I know what you're thinking. You think I've lost my way, and somebody's going to come on the stage in a minute and guide me gently back to my seat. (Applause) I get that all the time in Dubai. "Here on holiday are you, dear?" (Laughter) "Come to visit the children? How long are you staying?"
Tôi biết các bạn đang nghĩ gì. Bạn nghĩ rằng tôi đang đi lạc, và có ai đó sẽ bước lên sân khấu này trong giây lát và nhẹ nhàng dẫn dắt tôi quay trở về chỗ ngồi của mình. (vỗ tay) Tôi bị mọi người nghĩ thế suốt ở Dubai. "Bạn đến đây để nghỉ ngơi à?" (cười) "Bạn đến đây để thăm những đứa trẻ hay sao?" "Bạn định ở đây trong bao lâu?"
Well actually, I hope for a while longer yet. I have been living and teaching in the Gulf for over 30 years. (Applause) And in that time, I have seen a lot of changes. Now that statistic is quite shocking. And I want to talk to you today about language loss and the globalization of English. I want to tell you about my friend who was teaching English to adults in Abu Dhabi. And one fine day, she decided to take them into the garden to teach them some nature vocabulary. But it was she who ended up learning all the Arabic words for the local plants, as well as their uses -- medicinal uses, cosmetics, cooking, herbal. How did those students get all that knowledge? Of course, from their grandparents and even their great-grandparents. It's not necessary to tell you how important it is to be able to communicate across generations.
Thực tình mà nói, tôi hy vọng là lâu hơn thế. Tôi hiện đã sống và dạy học ở vùng Vịnh hơn 30 năm. (vỗ tay) Và trong những năm này, tôi thấy được nhiều sự đổi thay. Bây giờ số liệu thống kê đó là khá sốc. Và tôi muốn nói chuyện với tất cả quý vị hôm nay về sự mất dần của ngôn ngữ và sự toàn cầu hóa của tiếng Anh. Tôi muốn nói với bạn về bạn của tôi một người dạy tiếng Anh cho người lớn ở Abu Dhabi. Và một ngày đẹp trời, cô ấy quyết định đêm học sinh của cô ấy tới một vườn cây để dạy họ về từ vựng thiên nhiên. Nhưng cuối cùng cô ấy lại là người phải học tất cả những từ ngữ Ả Rập cho các cây cối địa phương, cũng như cách sử dụng chúng-- làm thuốc, mỹ phẩm, nấu ăn hay thảo mộc. Làm sao mà những học sinh này biết được những kiến thức đó? Tất nhiên là từ ông bà của họ hay ngay cả ông bà cố của họ. Tôi không cần thiết phải nói cho bạn biết nó quan trọng thế nào để có thể giao tiếp, chia sẻ qua thế hệ.
But sadly, today, languages are dying at an unprecedented rate. A language dies every 14 days. Now, at the same time, English is the undisputed global language. Could there be a connection? Well I don't know. But I do know that I've seen a lot of changes. When I first came out to the Gulf, I came to Kuwait in the days when it was still a hardship post. Actually, not that long ago. That is a little bit too early. But nevertheless, I was recruited by the British Council, along with about 25 other teachers. And we were the first non-Muslims to teach in the state schools there in Kuwait. We were brought to teach English because the government wanted to modernize the country and to empower the citizens through education. And of course, the U.K. benefited from some of that lovely oil wealth.
Nhưng buồn thay hôm nay ngôn ngữ đang chết dần đi ở một tỷ lệ chưa từng thấy trước đây. Một ngôn ngữ chết đi mỗi 14 ngày. Cùng lúc đó, Tiếng Anh trở thành một ngôn ngữ toàn cầu, không cần tranh cãi. Liệu có sự liên quan nào ở đó hay không? Tôi không biết. Nhưng tôi biết rằng tôi đấy thấy được rất nhiều thay đổi. Khi tôi đên vùng Vịnh lần đầu, đó là ở Kuwait trong những ngày khi mà nó vẫn còn nghèo khó. Thực ra cách đây không lâu lắm. Hình ảnh đó hơi bị sớm hơn một chút. Nhưng tuy nhiên, Tôi được tuyển bởi Hội Đồng Anh cùng với 25 giáo viên khác. chúng tôi là một trong những người đầu tiên không theo giáo đạo Muslim đến dạy cho các trường học của chính phủ ở Kuwait. Chúng tôi được mang đến để dạy tiếng Anh bởi vì chính phủ họ muốn hiện đại hóa đất nước và tăng sức mạnh cho công dân của họ bằng giáo dục. Và tất nhiên là Anh Quốc cũng được lợi từ một phần sự giàu sang đáng yêu của dầu mỏ.
