad, and you'd go on to the rest of your life. If you were to open up The New York Times online or something, and discover this, and in fact this happens to us all the time, we go about our lives. But imagine instead, Smith says, you were to learn that tomorrow you were to have your little finger chopped off. Smith says, that would matter a lot. You would not sleep that night wondering about that. So this raises the question: Would you sacrifice thousands of lives to save your little finger? Now answer this in the privacy of your own head, but Smith says, absolutely not, what a horrid thought. And so this raises the question, and so, as Smith puts it, "When our passive feelings are almost always so sordid and so selfish, how comes it that our active principles should often be so generous and so noble?" And Smith's answer is, "It is reason, principle, conscience. [This] calls to us, with a voice capable of astonishing the most presumptuous of our passions, that we are but one of the multitude, in no respect better than any other in it."
Adam Smith yêu cầu bạn phải tưởng tượng đến cái chết của hàng nghìn người và tưởng tượng hàng nghìn người đó ở một nước không quen thuộc với bạn. Nó có thể là Trung Quốc hay Ấn Độ hoặc một nước ở châu Phi. Smith nói bạn sẽ phản ứng thế nào? Và bạn có thể nói, điều đó quả là tồi tệ, và bạn tiếp tục cuộc sống của mình. Nếu bạn mở Thời báo New York trên mạng hay gì khác, bạn thấy, trong thực tế, điều này vốn luôn diễn ra, chúng ta vẫn tiếp tục cuộc sống của mình. Tuy nhiên, thay vì đó, Smith nói bạn được biết rằng ngày mai ngón tay út của bạn sẽ bị chặt đứt. Smith chỉ ra nó sẽ là vấn đề lớn. Bạn có thể mất ngủ đêm đó lo lắng nghĩ đến việc ấy. Thế thì nó đặt ra một câu hỏi: Liệu bạn có hy sinh hàng nghìn người để cứu ngón tay út của bạn không? Giờ thì cứ âm thầm trả lời trong đầu nhé, Smith cho thấy rằng , hoàn toàn không, thật là khủng khiếp. Và một vấn đề nữa như cách Smith đưa ra ''Khi cảm giác thụ động của chúng ta hầu như luôn luôn là ti tiện và ích kỷ, làm sao các nguyên tắc chủ động của chúng ta lại hào hiệp và cao quý đến vậy?'' Câu trả lời của Smith là ''Đó là lý trí nguyên tắc và lương tâm, Điều này kêu gọi chúng ta với một tiếng gọi có khả năng làm kinh ngạc sự tự tin quá mức của đam mê, chúng ta chỉ là một trong vô số, bình đẳng như bất kỳ ai khác.''
And this last part is what is often described as the principle of impartiality. And this principle of impartiality manifests itself in all of the world's religions, in all of the different versions of the golden rule, and in all of the world's moral philosophies, which differ in many ways but share the presupposition that we should judge morality from sort of an impartial point of view.
Phần cuối này là cái thường được gọi là nguyên tắc của sự công bằng. Nguyên tắc này được thể hiện rõ ràng qua tất cả tôn giáo trên thế giới, trong tất cả hình thức khác nhau của các nguyên tắc vàng và tất cả luân lý đạo đức của thế giới, tuy có khác nhau theo nhiều cách thức nhưng cùng chia sẻ một tiền đề rằng chúng ta nên đánh giá đạo đức như một kiểu quan điểm về sự công bằng.
The best articulation of this view is actually, for me, it's not from a theologian or from a philosopher, but from Humphrey Bogart at the end of "Casablanca." So, spoiler alert, he's telling his lover that they have to separate for the more general good, and he says to her, and I won't do the accent, but he says to her, "It doesn't take much to see that the problems of three little people don't amount to a hill of beans in this crazy world."
