Like many of you here, I am trying to contribute towards a renaissance in Africa. The question of transformation in Africa really is a question of leadership. Africa can only be transformed by enlightened leaders. And it is my contention that the manner in which we educate our leaders is fundamental to progress on this continent. I want to tell you some stories that explain my view. We all heard about the importance of stories yesterday. An American friend of mine this year volunteered as a nurse in Ghana, and in a period of three months she came to a conclusion about the state of leadership in Africa that had taken me over a decade to reach. Twice she was involved in surgeries where they lost power at the hospital. The emergency generators did not start. There was not a flashlight, not a lantern, not a candle -- pitch black. The patient's cut open, twice. The first time it was a C-section. Thankfully, baby was out -- mother and child survived.
Giống như đa số các bạn, tôi đến đây để giúp phát triển một thời kì phục hưng ở châu Phi. Câu hỏi về sự phát triển của châu Phi thực ra chỉ là câu hỏi về sự lãnh đạo. Châu Phi chỉ có thể phát triển dưới sự lãnh đạo của những người xuất chúng. Theo tôi, cách chúng ta đào tạo người lãnh đạo rất quan trọng đối với sự phát triển của châu lục này. Tôi sẽ kể cho các bạn một số câu chuyện để minh họa ý kiến của mình. Ta đều đã nghe về tầm quan trọng của những câu chuyện vào hôm qua. Một người bạn Mĩ của tôi tình nguyện làm y tá ở Ghana năm nay. Chỉ trong 3 tháng, cô ấy rút ra nhận định về tình trạng lãnh đạo ở châu Phi mà tôi cần tới một thập kỉ để nhận thấy. Tới 2 lần cô tham gia vào các ca phẫu thuật trong khi bệnh viện đang mất điện. Máy phát điện khẩn cấp không hoạt động. Không có tới một cái đèn pin, đèn dầu, nến cũng không... tối đen như mực. Vết mổ của bệnh nhân mở miệng, 2 lần. Lần đầu là vết mổ đẻ. rất may mắn, đứa bé ra đời kịp cả mẹ và em bé sống sót.
The second time was a procedure that involved local anesthesia. Anesthetic wears off. The patient feels pain. He's crying. He's screaming. He's praying. Pitch black. Not a candle, not a flashlight. And that hospital could have afforded flashlights. They could have afforded to purchase these things, but they didn't. And it happened twice. Another time, she watched in horror as nurses watched a patient die because they refused to give her oxygen that they had. And so three months later, just before she returned to the United States, nurses in Accra go on strike. And her recommendation is take this opportunity to fire everyone, start all over again. Start all over again.
Lần thứ 2 là phương pháp gây tê tại chỗ. Thuốc tê hết tác dụng. Bệnh nhân thấy đau. Anh ta khóc, la hét, và cầu nguyện. Tối đen. Không có nến, chẳng có đèn pin. Dù bệnh viện đó đủ khả năng mua đèn. Họ có khả năng mua những thứ ấy, nhưng họ không mua. Và sự cố xảy ra tới hai lần. Một lần khác, cô ấy kinh hoàng chứng kiến cảnh các nữ y tá để một bệnh nhân chết dần và không chịu để người bệnh thở oxi họ có. 3 tháng sau, ngay trước khi cô trở về Mỹ, các nữ y tá ở Accra biểu tình. Lời khuyên của cô ấy, là đuổi việc tất cả, và bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu lại từ đầu.
Now what does this have to do with leadership? You see, the folks at the ministry of health, the hospital administrators, the doctors, the nurses -- they are among just five percent of their peers who get an education after secondary school. They are the elite. They are our leaders. Their decisions, their actions matter. And when they fail, a nation literally suffers. So when I speak of leadership, I'm not talking about just political leaders. We've heard a lot about that. I'm talking about the elite. Those who've been trained, whose job it is to be the guardians of their society. The lawyers, the judges, the policemen, the doctors, the engineers, the civil servants -- those are the leaders. And we need to train them right.