Okay. Now this is the major change that I've seen -- how teaching English has morphed from being a mutually beneficial practice to becoming a massive international business that it is today. No longer just a foreign language on the school curriculum, and no longer the sole domain of mother England, it has become a bandwagon for every English-speaking nation on earth. And why not? After all, the best education -- according to the latest World University Rankings -- is to be found in the universities of the U.K. and the U.S. So everybody wants to have an English education, naturally. But if you're not a native speaker, you have to pass a test.
Được. Bây giờ thì một sự thay đổi chính tôi đã chứng kiến -- về làm sao dạy tiếng Anh biến từ một lợi ích cho cả hai bên thành một công việc kinh doanh toàn cầu đồ sộ mà nó trở thành như ngày nay. Không còn chỉ là một ngoại ngữ trên giáo trình của nhà trường. Và không chỉ có mỗi đất mẹ Anh Quốc. Nó đã trở thành một phong trào cho mỗi quốc gia nói tiếng Anh trên trái đất. Và tại sao không? Tất cả vì nền giáo dục tốt nhất -- theo Xếp hạng Trường Đại Học Thế Giới mới nhất-- được tìm thấy ở những trường đại học ở Anh và Hoa kỳ. Vì vậy tất cả mọi người muốn có một nền giáo dục Anh ngữ, tự nhiên thôi. Nhưng nếu bạn không phải là một người địa phương bạn phải đậu một bài kiểm tra
Now can it be right to reject a student on linguistic ability alone? Perhaps you have a computer scientist who's a genius. Would he need the same language as a lawyer, for example? Well, I don't think so. We English teachers reject them all the time. We put a stop sign, and we stop them in their tracks. They can't pursue their dream any longer, 'til they get English. Now let me put it this way: if I met a monolingual Dutch speaker who had the cure for cancer, would I stop him from entering my British University? I don't think so. But indeed, that is exactly what we do. We English teachers are the gatekeepers. And you have to satisfy us first that your English is good enough. Now it can be dangerous to give too much power to a narrow segment of society. Maybe the barrier would be too universal.
Vậy bây giờ, điều đó còn đúng không khi chúng ta loại một học sinh chỉ qua xét tuyển khả năng ngôn ngữ? Có lẽ bạn có một nhà khoa học máy tính một thần đồng Vậy anh ta có cần khả năng ngôn ngữ tương đương với một luật sư hay không? Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta, giáo viên tiếng Anh, loại bỏ những người như vậy suốt. Chúng ta đặt bản chỉ dẫn "dừng lại", và chúng ta dừng họ trên con đường sự nghiệp của họ. Và họ không thể theo đuổi ước mơ của họ nữa cho tới khi nào họ có chứng chỉ tiếng Anh. Bây giờ, để tôi nói thử theo cách này, nếu tôi gặp một người Hà Lan chỉ nói được duy nhất tiếng Hà Lan, một người có thể chữa bệnh ung thư liêu tôi có thể dừng anh ta lại trong việc bước vào đại học Anh hay không? Tôi không nghĩ vậy. Nhưng quả thực, đó chính là điều chúng ta làm. Chúng tôi những giáo viên tiếng Anh là những người gác cống. Và bạn phải thõa mãn chúng tôi trước rằng tiếng Anh của bạn phải đủ tốt. Bây giờ, điều đó có thể trở nên nguy hiểm nếu ban quá nhiều quyền lợi cho một bộ phận nhỏ của xã hội có lẽ rào cảng sẽ trở nên toàn cầu
Okay. "But," I hear you say, "what about the research? It's all in English." So the books are in English, the journals are done in English, but that is a self-fulfilling prophecy. It feeds the English requirement. And so it goes on. I ask you, what happened to translation? If you think about the Islamic Golden Age, there was lots of translation then. They translated from Latin and Greek into Arabic, into Persian, and then it was translated on into the Germanic languages of Europe and the Romance languages. And so light shone upon the Dark Ages of Europe. Now don't get me wrong; I am not against teaching English, all you English teachers out there. I love it that we have a global language. We need one today more than ever. But I am against using it as a barrier. Do we really want to end up with 600 languages and the main one being English, or Chinese? We need more than that. Where do we draw the line? This system equates intelligence with a knowledge of English, which is quite arbitrary.