Diễn đạt hay nhất quan điểm này với tôi, thật sự không phải bởi nhà thần học hay triết học mà là từ Humphrey Bogart trong phần cuối phim ''Casablanca'' Anh ta nói với người tình rằng họ phải chia ly cho những điều tốt đẹp cao cả, và anh nói với cô, tôi sẽ không nhại giọng anh ấy rằng ''Chẳng khó để nhận ra ' vấn đề của ba con người nhỏ bé đừng góp thêm vào bể khổ của thế giới cuồng điên này''
Our reason could cause us to override our passions. Our reason could motivate us to extend our empathy, could motivate us to write a book like "Uncle Tom's Cabin," or read a book like "Uncle Tom's Cabin," and our reason can motivate us to create customs and taboos and laws that will constrain us from acting upon our impulses when, as rational beings, we feel we should be constrained. This is what a constitution is. A constitution is something which was set up in the past that applies now in the present, and what it says is, no matter how much we might to reelect a popular president for a third term, no matter how much white Americans might choose to feel that they want to reinstate the institution of slavery, we can't. We have bound ourselves.
Lý trí sẽ giúp chúng ta chế ngự cảm xúc Lý trí thúc đẩy chúng ta mở rộng lòng cảm thông thôi thúc chúng ta viết một cuốn truyện như ''Túp lều Bác Tôm,'' hay đọc một cuốn truyện như vậy. lý trí còn giúp ta sáng tạo ra các phong tục, điều cấm kỵ và luật pháp những thứ sẽ kiềm chế chúng ta khỏi những hành động bốc đồng khi, như những kẻ có lý trí, cảm thấy là chúng ta nên kiềm chế. Đó chính là Hiến pháp. Hiến pháp là cái được thiết lập từ trong quá khứ được áp dụng trong hiện tại, nó chính là cái tuyên bố bất kể chúng ta có thể bỏ phiếu tái bầu một vị tổng thổng yêu thích cho nhiệm kỳ thứ ba hay bất kể người Mỹ da trắng muốn chọn duy trì chế độ nô lệ, điều đó là không thể được. Chúng ta giới hạn bản thân mình.
And we bind ourselves in other ways as well. We know that when it comes to choosing somebody for a job, for an award, we are strongly biased by their race, we are biased by their gender, we are biased by how attractive they are, and sometimes we might say, "Well fine, that's the way it should be." But other times we say, "This is wrong." And so to combat this, we don't just try harder, but rather what we do is we set up situations where these other sources of information can't bias us, which is why many orchestras audition musicians behind screens, so the only information they have is the information they believe should matter. I think prejudice and bias illustrate a fundamental duality of human nature. We have gut feelings, instincts, emotions, and they affect our judgments and our actions for good and for evil, but we are also capable of rational deliberation and intelligent planning, and we can use these to, in some cases, accelerate and nourish our emotions, and in other cases staunch them. And it's in this way that reason helps us create a better world.
Và chúng ta ràng buộc bản thân theo cách khác nữa. Chúng ta biết khi phải lựa chọn ai đó cho một công việc, một phần thưởng chúng ta rất thiên vị bởi chủng tộc chúng ta thiên vị bởi giới tính, bởi sự hấp dẫn của người đó, và đôi khi, chúng ta nói ''Thế đấy, kiểu nó phải thế'' Nhưng lúc khác chúng ta thấy ''Đó là sai lầm" Vì thế để chiến đấu với nó, chúng ta không chỉ phải cố gắng hơn mà chúng ta còn phải tạo nên các tình huống trong đó các nguồn thông tin không thể làm chúng ta thiên vị Điều đó giải thích tại sao nhiều nhạc sỹ dàn nhạc giao hưởng đứng sau cánh gà, vì thế thông tin duy nhất mà họ có là thông tin mà họ cho là quan trọng. Tôi nghĩ rằng định kiến và thiên vị biểu hiện tính hai mặt căn bản của bản tính con người. Chúng ta có trực giác, bản năng, cảm xúc, và chúng tác động lên phán xét và hành động của chúng ta kể cả tốt và xấu, nhưng chúng ta cũng có khả năng cân nhắc hợp lý và hoạch định thông minh, chúng ta có thể sử dụng điều này, trong một vài trường hợp, để thôi thúc và nuôi dưỡng cảm xúc của chúng ta, hoặc để kiềm chế, trong những trường hợp khác. Và đó chính là cách lý trí giúp chúng ta xây một thế giới tốt đẹp hơn.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)