Điều này liên quan gì tới việc lãnh đạo? Bạn thấy đấy, những người ở bộ y tế, ban quản lí bệnh viện, bác sĩ, y tá... họ chỉ trong số 5% đồng nghiệp của mình có trình độ văn hóa trên cấp 2. Họ là những người trí thức. Họ là lãnh đạo Quyết định, hành động của họ quan trọng. Họ thất bại, cả quốc gia chịu hậu quả. Vậy khi tôi nói tới lãnh đạo, tôi không chỉ nói tới các nhà lãnh đạo chính trị. Chúng ta đều đã nghe nhiều về điều ấy. Tôi nói về tầng lớp trí thức. Những người đã được rèn luyện, với nhiệm vụ là bảo vệ xã hội của họ. Các luật sư, thẩm phán, cảnh sát, bác sĩ, kĩ sư, công chức... họ là những người lãnh đạo. Chúng ta cần đào tạo họ thật tốt.
Now, my first pointed and memorable experience with leadership in Ghana occurred when I was 16 years old. We had just had a military coup, and soldiers were pervasive in our society. They were a pervasive presence. And one day I go to the airport to meet my father, and as I walk up this grassy slope from the car park to the terminal building, I'm stopped by two soldiers wielding AK-47 assault weapons. And they asked me to join a crowd of people that were running up and down this embankment. Why? Because the path I had taken was considered out of bounds. No sign to this effect.
Kỉ nghiệm cay đắng và đáng nhớ đầu tiên của tôi về lãnh đạo ở Ghana xảy ra khi tôi 16 tuổi. Chúng tôi vừa có một cuộc đảo chính quân sự và quân lính xuất hiện khắp mọi nơi. Sự hiện diện của họ ở đây là rất phổ biến. Ngày hôm ấy tôi tới sân bay để đón cha, và khi tôi đi bộ lên con dốc từ bãi đỗ xe tới nhà ga tôi bị chặn lại bới 2 người lính với vũ khí tấn công AK- 47. Họ yêu cầu tôi đi lại gần một đoàn người đang chạy lên xuống dọc bờ đê. Vì sao? Vì con đường tôi vừa đi bị coi là vượt quá biên giới. Nhưng không hề có một dấu hiệu gì chứng tỏ việc đó cả.
Now, I was 16. I was very worried about what my peers at school might think if they saw me running up and down this hill. I was especially concerned of what the girls might think. And so I started to argue with these men. It was a little reckless, but you know, I was 16. I got lucky. A Ghana Airways pilot falls into the same predicament. Because of his uniform they speak to him differently, and they explain to him that they're just following orders. So he takes their radio, talks to their boss, and gets us all released. What lessons would you take from an experience like this? Several, for me. Leadership matters. Those men are following the orders of a superior officer. I learned something about courage. It was important not to look at those guns. And I also learned that it can be helpful to think about girls.
Khi đó, tôi 16 tuổi. Tôi vô cùng lo lắng về những gì bạn bè ở trường sẽ nghĩ nếu thấy tôi chạy lên chạy xuống như vậy. Tôi đặc biệt lo sợ về những gì đám con gái sẽ nghĩ. Thế là tôi cãi nhau với 2 người lính ấy. Với tính tình tuổi 16, tôi bắt đầu nổi loạn nhưng hên là tôi gặp may. 1 phi công sân bay Ghana cũng lâm vào tình cảnh như tôi. Thấy anh mặc đồng phục, họ liền đổi giọng và giải thích rằng họ chỉ đang làm theo mệnh lệnh. Thế là anh ta lấy radio của họ nói chuyện với người chỉ huy, và giúp tất cả chúng tôi được thả. Vậy ta thấy được bài học gì từ những lần trải nghiệm thế này? Với tôi: vô số bài học. Đó là người lãnh đạo rất quan trọng, còn những người lính phải tuân lệnh từ sĩ quan cấp trên. Tôi hiểu thêm về sự dũng cảm. Ta không nên bị đe dọa bởi những khẩu súng ấy. Tôi cũng học được rằng nghĩ về các bạn nữ đôi khi lại có ích.
(Laughter)
(Thính giả cười)
So a few years after this event, I leave Ghana on a scholarship to go to Swarthmore College for my education. It was a breath of fresh air. You know, the faculty there didn't want us to memorize information and repeat back to them as I was used to back in Ghana. They wanted us to think critically. They wanted us to be analytical. They wanted us to be concerned about social issues. In my economics classes I got high marks for my understanding of basic economics. But I learned something more profound than that, which is that the leaders -- the managers of Ghana's economy -- were making breathtakingly bad decisions that had brought our economy to the brink of collapse. And so here was this lesson again -- leadership matters. It matters a great deal.