Được. "Nhưng," tôi nghe bạn nói, "còn những nghiên cứu?" "chúng đều bằng tiếng Anh." Vậy những cuốn sách đều viết bằng tiếng Anh, những tạp chí cũng được viết bằng tiếng Anh, nhưng đó chỉ là một tiên đoán tự hoàn thành. nó nuôi những yêu cầu về Anh ngữ. và tiếp tục như thế. Tôi hỏi bạn, thế điều gì đã xảy ra với dịch ngữ? Nếu bạn nghĩ về thời hoàng kim của Islam, hồi ấy người ta dịch rất nhiều họ dịch từ Latin qua tiếng Hy Lạp qua Ả Rập, qua Ba Tư rồi dịch chúng qua những ngôn ngữ gốc Đức tới châu Âu rồi qua những ngôn ngữ gốc La Mã. Vậy ánh sáng chiếu lên Thời Kỳ Đen Tối của châu Âu. Bây giờ, đừng hiểu sai ý tôi; Tôi không chống lại việc dạy tiếng Anh, tất cả những giáo viên Anh ngữ ở ngoài kia. Tôi thích điều này, chúng ta có một ngôn ngữ toàn cầu. Chúng ta cần một ngôn ngữ như thế ngày nay, hơn tất cả những thời điểm khác. Nhưng tôi chống lại việc sử dụng nó để làm hàng rào cản trở. Liệu chúng ta có thực sự muốn kết thúc với 600 ngôn ngữ với ngôn ngữ chính là tiếng Anh hoặc tiếng Trung? Chúng ta cần nhiều hơn thế. Vậy chúng ta vẽ giới hạn ở đâu? Hệ thống này đang xem rằng trí tuệ thông minh ngang bằng với kiến thức về tiếng Anh điều đó khá độc đoán.
(Applause)
(vỗ tay)
And I want to remind you that the giants upon whose shoulders today's intelligentsia stand did not have to have English, they didn't have to pass an English test. Case in point, Einstein. He, by the way, was considered remedial at school because he was, in fact, dyslexic. But fortunately for the world, he did not have to pass an English test. Because they didn't start until 1964 with TOEFL, the American test of English. Now it's exploded. There are lots and lots of tests of English. And millions and millions of students take these tests every year. Now you might think, you and me, "Those fees aren't bad, they're okay," but they are prohibitive to so many millions of poor people. So immediately, we're rejecting them.
Và tôi muốn nhắc nhở bạn rằng những vĩ nhân mà cống hiến mang lại cho giới trí thức ngày hôm nay không bắt buộc phải biết Anh ngữ, họ không phải đậu một bài kiểm tra tiếng Anh. Ví dụ như Einstein. Ông ấy bị cho rằng cần được chữa trị thêm ở trường vì ông ấy, trên thực tế, mắc chứng khó đọc. Nhưng may mắn thay cho thế giới, ông ta không cần phải đậu một bài kiểm tra tiếng Anh. Bởi vì họ không bắt đầu cho tới năm 1964 với TOEFL bài kiểm tra tiếng Anh của Hoa Kỳ. Bây giờ thì nó đã nổ ra. Có rất nhiều và rất nhiều bài kiểm tra Anh ngữ. Và hàng triệu học sinh lấy những bài kiểm tra này mỗi năm. Bây giờ bạn có thể nghĩ rằng, với tôi và bạn, lệ phí thi này không mắc, chúng cũng ổn thôi, nhưng chúng đang cản trở hàng triệu người nghèo. Vì thế ngay lập tức, chúng ta loại bỏ họ.
(Applause)
(vỗ tay)
It brings to mind a headline I saw recently: "Education: The Great Divide." Now I get it, I understand why people would want to focus on English. They want to give their children the best chance in life. And to do that, they need a Western education. Because, of course, the best jobs go to people out of the Western Universities, that I put on earlier. It's a circular thing.
Điều này gợi tôi nhớ đến một tiêu đề báo tôi đọc gần đây "Giáo dục: Một Sự Ngăn Cách Lớn" Bây giờ tôi hiểu Tôi hiểu vì sao mọi người chú tâm vào Anh ngữ họ muốn con cái của họ có cơ hội tốt nhất trong cuộc sống và để làm điều đó, họ cần một nền giáo dục Tây phương bởi vì, tất nhiên, những công việc tốt nhất dành cho những người tốt nghiệp đại học phương Tây mà tôi đã cho thấy ở lúc đầu nó là một vòng tròn.