Vài năm sau vụ việc ấy, tôi rời Ghana với 1 học bổng tới trường đại học Swarthmore tiếp tục việc học của mình. Đó thực sự là một trải nghiệm mới. Giảng viên ở đó không muốn chúng tôi học thuộc lòng kiến thức và đọc lại cho họ nghe như ở Ghana. Họ muốn chúng tôi tư duy tự do. Họ muốn chúng tôi biết phân tích. Họ muốn chúng tôi quan tâm tới các vấn đề xã hội. Trong lớp kinh tế học, tôi đạt điểm cao cho kiến thức của mình về kinh tế căn bản. Nhưng tôi học được những gì lớn hơn nhiều, đó là các nhà lãnh đạo - người quản trị kinh tế Ghana - đã phạm phải những sai lầm khủng khiếp khiến nền kinh tế của chúng tôi tới bờ vực suy thoái. Tôi muôn nhắc lại lại bài học này: Lãnh đạo rất quan trọng và có tầm ảnh hưởng rất lớn.
But I didn't really fully understand what had happened to me at Swarthmore. I had an inkling, but I didn't fully realize it until I went out into the workplace and I went to work at Microsoft Corporation. And I was part of this team -- this thinking, learning team whose job it was to design and implement new software that created value in the world. And it was brilliant to be part of this team. It was brilliant. And I realized just what had happened to me at Swarthmore, this transformation -- the ability to confront problems, complex problems, and to design solutions to those problems. The ability to create is the most empowering thing that can happen to an individual. And I was part of that.
Nhưng tôi thực sự chưa hiểu hết những gì xảy ra với tôi ở Swarthmore. Tôi đã phần nào nhận ra, nhưng chưa thật hiểu điều này cho tới khi tôi bắt đầu đi làm ở tập đoàn Microsoft. Tôi là một phần của một nhóm những người phải liên tục suy nghĩ và học hỏi, với nhiệm vụ thiết kế và hoàn thành các phần mềm mới mang lại giá trị cho thế giới. Thực sự rất tuyệt khi được làm thành viên trong nhóm này. Rất tuyệt. Và tôi nhận ra điều đã xảy ra với tôi ở Swarthmore, đó là một sự thay đổi -- tôi đã có được khả năng đối mặt với các rắc rối phức tạp, và kỹ năng giải quyết vấn đề. Bên cạnh đó, khả năng sáng tạo là điều tuyệt vời nhất mà một cá nhân như tôi có thể có. Và tôi đã có được điều ấy.
Now, while I was at Microsoft, the annual revenues of that company grew larger than the GDP of the Republic of Ghana. And by the way, it's continued to. The gap has widened since I left. Now, I've already spoken about one of the reasons why this has occurred. I mean, it's the people there who are so hardworking, persistent, creative, empowered. But there were also some external factors: free markets, the rule of law, infrastructure. These things were provided by institutions run by the people that I call leaders. And those leaders did not emerge spontaneously. Somebody trained them to do the work that they do. Now, while I was at Microsoft, this funny thing happened. I became a parent. And for the first time, Africa mattered more to me than ever before. Because I realized that the state of the African continent would matter to my children and their children. That the state of the world -- the state of the world depends on what's happening to Africa, as far as my kids would be concerned.
Bây giờ, khi tôi ở Microsoft, số tiền lãi hàng năm công ty đó thu được lớn hơn cả GDP của Cộng Hòa Ghana. Khoản lãi đó ngày càng tiếp tục tăng lên, kể từ khi tôi đi, khoảng cách giữa nó với số GDP vẫn đang trở nên lớn dần. Tôi đã nói về một trong những lí do khiến điều này xảy ra. Đó là bởi những con người ở đây đều rất chăm chỉ, giàu nghị lực, sáng tạo và có năng lực. Bên cạnh đó còn có những yếu tố bên ngoài: thị trường tự do, các quy định luật pháp, cơ sở hạ tầng. Tất cả những điều này đều đến từ các tổ chức quản lí bởi những người tôi gọi là những nhà lãnh đạo. Những người này không tự nhiên mà xuất hiện. Họ đã được tôi luyện trong lĩnh vực của mình. Khi tôi ở Microsoft, một điều thú vị xảy ra đó là tôi đã được làm cha. Và đó cũng là lần đầu tiên, châu Phi quan trọng với tôi hơn bao giờ hết. Bởi tôi hiểu tình trạng của châu Phi sẽ ảnh hưởng tới con cháu tôi sau này. Tình trạng của thế giời phụ thuộc vào những gì xảy ra với châu Phi, và con cháu tôi sẽ phải để tâm tới điều đó.
And at this time, when I was going through what I call my "pre-mid-life crisis," Africa was a mess. Somalia had disintegrated into anarchy. Rwanda was in the throes of this genocidal war. And it seemed to me that that was the wrong direction, and I needed to be back helping. I couldn't just stay in Seattle and raise my kids in an upper-middle class neighborhood and feel good about it. This was not the world that I'd want my children to grow up in. So I decided to get engaged, and the first thing that I did was to come back to Ghana and talk with a lot of people and really try to understand what the real issues were. And three things kept coming up for every problem: corruption, weak institutions and the people who run them -- the leaders.
Vào thời điểm ấy, tôi trải qua giai đoạn tôi gọi là "khủng hoảng trước tuổi trung niên", Châu Phi thực sự hỗn độn. Somalia tan rã thành vô chính phủ. Rwanda trải qua nỗi đau nạn diệt chủng. Đối với tôi đó dường như là một hướng sai, và tôi cần phải trở lại để giúp đỡ họ. Tôi không thể cứ ở Seattle, nuôi con ở khu dân cư thượng lưu, và cảm thấy hài hài lòng về nó. Đây không phải thế giới mà tôi muốn con mình lớn lên. Tôi quyết định giúp họ một tay, và điều tôi làm đầu tiên là về Ghana, nói chuyện với nhiều người và cố gắng tìm hiểu những vấn đề thật sự đang xảy ra. Thì ra, có 3 thứ là căn nguyên của mọi vấn đề: tham nhũng, tổ chức yếu kém và những người điều khiển chúng - những nhà lãnh đạo.
Now, I was a little scared because when you see those three problems, they seem really hard to deal with. And they might say, "Look, don't even try." But, for me, I asked the question, "Well, where are these leaders coming from? What is it about Ghana that produces leaders that are unethical or unable to solve problems?" So I went to look at what was happening in our educational system. And it was the same -- learning by rote -- from primary school through graduate school. Very little emphasis on ethics, and the typical graduate from a university in Ghana has a stronger sense of entitlement than a sense of responsibility. This is wrong.
Khi đó, tôi cảm thấy khá lo lắng bởi ta có thể thấy 3 điều ấy, thật sự rất khó khắc phục. Người ta sẽ nói: "Đừng thử làm gì." Nhưng tôi chỉ tự hỏi rằng: "Thế những lãnh đạo này từ đâu đến? Có phải chính Ghana đào tạo các lãnh đạo không đủ đạo đức, khả năng để giải quyết khó khắn?" Thế là tôi bắt đầu tìm hiểu về nền giáo dục của chúng tôi. Nó vẫn như ngày nào - toàn là học vẹt từ tiểu học tới tốt nghiệp đại học. Có rất ít sự chú trọng về đạo đức, và phần lớn các cử nhân tốt nghiệp từ đại học Ghana thì chỉ quan tâm tới lợi lộc hơn là trách nhiệm. Vậy là hoàn toàn sai.
So I decided to engage this particular problem. Because it seems to me that every society, every society, must be very intentional about how it trains its leaders. And Ghana was not paying enough attention. And this is true across sub-Saharan Africa, actually. So this is what I'm doing now. I'm trying to bring the experience that I had at Swarthmore to Africa. I wish there was a liberal arts college in every African country. I think it would make a huge difference. And what Ashesi University is trying to do is to train a new generation of ethical, entrepreneurial leaders. We're trying to train leaders of exceptional integrity, who have the ability to confront the complex problems, ask the right questions, and come up with workable solutions.