Okay. Let me tell you a story about two scientists, two English scientists. They were doing an experiment to do with genetics and the forelimbs and the hind limbs of animals. But they couldn't get the results they wanted. They really didn't know what to do, until along came a German scientist who realized that they were using two words for forelimb and hind limb, whereas genetics does not differentiate and neither does German. So bingo, problem solved. If you can't think a thought, you are stuck. But if another language can think that thought, then, by cooperating, we can achieve and learn so much more.
Được. Vậy để tôi kể cho bạn nghe về hai nhà khoa học, hai nhà khoa học người Anh. họ đang làm một thí nghiệm về gene và về chi trước và sau của động vật. Nhưng họ không thể đạt được kết quả mong muốn. Họ không biết làm thế nào, cho tới khi một nhà khoa học Đức đến phát hiện ra rằng họ đang sử dụng hai từ cho chi trước và chi sau, trong khi gien không phân biệt điều đó và người Đức không sử dụng như vậy. Vậy là đúng rồi, vấn đề đã được giải quyết. Nếu bạn không thể nghĩ ra một giải pháp, bạn chết cứng. Nhưng nếu một ngôn ngữ khác có thể nghĩ ra giải pháp đó, thì bằng cách hợp tác, chúng ta có thể học hỏi và đạt được hơn rất nhiều.
My daughter came to England from Kuwait. She had studied science and mathematics in Arabic. It's an Arabic-medium school. She had to translate it into English at her grammar school. And she was the best in the class at those subjects. Which tells us that when students come to us from abroad, we may not be giving them enough credit for what they know, and they know it in their own language. When a language dies, we don't know what we lose with that language.
Con gái của tôi, tới Anh quốc từ Kuwait. Con tôi đã học môn khoa học và toán bằng tiếng Ả Rập. Nó là một trường Ả Rập. Nó phải dịch tất cả thành tiếng Anh ở trường trung học. Và con tôi là học sinh giỏi nhất ở trong lớp trong nhưng môn học này. Điều đó nói với chúng ta rằng, khi học sinh đến từ những nước khác, chúng ta không cho họ đủ sự công nhận cho những điều họ thực sự biết, và họ biết những điều đó trong ngôn ngữ của họ. Khi một ngôn ngữ chết đi, chúng ta không biết chúng ta đã mất đi những gì trong ngôn ngữ đó.
This is -- I don't know if you saw it on CNN recently -- they gave the Heroes Award to a young Kenyan shepherd boy who couldn't study at night in his village, like all the village children, because the kerosene lamp, it had smoke and it damaged his eyes. And anyway, there was never enough kerosene, because what does a dollar a day buy for you? So he invented a cost-free solar lamp. And now the children in his village get the same grades at school as the children who have electricity at home. (Applause) When he received his award, he said these lovely words: "The children can lead Africa from what it is today, a dark continent, to a light continent." A simple idea, but it could have such far-reaching consequences.
Điều này - tôi không biết bạn đã xem trên CNN gần đây-- họ tặng giải thưởng Anh Hùng cho một cậu bé chăn cừu người Kenya một người không thể học vào ban đêm ở làng của cậu ấy như những đứa trẻ khác trong làng bởi vì đèn dầu, có khỏi và nó làm hại mắt của cậu ấy. Và một khía cạnh khác, sẽ chẳng bao giờ có đủ dầu bởi vì một đô-la một ngày có thể mua những gì cho bạn? Vì thế cậu ấy sáng chế ra một chiếc đèn năng lượng mặt trời miễn phí. Bây giờ thì những đứa trẻ trong làng đạt được điểm giống nhau ở trường như những đứa trẻ có điện ở nhà. (vỗ tay) Khi cậu ấy nhận giải thưởng này, cậu ấy nói những lời như thế này: "Trẻ em có thể dẫn dắt châu Phi từ những gì của hôm nay, một châu lục tối tăm thành một châu lục tươi sáng." Một ý tưởng đơn giản, nhưng nó có thể đạt được những kết quả xa xôi.
People who have no light, whether it's physical or metaphorical, cannot pass our exams, and we can never know what they know. Let us not keep them and ourselves in the dark. Let us celebrate diversity. Mind your language. Use it to spread great ideas.
Những người không có ánh sáng, dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen, không thể đậu bài thi của chúng ta, và chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều họ biết. Hãy không để chúng ta giữ họ, và bản thân mình ở trong bóng tối. Hãy tôn vinh sự đa dạng. Ghi nhớ ngôn ngữ của bạn. Sử dụng nó để phố biến những ý tưởng tốt đẹp.
(Applause)
(vỗ tay)
Thank you very much.
Cám ơn rất nhiều.
(Applause)
(vỗ tay)