Tôi quyết định tìm cách giải quyết vấn đề này. Bởi theo tôi, cả xã hội này đều cần phải ý thức đến việc rèn luyện tầng lớp lãnh dạo. Ghana chưa đủ chú trọng điều này. Nói đúng ra, điều này này đúng với cả vùng Saharan Africa. Và đây cũng chính là những gì tôi đang làm. Tôi đang cố đem kinh nghiệm có được từ Swarthmore tới châu Phi. Tôi mong muốn mỗi nước châu Phi đều có một trường đại học xã hội nhân văn. Điều đó sẽ đem lại thay đổi lớn. Những gì đại học Asheshi đang cố gắng làm là rèn luyện một thế hệ lãnh đạo mới có đạo đức và tinh thần doanh nhân. Chúng tôi đang cố rèn luyện những lãnh đạo vô cùng thanh liêm, có khả năng đối mặt với rắc rối phức tạp, hỏi những câu hỏi phù hợp, và tìm ra những cách giải quyết đúng đắn.
I'll admit that there are times when it seems like "Mission: Impossible," but we must believe that these kids are smart. That if we involve them in their education, if we have them discuss the real issues that they confront -- that our whole society confronts -- and if we give them skills that enable them to engage the real world, that magic will happen. Now, a month into this project, we'd just started classes. And a month into it, I come to the office, and I have this email from one of our students. And it said, very simply, "I am thinking now." And he signs off, "Thank you." It's such a simple statement. But I was moved almost to tears because I understood what was happening to this young man. And it is an awesome thing to be a part of empowering someone in this way. I am thinking now.
Tôi phải thừa nhận, đôi lúc điều này giống như "Nhiệm vụ Bất khả thi" nhưng chúng ta phải tin rằng những đứa trẻ này rất thông minh. Nếu chúng ta quan tâm tới việc học tập của chúng, nếu ta để chúng thảo luận về những vấn đề thật mà chúng gặp phải và cả xã hội gặp phải, cũng như cho chúng những kĩ năng thực tiễn trong cuộc sống, phép màu ấy sẽ xảy ra. 1 tháng sau dự án, chúng tôi mở các lớp học Và sau 1 tháng dự án, tôi tới văn phòng, nhận được 1 email từ học sinh của mình. Nó cực kì đơn giản: "Bây giờ em đang suy nghĩ." Và cậu bé kí: "Cảm ơn." Thực sự rất ngắn gọn, nhưng tôi đã rất xúc động suýt phát khóc, bởi tôi hiểu những gì đang xảy ra với cậu học sinh này. Thực sự rất tuyệt vời khi có thể tiếp thêm nghị lực cho ai đó như thế này: "Bây giờ em đang suy nghĩ."
This year we challenged our students to craft an honor code themselves. There's a very vibrant debate going on on campus now over whether they should have an honor code, and if so, what it should look like. One of the students asked a question that just warmed my heart. Can we create a perfect society? Her understanding that a student-crafted honor code constitutes a reach towards perfection is incredible. Now, we cannot achieve perfection, but if we reach for it, then we can achieve excellence. I don't know ultimately what they will do. I don't know whether they will decide to have this honor code. But the conversation they're having now -- about what their good society should look like, what their excellent society should look like, is a really good thing.
Năm nay chúng tôi thử thách các học sinh tự mình tạo ra tiêu chuẩn về danh dự cho chính các em. Ngay bây giờ, đang có một cuộc tranh luận sôi nổi ở trường về việc các em có nên lập ra tiêu chuẩn về danh dự không, và nếu có, thì nên lập như thế nào. Một học sinh của tôi hỏi một câu hỏi khiến tôi rất xúc động. "Liệu chúng ta, có tạo ra được 1 xã hội hoàn hảo?" Niềm tin của cô bé rằng những tiêu chuẩn về danh dự mà học sinh lập ra thì khó có thể đạt tới độ hoàn hảo được. Bây giờ chúng ta chưa thể đạt tới hoàn hảo, nhưng nếu cố gắng, ta sẽ tạo ra những thứ xuất sắc. Tôi chưa biết được các em cuối cùng sẽ làm gì. Cũng không biết liệu các em có quyết định lập ra các tiêu chuẩn hay không. Nhưng hiện giờ, cuộc thảo luận của chúng về một xã hội tốt đẹp hoặc xã hội tuyệt vời của chúng sẽ như thế nào, thực sự đã là một điều đáng mừng.
Am I out of time? OK. Now, I just wanted to leave that slide up because it's important that we think about it. I'm very excited about the fact that every student at Ashesi University does community service before they graduate. That for many of them, it has been a life-altering experience. These young future leaders are beginning to understand the real business of leadership, the real privilege of leadership, which is after all to serve humanity. I am even more thrilled by the fact that least year our student body elected a woman to be the head of Student Government. It's the first time in the history of Ghana that a woman has been elected head of Student Government at any university. It says a lot about her. It says a lot about the culture that's forming on campus. It says a lot about her peers who elected her. She won with 75 percent of the vote.
Tôi sắp hết thời gian nói chưa nhỉ? OK. Tôi sẽ giữ những hình ảnh này tại đây, bởi chúng ta nên suy ngẫm về nó. Tôi rất hào hứng khi biết rằng tất cả học sinh đại học Aseshi đều đã phục vụ cộng đồng trước tốt nghiệp. Với nhiều em, đây là trải nghiệm làm thay đổi cuộc sống. Các lãnh đạo trẻ tương lai đã bắt đầu hiểu điều cốt lõi trong việc lãnh đạo, đặc quyền thực sự trong việc lãnh đạo, đó là được phục vụ nhân loại về sau. Tôi càng phấn khích hơn khi năm ngoái các sinh viên bầu cho một học sinh nữ làm trưởng ban Hội đồng Học sinh. Lần đầu tiên trong lịch sử Ghana một học sinh nữ được bầu làm trưởng ban Hội đồng Học sinh. ở bất cứ trường đại học nào. Điều đó nói lên rất nhiều về em ấy. Nó nói lên rất nhiều về những gì đang hình thành trong trường. Nó nói lên rất nhiều về những học sinh đã bầu cô ấy. Cô ấy thắng cử với 75% phiếu bầu.
And it gives me a lot of hope. It turns out that corporate West Africa also appreciates what's happening with our students. We've graduated two classes of students to date. And every single one of them has been placed. And we're getting great reports back from corporate Ghana, corporate West Africa, and the things that they're most impressed about is work ethic. You know, that passion for what they're doing. The persistence, their ability to deal with ambiguity, their ability to tackle problems that they haven't seen before. This is good because over the past five years, there have been times when I've felt this is "Mission: Impossible."
Điều ấy tạo cho tôi nhiều hi vọng. Cuối cùng, cả tập đoàn West Africa cũng tán thành với những gì đang xảy ra với các học sinh trường tôi. Chúng tôi đã cho tốt nghiệp 2 lớp. Và tất cả đều có việc làm. Chúng tôi nhận được những báo cáo từ Ghana, Tây Phi, và những gì họ hài lòng nhất là đạo đức nghề nghiệp. Họ làm việc với đam mê, sự nhẫn nại, khả năng giải quyết vấn đề khó, và khả năng xử lí tình huống mà họ chưa thấy bao giờ. Điều này rất tuyệt vời, vì 5 nắm qua, đã có những lần tôi từng cảm thấy đây thực sự là điều không thể.
And it's just wonderful to see these glimmers of the promise of what can happen if we train our kids right. I think that the current and future leaders of Africa have an incredible opportunity to drive a major renaissance on the continent. It's an incredible opportunity. There aren't very many more opportunities like this in the world. I believe that Africa has reached an inflection point with a march of democracy and free markets across the continent. We have reached a moment from which can emerge a great society within one generation. It will depend on inspired leadership. And it is my contention that the manner in which we train our leaders will make all the difference. Thank you, and God bless.
Cũng thật tuyệt vời khi thấy những hi vọng đầy hứa hẹn về những gì có thể nếu ta rèn luyện học sinh đúng cách. Tôi nghĩ những con người đang và sẽ lãnh đạo châu Phi có một cơ hội lớn để tạo ra sự phát triển vượt bậc cho châu lục của mình. Đó là một cơ hội rất lớn. Không phải đâu cũng có các cơ hội như thế Tôi tin rằng châu Phi đang chuyển mình với chế độ dân chủ và thị trường tự do trên toàn lục địa. Chúng ta đã đạt tới thời điểm mà có thể tạo ra một xã hội tốt bắt nguồn từ một thế hệ mới. Điều đó phụ thuộc vào những nhà lãnh đạo . Theo tôi, cách chúng ta rèn luyện người lãnh đạo sẽ tạo nên khác biệt. Cảm ơn, Chúa phù hộ cho các bạn.
(Applause)
(TIếng vỗ tay)